Chương 02
Độ dài 1,573 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-10-26 21:00:04
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra là mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, có một cửa sổ trạng thái trông rất quen thuộc với tôi xuất hiện. Nó hiển thị tất cả các thông tin sau:
[Heyna Blaise]
Máu: 100/100
Trạng thái tinh thần: 10/10
"Đây là Blaise... Nếu mình nhớ không lầm..."
Hayna Blaise là một trong những nhân vật chính của trò chơi có tên 'Lost Memories Mansion', và cũng là người đại diện cho từ 'Memories' trong trò chơi.
Rose, đại diện cho 'Lost', là một nhân vật không biết gì về trò chơi. Heyna, được mệnh danh là chuyên gia ngất xỉu, đại diện cho 'Memories'. Cuối cùng, Zion, người có cái miệng bị nguyền rủa, đại diện cho 'Mansion'.
Ba người này là nhân vật chính của 'Lost Memories Mansion'. Heyna, mặc dù có xu hướng ngất xỉu liên tục vì sợ hãi, nhưng cô đã chứng tỏ được bản thân nhiều hơn những gì mọi người thấy được. Trong khi một số người có thể coi cô ấy như một gánh nặng thì tôi lại thấy cô ấy thực sự có vai trò rất quan trọng trong trò chơi này, cô ấy cũng là người hỗ trợ cho người chơi nhiều nhất trong số ba nhân vật chính.
'Nhưng tại sao cửa sổ trạng thái này lại ở trước mặt mình nhỉ...' Tôi trầm ngâm, ánh mắt dán chặt vào màn hình đang loá sáng trước mặt. Khi tôi đang ngơ ngác nhìn, một cảnh tượng kỳ lạ đã khiến tôi chú ý - có một sợi tóc, lấp lánh như tóc của tiên nữ, rơi xuống vai tôi.
Đợi đã... Đó có phải là tóc của tôi không?
Tôi rón rén giật mạnh nó, cảm giác ngứa ran trên da đầu đã xác nhận cho câu hỏi vừa rồi của tôi. Với cảm giác gấp gáp, tôi quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm một chiếc gương.
"Gương đâu? Gương đâu rồi?"
May mắn thay, có một chiếc gương được đặt ở vị trí thuận tiện gần đó và tôi liền chạy về phía đó. Nhìn vào bề mặt phản chiếu trên gương, tôi mở to mắt trước cảnh tượng đầy kinh ngạc này - đôi mắt xanh trong veo giống như những viên ngọc lục bảo lấp lánh đang nhìn chằm chằm lại tôi, chúng đang nhấp nháy không ngừng nghỉ.
"Cha mẹ ơi," Tôi kinh ngạc lẩm bẩm, môi hé ra để lộ một màu đỏ rực, giống như người vừa cắn một miếng anh đào ngọt ngào.
"Ngoại hình của mình... " Tôi thì thầm, nhanh chóng chắp nối tình hình đang diễn ra trước mắt.
"À, phải rồi, là Ha-yeon. Chuyện này không thể xảy ra được!"
Im Ha-yeon.
Cô ấy là nhà phát triển chính đằng sau tựa game 'Lost Memories Mansion'. Cô ấy cũng chính là người phụ trách mọi khía cạnh trong quá trình phát triển trò chơi, ngoại trừ việc thiết lập nhân vật và xây dựng cốt truyện. Những cảnh quay lạnh thấu xương làm biết bao người chơi khiếp sợ đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, tất cả đều là thành phẩm của Im Ha-yeon.
Về phần tôi, tôi là một trong những người đồng sáng tạo ra trò chơi này, đặc biệt là phần cốt truyện. Tôi đã xây dựng rất tỉ mỉ về bối cảnh của các nhân vật, các mối quan hệ, các tình tiết cụ thể theo từng chương truyện và các yếu tố khác liên quan đến trò chơi. Tuy nhiên, có một chi tiết rất đặc biệt ở đây - là bản thân tôi chưa bao giờ chơi qua LMM.
Tại sao ư?
Bởi vì tôi cực kỳ không thích trò chơi thể loại kinh dị!
Thể loại ưa thích của tôi là chuyện tình lãng mạn ngọt ngào, những câu chuyện đời thường yên bình và chữa lành vết thương giúp tôi xoa dịu chính bản thân mình chỉ bằng cách đọc chúng. Ngược lại, sở thích của Im Ha-yeon lại thiên về thể loại kinh dị hơn, truyện hậu tận thế và những câu chuyện ngược bi thảm.
Với sở thích hoàn toàn trái ngược nhau của chúng tôi, vào một ngày nọ, Im Ha-yeon đã đưa ra một lời đề nghị.
"Chúng ta cùng tạo ra một trò chơi kinh dị thử nhé?"
"Hả?"
Tôi nghĩ, chắc hẳn Im Ha-yeon đã mất trí thật rồi. Làm sao cô ấy có thể đề nghị làm ra một trò chơi kinh dị với một người không thích nó như tôi cơ chứ?
"Cậu viết truyện tốt lắm mà phải không? Chỉ cần nghĩ ra cốt truyện thôi, tớ sẽ lo phần còn lại cho."
Sau một hồi kiên trì thuyết phục, tôi đã đặt ra hai điều kiện và miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của Im Ha-yeon.
Thứ nhất, cô ấy không được ép tôi chơi tựa game đó. Thứ hai, chúng tôi sẽ chia lợi nhuận cho cả hai theo tỷ lệ 6:4, với phần lớn lợi nhuận sẽ thuộc về cô ấy.
Vì vậy, không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, chúng tôi bắt tay ngay vào tạo ra trò chơi. Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, tựa game đã đạt được thành công lớn hơn nhiều so với những gì mà chúng tôi dự đoán. Tài khoản ngân hàng của tôi đột nhiên có thêm nhiều số 0 ở phía sau.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ có đủ can đảm để chơi 'Lost Memories Mansion' dù chỉ một lần.
"Cậu cứ chơi thử một lần xem, nhé? Chế độ dễ không đáng sợ như cậu nghĩ vậy đâu. Tớ hứa đấy."
Bất chấp những lời cầu xin dai đẳng của Im Ha-yeon, tôi vẫn kiên định với quyết tâm của mình.
Nhưng...
Có vẻ như khi tôi đang ngủ, Im Ha-yeon đã đeo tai nghe VR cho tôi.
Cô ấy có muốn tôi chơi thử trò này không nhỉ?
Chắc chắn là không rồi.
Khi tôi cố mở menu, màn hình trạng thái lập tức xuất hiện trước mắt tôi. Các tuỳ chọn menu liền hiện ra trước mắt tôi.
[Lượt chơi mới]
[Đang tải]
[Bộ sưu tập]
[Thoát]
Quá thất vọng với tình huống này, tôi quyết định chọn [Thoát] để cho Im Ha-yeon suy nghĩ một chút.
[Chức năng này chưa khả dụng.]
"... Cái gì vậy?" Tôi lẩm bẩm trước tin nhắn cảnh báo màu đỏ sau đây.
[Trạng thái tinh thần giảm đi 2 lần.]
Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một thông báo trạng thái khác hiện lên, cho thấy trạng thái tinh thần của tôi đang suy giảm. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cảm nhận được tim mình đang đập rất mạnh.
Ah, chắc chắn đó chỉ là một sự kiện bất ngờ thôi!
Có vẻ khá vô lý khi chức năng [Thoát] của trò chơi không khả dụng. Im Ha-yeon sẽ không làm điều gì như vậy. Tôi hít một hơi thật sâu và nhấn [Thoát] một lần nữa, hy vọng sẽ có một kết quả khác. Tuy nhiên, thật đáng thất vọng, cảnh báo màu đỏ tương tự lại xuất hiện khiến tôi không thể rời khỏi trò chơi.
[Trạng thái tinh thần giảm đi 2 lần.]
Trạng thái tinh thần chết tiệt này cứ giảm sút một cách khó hiểu.
"Nếu không thể sử dụng chức năng [Thoát] này, mình sẽ buộc phải thoát khỏi trò chơi," Tôi quyết định, dùng ngón tay ra hiệu từ 'TẮT' trong không khí.
Trong các phiên bản VR, tôi biết rằng nếu xảy ra lỗi, tôi có thể buộc phải thoát ra khỏi trò chơi bằng cách thực hiện cử chỉ 'TẮT'. Hệ thống của thiết bị VR được ưu tiên hơn các chức năng của trò chơi, nên lẽ nó phải hoạt động được.
'Bản thân hệ thống của thiết bị VR này được ưu tiên hơn hẳn các chức năng của trò chơi, vì vậy lần này mình có thể thoát ra khỏi trò chơi được.'
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng...
[Chức năng này chưa khả dụng.]
Thông báo lại hiển thị một lần nữa, như thể có thứ gì đó bị hỏng.
[Trạng thái tinh thần giảm đi 2 lần.]
[Cảnh báo.]
[Nếu trạng thái tinh thần trở về 0, bạn sẽ không thể hành động trong một khoảng thời gian nhất định và sức khoẻ của bạn sẽ giảm đi.]
Các thông báo lần lượt xuất hiện nhưng tôi gần như không có thời gian để đọc lần lượt từng cái. Trạng thái tinh thần của tôi đã giảm đi 6 lần rồi.
"Tại sao vậy?" Tôi tự hỏi, cảm nhận được có một cơn ớn lạnh chạy dọc qua đầu ngón tay. Dù nghĩ rằng điều đó thật nực cười nhưng một cảm giác bất an lại bắt đầu len lỏi vào tâm trí tôi, tôi tự hỏi liệu mình có bị mắc kẹt trong trò chơi hay không.
[Trạng thái tinh thần giảm đi 2 lần.]
[Trạng thái tinh thần giảm đi 2 lần.]
Các thông báo tiếp tục nối tiếp nhau.
Chờ đã. Nếu trạng thái tinh thần của tôi còn lại 4 và thông báo trạng thái xuất hiện hai lần nữa thì...
[Bạn đã cạn kiệt toàn bộ trạng thái tinh thần của mình.]
[Hình phạt!]
[Bạn sẽ không thể hành động trong 5 phút tiếp theo.]
'Không đời nào'. Làm sao có thể không cho ai đó di chuyển chỉ vì họ nhìn thấy thông báo màu đỏ vài lần chứ?
Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu trò chơi nữa mà...
Trước khi tôi có thể kết thúc suy nghĩ của mình, tầm nhìn của tôi dần mờ đi một cách đáng ngại.