• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 12

Độ dài 855 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:50

~ Translator : Masa

______________________________________________________

Hoàn tất công việc chất củi tốn khoảng một tiếng đồng hồ.

Nhưng, gì chứ. Đã mười năm trôi qua từ lúc tôi ở thế giới này rồi nhưng cái cảm giác lúc trước không phai mờ.

Nếu bạn sống ở một đất nước như này, bạn chỉ cần biết buổi sáng, tối, ngày và đêm. Các già làng sẽ sử dụng trực giác và kinh nghiệm để biết khi nào cần gieo lúa và trưởng làng sẽ định ngày tổ chức Lễ Hội Thu Hoạch. Đó là một cuộc điều tra dân số về năm sinh, giới tính và thời vụ. Tuy nhiên, trong làng lại không có đến năm người có thể tuân theo những ngày này.

Nhân tiện, tôi biết ngày tháng của hôm nay nhưng thường thì tôi chả quan tâm lắm vì nó đủ để phân biệt bốn mùa, sáng và tối. Bạn có thể sử dụng mối quan hệ giữa mặt trời và núi nhưng khi núi giấu mặt trời đi thì bạn không thể biết thời gian.

Khi tôi cần biết thời gian, tôi kiểm tra đồng hồ năm và đồng hồ mặt trời trong vườn. Nó không chính xác vì được làm bằng tay và bạn không thể xem nó khi thời tiệt tồi tệ nhưng nó chẳng vấn đề gì. Thời gian ở đất nước khá mờ nhạt.

Chẳng mấy chốc tôi nhìn thấy hai đứa nó.

Chúng vẫn ở đó.

Cả hai đứa Tota và Sepuru vẫn dồn hết tâm trí vào cuộc huấn luyện ma thuật.

Là do bản chất trong máu chúng tôi hay là do sự ảnh hưởng của tôi khiến Sepuru khác với con gái bình thường? Trái ngược với việc trở thành người sành điệu và muốn những con búp bê, thay vào đấy em ấy muốn nấu ăn, sử dụng ma thuật và nghe những câu chuyện.

Thì, em ấy là em ấy. Nó ổn thôi miễn là em ấy làm những việc mình thích. Nhưng giữa Sepuru và Tota, ai sẽ là người rời khỏi nhà đầu tiên.

Dĩ nhiên, cũng ổn thôi nếu chúng muốn ở lại. Nó là điều phổ biến quanh đây với những người cùng ba thế hệ sống trong cùng một căn nhà.

Thì, với sức mạnh của tôi và ma thuật Đất, tôi sẽ xây một căn nhà cho Sepuru khi em ấy kết hôn.

Tôi vừa nghĩ quá xa về tương lai à?  Nói về chuyện đó, tôi sẽ mang thức ăn cho bà chứ nhỉ?

Tôi đi vòng về nhà, bước vào phòng lưu trữ mà tôi đã tạo với ma thuật Đất.

Dù tôi gọi nó là kho, nó cũng có thể dùng như một chỗ trú ẩn. Lối vào và lối ra được giấu kín với kết giới để không ai khác ngoài gia đình có thể vào được kể cả khi họ tìm thấy lối vào.

Một khi tôi bước vào, tôi sẽ liền thấy hàng hóa được lưu trữ của chúng tôi. Bên cạnh đấy, tôi cũng đã cất hàng rào và máy móc nông nghiệp để không có nguy cơ bị mất cấp và cũng giữ tất cả công cụ của một phần công việc mà không ai biết phải dùng làm gì.

Có một đoạn phía sau và nó khoảng bốn mét dẫn xuống chỗ cầu thang.  

There is a passage in the back, and it goes to the landing of the stairway in four meters.

Nếu bạn đi xuống , bạn sẽ đến khu vực dân cư và nếu bạn đi lên sẽ đến kho. À mà, ánh sáng được tạo ra với ma thuật kết giới. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ma thuật kết giới có thể nhốt ánh sáng nhưng cái sức mạnh bí ẩn này siêu tiện.

“Thật sự, bụi xây lên một ngọn núi, không phải sao?”

Tôi đã không đến đây gần đây vì năm vừa rồi tôi đã đưa mọi thứ cho Sepuru nhưng nó đã thực sự quá tải.

Kết giới của tôi cũng khiến thời gian dừng lại, nó không có vấn đề gì kể cả khi thức ăn còn nóng. Nhưng sau cùng đã cất giữ được rất nhiều.

“Tôi nên làm gì ngoài việc đem nó đến chỗ bà?”

Sau khi lấy chúng ra, hạn sử dụng chỉ khoảng mười ngày. Nếu bạn nhìn toàn bộ, nó chỉ chiếm khoảng 1% tổng thể.

“Làm gì đây…”

Nếu tôi làm thêm phòng chứa khác, nó cũng sẽ đầy trong hai năm. Tôi muốn bán nó nhưng ma thuật kết giới là bí mật. Bà và mọi người nghĩ nó là ma thuật nhưng nó không phải là ma thuật thông thường.

Nó làm tôi lo lắng, tôi sẽ không cố ý khiến nó bị lộ ra. Nếu nó bị lộ ra, tôi có thể bị bắt cóc và trở thành nô lệ hoặc thứ gì khác, có thể là dạng trò đùa gì nhỉ?

“Tôi nên trở thành người bán rong.”

Điều đó sẽ làm mọi thứ thật thuận tiện và tôi có thể sử dụng năng lực của mình mà không cần che dấu.

“Tôi nên tiếp tục luôn mang chúng đến cho bà.”

Tôi lấp đầy cái giỏ làm bằng kết giới và trở ra ngoài.

Bình luận (0)Facebook