3: Kẻ ngủ yên bị phong ấn dưới nước
Độ dài 5,534 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-19 22:00:10
“Guh…” tôi khẽ rên rỉ rồi mở mắt.
“Dậy rồi à?” Gourry hỏi từ phía gần đó. Tôi chỉ có thể nhìn được hình bóng mù mờ của cậu ta trong bóng tối.
“Ừ, đợi chút.” Vẫn nằm đó, tôi chắp tay lại trước ngực và niệm phép. “Light!”
Một quả cầu ánh sáng xuất hiện giữa hai bàn tay tôi, sau đó được tôi ném lên không trung. Quả cầu dừng lại ở một độ cao nhất định, nhưng nó tối hơn tôi nghĩ.
“Chúng ta… đang ở đâu?” tôi hỏi, quét mắt quanh khu vực.
Căn phòng hiện tại của chúng tôi còn lớn hơn cả phòng nghi lễ vừa rồi-bự ngang cả dinh thự của Daymia. Quanh chúng tôi là một hồ nước chẳng biết sâu bao nhiêu. Tôi chỉ có thể thấy đỉnh của năm cái cột-mỗi cái đủ lớn để xây một căn phòng bên trong đó-nhô lên từ phía trên mặt nước. Chúng tôi hiện đang ngồi trên một trong số những cái cột đó.
Hồ nước bên dưới tạo thành một hình tròn hoàn hảo có cùng kết cấu với họa tiết trên sàn của căn phòng phía trên.
“Lại thêm một ấn phá nữa à?” tôi cau mày nói.
“Ấn gì cơ?” Gourry hỏi.
“Mấy giả thuyết xoay quanh cái này khá là phức tạp, nên là tui sẽ bỏ qua. Ông chỉ cần biết rằng nó là kết giới làm suy yếu phép thuật là được. Đó là lí do mà phép Levitation của tui bị dở chứng lúc chúng ta đang rơi.”
Về cơ bản, ấn phá được dùng để làm suy giảm sức mạnh các phép tấn công, nguyền rủa và các phép gây hiệu ứng độc hại khác. Nhưng đến cả một phép vô hại như Levitation mà cũng bị suy yếu…
Tôi nghĩ rằng việc đặt một kết giới trên một kết giới dưới đã làm gấp đôi hiệu ứng. Hoặc thậm chí là chúng đã cộng hưởng vào và rồi ảnh hưởng đến mọi loại phép thuật. Dù có là gì đi nữa thì bằng chứng cũng nằm ở ngay kia: phép Lighting mà tôi vừa mới niệm xong đã bắt đầu mất đi ánh sáng rồi. Có lẽ không phải tự nhiên mà Daymia được lên chức phó tọa hội đồng pháp sư nhỉ?
“Vậy là… thứ này làm mọi việc trở nên phức tạp hơn.” tôi lẩm bẩm.
“Nhưng nếu cái này là kết giới thì chỉ việc phá nó đi là xong mà?” vị Đội trưởng Hiển nhiên của tôi đặt câu hỏi.
Tôi thở dài. Đúng là tôi có thể dễ dàng làm gián đoạn kết giới qua việc gây rối loạn hình ngôi sao cấu thành nó, nhưng…
“Để làm được vậy thì chúng ta sẽ phải đánh đổ một trong số những cái cột này.”
“Em dùng phép phá là được mà?”
Thật luôn đấy à?!
“Ông có nghe tui nói gì không đấy?”
“Sao em lại hỏi thế?”
“Vì tui vừa mới giải thích rằng phép của tui đã bị làm yếu đi xong! Nếu dùng phép thuật mà giải quyết được thì tui đã dùng lâu rồi!”
“Anh không nhớ em có nói thế.”
Arrrgggghhhhh! Tôi nghĩ máu mình sắp dồn hết lên não rồi!
“Sao em tự dưng lại ôm đầu thế?”
“Chẳng sao hết!” tôi nói rồi đứng dậy.
Tôi cảm thấy nước chảy xuống khỏi người và quần áo khi đứng dậy. Hiện tại Gourry và tôi đều đang ướt như chuột lột. Cơ mà nếu như tôi vẫn còn ướt như vậy tức là tôi không bất tỉnh quá lâu.
“Có lẽ chúng ta nên làm gì đó với quần áo mình nhỉ?” Gourry nói.
“Ừ. Cứ để vậy thì sẽ bị cảm mất.”
“Hừm… Chà, thông thường thì người ta,” Gourry bất chợt mỉm cười và nói, “sẽ lột trần và cố gắng làm ấm cho nhau!”
Grr! Tôi chắp tay lại trước ngực, niệm phép và từ từ thả ra.
Cái bầu không khí tự mãn quanh Gourry mau chóng chuyển sang hoảng loạn.
“Đ-Đợi đã, Lina! Anh chỉ đùa thôi! Chỉ đùa thôi! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Xin đừng-“
Tuy nhiên, lời khẩn thiết cầu xin của cậu ta không được tôi nghe thấu.
“Fireball!”
Tôi ném quả ánh sáng vào thẳng mặt Gourry và nó phát nổ ngay khi va chạm!
“Glargh! Glurk!” Cậu la lên một tràng thiếu mĩ quan khi cảm nhận cơn nóng bao trùm cơ thể-rồi đột ngột dừng lại và nhìn cơ thể mình với sự bất ngờ. “Hả… hử?”
Nhiệt độ chết người từ phép Fireball của tôi đã bị suy yếu bởi ấn phá, giảm tới độ chỉ còn là một quả cầu khí nóng.
“Thế nào? Khô ráo thoáng mát rồi chứ?” tôi nở nụ cười và nháy mắt. “Thế giờ quần áo xử lí xong rồi nhé…”
Tôi nhìn quanh căn phòng và nhanh chóng đi đến kết luận… rằng chỉ nhìn quanh thôi thì sẽ chẳng làm được gì cả.
“Sao rồi? Có gì không?” Gourry lo lắng hỏi.
“Hừm… khá khó nhằn đấy.” Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Cái lỗ mà bọn tôi rơi xuống giờ hẳn đã đóng lại, nhưng trần của căn phòng này nằm ngoài tầm chiếu sáng phép Lighting của tôi, nên tôi cũng chẳng thể xác định được độ cao của căn phòng. Rồi tôi lại quay sang nhìn mặt nước tối gợn sóng. “Ý tui là, có lẽ ông đúng về việc phá cái kết giới này, nhưng…”
“Ừ, chúng ta cũng chẳng biết chỗ này sâu đến đâu,” Gourry nói và lại chỗ tôi nhìn xuống hồ nước bên dưới. “Mà, tại sao chỗ nước này lại ở đây thế?”
“Có thể là do Daymia sở hữu thuộc tính thủy,” tôi trả lời rồi tò mò nhìn sang Gourry.
“Ông ta có cái gì cơ?”
Ừ, tôi cũng chẳng mong rằng cậu ta hiểu điều đó nghĩa là gì. Xem nào, giải thích sao bây giờ nhỉ…?
“Thôi được, đến tiết giảng rồi. Ông có bao giờ thấy vài người đôi khi so sảnh bản thân với những con thú, kiểu kiểu như là ai đó sở hữu ‘trái tim của loài cáo’ hay là ‘năng lượng của loài mèo’ chưa?”
“Rồi,” Gourry ngẫm một lúc rồi gật đầu trả lời.
“Ông có thể coi nó cũng tương đồng với pháp thuật vậy. Kiểu, ai đó sở hữu mối liên hệ với lửa, hoặc là với nước, vân vân.” Dĩ nhiên là tôi mới chỉ giới hạn ở các nguyên tố trong phép thuật shaman. Ném thêm phép thuật đen, tế lễ, phép shaman giới tinh thần và cả phép thuật trắng vào sẽ chỉ khiến cho Gourry bối rối hơn thôi, thế nên là tôi bỏ qua hết đám đó. “Nên là các pháp sư với thuộc tính thủy sẽ đạt được kết quả tốt hơn khi sử dụng phép thuật hệ nước.”
“Vậy cái ‘thuộc tính thủy” này nghĩa là ông ta thuộc kiểu người khá là ướt át nhỉ?” Gourry suy nghĩ một quãng rồi hỏi.
“Nói vậy cũng được. Nhưng các pháp sư sở hữu liên kết với thuộc tính nào đó có thể nâng tầm pháp thuật của mình khi tích hợp thêm nguyên tố đó vào. Nên việc đặt kết giới ở dưới nước thế nào sẽ làm nó mạnh hơn. Ông hiểu không?”
“Hừm…” Gourry khoanh tay lại. “Vậy là Daymia tạo kết giới để suy yếu pháp thuật. Rồi đặt kết giới trong nước làm nó mạnh hơn?”
“Là vậy đấy,” tôi gật đầu trả lời. “Nhưng đó chỉ là giả thuyết thôi… Và chỉ vậy vẫn chẳng thể giải thích được điều gì đang xảy ra dưới nước.”
Tôi niệm một phép Lighting nữa và thả quả cầu ánh sáng dưới nước.
“Uầy…” Gourry thốt lên kinh ngạc khi thấy nó lấp lánh dưới mặt nước.
Lại nữa rồi…
“Ông đang thắc mắc tại sao nước không dập tắt nó phải không?” tôi hỏi.
“À ừ,” cậu ta gật đầu lia lịa.
“Xem nào, mấy thứ như đèn dầu và bếp lửa đốt cháy nhiên liệu để tạo ra ánh sáng và nhiệt độ. Nhưng phép Lighting thì khác; nó tiêu thụ pháp lực. Phép này không cần đốt cháy các vật chất để hoạt động, nên nước không ảnh hưởng đến nó.”
“Hử… Nghe tiện nhỉ, nhưng có lẽ là anh hiểu rồi,” cậu ta nói rồi rơi vào im lặng. Hai tay cậu ta vẫn khoanh lại và mắt hướng xuống mặt nước phát sáng.
Hừm… Tôi chẳng thể nói gì trong suốt một phút. Cái hồ này sâu vỡi!
Tôi không nhìn thấy bất kì loài cá ăn thịt hay các mối nguy hiểm khác dưới đó, nhưng đáy của cái hồ này sâu ngoài tầm lặn của hầu hết mọi con người. Tôi có thể thấy được vài dạng hoa văn được vẽ tận dưới đáy hồ, có lẽ là vòng tròn phép của kết giới. Và ở giữa đó là…
“Cái gì thế kia?” Gourry hỏi.
Nằm giữa vòng tròn phép là một viên pha lê khổng lồ-giống như một ngọc lục bảo, nhưng màu nhạt hơn. Ở giữa đó là một điểm tối, dường như có gì đó đang ở bên trong, nhưng nhìn từ phía trên xuống cái đáy sâu tít này thì cũng chẳng thể đoán được thứ đó là gì.
“Là một thứ gì đó,” tôi trả lời mơ hồ.
Gourry và tôi cùng ngồi đó lặng nhìn xuống một lúc lâu.
Cuối cùng, cậu ta thì thầm, “Anh thấy nó… như là một người ở trong viên ngọc lục bảo to kia.”
“Hả…” tôi vô thức nói.
“Ừ, chắc chắn là một người ở trong đó…” Gourry hạ thấp người xuống và nhìn vào nó.
Mắt cậu ta tinh thật đấy. Mắt tôi cũng khá là tốt, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng ở dưới đó.
“Chúng ta nên xuống đó xem sao. Linh cảm của tui đang bảo rằng nó có liên quan đến kết giới.”
“Xuống đó? Nhưng bằng cách nào?”
“À thì…”
Bạch!
Không một lời cảnh báo, tôi đạp vào lưng Gourry và đẩy cậu ta xuống.
“Oái!”
Cậu ta bị mất thăng bằng và ngã cái ầm xuống nước.
“Tại sao chứ?!” cậu ta trồi đầu lên khỏi mặt nước và la lên.
Tôi cúi xuống chỗ thành cột và cười đểu cậu ta.
“À, tui nghĩ rằng ông nên là người xuống đó kiểm tra xem. Tui không muốn lại bị ướt đâu.”
“Ồ… thế hả.”
Vì lí do nào đó, Gourry cũng cười lại với tôi. Và rồi…
“Éc!”
Này, đừng có mà kéo chân tui xuống!
Tôi cũng ngã nhào xuống nước, và cũng bổ sung thêm nước vào phổi…
Thế giới quanh tôi tối dần lại.
.
“Ugh… blugh…” tôi ngồi dậy và ho sặc sụa.
“Dậy rồi à?” Đây là lần thứ hai Gourry hỏi câu đó trong ngày.
“Ông đã nghĩ cái quái gì thế?!”
“Anh mới là người phải hỏi ấy,” Gourry nói, gạt phăng câu hỏi của tôi. “Cơ mà anh không ngờ là em lại đuối nước ngay lập tức đấy. Nhưng mà anh làm sạch phổi em rồi, nên là không cần phải giận đâu.”
“Ôi thôi đi! Làm sạch phổi tui sẽ chẳ- Chờ đã, ông làm cái gì cơ?” tôi do dự hỏi.
Ý ổng… Ý ổng là môi chạm môi ư?! Tôi có thể cảm nhận được hai bên mặt mình nóng bừng lên.
“Ừm, Gourry… lúc nãy ông vừa bảo rằng mình đã làm sạch đường thở cho tui…”
“Anh lật úp em xuống rồi đạp vào lưng.”
Grk! Tôi ngã chúi đầu xuống đất. C-Cái đồ! Biết suy nghĩ cho cảm xúc của một cô gái đi chứ!
“Sao vậy- Ồ, anh hiểu rồi. Em tưởng là anh đã hô hấp miệng đúng không,” cậu ta châm chọc nói.
“K-Không hề!” tôi cố cự cãi.
“Aw, có người giận kìa!”
“Không hề! Không hề! M-Mà, quay lại chuyện cái kết giới! Đấy mới là vấn đề thực sự ở đây…”
“Ừ,” cậu ta nói và quay về phía mặt nước. “Cứ chọc em thì sẽ chẳng ích gì, mặc dù cũng vui.”
N-Này nhé…
“Nhưng chịu thôi,” cậu ta nói tiếp. “Chỗ này quá sâu để lặn xuống. Ngay cả anh cũng không thể nào nín thở được lâu đến mức đó.”
“Hừm…” tôi khoanh tay lại, cả người vẫn còn ướt như chuột lột.
“Em có phép nào giúp thở được dưới nước không, Lina?”
“Hả?” tôi đáp lại đầy bất ngờ.
“Ừ thì, phép thuật ấy. Dành cho việc thở dưới nước. Em có phép nào không?”
“Hừm…” tôi gãi đầu.
“Vậy là không à?” Gourry ngao ngán nói.
“Không hẳn, tui chỉ đang nghĩ rằng chiêu này có thể có tác dựng thôi.”
Gourry đẩy tôi xuống nước thêm một lần nữa.
.
Tôi trèo lên trên cột, làm khô người và chuẩn bị cho chuyến lặn-nói vậy ý tôi là chuyển bị phép cho việc đó.
“Lát tui quay lại ngay, hiểu rồi chứ?”
Tôi có hai phép phù hợp với việc “cho tui thở dưới nước.”
Phép thứ nhất là một phép hệ thủy cho phép tôi an toàn hít thở trong nước. Phép thứ hai là một phép hệ phong tạo lên một vùng khí xung quanh tôi; tôi có thể mang theo vùng khí đó xuống nước và khi ấy sẽ giống như là đi lặn trong một quả bong bóng vậy.
Tôi chọn phép thứ hai, bởi phép trước đó có một điểm yếu mà tôi không thể chấp nhận: tôi sẽ lại bị ướt. Khi tôi bắt đầu niệm phép, gió cuộn lại xung quanh tôi và nhẹ nhấc tôi lên khỏi mặt đất.
“Lei Wing!” tôi hoàn thành niệm chú và phi thẳng xuống nước.
Mấy người nói gì cơ? “Tôi tưởng đó là phép để bay với tốc độ cao, vậy sao cô lại biết dùng nó để lặn?” À thì, có một lần tôi đang nghịch phép này trên bãi biển, nhưng rồi bị mất kiểm soát và bay thẳng xuống nước. Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi nhé?
Dĩ nhiên là cái ấn phá này cũng đang ảnh hưởng đến phép Lei Wing của tôi. Bong bóng khí được tạo ra quanh tôi nhỏ hơn nhiều so với mọi khi, và tốc độ di chuyển cũng bị giảm đi đáng kể. Tôi quyết định sẽ ngoi lên để lấy khí mỗi khi bắt đầu cảm thấy khó thở. Ngạt thở trong chính bong bóng khi của mình có lẽ là một cách siêu cấp xấu hổ để chết.
Nói gì thì nói, tôi khó mà nghĩ đến cảnh mình sẽ hết không khí trước khi tới được đáy hồ…
Tôi từ từ tiến lại gần tảng pha lê lớn. Vì đứng ở trên bờ thì khó mà nhìn kĩ được, nên tôi không thể rõ nó lớn cỡ nào. Nhưng giờ dưới này rồi thì tôi có thể tự tin mà nói: nó chắc chắn đủ lớn để chứa được một người bên trong.
“Hừm…”
Phép Lighting hồi nãy tôi thả xuống nước chỉ có thể chiếu sáng một cách mù mờ phía đáy hồ. Để soi rõ hơn, tôi ném thêm một quả cầu ánh sáng nữa về phía tảng đá… và bị sốc bởi những gì tôi thấy.
Tôi lặng người gần đó một lúc, phía trong tảng pha lê kia đúng thật là một người. Đôi mắt anh ta nhắm nghiền như thể đang ngủ.
“Đ-Đây là…”
Tôi trôi lại gần tảng pha lê nhợt nhạt. Đây chắc hẳn là trung tâm của ấn phá-nói cách khác, là nơi mà ảnh hưởng của nó là mạnh nhất.
Còn về người đàn ông ngủ trong tảng đá… Mái tóc dài, bộ áo choàng và trang phục nói lên rằng anh ta là một pháp sư cấp cao. Anh ta có độ cao trung bình; ngoại hình hơi quá trẻ để gọi là “trung tuổi,” Nhưng cũng hơi quá già để gọi là “thanh niên.” Dù mắt anh ta đang nhắm lại, tôi nghĩ người này cũng khá điển trai.
Màu sắc của tảng đá lục bảo làm tôi khó nói được màu sắc của áo choàng, nhưng tôi phải thắc mắc.
Đây lẽ nào là…?
Một dòng suy nghĩ bỗng chốc vụt qua.
Nhưng nếu là như vậy…
Tôi chầm chậm tiến lại gần hơn. Ngay khi tôi vừa chạm vào tảng đá…
“Ngươi là ai?” một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
“Thần giao cách cảm ư?” tôi bất chợt thốt lên.
“Ngươi là… phụ nữ? Nhưng tôi không cảm nhận được ác ý từ cô. Nghĩa là ít nhất Talim và Daymia vẫn chưa có ý đồ gì khác…”
“Ừm… tôi không hiểu ông đang nói gì hết.”
“À, không cần nói ra thành lời đâu. Đây là thần giao cách cảm,” giọng nói đó giải thích, đi kèm với đó là khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của tôi.
Thần giao cách cảm là khả năng giao tiếp thông qua tâm lí thay vì vật lí. Nên dĩ nhiên, khi giao tiếp thông qua thần giao cách cảm thì không cần phải nói ra gì hết.
Muốn sử dụng được thần giao cách cảm thì phải sở hữu một số năng lực bẩm sinh, tuy nhiên, điều đó lại nằm ngoài tầm của đại đa số các pháp sư-bao gồm cả tôi. Nghĩa là người này đang sử dụng thần giao cách cảm để truyền suy nghĩ của bản thân tới tôi, đồng thời cũng đọc lại suy nghĩ của tôi.
Tôi nhận ra rằng năng lực này của anh ta không phải dựa trên pháp thuật. Không hề có dấu hiệu nhiễu loạn hay bị can thiệp, mặc dù chúng tôi đang ở chính giữa của một ấn phá.
“Vậy, ờm… cho tôi hỏi ông là ai được không?” tôi hỏi.
“À, thứ lỗi cho tôi,” người đàn ông bình tĩnh đáp. “Tôi là chủ tọa của hội đồng pháp sư thành phố Atlas, Halciform.”
“H-Halciform?!” tôi bất chợt kêu lên trong suy nghĩ của mình. Tôi biết mà!
Tiếp theo đó là một bầu im lặng khó xử.
“Không cần phải hét lên đâu… Hay đúng hơn là không cần phải bất ngờ như vậy.”
“N-Nhưng đây thực sự là một điều bất ngờ lớn, thưa ngài. Ai cũng nói rằng ngài đã mất tích sáu tháng trước…”
“Phải, hai người kia đã đảm bảo cho điều đó xảy ra.”
“’Hai người kia,’ ý ngài là…?”
“Đúng vậy, Talim và Daymia.”
Cáiii gì?! Từ đầu tôi đã biết là có gì đó mờ ám rồi, nhưng… Cái lão già thối tha đó!
“Tôi có thể chắc chắn rằng hai người đó chỉ có một động cơ nhỏ mọn… Có lẽ là vì trí của tôi. Một ngày nọ, Talim… Ồ, thật xin lỗi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi vừa nhận ra rằng mình vẫn chưa biết tên cô. Nếu đã có thể đến được tới đây thì ắt hẳn cô không chỉ là người bình thường.”
“Tôi tên là Lina. Lina Inverse.”
“Ồ, tôi đã từng nghe về cô…”
Và thế là tôi tóm tắt lại sự việc cho Halciform. Dù vậy, giữa câu chuyện của mình thì bong bóng của tôi bị hết khí và tôi phải ngoi lên để lấy thêm.
“…Và sau đó thì tôi tìm thấy ngài ở đây.”
“Ra vậy… Dù tôi muốn hỏi về tính cần thiết của những phần đọc thoại nội tâm và những trường đoạn được kịch tính hóa trong câu chuyện của cô, tôi nghĩ rằng mình đã nắm được tình hình rồi. Dường như Talim đã hoàn toàn đánh lừa được cô, dù vậy nhưng khó có thể trách được. Ông ta cũng đã dụ tôi đến đây, rồi phong ấn tôi lại trong thứ này… Quả là một kẻ khó chịu.”
Thật đấy. Chẳng có gì dễ chịu ở bản mặt đó cả.
“…Xin lỗi?”
Á chết! Quên mất là ổng đọc được suy nghĩ của mình!
“Ừm, không có gì đâu! Dù gì thì tôi cũng đã bị dính vào chuyện này, nên ngài có thể vui lòng giải thích những gì đang xảy ra được không?”
“Được thôi. Khoảng sáu tháng trước, Talim đã gọi tôi tới đây vì ‘chuyện quan trọng,’ nên tôi nghe theo. Sau đó ông ta dẫn tôi đến dinh thự của Daymia, và khi tôi bước vào giữa căn phòng ở tầng trên, một sinh vật nhầy nhụa đột ngột xuất hiện. Trước khi tôi kịp niệm phép thì thứ đó đã bao phủ lấy tôi và đông cứng lại. Sau đó thì họ bỏ tôi xuống đây.”
“À há, vậy thứ xanh xanh này là slime cô đặc.”
“Phải. Talim và Daymia hẳn đã cấu kết với nhau nhằm chiếm vị trí chủ tọa từ tôi… nhưng có vẻ như sau đó thì đã xảy ra xô xát. Ahaha.”
Thật đấy à? Chuyện đó buồn cười đến vậy à? Ông thừa biết rằng mình là gã bị hai tên đó nhốt dưới này đúng không?
Dù gì đi nữa thì tôi cũng phải nói… Talim thực sự làm tôi bực mình! Tôi biết là lão đang giấu gì đó khi tôi nhắc tới Halciform rồi, nhưng lại là chuyện này ư?! Ồ, lão đó sẽ phải trả giá! Không phải vì Halciform đâu. Không, kệ đời Halciform! Lần này là vì tôi! Không kẻ nào có thể qua mặt Lina Inverse mà hòng được bình an vô sự!
“Xin lỗi, nhưng tôi muốn nhắc rằng tôi vẫn có thể nghe được suy nghĩ của cô. Thực sự đau lòng khi nghe người khác nói như vậy về bản thân đấy…”
Úi.
“Ồ xin lỗi, tôi lỡ miệng… ờm, lỡ nghĩ? Mà! Lina Inverse chắc chắn sẽ báo thù cho ngài!”
“Chà, mặc dù tôi vẫn chưa chết. Tôi hi vọng rằng cô có thể giúp tôi ra khỏi đây.”
“Hừm… Được thôi. Tôi chỉ cần phá tung cái thứ này ra thôi phải không?”
“Dường như là vậy,” Halciform đáp (phải nói là theo cái cách vô dụng nhất có thể). “Ờm, xin lỗi. Tôi không hề có ý tỏ ra vô dụng.”
“Guh! Tha cho tôi khỏi cái trò thần giao cách cảm này đi!
.
“Gourry!” tôi kêu lên ngay khi vừa trồi lên khỏi mặt nước. “Tui cần thanh kiếm của ông! Đưa đây!”
“Giời ạ, lên thì nhắc nhẹ nhàng thôi chứ,” cậu ta cầm rầm và nằm dậy trên cột.
Đồ tồi tệ! Nằm lười ra trong lúc tôi đang phải cực khổ dưới nước… À, không có thời gian cằn nhằn đâu!
“Ông nói đúng! Có người bị kẹt ở dưới kia! Tui muốn giải cứu cho ổng nhưng cần phải có thanh kiếm của ông!”
“Ồ, được rồi.”
Gourry dùng một tay với lấy thanh kiếm và dùng tay còn lại để lấy một cái chốt ra từ trong túi. Sau đó cậu ta cắm cái chốt vào chuôi kiếm, và một mảnh kim loại nhỏ rơi leng keng xuống đất-đó là cái chốt để giữ lưỡi kiếm ở lại với chuôi.
Rồi Gourry rút thanh kiếm ra, lưỡi kiếm vẫn ở lại trong bao, và đưa cái chuôi cho tôi. Mấy người hỏi gì cơ? “Không phải là cậu ta chỉ đang chọc cô thôi à?” Không phải lần này. Tôi cầm lấy cái chuôi và giơ nó trước mặt.
“Ánh sáng, hãy tới đây!”
Một lưỡi kiếm xuất hiện từ trong chuôi-một lưỡi kiếm sáng lóa. Đây là thanh Quang Kiếm huyền thoại đã tiêu diệt ma thú ở Sairaag rất lâu về trước. (Sự thật là, thanh kiếm này chính là lí do mà tôi đi cùng với Gourry. Nó chuyển hóa năng lượng tinh thần dưới hình hài thanh kiếm, và tôi thèm nghiên cứu về nó muốn chết đi được.)
Một điều thú vị là dù với các ấn phá uy lực của Daymia cản trở pháp thuật xung quanh, thanh kiếm ánh sáng mà nó tạo ra vẫn ấn tượng như thường lệ. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nhận được một con dao găm bé tẹo, nhưng… Có lẽ thanh kiếm này khác biệt hẳn so với mấy pháp cụ thông thường. Tôi sẽ cần phải nghiên cứu thật nghiêm túc để chắc chắn.
“Hỏi nhanh: Đây chỉ là cho mượn thôi phải không? Tui không được giữ nó nhỉ?” tôi hỏi.
“Không đâu. Giờ thì đi đi,” Gourry nói và đuổi tôi đi.
“Đồ tham lam,” tôi phồng má rồi niệm tiếp một phép mà chẳng biết là đã phải niệm lại bao lần-mong lần này sẽ là lần cuối. “Lei Wing!”
.
“Val Flare!”
“Dam Blas!”
Ầm!
Chùm ánh sáng do tôi và chủ tọa Halciform tạo ra đã phá xuyên qua trần nhà phía trên, làm cho ánh sáng chiếu xuống đây đi kèm với bụi và đá. Sau đó, chúng tôi cùng với Gourry cùng leo về hướng ánh sáng.
Sau khi giải thoát cho chủ tọa, chúng tôi quyết định dùng Quang Kiếm để hủy kết giới bằng cách đốn hạ một trong số các cột trụ. Thôi được rồi, tôi đã vô tình hạ cái cột mà Gourry đang đứng trên đó, nhưng mà cho một cô gái được nghỉ ngơi đi, được chứ?
Sau đó ba người chúng tôi trao đổi thông tin về tình hình, phá hủy sàn nhà-ý tôi là trần nhà-và bay lên với phép Levitation. Khi đang lên phòng nghi lễ phía trên thì chào đón chúng tôi là một âm thanh rên rỉ khó chịu.
“À nhân tiện, chủ tọa Halciform, Daymia có hai con ác quỷ khá mạnh dưới trướng, nên hãy cẩn thận.”
“Ồ hô… Hiểu rồi,” chủ tọa Halciform nói… một cách vui vẻ? Đúng là một gã kì quặc.
Mà, chúng tôi bay qua cái sàn nhà bị phá hủy và thấy Daymia đứng đó nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng.
“Bọn ta quay lại rồi nè,” tôi mỉm cười nói.
Đây sẽ là một mà xuất hiện siêu ngầu nếu mà Gourry không bám vào người tôi lúc này.
“Grwawmwrah!” Daymia la hét những lời vô nghĩa và ngã chúi về phía sau.
Rồi ba người chúng tôi hạ cánh xuống phần nguyên vẹn của sàn nhà.
“Ch-Ch-Chủ tọa Halciform!”
“Xin chào. Đã bao lâu rồi nhỉ, phó tọa Daymia? Nửa năm chưa?” Halciform hỏi, nụ cười vui vẻ vẫn nằm trên mặt.
Nói thật thì… khung cảnh này khá đáng sợ. Daymia dường như cũng thấy thế, giờ cả người ổng trắng bệch.
“K-Không… không… không phải là tôi! Tôi không hề làm việc này!” ông ta cố nói ra.
Phải nói là gan lắm thì mới dám nhìn vào người vừa phá khỏi tầng hầm nhà mình và nói, “Nuh-uh! Không phải là tôi làm!”
“Ồ, ra thế… Vậy cho tôi hỏi ai là người đã làm việc này được không?” một Halciform vẫn đang mỉm cười hỏi.
Như tôi vừa nói đấy: đáng sợ.
“T-Talim! Talim đã tới! Hắn dụ dỗ tôi! Là hắn đã ép tôi làm thế! Tôi thực sự đã luôn ngưỡng mộ ngài! Nên… nên xin hãy tha cho tôi!”
Thôi nào! Đừng có mà như vậy chứ!
“À, hiểu rồi. Vậy có lẽ tôi nên tới nói chuyện với Talim.”
Hả? Tôi có hơi bất ngờ trước điều đó. Rồi tôi hướng ánh nhìn bối rối tới Halciform.
“P-Phải…” Mặt Daymia ánh lên tia hi vọng. “Phải, đúng vậy! Chủ tọa vĩ đại của hội đồng thành phố Atlas muôn năm! Phải, ồ phải! Quả thật xứng với danh xưng của ngài!”
“Nào, cô Lina, cậu Gourry… chúng ta đi thôi chứ?” Chủ tọa Halciform nói rồi quay lưng bước về phía lối ra (tôi đoán thế).
Gourry và tôi mau chóng đi theo sau.
“Ngài có chắc là muốn… để ông ta ở lại đó không?” tôi hỏi, liếc nhìn về phía Daymia. Ông ta đang ngồi sụp xuống dưới sàn, nụ cười chớp tắt trên khuôn mặt.
“Có,” chủ tọa bình thản đáp. “Ông ấy chưa bao giờ là một người mau chuyện, nhưng… tình trạng của ông ấy xem ra đã tồi tệ hơn khi tôi đang bị phong ấn. Tôi sẽ nói chuyện với Công tước Litocharn trong vài ngày tới và mở cuộc họp hội đồng để giải quyết vấn đề liên quan đến ông ấy. Ồ, trong thời gian đó, xin đừng báo cho Talim rằng tôi đã trở về.”
“Tôi không nghĩ rằng đó sẽ là vấn đề đâu. Ông ta đã lừa dối và thao túng chúng tôi, nên hợp đồng bây giờ bị vô hiệu. Và kể cả không thì tôi không nghĩ mình có thể làm việc cho ông ta được nữa.”
“Tốt. Đó dường như là lựa chọn tốt nhất.”
Ngay khi đó, tôi đột ngột bắt gặp một linh cảm lạ.
Sau đó thì chúng tôi ra được bên ngoài. Mặt trời lúc này cũng đã lên, và đường phố cũng tấp nập người đi làm.
“Chà, giờ tôi nên trở về nhà thôi.”
“Dĩ nhiên rồi. Cô Rubia hẳn sẽ rất vui khi gặp lại ngài.”
Khi tôi nói vậy, nụ cười của chủ tọa Halciform đông cứng lại.
“Cô đã gặp Rubia rồi ư?” anh ta hỏi.
“Cô ấy là trợ lí của ngài phải không? Talim đã nhắc tới tên cô ấy,” tôi nói dối. Tôi cũng chẳng biết vì sao mình lại làm thế.
Dù vậy Gourry vẫn giữ nguyên cái bản mặt bình thường. Hoặc là cậu ta giỏi làm mặt thẳng, hoặc là cậu ta đã hoàn toàn quên Rubia là ai.
“Ra vậy… Chà, bảo trọng. Talim dường như sẽ cố làm gì đó, và có thể tôi sẽ nhờ sự trợ giúp của hai người thêm lần nữa.”
“Đã hiểu. Chúng tôi trọ ở nhà trọ Ngân Long chỗ khu buôn bán. Ngài cũng cần phải cẩn thận.”
“Tất nhiên. Giờ tôi phải đi đây…” anh ta vẫy tay rồi quay đi, tấm áo trắng khẽ tung bay phía sau.
Tôi đứng đó một lúc và nhìn anh ta rời đi.
.
Khi tôi tỉnh dậy, thành phố đã ngập trong ánh hoàng hôn. Tôi và Gourry đã quay lại nhà trọ nơi chúng tôi bỏ hành lí lúc sớm trưa. Chúng tôi ăn một bữa rồi về phòng để chợp mắt.
Tuy nhiên, khi tôi dậy thì Gourry cũng đã dậy từ lúc nào rồi, nên là cả hai lại xuống nhà ăn để làm bữa tối và bàn kế hoạch tiếp theo.
“Chà, có lẽ giờ chúng ta sẽ giúp chủ tọa Halciform nhỉ?”
“Hừm…” Gourry ngâm một cách không vui thú khi dùng dĩa chọc chọc và đĩa salad xanh.
“Sao thế?”
“Chỉ là anh không thể ngừng nghĩ về việc này… Nếu Daymia là kẻ điều khiển hai con quỷ đó, vậy sao ông ta không gọi chúng ra khi chúng ta đột nhập vào đó?”
“Ông ta đang đứng giữa một ấn chú phá đấy, duh,” tôi đang ăn dở miếng thịt lợn xào thì lên tiếng thở dài. “Ác quỷ về cơ bản vẫn chỉ là một dạng pháp lực thôi, nên là kể cả ông ta có gọi ra thì chúng cũng vô vọng trong cái kết giới suy yếu pháp thuật đó thôi.”
“Được rồi, nhưng mà chúng ta đã phá hủy kết giới và rời đi. Ông ta không thèm nghĩ tới việc điều đám quỷ đi xử lí chúng ta à? Là em thì em chắc chắn sẽ làm vậy đúng không?”
“Ừ, nhưng… đầu óc ông ta đâu có bình thường đâu. Chẳng người thường nào biết được trong đầu ông ta đang nghĩ gì đâu.”
“Thế nên anh mới hỏi em đấy.”
“…Ý ông là gì đấy hả?”
“Không có gì đâu,” Gourry nói. “Chẳng là vì em không hẳn là bình thường thôi.”
Đó thực sự là có gì đấy!
“Chà, có lẽ ông ta không thể gọi chúng ra vì lí do nào đó,” tôi nói. “Có thể là ông ta không nghĩ rằng chúng ta có thể trốn thoát dễ dàng như vậy, nên ông ta đã điều chúng đi làm việc vặt hay gì đó.”
“Hừm… Ừ, vậy nghe cũng hợp lí. Nhưng nữa này, tại sao từ đầu Talim và Daymia không giết Halciform luôn đi?”
“Có lẽ… họ muốn sử dụng anh ta cho mục đích nào đó sau này?”
“Có lẽ…” Gourry chịu thua, dù cậu ta trông không có vẻ bị thuyết phục khi uống thêm một ngụm rượu thuốc pha loãng một cách thiếu thanh lịch.
Tôi cũng theo đó mà nhấp một chút sữa ấm và nói, “Câu hỏi thực sự bây giờ là Daymia sẽ làm gì tiếp theo. Ông ta là một gã rất khó đọc vị.”
“Ừ,” Gourry ủ rũ gật đầu đồng ý.
Tôi có thể tưởng tượng ra vài khả năng, nhưng không có cách nào để biết được ông ta sẽ chọn hướng đi nào. Rốt cục, ông ta là một gã dở hơi.
Khả năng thứ nhất: Ông ta có thể sẽ cố giết chúng tôi và chủ tọa Halciform. Daymia trước đó dường như động cơ để giữ chủ tọa sống, nhưng giờ có lẽ sẽ không còn nữa.
Khả năng thứ hai: Ông ta có thể sẽ tấn công Talim và giao nộp đầu ông ấy để xin Halciform tha tội. Mà vậy chắc chẳng đủ để trả giá cho những gì ông ta đã làm đâu. Điều đó có thể khiến ông ta rơi vào rắc rối lớn hơn… nhưng mấy suy nghĩ lí trí như vậy sẽ không bao giờ đến với ông ta đâu.
Khả năng khác: Ông ta có thể vẫn sẽ trốn chui trốn lủi trong nhà. Hoặc ông ta có thể sẽ chuyển thành phố.
Có lẽ tôi nên giải quyết ông ta trước khi rời khỏi nơi đó, mặc cho lời của chủ tọa Halciform…
“Câu hỏi lớn thứ hai là Talim sẽ làm gì. Nếu ông ta nhận thấy chúng ta đã giải thoát con tin, ông ta có thể sẽ liên lạc với Daymia.”
“Và họ có thể sẽ lại cấu kết với nhau.”
“Phải.”
“Vậy điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là…”
“Bảo vệ Halciform từ trong bóng tối?”
“Ừ. Kể cả nếu có phải làm không công. Nhưng cứ ăn tối đã. Nè, chủ quán! Thêm một món đặc biệt cho bữa tối!”