Chương 3: Tôi chỉ là người Địa Cầu, liệu tôi có thể ngăn một cuộc chiến tranh thiên hà?
Độ dài 7,315 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-12-07 20:00:29
Phần 1
Ánh sáng đã biến mất, và mặt Iris ngay trước mắt tôi.
“Mn ... uwaahh!”
“Kyaah!”
Bất ngờ do mặt chúng tôi ở rất gần nhau, cả hai vừa hét lên vừa nhảy lùi.
Ah, gần quá. Nếu chúng tôi gần hơn chút nữa, mặt của chúng tôi, hay ít nhất là một phần nào đó mà tôi không nếu ra, sẽ chạm nhau.
Dù sao, kể từ khi Iris ở đây, có nghĩa là tôi đã được đưa trở lại thành công.
Tôi thở dài nhẹ nhõm... rồi cùng một tiếng nức nở, Iris bật dậy và đẩy tôi xuống đất.
“Rekka, cậu đã đi đâu thế? Ta lo lắm đó!”
Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ tin nếu tôi nói mình đã đến một thế giới khác.
“Xin lỗi, có nhiều chuyện xảy ra.”
“Nhiều chuyện?! Và ta nhớ đã làm sạch người cậu rồi, vậy tại sao cậu lại bẩn nữa thế!? Dịch chuyển sắp kết thúc, chúng ta cần giúp cậu chuẩn bị để gặp Papa!”
“Kết thúc dịch chuyển?”
Tôi kiểm tra đồng hồ.
Mới chỉ trước 4 giờ chiều, vậy tôi đã rời khỏi Trái Đất gần 3 giờ.
“Có vẻ cậu đã trở lại đúng lúc, Rekka-san,” R vừa nhận xét vừa chỉnh lại mũ quân đội của mình
Khuôn mặt R không hề lộ ra như mọi khi, nhưng tôi nhận ra một cảm giác buồn bã từ cô ta. Giờ mới nhận ra, có phải R đã buồn ngay trước khi chúng tôi được đưa trở lại, hay là tôi nhầm...?
Mà sao cũng được, cô ta đúng. Tôi đã trở lại đúng lúc. Bây giờ tôi chỉ cần giải thích tình huống với Iris và hy vọng rằng cô ấy đưa tôi trở lại Trái Đất.
Nhưng trước khi tôi có thể mở miệng, Iris nắm lấy tay tôi.
“Thôi nào, nhanh lên. Cậu có thể thay đồ trong phòng ta.”
“Hả?! Này, đợi đã!”
Iris sở hữu một sức mạnh mà chả phù hợp với cánh tay mỏng manh của mình, cổ kéo tôi đi, và tôi không còn cách nào khác ngoài đi theo.
“Trước hết, cậu cần tắm. Đây, vào đi.”
“Này đợi đã. Tôi cần nói với cô một chuyện quan trọn- Này!”
Trước khi tôi có thể đề cập rằng mình cần phải đi cứu Satsuki, tôi đã bị đẩy vào phòng tắm.
Và đó là một phòng tắm kỳ lạ. Không thấy bồn tắm hay vòi sen thông thường.
“Được rồi, tới lúc tắm rồi!”
“Hả? Nhưng tôi vẫn mặc quần áo...”
Tôi nghe thấy cô gái điều khiển một cái gì đó từ bên ngoài khu vực tắm rửa, rồitrần nhà ở trên tôi mở ra giải phóng một lượng lớn khí trắng.
“Oi, nè! Gyaa!”
Đột nhiên, thân thể tôi bị một lực ly tâm mạnh bắt đầu xoắn vào tôi cùng khí xung quanh. Sau hơn mười giây liên tục xoáy khiến tôi không thể phân biệt được trên dưới trái phải... cuối cùng tôi cũng được thả ra.
“Được rồi, xong rồi. Giờ cậu đã sạch.” Iris vừa nói vừa bước vào khu tắm.
Tôi chỉ cảm thấy muốn nôn.
“... Bây giờ mình biết quấn áo cảm thấy thế nào khi chúng ở trong mấy giặt rồi.”
Tôi đoán khí trắng hoạt động như một loại chất làm sạch có thể làm sạch cả cơ thể và quần áo cùng một lúc. Tôi phải thừa nhận là khà hiệu quả, mặc dù phương pháp có chút kỳ cục(?).
“Kế tiếp là chọn đồ. Do cậu là người yêu của ta, ta sẽ mặc cho cậu trang phục tuyệt nhất.”
“Này, chờ chút-”
Tôi bị kéo xuống một hành lang khác, và chúng tôi đến một căn phòng trông như phòng ngủ của con gái.
Giường tròn với tấm trải gường màu hồng. Một cái rương lớn với đồ trang điểm. Thú bông có vẻ từ loài động vật không-thuộc-Trái-Đất. Tôi tự hỏi liệu con bạch tuộc lai hưu cao cổ đó thực sự có tồn tại đâu đó trong vũ trụ này chăng... Tôi chắc chắn sẽ không muốn gặp nó. Có rất nhiều đồ khác, nhưng nơi này lớn như phòng khách nhà tôi, nên căn phòng vẫn còn khá rộng rãi.
“Được rồi, không biết thứ nào tuyệt cho Rekka đây ta!”
Iris ngân nga khi kéo trang phục từ rương đồ. Một cái váy, một cái váy khác, thêm một cái khác... Nhỏ này định cho mình mặc gì thế chứ?
“N-nè, Iris...”
“Hmm? Gì?”
Iris ngừng lục lọi ngăn kéo đồ và quay về phía tôi.
Argh!... Thật khó nói khi mà cô ấy nhìn tôi như thế, nhưng tôi không còn lựa chọn nào cả. Satsuki đang gặp nguy hiểm ngay lúc này, còn vấn đề của Iris không nghiêm trọng lắm. Xét tơi mức cấp thiết, thì cũng không khó hiệu khi tôi ưu tiên Satsuki hơn.
Quyết định, cuối cùng tôi đã nói.
“Khi dịch chuyển này kết thúc... Xin lỗi, nhưng cô có thể gửi tôi về lại Trái Đất không, làm ơn đó?”
“Hả!? Nhưng tại sao!?”
Như dự đoán, Iris không hài lòng với yêu cầu của tôi.
“Thực ra…”
Tôi nói với Iris về việc người bạn thanh mai trúc mã của tôi, Satsuki, hiện đang bị truy bắt bởi một pháp sư tên là Messiah. Tôi bỏ qua phần mà tôi nhầm Satsuki thành Iris lúc ở nhà máy bỏ hoang, cũng như ‘Dòng dõi Namidare’, vì tôi cảm thấy nó sẽ làm mọi thứ trở nên khó hiểu hơn.
Tôi đưa ra một lời giải thích kỹ lưỡng, và nhấn mạnh vào tình huống thảm khốc của Satsuki, và tôi chắc chắn rằng tôi đã làm tốt việc đó.
Iris chắc chắn sẽ bị thuyết phục và đưa tôi trở lại Trái Đất, nhưng,
“Không.”
Cô ấy trả lời ngay lập tức và kết thúc.
Phần 2
“N- nhưng tại sao?” Tôi hỏi lại.
Nhưng cô gái ngoài hành tinh quay lưng lại với tôi.
“Con nhỏ Satsuki đó quan trọng với Rekka hơn ta, đúng không? Nên là không.”
“Không, đây không phải là về ai quan trọng hơn. Tôi chỉ cần đi cứu cô ấy-”
“Ta cũng cần Rekka cứu mình nữa. Tại sao cậu không muốn gặp Papa của ta!?”
Erm, chuyện gì đang diễn ra đây? Iris nghĩ rằng tôi chỉ muốn cứu Satsuki và bỏ qua cô ấy sao?
“Tôi sẽ đóng vai người yêu của cô sau mà, nhưng Satsuki lúc này đang gặp nguy hiểm đó, nên hãy để tôi cứu cổ trước...”
“Thấy chưa? Con nhỏ Trái đất này quan trọng hơn ta!”
Sao lại thế này chứ!?
Iris tát tay tôi khi tôi cố chạm vào cô ấy, và gục đầu xuống gường.
“Ta ghét Rekka!” Cô nàng hét lên từ dưới nệm, rồi tôi đi quanh phòng, không biết làm sao để tiếp tục.
Sao lại hóa ra thế này? Không phải mình nói với cổ là Satsuki bị truy bắt bởi Messiah sao? Tôi có thể giả là người yêu của Iris bất kỳ lúc nào, lẽ dĩ nhiên là tôi phải ưu tiên Satsuki rồi.
Khi tôi ôm lấy đầu, R lướt trong tư thế ngược qua không khí, hướng về tôi một ánh mắt lạnh lùng.
“Rekka-san, cậu thật sự là một tên đại ngốc không hiểu trái tim người con gái.”
Tôi không biết đáp lại thế nào...
Iris cuộn tròn dưới chăn, và dường như sẽ không thèm ra ngoài.
[Dịch chuyển kết thúc trong một lát nữa. Hãy cẩn thận chấn động]
Tôi liếc lên khi nghe âm thanh thông báo phát ra từ trên trần.
Chết tiệt. Tôi muốn trở lại Trái đất ngay khi kết thúc dịch chuyển này, nhưng sẽ rất khó khăn khi Iris không chịu hợp tác. Tôi cần phải an ủi cô ấy bằng cách nào đó.
“Erm ... Xin lỗi. Xin đừng giận nữa, ra ngoài đi mà.”
*Chát!*
Cái đuôi của Iris đang trườn ra từ dưới tấm chăn, đập mạnh vào nệm.
Chết tiệt. Mình nói sai sao?
[Kết thúc dịch chuyển]
Thông báo này báo hiệu dịch chuyển kết thúc.
Vì phòng riêng của Iris không có cửa sổ nên tôi không thấy con tàu rời khỏi vùng dịch chuyển. Thay vào đó, tôi đột ngột cảm thấy áp lực nhẹ lên bụng, và tôi đoán đó là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đã dịch chuyển xong.
“N-nè, cầu xin cô. Tôi muốn trở lại Trái đất sớm,” Tôi vừa nài nỉ vừa kéo cái chăn trên người Iris.
“Không! Không bao giờ!” Iris vừa hét vừa kéo chăn lại.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình như một người mẹ cố kéo đứa con buồn ngủ ra khỏi giường.
Do là Iris rõ ràng mạnh hơn, tôi sớm mệt mỏi vì cố kéo cái chăn ra.
Giờ không phải là lúc giận dỗi như con nít. Tôi cần phải cứu Satsuki càng sớm càng tốt.
Tôi đứng lên lần nữa, đặt tay lên cơ thể của Iris và lắc cô ấy.
“Oi! Nghiêm túc đó! Tôi thực sự cầu xin cô! Tôi sẽ quỳ xuống và cúi sát đầu trước mặt cô nếu cô muốn thế.”
“Cúi sát đầu là sao?”
“Vũ khí cuối cùng của một người đàn ông!”
Hoặc đó là những gì mẹ tôi nói với tôi. Thực tế thì, bà ấy, chứ không phải ông già, là người đã dạy tôi làm thế nào để trở thành một quý ông.
"......"
Iris ló mặt ra từ dưới tấm chăn và nhìn tôi, vẻ mặt cảnh giác. Xét theo thái độ của cổ, Iris vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận yêu cầu của tôi.
“…Tôi hứa với cô!”
Bây giờ không phải là thời gian để giữ thể diện nữa. Tôi dùng vũ khí cuối cùng của mình, anh dũng khuỵu gối và cúi đầu sát sàn.Tôi nghe Iris hoang mang, có lẽ bị sốc bởi cảnh tượng kỳ lạ này.
“Sau khi tôi cứu được Satsuki, tôi hứa sẽ cứu Iris! Xin để tôi tới chỗ Satsuki. Cô ấy có lẽ đang nằm trong tay Messiah lúc này. Nên làm ơn! Tôi xin cô!”
Tôi im lặng. Lcú này, tôi chỉ cần Iris để hiểu cảm xúc của tôi.
Iris vẫn im lặng trong một lúc. Tôi có thể cảm thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào đầu tôi.
Tôi kiên trì, không dao động.
Cuối cùng... Tôi đã thắng.
Iris ngồi dậy, vẫn còn quấn trong chăn và chằm chằm nhìn vào tôi.
“... Rekka, cậu có thích Satsuki không?”
“Hả? Không, cổ chỉ là một người bạn thơ ấu thôi.”
Sững sờ vì câu hỏi đột ngột, tôi trả lời một cách trung thực nhất có thể.
*Haizzz…*
Vì sao đó, mà R đang thở dài trên đầu tôi.
Sau đó…
“…Ta hiểu rồi. Cậu có thể trở lại Trái Đất.”
“Thật không!?”
Tôi nhảy lên và nhìn Iris.
Cô ấy vẫn không hài lòng, nhưng nét mặt dịu đi.
“Tại sao ta phải nói dối chứ... Nhưng!”
Iris cúi xuống gần tôi tới mức mũi chúng tôi tí nữa thì chạm nhau.
“Satsuki thực sự là người bạn thơ ấu của cậu thôi, phải không? Không phải nói dối, đúng không?”
“V-vâng!”
Tôi không hiểu tại sao Iris lại quan trọng chuyện đó đến thế, nhưng vì đó là sự thật, tôi gật đầu mạnh để xoa dịu cổ.
Với một tiếng thở dài, Iris cuối cùng đã đồng ý đưa tôi trở lại Trái Đất.
Ngay lúc đó, một cú va chạm đột ngột từ bên cạnh phi thuyền, làm cho sàn nhà rung lên.
“Kyaa!”
“Uwaah!”
Đúng lúc bất cẩn, Iris mất thăng bằng và ngã khỏi gường, rơi lên tôi.
“Ouch...”
Trong nỗ lực để ngừa cổ rơi xuống đất, tôi đập đầu vào sàn, và tầm nhìn tôi mờ dần.
“Tại sao phi thuyền lại lắc lư như thế này?”
Tựa như một con tàu bị sóng biển đánh vào.
Tôi cố đẩy Iris ra khỏi tôi... nhưng đôi tay tôi lại chạm vào một gì đó mềm mại.
Oh... Một cảm giác lo sợ tràn ngập trong tôi. Vẻ mặt của Iris cũng đang tỏ ra sốc. Tôi không muốn nhìn ra khỏi mặt cô ấy, không muốn nhìn xuống. Nhưng Iris chầm chậm nhìn xuống ngực, và ánh mắt tôi tự nhiên nhìn theo. Oh, làm ơn bằng cách nào đó biến cảm giác tuyệt vời áp lên tay tôi thành ảo giác.
“Kyaah! Rekka chạm vào ngực ta!”
Và hy vọng của tôi sụp đổ bởi tiếng hét của Iris.
“Không không không, chờ đã! Là tai nạn! Thực sự là tai nạn!”
Iris nhảy khỏi tôi, mặt đỏ lên và quấn khăn quanh người như để bảo vệ.
Nè, không phải cổ là người cứ luôn bám vào tôi sao? Tôi chưa bao giờ chạm vào cô ấy. Thật là một cô bé ích kỷ... Nhưng nghĩ thế cũng chẳng được gì! Tôi cần phải đảm bảo với cô rằng tôi không phải là tên biến thái! Không, tôi cần phải tìm ra lý do mà phi thuyền lại như vậy.
“Iri-au!”
Ngay khi tôi mở miệng, một món đồ chơi mềm như một con thỏ lai chim cánh cụt được ném vào mặt tôi.
“Không! Đừng đến gần!”
“OK! Tôi không làm thế, nên là ngừng ném mấy thứ đó vào tôi!”
Dù cho chúng có mềm thế nào, cũng sẽ gây tổn thương nếu một người ngoài hành tinh ném nó!
Sau khi Iris bình tĩnh, chúng tôi đi đến phòng điều khiển của phi thuyền.
Và những gì tôi thấy là...
“R-rất nhiều UFO!?”
Rất nhiều phi thuyền không gian lơ lửng ngoài cửa sổ của chúng tôi, như tôi hiểu thì, chúng tôi hoàn toàn bị bao vây. Vái cái trong đó kết nối với phi thuyền của Iris, ngăn không để nó di chuyển.
“Iris. Đừng nói chúng từ hành tinh Satamonia...”
“…Không. Đây thuộc về đội cảnh sát từ Phenerita.”
“Hả?”
Không phải hành tinh Phenerita là quê hương của Iris sao? Tại sao chúng tôi lại bị bắt?
[Cuối cùng cũng bắt được con, Iris.]
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ loa của phòng điều khiển. Iris mở to mắt.
“Cha!”
“Cha!?”
Nè nè, không phải quá phóng đại sao khi mà bắt con gái của ông như thế này?
“Papa, sao cha lại làm vậy? Sao lại bắt con như tù nhân?”
[... Bởi vì con không biết gì. Có lẽ là do ta che chở cho con quá lâu...]
Cái cách nói chuyện của ông ta cảm thấy sai sai.
Đây có phải là cách một người cha nói chuyện với con gái mình?
“Nè, bác.”
[Hmm...? Có ai đó với con sao, Iris...? Không thành vấn đề. Có thể hỏi sau. Trước tiên, hãy để hạm đội hộ tống con tới Phenerita. Sau đó, ta sẽ cần con xuất hiện ở ‘Owaria’.]
Với điều đó, kết nối bị cắt.
Chúng tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng do phi thuyền của chúng tôi bị tóm, không có cách nào để trốn thoát. Chúng tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc để bị đưa tới Phenerita.
Phần 3
Từ không gian, Phenerita xuất hiện như một hành tinh màu lục. Khi chúng tôi hạ cánh, những cánh đồng lớn ngút ngàn tít xa tầm mắt. Nếu Trái Đất được xem là một thế giới của nước, thì Phenerita chắc chắn là một thế giới của đồng cỏ.
Vì phi thuyền của Iris được neo chặt chẽ với những chiếc khác trong hạm đội, chúng tôi chỉ có thể đi theo bất cứ nơi nào họ đi. Và bất cứ nơi nào đó trở thành một tòa tháp cao ẩn trong đám mây. Ở bên cạnh tháp, có một lỗ hổng, như một cái miệng, và từng phi thuyền bay vào đó.
Có vẻ như đây là trụ sở hội đồng cao cấp của Phenerita, ‘Owaria’.
Iris và tôi bị ép phải ra khỏi phi thuyền, và súng laser cùng đồng hồ dịch chuyển của tôi bị tịch thu. Tôi thực sự nghĩ đến việc trốn đi bằng đồng hồ dịch chuyển, nhưng Iris đã nói rằng ‘Owaria’ được lắp đặt những thiết bị ngăn cản sự hình thành của dây chằng. Với các biện pháp như vậy, cố gắng nhảy vào vùng dịch chuyển ở đây là quá nguy hiểm...
Chúng tôi bước lên một cái bệ đứng như thang máy. Khi đi lên, tôi nhìn xuống cạnh bệ, tự hỏi trước đây từng có người té xuống chăng, nhưng Iris bảo đảm rằng có một trường lực vô hình đang giữ chúng tôi an toàn.
“......”
Được hộ tống bởi các lính canh xung quanh, Iris vẫn im lặng. Cô ấy vừa mím môi lại vừa nhìn xuống sàn.
Mà, có là ai thì cũng sẽ khó chịu, khi mà bị đối xử như vậy bởi cha của mình.
Và chính ông ta, chủ tịch hội đồng của ‘Owaria’, đang nghĩ gì chứ?
Giống những tù nhân không bị còng tay, chúng tôi sớm được đưa lên tầng cao nhất của tháp... Đó là một căn phòng với một bàn tròn, nơi các thành viên của hội đồng cao cấp ngồi. Căn phòng tỏa sáng không bình thường, và tôi nhanh chóng nhận ra rằng một bức tường được làm bằng thủy tinh, cho phép nhìn ra một biển mây bên ngoài.
Ngồi ở bàn tròn và mặc quần áo với cổ áo cao là một nhóm đàn ông trung niên và người cao tuổi. Vẻ mặt của họ rất nghiêm khắc, và tôi đoán đó là vì họ là thành viên của hội đồng cao cấp.
Nè nè, có thể thêm chút chào đón không thế?
Sau đó, người đàn ông ngồi ở đầu đối diện của cái bàn từ nơi Iris và tôi đứng- một người đàn ông cơ bắp với mái tóc bạc chỉnh chu và một ánh mắt sắc bén-, đặt cằm trên mu hai bàn tay đang đan vào nhau và nhìn chằm chằm vào Iris .
“Đó là ai?”
Tôi thì thầm với Iris.
“Đó là ... Papa của ta. Chủ tịch hội đồng của Owaria.”
“Sao ổng giận thế?”
“Không biết. Có lẽ là vì ta đã bỏ nhà đi... Nhưng ta chưa từng thấy ông ấy giận dữ tới vậy.”
Hmm...
Tôi liếc nhìn R, đôi mắt đang chờ đợi một lời giải thích, nhưng cô ta chỉ nhún vai đáp lại.
“Tui hông thể đoán ra tình huống nếu tui hông biết chi tiết.”
Có lẽ vậy.
Sao cũng được, tôi cần phải thu thập chút thông tin. Nếu không, tôi có lẽ sẽ không được thả ra, và sẽ phải ở đây vô thời hạn.
“A-um...”
“Ta không biết cậu là ai, nhưng hãy im lặng.”
Nhưng tôi thậm chí còn chưa nói gì cả mà...!
Có vẻ tôi sẽ không có quyền phát biểu tại đây.
“Iris”, tôi nhắc nhở cô gái đứng bên cạnh tôi, hy vọng sẽ khiến cô ấy bắt đầu nói.
“Oh, um...”
Iris lưỡng lự, có lẽ bởi vì cái liếc kia vẫn hướng về cô, nhưng cuối cùng cô ấy cũng ngẩng đầu lên và nói bằng giọng nhút nhát,
“Um... Papa?”
“Sao?”
Ông ta có lẽ đang nói chuyện với con gái mình, nhưng giọng nói của chủ tịch hội đồng vẫn còn dữ dội.
“Ực...! Um...”
Iris nuốt nước bọt và cúi đầu xuống.
“C-con đã làm gì sai sao?”
Ngay khi cô ấy nói ra được, tâm trạng xung quanh bàn ngay lập tức trở nên lạnh giá.
Oi! Đó là câu hỏi sai!
Tôi cố ngăn bản thân trước khi hét vào mặt cô ấy.
Xem xét bầu không khí, tôi có thể hiểu tại sao Chủ tịch hội đồng lại giận dữ. Suy cho cùng thì, Iris dường như không biết mình đã làm gì. Giống như thêm dầu vào lửa vậy.
Như dự đoán, những người đàn ông đấm mạnh lên bàn trong cơn thịnh nộ.
“Ý nhóc là sao, con đã làm gì sai ư!”
“Nhóc có hiểu được hậu quả từ những hành động của mình không?”
“Chủ tịch! Con bé có lẽ là con gái ngài, nhưng lần này con bé đã đi quá xa!”
Đó là một cơn bão khiển trách khiến tôi muốn bịt tai lại. Nhưng có vẻ những người ồn ào nhất là các thành viên không liên quan đến hai người họ. Ngược lại, cha của Iris vẫn im lặng, đôi môi vẫn đóng, chờ đợi mọi người im lặng.
“Uuh... Gì thế này...?”
Không thể hiểu được tình hình, giọng của Iris vang lên.
Mặc dù tôi hiểu nguyên do cho sự bùng nổ, nhưng cảm thấy không đúng khi nghe về hầu hết mấy câu khiển trách toàn là những lời xúc phạm vô nghĩa mà không có gì để làm với tình hình hiện tại.chẳng có ích gì cho tình huống hiện tại.
“Hiểu rồi, thì ra là như thế.”
R dường như là người duy nhất hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trước khi tôi có thể nghe cô ta giải thích, cha của Iris cầm một cái chuông nhỏ trên bàn và lắc nó. Âm thanh cao vang lên khắp căn phòng dường như xuyên qua màng nhĩ của tôi, và ngay sau đó căn phòng im lặng lại. Đó hẳn là một thiết bị được dùng để duy trì trật tự trong các cuộc họp của hội đồng.
“Hành tinh của chúng ta hiện đang phải đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng nhất chưa từng gặp phải từ thuở khai sinh vũ trụ.”
Cuối cùng, chủ tịch hội đồng bắt đầu nói chuyện với chúng tôi... hay đúng hơn, với Iris, cùng một giọng thấp.
“Trong quá khứ, Phenerita chỉ là một hành tinh không có tài nguyên riêng. Chúng ta từ từ xây dựng năng lực tài chính của mình bằng cách nhập nguyên vật liệu từ các hành tinh khác, xử lý chúng, sau đó xuất khẩu đi. Con biết rõ mà, đúng chứ?”
“......”
Iris gật đầu, nhưng vẫn im lặng.
“Nói thẳng thì, chúng ta là một hành tinh có thể không thể tự mình tồn tại. Nếu, vì bất cứ lý do gì, các hành tinh khác quyết định ngừng cung cấp cho chúng ta các nguyên vật liệu, tất cả chúng ta sẽ chết đói.”
Chủ tịch hội đồng kết thúc với một câu nặng nề, rồi mọi thành viên trên bàn tròn quay lại nhìn Iris.
Tôi không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào để hiểu rằng kịch bản tuyệt vọng của chủ tịch đã mô tả là đúng. Phenerita đang bước xuống con đường hủy diệt, bởi
“Iris, tất cả là vì con từ chối lời cầu hôn từ vua Satamonian.”
Vâng, tôi biết.
Không thể hiểu được tình hình, Iris lắc đầu.
“Nhưng ... không thể nào...”
Giọng của cô ấy nhỏ dần, và Iris chỉ có thể lắc đầu một cách mù quáng.
“C-chờ đã nào!”
Tôi không thể chịu được nữa, và quyết định can thiệp. Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của mọi người ngay lập tức quay về phía tôi.
“Cậu là ai?”
Tôi nuốt nước bọt trước khi trả lời câu hỏi của chủ tịch hội đồng.
“Tên tôi là Namidare Rekka. Về lý do tôi ở đây thì là một câu chuyện dài, nhưng tôi nghĩ mấy người đều hành động thực kỳ lạ.”
“Nhóc con! Ra ngoài!”
Một trong những thành viên hội đồng hét vào tôi, nhưng chủ tịch giơ tay lên, ngăn lời người đó.
“Namidare Rekka-kun. Ta muốn biết tại sao cậu lại ở đây, cũng như nơi nào và những gì mà con gái ta đã trải qua lúc nó trốn đi, nhưng chuyện đó có thể chờ đợi. Tuy nhiên, ta muốn cậu có thể cẩn trọng trong lời nói của mình.”
Cha Iris nói như một giáo viên. Nói cách khác, ông ta là một người mà tôi không muốn xử lý. Tuy nhiên, không có cách nào tôi sẽ giữ im lặng.
“Tất cả mọi người dường như đang đổ lỗi cho Iris, nhưng đó là vì vua Satamonian đã ép buộc cầu hôn cô ấy, phải không? Vậy tức là cô ấy có quyền từ chối!”
“... Xin lỗi, nhưng đó là vấn đề.”
“Tại sao?!”
“Vì Iris là con gái của tôi.”
Giọng của chủ tịch vẫn không cảm xúc khi nói.
“Ta là đại diện của Phenerita. Do đó, bất cứ điều gì vì hòa bình và sự thịnh vượng của hành tinh này sẽ là ưu tiên của ta, và bao gồm cả cách ta chọn chồng cho con gái mình.”
“Không, quyết định cuối cùng là sai lầm.”
“Và ta sẽ đưa ra những quyết định khiến mọi người phải chết đói sao?”
“Um! Không, nhưng…”
“Vua Satamonian là ngoan cố và hách dịch. Trong trường hợp xấu nhất, bọn ta có thể bị lính của hắn xâm chiếm. Chẳng biết hắn sẽ pha trộn lời giả dối nào dưới cái tên biện minh cho cuộc chiến với bọn ta nữa.”
Mọi người thường sẽ dùng tới những biện pháp như vậy đối với một cô gái sao...?
Không, đó là vì vua Satamonian không bình thường, và đó là vấn đề. Nếu hắn nghiêm túc về việc bắt đầu chiến tranh, thì không ai có thể ngăn cản. Đó có lẽ là lý do tại sao mọi người trong hội đồng rất buồn.
Chủ tịch liếc nhìn Iris lần nữa.
“Iris, con đã có một cuộc sống may mắn như vậy cho đến nay. Tất cả sự ích kỷ của con cũng sẽ được tha thứ, bởi vì con là con gái của chủ tịch hội đồng. Con không nghĩ là mình nên đáp lại lòng tốt của mọi người bằng cách lãnh trách nhiệm sao?”
......”
Iris không ngẩng mặt, nhưng mặt cô ấy lại đỏ bừng. Có lẽ Iris không nghĩ rằng hành động của mình sẽ dẫn đến sự tình này.
Oh, mình nên làm gì đây? Tôi không thể nghĩ ra cách để khắc phục tình trạng này, bởi vì tôi biết rằng Chủ tịch đúng.
Im lặng bao trùm căn phòng khi Iris và tôi đứng im.
Ngay lúc đó, ánh sáng trong phòng bất ngờ mất đi.
“Chuyện gì đang xảy ra!?”
Tôi nghe một trong những thành viên hội đồng kêu lên, nhưng tối đến mức tôi không thể nhìn thấy gì cả.
Mọi người bắt đầu nói chuyện ngay lập tức, và trong một khoảnh khắc, tất cả những gì có thể nghe thấy đều là tiếng la ó hỗn loạn. Đột nhiên, tôi nghe tiếng của chủ tịch vang lên, ra lệnh bọn an ninh để điều tra vụ việc.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi không thể làm gì để giúp đỡ. Khi tôi đang đứng yên một chỗ... Tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó kéo tay áo khoác của mình.
Từ vị trí của chúng tôi, tôi đoán đó là Iris đang kéo tôi, và tôi có thể cảm thấy cô ấy run rẩy.
“……Oh.”
Ngay khi tôi định trấn an cô ấy, căn phòng bỗng dưng sáng lên.
Tuy nhiên, nguồn ánh sáng không đến từ trần nhà lần này, mà từ một bức tường trong phòng, nó biến thành một màn hình lớn sáng rực rỡ.
[Ộp Ộp Ộp, Iris-chwan! Em trông thật đáng yêu như mọi khi~]
Phần 4
... Cùng với tiếng cười khó chịu là kẻ xuất hiện trên màn hình trông như một con heo lai ếch hình người, với mấy cọng râu da mọc trên đầu. Cơ thể màu tím phình ra của hắn, với năm cuộn chất béo dọc theo bụng anh, lắc lư theo mọi cử động. Một nam da tím thứ hai đứng bên cạnh, và hoàn toàn trái ngược, người này như da bọc xương vậy.
“Và bọn này có thể là ai đây?” R hỏi với giọng bình thản như mọi khi.
Không có câu trả lời, vì không ai có thể nghe cô ấy, nhưng chủ tịch hội đồng đang nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt khó chịu, lên tiếng.
“Đức Vua Satamonia. Tôi nhớ mình không có mở một đường dây liên lạc trực tiếp giữa các hành tinh của chúng tôi đâu nhỉ?”
Vậy cái cục nhọt đó là vua Satamonian sao...?
Nghe vậy, tên vua cười lại.
[Ộp ộp, đừng nói nghiêm nghị thế. Khi ta nghe nói rằng Iris-chan đã trở lại, tôi không thể bình tĩnh được. Phải, ông trưởng. Đúng chứ, Ngài Đại diện?]
Và cái tên da bọc xương, cùng cái nụ cười khó chịu đó trên mặt, dường như là cố vấn của vua.
[Vâng. Khi nghe tin tức, Đức vua của chúng tôi đã đích thân ra lệnh cho quân tình báo. Thậm chí ngài còn lỡ tay đánh vào vật cưng trong cơn hoảng loạn.]
[Humm? Có sao? Ta không nhớ đã mất con nào.]
[Bởi vì chúng thần đã thay thế ngay.]
[Hmm ~ Sao cũng được, ta muốn con vật cưng mới là một con tinh tinh tím từ hành tinh Jambaria]
Không phải là chủ đề đang đi lạc đó sao?
Như thể quên rằng họ đã ngắt một cuộc họp, tên vua và cố vấn của trò chuyện về vật nuôi. Chẳng bao lâu, các thành viên Hội đồng Pheneritan bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn.
“... Thưa Đức Vua, tôi có thể hỏi mục đích của ngài khi liên lạc với chúng tôi không?”
[Ngươi không biết sao? Rõ ràng là về cuộc hôn nhân của ta với Iris-chan.]
Iris cứng người.
Tuy nhiên, vua Satamonian dường như không để ý, mặc dù mọi dấu hiệu chỉ ra rằng cô ấy không muốn kết hôn với hắn
Tuy nhiên hành tinh này sẽ gặp rắc rối nếu cô ấy từ chối.
Mọi người trong phòng quay lại nhìn Iris, như thể lặng lẽ buộc cô ấy chấp nhận.
“......!”
Tôi muốn giúp Iris, nhưng bây giờ tôi vẫn im lặng, cũng nhìn cô ấy.
Nếu cô ấy từ chối lời đề nghị này, sẽ có một cuộc chiến giữa các thiên hà.
Và nếu điều đó thực sự xảy ra... làm sao tôi có thể thắng được đây?
Đánh bại Ma Vương chỉ là việc đấu với một kẻ địch, nhưng một cuộc chiến tranh thì khác. Không chỉ mạng tôi bị đe dọa, Nếu tôi mắc sai lầm, hàng trăm ngàn người sẽ chết. Đó là ý nghĩa của chiến tranh.
Thật là một gánh nặng quá lớn để tôi có thể chịu một mình.
Bên cạnh đó, tôi không thể nghĩ ra kế hoạch thích hợp để giải quyết vấn đề.
Tôi có nên thực sự đồng tình với mong muốn của chủ tịch và để cho Iris chịu trách nhiệm...? Tôi biết chúng tôi không thực sự có nhiều sự lựa chọn trong vấn đề này.
Sau đó, như thể được kiểm soát bởi sự nhiệt tình tập thể của những người có mặt, Iris từ từ gật đầu, vừa quay mặt đi vừa cắn môi. Có lẽ Iris bỏ qua cảm xúc của mình và đồng ý vì lợi ích của mọi người.
Nhưng một giọt nước mắt lăn xuống má đang phản bội cảm xúc của cổ.
Không thể chịu được nữa, tôi hét lên.
“Ngừng lại ngay!!”
Ánh nhìn của mọi người ngay lập tức đổ dồn vào tôi.
“... Rekka?”
Iris cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi với đôi mắt đầy lệ.
[Hmm? Ngươi là ai?]
“Im đi, đồ lợn ếch!”
[Ộp!?]
Sau khi bị sốc thì tên vua im lặng, tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại trước khi tiếp tục.
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã bị ảnh hưởng bởi những kẻ trong căn phòng này, và quên mất một sự thực quan trọng.
“Câu chuyện” này đang nhanh chóng hướng tới kết cục tồi tệ với tốc độ cao.
Và cho tận đến lúc tôi thấy nước mắt Iris, tôi vẫn đứng trong im lặng, nghĩ về những thứ như’đành chịu thôi’ và ‘mình chẳng thể làm gì cả’... Tôi là một tên ngốc. Nếu vấn đề có thể được giải quyết bằng cách không làm gì cả, thì chúng tôi đâu có ở trong hoàn cảnh như bây giờ.
Tôi được đưa đến đây để đẩy “câu chuyện” này hướng tới một kết thúc có hậu.
Tôi sẽ không nói rằng những gì tôi định làm là giải pháp đúng đắn... nhưng tôi sẽ tiến lên và chấm dứt ‘bi kịch’ này!
“Mấy người, mấy người thực sự nghĩ chuyện này là đúng sao!?”
Mọi người trong phòng nhìn chằm chằm vào tôi, lặng lẽ hét, ‘ngươi đang nói gì vậy?’.
Nhưng tôi sẽ không chịu câu trả lời đó.
Tôi lại nhắc lại lần nữa, đối mặt với chủ tịch hội đồng, người đang nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt híp lại.
“Còn ông thì sao, chủ tịch? Ông có nghĩ rằng Iris kết hôn với tên vua đó là đúng?”
“Chàng trai, xin dừng lại đi. Đây là vấn đề của hành tinh chúng tôi.”
“Tôi hỏi ông, ông có nghĩ rằng điều này là đúng?”
“…Đó không phải là vấn đề. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ hòa bình của hành tinh này và nhân dân của nó.”
“Im đi! Trả lời câu hỏi của tôi! Tôi hỏi, ông có thực sự nghĩ rằng ép con gái mình phải kết hôn sẽ giúp mọi người có một cái kết có hậu không!?”
Khuôn mặt của chủ tịch nhăn lại, và lần đầu tiên, một cơn thịnh nộ tỏa ra trong ánh mắt ông khi ông cắn môi và trừng mắt vào tôi. Sức mạnh của cú cắn làm đứt lớp da môi của ông, và vết máu chảy xuống nói lên cảm xúc của ông.
“... Và cậu muốn ta nói gì chứ?”
“Không gì cả, nhưng sẽ có ích nếu ông biểu lộ cảm xúc của mình. Phải không, Iris?”
“Papa…”
Mắt Iris đỏ và sưng lên, nhưng vẻ mặt của cô ấy tựa như gánh nặng vừa được lấy khỏi vai mình.
Không có gì khủng khiếp hơn là việc bị giao cho kẻ thù bởi chính người cha của mình. Iris hẳn là cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cha cô ấy thật sự không muốn cổ kết hôn với vua Satamonian.
Tôi đoán mọi thứ sẽ ổn từ giờ.
Sau đó…
[Nè. Ngươi nói gì thế? Ngươi định phá hỏng cuộc hôn nhân của ta và Iris-chan-ộp!?]
Tên vua, tức giận vì bị bỏ qua, hét lên trên màn hình, nước bọt tung tóe.
R đang nhìn chúng tôi trong im lặng, thở dài.
“Rekka-san, cậu định làm gì đây? Chuyện này tệ nhất thì có lẽ sẽ gây ra cuộc chiến thiên hà đó, biết chứ?”
Cô ta đúng. Nếu điều đó xảy ra, tất cả sẽ bị kết thúc.
Nên tôi phải hành động.
Tôi trừng mắt nhìn vua Satamonian.
“Tất nhiên ta sẽ phá nó. Bởi vì... Ta sẽ kết hôn với Iris!”
[G-gììììì!? Ngươi nói gì hả!?]
“Câm miệng! Đó là tình yêu sét đánh! Thực sự là, ta đến từ trái đất chỉ để kết hôn với cô ấy!”
Trong nghĩa phóng đại thì là thật, nhưng tên vua này không cần biết điều đó.
“Ta có thể làm Iris hạnh phúc! Ta sẽ không bao giờ để con lơn ếch như ngươi có cô ấy!”
[N-n-ngươi gọi ai là lợn ếch hả!?]
“Không vui sao? Thế thì…”
Đưa nắm tay lên trước mặt tên vua Satamonian, tôi hùng hồn mà nói ra.
“... Đấu với ta đi, kẻ thắng sẽ có Iris!”
[G-GÌ~!? Ngươi chỉ là một thằng nhóc từ hành tinh nào đó chả biết thôi!]
“Đàn ông đích thực đấu với nhau bằng nắm đấm của mình! Ngươi có thể ra lệnh cho quân đội của mình tấn công một hành tinh, nhưng lại sợ đấu tay đôi với một người Địa Cầu tầm thường à!? Ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát thôi!”
[ỘPPPPPPPPPPP!!]
Khuôn mặt của tên vua trở nên đỏ tía. Tôi có lẽ đã đẩy hắn đến giới hạn.
“Vậy, ngươi sẽ nói gì đây, con lợn ếch khốn kiếp kia?”
Tôi tiếp tục khiêu khích tên vua cùng lúc đó siết chặt nắm tay đang run rẩy của mình, mồ hôi lạnh đang tuôn ra.
Tính chất cơ thể tôi có lẽ cho phép tôi giải cứu một “câu chuyện”, nhưng luôn luôn có khả năng thất bại.
Tuy nhiên... ngoài việc kích động tên vua vào cuộc chiến trực diện... tôi không thể tìm ra giải pháp nào khác.
Sau khi chứng kiến sức mạnh của súng laser được sản xuất tại Satamonia, rõ ràng rằng danh tiếng của họ là một hành tinh chiến binh không phải hư danh. Nếu hăn mang loại vũ khí đó vào cuộc đấu tay đôi của chúng tôi, thì tôi sẽ dễ dàng tan thành tro bụi... Nhưng thế cũng có nghĩa là một cuộc chiến tranh có thể được ngăn chặn. Tệ nhất thì, tôi sẽ là kẻ hy sinh duy nhất.
Tôi có thời gian để suy nghĩ về một kế hoạch chiến đấu sau. Điều quan trọng nhất bây giờ là kéo hằn vào một trận đấu tay đôi.
[Thưa Đức vua. Liêu thần được phép chứ ạ.]
Ngay lúc đó, tên cố vấn gầy, kẻ vẫn giữ im lặng cho đến bây giờ, bước lên.
[Gì thế!?]
Tên vua giận dữ vừa khạc nhổ vừa hắn quay lại, nhưng tên da bọc xương chỉ mỉm cười.
[Nếu người chấp nhận, thần muốn chia sẻ quan điểm khiêm tốn của mình.]
Tên da bọc xương bắt đầu thì thầm vào tai tên vua, và từ từ, khuôn mặt của hắn chuyển từ màu đỏ tía xấu xí trở lại màu ban đầu của nó. Không bao lâu sau, một nụ cười tự mãn lộ trên mặt, và hắn lại cười một lần nữa.
[Được, nhóc con. Ta chấp nhận thách đấu.]
“O-OK...!”
Mọi việc đã diễn ra theo kế hoạch, nhưng tại sao tôi cảm thấy không thoải mái... ?!
[Nhưng do ngươi là kẻ chen ngang giữa ta và Iris, ta sẽ quyết định điều kiện của trận đấu tay đôi.]
“......! Được.”
Thế là sao? Tình hình đã không sáng sủa cho tôi từ trước, nhưng với sự can thiệp của tên da bọc xương lúc này, tôi có thể cảm thấy kịch bản tồi tệ nhất đang tới...!
Sau đó, tên vua Satamonian mở miệng to của hắn...
[Vào lúc nửa đêm, một thiên thạch sẽ tấn công Trái đất.]
... và đưa ra điều kiện của trận đấu tay đôi.
“……Hả?”
Trong một khoảnh khắc, tôi đã hoàn toàn bị choáng váng bởi tuyên bố của hắn.
Không phải tôi không hiểu hắn nói gì. Chỉ là tâm trí tôi từ chối hiểu.
Ý tôi là... Thiên thạch?
[Nếu ngươi có thể ngăn Thiên thạch, ngươi sẽ thắng. Nếu không, thì ngươi thua.]
“Chờ chút nào! Vậy nếu ta thua, thiên thạch sẽ đâm vào Trái Đất!?”
[Ộp ộp, đừng lo. Ta sẽ đảm bảo gửi một thiên thạch vừa đủ cỡ để hủy diệt Trái đất.]
“Không cần mấy cái chi tiết đó!”
Nhưng cơn giận của tôi chỉ khiến hắn vui vẻ. Tên vua thư giãn trên chiếc ghế, cưới phá lên.
[Ộp ộp ộp ộp! Ta không quan tâm ngươi sẽ làm thế nào, nhưng mục tiêu của ngươi là ngăn Trái Đất khỏi bị hủy diệt... Ta cá là ngươi đang hối hận vì gây thù với ta lúc này.]
“C-chờ đã!”
Nhưng truyền thông đã bị cắt.
Nửa đêm? Một thiên thạch? Trái đất bị hủy diệt nếu mình thua?
... Mình thực sự phải làm một chuyện không tưởng lần này sao?
Phần 5
Cuộc họp hội đồng sớm được hoãn, và tôi bị quản thúc dưới quyền của chủ tịch hội đồng. Tuy nhiên, tôi không bị thẩm vấn, chỉ là được chăm sóc bởi Iris khi chủ tịch tự nhốt mình trong văn phòng... Có lẽ ông ta không xem tôi là một mối đe dọa nữa, và đưa lại tôi những thiết bị của mình, chuyện đó khiến tôi thành thật cảm ơn.
Tôi được đưa đến phòng riêng của Iris và được bảo nghỉ ngơi trên ghế sofa. Iris đã rời đi, nói rằng cô ấy sẽ cho tôi một số đồ ăn nhẹ và đồ uống.
Đồng hồ trên tay tôi báo là đã 5 giờ chiều
Tôi có thêm bảy tiếng nữa trước khi thiên thạch rơi xuống Trái Đất.
“... Mình phải làm gì đây?”
Nếu có cách để àm đơn thương độc mã ngăn một thiên thạch, tôi ước rằng ai đó dạy cho tôi... Đó là nếu có cách thôi.
“R, cô có biết cách để ngăn một thiên thạch không?”
“Thấy thế nào về việc buộc vào người cậu vài quả bom và làm như thực hiện nhiệm vụ Kamikaze?” (Kamikaze: từ để miêu tả nhiệm vụ cảm tử của lính nhật bằng cách đâm máy bay mình vào máy bay quân địch.)
“…Không.”
Tôi sẽ làm thế nếu nó có hiệu quả.
Mà, R đã nói rằng cô ta không thể giúp tôi “giải quyết câu chuyện”, nên là tôi chẳng mong đợi cô ta sẽ cho tôi ý tưởng tốt... Nhưng tôi thực sự tuyệt vọng.
Tôi bình thản trên ghế sofa và nhìn chằm chằm vào trần nhà, rồi Iris trở lại với một con robot nổi đang mang một cái khay.
“Rekka, cậu ổn chứ?”
“Ờ.”
Tôi không muốn cô ấy lo lắng, nhưng tôi không thể giả vờ có tinh thần được.
Iris đặt một ít đồ uống và một cái đĩa với mấy thứ trông như bánh quy trên bàn trước sofa, rồi đưa robot ra khỏi phòng.
Chúng tôi ngồi im lặng trong một lúc, và Iris do dự hỏi,
“...Cậu không ăn à?”
“... Xin lỗi, tớ sẽ chỉ uống nước.”
Bây giờ tôi không thể ăn thứ gì cả, nên tôi làm dịu cơn khát của mình bằng chút nước trái cây.
Iris ngồi bên cạnh tôi, không đụng đến thức ăn.
Vì sao đó mà cô ấy trông thật ảm đạm.
“Chuyện gì vậy?”
“Hở?”
“Cậu trông thật ủ rũ.”
“...Cậu cũng vậy mà, Rekka.”
“Ừm! Tớ đoán vậy…”
Nhíu mày, tôi lén nhìn Iris.
“Iris, phi thuyền của cậu có được trang bị vũ khí phá hủy thiên thạch không?”
“Nó được trang bị để phá hủy các mảnh vụn trong không gian, nhưng không thể với những vật to lớn như thiên thạch... Xin lỗi.”
“Ra vậy... Argh! Mình cần phải suy nghĩ thật nhanh!”
Nghe thì thầm tuyệt vọng của tôi, Iris quay mặt đi.
“Ta xin lỗi. Tất cả là lỗi của ta.”
“Không có gì đâu, tớ cũng có lỗi.”
“Không... Đó là lỗi của em.”
"?"
Lần đầu tiên, giọng của Iris dường như nhẹ nhàng.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà suốt nãy giờ, nhưng lúc này, tôi quay sang Iris.
Iris nhìn tôi.
“Rekka, sao lúc đó anh lại giúp em? Anh đâu cần phải can thiệp vào vấn đề của hành tinh em.”
“Này này, không phải đã quá muộn để nói thế rồi sao?”
“…Em xin lỗi.”
“Không, tớ không đổ lỗi cho cậu.”
Iris dường như cảm thấy thực sự có lỗi. Tôi đoán lúc này thì đành chịu thôi, nhưng tôi không muốn là một trong những nguyên nhân khiến cô ấy cảm thấy như vậy.
“Không phải giúp một cô gái đang khóc là chuyện thường sao? Nên đừng có lo.”
Câu đó nghe có vẻ ngốc hơn tôi nghĩ, nhưng tôi không biết cách diễn đạt.
Nhưng có vẻ Iris ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt rộng mở... rồi Iris nở một nụ cười.
“Rekka là một tên ngốc.”
“Ồ mà, mọi người đều nói thế.”
Cũng chẳng quan trọng với tôi, vì nó làm cho Iris cười lại.
Và sau đó,
“Em quyết định rồi. Em sẽ kết hôn với vua Satamonian.”
“Hả!? Cậu nói gì? Không phải cậu hoàn toàn cự tuyệt sao?”
Trong một giây, tôi cảm thấy bất ngờ về việc Iris đổi ý.
Tuy nhiên, Iris mỉm cười, xác nhận.
“Em vẫn cự tuyệt... nhưng Rekka, anh và cả hành tinh của anh hiện giờ đang gặp nguy hiểm. Nếu em tự dâng hiến cho hắn, hắn sẽ hài lòng và bỏ qua trận đấu ngu ngốc này.”
“Um...”
Tôi biết tôi phải can ngăn cô ấy, nhưng Iris dường như đã quyết định.
“... Nhưng em không muốn nụ hôn đầu của mình thuộc vể tên đó. Vậy nên, Rekka, làm ơn. Anh sẽ lấy nụ hôn đầu của em chứ...?”
Đừng có yêu cầu như thế với gương mặt đỏ chót kia!
“H-h-h-h-hôn !? C-chờ chút nào! Bình tĩnh đi!”
“... Em đang nghiêm túc đó.”
Cô ấy nói đúng, và biểu hiện nghiêm túc của cô ấy thậm chí còn đẹp hơn.
Khi một cô gái xinh đẹp trở nên dai dẳng, bất kỳ chàng trai nào cũng rất vui lòng thỏa ước muốn của cổ và hôn cổ.
Nhưng tôi đã trấn áp sự thôi thúc đó với tất cả sức mạnh của mình. Nếu tôi hôn Iris lúc này, cô ấy sẽ vui vẻ cưới tên vua đó, và “câu chuyện” này thật sự sẽ đi đến một kết thúc không tốt.
Tôi cần phải ngăn Iris, và để làm như vậy, tôi phải chứng minh với cô ấy rằng tôi biết cách để ngăn chặn thiên thạch đó.
Nhưng tôi chẳng nghĩ được gì cả. Mình phải làm gì đây?
Khi mà não bộ của tôi đang cố tìm ra gì đó thì... túi của tôi bắt đầu rung.
“Gì đây?”
Đó là điện thoại di động của Satsuki, cô ấy đã ném nó vào tôi lúc ở nhà mấy bỏ hoang.