• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Triệu hồi RV

Độ dài 2,465 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-03 22:45:06

Đêm nay tại Lâu Đài Hoàng Gia diễn ra một buổi khiêu vũ.Chiếc đèn trùm treo trên trần nhà lấp lánh rực rỡ khi các quý ông quý cô vui vẻ nhảy múa theo điệu nhạc.Cảm giác như thể tôi đã trở thành một nàng công chúa và lạc vào một thế giới mộng mơ...hay đúng hơn, sẽ tốt hơn nếu điều đó là sự thật. Nhưng thực tế khác xa với truyện cổ tích.

"Tôi sẽ hủy bỏ hôn ước của chúng ta, Mizarie!"Khi những lời đó vang vọng khắp phòng khiêu vũ nhộn nhịp, các khách mời đang ồn ào lập tức im bặt.Theo sau đó là những tiếng cười khúc khích chế nhạo."Tôi đã thu thập bằng chứng cho thấy cô đã bí mật bắt nạt Nadia! Cô ấy là quang ma pháp sư duy nhất nên không đáng bị như vậy-và đừng nghĩ rằng cô có thể thoát khỏi việc làm hại cô ấy chỉ vì cô là con gái công tước!"

Người buộc tội tôi là Claude Richard, một trong những mối tình trong trò chơi otome 『The Maiden of Light and the Demon Forest』-Thế giới này-và cũng là hôn phu của tôi.

Anh ta có mái tóc vàng óng ánh và đôi mắt xanh trong như đá quý;chân tay thon dài và thân hình săn chắc.Gương mặt hoàn hảo của anh ta đủ để khiến bất cứ cô gái nào cũng phải mê mẩn.

『The Maiden of Light and the Demon Forest』là một trò chơi otome vô cùng nổi tiếng.Nhân vật nữ chính, bản ngã thay thế của người chơi, là một cô gái sống cuộc sống giản dị ở một vùng nông thôn.Quang ma pháp của cô ấy được thức tỉnh và trở thành Quang thiếu nữ, đồng thời được giao nhiệm vụ đánh bại quái vật.Và vì vậy, cốt truyện của trò chơi theo chân nhân vật chính trong ba năm, từ năm mười sáu tuổi đến năm mười tám tuổi, nữ chính theo học tại một ngôi trường nơi cô nảy sinh tình yêu với những người cô chinh phục khi chiến đấu với quái vật.

Nhưng còn tôi thì sao? Tôi ở ở phía hoàn toàn ngược lại với nhân vật chính-tôi là nữ phản diện.

Trong thâm tâm, tôi thở dài sau khi nghe Claude nói.Tôi đã được tái sinh vào trò chơi otome này.Bởi vì tôi là phản diện nên tôi phải bắt nạt nhân vật chính, Nadia. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự công kích cô ấy, dù chỉ một lần. Tuy nhiên, trò chơi bằng cách nào đó đã tự chỉnh sửa hay gì đó và khiến tôi bắt nạt cô ấy.

Lẽ ra tôi nên đau buồn bởi cú sốc vì cuộc hôn ước tan vỡ, hoặc phản kháng lại mặc dù tôi có lỗi-điều phản diện phải làm ở cuối trò chơi. Nhưng tôi đã không bị bắt làm bất cứ điều gì như thế cả.

Cuối cùng, trò chơi cũng đã kết thúc!Tôi kêu lên trong lòng.Mất rất nhiều thời gian để đến được đây!

Niềm vui là cảm xúc duy nhất trong lòng tôi lúc này. Từ đây, câu chuyện sẽ đi theo hướng mà tôi sẽ có kết thúc có hậu.

Mình đã cố gắng hết sức để vượt qua ba năm qua, tôi thầm nghĩ trong lòng. Mình đã bị buộc tội sai về việc bắt nạt nhân vật chính vô số lần.Nhưng bây giờ vị hôn phu của mình đang hủy bỏ hôn ước, mình sẽ được tự do sống cuộc sống của mình rồi

Khi những suy nghĩ đó quay cuồng trong đầu tôi, Claude mặt đỏ bừng hét lên: "Cô có đang nghe không?!".Hoàn toàn không.Khóe miệng của tôi thậm chí có thể hơi nhếch lên khi tôi nghĩ về tương lai hạnh phúc của mình."Cô sẽ bị trục xuất khỏi vương quốc này!"

"Tốt thôi," tôi trả lời, kìm lại nụ cười sắp nở trên mặt sau khi thấy mọi thứ phát triển giống hệt như trong trò chơi. "Nhưng nếu cô khóc lóc và cầu xin sự tha thứ... Đợi đã, sao cơ?"

"Tôi đã nói là tôi hiểu," tôi đáp lại, lần này với nụ cười toe toét thân thiện. Claude lùi lại khi nhìn thấy điều đó.

Bộ nụ cười của mình đáng sợ đến vậy sao? Nhưng dù sao thì mình vẫn là phản diện mà.

“Vậy thì tôi xin phép đi,” tôi nói và chào tạm biệt. "Đợi đã, cô nghĩ cô đang đi đâu vậy?!" Claude la lên, hoảng hốt ngăn tôi lại.

"Đương nhiên là phải rời khỏi vương quốc chứ sao," tôi trả lời.“Dù sao thì tôi cũng đã bị lưu đày rồi mà. Thái tử không thể rút lại điều mà mình đã ra lệnh, phải chứ?"

"Ummm..."

Đức vua vẫn chưa đến phòng khiêu vũ, nhưng mình tự hỏi liệu ông ấy có cho phép thực hiện bất kỳ việc gì như này không.Mình cho rằng anh ta muốn giải quyết mọi việc trước khi đức vua đến đây, nếu không thì chẳng có lý do gì để anh ta làm điều này khi ông ấy vắng mặt.Thế nhưng...có vẻ như mình không cần phải lo lắng về điều đó bây giờ.

Gia đình tôi không quan tâm đến tôi. Nên tôi không có nghĩa vụ gì với họ-nếu có thì tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng tôi có thể khiến họ phải gánh chịu mớ hỗn độn này vào phút cuối. 

Ồ, nhưng mình cần phải đón người bạn duy nhất của mình cái đã-bé mèo đen yêu quý của tôi, Ohagi. Ý nghĩ đó xuất hiện đầu tiên trong đầu tôi cùng với tất cả những kế hoạch khác mà tôi đã lập ra cho tương lai khi rời vũ hội. Phớt lờ Claude và đoàn tùy tùng của anh ta khi họ đuổi theo, tôi lao ra ngoài với tốc độ nhanh đến mức không thể tin được đối với một người đi giày cao gót và giơ tay lên. Vai phản diện của tôi đã kết thúc. Tôi đã được tự do.

"Triệu hồi RV" Tôi sử dụng kỹ năng duy nhất mà tôi đã giấu cho đến bây giờ, và một chiếc RV xuất hiện bên cạnh tôi. Đó là một chiếc RV hiện đại, hoàn toàn lạc lõng trong trò chơi otome lấy bối cảnh ở một thế giới giả tưởng này.

Loại RV mà tôi triệu hồi là xe cắm trại. Đó là một chiếc RV tương đối nhỏ gọn được chế tạo bằng cách sử dụng một chiếc xe nhỏ hơn làm cơ sở. Thân xe màu xanh rêu, có cửa màu trắng mở ra hàng ghế sau. Những cánh cửa đó có lẽ cũng mở ra khu vực sinh hoạt. Cửa ra vào có cửa sổ tròn, trong khi thân xe có cửa sổ nhỏ hình chữ nhật. Ghế lái giống như ghế của một chiếc ô tô nhỏ hơn; có vẻ như nó không quá khó để lái xe. Cửa vào hàng ghế trước còn có logo màu trắng hình chú mèo đáng yêu.

"C-C-Cái gì thế kia?!"

"Tôi chưa bao giờ thấy một kỹ năng như vậy trước đây!" 

"Thật kỳ lạ....!"

Những người đuổi theo tôi đang bàn tán về điều gì đó với nhau, nhưng tôi không thèm để ý đến họ khi leo lên chiếc RV.

“Nhìn từ ghế lái, nó trông giống như một chiếc xe bình thường nhỉ,” tôi nhận xét.

Sự thật là…đây là lần đầu tiên tôi thực sự sử dụng kỹ năng này.Mặc dù thật không may khi vào vai phản diện, nhưng tôi cũng có thân phận là con gái của một công tước, điều đó khiến tôi phải gánh vác khá nhiều nghĩa vụ và không có thời gian để kiểm tra kỹ năng của tôi một mình được. Tôi biết mọi thứ diễn ra như thế nào trong trò chơi, vì vậy tôi cũng biết rằng mình không có ai đứng về phía mình. Đó là lý do tại sao tôi đã im lặng về kỹ năng duy nhất này và luôn khẳng định rằng tôi không có nó-nếu mọi người nghĩ rằng tôi không có kỹ năng thì họ sẽ không thể sử dụng nó để chống lại tôi.

Điều duy nhất mình tò mò xung quanh ghế lái là bảng điều khiển, nhưng hiện tại mình không có thời gian để xem qua nó. Tốt hơn hết hãy để chuyện đó sau.

Tôi nhận thấy Claude và những người khác đang tiến lại gần chiếc RV của tôi nên tôi nhanh chóng đẩy chiếc xe vào chế độ lái và nổ máy, bật đèn tự động.

Đừng chạm vào cục cưng tôi bằng đôi bàn tay bẩn thỉu của các người!

“Được rồi, hãy đi đón Ohagi và… bị trục xuất nào!” Tôi nhấn ga, tăng tốc chiếc RV.

"Ohagi, em đang ở đâu thế?" Tôi la lớn.

Sau khi Claude hủy bỏ hôn ước và trục xuất tôi, tôi đi về dinh thự nơi tôi ở, đỗ xe gần đó và lẻn vào sân. Tôi quyết tâm đưa Ohagi đi đày với tôi

Sau khi gọi tên em ấy vài lần, em ấy kêu lên một tiếng "Meo meo".

"Ohagi!" Tôi la lên.

“Meo” Ohagi lướt trên mặt đất và nhảy lên vai tôi. Em ấy dụi mặt vào má tôi và chạm mũi em ấy vào mũi tôi. Cách chào hỏi của một bé mèo. Ohagi ngồi trên đầu tôi và bắt đầu kêu gừ gừ vui vẻ. Tôi rất vui mừng khi cảm nhận được sự rung động trong tiếng gừ gừ của em ấy.

Ohagi rõ ràng đã gắn bó với tôi. Với bộ lông đen tuyền và đôi mắt xanh nhạt, em ấy chỉ là một bé mèo con, chưa đầy một tuổi. Nhưng em ấy là một cô bé có tứ chi linh hoạt và tính tò mò khiến em ấy có thể nhảy lên nhiều nơi khác nhau.

Mặc dù hiện tại em ấy đang ổn nhưng Ohagi đã từng bị những người hầu của dinh thự đối xử không tốt trước đây. Khi em ấy đang yếu ớt đòi ăn trong sân thì tôi thấy họ đá em văng ra xa. Không cần suy nghĩ, tôi đã lao vào cứu em ấy. Sau đó, không đời nào tôi có thể bỏ em ấy lại dinh thự được.

"Chị sẽ chăm sóc cho em, Ohagi! Em sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc với chị, chị hứa." "Mrrmrow!"

Sau đó tôi chộp lấy chiếc túi mà tôi đã giấu giữa bụi cây trong khuôn viên biệt thự. Nó chứa đầy một số gia vị, cũng như tiền tiêu vặt mà tôi dày công tiết kiệm được. Tôi đã chuẩn bị từ trước vì biết rằng sự kiện hôm nay sẽ diễn ra.

Được rồi... Chúng ta đã sẵn sàng để đi!

Ngay khi tôi chuẩn bị rời khỏi dinh thự, một giọng nói đột nhiên vang lên, hét lên: "Mizariel" Đó là cha tôi.

"Một tên đưa thư đã ghé qua, tao đã nghe hết mọi chuyện. Hoàng thân đã hủy bỏ hôn ước của mày? Mày có thể ngu đến mức nào khi để điều đó xảy ra? Bọn tao đã nuôi dạy mày, mặc dù mày là một hắc ma pháp sư, với mái tóc cũng đen kịt như vậy. Mày đã quên món nợ của mày với bọn tao à? Giờ mày chẳng còn giá trị gì nữa khi lễ đính hôn đã hủy bỏ!" Mặt ông ta đỏ bừng vì giận dữ, còn những người hầu đi theo phía sau thì cười khúc khích, chế nhạo tôi.

Đúng, tôi là Mizarie Kraphtia, cô con gái mười tám tuổi của một công tước. Trong thế giới này, nơi con người chiến đấu với quái vật và thuộc tính của Quỷ vương là bóng tối, nơi đây có ác cảm với những người sinh ra không chỉ có cùng thuộc tính mà còn sở hữu mái tóc đen, đặc biệt là trong giới quý tộc. 

Vô số quái vật tràn ngập thế giới này: slime, orc, rồng... Mặc dù vậy, Quỷ vương vẫn giống một con người hơn. Vì lẽ đó, người ta tin rằng một người sở hữu thuộc tính bóng tối sẽ trở thành Quỷ Vương. Tuy nhiên, không có bằng chứng thực tế nào ủng hộ giả thuyết này cả. 

Tôi sinh ra ở thế giới này với tư cách là một người sở hữu thuộc tính bóng tối với mái tóc đen tuyền. Là một người Nhật ở kiếp trước, tôi cảm thấy khá bình thường... hoặc nếu có thì tôi nghĩ thuộc tính bóng tối rất mạnh mẽ và ấn tượng đấy chứ. 

Ngoại hình của tôi có thể có một điểm sáng - mắt tôi cũng không đen cho lắm.Chúng có màu hồng san hô, màu mà mái tóc đen của tôi làm nổi bật lên một cách đáng yêu. Đôi mắt của tôi thậm chí có thể là ân huệ cứu rỗi tôi, lý do tại sao tôi được phép sống dù sở hữu thuộc tính bóng tối.

Sau khi nhìn thấy Ohagi đậu trên đầu tôi, bố tôi thở dài nặng nề.

"Mày vẫn đang chăm sóc con thú đó à? Không phải tao đã bảo mày phải đuổi nó đi rồi sao?! Có một con mèo đen trong biệt thự là một điềm xấu!"

"Cái gì...?" Tôi nói trong tiếng thở hổn hển. "Sao ông có thể nói xấu Ohagi khi em ấy dễ thương thế này? Ông là kẻ tồi tệ nhất..."

"Sao mày dám?!" ông ấy hét lên. "Mày đang thách thức tao đấy à?!"

Tôi đã làm theo từng lời của cha cho đến tận bây giờ. Đột nhiên nổi loạn như thế này chắc hẳn là một cú sốc. Tôi đã vâng lời ông ấy suốt bấy lâu nay, tin rằng nếu tôi cứ là một đứa con gái ngoan, nếu tránh được mọi sai trái thì tôi sẽ có thể đi đến một cái kết khác với trò chơi. Tôi đã nghĩ có lẽ tôi đã hòa hợp được với gia đình mình-nhưng tôi đã nhầm,

“Cha, con sắp rời đi. Con sẽ bỏ họ Kraphtia và sống tự lập.”

"Đừng bao giờ bước chân vào trang viên của gia đình nữa! Tao không cần một đứa con gái vô dụng từ khi sinh ra!"

"Tạm biệt," tôi nói trước khi quay người và bước đi. Những người hầu đang theo dõi toàn bộ sự việc lập tức lùi lại và nhường đường cho tôi như thể họ đang cố tránh xa tôi.

Mình không biết làm thế nào mà mình có thể sống sót ở đây suốt mười tám năm nữa.

Giống như cha tôi, những người hầu ở đây cũng không hề quan tâm đến tôi. Nhưng mọi chuyện sẽ khác kể từ bây giờ. Tôi sẽ không còn là nhân vật phản diện nữa-tôi sẽ sống cuộc đời của mình như Mizarie, một người bình thường.

Bình luận (0)Facebook