• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2 ー Bắt đầu sống chung

Độ dài 658 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 21:48:48

Vài tuần sau cuộc gặp mặt đó, một số lượng lớn hộp cát tông được chuyển đến ngôi nhà của chúng tôi.

Hình như, chúng tôi sẽ sống cùng nhau từ ngày hôm nay.

「Chúng ta đi nào」

Sara bê theo một thùng cát tông với cơ thể mảnh mai của em ấy.

「Đây, anh làm nó cho」

「Nhưng, nó là hành lý của em…」

「Anh không quan tâm. Anh không muốn em mang bất cứ thứ gì nặng nề, và bị cháy nắng. Nó sẽ phá hỏng vẻ đẹp của em mất. Đây, uống chút trà đi」[note32967]

Ánh nắng trực tiếp của ngày hôm nay khá gắt.

Tôi không thể cho phép Sara dãi nắng được.

Tia cực tím trong tự nhiên là kẻ thù của làn da.

「Dễ, Dễ thương quá… Cảm ơn」

「Ổn mà, sau cùng thì chúng ta cũng là anh em với nhau」

Tôi vòng tay mình và mang phần còn lại của chiếc thùng cát tông đã được đóng gói ở trong xe xuống.

「Yosh, đó là cái cuối rồi」

Tôi lau mồ hôi phía trên trán mình với một chiếc khăn và đắp nó xung quanh má mình sau khi đã đưa thùng cát tông đến trước cửa.

「Iya~a, được cứu rồi. Đúng là rốt hơn khi có có một người đàn ông giúp ha」

Misaka, mẹ tôi, mỉm cười với tôi.

「Không sao đâu ạ, dẫu sao đây cũng là việc của đàn ông mà」

「Ah, Niiーsan, đây」

Bắt đầu từ giờ phút này, Sara bắt đầu gọi tôi bằng hai tiếng “Niiーsan”

Em ấy rót một cốc trà lúa mạch và mang nó cho tôi.

Tôi không thể cưỡng lại cảm giác mình là bề trên khi được một cô gái xinh đẹp như vậy gọi là 「Niiーsan」

「Oh, cảm ơn em」

Tôi nhận cốc trà lúa mạch từ Sara và uống cạn chúng chỉ trong một hơi.

「Giờ thì, mẹ có muốn mang thứ này vào phòng của Sara và mẹ không?」

Tôi đã được cha kể về việc phân phòng, nên tôi đứng dậy rồi cầm lấy đống hành lý.

「Không, bọn mẹ sẽ làm việc ấy」

「Aa, không được, không được. Nó ở trên lầu và rất khó để mang một thứ nặng như vậy lên cầu thang」

Sara nói rằng em ấy sẽ làm việc đó, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.

「Đi thôi nào」

Chiếc hộp cát tông của Sara và Misaki được dán nhãn rõ ràng, vậy nên tôi mang chúng vào trong phòng của họ.

「Xong」

Tôi hoàn thành nhiệm vụ và trở lại chỗ của mẹ mình và Sara, có lẽ họ đang ở trong phòng khách.

「Con mang hành lý của hai người lên rồi đấy」

「A, cảm ơn con nhiều nha. Mà tiện thể, Akiraーsan đâu rồi?」

Akira là tên cha tôi.

「À, cha đã rời đi vào hôm qua để đi đến Enoshima chụp ảnh rồi. Cha không có nói với mẹ hay Sara về việc đó à?」

「Ư,ừm…」

「Cha vẫn cứ như mọi khi. Con nghĩ cha sẽ không về trong một khoảng thời gian」

「Là vậy ha. con biết đấy, mẹ cũng nghĩ phần lớn thời gian mẹ sẽ không thể có mặt ở nhà bởi công việc của mẹ…」

Người mẹ mới của tôi, Misakiーsan, là một cảnh sát viên.

Tôi được nghe rằng cô ấy hiếm khi nào về nhà.

Cô ấy cũng rất giống với cha ở điểm này.

「Mà, trường hợp của mẹ cũng giống như cha thôi mà, Mẹ cứ yên tâm đi, cứ giao Sara cho con」

「Ara, đúng là một đứa trẻ ngoan với độ tuổi nhỏ như vậy」

Mẹ tôi đang có tâm trạng rất tốt.

「Đi ăn cơm thôi nào, Haruki đói rồi phải không?」

「Đúng ý con ha」

Tôi nhìn vào đồng hồ, đã hơn 13 giờ rồi.

「Của con đây」

Đĩa hiyashi chuka [note32966] cho ba người được đặt lên trên bàn ăn.

「Oh, trông ngon thật đấy」

Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn một bữa nhà làm, vậy nên vị giác của tôi bị kích thích bởi món hiyashi chuka do mẹ tôi làm.

ーTrans+edit by Haguriー

【Bản dịch được đăng duy nhất trên cổng hako, nếu thấy ở nơi khác đích thị là ăn cắp!】

Bình luận (0)Facebook