Chương 19: Tiệm rèn ở Thành phố Malto
Độ dài 1,504 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-05-26 01:02:31
Sau lần đó, tôi đã bàn giao toàn bộ nguyên liệu và Ma thạch kiếm được trong Mê cung cho Lauren và nhờ cô đi bán hộ nên kiếm được kha khá tiền, giúp túi áo tôi giờ đầy đặn hơn hẳn.
Dịch thể của con Slime thanh khiết đã được chính Lauren mua, đem về khoản tiền không nhỏ.
Món hàng này cũng được Hội thu mua với giá phải chăng nhưng không có quy định cấm bán cho các tổ chức khác.
Cơ bản, Mạo hiểm giả thích bán cho ai thì bán.
Lauren là loại người cái gì cũng biết (nhưng thật ra chẳng biết cái gì), cô nắm lòng vài loại Thuật giả kim nên có thể tự mình điều chế nhiều loại thuốc, vì vậy cô cần nhiều nguyên liệu và mỗi khi đem đến những thứ đáp ứng đủ yêu cầu, cô đều trả cái giá hợp lý.
Mua ở Hội phải qua trung gian nên giá thành sẽ rẻ hơn khi bỏ qua đoạn này.
Nhân tiện, giờ tôi đang đi trong thành phố.
Tất nhiên không phải đi dạo để hưởng thụ không khí thân thương lâu ngày xa cách của thành phố, mà có mục đích rõ ràng.
Đó là đi mua vũ khí.
Từ khi trở thành Ghoul, đúng hơn là từ khi Skeleton đến giờ tôi vẫn đang xài trang bị lúc còn sống, hàng phòng hộ thì không bàn đến nhưng vũ khí rất chi là nát rồi.
Một phần là do đã sử dụng qua lâu từ lúc còn sống nhưng trên hết là do lực tay đơn thuần cộng thêm ảnh hưởng tăng cường sức mạnh của Khí và Ma lực nên dễ hỏng hơn hẳn.
Tất nhiên rồi, vốn dĩ tôi đã chọn trang bị dựa trên tiêu chí chịu được Khí một lần mỗi ngày nên chỉ mua loại trang bị rẻ tiền không dùng trong mục đích dồn Ma lực hay Thánh khí do không dùng đến, hay đúng hơn là không thể dùng được.
Thế nhưng trong vài ngày vừa qua, tôi liên tục dùng Ma lực, Khí và Thánh khí khiến vũ khí phải gánh nhiều thiệt hại nặng nề.
Điều này không thể nào tránh khỏi.
Thật ra tôi có dự định sử dụng thêm khoảng một năm nữa cơ, nhưng chuyến đi săn vừa qua đã làm làm vũ khí hỏng đến mức không thể chỉnh sửa lại cho đàng hoàng được.
Đổi lại, hiệu quả chuyến đi săn đã tăng cao và giúp túi áo tôi dày lên, cộng thêm phần tiền thừa được Rina trả lại sau khi mua đồ khiến tài sản hiện giờ khá lớn.
Thế nên tôi thấy, đã đến lúc phải thay trang bị rồi.
Mà, dù nói vậy nhưng chưa thể mua đồ phòng hộ được.
Tại vì phải điều chỉnh số đo trước khi mua nên tôi cần phải cởi bỏ áo choàng để nhân viên đo lường các kiểu.
Không phải là tôi ghét lõa thể.
Đâu phải mấy cô nàng trẻ trung vừa vào đời đâu.
Thế nhưng làn da này còn nhạy cảm hơn cả mấy cô gái đó nhiều.
Có thể cho ai nhìn cơ thể nứt nẻ và khô khốc của con Ghoul này bây giờ.
Quá sức rồi.
Phải có một người cực kỳ đáng tin cậy.
Và người đáng tin đến mức đó chỉ có mỗi Lauren mà thôi.
Do Lauren có tính cách bất cần, không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt…
Ngay từ đầu vấn đề không chỉ nằm ở lòng tin.
Khi tôi là một thứ như thế này bị lộ ra, chỉ việc giữ được mối quan hệ thôi đã là vấn đề cực lớn rồi.
Thế nên rất khó để cho người khác ngoài Lauren nhìn thấy cơ thể này.
Do vậy, hôm nay chỉ mua vũ khí.
Ngước lên nhìn tấm bảng quảng cáo đặt trước nơi cần đến đến, tôi chuẩn bị tinh thần và mở cửa.
◇◆◇◆◇
"Chào mừng quý khách! …? "
Một người phụ nữ chào đón ngay lúc tôi bước vào.
Chủ cửa tiệm [Đinh ba chĩa] này có tên Clope và đây là vợ ông ấy, Luka.
Cô gái mang vẻ đẹp quý phái, có mái tóc vàng óng cùng đồng tử xanh lam, thật khó hiểu tại sao lại đi làm vợ của Clope.
Nhìn thấy tôi, cô ây đứng hình trong giây lát.
Có lẽ do tôi đang đeo mặt nạ đầu lâu kì lạ và khoác áo choàng che kín toàn thân.
Thấy vậy, tôi liền nói:
"... Xin, lỗi… vì, tướng, mạo, quái, dị, này. "
Nhưng Luka bối rối lắc đầu:
"Không! Anh hiểu nhầm rồi. Không phải vậy… chỉ là, anh hơi giống với một người quen của tôi. Đâu hiếm những Mạo hiểm giả đeo mặt nạ đâu. Xin lỗi vì đã nhìn nhầm. "
Rồi xin lỗi.
Mà, có lẽ cô đã quen với những vị khách đáng ngờ.
Sau đó, Luka tiếp tục nói:
"... Nhân tiện hôm nay anh đến có công chuyện gì vậy? Đến với [Đinh ba chĩa] của chúng tôi, hẳn anh đang cần một vũ khí mới nhỉ. Hay là để sửa chữa? "
"À, ừm. Tôi, muốn, một, cây, kiếm, mới… còn, cái, này. "
Tôi trả lời và đặt thanh kiếm vẫn còn trong vỏ lên quầy.
"Vậy, tôi xin phép. "
Cô ấy nói, rồi rút kiếm ra khỏi vỏ và quan sát.
Là vợ của Clope, thợ rèn của tiệm và thường tiếp khách thế này nên con mắt đánh giá của cô rất đáng tin cậy.
Dù không đến mức biết được nguồn gốc trang bị nhưng cô có thể nhìn ra phẩm chất và hỏng hóc.
Sau khi quan sát thanh kiếm của tôi, cô nói:
"... Thanh kiếm này, e rằng chỉ còn cách thay mới. Anh có yêu cầu gì không? Theo những vết tích trên thanh kiếm, anh hẳn là người dùng Khí hoặc Ma thuật nhỉ…? "
Không dễ dàng nhận ra điều đó nhưng cô đã nhìn thấu mọi thứ.
Chẳng cần giấu diếm gì nên tôi thành thật trả lời:
"Đúng… tôi, dùng, cả, Ma, lực, lẫn, Khí… và, Thánh, khí, nữa. Thế, nên, xin, cô, chọn, cho, thanh, kiếm, có, thể, chịu, được, tất, cả… "
"... Cơ, toàn bộ sao. Thật là hiếm có. Anh là người thứ hai đến đây đấy. "
"Nếu, được, xin, hãy, giữ, bí, mật… "
"Tất nhiên rồi ạ. Không giữ được bí mật của khách hàng thì không thể hành nghề bán vũ khí đâu. Thế nhưng, đơn hàng đó… tốn kha khá đấy. Ngoài ra tôi nghĩ phải cần vài ngày nữa… "
Ừ thì thường thôi.
Tại vì không nhiều người có thể dùng được Ma lực, Khí lẫn Thánh khí.
Nếu chỉ hai thì đôi khi sẽ gặp được nhưng cả ba là cực kỳ hiếm.
Vũ khí dành cho một người như vậy không phải muốn làm là làm ra ngay được.
Ngoài ra, tiệm rèn thông thường chỉ chế tạo vũ khí dành cho người dùng Ma lực hoặc Khí.
Những người có Thánh khí rất ít, với cả đa phần đều là Tu sĩ, họ sẽ trực tiếp liên hệ với những tiệm quen thuộc khi cần vũ khí.
Nói cách khác, tôi đang đặt một món hàng rất hiếm.
Thế nên tôi biết sẽ tốn rất nhiều tiền.
"Không, sao. Còn… đây, là, toàn, bộ, tiền, tôi, có… "
Tôi nói thế và đặt chiếc túi nhỏ căng phồng lên quầy.
Bên trong chứa khá nhiều xu vàng và xu bạc, toàn bộ tài sản của tôi đấy.
Tất nhiên chừng đó không nhiều đối với Mạo hiểm giả bậc cao…
Luka xác nhận bên trong.
"... Chừng này, tôi nghĩ sẽ đủ đấy. Thế nhưng hiện giờ tôi chỉ cần anh trả một nửa thôi cũng được. Nửa còn lại hãy để lúc giao hàng. "
"Được, không, đó? "
Do tôi đã nhờ chế tạo một vũ khí khá đặc biệt.
Chỉ nhập nguyên liệu về thôi cũng tốn rất nhiều tiền bạc, thế nhưng.
"Vâng. Nhưng đổi lại, mong anh sẽ bàn luận với chồng tôi… thợ rèn kiêm chủ cửa tiệm Clope một lát. Clope rất khắt khe… có lẽ ông ấy sẽ gọi anh đến vài lần trong giai đoạn chế tạo."
Luka nói.
Tôi quen biết với thợ rèn tên Clope này đã khá lâu kể từ khi làm Mạo hiểm giả.
Thế nên tôi biết rõ tính khí của anh ta.
Mấy thanh kiếm bình thường thì không nói nhưng những thanh kiếm được yêu cầu như của tôi sẽ được chế tạo và điều chỉnh vài lần cho đến khi đạt được độ hoàn hảo.
Thế nên tôi đã tính trước lời của Luka.
Tôi gật đầu.
"Tôi, không, phiền, đâu… Khi, ấy, cứ, liên, lạc, với, Học, giả, Lau, rèm. "
Lauren đã bảo tôi cứ ở lại nhà cô những lúc ở thành phố nên cứ nói trước như vậy.
Luka lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhất từ nãy đến giờ nhưng nhanh chóng nở nụ cười kinh doanh.
"Đã rõ. Vậy trước tiên, đây là phần tiền trả lại. "
Luka nói và trả tôi nửa số tiền trong túi.
"Vậy mời ngài đi lối này. Tôi nghĩ Clope sẽ hỏi nhiều câu về vũ khí anh muốn chế tạo đấy. "
Sau đó, Luka dẫn tôi vào sâu bên trong cửa tiệm.