Chương 1: Lễ hội văn hóa của Sakurasou
Độ dài 11,381 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:21
Part 1 Ánh hoàng hôn buông xuống lan tỏa mọi nơi, Sorata và Mashiro đang đứng đối diện nhau trên đài quan sát của sân bay Narita.
"Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?" - Mashiro hỏi với 1 giọng nhỏ nhẹ.
Dường như cậu ấy đang cố gắng giấu đi sự hồi hộp của mình. Mashiro đang nắm chặt tay để trước ngực mình. Trông cậu ấy thật mảnh mai và có vẻ gì đó thực sự mong manh dễ vỡ.
"Sorata" - Mashiro thỏ thẻ
Giọng nói của cô ấy có vẻ yếu hơn bình thường.
"Ch...chuyện gì vậy"
"Liệu đây..."
Mặt Mashiro bắt đầu đỏ lên và nhìn xuống đất. Sorata có thể nhận ra nó không phải vì ánh hoàng hôn.
"S..Shiina"
Sorata muốn nói nhiều hơn nhưng khi Mashiro nhìn cậu ấy với đôi mắt lấp lánh như 1 viên tinh thể tuyệt đẹp, tất cả những gì cậu có thể làm là ấp úng gọi tên của cô ấy.
"........"
Sự tĩnh lặng bất chợt khiến Sorata không chịu nổi nên đã cố nuốt nước bọt để bình tĩnh lại. Tuy nhiên, dù cậu ấy có cố gắng như nào thì tim cậu ấy vẫn như muốn nhảy ra ngoài và có vẻ như Mashiro cũng như vậy.
"Có phải..."
".....Shiina"
"Là....."
"......."
Trái tim của Sorata như muốn hét lên để Mashiro dừng lại, nhưng cậu ấy lại không thốt ra được lời nào. Đột nhiên, một âm thanh nhỏ nhẹ mà trong trẻo vang lên từ đôi môi của Mashiro.
"Tình yêu"
Một âm thanh trầm lắng. Nó thật sự là một âm thanh trầm lắng. Trái tim của Sorata đập một cách điên loạn cũng như những tế bào của cậu ấy. Cảm xúc của cậu ấy đột nhiên bừng lên.
"Tớ...tớ....tớ"
Một âm thanh trong cậu ấy vang lên:" Nói đi.... Nói ngay đi"
"......Sorata"
"Tớ đã nghĩ về cậu.... rằng, ừm..."
Nói đi. Hãy để cho những âm thanh đó vang ra khỏi cơ thể cậu.
"Tớ...thích"
"Mình biết rồi"
"Hả?"
"Cậu biết chuyện gì?"
"Tớ biết cậu cảm thấy thế nào"
"Shiina..."
Shiina nở một nụ cười thật tự nhiên khiến nó lấy đi toàn bộ sức mạnh của Sorata. Cô ấy nhìn Sorata với cái nhìn của một người đang yêu. Tim của Sorata đập một cách không kiểm soát được và cậu ấy chỉ muốn nhảy lên nhảy xuống.
"Tớ....tớ..."
Ngay khi Sorata đã lấy đủ can đảm để nói ra điều đó thì Mashiro đã lấy tay ngăn cậu ấy lại.
"Nhưng tớ không thể chấp nhận cảm xúc của Sorata"
".....Hả"
Mashiro vừa nói gì vậy ?
"C..cậu nói gì vậy? C..Chúng ta cùng cảm thấy như vậy phải không ?"
"Ừmm"
"Th..thế tại sao?"
"Một quá khứ đau đớn là không cần thiết cho phi công của Nyaboron"
"...Hả?"
Mashiro nói gì vậy.
"Nhưng nó ổn mà"
"Không. Không. Mình không nghĩ đầu cậu ổn đâu"
"Với việc Sorata yêu quí của mình ra đi, ý chí chiến đấu của mình sẽ luôn mạnh mẽ"
"Yep. Cậu thực sự không ổn chút nào cả"
"Tớ sẽ tiêu diệt tất cả bọn Nyangolownians ngoài kia"
"Nói thế không làm tớ thấy khá hơn đâu!"
"Vậy, tạm biệt"
"Từ từ. Đợi đã"
Sorata cố gắng đuổi theo sau Mashiro nhưng khi cậu ấy nắm được vai cô ấy và quay lại thì..
"Hả?"
Như một phép màu, người lẽ ra vừa mới là Mashiro đã trở thành một chị khóa trên-Misaki Kamiigusa.
"C..Chuyện gì vậy?"
"Thế là không đàn ông đâu đấy kouhai-kun! Với một người yếu đuối như em! Hãy bùng nổ lên vì lợi ích của nhân loại này!"
Misaki vung rộng tay của mình xung quanh.
"Ah. Đợi chút đã senpai"
"Không!"
Với một câu trả lời dứt khoát, Misaki tặng cho Sorata một phát bitch slap, phát tát mạnh đến nỗi âm thanh của nó vang lên rất to.
"C..Cái quái gì vậy?"
Hét lên "Cái quái gì vậy" một cách vô nghĩa, Sorata đã lấy lại được cảm giác của mình. Khi cậu mở mắt những gì mà cậu ấy có thể nhìn thấy chỉ là một khoảng không quen thuộc trong phòng của mình.
Sakurasou- một ký túc xá của khối nghệ thuật trung học Suimei. Và đây là phong 101. Những bức tranh về chú mèo thiên hà Nyaboron đầy trên tường và bảy chú mèo mà Sorata nhặt về có vẻ đều đã ngủ trên giường.
Đó chính là căn phòng mà Sorata biết khá rõ.
"...Mình đã có một giấc mơ và đây mới là hiện thực"
Cậu ấy thực sự rất vui nhưng cũng có chút thất vọng cùng lúc.
"Làm thế quái nào mà mình đã ngủ đứng được vậy"
Khi Sorata mở mắt, cậu ấy đang đứng trong phòng bằng một cách nào đó. Nhưng đấy không hẳn là chuyện lạ vì cậu ấy đã không được ngủ đủ giấc cả tuần nay do thời hạn dự án Nyaboron.
Sorata ngáp ngắn ngáp dài.
Cậu ấy bây giờ đã có thể quay trở về thế giới thực nhưng lại muốn ngủ tiếp.
"Mình đã mơ về cái gì lúc đầu vậy..."
Mặc dù cậu ấy đã hoàn toàn tập trung vào dự án, nhưng không ngờ con mèo Nyaboron đấy còn chiếm luôn cả giấc mơ của cậu... Và điều đó cũng đúng khi nói về Mashiro. Cậu ấy đã bắt cô ấy làm gì trong giấc mơ của mình vậy- Sorata tự hỏi mình. Mọi chuyện giữa họ bắt đầu trở nên kì cục từ khi cô bạn cùng phòng của Mashiro ở Anh quốc-Rita muốn cô ấy trở về Anh với mình... Chỉ nghĩ về khoảnh khắc Sorata ôm chặt Mashiro và hét lên "Đừng đi mà" cũng khiến cho cậu ấy đỏ mặt. Và sau giấc mơ vừa rồi thì càng khó nhìn mặt cô ấy hơn.
"Kouhai-kun, dậy rồi đấy à?"
Cậu ấy dụi mắt. Người vừa nói với Sorata chính là cô gái ngoài hành tinh ở phòng 201- Misaki Kamiigusa. Cậu ấy bắt đầu nhớ lại, có vẻ như cậu đã bị Misaki cho ăn tát trong giấc mơ. Không đúng, Sorata vẫn có thể thấy má mình vẫn còn đau.
"Cho e hỏi chút, chị đánh thức em kiểu gì vậy Misaki-senpai?"
"Chị đánh thức em theo cách truyền thống của người bản địa"
"Em không nghĩ việc đánh thức bởi một phát tát có thể là truyền thống ở bất kì nơi nào đâu"
"Chị đâu có tát em, chị chỉ đang tập ký thôi"
Misaki lại nói mấy câu vô nghĩa như mọi ngày.
"Ký?"
"Cầm lấy cái gương này nhìn đi"
Sorata miễn cưỡng nhìn mặt mình qua chiếc gương mà Misaki đưa.
"Thấy thế nào Kouhai-kun?"
Sorata quyết định lờ đi việc tóc tai mình trông thế nào.
Ở trên má trái cậu ấy có một vết tay bằng sơn màu đỏ. Và tất nhiên tay phải của Misaki đang đầy sơn rồi.
"Chị nghĩ gì mà lại đi làm chữ ký kiểu này vậy! Mà không ở đâu có chữ ký kiểu này đâu!"
"Chị thấy vui khi thấy Kouhai-kun vui vẻ"
"Em đâu có vui, em thấy hơi bực vì bị ăn tát đây"
"Đấy là sự trừng phạt vì tội ngủ đứng của em đấy, Kouhai-kun"
"Những con hươu cao cổ trên cao nguyên cũng ngủ đứng đấy thôi! Chị nên đi tát nốt bọn chúng đi" =))
"Chúng ngủ trong khi được buộc cổ ở sở thú mà!"
"Đấy là tại không có con thú săn mỗi nào săn chúng cả nên chúng trở nên lười biếng và mất đi bản năng tự nhiên thôi"
"Chị hiểu rồi, em chính là chuyên gia về hươu cao cổ đấy. Vậy hãy cúi xuống rồi nói đi. Chị chẳng nghe được em nói gì cả" [note8143]
Người bảo Sorata kiểm tra màn hình TV là Jin Mikata. Anh ấy là một người đẹp trai đang học năm 3 và sống ở phòng 103. Anh ấy cũng là người bạn ấu thơ của Misaki. Jin-san đang dán mắt vào màn hình bởi anh ấy đang cố gắng tìm và sửa lỗi của kịch bản [Chú mèo máy thiên hà Nyaboron].
"Đến trường thôi, Misaki. Cậu còn phải quảng bá và chuẩn bị kĩ cho dự án của chúng ta đấy"
"Tất nhiên rồi. Tớ sẽ hoàn thành nó vào bữa trưa thôi!"
Misaki chạy ra ngoài ngay khi chị ấy nói dứt câu. Làm sao mà chị ấy tràn trề năng lượng như vậy được. Không như Sorata đã quá mệt vì thiếu ngủ và còn phải ngủ đứng hay như Jin-san cứ 3 giây lại ngáp 1 lần. Mặc dù Misaki cũng không ngủ đủ giấc. Liệc có phải chị ấy có nguồn năng lượng vô hạn? Nếu như thế thật thì thật tốt nếu chị ấy dùng nó cho nhân loại này.
Khi Sorata đang nhìn ra cánh cửa Misaki vừa chạy ra, Jin đang lẩm nhẩm trong miệng.
"Anh không bao giờ nghĩ chúng ta có thể hoàn thành nó đúng hẹn..."
"Em cũng như vậy"
Sorata đồng ý với Jin và bước xuống cạnh anh ấy.
Hôm nay đã là mồng 7 tháng 11.
Lễ hội văn hóa bắt đầu từ mồng 3, tức là đến hôm nay đã là 5 ngày. Lễ hội văn hóa được tổ chức ở những trường đại học thường diễn ra cả tuần lễ.
[Chú mèo máy thiên hà Nyaboron] lẽ ra đã phải hoàn thành gần mười ngày trước... Không, lẽ ra nó đã phải được hoàn thành mười ngày trước. Tuy nhiên, Misaki đã đề nghị bổ sung những hình ảnh 3D vì nó chưa làm chị ấy hài lòng. Tương tự như Mashiro, cậu ấy cũng muốn tăng số lượng khung hình. Trong khi Ryuunosuke nên dừng 2 người bọn họ lại thì cậu ấy lại muốn thử một số thiết bị công nghệ cao mới nên đã gia tăng hạn chót cho dự án. Lẽ ra dự án [Chú mèo máy thiên hà Nyaboron] được trình diễn vào ngày đầu của lễ hội nhưng đến giờ nó vẫn chưa được hoàn thành.
Do vậy, bắt đầu từ ngày đầu lễ hội, thời gian ngủ của mọi người ở Sakurasou đều giảm dần. Có thể nói, họ còn chưa được tham dự lễ hội tí nào.
Tuy nhiên, tất cả những sự vất vả của họ sắp được đền đáp. Chỉ vài giờ nữa, [Chú mèo máy thiên hà Nyaboron] sẽ chính thức được hoàn thành và họ có thể trình chiếu nó.
Có thể nói rằng, họ đã thực sự kiệt sức và luôn bị cám dỗ bởi giấc ngủ.
"Jin-senpai"
"Chuyện gì vậy?"
"Mí mắt trên và dưới của em đang rất muốn được đoàn tụ với nhau rồi đấy"
"Đi rửa mặt cho tỉnh táo lên đi. Và tranh thủ bỏ cái "lá"[note8144] trên mặt đi nhé"
"Vâng. Em gần như quên mất cái đấy đấy"
Sorata vẫn chưa được ngủ một cách trọn vẹn. Ngay khi Jin hoàn thành phần sửa lỗi kịch bản, Sorata phải kiểm tra lại phần chiến đấu băng một bài test. Sau đó cậu ấy phải bàn giao các kết quả cho Ryuunosuke- người có thể làm mọi việc thầm lặng với một chiếc máy tính để sửa lỗi lần cuối cùng.
Nếu như tất cả mọi người đã hài lòng với sản phẩm cuối cùng thì dự án của họ [Chú mèo máy thiên hà Nyaboron] sẽ chính thực được hoàn thành- sau 2 tháng nỗ lực của họ.
Lật lại quá khứ một chút, nó có lẽ là một khoảng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, đặc biệt là trong tháng 10.
Vào một ngày nọ, Sorata đã có một cuộc tranh luận nảy lửa với Ryuunosuke về phân cảnh chiến đấu.
"Ý kiến của Sorata về việc thêm vào một số chuyển động đã không cân nhắc đến đám đông một chút nào và nó đi ngược lại tinh thần chủ đạo của tác giả nên đã bị từ chối"
Sorata đã cảm thấy thực sự bị coi thường trong khi Misaki-senpai đang tuôn ra vô vàn ý kiến về dự án.
Và cậu ấy đã đánh mất bản thân như vậy đấy.
Vào một lần khác, họ phải làm lại phần hình ảnh vì nó thiếu một số ý tưởng của mọi người và nó đã trở thành sự việc nghiêm trọng khi một phần trong dự án không thể hoàn thành đúng hẹn. Tất cả những thành quả của họ ngày hôm nay đã trải qua rất nhiều sự nỗ lực của mỗi người.
Khi nghĩ về những ngày đó, Sorata thốt ra một từ
"Hupp"
Vừa đi vừa lắc lư, Sorata nghiêng người vào tường và đi thẳng vào trong phòng tắm mà không chút mảy may suy nghĩ rằng có người nào đó đang ở trong.
"Kyaaa"
Một tiếng hét vang lên, Sorata nhìn lên và chạm mắt với chủ nhân phòng số 203- Nanami Aoyama. Nanami ngay lập tức quay lưng về phía Sorata và lấy tay che ngực mình lại. Cô ấy đang không mặc gì và đứng trên chiếc cân trong khi quần áo đồng phục thì vứt đống dưới sàn nhà. Vì mọi người thường hay cởi quần áo từ ngoài vào trong cho nên trên cùng đống quần áo của cô ấy là một bộ đồ lót màu xanh da trời.
"K..Kanda?"- Nanami nói bằng giọng kansai với vẻ ngạc nhiên và nhìn Sorata
"H..Hey"
Thậm chí nếu như họ có mối quan hệ thân thiết với nhau thì Sorata cũng nên mở lời trước.
"...."
Nhưng thật không may, Nanami không đạp lại. Cả người cô ấy bắt đầu run lên và thở dốc.
"Whoa~! đợi chút đã nào Aoyama"
Sorata cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại và tiếng hét của Aoyama lại vang lên gần như cùng lúc.
"Kyaaaaaaaa!"
Đúng là diễn viên lồng tiếng có khác! Tiếng hét của cô ấy khiến cho bầu không khí cũng phải rung chuyển.
Nếu như Sorata không kịp bịt tai lại thì có lẽ cậu ấy đã bị choáng rồi.
"C..Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Mặt Nanami đỏ như trái gấc, cô ấy vớ đại một cái rổ quần áo gần đó ném vào Sorata.
Các giác quan của Sorata cảm thấy sự nguy hiểm, cậu ấy nhanh chóng đỡ cái rổ bằng cả hai tay.
"Ném tốt lắm"
"Đ..Đừng có đỡ nó!"
"C..Chết cha!"
Lẽ ra Sorata nên bước ra khỏi đó từ nãy.
"X..Xin lỗi"
Sự tức giận và xấu hổ làm cả người Nanami run lên bần bật. Và cô ấy lại hét lên một lần nữa.
"Kyaaaaa!"
"Tớ thực sự xin lỗi!"
Sorata ngay lập tức đóng cảnh cửa phòng tắm lại và xin lỗi cô ấy từ bên ngoài.
"T..Tớ thực sự xin lỗi. Tớ không cố ý đâu!"
"Nếu xin lỗi là đủ thì tại sao phải sinh ra cảnh sát làm gì"-
"Cũng đúng... Nhưng tấm biển "Có con gái ở trong, không phận sự miễn vào" không được treo lên vậy"
"Không thể nào.. à.. đợi chút đã.. tại lúc đầu mình không có định cởi quần áo"
"Hả? vậy tại sao cậu lại cởi hết quần áo ra vậy..."
Sorata nhớ lại việc Nanami đang đứng trên một chiếc cân và cậu ấy có thể lờ mờ đoán ra nguyên nhân.
"N..Nó không làm cậu bận tâm phải không?"
"Cậu giảm được tí cân nào nhờ cởi quần áo ra à?"
"T..Tớ đã tăng chút cân do lâu lắm tớ không cân rồi. Cũng không phải tớ đổ tại việc mặc quần áo đâu. T..Tớ chỉ không thích bị tăng cân thôi. Nó tự dưng nảy ra trong đầu tớ"- Nanami ấp úng trả lời.
Nanami có chút tuyệt vọng. Có vẻ như cô ấy không có được số cân mong muốn ngay cả khi đã cởi hết quần áo.
"Có một truyền thuyết kể rằng cậu sẽ giảm được cân nếu đứng bằng một chân đấy"
"....."
Sau câu nói đùa của Sorata, Nanami đã im lặng một lúc.
"...Aoyama?"
"C..Cậu nói dối. Nó thậm chí còn tăng cân hơn ý"
"Có phải vì cậu đã thay đổi trọng tâm không?"
Tưởng tượng cảnh Nanami đang cố gắng đứng thăng bằng một chân trên cân... trong khi không mặc gì khiến Sorata không nhịn nổi cười.
"Đ..Đừng có cười!"
Cân nặng có vẻ là một thứ khá quan trọng với Nanami.
Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra. Nanami bước ra trong một bộ đồng phục. Cô ấy hẳn phải cảm thấy không được an ủi. Không, có lẽ cậu ấy chỉ cảm thấy chút xấu hổ.
"Có chuyện gì với mặt cậu vậy?"
Cô ấy chỉ vào vết tay trên mặt Sorata.
"Tớ đã bị người ngoài hành tinh tấn công đấy"
Nanami không hỏi gì thêm nữa. Chắc hẳn cô ấy nghĩ rằng sẽ khá đau nếu nghe kể về phát tát đó.
"Ừm.. Xin lỗi chuyện lúc trước"
"Không sao đâu.. Thực ra cũng có sao đấy... Nó là lỗi của tớ vì đã không treo tấm biển lên...Nhưng nó cũng có sao đấy.. Nhưng nó cũng một phần là lỗi của tớ.."- Nanami bĩu môi nhìn Sorata.
"Cậu có thể làm gì với khuôn mặt cậu được không"- Nanami hỏi.
"Tớ sinh ra đã như vậy rồi"
"Sao cô ấy lại ghét mặt mình tới như vậy chứ?"- Sorata tự hỏi.
"Aoyama đang buồn vì em đã không tiến tới luôn sau khi đã nhìn thấy cô ấy khỏa thân đấy, Sorata"
Jin vừa tiến tới gần họ vừa ngáp ngắn ngáp dài. Chắc hẳn anh ấy cũng đang buồn ngủ lắm vì anh ấy ngay lập tức bước vào phòng tắm và những tiếng nước bắn tung tóe vang lên khi anh ấy rửa mặt.
Sau khi xong xuôi, Jin bước ra trong khi vẫn còn đang lau mặt.
"Nhưng nó có vẻ hơi nhiều khi đòi hỏi một đứa nhóc 16 tuồi có một mối quan hệ nghiêm túc rồi"- Jin nói.
"M..Mối quan hệ nghiêm túc ư? Anh nói gì vậy, Mitaka-senpai. Làm ơn đừng nói những điều như vậy chứ"
"Vậy hãy làm chuyện "ấy ấy" đi"
"Từ đấy còn tệ hơn đấy"
Nanami đã đỏ mặt từ nãy nhưng Jin không để ý và nói thêm
"Một đứa nhóc đang trong tuổi dậy thì khá dễ "đổ" bởi một cô gái đơn giản chỉ muốn nắm tay nó, em nên bắt đầu từ việc đấy đi"
Jin đeo lên chiếc kính mà anh đã bỏ ra lúc nãy.
"Anh nói gì vậy! Em không dễ tính như vậy đâu"- Sorata đáp trả.
"Vậy à. Aoyama, anh nghĩ thằng nhóc này hơi đánh giá mình hơi cao rồi đấy. Vậy anh sẽ để phần còn lại cho hai đứa"
Sau khi làm hai đứa nhóc bối rối, Jin bước vào phòng Sorata để sửa lỗi tiếp cùng mọi người.
"Geez, anh ấy thật là... phải không, Aoyama?"
"....."
Aoyama đang nhìn tay mình vu vơ với những cảm xúc thật sự nghiêm túc.
"Này! Aoyama!"
"C..Chuyện gì vậy?"
Ngay cả khi chạm vào người Nanami, cô ấy vẫn cố tránh ánh mắt của Sorata.
"Cậu ổn không vậy?"
"Ừ..ừ..Tớ ổn"
Có điều gì đó không đúng cho lắm.
"C..Chúng ta phải đánh thức Mashiro dậy thôi"- Nanami cố gắng đổi chủ đề.
"À ừ, đúng rồi"
"Nhanh nhanh lên nào!"
Cuối cùng, sau khi bị Nanami thúc giục, Sorata đã chẳng còn thời gian để vào nhà tắm rửa mặt nữa mà chạy thẳng lên cầu thang để đánh thức Mashiro dậy.
Căn phòng nằm ở giữa hành lang tầng hai. Căn phòng số 202 là của Shiina Mashiro.
Đứng trước cửa phòng, Sorata bắt đầu gõ cửa.
"...Không có phản hồi"
Chắc hẳn cậu ấy đang ngủ say rồi
"Mình vào trong đây"
Một lần nữa không có câu trả lời nào từ trong căn phòng bởi vậy Sorata quyết định mở cửa. Như thường lệ, một núi quần áo và đồ lót nằm rải rác từ cửa bước vào. Cố găng không dẫm vào thứ gì, Sorata tiến đến "loài vật" quyến rũ đang nằm ngủ ngon lành dước gầm bàn và lắc vai nó.
"Shiina, dậy đi"
"...Mình sẽ đi gọi Sorata dậy"
"Hai ngày nay mình còn chưa được ngủ đây!"
Mashiro có vẻ không hài lòng và bắt đầu bò ra khỏi gầm bàn.
"Chào buổi sáng"
"......"
Mashiro lặng lẽ nhìn Sorata.
"C..Chuyện gì vậy?"
Khi Mashiro nhìn cậu ấy như vậy, trái tim Sorata bắt đầu đập nhanh hơn. Sau cùng, chuyện đó mới chỉ xảy ra một tháng trước, cậu vẫn còn đang nghĩ về những gì Mashiro đã nói trên đài quan sát.
Mặc dù cậu không thể nghe được những từ cuối cùng Mashiro nói tại tiếng máy bay, và cậu cũng không thể hỏi lại cô ấy định nói gì. Nhưng cậu ấy chắc chắn Mashiro muốn nói [Tình Yêu]...Và Sorata cũng hoàn toàn nhận thức được rằng nó rất khó để điều khiển cảm xúc của mình.
Từ đó, Sorata luôn bận rộn với việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, cậu đã luôn có thể bị sao nhãng bởi những tính huống như thế này, cậu thậm chí còn không thể nhìn thẳng mặt Mashiro.
Trong khi vẫn còn đang bối rối, Mashiro dùng tay chạm vào má Sorata.
"Đây là chữ ký của Misaki-senpai"
"Hả? Làm sao cậu biết"
Mashiro chỉ tay về một mảnh giấy màu trên bàn. Trên đó, có một dấu tay nhỏ và cái tên [Misaki Kamiigusa] được viết lên trên nó. Đúng là chị ấy đã làm vậy.
"Cái gì vậy?"
"Chị ấy đưa nó cho mình"
"...Mình hiểu rồi"
Thôi được rồi, không nên hỏi về nguyên nhân của chuyện đó làm gì. Chẳng bao giờ có nguyên nhân cụ thể cho những việc mà Misaki hay Mashiro làm cả.
"Shiina, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, khẩn trương lên và thay đồ đi"- Sorata giục.
Cậu đưa cho Mashiro một bộ đồng phục. Vẫn còn đang ngái ngủ, Mashiro bắt đầu cởi các cúc áo pyjama trước mặt Sorata.
"Mình không có ý bảo cậu thay đồ ngay lập tức đâu!...Không phải mình nói gì cậu cũng nghe theo ngay chứ!"
Sorata thở dài trong khi đang cố gắng cư xử thật điềm đạm và đi ra khỏi phòng Mashiro. Cậu đóng cánh cửa đằng sau lại và dựa vào nó.
"Haaa...Nói thế nào bây giờ nhỉ, việc này đúng thật là khó khăn trên nhiều cấp độ"
Một tiếng thở dài nữa lại phát ra từ Sorata.
Lờ đi những áp lực trên vai cậu ấy do mệt mỏi, cậu cố tóm tắt lại những thứ cậu phải làm vào ngày hôm nay.
Hôm nay đã là ngày thứ năm của lễ hội văn hóa. Và nó cũng là chủ nhật. Mọi người quyết định chọn hôm nay để trình chiếu Nyaboron đơn giản bởi lẽ hôm này là ngày nghỉ nên có thể sẽ có nhiều người đến xem.
Do họ chưa nhận được sự cho phép từ nhà trường cho nên mọi người chỉ có thể trình chiếu trong một ngày duy nhất.
"Hừm, nó không giúp ích gì rồi..."
Thực ra họ đã có một cơ hội để được nhà trường cho phép. Nanami đã hẹn được một buổi trình bày dự án trước hội đồng học sinh của cả trường trung học và đại học. Tuy nhiên, thật không may, sau một vài biến cố, họ đã mất đi cơ hội duy nhất của mình và Sorata đã không thể thuyết trình trước hội học sinh.
Sau đó, Sorata đã hạ mình cúi đầu xin một cơ hội khác, nhưng họ đã không nghe cậu ấy.
"Lẽ ra mình không nên nói [Hãy ngậm miệng lại đi] với chủ tịch hội học sinh"
Khi cậu ấy đang suy nghĩ về điều này, cửa phòng Mashiro đột nhiên mở ra.
"Oops"
Sorata nhanh chóng lùi khỏi cánh cửa và quay lại nhìn.
Mashiro đang mặc trên mình một bộ đồng phục và bước ra ngoài cửa. Hai tay cô ấy đang cầm vài mẩu quần áo gì đó.
"Cái gì vậy?"
"Quần lót đấy"
"Tất nhiên là vậy rồi"- Sorata nói với vẻ chán nản.
"Cậu muốn mình mặc cái nào, Sorata?"
Tay phải cô ấy đang cầm một chiếc quần lót ren trắng tinh trông khá khiêu gợi. Còn tay kia thì cầm một chiếc màu hồng rất dễ thương, tuy nhiên hình dáng của nó thì cũng khiêu gợi không kém.
Sorata đã nhìn thấy không biết bao nhiêu là quần lót của Mashiro từ nhiều tháng trước, nhưng cậu lại chưa bao giờ nhìn thấy hai chiếc này.
"Hai chiếc quần lót này có ý nghĩa gì vậy?"
"Chúng là quần lót chiến"
Bầu không khí dường như đóng băng lại.
"......"
"......"
"Cái gì?"
"Chúng là quần lót chiến, Sorata"
"Tại sao cậu lại cho mình xem quần lót chiến của cậu vậy ?"
"Hôm nay là một ngày quan trọng"
"Cậu định làm điều gì vậy?"
"......"
Mashiro liếc nhìn Sorata.
"T..Thôi... đừng nói với mình...."
"Được thôi"
"C..Cậu định thổ lộ điều gì đó hay định làm gì vậy?"
Sorata cảm thấy đỏ mặt với chính những gì mình vừa nói ra. Khung cảnh ở sân bay và trong giấc mơ vừa mới tái hiện lại trong đầu cậu ấy.
"Hôm nay là ngày trình chiếu Nyaboron"
Tuy nhiên, những gì mà Mashiro vừa nói khác hoàn toàn những gì mà cậu ấy nghĩ.
"Hả?... Chuyện đó quan trọng vậy à?"
"Nyaboron rất quan trọng"
"Ừ. Cũng đúng"
"Vậy, quần lót chiến"
"Đúng là chúng ta cần nâng cao tinh thần cho buổi trình chiếu. Nhưng lần sau đứng nói không rõ ràng như vậy chứ ! Và cậu hiểu sai ý nghĩa của quần lót chiến rồi đấy"
"Chiếc quần lót được mặc vào những ngày quan trọng là quần lót chiến"
"Thôi được rồi... Mà cậu lấy đâu ra hai chiếc quần lót này vậy"
Trông chúng khá là mới. Có vẻ như chúng còn chưa được mặc bao giờ.
"Rita đã đưa chúng cho mình"
Mashiro quay đầu lại và nhìn vào hộp bưu kiện nhỏ trong phòng. Và giờ thì Sorata bắt đầu nhớ lại chuyện: hôm qua có một hộp bưu kiện được chuyển đến từ Rita- bạn cùng phòng của Mashiro đã ở Sakurasou gần tháng và đã trở về Anh quốc. Trong đấy chắc hẳn có mấy cái quần lót này rồi.
Làm sao mà cô ấy lại gửi mấy thứ như vậy chứ...
"Rita đã dạy mình"
"....Về cái quần lót chiến?"
"Phải. Rita đã bảo mình mặc nó vào những ngày quan trọng"
"....Mình hiểu rồi"
Mặc dù Sorata không thể biết chính xác ẩn ý của Rita, nhưng cậu khá chắc rằng: với một cô gái thơ ngây như Mashiro thì cô ấy không đời nào biết được mục đích thật sự của quần lót chiến.
"Sorata, cậu muốn mình mặc cái nào?"
Mashiro vẫn vô tư khi giơ hai chiếc quần lót vào gần mặt Sorata.
"Chẳng phải cậu đang mặc quần lót rồi sao?"
"Mình đâu có mặc"
"Trời! Lẽ ra cậu phải mặc quần lót từ lúc tắm xong hôm qua chứ! Chẳng lẽ nó đã biến mất khi cậu ngủ à? Năng lực siêu nhiên gì vậy!"
"Nó đã bị cởi ra bởi bộ đồ ngủ của mình"
"Ý cậu là cậu đã cởi chúng ra?"
"Cũng có thể nói vậy"
"Đó là cách duy nhất để miêu tả việc đấy đấy"
"Vậy, cái nào đây?"
"L..Làm sao mình có thể chọn quần lót chiến cho cậu chứ! Mà tại sao cậu lại hỏi mình việc đấy chứ!"- Sorata bối rối.
"Vì Sorata luôn chọn chúng cho mình"
"Cậu nói như thể mình là một tên biến thái vậy"
"Mình sẽ mặc cái mà Sorata thích"
"Tại sao cậu lại chọn cái mình thích chứ?"
"Vì nó quan trọng"
"Vậy cậu sẽ cho mình xem khi cậu mặc nó xong hả?"
"Cậu sẽ làm gì khi nhìn thấy nó?"
"Chắc chắn mình sẽ nổ tung rồi!"
"Sorata sắp nổ tung sẵn rồi"
"Thế cậu nghĩ đây là lỗi của ai hả?"
"Ai đó không phải mình"
"Không. Nó là lỗi của cậu đấy!"
Dường như hiểu được Sorata đang cố nói điều gì, Mashiro hơi nghiêng đầu sang một bên.
"Là vậy đấy. Hãy tự chọn một cái đi"
Mashiro nhìn cái quần lót bên tay phải một lúc, sau đó lại nhìn cái bên tay trái. Sorata đang hi vọng cô ấy có thể tự chọn được một cái. Nhưng không, Mashiro lại ném cả hai cái vào trong phòng.
"Thôi không cần đâu"
"Không được! Cái hồng! Hãy mặc tạm cái hồng đi!"
Sorata chạy vào trong phòng và nhặt cái quần lót màu hồng đưa cho Mashiro. Cậu tự hỏi lòng mình rằng liệu việc đưa một chiếc quần lót chiến cho một cô gái là bình thường không?....
"Nếu cậu thích cái màu hồng, cậu nên nói từ đầu"
“S-Shush!”
"Sorata, mặt cậu đỏ quá. Có phải cậu bị ốm không?"
Ngay khi nói dứt câu, cô ấy ngay lập tức chạm trán của mình vào trán của Sorata.
Bị đụng chạm da thịt một cách bất ngờ, Sorata nhanh chóng lùi lại.
"Sorata, cậu nóng quá"
"Đó là lỗi của cậu đấy!"
"Tại sao?"
"Vì, m..mình! mình là con trai! còn cậu là con gái! S..Shiina, cậu quá bất cẩn đấy! Cậu nghĩ mình có thể nghĩ chuyện gì nếu cậu làm như vậy chứ!"
Có lẽ Sorata đã nói nhiều hơn những gì nên nói.
"Chuyện gì?"- Mashiro hỏi một cách ngây thơ.
"C..Cậu không cần biết đâu!"
"Sorata, cậu lạ quá"
"...Nó cũng dễ hiểu với bất cứ ai gặp hoàn cảnh này thôi"- Sorata tự thì thầm với bản thân.
"Sorata là...."
"C..Chuyện gì?"
Sorata quay lưng về phía Mashiro và trả lời thẳng thừng.
"Sorata là con trai"
"......"
"Mình là con gái?"
"C..Chẳng phải chuyện đấy quá rõ ràng sao?"
"....Ừm"
Cuối cùng, Sorata đã không thể nhìn thấy biểu hiện của Mashiro khi mặc nó vì cô ấy đã nói như vậy.
"Mashiro! Chúng ta cần đến trường thôi!"
Họ nghe thấy giọng Nanami vọng lên từ dưới nhà.
"Đi thôi!"
"Ừ..ừm"
Part 2 Sau khi Mashiro và Nanami đi ra ngoài, Sorata đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Bây giờ cậu mới có thể rửa vết tay của Misaki-senpai trên mặt mình. Tuy nhiên sự mệt mỏi và kiệt sức không thể nào được rửa trôi dễ dàng như vậy được.
Khi đã cảm thấy khá hơn chút, Sorata trở về phòng mình nơi đang được trưng dụng để sửa lỗi cho dự án.
Ngồi xuống cạnh Jin, cậu nhìn màn hình đang chiếu một phần kịch bản với tốc độ cao. Những bức ảnh liền mạch nhau trở thành một hình ảnh động, thêm vào một chút chuyển động trượt, BGM và nhạc nền. Có vẻ như nó bắt đầu trở thành bộ anime thực sự rồi đấy.
"Này, Sorata"- Jin hỏi.
"Dạ?"
"Hôm nay đã là ngày thứ năm của lễ hội"
"Vâng"
"Chúng ta chưa được tham gia một ngày nào"
"Đúng thế thật"
"Này, chú đã biết hôm qua người ta tổ chức một cuộc thi sắc đẹp chưa? Mà năm nay nó được tổ chức ở bể bơi thì hẳn mọi người phải mặc đồ bơi rồi"
"Em còn nghe nói rằng có một ban nhạc thần tượng nổi tiếng đã biếu diễn ở phòng tập vào ngày bắt đầu lễ hội"
"Câu lạc bộ kịch của trường đại học còn tổ chức cả quán cafe bạn gái đấy. Họ giả vờ làm bạn gái của mình khi chúng ta bước vào. Asami thậm chí đã mời anh tham gia"
"Các nhà cung cấp thực phẩm từ khu mua sắm có vẻ như cũng rất tuyệt vời đấy. Em đã nghe kể rằng tiệm bánh mì Hashimoto đã cho mọi người thưởng thức sản phẩm mới nhất của họ- [Bánh mì dưa khổng lồ] "
"Anh muốn vừa đi tham quan lễ hội vừa ăn Yakisoba, Okonomiyaki, Takoyaki và Oden nữa.... Chắc hẳn có rất nhiều món ăn truyền thống từ các nơi khác nhau"
"A~~ah! Em cũng thực sự muốn đến hội thảo đặc biệt ngày hôm qua đấy, em hẳn đã có thể nghe chia sẻ của nhà sáng game Kazuki Fujisawa, anh ấy cũng là cựu sinh viên của đại học nghệ thuật Suimei đấy... Lễ hội văn hóa năm nay chắc là vui lắm đây...."
"...Haa, thật tệ là chúng ta không thể làm bất cứ điều gì"
"Đúng vậy. Chúng ta cần hoàn thành Nyaboron. Mà thôi đừng nói về điều này nữa đi, Jin-san. Em sắp khóc đến nơi rồi đấy!"
"Được thôi. Chúng ta sẽ bị chậm tiến độ nếu tiếp tục nói về lễ hội văn hóa mất"
Sorata và Jin tiếp tục công việc sửa lỗi kịch bản trong khi nói về những thứ khác. Cả hai đều không rời mắt khỏi màn hình một chút nào.
"Vậy, đã có gì giữa em và Mashiro chưa?"- Jin bất ngờ hỏi.
Bị một pha bất ngờ, Sorata ho liên hồi và phải cố gắng bình tĩnh lại.
"Có gì không ổn giữa hai đứa à?"
"Shiina lúc nào chẳng vậy"
"Anh đang nói về chú đấy"
"E..Em làm sao?"
"Hm~mm! Đúng là có gì đó không ổn thật mà"
"Không ổn?"
"Ừ hứ"
Ngay cả Ryuunosuke, từ nãy đến giờ cậu ta chỉ gõ máy tính mà không nói gì cũng thêm vào:
"Tóm lại thì, có vẻ như cậu đang cố che giấu cảm xúc về Mashiro vậy"
Jin có vẻ rất tán thành với câu nói Ryuunosuke.
"Nếu em không muốn kể thì để yên anh làm việc nhé!"- Anh ấy nói thêm.
"Không thể được"
"Tại sao!"
"Anh nghĩ là nó hài hước khi chọc tức một người để người đó lo về những vấn đề không đáng có à?"
"Whoa~! Anh không cảm thấy như vậy đấy"
"Mỗi khi anh nhìn chú, anh thực sự cảm thấy muốn làm một điều gì đó. Đó là lí do tại sao anh luôn làm những việc như thế này để giúp chú đấy. Hiểu chưa?"
"T..Thế tại sao anh không thấy ngượng ngùng với Misaki-senpai một tí nào vậy?"
"Cảm thấy ngượng mỗi khi anh nhìn mặt cô ấy đã là một chuyện rất lâu trước đây rồi. Đã có cả một thời kì anh còn không dám nói chuyện với cô ấy. Chắc là hồi anh mới vào trung học. Anh đã không nói chuyện với cô ấy gần nửa năm, hoặc là anh đã không cố bắt chuyện với cô ấy trước"
Những tưởng Jin sẽ lảng tránh câu hỏi này, thì anh ấy đã trả lời nhiều hơn cả những thứ mà Sorata có thể nghĩ tới.
"Và khi anh đã thực sự trưởng thành, Misaki vẫn luôn luôn đứng về phía anh và tất cả mọi người chắc cũng đều nhận ra điều đó. Nhưng kể từ đó, anh đã cố để không nghĩ Misaki giống như một người phụ nữ. Kiểu như vậy đấy"
"Anh cảm thấy thế nào khi là bạn từ nhỏ của chị ấy?"
"Anh nghĩ nó rất xa xôi vì nó rất gần gũi....."
"Có vẻ anh hơi phóng đại quá rồi đấy"
"Nó khá hợp lí mà"- Jin lặng lẽ cười.
Dường như anh ấy đang cố giấu đi cảm xúc thật của bản thân.
"Làm sao để biết được anh thực ra là gì đối với Misaki. Anh và cô ấy đã thân thiết với nhau đủ lâu. Trong những kí ức lâu nhất của anh cũng đều có hình bóng của cô ấy. Thậm chí trong một cuốn albums, dù anh có giở trang nào đi chăng nữa thì cũng đều có một bức ảnh hai đứa chụp chung... Đó là những gì cô ấy đối với anh"
"Nhưng cô ấy cũng đâu có khác gì người nhà anh đâu"
Jin đã từng nghĩ rằng Misaki như là một người có tính cách trái ngược với mình. Điều đó cũng đúng khi nói về Misaki.
"Đó là tại sao nó càng trở nên phức tạp đấy"
"Anh cố nói thật nhiều"
"Vì anh nghĩ rằng chúng ta sẽ ngủ quên nếu không ai nói gì. Giờ thì anh ngủ được chưa?"
Để tỉnh táo hơn, Jin đứng dậy và làm vài động tác vươn vai.
"Tất nhiên là không được rồi. Anh vừa mới nói điều gì hả?"
Sorata chưa nói dứt câu, mắt của Jin đã nhắm nghiền lại. Vài giây sau, tiếng ngáy của Jin bắt đầu phát ra.
"Senpai, đừng có ngủ đứng chứ"
Jin ngay lập tức mở mắt
"Hmm. Ah, xin lỗi. Anh sẽ nghe lời em và nằm xuống ngủ vậy"
"Như thế thì thích thật đấy! Nhưng không được đâu! Nếu anh nằm lên giường thì sẽ không bao giờ dậy được nữa đâu!"
Jin không cho thấy dấu hiệu gì là nghe thấy và bắt đầu nằm lên giường.
"Anh sẽ để phần còn lại cho em, Sorata"
"Không được! Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà"
"Đừng lo, khâu chuẩn bị cho lễ hội văn hóa mới là thứ vui, mà anh nghĩ anh đã vui đủ với lễ hội rồi. Và Sorata, em vừa bảo anh là không được ngủ đứng còn gì"
"Nhưng em cũng không có ý là anh được nằm xuống ngủ"
"Này. Này. Đừng có thô lỗ với đàn anh của mình thế chứ"
"Em cũng đến giới hạn rồi và cũng đang rất mệt đây. Nhưng chúng ta không có thời gian"
"Sao chú mày không dùng tinh thần đấy để cưa đổ Mashiro chứ hả?"
"Em cũng sẽ nói điều đó với anh, senpai"
"Vậy là chú cho anh tán tỉnh Mashiro hả?"
"Em đang nói đến Misaki-senpai đấy!"
"Mọi người còn định nói chuyện về gái gú đến bao giờ nữa đây"- Ryuunosuke một lần nữa chen ngang.
"Nhưng nó là chủ đề quan trọng nhất với chúng ta mà"- Jin vừa ngáp vừa nhấc mình lên khỏi giường.
"Vậy còn em thì sao, Ryuunosuke. Chuyện với Rita thế nào rồi?"
"Làm ơn hãy nghe em, senpai"
"Này, Sorata. Anh đang nói chuyện với Ryuunosuke mà"
"Akasaka đã để cho Maid-chan trả lời tất cả các tin nhắn mà Rita gửi. Nên chắc là mọi chuyện kết thúc rồi"
Những tin nhắn của Rita hoàn toàn bình thường, nhưng khi đọc chúng, ta có thể cảm thấy từng câu chữ như đang tỏa ra một chất tình dược. Sorata có thể tưởng tượng ra cảnh Rita đang gõ phím rất mạnh khi gửi tin nhắn và trên môi cô ấy đang nở một nụ cười....
"Nói với con vẹo đấy là hãy cảm thấy vui vì tôi đã không chặn tin nhắn đi"
"Tại sao cậu không tự nói đi"
"Vì nó không ảnh hưởng gì đến dự án của chúng ta nên tôi đang rộng lượng với cô ấy đấy"
Như đã hứa, Rita đã giúp mọi người phát triển game Nyaboron. Phần ảnh minh họa cho kịch bản mà Sorata và Jin đang tìm kiếm đã được cô ấy vẽ giúp.
"Cậu thật là..."
"Này, em không thích ai hay sao hả Ryuunosuke?"- Jin hỏi.
"Tất nhiên là không rồi"
"Thế tại sao em không hẹn hò với Rita đi. Không dễ để quen được một cô gái xinh đẹp như vậy đâu. Ngực cô ấy cũng rất to nữa đấy"
Sorata có thể đồng ý với điều đó.
"Em không có hứng thú. Em không thích phụ nữ"
"Tớ đã suy nghĩ lâu rồi, nhưng tại sao cậu lại ghét phụ nữ thế, Akasaka?"
Chắc hẳn không phải cậu ấy là một người dễ bị tổn thương bởi phụ nữ, và nó thật kì lạ nếu lại đi ghét phụ nữ mà không có lý do đủ để bị xỉu khi có một cô gái chạm vào mình.
"Không liên quan gì đến cậu, Kanda"
"Vậy sao"
"Thế cậu không bao giờ muốn có một người bạn gái à?"
"Không bao giờ"
"Vậy cậu luôn muốn có một người bạn gái phải không Sorata?"
"Như là một người con trung học bình thường. Tất nhiên là mình muốn vậy rồi"
"Thấy không, một người con trai bình thường thì sẽ như vậy đấy. Chẳng lẽ em không bao giờ có ham muốn sao, Ryuunosuke?"- Jin hỏi.
"Em có thể giảm chúng với việc ăn cà chua"
"Cà chua không thể làm giúp việc đó được"
"Nói chuyện nhăng nhít đủ rồi đấy. Xong rồi đây"
"Cái gì xong....."
"Kanda, đây là bản test cuối cùng"
"Được rồi, đưa nó cho mình nào!"
Part 3 Đồng hồ đã điểm 12 giờ.
Màn hình TV trong phòng Sorata hiện lên dòng chữ [The End] cùng lúc. Đó là cảnh cuối cùng trong phần kết thúc của bộ phim.
"Kanda, thế đã được chưa?"- Ryuunosuke hỏi.
Trông cậu ấy khá căng thẳng bởi sự thiếu ngủ. Jin cũng bắt đầu đưa mắt sang nhìn.
"Ahh, mình nghĩ thế là được rồi, cuối cùng cũng xong rồi....."
Ngay lúc đó,
"Humph~, cuối cùng cũng xong, Ah~ mệt chết mất~"
Jin ngáp ngắn ngáp dài và lăn lên giường nằm.
"Whew.... Mất khá nhiều thời gian đấy"- Ryuunosuke thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi Sorata vừa mới tận hưởng sự tự do được một chút, cậu bất ngờ nghe thấy tiếng phanh xe gấp. Tiếng đấy phát ra khá gần. Chắc hẳn nó ở ngay trước Sakurasou rồi.
"Chắc Misaki quay về đón chúng ta đấy"
Jin mỉm cười và nói: "Không được một phút để nghỉ ngơi nữa hả"
Ryuunosuke đã ngủ trên ghế của mình.
"Dậy đi, Akasaka! Chúng ta phải đến trường thôi"
Đã quá giữa trưa rồi.
Họ đã lên kế hoạch sử dụng phòng chiếu phim tuy nhiên nó được trường đại học dùng chung cho nên họ chỉ có thể trình chiếu trong đúng 1 tiếng từ 1 rưỡi.
Câu lạc bộ phim ảnh đã đặt phòng trước đó. Ngay sau đó là câu lạc bộ nghiên cứu phim ảnh.
Nếu họ đường đường chính chính nhận được sự cho phép của nhà trường, chắc chắn họ đã có thể đặt phòng. Tuy nhiên, mọi người đã không nhận được sự cho phép.
Vậy nên, họ chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian trống không ai sử dụng để lắp đặt các thiết bị và trình chiếu trong đúng một giờ.
Họ không được phép phí phạm một giây nào cả.
Tất cả mọi người ở Sakurasou đều hiểu được điều đó. Tuy nhiên, Ryuunosuke lại từ chối đứng dậy khỏi chiếc ghế của mình.
"...Quên tôi đi. Tôi sẽ để phần còn lại cho cậu, Kanda. Cậu đã nhớ cách lắp đặt và dùng các thiết bị rồi phải không? Nếu mà vậy thì không còn vấn đề gì đâu. Cậu có thể làm được, Kanda"
Do Sorata đã tập dùng các thiết bị từ ngày nó được chuyển đến, cậu đã hoàn toàn biết cách sử dụng nó. Tuy nhiên, cậu không thể bỏ lại Ryuunosuke được. Cậu cảm thấy họ phải làm việc này cùng nhau sau khi đã đi đến được tận đây.
Sorata rút dây điện của thiết bị ra và cắm vào tay Ryuunosuke.
"Cậu phải đi với chúng tớ"
"Đầu tiên và quan trọng nhất, thứ tôi cần làm bây giờ là ngủ. Không nên giết thêm một tế bào não nào nữa"
"Đừng rên rỉ nữa và đi thôi nào!"
Sorata cầm tay Ryuunosuke và kéo tay cậu ấy ra khỏi phòng.
"Thả tôi ra, Kanda. Lễ hội văn hóa là một nơi quá nguy hiểm, nó đã bị nhiễm khuẩn bởi phụ nữ rồi. Cậu định giết tôi đấy à?"
"Đừng lo. Tớ sẽ bảo vệ cậu"
"Đó là câu nói mà ai cũng muốn nói một lần trong đời đấy, nhưng là với một người phụ nữ"- Jin chen ngang bằng một câu nói thật lòng.
Anh ấy đang nâng một thiết bị tầm một chiếc tủ lạnh con lên xe đẩy và mang nó ra ngoài.
"Khẩn trương lên~!!"
Họ có thể nghe thấy giọng Misaki vọng từ ngoài vào.
"Thay quần áo xong rồi ra cửa luôn đi"
Jin nói xong và đi vào phòng mình.
"Đã rõ. Akasaka, cậu không khẩn trương lên là tớ thay đồ cho cậu đấy!"
Sorata dọa Ryuunosuke và bắt đầu kéo áo cậu ấy lên.
"D..Dừng lại. Tôi sẽ tự mình làm"
Có vẻ hơi đỏ mặt, Ryuunosuke chạy thẳng vào trong phòng mình.
Sorata nhanh chóng cởi quần mình ra và mặc một bộ đồng phục. Cậu kiểm tra lần cuối xem có bỏ quên thứ gì không. Thiết bị, phích cắm và laptop đều đã đủ. Thực sự cậu chỉ kiểm tra xem có ba thứ đấy không thôi.
Misaki đang bấm còi inh ỏi giục bọn họ.
"Nếu không ai ra là tớ quay lại trường đấy!"
"Đang ra đây!"
Sorata hét lên và chạy ra hành lang cùng lúc với Jin và Ryuunosuke. Không tốn nhiều để thay đồ lắm đối với con trai.
"Vậy đi thôi!"
"Được"
Đi giày xong, Sorata đẩy xe ra ngoài dẫn đầu lữ đoàn. Ryuunosuke theo ngay sau với vẻ mặt không được hài lòng lắm. Sau cùng, Jin bước ra và khóa cửa lại.
Giọng Misaki vọng ra từ chiếc xe ô tô màu trắng đỗ trước Sakurasou.
"Cho đồ vào phía sau đi!"
Sorata mở hàng ghế thứ ba ra và đặt thiết bị điện tử lên với sự giúp đỡ của Ryuunosuke. Sau khi cho xe đẩy lên nóc ô tô, hai người bọn họ ngồi xuống hàng ghế thứ hai.
Jin theo sau và ngồi xuống ghế phụ cạnh Misaki. Ngay khi anh ấy đóng sầm cửa lại, Jin la lên
"Cậu đang mặc cái quái gì vậy..."
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh tiến thẳng đến trường học.
Và Misaki, người đang lái xe, đang mặc một bộ đồ khá buồn cười
"Không đẹp sao? Tớ là cô gái thỏ đây!"
Chị ấy đang mặc một bộ đồ bó sát cơ thể làm nổi bật từng đường nét trên người chị ấy, cùng với một chiếc quần tất đen và một đôi giày cao gót gợi cảm. Bộ đồ còn có thêm một đôi tai thỏ làm bằng băng đô nữa.
Chị ấy trông không hẳn là một cô gái thỏ, cô bé thỏ thì đúng hơn. "Thực sự là như vậy..."
Mặc dù khá mệt mỏi, Jin cởi chiếc áo khoác của mình ra và khoác nó lên người Misaki.
Tầm mắt của họ bây giờ thoáng đảng hẳn.
"Senpai...Có chuyện gì với cô gái thỏ à?"
Từ khi lên xe, Jin đã phải cố gắng kiềm chế ánh mắt của mình. Đôi chân đang đè ga kia thực sự quá quyến rũ. Chỉ cần mất tập trung một chút thôi là anh ấy đã có thể bị cám dỗ bởi cái thung lũng ngực kia.
"Mọi người ở ngành mỹ thuật đang tổ chức triển lãm rừng xanh! Và tớ chính là hướng dẫn viên hôm nay đấy!"
"Hẳn là hướng dẫn viên cơ mà...."- Jin trêu chọc.
"Tớ....đôi khi nghĩ rằng cậu quá nhiệt tình giúp đỡ mọi người đấy"
"Ai thèm quan tâm chứ! Trông nó rất đáng yêu mà!"
Misaki có vẻ không nhận thấy sự lo lắng của Jin.
"Đó chính là vấn đề đấy..."- Jin thở dài.
"Làm sao đây, Kouhai- kun. Jin vừa khen chị đáng yêu kìa"
"Không phải quá tốt sao"
"Ughhhh!"
Sorata quyết định rằng tí nữa sẽ nói với Jin rằng: "Có vẻ như mối lo của anh sẽ vẫn còn tiếp tục đấy." Mặc dù câu nói đó sẽ không khích lệ Jin theo một cách nào cả....
"À đúng rồi. Mashiron cũng đang làm hướng dẫn viên đấy! Tí nữa nhớ đến chơi với em ấy nhé Kouhai- kun"
"Cái gì? Shiina? Đ..Đừng nói với em là cô ấy cũng mặc thứ này nhé!"
"Trang phục của Mashiron là cô gái mèo cơ!"
"Nghe hơi táo bạo đấy! Nhưng chắc không phải vậy chứ? Có phải ý chị là một phiên bản khác của cô gái thỏ đúng không? Một thứ gì đó như là cô bé mèo con à? Em còn không chắc cái tên đó có thực sự tồn tại không nữa.
"Phấn khích lên đi Kouhai- kun! Chị đã nhìn thấy Mashiron mặc bộ trang phục đó ở phòng thay đồ. Em ấy đã làm chị phải chảy máu mũi đấy!"
Không biết chảy máu mũi từ chuyện như thế có bình thường không đây? Nếu vậy thì, chẳng phải Mashiro đang mặc một thứ gì đó ngang tầm bộ đồ của Misaki-senpai sao? Nếu là Mashiro, cậu ấy sẽ chẳng ngần ngại khi mặc nó đâu. Thực ra thì cậu ấy đã từng một lần mặc nó ở phòng thay đồ rồi....
Nếu như vậy thì Sorata thực sự rất muốn nhìn thấy. Tuy nhiên, cậu ấy lại không muốn ai khác nhìn thấy Mashiro ăn mặc như vậy. Có lẽ cậu ấy nên cảnh báo Mashiro lần tới. Nhưng mà chẳng may Mashiro lại thích như vậy thì cô ấy có thể sẽ nói
"Cậu thật phiền phức, Sorata"
Không, thà bị nói thế còn hơn để người khác nhìn thấy cậu ấy ăn mặc như vậy.
Khi Sorata đang bù đầu với mớ suy nghĩ, Ryuunosuke ngồi sát cậu ấy hơn và bắt đầu thở đều, nhắm nghiền hai mắt lại....
"Quên khuấy mất rằng tớ đang buồn ngủ. Tớ ngủ một lúc đây. Bao giờ đến nơi nhớ gọi tớ dậy"
Khi Sorata đang ngáp một cách không đề phòng, chiếc xe bỗng phanh gấp trước vạch đèn đỏ.
Cả Sorata và Ryuunosuke đều bị đập đầu vào ghế trước.
"Lái cẩn thận tí đi, senpai! Lần sau có thể là em sẽ ngàn thu vĩnh cửu đấy!"- Sorata thốt lên.
"Cái gì tấn công chúng ta vậy?"- Ryuunosuke vừa nói vừa mở mắt ngỡ ngàng.
"Lỗi tại em buồn ngủ đấy chứ Kouhai- kun! Uống cái này đi! Cả Jin và Dragon nữa!"
Misaki đưa cho ba người họ một chai nước to bằng bàn tay. Nhãn chai nước có ghi [Nước tăng lực! Giúp bạn đạt tới cực hạn trước khi chết].
"Cái gì đây?"
Đèn vừa xanh, chiếc xe lại tiếp tục phóng thẳng đến trường.
"Bình HP hồi sinh lực đấy!"
"Không phải chuyện đó, trên nhãn nó ghi là đạt tới cực hạn trước khi chết. Nghe như là một lời quảng cáo rẻ tiền vậy!"
Sorata đang định mở ra xem bên trong có gì thì bị đập vào mắt bởi cái giá tiền.
2500 yên[note8145] .
"Đắt khiếp! Đây thực ra là cái quái gì vậy?!"
"Phần thưởng cho mọi người đấy. Uống đi và đừng thắc mắc nữa!"
"Em chưa muốn chết đâu. Mà nếu chị muốn đãi bọn em sao chị không đãi thứ gì khác như là thịt bò ấy!"
"Cứ uống đi!"
Jin bất chấp và ngửa cổ lên tu hết trong một hơi.
"L..Liệu nó ổn thật chứ?"
"Lần trước mình uống nó và trong ba tiếng đầu người cứ nhẹ như là lắp cánh sau lưng vậy!"
Sao nụ cười của Jin lại pha chút đắng lòng thế nhỉ?
"....Thế chuyện gì xảy ra sau ba tiếng?"
"Tớ đã ngủ như chết vậy!"- Misaki cười.
Nụ cười rạng rỡ của Misaki có thể nhìn thấy qua gương chiếu hậu.
"Chúng ta vẫn có thể tỉnh lại sau khi uông thứ này phải không?!"
Được rồi, nếu Jin vừa uống và vẫn còn sống thì chắc là sẽ ổn thôi.
Ryuynosuke thờ ơ uống thứ đó bên cạnh Sorata.
Khi mở nắp ra, một mùi thơm ngào ngạt quyện vào mũi Sorata. Cậu ấy bắt đầu đưa chai nước lên miệng. Hương thơm ấy càng ngào ngạt hơn nữa. Sorata bắt đầu nhắm mắt lại và uống hết chai nước. Vị của thứ nước này giống như vị của những chai Xiro mát lạnh mà cậu ấy được uống hồi bé vậy. Thực sự nó rất ngon đấy chứ!
"Thế nào, Kouhai- kun? Thấy tí sức mạnh nào chưa?"
"Em không nghĩ là nó có tác dụng ngay đâu...."
Không, đợi đã. Cảm giác gì vậy? Sorata cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên.
"Không hiểu bằng cách nào mà bây giờ em tràn trề năng lượng rồi"- Sorata ngạc nhiên.
"Phải vậy chứ, Kouhai- kun!"
"Em cảm thấy như có thể trả lời tất cả các câu nói vô nghĩa của chị vậy! Em thực sự có thể làm được đấy!"
"Điều thực sự đáng sợ ở đây là Misaki lúc nào cũng có thể giữ trạng thái như vậy mặc dù không cần uống thứ này"- Jin nói.
Đúng là người ngoài hành tinh có khác! Cấu trúc cơ thể của chị ấy chắc cũng khác người thường rồi. Thực sự thì lúc nào chị ấy cũng dẫn trước mọi người....Không ai có thể theo kịp chị ấy cả....Sorata cuối cùng cũng phải thừa nhận điều này.
Cuộc nói chuyện bỗng dững ngừng lại. Sorata chợt nhận thấy có gì đó khác thường ở phần dưới cơ thể mình. Cậu ấy đang run rẩy. Cái chai rỗng trên tay Sorata cũng bắt đầu rung lên.
Cậu ấy chắc hẳn đang rất lo lắng.
Cũng không có gì làm lạ. Đối với Sorata thì [Chú mèo máy thiên hà Nyaboron] là công việc mà cậu ấy lần đầu tiên thực sự dồn cả tâm huyết vào đấy. Và cậu lại sắp sửa trình chiếu trước mọi người nữa.
"Liệu mọi người có đến xem không nhỉ?"
Thực ra thì họ đã không thể quảng cáo dự án của mình vào ngày đầu của lễ hội vì phải tránh mặt ban tổ chức và hội học sinh.
"Đừng băn khoăn nữa, Kouhai- kun! Hôm qua lúc chị đi mua sắm thì ông chủ tiệm bánh Hashimoto đã nói rằng cả khu mua sắm đang rất háo hức đợi chúng ta chiếu nó đấy! Mà chị cũng đã quảng cáo chui rồi nên đừng lo lắng về chuyện đó nữa!"
"Điều chúng ta cần thực sự lo lắng là về những người không còn chỗ ngồi trong phòng chiếu cơ"- Ryuunosuke nói khá quyết đoán.
"Akasaka.... Cậu đang tưởng tượng đến tình huống gì vậy?"
"Tình huống khi mà ta cố gắng nhét quá nhiều người vào một cái hộp vậy"
Biểu hiện trên mặt cậu ấy như muốn nói: "Còn gì khác có thể xảy ra nữa chứ."
"Cậu thực sự tuyệt vời đấy!"
"Sau khi đã tính toán và xem xét những nỗ lực tuyệt đối của chúng ta, thì cũng không lấy làm lạ khi mà nới đó sẽ chật kín người"
"Không thể nào... Nhưng vậy thì thật tốt... Cơ mà...."
"Nếu cậu vẫn lo lắng thế thì có lẽ tôi nên thúc đẩy thêm chút thôi"
Rút điện thoại ra, Ryuunosuke bắt đầu gõ với một kĩ năng điêu luyện.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi đang chuẩn phát tán thông tin thông qua tài khoản của ban tổ chức lễ hội. Đừng lo, tôi làm vậy để các thành viên khác trong ban tổ chức không ngăn chúng ta lại được"
"Điều tớ lo lắng là làm sao cậu biết mật khẩu tài khoản của họ được chứ?"
"Bảo mật của họ khá tệ hại. Chỉ cần 5 phút là Maid-chan có thể hack được rồi"
Bây giờ thì phần mềm AI tự động trả lời lại có thêm khả năng hack. Ai mà biết liệu cô ấy còn có thể phát triển tới thế nào nữa? Sorata đang lo ngại rằng trí tuệ nhân tạo kia sẽ tiếp tục lớn mạnh và một ngày nào đó biết đâu sẽ thông trị thế giới này.
"Vậy anh sẽ lên kế hoạch bố trí chỗ ngồi vậy"- Jin nói.
Nhờ vào hiệu quả ngay lập tức của loại nước tăng lực khi nãy, Jin và Ryuunosuke đang tràn trề năng lượng.
"Chỉ có mình em là lo lắng thôi sao?"
Trong ba người bọn họ thì chỉ có Sorata là chưa bao giờ làm được thứ gì đó thực sự ra hồn. Nên điều đó cũng dễ hiểu.
"Ehh~ Sao thế~, Kouhai-kun? Em nghĩ rằng game chúng ta làm ra chán lắm à?"
"Không, không phải vậy!"
Nếu như thực sự nghĩ như vậy thì cậu ấy đã không thể nào vượt qua những rắc rối sáng nay.
Cậu ấy thực sự rất hài lòng với thứ mà mọi người đã cùng nhau làm ra.
"Thực ra thì không phải em không tự tin về nó... Mà là không có gì đảm bảo rằng mọi người có thích nó không cả"
"Thực ra thì, đúng là như vậy đấy"- Jin lần đầu đồng tình với Sorata.
"Em nghĩ rằng phần cốt truyện của nó rất hay còn phần hoạt hình thì thực sự tuyệt vời luôn. Những cảnh chiến đấu cũng tuyệt vời không kém, nhưng mà...."
"Chị cũng nghĩ như vậy đấy. Nhưng mà không phải như thế mới vui sao? Không phải thế mới thú vị sao? Chúng ta có thể cho mọi người nhìn thấy tất cả nỗ lực của chúng ta sau hai từ ta-da! Nếu em bảo thế không vui thì cái gì mới vui chứ hả?"
Phải rồi, Sorata run lên không phải chỉ vì lo lắng hay hồi hộp... Cậu cũng đang cảm thấy rất phấn khích.
"Đúng rồi đó, Kouhai-kun! Cuộc vui bắt đầu rồi đấy!"
Chiếc xe băng qua cổng sau của trường học... ban đầu thì nó là lối ra của trường đại học và tiến thẳng đến cổng phía tây.
Phòng chiếu ở ngay gần cổng tây. Cổng chính đã chật kín người nên họ không còn chỗ nào để đỗ xe.
"Whoa, sao mà đông người quá vậy...."
"Tôi đã cho tên Kamiigusa-senpai vào trong phần thông tin phát tán lúc nãy cho nên cũng không lấy làm lạ"
"Chắc mọi người rất kì vọng vào chị ấy..."
"Chắc vậy"
Không như Jin vừa đồng tình với Sorata, nhân vật chính trong câu chuyện vừa rồi không có bất kì phản ứng nào-Missaki đang rất tập trung lái xe. Chị ấy bắt đầu quay xe và đỗ nó ngay trước cổng. Tất nhiên là chuyện đó không được phép rồi.
Bốn người họ nhanh chóng nhảy ra khỏi xe. Ryuunosuke chất các thiết bị game lên xe đẩy và mang vào trong hậu trường qua cổng sau.
Sorata đang định theo sau Ryuunosuke thì bị kẹt lại vì quá đông người ở cổng chính. Đám đông đã nhận ra nhóm của Sorata và bắt đầu chạy đến chỗ họ.
"Jin-san, làm sao bây giờ?"
"Ah...Tìm một người trợ giúp thôi!"
"Hả? Người trợ giúp?"
Jin đang nhìn qua dòng người và nhìn thẳng tới một người nào đó đang cố gắng điều khiển đám đông.
"Kia là hội trưởng hội học sinh!"
Chắc hẳn đã nhìn thấy cái nhìn của Jin, anh ta quay đầu lại và nhìn thẳng tới chỗ Jin và Sorata.
"Mikata! Chúng tôi không cho phép thành viên của Sakurasou tham gia vào lễ hội văn hóa đâu! Hãy dừng lại ngay đi! Tôi biết cậu cũng nghe thấy đấy , Sorata Kanda!"
"Ehh, làm sao mà anh ta nhớ được tên em chứ?! Thậm chí cả họ luôn!"
"Well~ Cũng bình thường khi nhớ tên một người đã hét vào mặt ta một câu như là [Hãy im mồm và ngậm miệng lại đi!] thôi"
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Tất nhiên là chúng ta sẽ làm như này..."
Ngay khi vừa nói xong, Jin hít thật sâu và hét thật to về phía đám đông:
"Mọi người hãy làm theo sự chỉ dẫn của hội trưởng hội học sinh nếu như không thể vào được phòng chiếu phim!"
"Tên khốn! Mitaka!"
Mặt của anh ta có vẻ hơi đỏ lên. Cùng lúc đó, đám đông bắt đầu chạy lại phía đó.
"Tôi để lại mọi thứ cho cậu đó, hội trưởng!"- Jin vẫy tay về phía anh ta.
Tuy nhiên chắc hẳn anh ta không thể trông thấy được. Cũng không bận tâm chuyện đó, Jin đi vào bên trong phòng chiếu, Sorata theo ngay sau. Khi Sorata khóa cửa lại, cậu thực sự cảm thấy muốn xin lỗi hội trưởng từ sâu trong tim.
"....Senpai, anh ác quá đấy!"
"Hmm? Không phải trách nhiệm của hội học sinh là hướng dẫn mọi người trong lễ hội sao? Anh chỉ giao lại đúng nhiệm vụ cho cậu ấy thôi mà- cậu ấy chắc đang vui lắm đấy"
"Giờ em đã hiểu tại sao hội trưởng lại nhìn anh kiểu đó rồi"
"Anh không cảm thấy vui vì có người đàn ông nào đó yêu anh đâu"
"Anh ta hoàn toàn ghét anh thì có!"
"Vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi. Giờ thì, đi thôi!"
Trong phòng điều khiển, Ryuunosuke đang lắp đặt các thiết bị một mình.
"Bọn anh giúp gì được không?"
"Xong cả rồi"
"Vậy anh sẽ kiểm tra cửa chính vậy"
Chưa cần đợi câu trả lời, Jin nhanh chóng chạy ra phía cửa ra vào.
Bỏ lại phía sau là Sorata, cậu hít một hơi thật sâu và tiến về phía hậu trường cạnh màn hình chính. Càng tiến gần đến thành quả cuối cùng, hơi thở của cậu càng trở nên mạnh hơn. Cậu có thể cảm nhận được những thứ trước kia chưa bao giờ cảm thấy được.
Cố gắng kiềm chế lại sự phấn khích của mình, Sorata tiến đến một chiếc cầu thang ngăn và bước lên một cách mạnh mẽ.
Tuy nhiên, cậu vẫn chưa thể nhìn thấy những chỗ ngồi khán giả kia. Cậu cần phải bước thêm một vài bước nữa để nhìn thấy chúng... ba bước... hai bước... rồi một bước...
Sorata nhìn thật chậm rãi quanh khán phòng.
Mọi người.
Mọi người đều đang ở đó.
Cậu ấy có thể đếm sơ sơ được khoảng 300 người đang ở đây. Những tiếng nói chuyện ầm ĩ vang lên mọi nơi. Sorwta có thể cảm thấy sự phấn khích của mọi người dành cho [Chú mèo máy thiên hà Nyaboron].
Có lẽ một phần cũng là nhờ những người ở khu mua sắm đã quảng cáo với trường tiểu học gần đó, hàng ghế trước trong phòng có một vài vị khách hàng nhỏ tuổi với ánh mắt tràn ngập sự háo hức.
Một vài nhóm học sinh trung học và đại học Suimei xuất hiện trong tầm mắt Sorata- một vài người trong đó cậu có thể nhận ra. Thậm chí có một em nhỏ đang học mẫu giáo cũng đi xem cùng cha mình.
Nơi này thực sự đã chật kín người.
Trái tim Sorata bắt đầu đập rộn ràng ngay khi thấy những chiếc ghế kia đã được lấp đầy.
Nhưng mà mọi thứ vẫn chưa thực sự bắt đầu. Sorata đành phải cắn môi mình để kiềm chế cảm xúc lại.
"Sorata"- một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Như đã đoán được giọng của ai, Sorata hít thật sâu và quay lại đằng sau. Y như rằng, Mashiro đang đứng sau cậu ấy.
"... Đông người thật đấy nhỉ"- Sorata nói.
"Ừm, đông thật"
"Tớ đang hạnh phúc phát điên lên đây"
"Ừm"
"Nhưng thực sự tớ rất mừng vì có đông người đến xem như vậy"
Bây giờ thì không còn ai đang nhấp nhô nữa. Như vậy nghĩa là 300 con người kia đã được yên vị chỗ ngồi. Bởi vì mọi thứ có thể trở nên nguy hiểm nếu từng đấy khán giả chen lấn xô đẩy nhau nên mọi người đã được nhắc nhở trước là không được làm mất trật tự hay gây lộn xộn.
"Nanami đang cần giúp đỡ"
"Cậu ấy đâu rồi?"
Mashiro quay đầu lại và nhìn về hướng Nanami, có vẻ như cậu ấy đang cố điều hoà nhịp thở của mình. Sorata có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy khá rõ ràng. Có lẽ là vì nhiệm vụ của cô ấy hôm nay rất quan trọng.
Vì [Chú mèo máy Nyaboron] có cách chơi khá đặc biệt, nên Nanami chuẩn bị lên sân khấu và hướng dẫn khán giả chơi theo một cách hứng khởi.
Thực ra thì lúc đầu Sorata và Misaki-senpai đã dự định làm việc này nhưng ba ngày trước Nanami đã tình nguyện xin thế chỗ. Có lẽ cậu ấy cảm thấy hơi mặc cảm vì đã không đóng góp được gì nhiều cho [Nyaboron].
Sorata chậm rãi tiến đến gần Nanami.
"Aoyama"
"Kanda"- Nanami gật đầu đáp lại.
Có vẻ biểu cảm của cô ấy vẫn còn khá cứng.
"Đến cậu cũng lo lắng à?"
"Tất nhiên rồi. Tớ nghe nói rằng kể cả những người chuyên nghiệp cũng bị run trong buổi truyền hình trực tiếp mà"
"Thế thì chắc là lo lắng như vậy cũng là chuyện thường thôi"
"Đừng nói như thể cậu không bị như vậy chứ!"- Nanami cười.
"Hôm nay trông cậu vui vậy, Kanda"
"Thật sao?"
"Đừng nói với tớ rằng cậu cảm thấy khá hơn vì thức trắng cả đêm hay gì đó tương tự nhé"
Đó là chuyện đã qua lâu rồi. Và thực tế cậu ấy sắp chết vì thiếu ngủ rồi.
"Tớ đang vượt qua cực hạn đây... cuộc sống của tớ chỉ chỉ kéo dài hai tiếng rưỡi nữa thôi"
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Thôi không có gì đâu"
"Cậu lạ quá đấy!"
Có vẻ như Nanami cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút. Biểu cảm của cô ấy cũng mềm mại hơn.
"Các thiết bị đã được lắp đặt xong"- Ryuunosuke chạy vào trong hậu trường và thông báo với mọi người.
"Mọi thứ đã sẵn sàng rồi!"
Misaki và Jin cũng tiến tới chỗ họ sau khi đã kiểm tra tình hình ở cửa ra vào.
"Mọi chuyện bên ngoài thế nào rồi?"
"Có vẻ tên hội trưởng đã kiểm soát được mọi thứ rồi"
"Và sự ác cảm của anh ta càng lớn hơn...."
"Bây giờ thì, đứng thành vòng tròn nào mọi người! Hãy tập trung lại nào, những người bạn tuyệt vời của chị!"
Sorata, Mashiro, Nanami, Misaki, Jin và Ryuunosuke bắt đầu đứng thành vòng tròn.
Misaki bất ngờ để tay vào giữa. Không nói gì, Jin cũng để tay của mình lên tay của Misaki, tiếp theo đó là Nanami. Sorata cầm tay Mashiro để lên cùng mọi người. Sau cùng, Sorata phải dùng sức để kéo tay Ryuunosuke vào.
"Giờ thì, phun ra câu gì ướt át tí đi, Kouhai-kun!"
"Ehh? Em ư?"
"Em là đạo diễn mà!"
"Điều này thực sự cần thiết đấy..."- Jin cười.
"Chúng ta làm ra trò chơi này theo ý tưởng của Kanda. Nếu như có sao thì tất cả là lỗi của cậu ấy"
Thật là khó để thừa nhận nhưng mà từng từ của Ryuunosuke là hoàn toàn đúng.
"Wow~ Đừng nói những thứ như vậy bây giờ chứ!"
"Sao cũng được, cứ nói đi Kanda!"- Nanami giục cậu ấy.
Trong khi đó, Mashiro chỉ im lặng chờ câu nói của Sorata.
Mọi ánh mắt đều dồn về Sorata. Bỏ qua sự xấu hổ, cậu chuyển tất cả suy nghĩ của mình thành lời nói.
"Mọi người hãy quẩy hết mình trong 30 phút tới nhé!!"
Mọi thành viên của Sakurasou có vẻ đều phấn khích hẳn lên.
Part 4 "Vậy thì, đi thôi!"
Ánh đèn trong phòng chiếu đột ngột tắt phụt, mọi ánh sáng bây giờ đều đang chiếu lên tấm rèm đỏ trên sân khấu. Những cuộc nói chuyện rôm rả lúc trước cũng ngay lập tức im bặt như là đã chuẩn bị từ lâu rồi vậy. Khán giả trông có vẻ rất háo hức.
Nanami đang bước lên sân khấu.
Khi bắt đầu đi đến phía bên phải màn hình lớn, ánh đèn sân khấu chuyển sang chiếu vào cô. Jin đang điều khiển nó trong phòng giám sát.
Sorata cùng Mashiro đang đứng cạnh sân khấu dõi mắt theo phản ứng của khán giả.
Nanami đang giải thích cách chơi game và các biện pháp an toàn khá rõ ràng kết hợp cùng các hành động cơ thể. Các phần mà khán giả sẽ tham gia vào sẽ là [Đứng lên], [Ngồi xuống], [Giơ hai tay lên] và [Vỗ tay].. phần còn lại sẽ chỉ là nói to lên tên tuyệt chiêu cuối cùng của Nyaboron. Vậy nên, có thể nói nó khá đơn giản.
Họ quyết định sẽ chỉ làm những động tác đơn giản vì 300 người là quá nhiều và chúng ta không thể lường trước được chuyện nguy hiểm gì có thể xảy ra khi từng đấy người nhảy lên nhảy xuống trong khi đang vung tay, thậm chí mặc dù các chỗ ngồi đã được cách nhau ra như một nhà hát bình thường. Hoặc thậm chí mọi việc có thể tệ hơn...
Sorata đã rất muốn cho thêm nhiều hành động hơn vào, nhưng Ryuunosuke đã nhấn mạnh vấn đề an toàn và nói rằng nhóm nên để tâm đến khán giả hơn.
"Cậu sẽ làm gì nếu có người bị thương?"
"... Cái đó... Mình nghĩ cậu đã đúng. Nếu có người bị thương thì không tốt một chút nào"
Và rồi, mọi người đã quyết định sẽ chỉ dùng các hành động hiện tại sau khi đã nhận thấy rằng Ryuunosuke đã nói đúng.
Cuối cùng, Nanami cảnh báo khán giả hãy để ý tránh va chạm đến những người xung quanh.
"Giờ thì, mời mọi người thưởng thức [Chú mèo máy thiên hà Nyaboron]."
Nanami nói với giọng vui vẻ và cúi chào khán giả.
Ánh đèn sân khấu một lần nửa tắt đi. Một âm thanh trầm vang lên và mặt đất bắt đầu rung chuyển. Trên màn hình, hình ảnh một thứ gì đó to lớn đang hướng đến trái đất từ bên ngoài vũ trụ hiện ra.
Lúc đầu các hình ảnh chỉ là tĩnh, nhưng nhờ vào máy chiếu và các hạt bụi nhỏ mà giờ đây trông nó như một bộ phim hoạt hình vậy. Các hiệu ứng âm thanh và nhạc nền cũng đã giúp nó trở nên thật sống động.
Người đã đóng góp phần âm thanh này là Hauhau. Chị ấy cũng đã phụ trách phần này trong phim hoạt hình trước đây của Misaki-senpai. Tuy nhiên Sorata chưa bao giờ được gặp người này nên cậu không biết chị ấy là người như thế nào...
Vật thể bay từ vũ trụ tiếp tục xuyên qua bầu khí quyển của trái đất và tiến đến những đám mây trên bầu trời Tokyo. Khi những tòa nhà chọc trời hiện ra, chúng ta có thể thấy được vật thể bay ấy lớn nhường nào. Chắc nó phải cao gần 500m.
Mọi người dưới thành phố đều ngước nhìn lên vật thể đó từ mặt đất. Ngay khi họ nhận ra đó là gì, biểu cảm của họ ngay lập tức chuyển sang tuyệt vọng.
Ngay khoảnh khắc ấy, thứ đó nhanh chóng thực hiện một cú xoay người giữa không trung và tiếp đất bằng cả bốn chân kèm theo một luồng gió mạnh được tạo ra.
Một âm thanh giống như tiếng núi lửa phun trào vang động cả phòng chiếu. Mặt đất như vỡ vụn ra khi phải chịu cú tiếp đất của thứ đó, cùng lúc đó, làn sóng xung kích mà nó tạo ra đã san phẳng những tòa nhà xung quanh thành tro bụi.