Chương 152: Đến Đế Quốc (2)
Độ dài 3,017 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-04-30 02:30:13
"Vậy thì tôi sẽ phải đến Đế quốc trước đúng không ạ?"
"Ờ. Kế hoạch của ta sẽ tương ứng với điện hạ, ngươi cũng nên dựa vào đó mà di chuyển cho phù hợp. "
Thế tử đang công bố chuyến viếng thăm của mình tới Đế quốc cho mọi người. Chẳng có lý do gì để che giấu điều đó bởi vì hành động này sẽ khiến công dân của Vương quốc Roan càng thêm tin tưởng rằng anh ta là một hoàng tử chính trực.
"Tôi hiểu rồi ạ."
Cale kết thúc cuộc họp ngắn này sau khi thấy Billos gật đầu mà không hỏi thêm điều gì nữa.
Cả hai đều dự định sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện này ở thủ đô của Đế quốc.
Lý do là cả hai đều có rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho chuyến đi.
Cale rời đi nhanh chóng.
Trước hết, cậu cần phải xử lý tất cả các tài liệu liên quan đến Làng Harris trước khi bộ tộc Hổ đến nơi.
"Basen, lâu rồi không gặp."
"Vâng, hyung-nim!"
Em trai của cậu, Basen, người mà cậu đã không gặp một thời gian, hiện đã tham gia rất sâu vào công việc quản lý lãnh thổ. Mặc dù Bá tước Deruth đã giao vấn đề của Làng Harris cho Cale xử lý, nhưng ông ấy vẫn cử Basen đi cùng Cale.
‘Mình cũng có thể báo cáo cho Basen như thế này kể cả khi cậu nhóc đã trở thành lãnh chúa.’
Cale dự định sẽ chẳng làm gì nhiều, nhưng nếu vì một lý do nào đó mà cậu cần báo cáo lên cấp trên, Cale cảm thấy thoải mái khi có thể báo cáo với Basen như thế này.
Đó là lý do vì sao vẻ mặt của Cale rất bình tĩnh khi cậu đưa tài liệu cho Basen.
“Đây là những tài liệu mà anh đã soạn.”
“Cảm ơn, hyung-nim. Em rất vui khi có thể hỗ trợ anh như thế này. ”
“Hỗ trợ? Cha không bảo em tới đây để hỗ trợ anh đâu. Ông ấy bảo chúng ta hãy làm việc cùng nhau ”.
Cale thở dài trước tuyên bố của Basen. Cậu nghĩ rằng cha anh ta để Basen đi theo bởi vì ông ta lo lắng rằng Cale sẽ không thể xử lý mọi thứ một cách chu đáo.
‘Chà, điều đó cũng có nghĩa rằng Basen rất đáng tin cậy khi đối phó với các công việc hành chính’
Điều đó cũng có nghĩa là địa vị của Basen với tư cách người thừa kế đã được củng cố một cách chắc chắn.
Basen ngước nhìn anh trai mình, người đang thản nhiên uống trà sau khi đưa tài liệu cho cậu, và bắt đầu nói.
"Hyung-nim."
"Hm?"
Basen chạm tay lên sấp giấy tờ mà Cale đã chuẩn bị.
Những người lang thang vì mất đi ngôi nhà của mình, họ là bộ tộc Hổ mạnh mẽ. Cale Henituse là người đã mang những chiến binh đó đến với lãnh thổ Henituse.
Basen vô cùng ngạc nhiên trước lòng trắc ẩn và sự tháo vát của anh trai mình.
“Hyung-nim, em hiện đang làm việc rất chăm chỉ để nắm rõ các hoạt động của lãnh thổ. Em tin rằng lãnh thổ của chúng ta có nhiều thứ để phát triển hơn chỉ đá cẩm thạch. Em muốn làm cho lãnh thổ của chúng ta trở nên giàu có và vững chắc hơn nữa”.
Cale thích tư duy của Basen, trở thành lãnh chúa và kiếm thật nhiều tiền không phải là tốt nhất sao.
"Tuyệt đấy, ta sẽ tiếp tục ủng hộ cho em ”.
“Cảm ơn hyung-nim! Em thực sự hy vọng mình có thể cho hyung-nim xem được viễn cảnh đó”.
Khuôn mặt cứng nhắc của Basen có thêm phần động lực.
"Chà, thật ra cũng thì không cần phải cho ta xem đâu."
“Không, em nghĩ là mình cần phải làm điều đó. Hyung-nim, em muốn chứng mình rằng mình cũng là một người hữu dụng đối với lãnh thổ chúng ta. ”
Cale nhìn Basen với vẻ mặt kinh ngạc. Basen cũng ngừng nói sau khi nhìn thấy biểu hiện của Cale.
‘… đúng như mình nghĩ, so với những người ở bên cạnh Hyung-nim thì mình vẫn còn nhiều thiếu sót’
Suy nghĩ đó khiến vẻ mặt của Basen đanh lại. Sau đó cậu nghe thấy giọng nói của Cale.
"Em nói cái quái gì thế? Basen Henituse, em vốn đã là một phần quan trọng của lãnh thổ này rồi. Đừng có giữ những suy nghĩ như vậy ”.
Cale thật sự bị kinh ngạc.
Tìm đâu ra một lãnh chúa thứ hai với tương lai sáng lạng như Basen cơ chứ? Cale vẫy tay với Basen với hàm ý cậu không muốn nghe thêm gì từ Basen, người đang nắm chặt sấp giấy tờ trên tay.
"Vâng thưa ngài! Tôi sẽ làm việc chăm chỉ! ”
Basen đã đưa ra một câu trả lời đầy nhiệt huyết trước khi rời khỏi phòng làm việc của Cale. Cale hài lòng nhìn theo bóng lưng của Basen trước khi đứng dậy.
Raon từ từ xuất hiện và hỏi cậu một câu hỏi.
"Nè, nhân loại."
"Gì thế?"
"Ngươi đang định làm lãnh chúa hả?"
“… Ngươi nói cái quái gì thế? Đừng nói mấy thứ đáng sợ như vậy ”.
Raon nghiêng đầu bối rối, nhưng Cale quyết định không nghĩ về điều đó nữa vì nó khiến cậu ớn lạnh.
Tuy nhiên, Raon, sau khi trở nên vô hình một lần nữa, đã hỏi thầm vào tâm trí Cale một lần nữa khi Cale đến gặp bá tước phu nhân Violan.
- Nhân loại, lãnh chúa thường phải làm gì vậy? Ngươi có được đi du lịch nhiều không?
‘Sao nó lại như thế này?’
Cale phớt lờ Raon và nhìn về phía bá tước phu nhân. Violan, người vẫn chưa di chuyển một sợi tóc, bắt đầu nói chuyện với Cale.
“Khuôn mặt con gầy quá. Con đang định đến Đế quốc cùng với Thế tử điện hạ sao? "
"Vâng ạ. Ngài ấy dường như cần sự giúp đỡ của con cho cuộc điều tra về vụ đánh bom ma thuật ”.
Cale trở nên do dự trước cái nhìn như xuyên thấu qua cậu của Violan. Bá tước phu nhân Violan điềm nhiên hỏi.
"Điện hạ có thường giao cho con những nhiệm vụ khó khăn không?"
"Mm, chúng không quá khó đâu ạ."
"Là vậy sao?"
Bá tước phu nhân Violan bắt đầu mỉm cười.
"Nếu thế thì ta yên tâm rồi."
'Hả?'
Cale không biết tại sao cậu lại có cảm giác ớn lạnh khi nhìn vào bá tước phu nhân. Cậu che giấu sự bối rối bằng cách chuyển chủ đề.
"Thưa mẹ, Mueller hiện đang nghỉ ngơi ạ?"
Mueller, con lai giữa tộc người lùn và tộc chuột. (gọi tắt là Chuột lùn hén)
Cale nghe nói hắn đang nghỉ ngơi bên trong lâu đài sau khi hoàn tất việc đóng tàu. Bá tước phu nhân, người chịu trách nhiệm về điêu khắc và xây dựng trong lãnh thổ, nhìn vào khuôn mặt của con trai mình một lần nữa trước khi bắt đầu nói.
"Ta sẽ gửi hắn đến Làng Harris."
Bà có thể dễ dàng hiểu được ý muốn của Cale.
"Cảm ơn mẹ."
"Tất nhiên rồi."
Cale kết thúc cuộc trò chuyện ngắn với bá tước phu nhân và quay trở lại phòng làm việc của mình thì tình cờ gặp được Lily. Em gái út Lily của Cale đang đứng trước phòng làm việc của cậu.
-Nhân loại! Em gái của ngươi đã trở nên mạnh mẽ rồi đó!
'Chà, đúng vậy nhỉ. Con bé trông thực sự như vậy. "
Thanh kiếm trên lưng Lily thậm chí còn lớn nhanh hơn con bé. Lily mang theo một thanh kiếm có đại kiếm có chiều dài trung bình trên lưng. Trông con bé khá là đáng sợ rồi đấy.
"Orabuni!"
Cale xoa đầu Lily khi em ấy đến gần cậu.
“Em đã mạnh lên nhiều rồi.”
Lily gãi má xấu hổ vì lời khen của Cale. Nhưng Cale thực sự cảm thấy ấn tượng.
So với Cale, người có làn da trắng, nước da của Lily rám nắng như thể con bé đã rèn luyện rất nhiều dưới ánh nắng mặt trời. Con bé cũng cao hơn nhiều so với tuổi của em ấy. Cale có thể cảm nhận được nỗ lực mà con bé đã bỏ ra.
"Lily, có vẻ như em sẽ trở thành người mạnh nhất trong số anh chị em chúng ta đó."
Lily hăng hái gật đầu.
"Em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và bảo vệ lãnh thổ!"
"Thật tráng lệ."
Cale chia sẻ cảm xúc thật sự của mình.
“Anh biết rằng em sẽ làm tốt. Anh nghĩ song kiếm sẽ rất hợp với em. "
"Vâng ạ. Sư phụ cũng nói rằng bảo vệ luôn khó hơn là tấn công. Em sẽ trở thành một hiệp sĩ biết cách để bảo vệ ”.
Lily còn nhỏ nhưng cô bé đã nghe kể về những việc mà các anh trai của cô đã làm. Phần lớn các câu chuyện kể về người anh cả của Lily là Cale. Sư phụ của Lily đã nói với cô một điều khi cô khoe với ngài những câu chuyện về Cale.
"Lily, khi ta còn là Đội trưởng Hiệp sĩ của một lãnh thổ nhỏ, có một điều quan trọng mà ta đã đúc kết được."
"Sư phụ, đó là gì vậy ạ?"
"Cánh cửa là thứ cần phải thật chắc chắn."
'Cánh cửa ạ?'
“Đúng vậy, là cánh cửa. Nếu một cánh cửa thành vững chắc bảo vệ lối vào của lãnh thổ thì không một cư dân nào ở bên trong cần phải sợ hãi nữa, bởi vì họ biết họ sẽ được an toàn khỏi mọi thứ ở ngoài kia. '
‘… Vậy là con nên trở thành một hiệp sĩ giống như cánh cửa đó ạ?’
'Đúng thế. Con phải trở thành một cánh cửa còn vững chắc hơn cả bức tường lâu đài. "
Lily đã chia sẻ điều đó với người anh cả của mình. (với không một chút ngữ cảnh)
"Em sẽ trở thành một hiệp sĩ cứng cáp như một cánh cửa!"
Cale bối rối không biết Lily đang nói về điều gì, nhưng cậu vẫn gật đầu đòng ý trong khi nghĩ rằng Lily đúng là một đứa trẻ có trí tưởng tượng phong phú.
“Tốt lắm, hãy chăm chỉ nhé. Chỉ cần đừng hấp tấp là được. "
"Vâng!"
Cale nhìn Lily quay lại tập luyện với sự phấn khích trên khuôn mặt trước khi mở cửa vào phòng làm việc. Nụ cười trên mặt Cale nhanh chóng biến mất.
"Freesia, lâu rồi không gặp."
Sát thủ với vỏ bọc là một nhà điêu khắc. Người phụ nữ tạc ra bức tượng thỏ địa ngục của Raon cúi đầu trước lời chào của Cale.
Cale nhấc tách trà mà Ron chuẩn bị ngay khi ngồi xuống ghế.
"Freesia."
"Vâng thưa ngài."
"Ngươi nói rằng mình đến từ quận Tây Nam đúng chứ?"
Nếu muốn tiến vào Đế quốc thì trước tiên phải vượt qua biên giới ở từ quận Tây nam của Vương quốc Roan.
Kế hoạch của Thế tử là dịch chuyển đến quận Tây Nam rồi cùng sứ thần vượt biên.
"Vâng thưa ngài. Tôi đến từ Tây Nam Bộ ”.
Lãnh thổ ở biên giới Tây Nam.
Lãnh thổ Gyerre.
Đó là lãnh thổ của Nữ công tước Gyerre.
Cale lặng lẽ quan sát Freesia.
Những người thuộc mạng lưới thông tin của Cale cùng với Freesia ban đầu đều là sát thủ. Họ từng đi lang thang ở khu vực tây nam trong khi nhận các công việc từ quý tộc.
Cale bắt đầu nói.
"Lý do tất cả các ngươi trốn khỏi quận Tây Nam là vì âm mưu ám sát một quý tộc sau khi giết chết thủ lĩnh của mình?"
"Vâng thưa ngài."
Hội sát thủ vốn chỉ nhận công việc ám sát quý tộc. Tuy nhiên, kẻ cầm đầu lại chấp nhận công việc bắt cóc trẻ con. Freesia, người không đồng tình với điều đó, đã khử luôn tên cầm đầu và dự định tận tay giết luôn gã quý tộc đã đề xuất việc đó.
"Và gã quý tộc đó là thuộc hạ của lãnh chúa quận Tây Nam?"
"…Vâng thưa ngài."
Một trong những thuộc hạ của Công tước Gyerre là kẻ đầu têu cho chuyện kinh khủng đó.
Hắn ta ra lệnh bắt cóc một đứa trẻ ở Vương quốc Roan, nơi nô lệ là bất hợp pháp.
Freesia thận trọng mở lời sau khi thấy Cale bắt đầu mỉm cười.
"Thiếu gia-nim, tôi có thể hỏi lý do mà ngài hỏi về chuyện đó được không ạ?"
Lý do hả.
Cale trả lời không chút do dự.
"Để nắm được điểm yếu của chúng."
Lãnh thổ phía Tây Nam, gia tộc Công tước Gyerre.
Đó là cánh cửa dẫn đến Đế quốc.
Vương quốc không thể cho phép một cửa yếu như vậy tồn tại. Cale không biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, thế nên Cale cần khiến bọn họ có thể bảo vệ được cánh cửa đó bằng mạng sống của chính họ.
Cale tiếp tục nói chuyện với Freesia, người đang có vẻ rất quan tâm đến lãnh thổ của Công tước Gyerre.
"Ta có một chỗ chống lưng vững chắc."
Chẳng vấn đề gì khi Cale được Thế tử chống lưng.
Cale nghĩ về Antonio Gyerre, người kế vị tương lai của Công tước Gyerre.
‘Nghe nói rằng anh ta là người quyết đoán và quan tâm đến người dân?’
Cale nhìn về phía Freesia và bắt đầu nói.
“Ta sẽ dành thời gian ở lãnh thổ đó trên đường đi và về từ Đế quốc. Freesia, ngươi hiểu ý ta, đúng không? ”
Freesia, người phụ nữ trung niên trông dịu dàng, hiểu chính xác những gì mà Cale nói.
"Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để chuẩn bị phi vụ tống tiền ngay khi ngài trở lại."
"Tống tiền gì cơ? Đừng nói điều đáng sợ như thế chứ? "
"Vâng?"
Freesia có thể thấy Cale mỉm cười nhẹ nhàng. Sau đó, Cale nói với Freesia bằng một giọng nhỏ nhẹ, như là đang thì thầm.
"Tôi chỉ đơn giản là một quý tộc chính trực mà thôi."
'Quý tộc gì cơ…'
Freesia ôm một rổ thắc mắc với câu nói của Cale, nhưng vẫn gật đầu.
"Vâng thưa ngài. Đúng là như vậy, ngài là quý tộc công bình, kiểu mẫu nhất mà tôi có thể tìm được ở Vương quốc chúng ta. ”
Cô có thể thấy Ron cười giống hệt như cái cách Cale đang cười khi cô ngước lên.
Cale cảm thấy vui vẻ khi nhìn Ron và Freesia trước mặt cậu. Họ chắc chắn là người mà Cale có thể tin tưởng.
* * *
Cale đã chuẩn bị hoàn tất cho chuyến đi và chỉ mang theo những người cần thiết. Tất nhiên là không tính Raon, rồng con luôn bám theo trong trạng thái tàng hình. À, còn thêm một vài cá nhân khác nữa.
“Hiệp sĩ hộ vệ của ta. Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Choi Han mỉm cười đáp lại vẻ mặt tươi tắn của Cale.
"Vâng, thưa Cale-nim."
“Vâng, thưa Thiếu gia. ”
Phó đội trưởng Hilsman lén nhìn về sau khi anh ta đáp lại lời Cale. Người cuối cùng đứng đó, à, phải là Cổ long giả làm người mới đúng, chỉ đáp lại bằng cách thở dài.
“… Haaaa.”
Choi Han, Hilsman và Eruhaben. Ba người sẽ đi theo với tư cách hiệp sĩ hộ vệ của Cale.
Họ bước vào vòng tròn ma thuật dịch chuyển của lãnh thổ Henituse và ngay lập tức tiến về thủ đô.
Cale có thể thấy Alberu và một nhà ngoại giao đang đợi cậu ngay khi đến thủ đô. Thế tử mở rộng vòng tay chào đón Cale.
“Thiếu gia Cale Henituse, cảm ơn vì đã đến. Ta tin rằng cậu chính là sự lựa chọn tốt nhất để cùng ta đến với Đế quốc. ”
Cale ôm nhẹ Alberu như thể cậu cảm thấy vinh dự và bắt đầu nói.
“Thưa điện hạ, mặc dù tôi có thể còn nhiều thiếu sót, nhưng tôi rất vui vì có thể giúp đỡ vương quốc chúng ta.”
Nhà ngoại giao trung niên đi cùng với Alberu bắt đầu lên tiếng với vẻ hài lòng sau khi nghe câu trả lời của Cale.
“Chẳng thể ngạc nhiên khi Điện hạ dành cho ngài niềm tin sâu sắc đến thế. Suy nghĩ của ngài dành cho Vương quốc chúng ta thật không thể đong đếm. ”
“Cảm ơn ngài đã đánh giá cao. Nhưng thân là một quý tộc của Vương quốc, việc lo nghĩ về nó và các công dân của nó là điều hiển nhiên, chẳng phải vậy sao? ”
Nhà ngoại giao kiêm trưởng phái đoàn ngoại giao rất hài lòng với câu trả lời của Cale.
“Thật ra ta đến đây để xem thử xem người mà điện hạ luôn giữ bên cạnh là người thế nào, nhưng có vẻ như ta không cần lo lắng nữa rồi.”
Alberu đã đích thân giới thiệu Cale Henituse cho phái viên này. Vì Cale chỉ là con trai của một quý tộc bình thường nên ông ấy đã đích thân đến để kiểm tra Cale.
Cale và Alberu giao tiếp bằng ánh mắt ngay lúc đó. Thế tử tự tin đáp lại.
“Cậu ấy chính là thiếu gia khiên bạc. Ta đã nói với ngài cậu là một người cao quý và không cần phải lo lắng rồi còn gì”.
Thiếu gia Khiên bạc.
Cale cau mày khi nghe thấy điều đó.
"Chà, điều đó thì hoàn toàn chính xác! Chính mắt ta cũng đã nhìn thấy chiếc khiên bạc đó rồi! Điều đó thực sự tuyệt vời đấy, thiếu gia Cale. ”
"Không không, tôi chỉ sử dụng năng lực vô dụng của mình để có thể giúp mọi người mà thôi. ”
"Sao lại thế! Làm sao ngài có thể gọi năng lực cứu giúp mọi người là vô dụng được! Ta cực kỳ hy vọng mình có cơ hội nhìn thấy chiếc khiên đó một lần nữa trong tương lai đấy! Hahahaha. ”
Có sự ấm áp ẩn chứa trong ánh mắt của nhà ngoại giao, như thể ông ấy đang nhìn về tương lai của Vương quốc. Cale cũng mỉm cười.
‘Thật kỳ lạ. Sao mình lại có cảm giác lạnh gáy khi nói chuyện với ông ấy thế này?’
Cale vẫn tiếp tục cảm thấy lạnh gáy dù cố suy nghĩ rằng chẳng có lý do gì mà cậu phải dùng đến chiếc khiên trong tương lai cả.