• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

part 3

Độ dài 2,108 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-08-09 07:45:22

Cơ chế của phép Door Crossing ( Cửa không gian) khá đơn giản, nó được thiết lập bằng cách kết nối lối vào đến Thư viện cấm từ một cánh cửa khác

Nhờ có hiệu ứng này, tính linh hoạt của Cửa không gian khá cao, hiển nhiên là cô ấy tự hào với phép thuật đặc biệt của mình. Nhưng cũng như các phép thuật khác, Cửa Không gian cũng không vô đối đến vậy.

Phương pháp hoạt động của phép dù hữu dụng nhưng cũng có thể trở thành yếu điểm. Vì thế, sự hiện diện của Thư viện cấm và cách Cửa không gian hoạt động phải được giữ kín khỏi người ngoài.

Đúng vậy, mấy kẻ ngoại đạo không được phép tìm ra

---- Kể từ đó, tình huống như vậy là không thể tránh khỏi, cô ấy nghĩ.

Beatrice: “Thật trớ trêu thay, ta đoán.”

Khoảnh khắc chạm vào cánh cửa dẫn đến Thư viện cấm, bản thân cô đã hiểu rõ có nên để họ vào hay không

Biệt thự rộng lớn với số cửa không đếm xuể được chọn để tồn tại, thế mà, Beatrice như được dẫn đánh cánh cửa này

Phương pháp rất đơn giản --- chỉ cần những cánh cửa khác không thể mở là giải quyết được.

Phương pháp đó là khiến Cửa không gian không thể chọn một cánh cửa bất kì nào để làm vật dẫn kết nối đến nữa

Kiên trì mở hết mọi cánh cửa, giới hạn dinh thự chỉ còn một cái duy nhất. Cô phần nào hiểu được người phát hiện ra phương pháp này không ai khác ngoài người anh yêu quý ấy.

Bối rối trước việc tất nhiên. Bởi lẽ thông thường sự hiện diện của họ…

Dẫu cho suy tính như nào, hận thù người anh yêu quý ấy chẳng phù hợp với cô chút nào. Vì thế, Beatrice chẳng thèm giấu đi sự phẫn nộ, đối mặt trực tiếp trước cánh cửa đang bật mở.

???: “――Hí, Beatrice.”

Gọi cô từ bên kia cánh cửa, họ vẫy tay chào nhau.

Giọng nói và thái độ ấy, cô nhớ chúng. Cơ thể Beatrice run rẩy trong sợ hãi.

Gương mặt trong kí ức đối với gương mặt trước mắt cô, chẳng chi tiết nào có vẻ giống hồi đó cả.

Đúng là trông giống đa phần trong kí ức cô, nhưng như thể 2 người khác nhau vậy

Beatrice: “Còn cậu, tại sao lại ném cho ta ánh nhìn ấy?”

Đối diện ánh nhìn tối tăm về phía mình, Beatrice lắc đầu.

Trái với cải thiện, nó chuyển sang trạng thái khinh bỉ.

Mái tóc đen khó có thể tìm được ở đâu mất đi sự bóng bẩy cùng tròng mắt đen đã mất đi cảm xúc còn sót lại giờ chỉ còn sự u ám mờ và mờ nhạt.

Bọng mắt thâm đen u uất, má gầy hốc hác,  mấy ngón tay thì xanh xao như tay xác chết.

Khoác trang phục đen toàn thân, lộ rõ sự gầy gộc --- đi với đó là chiếc khăn quàng màu cam. Chỉ có chiếc khăn là khá phản lại với ấn tượng u ám kia.

Vài năm trôi qua.

Nhưng kể cả thế, quá nhiều thứ đã thay đổi. Làm sao mà một con người có thể trông khác biệt đến vậy ?

Beatrice: “Cậu, cậu thay đổi hoàn toàn rồi, ta đoán.”

Hắn: “ Cô cũng vậy, thế cô cao thêm được chút nào không? Thông thường, người ta sẽ trông trưởng thành hơn sau 2 năm đấy.”

Đáp lại Beatrice là câu đùa với tông giọng trống rỗng.

Hai năm, nhỉ? Nếu con người ấy nói vậy, hẳn đấy là quãng thời gian đã trôi qua.

Dưới góc nhìn của Beatrice, hai năm chỉ như cái chớp mắt. Với con người, nhất là hắn trước mắt cô, cô tự hỏi 2 năm đó có ý nghĩa như thế nào với hắn.

---Quãng thời gian ấy có ý nghĩa như nào với cậu trai ấy, người đã từng suýt chết, quay lại để báo thù lúc này.

Hắn: “Cô nhớ không Beatrice? Chúng ta đã ăn cùng nhau tại đây đấy.”

Beatrice: “---Ta không có kí ức đó. Dùng bữa cùng cậu chưa từng xảy ra, ta đoán.”

Beatrice nhíu mày trước lời nói của hắn.

Cả hai đối mặt nhau trong phòng ăn tầng 1 trong dinh thự. Giữa bàn ăn trống không trắng toát, cậu ta hỏi Beatrice những câu hỏi bí ẩn.

Hắn: “…À, phải rồi. cô làm sao biết được chứ. Ừ, lỗi tôi. Là lỗi của tôi, luôn luôn là vậỵ.” 

Beatrice: “Chuyện gì đã… Không, đây không phải là điều cần thiết phải nghe lúc này, ta đoán.”

Trong khoảnh khắc, tâm can Beatrice đã chần chừ không muốn động vào quá khứ.

Nhưng, cô bé ngay tức khắc chấn chỉnh bản thân phải dẹp đi những sao nhãng không cần thiết. Và rồi. Cô chỉ đôi tay nhỏ nhắn hướng thẳng đến tên rắc rồi.

Với danh dự của thủ thư người canh giữ Thư viện cấm--- Hay đúng hơn, cảm xúc về trách nhiệm thoáng qua ấy, là phần khao khát muốn được giải thoát (tạch đấy), phần chẳng ai mong muốn ở cô.

Beatrice: “Cậu hoàn toàn có quyền để trả thù, ta đoán. Kể cả như vậy, Betty cũng, vì Betty, vẫn có việc cần phải làm. Nên…”

Hắn: “_____”

Beatrice lườm cậu ta lấn át đi phần bạo lực từ con người ấy.

Hắn có chút biến sắc. Điều gì đó, hay đúng hơn là sự cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu vô hình ấy, Beatrice rời ghế ――

Hắn: “ Thôi nào Beatrice―― Chẳng phải cô vẫn còn khế ước bảo vệ tôi sao?”

―― Beatrice ngay lập tức lưỡng lự.

Beatrice: “…À.”

Khế ước, từ ngữ ấy xuyên thấu cô, cô dần cứng đờ người lại.

Sự cứng nhắc trong khế ước chẳng mất đi, nó bất biến, dẫu cho ý chí của Beatrice có như thế nào. Mọi chuyển động của cô bỗng nhiên đông cứng.

???: “Thứ lỗi cho tôi. Với thứ này, cô không thể di chuyển được đâu.”

Bóng người xuất hiện từ đâu đã kề bên Beatrice, đang dần lộ diện.

Khoắc lên mình một bộ kimono lôi thôi, ngậm tẩu thuốc kiseru màu vàng cùng hàm răng sắc nhọn, đứng đó là một thú nhân cao có mặt sói

u87891-fd0216c0-a313-4a22-a989-9ba822c7c848.jpg

Hắn lườm xuống cô với đôi mắt xếch, Beatrice chỉ cao ngang eo hắn. Không có lấy một chút cảm xúc nào trong tròng mắt đen của tên thú nhân ấy, Beatrice lẩm bẩm.

Beatrice: “Đây, thứ này…”

Hắn: “Một kĩ thuật shinobi bí ẩn sử dụng bóng, kiểu thế. Cứ nghĩ nó như một bí thuật. Cô không cần bận tâm dù sao thì, nó cũng không kéo dài lâu đâu…Sau cùng cô cũng là ân nhân của tôi mà.”

Cơ thể cô cứng đờ, không thể động đậy, Beatrice chẳng thể làm gì ngoài việc lắng nghe.

Lời cậu ta nói chẳng chút run rẩy, không có gì sai trong lời nói cậu ta. Chậm rãi đứng lên, bước đến kéo chiếc ghế gần cô, đôi mắt cậu trông tối tăm nhưng chẳng có chút gì là khó chịu trong ánh mắt ấy.

Lí do tìm đến nơi này chẳng gì khác ngoài trả thù, đấy là điều mà Beatrice rút ra. Nhưng Ánh mắt của người này không xem Beatrice như mục tiêu trả thù.

Sâu trong đôi mắt đen với chút ánh sáng mờ đục, cậu bỗng tìm thấy nơi lồng ngực là những dòng cảm xúc bị xé vụn

Hắn: “Ngày ấy, cô để tôi chạy thoát, giờ tôi quay lại đây. Có điều mà tôi phải nói cho cô biết.”

Beatrice: “Nếu đây là cách cậu trả thù… Cậu thực sự là một tên tệ hại, ta đoán…Hoàn toàn hết cứu.”

Hắn: “Xin lỗi về nó nhé. Nhưng, tôi cũng tìm hiểu ra được một vài thứ, Beatrice.”

Chặn lời Beatrice, cậu ta chậm lắc đầu. Đôi môi nở một nụ cười nhìn xuống Beatrice.

Cô nghĩ rằng chưa từng thấy cậu ta mỉm cười một cách méo mó như vậy trước kia. Cái thời mà cô để cậu ta dành hang giờ trong Thư viện cấm.

Như để kéo Beatrice về thực tại, cậu đưa tay ra và nói,

Hắn: “―― Cô và tôi, chúng ta giống nhau đến lạ.”

Beatrice: “――――”

Đôi mắt sếch của người đó, dường như quay trở lại cái thời mà lần đầu tiên cô gặp cậu.

Cậu ta như thể quay lại cậu ta lúc ở dinh thự này trong vài ngày, trước khi trở thành thứ kì lạ trước mắt.

Hắn: “Lúc ấy, tôi chẳng có đường nào ngoài cái chết, nhưng cô không những không bỏ rơi tôi mà còn cứ tôi. Kể cả lúc này, dẫu có bao nhiêu, bao nhiêu lần khoảnh khắc hoàng hôn khi ấy hiện ra trong tâm trí tôi.”

Beatrice: “Cậu…”

Hắn: “Tôi vẫn vô cùng biết ơn đấy… Vì sao mà lúc đó cô không giết tôi?”

Beatrice: “――Kh”

Đấy rõ ràng là chất vấn mà, biết ơn chỗ nào chứ.

Bất chấp điều đó, Beatrice đã bị che mắt bởi những lời nói của một khuôn mặt vừa vui vừa buồn.

Cô đành chấp nhận rằng đây là hệ quả của cô, tạo ra kẻ mà trái tim đã bị chiếm lấy bởi tuyệt vọng.

Như lẽ tự nhiên, cô buông xuôi đôi tay cho cơ thể chẳng nhích được chút nào. Cô cũng chẳng buồn phản kháng nữa.

Nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi, cô từ bỏ rồi.

Hắn: “Beatrice, tôi biết ơn cô lắm. Tôi nghĩ dường như tôi thích cô rồi. Hồi đó chỉ có cô tỏ ra thân thiết với tôi, suy nghĩ vô cùng chân thật của tôi đấy.”

Beatrice: “…Đấy rõ ràng, một lời tỏ tình tệ nhất rồi.”

Hắn: “Tôi không đồng ý.”

Beatrice đáp lại lời cậu trong vô cảm.

Cô nhận ra nụ cười mỉm của cậu trai đôi mắt thâm đen kia là một cảm xúc đen tối vô cùng quen thuộc với cô.

Đó là một tổn thương tồi tệ ẩn náu trong trái tim của, cuối cùng làm xói mòn mọi hy vọng.

―――Thứ căn bệnh có tên Tuyệt vọng, bên trong cậu, bên trong cô, lẳng lặng hình thành.

Hắn: “Halibel, kunai.”

Thú nhân bên cạnh Beatrice rướn đôi lông mày trước đề xuất kia.

Lặng lẽ, quan sát 2 người kia trao đổi, thú nhân đung đưa điếu thuốc kiseru lên xuống

Halibel: “…Cậu chắc chứ?”

Hắn: “ dao kunai.”

Lặp lại yêu cầu của mình, thú nhân vung cao tay trái của mình.

Thanh kunai đen rơi thịch xuống sàn nhà ăn. Cậu cúi xuống, nhặt nó, đặt vào long bàn tay

Thanh kim lại đen ánh lên ánh sáng mờ mờ. Được thiết kế đơn giản với mục đích tước đi mạng sống.

Hắn: “Tôi rất hạnh phúc khi mà cô vẫn còn nhớ khế ước của hai ta đấy.”

Cô thoáng nghĩ cậu chỉ lợi dụng nó thì có.

Dù sao thì. Đúng là có một khắc cậu đã thấy niềm vui xa xăm, với tông giọng nhẹ nhàng như thế. Như để đổ lỗi cho cậu, cô chẳng thấy vui gì cả.

Hắn: “Cô trông đáng yêu lắm, màu hồng quả nhiên hợp với cô mà…”

Beatrice: “――――”

Đôi mắt Beatrice mở to giàn giụa nước mắt.

Trong tầm nhìn mờ mờ do nước mắt, cậu ta nhìn cô dịu dàng. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Mong muốn của cô là nhìn sự hiện diện của cậu ta cho đến cuối.

Cậu đã nói rằng cả cô và cậu đều giống nhau.

Chắc chắn phải có lí do, lí do mà cậu đến đây vì cô.

Những gì mà cô làm, ảnh hưởng lên cậu rất nhiều mà cô chẳng hay biết.

Nếu đây là cách mọi chuyện kết thúc ở đây, thế thì cũng là cách mà nó trả ơn cho cô.

Nếu cậu ta, vì Beatrice , làm điều này, cố cứu lấy cô――

Beatrice: “Cậu là…”

Hắn: “――――”

Beatrice với đầu lưỡi tê cứng, run rẩy không nói hết câu.

Những câu từ như tiếng thở dài, khi hiểu rằng cậu trai trước mắt cô, khiến cậu chẳng thể di chuyển

Cậu đã cho cô thời gian nói nốt. Những lời cay đắng hay gì đó tương tự, cậu sẽ chấp nhận tất cả.

Chút gắng gượng, Beatrice ――

Beatrice: “――Cậu là, người đó của Betty ?”

Cậu chắc chẳng thể hiểu được ý nghĩa đằng sau câu hỏi đó.

Beatrice chẳng hi vọng gì nhiều về câu trả lời.

Chỉ là, đây là hồi kết của cô, nếu như nó tìm đến cô theo cách này, ít nhất cô cũng muốn nghe đến cuối.

Hắn: “Phải.”

――Rồi, với một nụ cười, chấp nhận sự hiện diện của người đó, trái tim Beatrice vỡ vụn.

Có sự ấm áp trong nụ cười ấy, sự tử tế trong câu từ ấy, và sự cứu rỗi trong thanh sắt ấy.

Hắn: “Tôi, là người đó.”

Một lần nữa, giọt nước mắt trào ra, lăn dài trên đôi má ửng hồng ấy, nhỏ gọt.

Bình luận (0)Facebook