• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01.

Độ dài 2,751 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-04-27 06:15:04

Trên thế giới này, tồn tại một giống loài được gọi là “Thiên Thần”

Mang trên mình đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp cùng vòng hào quang trên đầu, họ sống tại một thành phố trên trời  mang tên Thiên Đường.

Sứ mệnh được giao cho cư dân của chốn này là chở che cho nhân loại.

Nâng niu, trân trọng và bảo vệ nhân loại chính là ý nghĩa tồn tại của họ…

…nhảm nhí!

Mấy thứ đó chỉ là những hình ảnh ích kỷ về thiên thần do phần đông lũ người phàm tưởng tượng ra mà thôi.

Thật là, lũ đó nghĩ chúng là ai cơ chứ?

Nhưng khó chịu cái, đôi lúc thiên thần lại giống hệt với những miêu tả đó.

Từ bi, trân quí và luôn chở che cho chúng, ra sao tùy ý con người quyết,  bởi con người và vì còn người.

“Đám người phàm ngu ngốc. Chết hết đi, chết hết đi ~!”

Nằm ườn trên giường, tôi bắn chết vô số mạng người với chiếc điện thoại thông minh trên tay.

À không, cái này là ẩn dụ thôi, hiểu không? Thì đó, chẳng phải ngày nay hay có mấy thứ như vậy sao. Trong thứ được gọi là trò chơi trên điện thoại di động ấy.

Ô hô, ngay đầu.

“Đừng nói như thể em là Chúa Trời, Hậu bối à. Đem đến tận thế hay giáng xuống thiên phạt không phải là công việc của chúng ta.”

Tiền bối nói trong khi uể oải ngồi trong phòng tôi.

Khuôn mặt cương nghị, mái tóc ngắn vàng đặc trưng. Anh là một trong những thiên thần tôi nhắc đến khi nãy.

À, tiện đây thì tôi cũng là một thiên thần luôn.

Xét theo cấp bậc thì anh ấy là tiền bối, còn tôi là hậu bối.

“Không sao đâu, Tiền bối. Chỉ là cách nói thôi. Em lỡ buột miệng trong khi đang chơi điện tử ấy mà.”

“Vậy là em không hề nghiêm túc muốn làm đúng không?”

“Em đủ lớn để được dùng mấy từ như thế mà, ít nhất là khi đang chơi điện tử.”

“?”

“Trò điện tử này được gọi là FPS, anh có thể tàn sát con người bằng chính vũ khí của chúng trong đây đấy.”

“Thật man rợ…”

“Này là em chịu nhé.”

Chúng tôi trao đổi đôi ba câu vu vơ trong lúc đang ở cùng nhau.

Một ngày bình thường của tôi là làm bất cứ thứ gì bản thân muốn trong phòng riêng; và hôm nay là chơi điện tử.

Còn Tiền Bối thì thường dành cả ngày của anh để giám sát tôi.

Đúng vậy, chỉ đơn giản là dõi theo tôi mà thôi.

Tiền Bối thích thú với những gì tôi làm, chỉ cần vậy cũng đủ khiến tôi thỏa mãn rồi..

“À, Tiền bối, em có thứ này muốn cho anh xem nè.”

Vừa khi bắt đầu chán việc giải trí bằng trò chơi điện tử, tôi bỗng sực nhớ ra một chuyện. Tức thì, tôi liền chạy biến đến bên tủ quần áo.

Bên trong tủ là những thứ tôi yêu thích nhất.

Cơ man toàn là những bộ đồng phục học sinh có thiết kế tuyệt vời với đủ lọai màu sắc rực rỡ.

Tôi lấy ra bộ mới nhất và thay nó lên người ngay trước mặt Tiền bối.

“Đây, bộ đồng phục học sinh Anh Quốc từ bộ sưu tập mới nhất! Anh nhìn xem, họa tiết ca-rô trên váy đẹp chưa kìa?”

“Ừm, hợp với em lắm.”

Phần phật

Chiếc váy bay múa theo điệu xoay người của tôi. Tiền Bối đưa mắt nhìn và dịu dàng mỉm cười.

Nụ cười này dành cho tôi, sự thật này làm tôi hạnh phúc khôn xiết.

Nói chứ, bảo tôi sống vì nụ cười này cũng chẳng quá  đâu.

Cơ mà, đời nào tôi dám nói ra suy nghĩ đó trước mặt Tiền Bối, xấu hổ lắm.

“Em ghét nhân loại nhiều đến vậy mà vẫn thích văn hóa của chúng quá nhỉ.”

“Bởi văn hóa không có tội lỗi gì cả.”

“Hầu hết nhân loại cũng thế đấy.”

“Vậy sao anh? Em không nghĩ vậy, bởi lẽ…”

Vẫn nhìn Tiền Bối, tôi đứng lên, lưng xoay về phía cửa sổ để cho hình dáng được phản chiếu lại bằng làn ánh sáng từ bên ngoài đang rọi vào.

“Ô uế thật nhỉ? Không có cánh, phải lê lết trên mặt đất …”

Đoạn, từ sau lưng tôi — một đôi cánh trắng muốt bung mạnh ra.

“…Đôi cánh của em vẫn đẹp như ngày nào.”

Tiền Bối nín thở.

Với Tiền Bối, tôi không chỉ đơn thuần là một thiên thần, mà với anh, tôi là Chúa Trời.

Việc chưa từng có ai dám phủ nhận suy nghĩ này đã chứng minh nó là một sự thật hiển nhiên khiến cả người tôi run lên trong sự sung sướng khó tả.

Tiền Bối sẽ luôn nhìn tôi.

Và chỉ mình tôi mà thôi.

Không ít lần tôi đã tưởng tượng về một thế giới hoàn mỹ chỉ độc mỗi hai bọn tôi.

Dám chắc Tiền Bối cũng có cùng suy nghĩ như tôi. Mãi mãi là thế.

“Anh đồng ý với em. Nhân loại thật ô uế.”

“Đúng là Tiền Bối của em mà.”

“Nhưng vì là Thiên Thần, chúng ta phải hành xử đúng mực.”

“Sao phải quan tâm người khác nghĩ gì cơ chứ anh?”

“Em không quan tâm đến vị trí của mình sao?”

“Hừ, anh nói cũng phải. Vậy thì em sẽ bắt đầu nghiêm túc và gắng hết sức mình phục vụ cho đám người phàm dưới Trần Gian.”

“Không được. Nhỡ đâu đôi cánh của em bị vấy bẩn khi xuống dưới thì anh biết phải…”

“…đúng là Tiền Bối !”

Đáng yêu chưa kìa, quýnh quáng cả lên chỉ bởi những lời tôi nói.

Trong tâm thức của Tiền Bối, tôi là báu vật cần phải được bảo vệ thật kỹ lưỡng.

—Trần Gian là chốn dơ bẩn vô cùng.

—Những kẻ sống ở đó thậm chí còn dơ bẩn hơn nữa.

Đó là tâm niệm của cả tôi và Tiền Bối.

Thiên Thần sống trên Thiên Đường, cao xa khỏi Trần Gian.

Thiên Đường là nơi dành cho những ai sở hữu đôi cánh.

Thiên Đường là nơi sống lý tưởng tách biệt với Trần Gian.

Theo những gì tôi được biết, một khi tiếp xúc với Trần Gian ô uế thì sẽ bị lây nhiễm sự ô uế từ nó.

Thế nên trong tâm khảm, tôi luôn cảm thấy đáng thương cho đám người phàm. Không có cánh, đời đời kiếp kiếp phải lê lết trên mặt đất.

Có điều, quan niệm này bị coi là dị giáo bởi những thiên thần khác.

Đương nhiên rồi.

Thì lẽ, sứ mệnh của chúng tôi là chở che cho nhân loại.

Nếu đã ghét bỏ đối tượng thì làm sao có thể chở che các thứ được đúng không?

Đó là lý do tại sao hầu hết thiên thần đêu yêu quý con người. Tất cả là vì sứ mệnh.

Ừm, tôi hiểu và không có vấn đề gì với nó cả.

Thế nên tôi cũng muốn người khác hiểu được rằng một kẻ không ưu người phàm như tôi đây đương nhiên sẽ từ chối thực hiện sứ mệnh.

…thay vào đó sẽ dành thời gian để tán tính và chơi đùa với Tiền Bối.

Tôi chẳng quan tâm người khác có hiểu hay không, chỉ cần Tiền Bối hiểu được là đủ.

Tóm lại,

Tôi với Tiền Bối bị xem là dị biệt bởi những thiên thần khác.

“Tiền Bối, anh mặc vào luôn đi. Em nghĩ toàn bộ đống này đều hợp với anh lắm đấy.”

“Chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em là đủ để khiến anh thỏa mãn rồi.”

“Tiền Bối nói vậy làm em hạnh phúc lắm.”

“Em hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc. Nụ cười trên môi càng khiến em thêm phần lộng lẫy.”

“Oa! Lãng mạn quá! Em sẽ không bao giờ quên lời vừa nãy đâu!”

À đấy, nhắc đến sở thích mới nhớ, chủ đề câu chuyện đang là về văn hóa của đám người phàm nhỉ. 

Tôi rất thích thời trang.

Đặc biệt là đồng phục học đường.

Vì hôm nay đang có tâm trạng tốt, tôi định bụng cho Tiền Bối xem bộ đồng phục đẹp nhất mình có.

—Nhưng, tại ngay chính lúc này, bánh răng số mệnh của chúng tôi đã xoay vần.

Qua khoảng trống trên cánh cửa sổ đang mở, chợt có thứ gì đó bay trong phòng.

Đó là một phong thư, nó rơi xuống ngay trước mặt Tiền Bối.

Không nói không rằng, Tiền Bối nhặt phong thư lên, bóc nó và lấy tấm thư bên trong ra.

Mặt anh bỗng nghiêm lại.

“Sao thế anh?”

“Là thông báo về một thánh vụ khẩn.”

Mặt tôi nhăn nhúm lại như thể tận thế đã đến.

“Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ”

Đó là thường thức của đám người phàm, nhưng điều đó cũng đúng với những thiên thần.

Thiên Đường đúng là nơi khắc nghiệt mà.

† 

Hoàn thành thánh vụ.

Đó là mệnh lệnh từ Chúa trời.

“Thánh vụ” ở đây là sứ mệnh chở che cho nhân loại, còn “Chúa trời”  là “sếp” của chúng tôi.

Cơ mà, Thiên Đường không hẳn là một công ty hay tập đoàn nên so sánh vậy thì không đúng cho lắm. Cứ hiểu đại loại đó là một tồn tại cấp cao ở bên trên bọn tôi đi.

Thánh vụ lần này cực kỳ đặc biệt.

Bảo vệ một cô gái khỏi cái chết bất đắc kỳ tử.

Tất cả chỉ có thế.

“Kỳ lạ thật. Bảo vệ một nhân loại nào đó ư?”

“Từ trước tới giờ, anh chưa từng nghe về kiểu thánh vụ vụ như này.

“Không biết đối tượng cần được bảo vệ là ai nhỉ? Tổng thống chăng?”

“Thế sao không bảo y thuê vài vệ sĩ đi cho nhanh?”

“À đúng rồi. Nếu là tổng thống, chúng ta chỉ cần nhốt y vào trong boong-ke an toàn nào đó là xong. Sau đó chúng ta về nhà được rồi nhỉ?”

“Ý kiến hay đó Hậu Bối. Nhưng nhân loại sẽ chết nếu không được cho ăn uống. Thế nên chúng ta vẫn cần phải cung cấp thực phẩm cho y thường xuyên.”

“Ơ kìa. Yếu đuối thế! Đúng là giống loài thấp kém mà.”

“Hậu Bối, đừng có phát ngôn như mấy tên ác nhân chứ.”

Maa, đoạn tổng thống nãy giờ chỉ là đùa thôi.

Chúng tôi đã biết rõ về đối tượng rồi. Bên trên thậm chí còn gửi kèm cả ảnh đối tượng nữa mà.

Tên… Kệ đi, chẳng quan trọng.

Giới Tính: Nữ.

Tuổi: 15.

Bắt đầu vào cấp ba trong tháng này.

Nhìn tấm ảnh về đối tượng trong bộ đồng phục, tôi và Tiền Bối cùng ậm ừ với vẻ mặt ra chiều khó hiểu.

“Khuôn mặt quá bình thường, bình thường của bình thường.”

“Không có tý chút sắc đẹp nào cả. Đúng là giống loài lê lết trên mặt đất mà sống.”

“Đành chịu thôi anh. Dù gì thì lũ người phàm cũng đâu có cánh.”

“Gì đấy Hậu Bối. Sao tự dưng em nhẹ nhàng vậy?”

“Không hẳn, chỉ là em thấy thích bộ đồng phục của đối tượng thôi.”

“À rồi. Điểm cộng từ trang phục nhỉ?”

Tiền Bối bỗng trông có chút bất ngờ trong khi tay vứt tấm ảnh đi

Chúng tôi đã tìm thấy đối tượng rồi. Nên không cần tấm ảnh làm gì nữa.

“Kia rồi. Bước đi trên mặt đất như bao đám người phàm dơ bẩn khác. Trông buồn cười thật.”

Địa điểm: Trần Gian.

Quốc gia: Nhật Bản.

Thời Gian: Sau giờ học.

Con nhỏ vô tư đi dạo trên con phố, không hề hay biết về điều bất hạnh sẽ ập đến bản thân.

“Khu dân cư trông khá yên bình đấy chứ. Một cái chết bất đắc kỳ tử sẽ xảy ra như thế nào chứ?”

“Anh chịu. Quốc gia này được mệnh danh là nơi an toàn nhất thế giới, chuyện như kia thực sự rất hiếm xảy ra.”

Tôi với Tiền Bối đang quan sát đối tượng từ trên cao, chuyện này là lẽ đương nhiên, làm gì có chuyện bọn tôi chịu đi trên mặt đất chứ. Cái này gọi là đặc quyền của thiên thần sở hữu đôi cánh đấy.

“Nhưng cái gì sẽ được tính là ‘chết bất đắc kỳ tử’ nhỉ? Sao chúng ta không thử thảo luận chút đi? Chứ cứ bám theo thế này làm em chán quá.”

“Chúng ta đang làm nhiệm vụ đấy… Mà thôi, cũng được.”

“Em thấy cho một quả thiên thạch rơi trúng trực diện chắc là cũng được tính đấy chứ nhỉ?”

“Xác xuất chuyện đó xảy ra là một con số thiên văn. Với lại, kia là em phỏng đoán chứ có phải thảo luận gì đâu.”

“Vậy còn bệnh mãn tính thì sao?”

“Tự dưng em nói linh ta linh tinh gì thế. Đã là bệnh tật thì có nghĩa mọi chuyện đã an bài, chúng ta không còn có thể can thiệp vào được nữa.”

“Không phải thế. Ý em là, nếu bị lây nhiễm vi-rút chết người vô danh từ ai đó, thì chúng ta vẫn có thể gọi là chết bất đắc kỳ tử mà nhỉ?”

“Anh hiểu ý em rồi… Nhưng nếu vậy thì khó để cho chúng ta biết trước mà bảo vệ lắm. Nói thẳng ra là phiền phức kinh khủng.”

“Phải ha. Nếu bị tai nạn giao thông hay gì gì đó kiểu thế thì dễ hơn nhiều. Bị xe tông trúng đê!”

“Thiên thần không nên ăn nói như thế!”

Tiền Bối cất lời khiển trách câu bông đùa từ tôi.

Lúc đầu khi bị phái xuống Trần Gian làm việc, tôi cứ nghĩ sẽ chán chết cơ. Nhưng xem ra được ở cùng Tiền Bối thế này thì cũng không đến nỗi nào.

Cứ thế, tôi với Tiền Bối bám sau đối tương.

Trên con đường đối tượng đi, cũng có vài con người khác, dường như chúng cũng đang đi về nhà như đối tượng.

Ai nấy cũng đều vừa đi vừa ríu rít như tôi với Tiền Bối. Chỉ riêng có đối tượng là lẻ loi.

…Hình như con bé này không có bạn thì phải. Kệ, chẳng phải việc của tôi.

“A, Tiền Bối. Đối tượng sắp đi qua sông kìa.”

Trên đường đi, đối tượng bắt gặp một cây cầu bắc ngang qua con sông lớn.

Cây cầu khá cao cả mực nước bên dưới cũng sâu vừa phải.

Nếu có lỡ ngã thì cũng không chết ngay lập tức được… trừ khi xui xẻo lắm, mà đó chỉ là suy đoán của tôi thôi.

“Này Tiền Bối. Nếu cây cầu vô tình sập… cái chết đó có được tính là bất đắc kỳ tử không?”

“Cây cầu trông khá vững trãi, anh không nghĩ có chuyện đó xảy ra đâu.”

“Em không biết nữa. Nghe nói quốc gia này hay xảy ra động đất lắm.”

“Động đất à. Một thảm họa tự nhiên không xảy đến với thiên thần chúng ta. Nếu không được cảnh báo trước thì có thể coi đó là cái chết bất đắc kỳ tử.”

“Không chỉ dơ bẩn, mặt đất Trần Gian lại có thể tự rung lắc. Đã thế lại còn không thể làm gì khác để ngăn cản nữa chứ.”

“Đành chịu thôi em.”

Thương thay cho đám người phàm. Bị buộc phải sống ở nơi như thế này.

!!

“Tiền Bối. Có gì làm đối tượng đứng lại kìa.”

Tôi nói với Tiền Bối về hành động bất thường của đối tượng.

Tự dưng đứng lại, rồi nhìn xuống con sông dưới cây cầu.

Theo hướng nhìn của đối tượng… tôi thấy…

*meo*

một con mèo đang bị nước cuốn trôi.

Có lẽ nó bị ai đó bỏ rơi hoặc có lẽ khi đang băng qua sông thì nó vô tình trượt chân và ngã.

Có là nào thì vẫn thật xui xẻo. Cảm thấy tội nghiệp cho con mèo, tôi liền muốn cứu  nó.

Đang định bụng bảo Tiền Bối, thì chuyện bất ngờ xảy ra.

Đối tượng nhảy khỏi thành cầu, lao thẳng xuống con sông bên dưới.

“Ơ-?! Oái…?! Khoan…Hả!?”

Tôi với Tiền Bối chết lặng, cả hai đều không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

*Tùm*

Một âm thanh lớn vang lên.

Âm thanh đó bắt nguồn từ va chạm của đối tượng với mặt nước.

Đối tượng chìm nghỉm xuống. May thay, thoáng chốc sau con bé cũng nhào lên khỏi mặt nước và vụng về bơi về chỗ con mèo.

Sau khi dùng hai tay ôm lấy con mèo vào lòng được rồi, đối tượng dùng hết sức bơi sải vào bờ.

Chắc vậy là ổn rồi ha.

Nhưng, đối tượng chợt khựng lại. Để rồi cứ thế chìm xuống và bị cuốn trôi đi bởi con nước.

“…Bị chuột rút?”

“Lúc này mà còn thảnh thơi thắc mắc được nữa à!”

Tiền Bối cùng tôi vỗ cánh, nhào thẳng xuống bên dưới.

Chúng tôi đã thành công cứu đối tượng khỏi chết đuối. Đổi lại, cái giá phải trả là cả hai đã thực sự chạm chân xuống Trần Gian, một nơi ô uế cùng cực mà tôi và Tiền Bối không hề muốn chạm vào chút nào.

(còn tiếp)

Bình luận (0)Facebook