• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 06

Độ dài 1,935 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-22 22:30:19

Tôi tự hỏi liệu có bao người nhớ về vụ Momoka Aiki có tình cảm với ai đó. Chỉ mới một tháng trôi qua thôi mà sự chú ý của người ta đã để sang việc không chung thủy hay ngoại tình rồi. Bộ não của con người thật tàn độc mà.

Trước hết thì sau khi Momo rời khỏi sân khấu thì tôi như người mất hồn. Tôi đây đã mất niềm vui trong cuộc sống. Giờ đây chỉ còn là cỗ máy đội lốt người tận tụy với công việc mà thôi.

TIết trời đã hoàn toàn sang hè. Từ lúc gặp Momo-chan tới giờ thì tôi chả còn tí cảm xúc nào.

Nếu muốn thì tôi đã thừa nhận mình là người yêu của thần tượng lâu rồi. Tưởng tượng về diễn biến như thế trong light novel thôi đã khiến tôi thấy trống rỗng lắm rồi. Thôi thì không làm vậy nữa.

Cái phong trào cấm hút thuốc dạo này khó chịu vãi chưởng. Thậm chí tôi còn nghĩ về việc đáp trả lại họ như trong tiểu thuyết trục xuất đảng đấy.

Sau đây tôi sẽ kể cho các cháu nghe sau khi nốc rượu với đồng nghiệp khi xong việc thì đã xảy ra chuyện gì với tôi. Tôi đang đi quanh đây để tìm nơi hút thuốc, vì đang muốn hút mà lại. Đúng là một đêm khắc nghiệt. Không phải về vấn đề về nhà hút, tôi muốn hút ngay cơ. Tôi đây chỉ thành thật bày tỏ cơn nghiện vì mới uống tí rượu thôi.

Chuyến tàu cuối cùng đã qua từ lâu, và nhà ga đóng cửa rồi. Đường về nhà duy nhất  là đi taxi, nhưng vào ngày đặc biệt này thì tôi lại thích đi bộ đến lạ.

Vì nghĩ rằng trước cửa hàng tiện lợi nên tôi bắt đầu bước đi nhẹ nhàng và mất tận 20 phút lận. Đôi chân này gần đến giới hạn rồi. Tôi thấy thật hối hận vì nếu biết mình rơi vào tình huống này thì đã bắt taxi lúc trước rồi.

Lúc đang say, tâm trí tôi chỉ nghĩ tới việc mình trông như nào thôi. Nên là giờ não tôi đang ngập tràn tương tư về Aimi Momoka. Tôi đây giờ thành cỗ máy ngừng hoạt động luôn rồi.

“Hầy, mỏi thế…”

Mỗi lần độc thoại như vậy đều bị át đi bởi tiếng xe cộ. Là tại tôi đang đi bộ dọc theo quốc lộ trong thành phố, mặc dù bây giờ là nửa đêm. Dù là trai thẳng, nhưng tôi không thích con phố yên tĩnh vào ban đêm tí nào. Bản năng mách bảo tôi lên taxi càng sớm càng tốt, nhưng vì lý do nào đó, lý trí say rượu lại lấn át lời kêu gọi này. Say là thế đấy các cháu ạ.

Từ lúc đi bộ tới giờ đã 30 phút rồi. Tôi ngày càng về gần nhà hơn, nhưng nếu hút thuốc ở nhà thì tôi sẽ cảm thấy như người thất bại vậy. Nên bằng mọi giá tôi phải tìm được cái gạt tàn. Tôi không quan tâm nó ở đâu đâu.

"--Đây rồi."

Tôi không thường đi dạo quanh nơi này, nên thậm chí còn không biết có cửa hàng tiện lợi ở đây. Và hơn nữa, tôi không biết có một cái gạt tàn mình đang tìm đâu đấy. Từ giờ gọi nơi này là “thế giới” thôi.

Tôi lấy trong túi áo ngực một điếu thuốc rồi châm lửa. Tôi liền hít mạnh rồi thờ phì phèo. Hương vị thoát qua mũi thật khó cưỡng. Không, có ngon lành gì đâu nhỉ.

Tôi liền hà hơi thở ra khói. Giờ đang đứng trước cửa hàng tiện lợi vào nửa đêm. Không có ai khác ở xung quanh nên đây là cái gạt tàn của riêng tôi. Vì  chưa bao giờ muốn độc chiếm thứ củ chuối này nên nghe cũng hơi buồn cười. Trời thì nóng ẩm, cổ thì ướt đẫm mồ hôi. Nó không quan trọng lắm. Làm gì có ai quanh đây đâu mà lo.

"Bài hát mới này bán chạy gớm nhỉ......"

Với điếu thuốc trên tay, tôi lướt tin tức trên Internet. Điều khiến tôi chú ý là chủ đề về bài hát mới của Sakura Romance mà Momo-chan đã phát hành kể từ khi cô ấy xin nghỉ. Rõ là bài hát ấy rất nổi tiếng với học sinh cao trung trên một ứng dụng phổ biến nào đó và video âm nhạc ấy còn có nhiều lượt xem nhất trên trang web phân phối video của bất kỳ nhóm nào nữa chứ.

Đối với "fan của Momo", đây chẳng là gì ngoài phưc tạp cả. Nếu cô tham gia nhóm thì, chuyện đó sẽ hủy hoại thành công của nhóm. Văn phòng, nơi luôn bán hàng rất chạy, sẽ làm gì với chuyện này đây? Dù là scandal cố ý nhưng hình ảnh của cô bị tổn hại là điều khó tránh khỏi.

(Không biết Momo-chan đang làm gì giờ này nhỉ.)

Tôi muốn nói rằng cô ấy là bạn gái cũ Nhưng cô thậm chí còn chưa chia tay tôi cơ. Tôi tự nhủ rằng quá trình suy nghĩ thảm hại như vậy đều là do rượu.

Theo như bản phát hành gần đây, cô ấy dự định sẽ trở lại vào tháng tới, nhưng tôi tự hỏi liệu điều đó có thực sự đúng không. Bài hát thì bán rất chạy, và tôi không thể không cảm thấy rằng Internet sẽ lại dậy sóng đâu. Ừ thì đâu phải là lỗi của cô ấy

Tài khoản phụ "Bluerose", cũng không hề hoạt động kể từ ngày hôm đó. Cô ấy thậm chí còn chưa nói một lời chứ đừng nói đến việc gửi tin nhắn. Có lẽ là đăng xuất luôn rồi. Cô ấy không thể  tìm được cái tôi. Thế thì quá tốt rồi.

Tôi chỉ cảm thấy như mình đã mất đi mối liên hệ duy nhất với cô ấy mà thôi.  Có hơi buồn đấy. Không, để có thể kết nối với nhau thì đây đâu phải vấn đề gì hệ trọng.

Sau khi hút xong điếu thuốc, tôi cảm thấy rất sảng khoái. Tôi liền vứt vào một cái gạt tàn dạng ống và bỏ đi. Dù đi về nhà chỉ mất có 10 phút, nhưng tôi muốn đi taxi quá. Đối với một ông chú 32 tuổi, đi bộ xa như vậy đúng là căng thẳng thật đấy.

Nhưng tôi cứ thấy mình đang phí tiền thế nào ấy. Rồi tôi lại quyết định mua vài thứ ở cửa hàng tiện lợi và về nhà.

Tôi chọn đồ uống và bữa sáng cho ngày mai, rồi thanh toán tại quầy thu ngân. Tôi thấy rất bối rối với việc thanh toán không dùng tiền mặt, việc này không quen tí nào, nhưng mà tôi lại thấy vui vì đã có thể làm được việc này. Cảm giác “Tiện mà rắc rối” ấy tôi cũng chả hiểu đâu.

Ngay khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi với hóa đơn trong ví, tôi nhận được một cuộc gọi từ đồng nghiệp vừa mới nhậu xong. Hắn vừa về. Cái tay này rất có lương tâm luôn ấy nhé. Tôi trả lờ rằngi: “Đang đi bộ về nhà đây này,” và lại bắt đầu xuống con phố đêm náo nhiệt.

(Mai mình sẽ làm gì đây...)

Kể từ khi Momo-chan nghỉ phép, tôi đã ngừng theo dõi Sakura Romance. Không phải là không quan tâm đến các thành viên khác, nhưng tôi nhận ra rằng đối với bản thân mình, tình cảm nồng cháy nhất chính là dành cho Momoka Aimi.

Ngày nghỉ, ngày rất quan trọng đối với những người đi làm, đã bị lãng phí trong một tháng qua. Mặc dù hay ngồi nhà nhưng tôi đã ngừng theo đuổi gái và ngừng rời khỏi nhà một cách nghiêm túc. Đây là cách cá heo lặn mất đấy. Suy nghĩ thoáng qua thôi à.

Tôi không phiền khi theo đuổi Momoka Aimi, nhưng mà đây đã 32 tuổi rồi. Sang thu là 33 tuổi đấy. Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như bây giờ, tôi sẽ phải sống một cuộc đời cô độc mất, chuyện này làm tôi thấy hơi buồn, hay gì đó lắm. Không phải tôi mong được kết hôn đâu, nhưng bản năng muốn lấp đầy khoảng trống trong tim bằng người khác giới đang trỗi dậy đây này.

(Có nên bắt đầu tìm ứng dụng phù hợp không nhỉ......?)

Tôi nghe nói rằng giới trẻ ngày nay đang hẹn hò thông qua thứ đó. Nhưng theo tôi, tôi không thể thoát khỏi hình ảnh của các trang web hẹn hò. Điểm hạn chế nhất của hệ thống kê khai tự nguyện là ứng dụng đối chiếu. Nếu người đó nói như vậy, thì đó là một ví dụ điển hình về những gì xảy ra trên Internet đấy nhé.

Đầu tiên, tôi rất tự ti về khuôn mặt của mình. Cả đời tôi chưa bao giờ được khen là ngầu hay dễ thương.

Mặc dù  không ý thức được điều đó nhưng tôi chỉ có thể đứng đây nói thế thôi. Tôi đây là kiểu người được cho là không thể hẹn hò mà, cơ mà luôn sẵn lòng trở thành đồng nghiệp hoặc bạn bè nhé. Dù có mái tóc chắc khỏe, nhưng tôi không biết khi nào nó sẽ rụng hết nữa.  Nhờ thế mà tôi cứ vừa làm việc vừa lo lắng trong lòng đấy.

Rốt cuộc, đó là một thế giới nơi những người có ngoại hình đẹp được hưởng lợi. Tôi tin rằng điều này luôn đúng kể từ khi loài người ra đời. Mà cũng chả biết có phải thế không nữa

Tôi biết rõ nếu để lộ ảnh khuôn mặt của mình thì kết quả cũng rõ ràng rồi. Tôi thà như hiện tại còn hơn bị bịp. Đấy không phải lối thoát, mà  là một quyết địnhrất thực tế.

Nếu tôi không làm gì, tôi sẽ lãng phí thêm một ngày thứ bảy và chủ nhật nữa mất. Tôi muốn làm gì đấy, nhưng không có gì để làm thật là bực bội. Thật ghen tị với những người có nhiều sở thích quá đi, và tôi còn tự hỏi liệu những người không có sở thích có sống khó khăn không nữa.

Càng về gần đến nhà thì con đường càng yên tĩnh. Sẽ rất dễ thấy nếu tôi quay lại  như thế này khi đang say. Nhưng mà ổn thôi, bởi vì tôi không thấy tệ mà.

Bầu trời của thế giới này thật rộng lớn. Dù giờ thì đen kịt, nhưng trong vài giờ nữa thôi nó sẽ chiếu sáng cuộc sống của mọi người.

Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang ngắm không. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang ngắm nhìn bầu trời đêm nhiều mây này không. Cô ấy đã ngủ chưa? Tất nhiên là rồi.

Ngay cả khi Momo-chan trở lại làm việc thì cuối cùng cô ấy cũng phải nghỉ việc thôi. Điều đó sẽ không thay đổi, nhưng việc nghe chính miệng cô nói vậynghe có vẻ là một vấn đề rất thực tế.

Đảm bảo cô ấy sẽ tổ chức buổi gặp mặt lần cuối. Nói gì với cô nàng sau này giờ nhỉ?

Ừm, tôi đoán là mình sẽ phải suy nghĩ về những gì muốn nói. Tôi đoán là mình sẽ gửi cho cô ấy một lá thư cảm ơn.

Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng mình đã khóc và nói: "Rất vui vì đã thành người hâm mộ Momo." Nó buồn cười tới nỗi tôi còn cười như thằng dở trên con đường vào ban đêm đây này.

Bình luận (0)Facebook