Chương 0: Lời mở đầu
Độ dài 2,095 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-08-17 16:00:14
Chương 0: Lời mở đầu
Lời mở đầu
Thiên Ma đã bị tiêu diệt và cuộc『Chiến tranh Chính – Ma 』 dường như vĩnh viễn cũng kết thúc cùng với cái chết của bọn họ.
Mọi người trên khắp thế giới phấn khích ăn mừng vì sự kết thúc của Ma giáo, háo hức mong đợi vào một kỷ nguyên hòa bình mới sắp đến.
Tuy nhiên, không chỉ mỗi cảm giác nhẹ nhõm và bình yên còn lại sau chiến tranh.
Hai giáo phái trong Liên minh Thập tông, những người luôn ủng hộ phe Chính thống, bị thiêu thành tro bụi, mà một trong Tứ quý tộc cũng biến mất hoàn toàn.
Vô số võ giả đã bỏ mạng, ngay cả các Thiên Tôn cũng chết dưới tay Thiên Ma.
Mặc dù cuộc chiến đã kết thúc cùng với chiến thắng khi Thiên Ma và Ma Giáo bị tiêu diệt, nhưng không có gì có thể thay đổi được sự thật rằng cuộc chiến đã để lại rất nhiều hậu quả.
Để dành chiến thắng phải trả giá quá nhiều.
Không thể đo lường được phải mất bao lâu để khôi phục lại vinh quang của quá khứ.
Tuy nhiên,
Mặc dù vùng đất này đã nhuốm màu đen tối của tro bụi, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Nhưng một ngày nào đó, hạt giống mang tên 'hy vọng' sẽ nở hoa, sinh ra những anh hùng, những người có sứ mệnh vượt qua đau thương và đứng ra bảo vệ công lý.
Còn tôi thì sao?
Tôi chẳng bao giờ quan tâm đến những điều đó..
“Họ ở đâu?”
Người phụ nữ đứng đơn độc trong phòng tra tấn ở tầng hầm của Liên minh võ lâm hỏi với giọng nghiêm túc.
Cô ấy có làn da trắng và vóc dáng mảnh mai, nhưng mái tóc của cô trông rất xộc xệch vì nhiều lần cố gắng buộc tóc.
Kể cả vậy, vẻ ngoài đó vẫn không thay đổi được sự cao quý của cô.
Cô ấy như là một sự tồn tại có thể tỏa sáng giữa thế giới tối tăm.
Ai có thể ngờ được rằng, người phụ nữ xinh đẹp này lại chính là người đã cắt cổ Thiên Ma, kẻ giống như một tai họa di động?
Không ai có thể nghĩ rằng cô gái được ca ngợi là người trẻ tuổi có triển vọng nhất này cuối cùng lại trở thành thành người mạnh nhất thế giới.
'Thiên kiếm' Wi Seol-ah.
Một đệ tử trực hệ của Kiếm Đế, người đã chết dưới tay của Thiên Ma, trở thành 'Thiên Đỉnh Dưới Trời' sau khi 『Chiến tranh Chính -Ma 』 kết thúc.
Trước đây, có thể dễ dàng lập luận rằng lý do cô ấy có thể vươn lên vị trí như vậy là do không còn 『Tam Thiên Tôn』 trong giới võ lâm nữa.
Tuy nhiên, khi họ chứng kiến cô ấy tàn sát hàng trăm ma nhân chỉ với một nhát kiếm.
Và chẳng bao lâu sau, cô đã tiêu diệt được Ma giáo cùng với Thiên Ma sau ba ngày đêm chiến đấu oanh liệt.
Vào khoảnh khắc đó, những kẻ nghi ngờ cô đã hiểu được rằng cô đạt được danh hiệu ‘Đệ nhất' là nhờ vào sức mạnh của chính mình.
Người phụ nữ đó hiện đang nói chuyện với tôi.
“Tôi hỏi một lần cuối. Họ ở đâu?”
Tầm nhìn của tôi bị nhòe đi vì máu do tra tấn dữ dội. Tuy nhiên, tôi vẫn kịp nhìn thấy trang phục của cô ấy.
Bộ quần áo vốn trắng tinh của cô giờ đã bị nhuộm đen bởi tro.
Có vẻ như cô ấy muốn câu trả lời từ tôi, nhưng điều đó là không thể vì dây thanh quản của tôi đã bị đứt.
Tất nhiên, Wi Seol-ah cũng biết tại sao tôi không thể thốt ra lời nào.
Chắc hẳn cô ấy đang rất thất vọng.
"Ngươi hẳn phải biết chứ? Lũ quỷ còn lại đang ẩn náu ở đâu?"
Tôi biết.
Tôi không chỉ biết câu trả lời mà còn muốn nói cho cô ấy biết.
“Nếu như ngươi vẫn còn một chút l
ương tâm.…”
Vì tôi không thể nói nên Wi Seol-ah muốn tôi trả lời cô ấy bằng cách viết hoặc vẽ.
Xiềng xích của tôi lỏng ra như để chứng minh cho điều đó.
Tất nhiên, việc giải thoát cho một tên tội đồ khốn khổ không hề nguy hiểm chút nào đối với cô ấy.
Tôi không bao giờ chống lại được người có khả năng giết được Thiên Quỷ, một thực thể từng được coi là Thần.
Tuy nhiên, mặc dù tôi sẵn lòng giúp cô ấy, tôi vẫn không thể làm gì được.
Thứ thực sự trói buộc tôi không phải những xiềng xích đã được nới lỏng.
Bất kể Wi Seol-ah có làm gì, điều duy nhất tôi có thể làm là im lặng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
-Ầm ầm
Wi Seol-ah đã đánh tôi mạnh đến mức nào để có thể phát ra âm thanh như thế này!?
"Nếu như ngươi còn muốn sống, thì đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như ngươi nói cho ta điều ta cần biết, cho dù toàn bộ thế giới đều muốn giết ngươi, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ ngươi." Đây là người phụ nữ được ca ngợi là ‘Đệ nhất' sau chiến tranh.
“Vì vậy, làm ơn, ta cầu xin ngươi….”
Tôi có thể cảm nhận rõ sự tuyệt vọng của cô ấy khi cô ấy bắt đầu tha thiết cầu xin tôi, kẻ thù của cô.
Có phải vì cô ấy căm ghét những con quỷ đã trốn thoát? Hay là vì muốn trả thù?
Không, cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó quan trọng hơn nhiều
'Chắc chắn là do Lưu Tinh Kiếm.'
Bất kể bạn hỏi ai, họ chắc chắn đều sẽ biết về mối quan hệ giữa ‘Lưu Tinh Kiếm' Jang Seonyeon và Wi Seol-ah.
Anh ta là một kiếm sĩ đầy triển vọng và là một anh hùng, người lãnh đạo Liên minh Võ lâm và đã đính hôn với Wi Seol-ah.
Có tin đồn rằng bọn quỷ đã bắt cóc Jang Seon-yeon.
Có lẽ là vì lý do đó.
Ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác lại có thể hành động hấp tấp như vậy chỉ vì một người đàn ông.
“Nhanh trả lời đi! Bọn chúng trốn ở đâu?”
Tôi có thể cảm nhận được cái nhìn tuyệt vọng của cô ấy hướng về phía tôi.
Tình huống này nghe có vẻ buồn cười.
Tôi không bao giờ muốn có một mối quan hệ xa lạ với cô ấy như thế này.
Không thể xác định được mọi chuyện đã sai từ đâu hay lý do tại sao lại sai. Dù sao thì tôi cũng không bận tâm nhớ lại, vì đó chỉ là nghiệp chướng và kết quả của chính tôi.
Tôi ghét sự tầm thường của bản thân mình.
Vì vậy, tôi đã bán linh hồn mình cho Thiên Ma và trở thành kẻ phản bội đã đâm sau lưng vô số người.
Mặt khác, cô đã trở thành một anh hùng giải cứu tất cả và chiếm được trái tim mọi người.
Khi thấy tôi không phản ứng gì cả, Wi Seol-ah cuối cùng đã bỏ cuộc và ném tôi đi.
Cơ thể tôi đập vào một hòn đá sắc nhọn cắm trên tường, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì.
Cơ thể tôi đã hoàn toàn tan vỡ.
“Nếu biết trước ngươi tệ hại thế này thì khi chúng ta mới gặp nhau, ta đã giết ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
Điều tôi hối tiếc nhất.
Tai tôi có thể nghe rõ tiếng thì thầm thì thầm của cô ấy.
Khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy.
Lúc đó cô ấy thế nào?
Có lẽ cô ấy đã hoàn toàn khác biệt so với bây giờ.
Hoặc có lẽ tôi cũng không đủ bận tâm để nhớ về quá khứ.
Dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ rằng khoảng thời gian đó không có ý nghĩa gì đối với cô ấy ...
Với tôi, Ký ức đó là một trong những điều tôi hối tiếc nhất.
Một ký ức bị chôn vùi sâu dưới nhiều hối tiếc. Một ký ức giờ đã biến thành cát bụi.
Nhưng tại sao tôi lại chọn chôn giấu nó sâu đến thế?
- Ken két
Ngay trước khi Wi Seol-ah định đóng cửa phòng tra tấn và rời đi, cô ấy dừng lại khi thấy tôi bắt đầu di chuyển.
Những chiếc xương bị gãy nghiêm trọng của tôi kêu cót két khi tôi cố quay đầu về phía cô ấy.
Đôi mắt sáng của Wi Seol-ah rung lên đầy mong đợi khi cô ấy thấy tôi bắt đầu di chuyển.
Dùng máu của chính mình làm mực, tôi bắt đầu viết lên sàn đá.
Mỗi lần tôi viết xong một dòng, máu lại bắt đầu chảy xuống môi tôi.
Rõ ràng là tôi đang mắc phải lời nguyền gì đó.
Nếu tôi ép buộc bản thân tiết lộ bất cứ điều gì có thể gây hại cho chủ nhân, trái tim tôi sẽ tự động tan vỡ, giết chết tôi ngay lập tức.
'Không phản bội Ma giáo.'
Chỉ có bốn từ, nhưng toàn bộ cuộc đời tôi gắn liền với lời thề này.
Tôi đã chứng kiến hậu quả của những kẻ phản bội lời thề đó vô số lần rồi.
Bất kể bạn là ai, mạnh mẽ đến mức nào, trước lời nguyền của Thiên Ma, mọi thứ đều vô dụng.
Bạn sẽ chết như một võ sĩ hạng ba trước mặt Thiên Ma.
Tôi đã hy vọng rằng cái chết của Thiên Ma sẽ hóa giải được lời nguyền này, nhưng cuối cùng, chẳng có gì thay đổi cả.
Tôi tự hỏi tại sao?
Mặc dù lời nguyền đã phát tác, nhưng liệu có phải vì ý chí của tôi mà trái tim tôi có thể tồn tại được lâu như vậy, hay là ông trời đang cho tôi một cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi?
Kể cả như vậy, tôi vẫn sẽ phải chết ở đây.
“Hả? Có chuyện gì thế….”
Có vẻ như Wi Seol-ah, người bắt đầu vội vã tiến về phía tôi, đang cố nói với tôi điều gì đó, nhưng tôi không thể nghe rõ giọng cô ấy.
Vì vậy, tôi quyết định tiếp tục phớt lờ cô ấy.
Có lẽ cô ấy cũng muốn tôi thực hiện điều này vì cô ấy không có ý định ngăn cản tôi.
Nếu tôi nói với bất kỳ ai rằng tôi bị ép buộc phải làm những điều xấu, liệu họ có tin tôi không?
Tất nhiên là không.
Có hàng tá lý do tôi có thể đưa ra để giải thích cho hành động của mình, nhưng chẳng có ai ở đây tin vào chúng cả.
Trong khi cố lờ đi nhịp đập ngày càng đau đớn của tim, tôi cố gắng viết ra dù chỉ một chữ cái.
Với mỗi nhịp đập, máu lại chảy xuống môi tôi.
Khóe mắt tôi có thể thấy Wi Seol-ah đưa tay về phía tôi như thể cô ấy nhận ra có điều gì đó không ổn.
Kể cả vậy, cô ấy cũng không thể làm gì để ngăn tôi lại.
Tôi nên nhanh chóng hoàn thành việc viết lá thư cuối cùng.
Như thể trái tim tôi đang chờ đợi tôi hoàn thành, cuối cùng nó cũng đã vỡ tan thành từng mảnh.
Trên sàn nhà, tôi đã viết thông tin chi tiết về nơi ẩn náu hiện tại của những con quỷ còn lại.
Khi tôi sắp ngã xuống sàn, Wi Seol-ah đột nhiên ôm chặt lấy cơ thể đầy thương tích của tôi.
Tôi đoán là cô ấy sợ rằng nét chữ nguệch ngoạc trên sàn nhà sẽ bị hỏng nếu tôi ngã đè lên đó.
Tôi mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Wi Seol-ah khi ý thức của tôi đang mờ dần đi, Tuy nhiên, tôi không thể nhìn kĩ khuôn mặt đó vì cơ thể hấp hối của tôi sớm đã trở nên lạnh ngắt.
Tầm nhìn của tôi cuối cùng đã mờ dần thành một màu đen
Thật là lộn xộn.
Tại sao tôi lại sống cuộc đời mình theo cách như vậy?
Dù lý do là gì thì giờ cũng không còn quan trọng nữa. Những lý do ấy vốn chưa bao giờ quan trọng cả.
Gu Yangcheon đến từ quận Quận Sơn Tây.
Tôi đã sống như một võ sĩ Chính phái trước khi gia nhập Ma giáo.
Sau khi Ma giáo bị tiêu diệt, tôi bị bắt và tra tấn để lấy thông tin về nơi ẩn náu của những ma nhân còn sống sót.
Tôi nghĩ rằng một mô tả đơn giản như thế sẽ phù hợp với cuộc đời của tôi.
Một cuộc đời mà chẳng ai quan tâm tới.
Mặc dù tôi nghĩ rằng cuộc đời đó đã kết thúc rồi.
“Muốn ăn khoai tây không?”
“Hở?”