Takane-san, kimi no koto sukirashii yo
Sawatari Kazami; 猿渡かざみIkeuchi Tanuma; 池内たぬま
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 02 (2/2)

Độ dài 3,718 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-06-27 16:00:34

*Chương về Kengo Majima*

"…Tại sao lại xảy ra chuyện này?"

Còn mười lăm phút nữa là hết giờ nghỉ trưa.

Khi trở lại lớp học, hai lông mày tôi nhăn lại.

Ngay khi vừa ngồi vào chỗ, tôi nhanh chóng bị bao vây bởi các nam sinh trong lớp, nếu bạn nhìn kỹ, còn có một vài nam sinh từ các lớp khác, bao gồm cả Tatsuki Iwasawa và Kawariku Arakawa.

Đó là một vòng vây hoàn hảo, thậm chí không một con chuột nào có thể trốn thoát.

Và sau đó…

“…Này, Majima! Mối quan hệ của cậu với Takane-san là gì?”

Như bạn thấy đấy, tôi đang bị tra khảo.

“Làm sao có thể ngốc đến mức này…!”

Tôi thở dài thườn thượt.

Lẽ ra tôi nên biết điều này sẽ xảy ra khi… Saki Takane hỏi Tatsuki Iwasawa và Kawariku Arakawa về vị trí của tôi…

Tôi đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Saki Takane…!

“Takane-san đã đến lớp C! Cô ấy đang tìm cậu!

“Nghe nói cô ấy có vẻ thực sự lo lắng!?”

“Nghiêm túc đấy, cậu gọi Takane-san đến nơi không ai để ý à?”

“Một số người đã nhìn thấy Majima kéo Takane-san đi quanh trường!”

“Cậu đã hôn cô ấy chưa!?”

“Việc này có vi phạm quy tắc không!?”

“Cô ấy đang chịu sự giám sát của cậu à!?”

Tôi ôm đầu và rên rỉ. Tôi thậm chí không thể nói bất cứ điều gì.

Làm sao họ có thể nghĩ ra hết câu chuyện bịa đặt này đến câu chuyện bịa đặt khác mà không thấy chán…?

Nếu tôi không trả lời Takane, người đã cố gắng hỏi ý kiến tôi ở nơi đông người, xét đến danh tiếng của cô ấy thì tôi sẽ nói bất cứ điều gì tôi muốn nói…! [note51913]

Và rồi, sau một hồi suy nghĩ, tôi chợt nhận ra.

 Oh, đúng rồi, Saki Takane…?

Tôi cố gắng nhìn xuyên qua đám đông ồn ào xung quanh để quan sát chiếc ghế bên cửa sổ nơi cô ấy đang ngồi.

Ở đó, tôi đã thấy một… cảnh tượng đáng ngạc nhiên.

Cô ấy cũng được bao quanh bởi các cô gái trong lớp, mặc dù không nhiều như tôi.

“Mấy tên con trai thật tệ.”

“Saki, cậu không sao chứ?”

“Nếu đám thú vật đó làm điều gì kỳ lạ, hãy nói bọn mình ngay lập tức!”

"Ah, cái đó, mình…”

"Nghĩ lại thì, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên mình nói chuyện với Saki.”

“Thật ra thì tớ cũng vậy.”

“A, đúng rồi! Hãy trao đổi MINE! Có một nhóm chat nữ trong lớp chúng ta, và tớ cũng muốn mời cậu nữa!”

“Ồ, ờ, ừm, …”

Mặc dù chiếc mặt nạ kịch Noh của cô ấy vẫn không thay đổi, nhưng hình ảnh Saki Takane giao tiếp với các cô gái vẫn ở đó, mặc dù với một thái độ rụt rè.

…”Có lẽ việc làm của Kengo đã giúp dập tắt những tin đồn.”

"… Tao hiểu mà"

Bây giờ tôi nghĩ cuối cùng tôi đã hiểu Arakawa đang nói về điều gì.

Dù sao thì tôi cũng là một Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật nghiêm túc và đáng ghét. Sẽ không có gì khác biệt nếu bây giờ mọi người ghét tôi hơn một chút.

Nếu có thể làm cho người tôi thích vui vẻ thì điều đó thật tuyệt.

Cô ấy sẽ không gặp khó khăn nữa khi tìm ai đó để nói chuyện.

Nhưng cái quái gì vậy, tôi hơi thất vọng khi nghĩ rằng Takane không còn cần phải ăn trưa với tôi sau những gì vừa xảy ra…

"Mày biết không? Takane bước vào lớp C với vẻ mặt lo lắng hỏi tao với Arakawa! Cô ấy hỏi Majima ở đâu! Vẻ mặt của cô ấy! Tao biết mà! Đúng rồi! Sự khởi đầu đặc biệt của Mashima-kun…”

“Lại là mày sao!”

“Gheeee!”

"Ái chà! Mashima mất kiểm soát rồi!”

“Giữ cậu ta lại, giữ cậu ta lại!”

“Khuôn mặt của Tatsuki hiện tại giống như đèn giao thông vậy.”

Tôi đang siết chặt những chiếc cúc áo trên người Iwasawa, các bạn cùng lớp cố gắng ngắn cản tôi, Arakawa thì cười nhạo, còn các cô gái ném cho tôi những cái nhìn lạnh lùng từ xa.

Chẳng có chút đạo đức công cộng nào cả, giờ nghỉ trưa của lớp B chẳng khác gì một mớ hỗn độn. [note51914]

"… Thật chẳng ra gì."

…Và giữa tất cả sự hỗn loạn này.

Ánh mắt tôi bắt gặp bóng dáng một chàng trai bước ra khỏi lớp, trông rất không hài lòng.

“…Mấy tên đó đang phấn khích về điều gì vậy, bọn chúng thực sự bị ngốc sao?”

Tầng hai, nhà vệ sinh nam.

Những giọng nói rỉ ra từ gian hàng bị khóa ở phía xa của nhà vệ sinh.

Thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh chói tai và tiếng rung có lẽ là cậu ta đá vào tường.

Tôi cũng nghe thấy một số tiếng lách cách và tiếng động lạ khác, nhưng tôi không biết… đây là gì.

“Lạnh thật...”

Với một tiếng cạch, cánh cửa mở ra.

Rồi cậu ấy nhìn tôi.

"Cái gì …?"

Cậu ta để giọng mình lạc đi.

…Ồ, hiểu rồi. Tôi nhận ra tiếng lách cách đó là gì.

Đó là tiếng cắn móng tay.

Đằng sau tôi, Iwasawa há hốc miệng, "Ồ!"

“Từ những gì tao biết…, cắn móng tay thường do căng thẳng và áp lực tâm lý gây ra. Tao thực sự tò mò vì tao sử dụng các dụng cụ để cắt móng tay của mình… Những người có thói quen cắn móng tay sẽ làm gì với những chiếc móng tay bị cắn của họ? Họ có nhổ chúng ra không? Hay họ chỉ nuốt chúng?

"Cái éo gì …!?"

“Trong mọi trường hợp, với tư cách là chủ tịch Ủy ban Kỷ luật và từ quan điểm vệ sinh, tôi không khuyến nghị việc đó.”

Takumi Tsubone, năm thứ 2 lớp B…

Cậu ta lùi lại và đập lưng vào tường.

“Ủy ban kỷ luật…? Mày muốn gì…!?"

“Không, không có gì quan trọng cả… Tôi sẽ nói thẳng với cậu…”

Với một nụ cười sảng khoái, Arakawa trả lời câu hỏi của anh.

“Thành thật mà nói, mày là người tung tin đồn về Saki, phải không? Takumi Tsubone…”

"Huh? Tao không biết mày đang nói về cái gì! Tao không biết!"

Takumi Tsubone lên giọng gay gắt.

Ý đồ đánh lạc hướng bằng cách hét lên là quá rõ ràng.

"Vấn đề gì!? Bằng chứng đâu mà tụi mày nói như thế…?”

“Xem nào, Lớp 2A: Ryohei Kumikei, Shinaraya Shirou, Lớp 2B: Kawahaba Tougo, Kokode Ide, Akebono Michika, Shima Mizuho, Lớp 2C: Kinkana Yarika, Momokawa Kawayasuno, Sasahira Masaya.”

Iwasawa liệt kê những cái tên một cách rõ ràng khiến mặt Takumi Tsubone lập tức trắng bệch.

“Có một vài người khác mà trí nhớ của tao hơi kém, nhưng tao nghĩ đây là những người tao có thể xác nhận một cách chắc chắn. Tất cả họ đều nói rằng họ đã nghe tin đồn về Takane Saki từ mày. Tao nghĩ rằng mày đã lan truyền tin đồn quá nhiều.

“…Ồ, tao cũng nghe được từ một người bạn.”

"Những tin đồn ác ý về Saki Takane chắc chắn đến từ mày.”

"Làm sao mày biết điều đó!?"

"Iwasawa thích buôn chuyện nên cậu ta có một mạng lưới quan hệ rộng khác thường, đến mức hắn có người quen ở mọi lớp, không chỉ ở trường trung học phổ thông chúng ta mà còn ở các trường trung học cơ sở và tiểu học.”

“Xét cho cùng, tin đồn chỉ có thể được truyền miệng mà thôi đúng không? Sau đó, khi đã có có một số manh mối về nguồn gốc của tin đồn, ta có thể lần ra từng người một, giống như tháo tai nghe bị rối, và sẽ tìm ra nguồn gốc đến từ ai, phải không?

“…!?”

Takumi Tsubone kêu lên.

…Nói thì dễ, nhưng theo như tao biết, người duy nhất có thể hoàn thành công việc tẻ nhạt và khó khăn như vậy chỉ trong vài tuần là Tatsuki Iwasawa.

Có lẽ vì tính cách và ngoại hình hòa nhã, cậu ấy rất giỏi trong việc lấy lòng người khác và cậu ấy thích làm như vậy.

Nhược điểm của cậu ấy là hay gây rối, dính líu vào những chuyện không cần thiết và lan truyền tin đồn…

“Khi còn là năm nhất, mày đã lan truyền những tin đồn kỳ lạ về Takane Saki vì đã từ chối mày. Mày khoa trương đến nỗi tên của mày xuất hiện ngay lập tức khi tụi tao nghi ngờ. Lý do duy nhất tao giữ bí mật điều này cho đến hôm nay chỉ đơn giản là để củng cố bằng chứng.”

Cậu ta là người có công lớn nhất trong vụ này…

"Eh…"

Takumi Tsubone càu nhàu thất vọng và liếc nhìn về phía lối ra.

Tôi không biết hắn định làm gì, nhưng hắn ta đã bỏ cuộc ngay khi nhìn thấy Arakawa, át chủ bài của đội bóng rổ, đang đợi phía sau chúng tôi.

“Takumi Tsubone, ngay từ đầu tôi muốn nói rằng chúng tôi không ở đây để trừng phạt cậu, càng không phải để chỉ trích. Đó sẽ là một hành động vượt quá thẩm quyền của chúng tôi. Chúng tôi chỉ ở đây để thông báo cho bạn.

"Thôi nào! Cứ nói thẳng ra đi!"

“Nói tóm lại, tôi sẽ báo cáo chuyện này với giáo viên chủ nhiệm lớp B, Onnukuide-sensei.”

"Cái gì!?"

Khuôn mặt cậu ta trở nên trắng bệch.

“Việc xử lý kỷ luật tiếp theo sẽ thuộc thẩm quyền của giáo viên chủ nhiệm… Tôi sẽ báo cáo với họ sau giờ chủ nhiệm hôm nay… Có thể tôi không thích hợp để đề cập đến điều này, nhưng tôi khuyến khích cậu đi cùng tôi.”

Vu khống ác ý và phỉ báng bạn cùng lớp với mục đích xấu rõ ràng.

Điều này rõ ràng nằm ngoài phạm vi giám sát của các thành viên Ủy ban Kỷ luật.

Công việc của Iwasawa đã cung cấp quá đủ bằng chứng, và không có cách nào để cậu ta thoát tội lúc này. Sở dĩ tôi nói trước với cậu ấy là vì tôi muốn cho cậu ta chút chuẩn bị, nhưng cậy ấy không muốn điều đó…

“…Không, không đúng.”

Rõ ràng là cậu ta không chấp nhận…

Takumi Tsubone biến thái độ thù địch của mình thành một nụ cười nhếch mép, giễu cợt.

“Chà, tao cũng chỉ là con người, nên tao phải nhiều chuyện một chút…! Tụi mày cũng thế! … Không! Tao không nhớ. Tao không nhớ rõ nhưng mày nói đúng, tao có thể đã lan truyền một vài tin đồn xấu về Takane Saki… nhưng không phải tất cả chúng!”

Có phải cậu ấy đã tìm thấy một số loại cơ hội để giành chiến thắng trong câu nói "không phải tất cả" đó không?

Đôi mắt của Takumi Tsubone ngay lập tức sáng lên lấp lánh.

“Không phải tất cả trong số chúng! Không phải mọi tin đồn về Saki Takane đều đến từ tao đâu!”

“Tôi nghe từ Iwasawa… rằng tất cả những tin đồn, đặc biệt là những lời ác ý, dường như đều bắt nguồn từ cậu.”

“Nhưng điều đó không làm cho nó trở thành một hành vi phạm tội! Mọi người làm nó! Chỉ là nó đã leo thang một chút… Tại sao chỉ có tao? Tại sao lại là tao? Tại sao tao lại là người duy nhất bị đổ lỗi? Vàmày biết người ta nói gì không, không có lửa làm sao có khói! Có thể đó là sự thật!"

"… Tôi hiểu ý của cậu."

"Phải không? Sau đó …"

“Dù đó là gì, quyết định cuối cùng không phải là của chúng tôi.”

“…..”

Vì có vẻ như cậu ta vẫn chưa hiểu nên tôi sẽ nói rõ.

Như tôi đã nói trước đây, đây chỉ là một thông báo.

Tất cả những gì tôi vừa nói với cậu ấy là quyết định cuối cùng, không hơn, không kém.

“Nếu cậu muốn đi cùng chúng tôi đến Onnukuide-sensei để báo cáo, xin vui lòng nói chuyện với một trong những thành viên của Ủy ban Kỷ luật trước khi về nhà, được chứ?”

Vì vậy, công việc của chúng tôi bây giờ đã được thực hiện.

…Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, nên hãy rời đi sớm.

"Đợi đã!!!"

Cậu ta nắm lấy vai tôi.

Takumi Tsubone thay đổi biểu cảm thành giận dữ và vẻ mặt quỷ quyệt.

“Ngay từ đầu là lỗi của cô ta!”

Iwasawa thở dài lần đầu tiên sau nhiều lần. Arakawa thường hay vui vẻ và bẽn lẽn có một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy trước đây.

“Cô ta thật sự kỳ lạ! Cô ta thậm chí không có bất kỳ người bạn nào! Luôn ở một mình và có lẽ thậm chí không có bạn trai! Cô ta thật thảm hại, tôi đã nói rằng tôi muốn hẹn hò với cô ta, nhưng cô ta lại từ chối tôi dễ dàng như vậy!

"… Này."

Giọng tôi trầm xuống. Nhưng Takumi Tsubone không hề có dấu hiệu ngậm miệng lại.

“Cô ta nói rằng cô ta xin lỗi vì cô ta đã có thích người khác! Mày không biết mày đang nói về cái gì! Mày là một kẻ vô dụng! Dù sao thì mày cũng không thể làm được, vậy tại sao mày không đi với tao…!”

“Dừng…”

“Nhưng tại sao mày lại đến đây trong số tất cả mọi người…! Mày biết hắn ta? Mày biết về người mà Takane Saki thích và mày đến đây để chế giễu tao, phải không? Mày thực sự là một kẻ xấu xa!

“Dừng lại đi.”

"Thế còn …? Mày thực sự không biết? Ha ha! Tao sẽ nói với mày! Cô ta có khẩu vị thực sự tệ! Mày biết gì không? Saki Takane thích…”

Takumi Tsubone đã mất bình tĩnh để nói những gì cậu ta muốn.

Tôi đã đè vào ngực cậu ta trước khi cậu ta có thể nói tên.

“Tôi đề nghị cậu dừng lại trong khi tôi vẫn đang nói chuyện hợp lý.”

Tôi đã từng nói rồi, nhưng có vẻ như khi tâm trạng không tốt, vẻ mặt của tôi rất đáng sợ.

Takumi Tsubone mở mắt ra và hét lên một tiếng ngắn gọn, “Hee”.

“Cậu có thể tự do nghĩ những gì cậu muốn về Saki Takane, nhưng…”

Saki Takane đã yêu.

Cô ấy học về tình yêu từ những cuốn sách hướng dẫn, cảm thấy xấu hổ khi tình yêu của mình dành cho ai đó bị lộ, bị tổn thương bởi những tin đồn vô căn cứ, khóc lóc và thậm chí là cười như một đứa trẻ khi cô ấy ăn đồ ngọt mới ra mắt.

…Và đôi khi tôi cảm thấy cô đơn khi ăn trưa một mình.

Vì thế…

“Cậu là người duy nhất cảm thấy như vậy, đừng ép buộc ai khác.”

Tôi thả cậu ta ra.

Takumi Tsubone ngã xuống nền gạch mà không có chút chống cự.

Chuỗi ồn ào xung quanh những tin đồn ác ý về Saki Takane vì thế đã đi đến hồi kết.

…Mười ngày đã trôi qua kể từ đó.

Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, sau kỳ nghỉ lễ, không khí trong lớp đã dịu đi.

Ngay cả ở đất nước có tuyết phủ như Nhật Bản, hoa anh đào cũng gần như rụng hết và những chiếc lá đã bắt đầu mọc lên.

Hoa làm nên lá. (Flowers are for leaves, k hiểu dịch câu này như nào) [note51915]

“…Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng làm cái bánh sakura-mochi nào.”

Cầu thang trước sân thượng sáng lờ mờ.

Nói cách khác, tôi đang dành thời gian nghỉ trưa tại địa điểm quen thuộc của mình và lẩm bẩm một mình.

Trên tay tôi là chiếc Maritozzo mà tôi đã mua ngày hôm qua.

Đây là một sản phẩm theo mùa, với kem trà xanh có màu sắc rực rỡ và đậu azuki kẹp ở giữa thay vì kem tươi.

Đây là lần đầu tiên tôi mua loại bánh ngọt này, nhưng khi tôi ăn thử, tôi rất ngạc nhiên khi thấy lớp kem béo ngậy không quá dính và ngon. Hương vị matcha đi qua miệng tôi thật sảng khoái. Điều này là một trải nghiệm mới mẻ với tôi.

"Tôi đoán bất cứ điều gì đều có thể thử."

Maritozzo, vừa ăn vừa nhìn ra những cây anh đào rợp bóng lá trong sân trường, cũng thú vị một cách lạ thường.

“… Maritozzo, mùa hè đến rồi, và sữa cho trà….”

"Cậu vừa nói gì à?"

"Oái!?"

Tôi gần như làm rớt chiếc Maritozzo của mình khi tiếng nói đột nhiên vang lên.

Giọng nói này là…

“Takane Saki…?”

"Đúng…? Là Saki Takane…?”

Saki Takane, bước lên cầu thang một cách hơi ngại ngùng.

"…Tại sao?"

Tôi đã lần ra kẻ tung tin đồn ác ý về Saki Takane, và giờ Saki Takane đã có thể phát biểu trong lớp.

Chẳng phải cô ấy không còn phải ăn trưa với tôi nữa sao…?

“Cậu đã nói là chúng ta sẽ lại ăn trưa cùng nhau mà… Chẳng lẽ cậu nói đùa sao?”

Thấy mắt cô ấy hơi ươn ướt, tôi vội phủ nhận.

"KHÔNG! Tôi nghĩ rằng cậu đã quên nó bởi vì đã quá lâu kể từ khi đó…”

"Làm sao tớ có thể quên được? Tớ bận học bài trong giờ nghỉ trưa vì kỳ thi.”

“Oh, thật ấn tượng…”

Tôi đang phân vân thì Saki Takane đã ngồi xuống cạnh tôi và bắt đầu đặt hộp cơm trưa lên đùi.

Có vẻ như hôm nay không phải là ngày của Maritozzo.

“… Cậu tự làm à?”

“Tớ không thường nấu ăn, nhưng khi thấy cậu nấu món này, tớ nghĩ mình nên thử một lần.”

“Tôi thích nấu ăn. Tôi thích việc nếu bạn làm theo đúng công thức, bạn sẽ không thất bại. Cảm giác mà bạn có được khi làm theo đúng công thức, và nó có mùi vị giống hệt như lần trước… Này, đợi đã! Thứ có vẻ nguy hiểm đó là gì vậy?”

“Đó là món trứng rán! Tôi đã thất bại khi cố làm cho nó ngọt!”

“Tôi hiểu rồi, chắc là đường bị cháy vì cho nhiều quá.”

“Tớ thích món trứng tráng của mình ngọt như món tráng miệng! …? Đó có phải Maritozzo không?”

“Tôi thấy cậu ăn nó và nghĩ rằng tôi sẽ thử. Tôi không thường ăn loại bánh ngọt này…, nhưng nó ngon hơn tôi nghĩ. Nó rất hợp với trà đặc.”

“…Fufu.”

"Chuyện gì vậy?"

“Không, tớ chỉ nghĩ là chúng ta đang có cùng suy nghĩ.”

"Okay…"

“…”

“…”

Một khoảng lặng giữa chúng tôi.

Tôi suy nghĩ trong im lặng khi nhai Maritozzo của mình.

Một lý do có thể để Saki Takane tiếp tục ăn trưa với tôi… có phải là do một số vấn đề của cô ấy vẫn chưa được giải quyết.

Tôi đã bị rối, không biết đến những chuyện khác.

Cô ấy đang gặp rắc rối gì vậy?

“…Chuyện gì mới được?”

“?”

“…Nói mới nhớ, cậu làm bài kiểm tra thế nào?”

“… Tớ rất dở môn lịch sử thế giới.”

“Tôi không giỏi viết văn hiện đại, tôi không thể hiểu được cảm xúc của tác giả, và có nhiều hơn một câu trả lời cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

“…Majima-kun, cậu đứng đầu lớp phải không?”

“Ừ, đúng rồi”

“…”

“…”

“Cậu có thích ăn với tớ không…?”

"… Nó vui."

"Okay :)…"

“…”

“…”

"Chuyện này là sao?"

"Thực ra, có một người mà tớ thích."

“Geee!!”

Tôi sặc.

Tôi cố nhìn thoáng qua Saki Takane, nhưng cô ấy đang chọc vào món trứng tráng đen với chiếc mặt nạ kịch Noh quen thuộc của mình. Tôi không thể đọc được cảm xúc của cô ấy.

“…Dù sao đó cũng là tình yêu đơn phương của tớ.”

“Ồ, ừ, khó đấy…”

… Không ổn.

Tôi chắc chắn rằng mình đã làm to chuyện trong bệnh xá và nói rằng không có đúng hay sai khi xin lời khuyên, cho dù đó là về tình yêu hay bất cứ điều gì khác,…

Tôi chỉ đang làm một phép loại suy, tôi không mong đợi được xin lời khuyên trong lĩnh vực này!

“…”

Đau đầu thật.

Tôi không có ý khoe khoang, nhưng tôi chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ cuộc trò chuyện tình yêu nào trong đời, vì vậy tôi không biết phải làm gì!

Ý tôi là, không phải Takane Saki đang hỏi nhầm người để xin lời khuyên sao?

Tôi là Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật cứng rắn đó! Saki, cậu nổi tiếng hơn tôi gấp 100 lần!

Nhưng …

“Thật khó để được chú ý…”

Tôi rất vui vì cô ấy đã gặp rắc rối khi dựa vào một người bị ghét như tôi.

Và để có được cái nhìn đó trên khuôn mặt của cô ấy…

Tôi sẽ không ngăn mình trả lời.

“Cậu đã bao giờ nghe nói về… hiệu ứng Stinzer chưa?”

Ngay khi tôi nói những lời đó, Saki Takane vì lý do nào đó đã nâng cao cảnh giác.

“Shhhh, shhhh, tớ không biết.”

“À, hôm trước cậu có đọc một cuốn sách tâm lý học, vì vậy tôi tự hỏi liệu cậu có biết về hiệu ứng Stinzer hay không, một hiệu ứng tâm lý làm thay đổi ấn tượng mà bạn tạo ra tùy thuộc vào vị trí của bạn so với người mà bạn đang nói chuyện. ”

“Ha, huh…”

“Ví dụ, nếu có một bàn dành cho bốn người, người ngồi ngay trước mặt cậu là 'kẻ địch', người ngồi chéo đối diện là 'trung lập' và người ngồi cạnh là 'thân thiện'. Chà, nói một cách đơn giản, nếu ngồi cạnh nhau, cậu sẽ có nhiều khả năng có mối quan hệ thân thiết với người ngồi cạnh hơn ”.

Vâng, giống như chúng ta bây giờ.

“Một số người nói rằng đó chỉ đơn giản là vì sự gần gũi về thể chất, nhưng theo tôi, nó liên quan nhiều hơn đến giao tiếp bằng mắt.”

"Giao tiếp bằng mắt…?"

“Nếu hai người ngồi cạnh nhau, họ có thể nhìn thấy cùng một thứ.”

Đôi mắt chúng tôi tự nhiên hướng ra khung cảnh xanh tươi trong sân trường qua khung cửa sổ.

Có một số điều chỉ có thể được hiểu từ cùng một quan điểm…

“Majima-kun…”

Vì thế…

“Cậu có thể muốn bắt đầu bằng cách ngồi cạnh người cậu thích.”

"…………………… Vâng?"

“Cậu là một cô gái hấp dẫn, vì vậy tôi không nghĩ cậu có gì phải lo lắng cả.”

Tôi không biết Takane Saki quan tâm đến kiểu người như thế nào, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ ổn thôi.

Tôi nghĩ nó sẽ ổn… tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy?

“Tớ cảm thấy… hơi đau lòng.”

“Tôi biết cậu là người làm việc chăm chỉ nhất trong tất cả. Tôi sẽ cổ vũ cho cậu."

"Được rồi…"

Rốt cuộc, bất cứ ai được cô ấy nghĩ như vậy đều là một chàng trai may mắn.

Khi tôi nhai một viên Maritozzo xanh, tôi vô cùng ghen tị với cậu ấy.

Dù sao, hiện tại, tôi đã được phép gọi mình là bạn của Saki Takane.

 

Bình luận (0)Facebook