Chương 01 : Thủ Lĩnh Nhân Ngư
Độ dài 2,615 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-11 12:00:05
"Khẩn cấp! Khẩn cấp !”
"Mau ! Mau chuyển hướng buồm !”
Đám thủy thủ trên boong tàu hoảng loạn vì sợ hãi, cố dùng sức đem cánh buồm kéo về phía bên trái.
Thuyền trưởng ở trong buồng lái râu bạc trắng, đội nón hàng hải, vứt kính viễn vọng xuống đất, nổi trận lôi đình mắng phó thuyền trưởng kế bên "Anh đã một lão già ra khơi được 20 năm rồi mà còn phạm phải sai lầm cấp thấp như này !”
Gương mặt của phó thuyền trưởng đỏ bừng do men rượu còn sót lại, người dính đầy mồ hôi làm ướt sũng cả quần áo.
"Xin lỗi — Là do tôi sơ suất, nhưng mà ai lại ngờ được Uruk lại xuất hiện trên đoạn đường biển này chứ !”
Lão thuyền trưởng thất vọng thuyền phó của mình, lắc lắc đầu "Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì thì anh xuống địa ngục bồi tội với anh em đi !”
Phó thuyền trưởng còn định nói gì đó nhưng bị sự rung lắc mãnh liệt của thuyền làm đứt. Chỉ thấy ngoài biển có vô số con sóng lớn đánh về phía hai bên eo của con thuyền gỗ, dùng tần suất vô cùng mãnh liệt khó mà tưởng tượng đung đưa, giống như đang chơi đùa với một món đồ chơi nhỏ bé.
“!!! Là Uruk ! Chúng ta đi nhằm hướng rồi !” Phó thuyền trưởng cố bám lấy rào chắn, liều mạng nhìn ra bên ngoài "Không ổn, tôi muốn ngăn cản họ di chuyển con thuyền !”
Lão thuyền trưởng ngã quỵ trên mặt đất, râu tóc ngay ngắn giờ đã tán loạn, lão thở dài một cái "Quá muộn rồi”
"Làm thế nào mà —” mặt phó thuyền trưởng trắng bệch không còn một chút máu, phảng phất như đã sức cùng lực kiệt.
"Anh quên rồi sao ?” Lão thuyền trưởng thương hại nhìn hắn một cái "Uruk là sinh vật quần cư cũng như là sẽ không tha cho bất kỳ một thức ăn nào”
Theo lời lão nói, bên mạn thuyền xuất hiện mấy cái xúc tua dài trơn trượt. Có một cái đầu hình lập phương thật lớn ân ẩn xuất hiện trong phạm vi có thể nhìn thấy. Cái đầu kia có nhan sắc khiến người khác kinh hãi, trên mặt có hàng chục con mắt to tròn.
"Tôi sai rồi !!”
Cả tim và mặt của phó thuyền trưởng đều run rẩy, ôm lấy cái đầu của mình, muốn nhảy xuống boong thuyền.
"Bình tĩnh đã ! Chúng ta còn cơ hội !”
"Là—gì ? Hãy nói cho tôi biết !
Ánh mắt của lão thuyền trưởng trở nên thâm thúy, nhìn hải đồ được treo trên tường.
"Cách chúng ta rất gần không phải sao ?”
Phó thuyền trưởng nhìn về nơi lão chỉ, bộ dáng choáng váng ngơ ngác quay đầu nhìn lão thuyền thuyền trưởng mong tìm được chút ý đùa giỡn trên gương mặt lão.
"Biển—Tử Vong ?” Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
*
Biển Tử Vong.
Theo truyền thuyết là nơi Hải Thần đã nguyền rủa, không có bất kỳ một sinh vật nào có thể sống sót khi đi vào vùng biển hoang vu đó, chỉ cần không phải là một tên đầu óc đầy rong rêu thì sẽ không đến gần.
[Nơi đó cắt đứt sinh mệnh]
[Nơi đó không có ma lực]
[Nơi đó tràn đầy những lời nguyền]
Đây chính là những câu văn trong sáng tác của người hát rong Colby North, vẫn luôn được lưu truyền trong biển khơi.
Từng có một tên hải tộc đầy tinh thần mạo hiểm đến thám hiểm, sau đó đã bị thối rữa, cho dù có là hải y tài giỏi đến mấy cũng không cách nào trị được vết thương, cuối cùng chỉ có thể chết đi một cách đau đớn.
Đây chính là nơi bị nguyền rủa.
Cha mẹ của những đứa trẻ hải tộc đều dạy chúng một điều khi chúng còn nhỏ — Không được đến biển Tử Vong, nơi đó có đi mà không có về, thập tử vô sinh. Thậm có có người còn nói "Nếu không nghe lời sẽ đem con ném xuống biển Tử Vong” để hù dọa lũ trẻ bướng bỉnh.
Nhưng nơi đó thật sự không có sinh vật nào sống sao ?
Không
Đương nhiên là có.
Chỉ là chúng đều ở chỗ sâu nhất của đáy biển, khi sinh vật ngoại lai đi vào đều bị nguyền rủa cả rồi căn bản là đã không còn tinh thần đi đến nơi sâu thẳm kia thôi.
Psykos nghĩ như thế, cạch cạch mà phủi viên đá dưới đuôi mình.
Nếu giờ phút này có một tên hải tộc khác ở đây, nó nhất định sẽ ngạc nhiên với những gì nó thấy — Đúng vậy, cái nơi quỷ quái này vậy mà có một nhân ngư trân quý bị đồn là đã tuyệt diệt từ đời nào.
Nhân ngư hiếm thấy này có một mái tóc màu bạc lấp lánh cùng với đôi mắt kim sắc rực rỡ mà chúng nó thì chỉ bằng một phần vạn của dung mạo mỹ lệ đó.
Đi xuống một chút là chiếc cổ mảnh khảnh, tấm lưng trơn bóng cùng vòng eo thon gầy.
Cuối cùng là chiếc đuôi.
Đó là một cái đuôi trắng tinh như muốn trong suốt, những chiếc vảy trông như những viên đá quý trân quý nhất ở hoàng cung loài người, lập lòe làm mê muội mọi ánh nhìn, vây đuôi nửa trong suốt như chiếc quạt đang xòe ra, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng nhiều màu.
Giống như trân bảo được chôn giấu dưới lòng đại dương cũng là viên minh châu mà Hải Thần vô tình làm mất, nhân ngư này trông vô cùng trân quý và tinh xảo.
Nếu cái đầu tràn đầy rong rêu của ngươi muốn độc chiếm báu vật thì đó là sai lầm to của ngươi.
Về điểm này, đám ác ma ở biển Tử Vong có thể làm chứng. 500 năm trước, chính nhân ngư đáng giận này không chỉ độc chiếm lãnh địa của họ còn ngang ngược đến mức vô lý đuổi cùng giết tận họ đến mức quân số bốc hơi đến chín phần. Đem cái khe nhỏ bé, tối tăm, đáng sợ ở đáy biển hắc ám này cho họ sống. Đủ để thấy nhân ngư mỹ mạo xuất chúng này —
Là một chiếc sĩ cường đại.
Tự xưng là lĩnh chủ của biển Tử Vong — Nhân ngư Psykos.
500 năm nay, Psykos thuần thục tuần tra lãnh địa mỗi ngày một lần. Tuy danh tiếng của biển Tử Vong đã truyền khắp thế giới cũng như không có nhóm đầu đầy rong rêu nào xông tới đây, hoàn toàn không cần tuần tra, chỉ là —
Cậu nghĩ ngơi đủ rồi. Từ đá ngầm ở cô đảo nhảy xuống dưới biển.
Nước biển sạch sẽ sâu thẳm, theo động tác vẫy đuôi mà tạo ra tầng tầng sóng nhỏ, mặt nước phẳng lặng như thể dưới đáy biển chưa từng tồn tại sinh vật nào.
Vùng biển này chẳng thú vị tí nào, ít nhất cũng phải có cái gì đó để cho mình làm chứ.
Lúc này Psykos giật giật lỗ tai, vây cá nửa trong suốt bên ngoài lỗ tai cũng theo đó mà run run, cậu hình như nghe thấy tiếng động gì đó ? Là thuyền của con người ?
Nhân ngư vui vẻ hẳn lên, cái đuôi đi về phía truyền ra tiếng động.
*
Psykos cũng không yêu thích loài người cho lắm nhưng loài người luôn là chủng tộc tri ân báo đáp.
Sau khi dễ dàng giải quyết mấy cái xúc tua quanh con thuyền (con người hình như gọi là Uruk ?), Psykos nghe thấy những con người ở mạn thuyền liên tục cảm ơn lẫn ca ngợi, thuyền phó suýt tạo ra sai lầm lớn là người thành khẩn nhất.
Nhưng nhân ngư không có để ý lắm. Cậu chịu đựng cái đầu thú xấu xí kia rồi ra tay hỗ trợ không phải vì mấy lời khen ngợi đó.
Psykos chờ đợi tại chỗ trong chốc lát vẫn không có cống phẩm mong muốn, cái đuôi phía sau chậm rãi đập lên mặt nước càng lúc càng mạnh đến khi bọt nước bắn thẳng lên boong tàu.
Những thủy thủ đoàn ở boong tàu lên tiếng xướng ca ngợi bị tạt nước đến thót tim, sao mà nhân ngư vừa cứu bọn họ lại tức giận ?
Nhờ kiến thức uyên bác của mình, lão thuyền trưởng đột nhiên nhớ tới thời điểm bản thân còn là thủy thủ. Vì thế lão chống gậy đi vào phòng thuyền trưởng, run run rẩy rẩy ôm ra một cái rương.
"Thưa ngài nhân ngư tôn kính” Lão đem những món đồ trong rương ra để lên mặt đất cho nhân ngư tùy ý lựa chọn "Cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp, bọn tôi nguyện ý dâng lên ngài sách cùng báu vật như quà cảm ơn”
Psykos lộ lên mặt nước, thấy mấy thứ kia cũng đủ, chỉ vung tay lên, bảo vật cùng sách đều biến mất không thấy đâu.
Nhìn thân ảnh nhân ngư đi xa, lão thuyền trưởng nói lời thấm thía với các thuyền viên—
"Nghe đồn ở biển Tử Vong có một sinh vật vô cùng cường đại sẽ cùng giao dịch với con người, chỉ cần chuẩn bị thật nhiều [tri thức] cùng đủ thứ bảo vật mới lạ là có thể nhận được hỗ trợ”
*
Khi có thu hoạch ngoài ý muốn thì Psykos vội vàng kết thúc bốn tháng tuần tra, trở lại nơi cư trú của mình.
Nhà của nhân ngư ở chỗ sâu trong đáy biển, nơi đó nước biển đen như mực, ánh mặt trời bị cưỡng chế ngăn cách, tất cả các đồ vật ở đáy biển sâu đều mang theo một loại cảm giác hắc ám, khủng bố.
Nhà của nhân ngư cũng như vậy.
Nơi cư trú của nhân ngư thay vì nói là nhà thì chi bằng gọi nó là tòa tháp, là một cái tháp có đỉnh nhòn nhọn cao hơn mười tầng, bề ngoài đen như mực, bên trong thì âm trầm, khiến người ta liên tưởng đến tòa tháp pháp sư ở trên đất liền — Đây là di chứng khi Psykos trẻ từng đến lục địa của con người để đi học, cậu đã yêu chết hình dáng của tháp pháp sư cùng tính thực dụng của nó, rất thích hợp để tiến hành nghiên cứu nên khi cậu rời lục địa đã mượn gió bẻ măng, mang về kha khá tài liệu, vui vẻ xây một tòa lâu đài pháp sư ở dưới đáy biển.
Đừng hỏi bằng cách nào mà có thể đem nhiều vật liệu như vậy tới đây, phải biết rằng có tri thức thì không gì là không làm được.
Psykos bơi vào đỉnh tháp trong phòng mình, đem mấy thứ kia từ trong không gian ra. Cậu có thể cảm nhận được, trong đống đồ vật mới này nhất định có tri thức mà cậu thích.
Không phải cái này, không cái này, không phải cái này —
Cái ly bằng vàng ròng khảm đầy đá quý, cái nắm tay bằng trân châu tỏa ra ánh sáng lưu ly vô tình bị ném trên mặt đất, lăn lóc ở phía xa.
Nhân loại vẫn luôn thích những đồ vật lấp lánh lại không có tác dụng. Psykos nghe được động tĩnh kia, phân ra một tia chú ý cho chúng nó.
Đại đa số nhân loại đều như vậy có nhiều tri thức quý giá mà không biết ngược lại còn hứng thú với mấy thứ rác rưởi.
Psykos hoàn toàn không thể hiểu nổi. Từ ngày đầu tiên phá xác, cậu đã hiểu được ý nghĩ của cuộc sống, đó là — học tập.
Cậu mãi yêu tri thức, từ sách vở đến bài học cuộc sống rồi đến kinh nghiệm từ người đi trước, một chiến sĩ nhân ngư như cậu trời sinh đã đối với tri thức như si như cuồng, trong khi đám bạn đồng trang lứa đang đua nhau trốn học, cậu lại giống như mã gen bị đột biến mãi ngâm mình trong biển tri thức tại thư viện vắng tanh.
Tòa tháp ma pháp chính là nơi có tri thức tối cao. Psykos đã nhìn thấy những lời này ở một cuốn sách. Từ đó, bốn chữ được viết trên cùng của danh sách nguyện vọng của Psykos Là học tập ma pháp.
Nhưng điều tiếc nuối chính là nhân ngư từ khi sinh ra đã là những chiến sĩ cường tráng, có thiên phú chiến đấu không gì sánh kịp, đuôi cá càng đẹp thì sức chiến đấu càng cao. Nhưng phải trả một cái giá lớn, Chúa Sáng Thế kiên quyết hủy diệt khả năng học tập ma pháp của nhân ngư — trong cơ thể nhân ngư vĩnh viễn sẽ không chứa nguyên tố ma pháp, vĩnh viễn vô cảm với sự tồn tại của ma lực.
Vì sao ta không thể học ma pháp ?
Vì để tìm ra đáp án, cậu đã thoát ly khỏi tộc, làm một học giả lưu lạc để tìm ra chân tướng.
Psykos lưu lạc dưới đáy biển suốt 300 năm, sau đó nghĩ mọi cách để ngụy trang thành con người, đi khắp lục địa suốt 200 năm.
Cho tới khi tin cả tộc nhân ngư mất tích truyền tới tai cậu.
Cậu đi từ phía nam thế giới sang phía bắc thế giới suốt đêm, lại không thấy một bóng dáng nào của đồng loại. Không có bất kỳ tin tức hay văn tự nào, giống như bị một thế lực thần bí nào đó hủy diệt trong nháy mắt. Cả tộc nhân ngư từ mấy ngàn năm nay đã nhảy múa tung tăng với cá đến cuối cùng đều bốc hơi hết, chỉ chừa lại một tên đột biến gen là cậu.
Từ đó, Psykos không rời vùng biển này nửa bước mà vì tin tộc nhân ngư bốc hơi lan truyền ra bên ngoài khiến nơi này có thêm cái danh "biển Tử Vong”
*
Lạch cạch.
Cuối cùng một món bảo vật bị nhân ngư lấy ra, phát hiện có văn tự phía sau quyển trục, cậu còn đang thô lỗ cũng nhẹ nhàng không ít, ôn như giống như đang đối đãi với người tình trong mộng. Psykos nhẹ nhàng mở quyển trục, không ngờ bên trong lại có một món đồ vật khác, thứ đó rơi xuống đất rồi lăn vài vòng.
Có điều nó cũng chẳng lăn được bao lâu. Trước kia lăn tới chỗ những tiền bối lấp lánh ánh kim trước kia thì đã bị bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy, sau đó kéo lên.
Món đồ kia ước chừng cũng khá lớn, bên ngoài là kim loại trắng lạnh băng tỏa ra một chút ánh sáng nên có ở kim loại. Vỏ kim loại bên ngoài đã vỡ vụn một phần tư, có lẽ một số mảnh nhỏ đã rơi xuống lòng đại dương. Làm cho Psykos mang theo đôi chút tiếc nuối. Bởi vì cậu khẳng định chưa từng gặp qua thứ kim loại nào kỳ dị đến vậy, điều này là cho cậu càng có hứng thú với thứ trên tay.
Nhìn sơ qua đây cũng chỉ là một món đồ bị hư hại nhưng ít ra nó còn khá nguyên vẹn.
Vỏ kim loại bên ngoài bao bọc lấy một viên đá quý màu đỏ sẫm ở trung tâm, viên đá quý được cắt thành 64 mặt, nó hình như còn phát ra chút ánh sáng nhấp nháy, giống như sinh vật còn sống.
Psykos đem ngón tay đưa vào trong vết nứt, sờ vào khối đá quý ở trung tâm.
[Tinh, đang kiểm tra trung tâm quyền hạn…]