Chương 2 Hi vọng và bình yên
Độ dài 10,260 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-24 02:00:25
Hiroshi đã được Tsukiko đưa đến một trong hàng chục nghìn studio của Airi. Ngay cả Hiroshi, người đã có bằng tiến sĩ trong học viện, cũng chưa từng thấy một cơ sở nghiên cứu nào cao cấp như của cô ấy. Nhưng trong lúc đang kinh ngạc vì nó, ông ta ngay lập tức nhận ra một số điều quan trọng.
"......đây là?"
Đó là một NB đã được đưa vào xưởng khi nó chuyển sang dạng nữ.
"NB của Seina-chan."
"NB?... Không thể nào, Miki !?"
Hiroshi chạy đến chỗ NB và nhìn nó. Nó trông giống như một tác phẩm điêu khắc được chạm khắc thô nên rất khó xác định, nhưng Hiroshi đã cảm nhận được Miki trong đó.
"Chờ đã, tôi sẽ giải thích mọi thứ."
Người đàn ông đi cùng Tennyo trước đó chạy vào từ một lối đi gần đó mặc áo khoác phòng thí nghiệm
"Tôi xin lỗi vì đã đến muộn."
Người đàn ông râu ria xồm xoàm nắm lấy tay Hiroshi một cách vui mừng.
"Rất vui được gặp anh, tôi là Masaki Hakuryo. Tôi vô cùng xúc động khi được gặp nhà phát minh ra Astral AI."
"Ha, ... ừm thực sự chỉ là trùng hợp thôi..."
"Nhưng kể cả như vậy ..."
"Hãy để dành cuộc nói chuyện nhỏ sau và giải thích chuyện gì đang xảy ra với NB đã."
"Ồ, tôi xin lỗi, tôi chỉ rất thích AI ... " Hakuryo có vẻ xấu hổ.
"Chà, như anh có thể thấy, nó được làm bằng một mẫu sinh vật đặc biệt ..."
"Đó là một vấn đề lớn, tôi đã thấy thứ này được sử dụng trong một vài video khiêu d*m ..." Hiroshi nói khi nhớ về chúng.
"Đúng thế, cái đó với ..."
"Làm ơn tiếp tục giải thích." Tsukiko hét lên.
Hakuryo và Hiroshi bắt đầu nói với một giọng nhỏ như thể để giữ bí mật về cuộc thảo luận của họ, họ tách mình ra khỏi Tsukiko.
"Như anh đã biết, NB này có thể thay đổi hình dạng. Nó đã làm điều này để đáp ứng với một luồng dữ liệu bắt buộc mà NB đã nhận trước đó..."
"Luồng dữ liệu bắt buộc...Vậy là con bé còn sống!"
"Đây chỉ là phỏng đoán, nhưng Tarrant có lẽ đã nhận ra rằng Miki là một Pinocchio, hắn ta hẳn đã nghĩ rằng đó là một cái bẫy và điều tra cấu trúc của cô ấy."
"Vì vậy, hắn ta đã tải lên dữ liệu nhân vật của Miki để điều tra, vì vậy astral của con bé có thể ở trong đó?"
"Đúng vậy, cô ấy dường như đã cố gắng di chuyển đến NB thông qua đường truyền từ máy tính của tàu Tarrant, nhưng việc truyền dữ liệu lại không thành công."
"Đường truyền bị chặn sao?"
"Tôi nghĩ đó có lẽ là nguyên nhân chính, nhưng có vẻ như NB cũng đã từ chối."
"Từ chối? Nhưng dữ liệu nhân vật của con bé là một tệp không lớn..."
Dữ liệu nhân vật của một người không phải là lớn so với dung lượng của NB. Thật khó để nghĩ rằng một NB do Airi tạo ra lại quá có dung lượng thấp để chứa một tập tin như vậy.
"Thực ra, đó là bởi vì NB đã có sẵn một nhân cách trong đó với một astral."
"Vậy sao...?... vậy... Miki...."
Hiroshi từ từ buông vai xuống, nhưng ngay lập tức đứng lên.
"Nhưng Miki còn sống!"
Đôi mắt ông vẫn đầy hy vọng. Tsukiko đã lo lắng về sự thất vọng của Hiroshi lúc này mỉm cười nhẹ nhõm.
"Đúng vậy ... Mặc dù cô ấy không chuyển được dữ liệu nhân vật của mình, nhưng có vẻ như vẫn còn một số thông tin do cô ấy để lại... Nhưng Hiroshi-san, tôi không biết phải nói thế nào với anh ..."
"Miki Hiện tại vẫn chưa xác định được sự sống sót, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng, vẫn tốt hơn nhiều so với tuyệt vọng ... Cảm ơn, Tsukiko-san, cảm ơn."
"Hiroshi, anh ..."
"Không sao đâu! Con bé là một cô gái mạnh mẽ, và có một cái đầu thông minh... dù gì thì tôi cũng lấy cô làm mẫu cho con bé, Tsukiko-san."
"Dù sao đi nữa, điều tôi muốn nói là chúng tôi cần anh giúp đỡ. Dữ liệu cô ấy để lại được mã hóa, chúng tôi không có mật khẩu."
Tsukiko nói, chỉ vào không gian nghiên cứu được chuẩn bị cho Hiroshi.
"Và ... Astral AI của NB dường như muốn nói chuyện với anh, Hiroshi-san."
"Với tôi sao... tôi hiểu rồi."
"Khi anh đến thăm cô ấy, anh sẽ ngạc nhiên đấy. Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Nhanh lên Hiroshi! Cậu cũng vậy!"
Tsukiko nắm lấy cổ Hiroshi và đặt ông ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
-------------
Vết sẹo trên trái tim Seina tuy không được chữa lành hoàn toàn sau cuộc hội ngộ với Tennyo nhưng nó giống như việc các bác sĩ từ từ băng bó vết thương cho cậu và nó đang bắt đầu lành lại. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ quên Miki.
"Mình sẽ tham gia GP nên phải cố gắng không hối hận vì đã không thể bảo vệ mọi người... Vì Miki-senpai, mình sẽ cố gắng hết sức."
Seina đã trở lại ký túc xá, tự thề với chính mình. Kenneth và Rajau, phát hiện ra Seina và chạy về phía cậu với tiếng rất lớn.
"Mình xin lỗi vì những gì mình đã nói sáng nay..." Seina cúi đầu thật sâu.
"Không sao đâu."
Kenneth và Rajau, đột nhiên bắt đầu ôm lấy Seina. Tuy nhiên, họ đã không để ý nơi họ đang đứng, và họ bị một đàn thú hoang ở rừng giẫm đạp.
--------------
"Cả hai người đều ổn chứ?"
Mặc dù vướng vào vụ giẫm đạp, Seina hoàn toàn không bị thương. Cậu trông vẫn ổn so với Kenneth và Rajau.
"Không sao đâu! Nó chẳng là gì so với những viên đạn mực của lũ drone Clay đó!"
"Đúng vậy!"
Khuôn mặt của Kenneth và Rajau có vẻ hạnh phúc khi họ đứng dậy và ôm Seina một lần nữa, họ chạy vào khu ký túc xá. Khi đến ký túc xá, họ đến trước một bảng thông báo lớn.
"Nào Seina. Hãy xem nó nói gì!"
"Đây là ... thay đổi phòng?"
Trên bản tin có thông báo rằng các phòng của sinh viên năm nhất đang được thay đổi.
"Vì ký túc xá này là một tòa nhà khá cũ và khá lâu đời, nó đã được chỉ định là một di tích lịch sử, và người ta quyết định rằng họ sẽ tiến hành cải tạo nó khi sinh viên năm hai kết thúc khóa đào tạo thực tập."
"............"
Seina ngơ ngác nhìn nó, nhưng Kenneth và Rajau rất phấn khích. Kenneth vui vẻ chỉ vào một khu vực trông giống như một hòn đảo nhỏ, nằm tách biệt khỏi các phòng khác.
"Ha ha ha! Đây là một vị trí đắc địa, gần các phòng ăn và nhà tắm công cộng rất lớn, và rất nhiều thứ khác..."
Kenneth và Rajau một lần nữa tóm lấy Seina và chạy vào phía sau của tòa nhà với một bảng thông báo khác. Vì sự phấn khích của Kenneth, Seina đã không nhận thấy tiếng nói chuyện ồn ào trong tòa nhà.
"Có chuyện gì sao?"
"Nhìn thì hiểu!"
Tất cả mọi người của sinh viên năm nhất tập trung ở đó, và họ rất hào hứng, họ đang xem thứ gì đó. Tuy nhiên, Seina không nhìn thấy nó có gì ở đó khi có quá nhiều người cản đường.
"Seina, chúng ta đến rồi."
Kenneth kéo Seina và đi đến một cánh cổng có hàng rào bảo vệ. Trên đó có ghi "Chỉ dành cho quan chức."
"Kenneth, nó nói rằng việc vào cửa bị cấm với học sinh chúng ta!"
Kenneth cưỡng chế Seina và rồi Rajau đẩy cậu từ phía sau.
"Đúng vậy, chúng ta chính là quan chức đây." Họ tự hào nói cùng lúc.
"À, Seina kìa!"
Khi một học sinh nói thốt lên, tất cả đều bắt đầu nhìn chằm chằm về phía Seina.
"Chết tiệt! Đúng là tên may mắn! Tôi ghen tị quá!"
"Tại sao chỉ có nhóm của Seina được sống ở đó?"
"Nhanh lên!" Kenneth và Rajau kéo Seina đi về phía sau trong khi vẫy tay với những người bạn cùng lớp họ.
Những người phụ nữ đi ra, những người làm việc ở phía sau, họ ăn mặc như những nhà nghiên cứu, họ quay sang Seina.
"Ồ, tôi xin lỗi vì sự bất tiện, bọn tôi sẽ nhường lại đường cho các cô."
"Ồ không. Nó không có gì bất tiện cả."
"Cảm ơn các cô rất nhiều, tôi chắc chắn rằng công việc của cô là công việc khó khăn."
Kenneth và Rajau vui vẻ kéo theo Seina phía sau.
"Ồ, vậy cậu là Yamada Seina-sama được mọi người nhắc đến. Rất vui được gặp cậu, tôi là Hakuren."
Đó Hakuren trong chiếc áo khoác phòng thí nghiệm của nhà nghiên cứu. Karen, Suiren và Gyokuren mỉm cười với Seina.
(Lẽ ra mình nên mong đợi một cái gì đó như thế này.)
-------
"Nó khá rộng, phải không? Nó được cho là một đơn vị hoàn toàn mới."
Phòng của Seina là một căn phòng rất lớn và phòng khách làm bằng gỗ, nó rất sang trọng. Tuy nhiên, đối với Seina, người sống trong dinh thự của Amane, nó có vẻ khá chật hẹp và đơn sơ. Căn phòng của cậu ở nhà Amane quá rộng, vì vậy Seina đã đặt đồ đạc trong một không gian có khoảng sáu tấm chiếu tatami trong đó. Tuy nhiên, trong căn phòng rộng sáu tấm tatami được bao quanh bởi những bức tường, nó lại trở nên ngột ngạt.
"À, ừ ... đúng vậy."
"Kenneth-kun, ngay cả khi đó là một mô hình mới, không có nhiều khác biệt về mặt chức năng, vì vậy nên nói đây chỉ là một mẫu mới mà thôi."
"Mẫu mới?"
"GP là như thế này vì nó được hình thành từ quân đội, họ không chú trọng nhiều đến sự thoải mái trong cuộc sống, nhưng gần đây do sự mở rộng của dịch vụ giao hàng tận nhà và sự gia tăng dân số do sự mở rộng của hành tinh dân cư. Diện tích, Quy mô của GP đã được mở rộng, nói cách khác, họ không thể kinh doanh nếu không sử dụng những người có tay nghề cao, vì vậy đây có thể nghĩ là họ hối lộ chúng ta... "
"Rajau, đó là một lời giải thích rắc rối, hãy nghĩ về nó theo cách khác, giống như đó là thức ăn cho những tân binh, nhưng nó còn hơn thế nữa, Seina! Cậu đã thấy phải không, họ thật xinh đẹp ~ ~ phụ nữ đó... tớ thích cô ấy!" Kenneth nói
"À, ừ ... thì ... uhm." Seina đáp lại Kenneth một cách khó hiểu.
"Này, kiểu phản ứng gì vậy? Cậu hiếm khi được nhìn thấy những phụ nữ xinh đẹp như vậy! Hay là điều gì khác? Mình biết cậu đã quen với Amane-sensei, nhưng cậu không nghĩ nó tuyệt vời sao?"
"Ai cần Amane-sensei chứ, Gyokuren-san cũng đẹp như mà..."
"Đúng vậy! Nhưng theo một cách hoàn toàn tương phản."
"Mình tự hỏi họ kiếm đâu ra những cô gái xinh đẹp như vậy, họ không phải là người của học viện, họ có thể đến từ phòng thí nghiệm nào đó."
"Mình biết chúng ta có thể tận dụng tình huống may mắn này tốt hơn thế."
"Mình đồng ý."
"Tình huống may mắn sao?" Seina thì thầm bí ẩn.
Cậu hiểu Kenneth nghĩ gì, nhưng chỉ đáp lại từ may mắn với một cảm giác không hợp lý.
"Chúng ta hiện đang ở trong một khu vực mà học sinh phổ thông không thể vào và khu vực này rất tuyệt, ở khu vực lân cận tòa nhà của chúng ta là cơ sở nội trú cho nhân viên! Làm thế nào mà hai cậu coi nó là may mắn chứ?"
(Nó là cố ý hơn là may mắn... và trắng trợn nữa.)
Seina nghĩ đến khuôn mặt của Kiriko nếu cô ấy biết về điều này.
---------------------------
Kiriko đối đầu với Seto tại dinh thự Jurai gần hồ nước bí mật, cách đó mười nghìn km, nơi Miki đã cho Seina thấy.
"Cái này là quá trắng trợn!"
Kiriko phàn nàn về việc phân công nhóm của Hakuren.
"Việc cử họ làm người giúp việc đã đủ tồi tệ, còn lần này thực tế là một trò đùa thì đúng hơn. Các nhà nghiên cứu sao?! Và họ cũng chỉ được giao cho đội của Seina-chan mà thôi!"
"Ta không thể gửi một người hầu gái đến ký túc xá nam sinh tại GP được, bây giờ ta có thể làm gì chứ?"
"Có nhiều cách khác để hộ tống em ấy trong bí mật!"
"Ở đó đã khá đông. Xung quanh Seina-dono, rất nhiều người đang trốn trong dòng phương tiện tắc nghẽn của giờ cao điểm để đi làm hàng ngày."
"Vậy thì ngài nên để họ bảo vệ em ấy từ xa!"
"Giống như chúng ta đã làm với cậu ấy và Tennyo sao?"
"!!" Ngay khi nghe thấy cụm từ này, Kiriko đã bị sốc và cứng người như bị bắt quả tang vậy.
"Chúng ta chỉ may mắn là lần này cậu ấy gặp phải một người trong gia đình chúng ta ..." Seto nói một cách bình tĩnh trước mặt một Kiriko trông như đang sắp khóc.
"Ta không biết tại sao cô lại khó chịu về điều đó, nhưng về cách họ bảo vệ Seina-dono, trông rất linh hoạt... Họ không hề chỉ chăm chăm làm theo lệnh mà khá linh hoạt." Trước lời nói của Seto, biểu hiện của Kiriko thay đổi.
"Đôi khi tốt hơn là để mọi người trút giận hoặc buồn bã, có những trường hợp tốt hơn là đừng cho họ thời gian để suy nghĩ về điều đó." Seto đáp lại Kiriko đang chìm trong suy nghĩ về chuyện đã xảy ra với Miki.
"Ta biết cô không cảm thấy buồn về Miki, nhưng cô không thích nhìn thấy Seina-dono buồn bã như thế này đúng không." Seto nói với Kiriko
"Ta không biết tại sao cô lo lắng như vậy, bây giờ cô lại có lợi thế lãng mạn hơn Seina-dono..."
"Tôi không biết ngài đang nói cái gì, tôi không thích em ấy như vậy! "
"Oh ~ ~ Ho ho ho! Hakuren-chan không phải là kẻ thù duy nhất của cô đâu." Seto bật cười
"Với tốc độ này thì khả năng cao cô sẽ thả cậu ấy vào tay Minaho-chan!"
"Với cách ngài luôn giữ cho tôi bận rộn thì tôi nghi ngờ điều đó." Minaho đến gần Kiriko hơn, chặn tầm nhìn của Seto.
"Cô biết đấy, ngài ấy chỉ thích cô thể hiện ra những biểu cảm như vậy."
"Nếu có chuyện gì thì cô ấy nên thể hiện bộ mặt đó với Seina-dono, không phải với ta. Này Minaho-chan, tránh ra! "
"Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi!" Minaho nói với Seto bằng một giọng điệu lạnh lùng. Cô bắt đầu kéo cổ áo của Seto không thương tiếc về phía cửa.
"Nhưng ta muốn ở lại và vui chơi thêm một chút!"
"Ngài vui chơi như vậy là đủ rồi." Giọng Minaho trầm lặng nhưng trong giọng nói lại có một cảm giác đe dọa.
"Này Minaho-chan, cho ta năm phút nữa."
"Đừng chống cự nữa."
"Được rồi, ba phút thì sao..." Seto cầu xin yếu ớt trong khi bà ấy bị kéo vào căn phòng khác.
"Có phải cô ấy vừa kéo cổ áo của Seto-sama ra khỏi đây không?" Amane nói với Erma ở nơi chỉ có hai người.
"Cô ấy đang đối xử với bà ấy giống như Airi-san vậy."
"Thật kinh ngạc khi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy."
"À đúng rồi, cô bị sao vậy Kiriko, cô vẫn còn chán nản sao?"
Amane ngồi bên cạnh Kiriko và huých vai cô ấy một cách thô bạo.
"Điều quan trọng là Seina trở lại bình thường, đúng không? Mặc dù cuộc gặp với Tennyo dường như đã đưa cậu ấy đi đúng hướng, nhưng nó vẫn chưa giải quyết được vấn đề, tôi chắc rằng còn rất nhiều thứ chúng ta vẫn có thể làm. Đối với những hầu gái của chúng ta, đó là một câu chuyện khác, phải không?" Amane cười nói.
Kiriko nhìn Amane, thở dài và nở một nụ cười chua chát.
“Chắc chắn có những cách tốt hơn khiến cho họ không thời gian để nghĩ về những điều như vậy.”
"Vậy ... Kiriko, cụ thể cô định làm gì?"
"Hiện tại, tôi có một ý ktưởng khá hay."
"oh, tôi tự hỏi cô có thể cho tôi biết không?"
"Được thôi." Cô ấy thì thầm với Amane.
-----------------
Seina bắt đầu cảm thấy khó chịu với Kenneth và Rajau, những người dường như đã quên mất việc thương tiếc cho Miki.
(Kenneth có một tính cách thoải mái nhưng cậu ấy khá ngây thơ, nhưng Rajau lại nghiêm túc hơn...)
Họ có một bầu không khí hoàn toàn khác với cảm giác nặng nề sáng nay. Sự nhiệt tình của Kenneth tăng cao một cách bất thường. Sự việc xảy ra với Miki khiến Seina rất sốc. May mắn thay, bằng cách đoàn tụ với Tennyo, cậu đã lấy lại được phương hướng nào đó và Seina đã có thể hồi phục. Nhưng...
(Ồ, ra vậy)
Lúc đó, Seina nhận ra là Kenneth đang cố gắng tuyệt vọng để tìm một thứ gì đó có thể giúp họ quên đi chuyện không vui đó.
Nhóm của Seina và nhóm của Miki đã rất thân thiết với nhau mặc dù chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn. Mối quan hệ của Kenneth và Rajau vẫn chưa đủ nghiêm túc với Miranda và Caliche, nhưng họ bắt đầu có cảm tình với nhau. Tuy nhiên, chúng có liên quan trực tiếp đến trường hợp của Miki. Đó là lý do tại sao họ cảm thấy muốn quên nó đi và bỏ nó lại sau lưng. Thật vậy, như một cách để quên Miranda và Caliche, họ đang cố gắng tìm kiếm những người phụ nữ khác.
Seina nhớ lại sự ngưỡng mộ mà cậu dành cho Kiriko, người mà cậu đã gắn bó hơn 10 năm và cảm giác của cậu khi hai người xa cách.
"Vậy Seina, chúng ta có nên mời họ hẹn hò không?"
"Uhm ... đúng đúng đúng đúng! Còn chờ gì chứ?"
"Rõ ràng họ có vẻ không phải là nhân viên của Học viện, và may mắn thay, họ có vẻ quan tâm đến cậu."
"Nếu vậy, chúng ta có thể tạo ra một cái cớ để dẫn họ đi tham quan Học viện, họ có thể sẽ đồng ý với điều đó."
"Và với nguồn tài chính dồi dào của Seina-kun, chúng ta cũng có thể cho họ thấy một thời gian tuyệt vời."
"Tài chính? Tớ không có tiền ... oh ...!"
Seina nhớ lại số tiền cậu phải có để mua thức ăn khi mới đến ký túc xá.
(Ồ, đúng rồi, mình thậm chí còn chưa động đến nó... kể từ khi mình ở nhà của Amane-san, mình đã được lo cho mọi thứ...)
Với số tiền trong tài khoản của Seina, họ có thể có một cuộc hẹn hò sang trọng. Nhưng họ sẽ phải hỏi các sĩ quan nữ của Seto trước.
(Sẽ rất khó để có thể so sánh được với sự hiếu khách bên trong con tàu của Seto-sama vào lần đó, mình đã so sánh và xem xét trên internet một số thứ mình đã có ở đó... Cùng một bữa tối mà mình đã ăn thì ở đó sẽ tiêu tốn gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình ... và thứ "Shinju sake" đó nữa, hay trong trường hợp của mình thì đó là một loại nước trái cây... gấp hơn một nghìn lần số tiền mình có...)
Tất nhiên, cậu chắc chắn Hakuren sẽ không quan tâm mấy cuộc hẹn đắt đỏ nhưng cậu không chắc lắm về Gyokuren.
"Đó là một ý tưởng hoàn hảo, Kenneth-kun!"
"Ha ha ha! Đúng vậy! Vậy thì chúng ta nên sớm thực hiện chiến lược của mình!"
(Nếu mình có thể đánh lạc hướng Kenneth khỏi cảm xúc của cậu ấy bằng tiền tiết kiệm của mình, mình đoán là không sao. Mình tự hỏi liệu thịt gà có nằm trong ngân sách của bọn mình không nhỉ?)
Seina nghĩ khi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Kenneth. Nhưng kế hoạch của Kenneth không bao giờ được đưa vào thực tế.
Một màn hình xuất hiện trước mặt họ
"Yamada Seina có ở đó không?" Nhân viên ký túc xá hỏi
Seina đứng và chào trước màn hình.
"Yamada Seina, có việc gấp, đến văn phòng của Amane Kaunaq và Masaki Kiriko ngay lập tức."
"Vâng thưa ngài."
Seina đến lớp học của Kiriko và được thông báo là cậu sẽ được Tăng cường sinh học vòng hai ngay lập tức.
-------------------
Sau đó khi Seina đang ngủ, Hiroshi đã đến thăm Kirche trong thế giới VR bên trong NB. Chính xác mà nói, tiềm thức của ông ta đã được tải lên ở đó khi ông ngủ.
Đồng hồ báo thức bắt đầu kêu. Đó là tín hiệu cho thấy cơ thể của Seina đã chìm vào giấc ngủ. Một hình đại diện của Seina đang ngủ đã xuất hiện trong thế giới VR. Như thường lệ, Kirche đợi Seina bên giường của cậu. Cô ấy sẽ sớm đánh thức cậu và ở bên cậu trong thế giới VR.
"Cái gì đây ...?"
Cha của Miki, ông Hiroshi, đang ngồi đối diện với Kirche, ông Hiroshi nhìn xung quanh và nhìn vào khuôn mặt của Seina. Báo động đã dừng.
"Con hy vọng cha không phiền."
Kirche bắt đầu nói về việc chuyển dữ liệu cá nhân của Miki, sự việc xảy ra vào sáng nay. Đó là một sự kiện nhất thời. Dữ liệu vật lý của Miki bắt đầu xuất hiện đột ngột trước mắt Kirche.
"... Kirche. Tại sao con lại mời ta tới đây ...?"
"Con muốn cho cha xem cái này!"
Miki khi dịch chuyển thất bại đã để lại một bức thư cho Kirche và biến mất.
"...... Đó là lỗi của con."
NB có thể hỗ trợ hai Astral cùng một lúc, nhưng Kirche đã từ chối nỗ lực dịch chuyển của Miki vì hai người không hề biết nhau.
"Không sao đâu, đừng tự trách mình, đây không phải là lỗi của con."
Hiroshi nói khi nhận bức thư của Miki.
"Đánh giá từ nhật ký chuyển giao, dù sao quá trình chuyển giao vẫn chưa hoàn thành, có khả năng cao là kết nối đã bị mất giữa chừng."
"Nhưng ..."
"Con biết Miki là Pinocchio mã, Miki vẫn còn ở đâu đó ... Không sao đâu. Đó là một sự kiện mà con không lường trước được, đó là điều đương nhiên con cảm thấy bối rối. Tuy nhiên, nếu không có con thì chúng ta sẽ không thể nhận được bức thư này. Rất có thể bức thư này sẽ biến mất. Cảm ơn con rất nhiều."
Hiroshi cúi đầu thật sâu về phía Kirche.
"Người nghĩ gì về con?"
"Ý con là sao...?"
"Người nghĩ sao về việc con chạy trốn khỏi cha mình, đến sống ở một nơi như vậy ... mặc kệ ý định của ông ấy, con buộc phải ở lại nơi này..." Kirche nói với vẻ mặt khó hiểu.
Trước đây, cô ấy đã hỏi Airi điều này. Tuy nhiên, cô ấy muốn hỏi một người đã chế tạo AI giống như cô ấy và Hiroshi là người chế tạo ra Miki. Hiroshi, hiểu ý định của cô ấy.
"Ai quan tâm con sống ở đâu trên thế giới này, miễn là con đang sống trong đó là được." Hiroshi nói một cách trôi chảy với một giọng điệu bình thường.
"Hả?"
"Điều đó có nghĩa là con là một người nổi tiếng, con có một công việc hỗ trợ bản thân. Con có đủ khả năng để làm bất cứ điều gì mình muốn... Người tạo ra con chỉ là một người khác, một người trưởng thành bình thường. Nhưng con là một Astral AI, con vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Cuộc sống của con chỉ mới bắt đầu. Ngay cả khi con đã trở thành một thần tượng. Ta nghĩ con nên tự tin hơn vào bản thân. "
"Con ...... "
Nước mắt Kirche trào ra. Nhưng đó là những giọt nước mắt của niềm vui, không phải nỗi buồn. Kirche không tự tin rằng cô ấy là con người. Cô gặp khó khăn khi xóa bỏ suy nghĩ người tạo ra cô đã sở hữu cô.
Kirche nhìn quanh phòng ngủ của Seina.
"Con không đơn độc đâu, Airi-sama ủng hộ quyết định của con 100% và hoàn toàn ổn khi con ở lại đây. Con biết ý thức của Seina ở đây ảnh hưởng đến cậu ấy trong thế giới thực và hiện tại Seina đang rất tổn thương về tinh thần."
"Con có thể chữa lành cho Seina được sao?" Kirche hỏi, Hiroshi mỉm cười và gật đầu.
"Là một người đàn ông, ta ghen tị với Seina và tất cả những phụ nữ hấp dẫn như con vây quanh cậu ấy. Nhưng, với tư cách là cha của Miki, ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn khi biết rằng con bé có một đối thủ mạnh mẽ như vậy đối với tình cảm của Seina."
"Con nghĩ Miki-san vẫn an toàn, người nghĩ sao?"
"Tất nhiên."
"Nếu có điều gì người cần giúp đỡ, hãy cho con biết và con sẽ giúp."
"Cảm ơn... Ta biết vẫn còn sớm nhưng bây giờ ta có thể hỏi con một câu được không?"
"Chắc chắn rồi ạ."
"Con sẽ thay đổi NB trở lại bình thường chứ?"
---------
Hiroshi tỉnh lại khi Tsukiko và Hakuryo quan sát ông. Ông nhanh chóng đứng dậy và nhìn vào NB. Nó đã trở lại hình cầu ban đầu.
"Tôi đã có thông tin cần thiết. Hakuryo, anh có thể đến giúp tôi được không? Tôi muốn giải mã nó càng nhanh càng tốt."
Sau đó, Hiroshi tiến đến không gian nghiên cứu của mình và Hakuryo theo sau ông.
----------------
Kirche đang nghĩ đến bản thân khi nhìn vào chiếc ghế sofa nơi Hiroshi đã ở trước đó.
(Mình có thể chữa lành cho trái tim của Seina-san.)
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến cô thích thú.
Ngay cả khi Seina không thể nhìn thấy cô ấy trong thế giới thực, cô ấy vẫn vui vì nhận ra mình có thể làm điều gì đó cho Seina.
Kirche vội vã đi vào bếp, cô phải đảm bảo các món ăn làm cho Seina đã sẵn sàng và hít một hơi thật sâu, cô đi vào phòng ngủ của Seina. Cô không muốn đánh thức cậu nên cô lẻn vào một cách chậm rãi và lặng lẽ rồi đi vào căn phòng mờ ảo nơi tấm rèm đã được đóng lại. Trên chiếc giường cỡ lớn ở giữa phòng, cô thấy Seina nhanh chóng xuất hiện, Kirsch tiến đến mép giường và nhẹ nhàng với lấy Seina, và bắt đầu đung đưa cơ thể cậu.
"Seina-san, Seina-san."
Như thường lệ Seina tỉnh dậy với giọng nói của Kirche.
------------
Sáng hôm sau. Ở căn phòng của Seina trong căn hộ áp mái của Amane, bốn cô gái của nhóm Hakuren đang mặc váy hầu gái và Kiriko đang chuẩn bị bữa sáng theo cách như thường lệ.
"Kiriko-sama, ngài chắc chắn đang bóp chết Seina-sama tội nghiệp đấy."
Gyokuren trừng mắt nhìn Kiriko đang lau.
"Lệnh của Seto-sama thật nực cười."
"Chúng tôi chỉ muốn Seina-sama trở nên tốt hơn, đó hoàn toàn là vì lợi ích tốt nhất cho cậu ấy."
"Vậy thì không quan trọng việc em ấy làm điều đó ở đâu và em ấy làm nó bằng cách nào sao!?"
Bên cạnh sự náo động đó, Seina đang trò chuyện với Kenneth sau bức tường Riêng tư.
"Kenneth, cậu không sao chứ? Khi mình tỉnh dậy, mình đã trở lại nhà của Amane-san." Cậu bối rối nói với Kenneth.
"Seina-kun, chào buổi sáng. Tình trạng thể chất của cậu thế nào?"
"Chào buổi sáng Rajau. Cơ thể của mình không có gì sao... cũng không có gì khác so với bình thường ... Mình hy vọng hai cậu không phiền khi mình chuyển ra ngoài."
"Bọn mình không phiền đâu."
"Hả?"
"Thực ra, mình đã nghe Miranda-senpai và Caliche-senpai nói ngày hôm qua."
"Là bạn cùng lớp của Miki-senpai sao?"
"Ừ, bọn mình muốn tổ chức đi chơi cùng nhau với cậu nhưng không muốn cậu phiền lòng."
"Nhân tiện, khi họ gọi cho cậu, Hakuren và những người khác cũng rời đi..."
Kenneth rất buồn khi thấy họ đi nhưng rất vui rằng Miranda và Kaliche đã liên lạc với họ. Seina quyết định không nói với cậu ta rằng nhóm Hakuren đã đi cùng cậu đến nhà Amane.
Amane gọi là Seina từ bên ngoài bức tường riêng tư
"Cậu định cắm rễ trong đó cả ngày à? Nhanh lên không bữa sáng sẽ nguội đấy."
Dù đã hơn một tháng kể từ khi bắt đầu chung sống với Amane, vẻ đẹp của Amane vẫn có sức lôi cuốn tinh thần và thôi miên seina. Vẻ đẹp và giọng điệu của cô ấy giống như điệu nhảy của Uzume với Seina và cậu là Amaterasu. Cậu bị dụ ra khỏi bức tường riêng tư của cậu, có thể coi nó như hang động của Iwato .
"Được rồi, tôi đến ngay bây giờ!"
Seina hạ bức tường riêng tư xuống và nhanh chóng đến chỗ Amane.
"Ồ, cậu rốt cục cũng chịu đi ra. Tối hôm qua ngủ ngon không, thân thể có gì bất ổn không?"
"Không, tôi đang ở trong trạng thái tốt, tôi ngủ rất ngon và tôi cảm thấy rất tuyệt vời."
"Vậy thì ăn thôi nào!"
Kiriko đặt súp miso trước mặt Seina và ngồi cạnh Amane.
Cái bàn được bao quanh bởi Amane, Erma, Hakuren, Gyokuren, Karen, và Suiren, họ mời Seina một cách nồng nhiệt như ánh sáng của những ngày nắng.
------------
Ngược lại với điều đó...
Trong một căn phòng thiếu ánh sáng, nơi ống nghiệm và bình là thứ duy nhất lấp lánh ánh sáng, có các thiết bị tương tự như các thiết bị tra tấn và các máy đo khác nhau. Trong một phòng thí nghiệm có vẻ như bước ra từ một bộ phim kinh dị gothic từ trái đất, một người mặc đồ trắng trong phòng thí nghiệm có một ý định không tốt.
Trong một ống thủy tinh phát sáng, những tia sáng phóng ra, đó là Airi quấn băng kín khắp mặt và đôi mắt có một nhìn điên cuồng.
"Uhuhuhuhu... Đến đây, tôi tớ của ta, hãy tổ chức một bữa tiệc nào."
NB của Seina lơ lửng trước khuôn mặt đang cười kì quái của Airi. Một số đốm sáng bắt đầu xuất hiện lần lượt trong ống đó.
"Ahahahaha ~ ~! Ta sẽ cho các ngươi thấy tất cả, ta sẽ cho các ngươi thấy ~~~ ... oh? Huh?"
Đèn bật sáng cho trong văn phòng.
"Chào buổi sáng! Tôi hy vọng ngài không phiền nếu chúng tôi đến sớm để làm việc."
Thư ký của Airi đi vào. Airi cứng người.
"Tại sao cô lại làm phiền tôi? Tôi đang bận mà!"
Airi tháo băng và cởi chiếc áo khoác trắng. Nó hoàn hảo cho bầu không khí trong phòng thí nghiệm, nhưng nó trông thật ngớ ngẩn và lạc lõng trong văn phòng khi mặc trong văn phòng.
"Sao cũng được, tại sao cô lại ngắt lời ta mà không có lý do chính đáng hả?"
Một trong những thư ký mở màn hình và đi đến bàn làm việc.
"Này... Đừng phớt lờ ta!"
"Tôi sẽ sớm bắt đầu công việc của mình trong ngày hôm nay."
Tuy nhiên, các thư ký hoàn toàn phớt lờ Airi và nhanh chóng bị cuốn vào công việc của họ.
"Tôi cũng sẽ sớm bắt đầu công việc của mình."
"Này cô. Tại sao cô lại làm gián đoạn khoảnh khắc của ta!"
"Tôi cũng sẽ sớm bắt đầu công việc của mình."
"............ ughhhhhhhhh"
"Này cô. Tại sao cô lại làm gián đoạn khoảnh khắc của ta!"
"Tôi sẽ sớm bắt đầu công việc của mình."
"Đó không phải là những gì ta đã hỏi."
"Tôi sẽ bắt đầu công việc của mình sớm."
".Này cô. Tại sao cô lại làm gián đoạn khoảnh khắc của tôi!"
"Tôi sẽ sớm bắt đầu công việc của mình."
"............ Đó là những gì cô ấy đã nói."
"Này cô. Tại sao cô lại làm gián đoạn khoảnh khắc của ta!"
"Tôi sẽ sớm bắt đầu công việc của mình."
"Tốt thôi bắt đầu đi! Tôi ghét cô! Tôi ghét tất cả các cô!"
Airi tiến về chỗ ngồi của mình và khóc.
---------------------------
Hôm đó, Seina có một lớp học giao tiếp như thường lệ tại phòng của cậu.
"Vậy thì ngày mai gặp lại"
"Ừ, hẹn gặp lại."
Khi lớp học kết thúc, Seina nói chuyện một chút với Kenneth và Rajau rồi tắt màn hình.
Suiren, gõ cửa và bước vào với một chiếc hộp làm bằng gỗ paulownia.
"Xin lỗi, tôi có hàng cho ngài Seina-sama ...."
Suiren nhẹ nhàng đặt hộp paulownia lên chiếc bàn cà phê nhỏ bên cạnh Seina.
"Ồ, cảm ơn cô... Ồ, đây là?" Seina cảm thấy quen thuộc với chiếc hộp
"Đúng vậy, nó đã được chuyển đến sớm hơn từ studio của Airi-sama."
"Ồ, tôi đoán là họ đã sửa nó rồi..."
Khi Seina bắt đầu gỡ bỏ niêm phong trên hộp paulownia, cậu bối rối không biết có nên mở nắp hay không.
"Có chuyện gì sao ạ?"
"À ... không có gì ... Tôi chỉ chưa chuẩn bị cho việc bắt đầu nó phát ra giọng của Airi-san một lần nữa..."
"Ồ... Vậy sao." Suiren cười nhạt.
"Cô cười sao?" Seina hơi ngạc nhiên.
"Có gì kỳ lạ sao?"
"Bình thường thì không kỳ lạ ... Nhưng khá lạ đối với cô... Tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy Suiren-san cười bao giờ... khuôn mặt của cô luôn luôn vô cảm. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô làm một khuôn mặt như vậy ..."
Suiren luôn trầm lặng và ít thay đổi nét mặt so với những người hầu khác. Hakuren rất trí thức và đảm nhận vai trò thủ lĩnh rất nhiều, Karen luôn rất năng động và tomboy. Còn Gyokuren có vẻ ngoài xinh đẹp sánh ngang với Amane pha lẫn khí chất nguy hiểm. Trong số đó, Suiren rất ít nói, nếu đứng im lặng, cô ấy có hiện diện như ma-nơ-canh hay búp bê... không, còn ít hơn cả thế. Vì vậy hôm nay, lần đầu tiên Seina được thấy Suiren thể hiện bản thân.
(Suiren-san là người duy nhất trong số bốn người đeo kính... nhưng có vẻ như cô ấy làm như vậy có vẻ dễ thương hơn là trí thức.) Seina nghĩ trong khi nhìn cô ấy
(Nhưng, quả thực, cô ấy cũng khá xinh đẹp ...)
"Seina-sama, cậu không nên nhìn chằm chằm vào tôi như vậy. Như vậy hơi thô lỗ."
Suiren đột nhiên đỏ mặt và quay đi.
"À ... à! Xin lỗi."
Seina đỏ mặt và chuyển hướng ánh mắt của mình theo cách tương tự.
Seina được bao quanh bởi những phụ nữ như Kiriko và Amane. Để được chung sống với những người mẫu hàng đầu và những người phụ nữ có nhan sắc sánh ngang với các nữ diễn viên nổi tiếng, cậu cần phải tự làm tê liệt bản thân trước vẻ đẹp của họ và để che chắn tâm trí của mình. Nếu không thì nó giống như cực hình đối với một thanh niên trẻ tuổi như Seina. Nhưng ngay cả khi đã che chắn, cảnh tượng trước mắt vẫn làm cậu mê mẩn.
(Bình tĩnh... Bình tĩnh!)
Seina cố gắng khôi phục lại tấm khiên của trái tim mình trong tuyệt vọng thì đột nhiên.
"Này, Chủ nhân! Làm ơn cho tôi ra khỏi đây!"
Chiếc hộp rung chuyển dữ dội khi NB hét lên từ bên trong.
"À xin lỗi về điều đó."
Suiren cúi đầu và rời khỏi phòng. Seina mở nắp hộp paulownia.
"Tôi nghĩ mình sẽ chết ngạt trong đó."
NB bật ra giống như Jack-in-box vậy.
"Hmm ... thiết lập có vẻ giống như trước đây."
Seina tìm kiếm nơi mà cậu luôn cất chiếc hộp của NB nhưng cậu quên mất nó ở đâu.
"Uhm NB, cái hộp của ngươi, nó đã được để ở đâu nhỉ?... NB?"
Seina tự hỏi tại sao không có phản hồi từ NB, cậu nhìn lại NB nhưng nó không có ở đó.
"Nó đi đâu rồi?"
Cậu nhìn quanh nhưng NB không có trong phòng và vài phút sau tiếng hét tức giận đầu tiên trong ngày vang lên.
Sau một giờ, tất cả mọi người sống trong nơi ở của Amane đều tập trung ở phòng khách và nhìn chằm chằm vào NB.
"Tại sao ngươi lại chọc phá phòng tắm riêng của ta?"
"Tôi chỉ nghĩ là tôi sẽ xác nhận lại bố cục sau một thời gian kể từ khi tôi ở đây thôi."
"Vậy thì tại sao ngươi lại nhìn trộm ngực và váy của mọi người hả?"
"Tôi chỉ làm theo lập trình của tôi thôi, cô gái. Tính cách của tôi được đặt là 'Ông già của một trăm lần cương cứng’. Thực tế, chính bạn Amane-san đã cài đặt nó vào tôi."
Mọi người trừng mắt nhìn Amane. Nhưng Amane nở một nụ cười không sợ hãi.
"Ha ha! Nói dối bây giờ vô ích thôi! À khoan đã, có phải Airi-sama đang làm phiền chúng ta đúng không?!"
"Nói lại lần nữa xem!" NB nói.
"Tôi có thể kể ra tên người đang điều khiển thứ này."
"Mmhmm!" Mọi người đồng thanh nói.
"Airi-sama còn quá non nớt."
"A!... điều đó làm tôi nhớ lại khi thư ký trưởng nói với tôi là Airi-san đã hành động kỳ lạ khi anh ta đến làm việc hôm nay." Erma nói.
Nb trở nên trong suốt và biến mất đột ngột.
"NÓ ĐI ĐÂU RỒI!"
"Tôi đoán bây giờ nó có tính năng ngụy trang quang học."
Amane mỉm cười và vươn tay sang bên chộp lấy NB vô hình.
"Làm thế nào mà cô tìm thấy tôi ...!?"
NB xuất hiện trong tay của Amane. Tất cả phụ nữ ở đó đã được đào tạo nhiều loại nâng cao. Mọi người đã chặn mọi lối thoát mà NB đã khiến nó bị mắc kẹt với Amane.
"Erma, cô biết phải làm gì với nó đúng không?"
Erma đã gần như xuyên thủng một thiết bị gỡ lỗi vào NB.
"Oh! Oww... làm ơn hãy nhẹ nhàng hơn với tôi..."
Một mô hình giống như một sơ đồ mạch điện hiện ra từ cánh tay của Amane và giữ NB tại chỗ. Đó là một người hộ vệ có sức mạnh để nghiền nát NB rất dễ dàng.
“Để xem nào. Có vẻ như gần đây đã có hàng trăm plug-in được cài đặt... để xem ... 'Ông già 100 lần cương cứng' ... 'quấy rối tình dục', 'nhìn trộm'.”
"Chủ tịch Học viện đang nghĩ cái quái gì mà cài đặt những thứ tào lao như vậy, cô có thể xóa hết chúng đi được không? Có lẽ tốt hơn chúng ta nên reset nó về trạng thái mặc định của nhà sản xuất?"
"Nhưng Amane-san ... hãy nhớ đó là trạng thái mặc định của nhà máy ..."
"Ồ, đúng vậy nó có giọng của Airi-sama ... Sau khi cài đặt giọng ông già đó, nó vẫn không hề có hành vi như vậy, vì vậy tôi đoán nếu chúng ta xóa phần mềm plug-in mới và chương trình đáng ngờ, sẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa."
"Đã rõ."
Erma bắt đầu xóa các tệp.
"Ahh!"
Đột nhiên Erma dừng tay và lớn tiếng.
"Chuyện gì đã xảy ra sao?"
"'Thư mục tình bạn' của Seina-san đã biến mất!"
"Tôi đã xóa nó rồi."
"Tại sao cô lại làm vậy Kiriko-san? Cô sợ cậu ấy sẽ nghĩ về bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô khi cậu ấy..."
"Đó là cái gì!"
Kiriko trừng một cái nhìn khủng khiếp.
"Erma! Cô không nên kể những chuyện như vậy."
Erma chỉ vào màn hình cho Amane xem với vẻ mặt kinh ngạc.
"Hả những thư mục kỳ lạ này là gì..."
"Thư mục kỳ lạ?"
"Đây có phải là dữ liệu cá nhân của ai đó không? Nó trông giống như dữ liệu thực sự."
"À, đúng rồi, có vẻ thú vị, chúng ta chạy thử một chút."
"Amane!"
Trước khi Kiriko có thể ngăn họ lại, Erma đã đưa ra dữ liệu.
Ngay sau khi nó bắt đầu, NB mà Amane cầm bắt đầu rung và biến đổi.
"Dữ liệu cá nhân chính xác này là của ai?"
Amane đặt NB xuống sàn và nhìn nó với vẻ thích thú
"Oh... ahhhhhhhhhh."
NB phát ra một giọng hơi gợi cảm và bắt đầu biến dạng thành một con búp bê lấp lánh.
"Nó khá giống Amane-san ...." Erma nói.
Khuôn mặt của Amane hình thành. Thông thường, dữ liệu cá nhân ngay cả khi nó mô phỏng lại hình ảnh xuất sắc của Amane, cũng không thể tái tạo sự hiện diện hoặc sự hấp dẫn của cô ấy.
Nó chỉ là một con búp bê không có linh hồn. Tuy nhiên, khi NB thay đổi thành Amane, nó có đủ sức quyến rũ để đặt tất cả những người ở đó vào vòng trói buộc. Nó giống như sự ra đời của nữ thần Venus vậy.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc NB định hình bộ ngực đầy đặn của Amane, Kiriko đã phản xạ nhanh chóng đá thẳng vào mặt NB Amane. Đó là một kiểu phản ứng phòng thủ đối với việc Kiriko không muốn Seina nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Kiriko bắt đầu đấm nó với một lực khủng khiếp rồi nó biến dạng như đất sét từ những cú đấm của cô ấy.
"Không! Kiriko-san, dừng lại !!"
Erma hoảng sợ và dừng chương trình.
NB trở lại hình cầu và phát ra âm thanh như thể không khí đang thoát ra khỏi một quả bóng bay, Kiriko nhìn xuống nó một cách vô cảm.
"Kiriko! Đừng chỉ đột ngột đá mọi thứ như thế. Cô sẽ phá hủy nó mất!"
"Người phụ nữ đó. Tôi sẽ giết cô ấy." Kiriko nói
Kiriko quay sang Erma.
"Hãy xóa chúng hết đi!"
"Vâng, làm ngay đây!"
Erma khiếp sợ trước sát khí của Kiriko theo phản xạ bắt đầu xóa các tập tin ngay lập tức.
"Thật là lãng phí một bản sao tốt như vậy..."
"Không phải chuyện đùa đâu! Theo như có thể thấy thì nó không được sửa đổi từ tệp của mô hình AV hiện có."
"Tiếc thật, tôi thực sự muốn kiểm tra xem Airi-sama đã lập trình thứ đó để làm gì, ha ha ha."
"Tôi đồng tình... Tôi cũng có chút hứng thú..." Gyokuren nói.
Erma và Hakuren nhìn cô ấy với một biểu hiện kỳ lạ. Điều đó chứng minh dữ liệu của Amane hoàn hảo như thế nào.
"Thật hiếm khi thấy tác phẩm như vậy từ một nhà triết học... và tất cả dữ liệu của chúng ta dường như đều ở trong đây."
"Đây không phải là trò đùa đâu..." Kiriko hét lên.
Amane lấy tay che miệng Kiriko.
"Hãy bình chọn nào! Những ai muốn xem nhiều hơn thi hãy giơ tay lên!" Amane nói với những người khác.
"Hừm... sáu người chống lại Kiriko sao, Seina còn chưa thành niên, cậu ấy sẽ phải rời đi... Kiriko, đưa Seina vào phòng khác và đợi chúng tôi!" Amane bỏ tay ra khỏi miệng Kiriko.
"Chờ một chút!"
"Sao? Kiriko ... cô cũng muốn xem nó phải không ... thành thật lên."
Kiriko nhìn xung quanh mọi người, ngoại trừ Gyokuren đang ẩn mình khỏi tầm nhìn của cô ấy.
"Được thôi! Nhưng hãy xóa nó sau khi các cô xem xong."
"Mọi người đều đồng ý chứ?"
Tất cả đều gật đầu.
"Được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng kiểm tra bên trong."
Kiriko đưa Seina rời khỏi phòng.
"Giống như những cậu bé lấy phim khiêu dâm đến trường để cho bạn bè xem khi không có ai xung quanh vậy... Này Seina-chan, em có việc ở trường phải làm đúng không, sao không bắt tay vào làm luôn đi?"
Seina ngồi xuống, mở màn hình và bắt đầu làm việc. Kiriko rời đi để kiểm tra dữ liệu cá nhân đó.
---------------
Khoảng hai giờ sau, Seina đã hoàn thành công việc trong ngày, Kiriko đi kiểm tra cậu và khi cô quay lại phòng khách, cô nhận thấy NB đang ngồi trên ghế sofa.
"Tôi đã xóa tất cả những thứ đáng ngờ. Nhưng tôi đã sao lưu dữ liệu cá nhân của chúng tôi." Erma nói.
Kiriko đi vào bếp để làm bữa tối với Karen. Và tất cả mọi người ngoại trừ Gyokuren đều đi về phòng riêng của họ. Mọi người vẫn còn đang kiệt quệ về mặt tinh thần nên không ai để ý đến tình huống xảy ra giữa Seina và Gyokuren.
Seina và Gyokuren không bao giờ được phép ở trong cùng một phòng.
"Wow, nó khá bền đầy chứ. Nó thậm chí không có một vết xước sau những tác động đó... Mình tự hỏi liệu họ đã gỡ cài đặt giọng nói của ông già đó chưa?"
Seina nhìn xuống NB trên ghế sofa với một biểu hiện khó hiểu.
"Vậy ... Seina-sama ... cậu nghĩ thế nào nếu tôi đặt lại dữ liệu cá nhân của mình lại NB."
"A! Cái gì! Gyokuren-san, cô vào đây khi nào vậy?"
Seina giật mình bật dậy khỏi ghế sofa.
"Ngài biết đấy, mặc dù họ đã xóa nó, nhưng tôi nghĩ tôi có thể tạo cho cậu một bản sao của tất cả dữ liệu cá nhân của chúng tôi nếu muốn. Cậu có nghĩ mình sẽ sử dụng chúng không?"
Gyokuren mỉm cười quyến rũ nói với Seina. Seina cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, bản năng tự vệ của cậu vụt tắt. Cậu đã ở trong tình trạng báo động đỏ.
"Nghe có vẻ thú vị nhưng tôi mong cô không làm vậy." Seina nói.
Cậu đứng dậy và bắt đầu đi lên cầu thang để thoát khỏi cô. Nhưng khi Seina lên cầu thang,
"Xin cậu đừng sợ hãi."
Đó là giọng điệu bóng bẩy và trầm lặng thường ngày của cô ấy, nhưng không hiểu sao nó lại khiến trái tim Seina bất an một cách lạ thường.
"Gyokuren-san...?"
Khi Seina quay lại, những gì cậu nhìn thấy trông giống như hình bóng của một ánh hoàng hôn phía sau. Vẻ đẹp choáng ngợp của Gyokuren đã biến mất và dường như cậu đã nhìn thấy bản chất thực sự của cô. Gyokuren đứng như một đứa trẻ đứng như thể bị bỏ rơi và bị tẩy chay. Seina bắt gặp hình ảnh đó của Gyokuren.
(Cô ấy trông giống như mình đã từng làm trong quá khứ.)
Seina nhận thức rõ về sự kém may mắn của mình và vẻ đẹp của Gyokuren, nhưng lại không biết bản chất cũng như đau khổ và cô đơn mà nó mang lại cho cô. Tất nhiên có khả năng đó là một cái bẫy của Gyokuren, Seina không còn cách nào khác là cố gắng rũ bỏ cô ấy và bỏ chạy.
"Có chuyển gì sao?"
Nhìn về phía Seina, Gyokuren xoa đầu cậu một cách kỳ lạ. Vẻ mặt của Seina nghiêm túc đến mức Gyokuren mất cảnh giác.
Seina không trả lời câu hỏi của Gyokuren, nhưng cậu lại gần cô và tiến gần hơn trước đó. Nhưng đó cũng chính là khoảng cách mà Kiriko, Tsukiko, Kiyone và Tennyo đã ở gần khi Seina còn nhỏ. Tất nhiên, Gyokuren đã quen với những người đến gần cô ấy nhưng đây là lần đầu tiên Seina làm điều đó.
"Sao vậy, Seina-sama?"
Gyokuren đang rất bối rối. Cô đột nhiên có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn tấn công cậu. Bởi vì Seina, một thứ gì đó từ từ được kích hoạt trong tâm trí vô thức của cô, nơi ẩn chứa một sức mạnh hủy diệt khủng khiếp.
-----------
Kiriko và Karen vào bếp và bắt đầu nấu ăn.
"Airi-sama bị sao vậy, không thể tin được là cô ấy lại đặt những thứ như vậy vào NB của Seina-chan..."
"Nó vừa hoạt động tốt nhưng cũng rất vô dụng."
"Dữ liệu cá nhân trên đó cực kỳ chi tiết, nó có thể được sử dụng ngay cả cho mô phỏng y tế ở mức độ cao nhất."
"Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ dữ liệu cá nhân nào có thể ăn và bài tiết trước đây."
"Airi-sama là một nhà khoa học nên điều đó có thể xảy ra... Tôi cá rằng cái thứ chết tiệt đó thậm chí có thể mang thai nếu cô ấy muốn, cô ấy có lẽ chỉ bỏ qua chuyện đó vì lý do đạo đức mà thôi..."
"Việc lựa chọn quần áo cũng rất tuyệt phải không?" Karen nhớ lại.
"Chắc chắn có rất nhiều dữ liệu từ đồ lót đến phụ kiện trong đó."
Có dữ liệu về Kiriko bên trong NB và dữ liệu của những người khác cũng như rất nhiều loại trang phục. Một trong những lý do khiến Kiriko mất nhiều thời gian để quay lại phòng khách là vì cô ấy đang chơi trò hóa trang với dữ liệu.
"Nhưng không có lý do gì để Seina-chan phải có dữ liệu như vậy."
"Đặc biệt nếu cậu mang nó ở nơi công cộng"
"Đúng! Tôi ghét những dữ liệu bị đánh cắp đó."
"Tôi nghĩ người duy nhất trong chúng ta không phiền là Gyokuren."
"...chờ một chút.....!"
Cuối cùng Kiriko nhận thấy Gyokuren và Seina đã bị bỏ lại một mình trong phòng khách cùng nhau. Họ chạy về phía phòng khách. Karen nhanh chóng nhận ra lý do của Kiriko và đi theo cô ấy.
(Cô gái đó! Mình cá là cô ấy đang cố trả lại cho dữ liệu cá nhân của mình cho em ấy.)
Kiriko đã chạy vào phòng khách với động lực khủng khiếp, cô bối rối trước bầu không khí kỳ lạ khi hai người đó đối diện nhau và dừng lại.
"Cái gì...?"
Karen bịt miệng Kiriko và giữ cô ấy lại khi cô ấy cố gắng tiếp cận hai người. Kiriko nhận thấy Karen đang căng thẳng và đứng hình.
Cả Karen và Kiriko đều không ở một mình trong phòng khách. Gần như cùng lúc Amane và Erma, Hakuren và Suiren cũng chạy đến. Giống như Karen, Hakuren và Suiren cũng nhận thấy sự xuất hiện của Gyokuren và dừng lại ngay lập tức. Nhưng vấn đề là Amane và Erma.
(Làm ơn đừng làm vậy!)
Lúc đó, Karen, Hakuren, Suiren, nhìn thấy Amane và cầu nguyện cho cô ấy. May mắn thay, Amane, người có trực giác nhạy bén, ngay lập tức đọc được vẻ ngoài kỳ lạ của Gyokuren và biểu hiện của Karen, và nắm lấy Erma và dẫn cô trở lại phòng. Kiriko cũng bỏ đi.
"Chuyện gì vậy Karen?"
Kiriko nói chuyện với Karen bằng một chiếc radio đặc biệt thường dùng trong trận chiến. Nhưng Karen không trả lời, cô và Hakuren đang nhìn chằm chằm vào mặt Suiren. Vài phút sau, Suiren từ từ nhìn Gyokuren, xung lực tấn công dần biến mất khỏi Gyokuren và cô ngất đi trong vòng tay của Seina.
---------------
Tất cả mọi người trừ Seina đang tập trung bên cơ thể bất tỉnh của Gyokuren đang nằm trên giường.
"Ý cô là gì?"
"... uhm, tôi đã nghĩ rằng chuyện như thế này có thể sẽ xảy ra... Gyokuren đang ôm một bóng tối trong tận sâu trong tim mình... cô ấy là một cô gái phức tạp, nó dường như là gốc rễ của sự quyến rũ của cô ấy."
"Dù tôi có trực giác nhạy bén như Amane, nó vẫn có thể khiến tôi bị thương."
Karen ấn vào cánh tay trái của mình và thở dài. Không có vết sẹo rõ ràng, nhưng Karen đã bị Gyokuren làm tổn thương ở đó trong quá khứ.
"Gyokuren thực sự không thích người khác đi sâu vào tâm lý của cô ấy... Không, không thích có thể là hơi sai một chút. Nó giống như một cái gì đó sống ở dưới đó và nó thích làm tổn thương những người đến đủ gần để nhìn thấy nó."
"Vì vậy, về cơ bản chúng ta đã để một đứa trẻ chơi vô tư xung quanh một quả mìn sao."
"Đó là một cách hay để giải thích nó, ngay cả đối với chúng tôi, những người đã biết cô ấy từ lâu, chỉ có Karen và Seina-sama, và một người khác đã từng nhìn thấy nó."
"Người đó có bị tổn thương như Karen không?"
"Có, giống như với Seina-sama sẽ biết điều gì sẽ xảy ra."
"Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này."
Mọi người đều ngạc nhiên trước giọng nói của Gyokuren, cô ấy bước ra khỏi giường. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Kiriko như một con thú ăn thịt muốn săn mồi.
"Nhưng ... tôi mừng vì con mèo ra khỏi túi."
Gyokuren mỉm cười với vẻ ngoài quỷ dị, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Gyokuren, tôi không muốn nói sâu về quá khứ của cô, nhưng liệu Seina-chan có an toàn với cô và tình trạng của cô xung quanh không?"
Kiriko đứng dậy và trừng mắt nhìn lại Gyokuren để chống lại sự đe dọa mà cô đang cảm nhận được. Khi nói đến Seina, cô ấy giống như một con gấu mẹ vậy.
Amane thoát khỏi Kiriko và Gyokuren di chuyển đến một nơi ngoài vùng có khả năng bị thiệt hại.
"Giống như đang xem trận chiến Godzilla sắp kết thúc phải không?"
"Tôi sẽ hỏi lại lần nữa, Seina-chan có an toàn với cô hay không?"
"Chà ... cậu ấy đã đến được sâu trong tâm trí tôi rồi, tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy cậu ấy làm vậy, theo phản xạ, tôi đã cố gắng giết Seina-sama, nhưng..."
"!!"
Ngay khi điều đó được nói ra, bản năng phòng thủ của Kiriko trỗi dậy mạnh mẽ.
"Tôi sẽ rút lại tuyên bố trước đó ... Tốt hơn là miêu tả nó giống như chờ xem một trận đấu súng giữa hai Mecha không lồ." Erma nói với giọng vô tư
"Này Amane, hai người có thể bảo vệ chúng tôi nếu mọi thứ trở nên xấu đi không?" Ba cô gái hỏi.
"Tại sao các cô không thử sử dụng NB làm lá chắn."
"Không, đừng bảo họ làm điều đó. NB sẽ bị tiêu diệt mất!" Erma nói.
Kiriko rên rỉ. Gyokuren đột nhiên phá vỡ vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy và cười lớn.
"Làm ơn bình tĩnh, Kiriko-sama, cô sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc tôi làm tổn thương Seina-sama do tình trạng của tôi."
"Làm sao cô có thể chắc chắn điều đó?"
"Bởi vì tôi không chuẩn bị hoặc không đủ tư cách để làm tổn thương những người đã cố gắng bước sâu vào trái tim tôi."
Kiriko hiểu ra. Gyokuren bị lôi kéo bởi vận rủi của cậu nhưng sức mạnh từ trái tim cậu đã thay đổi kết quả của tình huống với Gyokuren giống như nó đã xảy ra với Widow. Cô đã dành tình cảm sâu sắc cho đến mức gần như ngưỡng mộ và kính trọng. Gyokuren và Widow giống như một nọc độc sống hủy diệt người khác. Nhưng tính cách của Seina đã cho cậu sức mạnh để không bị đầu độc bởi nó.
(Bóng tối trong trái tim Gyokuren đã thừa nhận Seina-chan sao?)
"Đã thừa nhận." Gyokuren nói như thể cô ấy đang đọc được suy nghĩ của Kiriko.
"Cô biết tôi đang nghĩ gì sao, được rồi... Vậy thì Karen, sắp muộn rồi, chúng ta hãy nhanh chóng chuẩn bị bữa tối..."
Kiriko chuyển mắt khỏi Gyokuren và rời đi.
"Kiriko... cô có hiểu ý của Gyokuren không thế?" Amane dừng Kiriko lại. "Cô ấy đã chấp nhận Seina ở nơi sâu nhất trong trái tim mình."
"Vậy thì?" Kiriko nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Amane một cách kỳ lạ.
Sự vô cảm của Kiriko là điều hiển nhiên vì tất cả những gì cô ấy quan tâm là liệu Gyokuren có làm tổn thương Seina hay không. Khi vấn đề đã được giải quyết, sự cảnh giác của cô ấy đối với Gyokuren đã giảm bớt.
"Làm sao cô lại không hiểu lời của tôi chứ? Cậu ấy là người khác giới đầu tiên mà tôi cho phép tiếp cận trái tim mình."
"Cái gì?... A!"
Kiriko cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa của nó với sự kinh ngạc và nhìn Gyokuren một lần nữa.
Sức mạnh mà Seina tích lũy từ khi còn nhỏ là thu hút những người phụ nữ phiền phức. Đó cũng là một phần xui xẻo của seina.
"Chết tiệt..."
Trong số tất cả các cô gái ở đây đều là kẻ thách thức tình cảm của seina, Kiriko nghĩ Gyokuren là mối đe dọa lớn nhất.
"Gyokuren!"
Vì vậy, một lần nữa cuộc chiến giữa những Mecha khổng lồ lại nổ ra.
"Mình đói quá...."
Vào thời điểm đó, trong phòng khách, Seina đang ôm một chiếc đệm trên ghế sofa để chịu đựng cơn đói của mình.
------------
"Ôi chà ..."
Trong phòng thí nghiệm của Washu, Seto đang đọc bản báo cáo về vụ việc mà Minaho đã đưa cho bà ấy một cách thích thú trong khi đang nhâm nhi tách trà.
Washu ra khỏi cửa với Noike đỡ vai cô.
"Liên kết Astral thế nào rồi? Washu-chan."
"Hiện tại tôi vừa mới hoàn thành quá trình chuyển đổi sang phần cốt lõi."
Washu, người đang ngồi trên một chiếc đệm lớn mỉm cười với Seto.
Vai trái của cô ấy thay đổi thành cùng một loại pha lê với thân tàu của Ryo-Ohki, trong đó bào thai giống như cơ thể của một con vật cỡ hạt đậu được phong ấn.
"Nói về Seina-dono, cậu ấy chắc chắn đang có một khoảng thời gian khó khăn gần đây. Tôi không thích nó chút nào."
"Cô không quan tâm đến việc tại sao phụ nữ cứ bị cậu ấy lôi kéo sao?"
"Tôi đã cố gắng tìm ra điều đó nhưng tôi chưa có bất kỳ câu trả lời chắc chắn?"
"Tôi khá ngạc nhiên... Thành thật mà nói, khá thú vị khi sai lệch xác suất của Seina-dono lại thu hút mọi người đến vậy... Đáng lẽ tôi nên biến cậu ấy thành một con chuột thí nghiệm khi cậu ấy còn ở trên trái đất."
"Đây là bản báo cáo vừa được gửi trước đó."
Seto di chuyển tấm màn hình mà bà ấy đang đọc trước đến mắt Washu.
Đó là về những gì đã xảy ra với Gyokuren.
"......... uhuhuhuh, thật là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, nhưng đúng như tôi dự đoán thì có vẻ như mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ."
Washu kiểm tra xong và thô bạo lấy ngón tay út chọc vào tấm màn hình. Tấm màn hình lần dừng lại trước Noike.
"Ồ!... Gyokuren-san và ... Kiriko-san dường như đã gây khó khăn cho cậu ấy."
Noike nhìn chằm chằm vào Seto biết rõ ràng Seto phải chịu trách nhiệm về việc này.
Noike cũng là con gái của Seto và giống như Minaho, người mà Noike cảm thấy như là chị gái ruột của mình, cô ấy hiểu cảm giác mệt mỏi khi đối mặt với những trò tai quái của seto. Đặc biệt là vì Noike phải đối phó với Mihoshi hàng ngày. Cả hai thường hẹn nhau đi ăn và uống rượu trong phòng riêng của nhau vài lần trong năm chỉ để trút bỏ những bực bội hàng ngày.
Washu nhìn thoáng qua Seto. Seto nhận ra điều đó đã mỉm cười đáp lại.
"Hahaha ... Này Seto-dono, nếu cô muốn, tôi có thể kiểm tra lại mọi thứ lần nữa?"
"Cô phát hiện ra điều gì đó về liên kết Astral sao?"
"Đó là một bí mật."
"Xin lỗi thưa Nữ thần."
"Tôi nghĩ không cần thiết phải lo lắng về điều đó vì hầu như không có khả năng xảy ra, nhưng ... cô nghĩ sao về việc nhận nuôi Kiriko-dono?"
Washu nhận thấy phản ứng của Noike. Noike được cử đến để theo dõi nhà Tenchi, nơi tập trung khá nhiều sức mạnh quân sự và có vẻ như Washu đang gợi ý điều đó có thể xảy ra với Seina.
"Quả thực... Điều đó thật thú vị"
"Tôi nghĩ cô sẽ nói như vậy, tôi nghĩ đứa con gái này của tôi sẽ được tạo ra theo một khái niệm khác với Ryo-Ohki. Tất cả những gì tôi có thể nói là ... well... khá đang mong đợi đấy."
Khi Washu đang nói, có tiếng chuông gắn trên cánh cửa dẫn đến ngôi nhà của gia đình Masaki, Ryo-ohki và Sasami bước vào
"Noike-oneechan, sắp đến giờ ăn trưa rồi..."
Sasami nói rồi dừng lại ở cửa.
"Myaaa!"
Ryo-Ohki đang ở vai Sasami, đột nhiên chạy về phía Washu khi cô bé nhận ra điều gì đó.
"Ryo-chan!"
"Tôi đã nói về nó rồi, nên không sao đâu."
Washu ra hiệu cho Sasami, người đã cố gắng ngăn cản Ryo-Ohki. Seto cũng mỉm cười và gật đầu.
"Bà nội, hôm nay bà cũng ở đây sao?" Sasami hỏi Seto khi cô ấy chạy đến Washu.
"Chúng ta có thể làm gì đó cùng nhau vào khoảng giữa trưa."
"Yay! .... oh! ??"
Sasami bám vào vai Washu và nhận thấy Ryo-Ohki đang xem gì đó. Có một viên pha lê trên vai Washu ở cuối tầm mắt của cô ấy.
"Washu-oneechan... vai của chị, có chuyện gì sao?"
Washu mỉm cười để loại bỏ những lo lắng của Sasami.
"Chị đang định đóng một con tàu mới. Đứa trẻ này là cốt lõi của nó."
"Cho ai vậy?"
"Myaaah! Myaaah!"
"Chưa được, Ryo-Ohki. Đứa trẻ này vẫn chưa được sinh ra, nó chưa thể chơi với con được."
Washu nhìn vào viên pha lê và kéo Ryo-Ohki đang kêu lên và đưa cho Sasami. Sasami xoa đầu Ryo để giúp cô bé bình tĩnh lại.
"Đứa trẻ này sẽ là con tàu của Seina-dono, nhưng đó là một bí mật."
"Ồ ... đó là lý do tại sao chúng em không gặp chị khá lâu."
"Hôm nay chị phải chuyển nó sang vỏ trứng, ngày mai chị sẽ dậy ăn tối."
"Yay!"
"Noike-oneechan, chị có thể giúp em chuẩn bị bữa ăn không?"
"Được thôi, đi thôi, Sasami-chan."
Sasami rời đi với Noike và họ quay trở lại phòng khách.
Khi Sasami và Noike đi ra ngoài, Washu đã lao đến gần Seto.
"Tôi sẽ gửi những gì tôi dự định cho cô sau."
Seto đến gần bên Washu và đỡ lấy cánh tay cô ấy.
"Viên pha lê này rất phiền phức, nhưng thế này cũng khá thoải mái."
Seto bế Washu và đưa cô ấy xuống cầu thang.
----------------------------