Vương miện gai
세은 (메르비스)Không tìm thấy
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01

Độ dài 2,345 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-05-05 00:00:13

"Sao cơ? Cô vừa nói gì?"

Đôi mắt đỏ của cậu bé đang rung lên rất nhiều, như thể lời nói của tôi khiến cậu rất ngạc nhiên vậy. Mái tóc của cậu bé lòa xòa gợi nhớ đến ánh nắng mà tôi đã nhìn thấy cách đây rất lâu. Chúng rất rực rỡ và tỏa sáng. Đủ để khiến trái tim tôi khao khát.

Chà, tôi có thể nghe thấy tiếng chuông thông qua cửa sổ được bao phủ bởi một tấm vải đen dày, như thể ngay cả một tia hy vọng mỏng manh cũng không bao giờ có thể đến với tôi được. Âm thanh không hề ngừng lại. Tiếng chuông vẫn cứ vang lên. Một ngày nữa lại trôi qua. Tôi đã trải qua thêm một ngày vô nghĩa nữa.

Chắc hẳn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ rất đẹp. Tôi không thể quên bầu trời rất ấm áp và ngọt ngào. Những đứa trẻ nghe thấy tiếng chuông lần lượt về nhà và mẹ chúng đang chờ đợi với bánh mì nướng giòn, sữa nóng ấm và khoai tây nghiền mềm.

Mọi người rõ ràng đã có một khoảng thời gian ấm áp và dễ chịu. Tôi chỉ có thể tưởng tượng một ngôi nhà ấm áp như hoàng hôn, một đứa trẻ với nụ cười trong trẻo và một bữa ăn được làm bằng cả tấm lòng. Có lẽ đó là một kỷ niệm mà tôi đã thấy cách đây rất lâu. Nó cũ kỹ đến mức có cảm giác như chúng bước ra từ trong cổ tích.

"Cô nói gì?"

Ánh mắt của tôi đang nhìn chằm chằm vào phía xa lại hướng về người con trai trước mặt. Xung quanh tối đen và sũng nước. Sự lạnh lùng kéo tôi thoát khỏi trí tưởng tượng đã làm tan chảy trái tim tôi một thời. Đây là thực tế, tôi không thể trốn tránh thực tế. Vị khách đột ngột làm tôi nhớ đến những cảnh tượng mà tôi đã chôn sâu trong lòng. Không nghi ngờ gì nữa vì màu tóc và đôi mắt của cậu bé.

Tôi cầu xin người chiến binh trẻ tuổi một lần nữa.

"Hãy giết tôi."

Có lẽ nếu là anh, anh có thể giết tôi. Cảm giác hy vọng kích thích tôi. Tôi tưởng rằng đã đánh mất nó từ lâu nhưng chắc hẳn nó chỉ đang được chôn sâu tận lòng tôi. Giống như những cảnh vừa hiện ra trong đầu tôi.

Cậu bé trông khá sửng sốt và không biết phải phản ứng thế nào. Thanh kiếm anh nắm chặt trong bàn tay nhỏ bé, run rẩy. Tôi không nghĩ rằng anh ấy có thể làm tổn thương tôi như vậy. Nỗi lo lắng bao trùm lấy tôi. Người chiến binh trẻ quá yếu.

“Họ, họ nói rằng nếu phù thủy chết, lời nguyền sẽ biến mất! Những con quái vật sẽ biến mất và không còn người chết nữa! ”

Tôi không biết anh ta đang hét vào mặt ai. Nó giống như một tiếng khóc cho chính anh ấy hơn là cho tôi. Một số loại câu thần chú. Có lý do để anh ta giết người, anh ta không làm gì sai, anh ta đang làm điều gì đó tốt. Cậu bé tự tin hơn, đôi mắt trở nên sắc bén hơn.

Tôi quyết định giúp cậu bé.

"Vậy, hãy giết tôi."

Vâng, chiến binh trẻ. Cậu không làm sai. Hãy nhanh tay tiêu diệt mụ phù thủy bị nguyền rủa bằng thanh kiếm trên tay và cứu thế giới.

Nhưng trong cậu bé có vẻ không thích việc tôi bảo cậu giết tôi mà không có bất kỳ sự phản kháng nào. Mặt cậu nhăn lại. Cậu ấy bặm môi và nhìn tôi chằm chằm nhưng đôi mắt cậu dường như đang rạo rực. Trông chúng giống như mặt trời gợi nhớ cho tôi những khoảng thời gian hạnh phúc hay là đống củi đã đẩy tôi xuống bờ vực của địa ngục. Tôi không có đủ tự tin để đối mặt với cậu bé này trong một thời gian dài.

“Mau giết tôi đi. Với thanh kiếm mà cậu đang cầm trên tay. "

"Cô! Cô! Yêu cầu ta giết cô dễ dàng như vậy sao? Cô có cảm thấy thương tiếc cho những người không muốn chết hoặc muốn sống lâu hơn không? Họ đã chết vì cô! Cô đang giết họ! Vì cô, tôi không bao giờ có thể gặp lại họ nữa… Vì cô! ”

Khi cậu trở nên nóng nảy và bắt đầu la hét, tóc của cậu bay tứ tung tóe khắp nơi. Mái tóc trắng vừa bồng bềnh vừa mềm mại làm rối loạn cả thị giác của tôi. Tôi cúi đầu xuống vì tôi không thể chịu đựng được.

"Giết tôi đi. Giết tôi đi!"

Một âm thanh chói tai trả lời thay cho lời nói của cậu. Đó là âm thanh của thanh kiếm mà cậu đã làm rơi trên nền đá. Cậu đứng lặng một lúc rồi quay lưng bước đi. Tôi không biết cậu ta vào bằng cách nào nhưng cũng sẽ không khó để ra ngoài lần nữa. Tôi không thể ngẩng đầu lên ngay cả sau khi cậu đã rời đi.

Tôi nghĩ rằng đầu tôi sẽ lưu lại một số dư ảnh về cái ngày cậu ấy bỏ đi.

Tôi đã trải qua rất nhiều thời gian yên bình và bây giờ mọi thứ trở nên rối tung trong chốc lát. Sao anh lại đột ngột xuất hiện và làm tôi giật mình? Tại sao tôi lại nhớ về tất cả những điều tôi đã dày công chôn giấu tận sâu thẳm?

Và tại sao tôi không thể điều khiển hành động của mình?

Tôi nhặt thanh kiếm mà cậu bé đã bỏ lại. Tưởng rằng sẽ rất lạnh nhưng thật ngạc nhiên, tôi có thể cảm nhận sự ấm áp khi tôi chạm vào. Hơi ấm của cậu được tôi nhận ra ngay lập tức bởi vì đó là sự ấm áp mà tôi đã không cảm nhận được trong một thời gian dài, một thứ gì đó dâng lên trong lồng ngực tôi.

Tôi đâm thanh kiếm vào trái tim mình mà không cần suy nghĩ gì thêm nhưng sự thật là tôi luôn do dự mà không nhận ra điều đó, vì vậy tôi đã thất bại trong việc đâm nó đủ sâu một lần nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn chảy máu và tim tôi vẫn đang đập thình thịch. Tôi không muốn sống nhưng tôi kêu cứu.

Đôi tay run rẩy của tôi nắm chặt thanh kiếm, dồn hết sức và đâm nó vào sâu hơn. Cơn đau lan khắp cơ thể khiến tôi không thể suy nghĩ được gì nữa. Chất lỏng nóng chảy ra từ đó và làm ướt sũng cơ thể tôi. Tôi ngã trên sàn và lặng lẽ nhắm mắt.

Tôi hy vọng tôi không bao giờ mở mắt ra nữa.

Tôi hy vọng cuộc đời của tôi kết thúc như thế này.

*****

Bên trong tòa tháp mà tôi đang ở rất ẩm, không có ánh sáng chiếu vào. Chiếc bàn gỗ đã mục nát từ lâu vì ẩm thấp và thiếu ánh sáng mặt trời. Nó có mùi hôi, nhưng nó tốt hơn mùi từ cơ thể tôi, vì vậy tôi không mấy bận tâm về nó.

Mười tờ giấy, có khả năng bị rách bất cứ lúc nào, được đặt gọn gàng trên chiếc bàn gần như đã mục nát và khó nhận ra. Mỗi người trong số họ có một bức tranh độc đáo và chúng đều có ý nghĩa khác nhau.

Thẻ là vật sở hữu duy nhất của tôi và đọc thẻ là việc duy nhất tôi làm. Tôi không thể nói trước tương lai của mình nhưng tôi có thể đoán được sơ lược về nó. Tương lai có thể thay đổi tùy thuộc vào những người tôi liên quan hoặc nơi tôi đang ở.

Nhưng không có ai liên quan đến tôi bây giờ. Tất cả họ đều đã ra đi từ rất lâu trước đây. Tôi chỉ đang chờ đợi lời bói toán mà tôi nhìn thấy trước đây trở thành sự thật.

"Ánh sáng rực rỡ sẽ cho tôi sự yên nghỉ vĩnh viễn."

Tôi đã chết và chết, nhưng vẫn được hồi sinh một lần nữa. Ngay cả khi tôi mất trí vì cơn đau khủng khiếp đến cuối cùng tôi vẫn lại mở mắt ra. Cơ thể tôi đã bị hủy hoại không biết bao nhiêu lần với hy vọng chúng sẽ ban cho tôi cái chết nhưng những vết thương đó đã được chữa lành và trông giống như những vết sẹo từ rất lâu rồi. Những bằng chứng của cái chết vẫn còn khắc ghi trên cơ thể tôi, vậy tại sao Thần chết vẫn từ chối mang tôi đi?

Tâm trí đã không cho phép tôi trở nên điên cuồng giống hệt cơ thể tàn tạ của mình. Tôi phải cảm nhận thời gian trôi qua từng ngày với một tâm hồn tỉnh táo và ngay cả khi tôi muốn rũ bỏ những ký ức của quá khứ, chúng vẫn không trở nên mờ nhạt như đã in sâu vào tâm trí tôi.

Mỗi khi nhắm mắt lại, khung cảnh đó lại hiện về. Tiếng cười nói vui vẻ, bầu trời trong xanh, nắng chói chang.

"Cô đang làm gì đấy?"

Tôi mở to mắt trước giọng nói đột ngột. Khi tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy người chiến binh trẻ tuổi mà tôi đã gặp trước đây, đang dựa vào tường và nhìn chằm chằm vào tôi. Thời gian của con người trôi đi nhanh quá, dường như nó không quá dài đối với tôi nhưng đối với anh thì đã thay đổi và trưởng thành hơn trước kia rất nhiều.

Rốt cuộc tôi đã nghe tiếng chuông bao nhiêu lần? Tôi thầm nghĩ khi nhìn vào cậu bé có chiều cao và mái tóc dài thêm một chút, nhưng tôi đã sớm bỏ cuộc bởi vì thời gian vẫn luôn trôi qua, không có gì phù du hơn là đếm số ngày.

Khi tôi ngồi im không trả lời, anh tiến đến phía tôi nhìn xuống bàn và hỏi.

"Cái này là gì?"

Tôi thoáng bị mê hoặc bởi khung cảnh tỏa sáng ngay trước mắt. Nhớ lại một đôi mắt mà tôi đã từng nhìn thấy từ nhiều năm trước. Chúng lạnh lùng và đầy mê hoặc. Khi tôi cố gắng bắt kịp tầm nhìn, nó nhanh chóng tan biến. Người con trai trước mặt tôi dường như cũng sắp biến mất. Anh ta rất  trắng đến mức thuần khiết. Tóc, lông mày, lông mi và da. Chỉ là mọi thứ… 

Có khi nào là do tôi tưởng tượng ra?

Cuối cùng tôi đang bắt đầu phát điên phải không? Thật kỳ lạ, tôi đã sống như thế này trong một khoảng thời gian dài vô hạn nhưng tôi vẫn còn giữ được sự tỉnh táo của mình. Cậu bé thật sạch sẽ, trông như một thiên thần giáng trần để trừng phạt tôi xấu xí, bẩn thỉu.

"Tại sao cô không trả lời?"

Khoảnh khắc cậu bé hướng mắt về phía tôi, tôi đã phải vội vàng quay đầu lại. Đôi mắt như mặt trời của cậu bé gợi cho tôi vô số kỷ niệm và nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, vì vậy tôi không đủ tự tin để đối mặt với chúng. Trái tim tôi đã rung động.

“Tôi đang đọc bài tarot.”

Tôi chuyển sự chú ý của anh qua những tấm bài. Tôi nhấc những tấm thẻ lên và đặt chúng trước mặt anh ta. Thật khó để nhìn ra vì chúng quá tồi tàn và sờn rách, vì vậy anh ta rất cẩn thận lật chúng lên.

Nhưng nhanh chóng trả lại chúng như thể anh ta đã mất hứng thú và hỏi tôi.

"Cô có thể nhìn thấy tương lai với cái này không?"

Đôi mắt của cậu bé, như ánh mặt trời, như ánh trăng đỏ, như ngọn lửa đang nuốt chửng đống củi khô, đôi mắt nhuốm máu rực lửa ấy dán chặt vào tôi, tôi theo bản năng quay đầu lại và đáp lại, không muốn nhìn thấy mình phản chiếu trong chúng… 

"Nếu đó là tương lai của anh."

Cậu ấy chắc hẳn khá tò mò nên nghiêng đầu hỏi, cố gắng giao tiếp bằng mắt với tôi.

"Tương lai của tôi? Như thế nào?"

Tôi trả lời.

"Anh chết."

Cậu bé im lặng một lúc rồi cười và nói:

“Mọi người đều phải chết. Chẳng phải mọi thứ quá rõ ràng sao?"

Quá rõ ràng phải không? Tôi không phải là một con người bởi vì tôi không thể làm điều hiển nhiên này? Tôi đã vượt ra khỏi phạm vi con người.

Tôi tiếp tục trả lời khi đang sắp xếp lại các thẻ.

"Anh sẽ chết vì tôi."

Như thể bị sốc trước lời nói của tôi, anh cứng người lại. Tôi tiếp tục nói, đưa mắt nhìn vào mái tóc bạc trắng của cậu bé.

“Vì vậy, hãy trốn đi và đừng quay lại đây. Đừng đến gần đây nếu anh không có ý định giết tôi. "

"Dối trá. Cô nói dối là để làm tôi sợ phải không? ”

"Đúng rồi. Ngươi sẽ vì ta mà chết. ”

Vì vậy, hãy chạy trốn đi. Chàng trai quay lưng bước đi, có lẽ đã hiểu được những lời chưa nói của tôi. Như ngày đầu chúng ta gặp nhau. Tôi nhìn xuống những lá bài tôi đang cầm. Lá bài có nghĩa là cái chết đang ở trên cùng.

Nếu anh giết tôi, liệu tương lai có thay đổi không?

Thay đổi hiện tại thay đổi tương lai. Ánh mắt tôi va vào thanh kiếm mà anh ấy đã vứt ngẫu nhiên trên sàn nhà. Thanh kiếm hoàn toàn trái ngược với những thứ nhuốm đầy máu đen xung quanh nó. Nếu ánh sáng mà lời bói toán ám chỉ là cậu ấy thì cậu phải xua đuổi bóng tối. Bằng cách đó tôi có thể tìm thấy sự yên nghỉ vĩnh hằng và cậu bé sẽ nhìn thấy một tương lai tươi sáng.

Người chiến binh trẻ phải giết mụ phù thủy để trở thành anh hùng.

11200.png

Bình luận (0)Facebook