• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 04 : Làm kí sinh trùng cũng tốt mà nhỉ?

Độ dài 2,007 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-10 15:30:19

“Woa! Cảm ơn nhé! Ui trời, tháng nào cậu cũng cứu  mình hết. Giờ thì mình có thể hốt con game mới rồi!”   

Nhận lấy chiếc phong bì dày cộm tiền trong sự cảm kích, tôi cảm ơn rối rít.       

À thì thường tôi sẽ nhận ở nhà, nhưng mà hôm nay vì có trò chơi mới phát hành mà bản thân rất mong chờ nên tôi đã nhắn tin nhờ cô ấy đưa tại trường.   

Dù không nghĩ cô ấy sẽ quên, nhưng nhận trực tiếp như thế này đúng là khiến tôi sướng hơn hẳn.                  

“Fufu, tháng trước có buổi biểu diễn nên tớ nhận được kha khá, lần này tớ đã chi mạnh tay đấy. Nếu có thiếu tiền hay muốn gì thì cứ nói tớ nhé?”  

“Hả? Cậu nói thật không?”   

“Đương nhiên rồi! Nếu là Kazu-kun thì yêu cầu gì tớ cũng sẽ làm cho cậu hết!”   

“Ho ho!”   

Tuyệt với, nghe có đáng mừng không cơ chứ? Nếu vậy thì chẳng cần khách sáo gì nữa. Theo lời cô ấy, tôi quyết định sẽ xin cô bạn thuở nhỏ thêm một yêu cầu nữa.                        

“Vậy thì mình nhờ ngay nhé, mình muốn một chiếc điện thoại mới. Mẫu mới nhất sắp ra ấy. Thiết kế đẹp lắm. Mình đang muốn đổi điện thoại nên cậu mua nó được không?”  

“Ể, cậu vừa mới đổi chiếc mới xong mà? Chưa gì đã muốn đổi rồi á?”   

“Nhưng mình rất muốn nó ấy. Đi mà, được không? Mình sẽ đền bù lại cho cậu cái gì đó, nếu có thể thôi.”   

Dù Setsuna có vẻ ngần ngại trước lời yêu cầu của tôi, nhưng tôi biết tỏng cô ấy sẽ không bao giờ có thể từ chối tôi.                     

“Ừm, nhưng mà...”   

“Nha! Mình xin cậu đấy! Mình thực sự muốn lắm! Làm ơn đi mà Setsuna-san! Mua cho mình đi! Mình xin cậu đấy!”                  

Tôi chắp tay lại và cúi đầu năn nỉ.   

Dĩ nhiên tôi không thực sự muốn nó đến thế, cũng chả cần phải làm đến vậy. Chỉ là tôi đang làm nghệ sĩ nhân dân thôi, thường thì diễn thế này dễ bị nhìn thấu vãi ra chứ.  

Nhưng Setsuna lại nhìn tôi, khẽ thở dài và nói.   

“Ừm, bị cậu năn nỉ thế này thì đành chịu thôi. Vậy chúng ta cùng đi mua nhé? Mua cặp luôn he?”   

“Ồ, đúng là Setsuna mà! Cậu quả thực rất hiểu tớ–....”  “K-Khoan đã!”                      

Đó, xin xỏ cô ấy chỉ là chuyện vặ… Cơ mà ngay lúc tôi định cười trong lòng thì có người cắt ngang.  Khi quay lại nhìn thì đó là cô gái chuyển trường hồi nãy với khuôn mặt bối rối.                    

“Sao vậy, Ijuuin? Đang lúc hay mà, đừng phá rối chứ.”   

“A, xin lỗi… không phải! Kazuma-sama, cậu đang nói gì với Setsuna-sama đấy!?” 

Bị cắt ngang nên tôi có một chút khó chịu, có vẻ Setsuna cũng không được vui cho lắm.  Đó là lần hiếm họi tôi thấy cô ấy cau mày lại, biểu lộ rõ sự không vui và nói.                     

“Kazuma-sama...? Kazu-kun à, nghĩa là sao? Cậu và cô ấy có quan hệ thế nào? Đó là ai? Từ khi nào cậu đí thân với cô gái mà tớ không biết đấy?”  

“Hả? À đúng rồi, Setsuna không biết nhỉ? Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta hôm nay. Tên là……”   

“Ijuuin Reika! Thành viên số 007 của câu lạc bộ hâm mộ ‘Dimension Stars’! Không chỉ là fan mà còn là một trong những người hâm mộ cuồng nhiệt của Setsuna-sama! Ôi! Setsuna-sama, em luôn mong muốn gặp người!”  

Ijuuin cắt ngang tôi và nhảy ra trước mặt Setsuna. Thân hình hoàn hảo không để lộ một sơ hở nào khiến tôi không khỏi sững sờ.          

“À Ờm….”   

“Lần đầu nghe bài hát của Setsuna-sama, cả cơ thể tôi như bị sét đánh! Và rồi tôi nhận ra! Đ-Đây chính là định mệnh! Tôi sinh ra là để ủng hộ Dimension Stars và Setsuna-sama! Giúp Dimension Star thành nhóm nhạc thần tượng hàng đầu Nhật Bản, không, trên toàn thế giới, là sứ mệnh của tôi! Từ đó tôi này đã hết lòng ủng hộ Dimens cũng như là ngưỡng mộ Setsuna-sama…! Nhưng mà chỉ như vậy thôi thì tôi không thể chịu nổi, vì vậy tôi đã tận dụng quyền lực của Tập đoàn Ijuuin để điều tra về Setsuna-sama, và cuối cùng, tôi đã chuyển đến ngôi trường này… Rất xin lỗi. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải ở bên cạnh người!”                      

Ijuuin tuồng hết mọi thứ như một con stalker, toàn bộ gói gọn trong đúng một.   

Cô ta xuồng xã nước mắt như thể vô cùng cảm động, trong khi Setsuna thì bị đóng băng khi nghe những điều vừa rồi.   

Thực tế là ánh mắt cô nàng đang dao động, có thể thấy rõ là cô ấy đang kẹt trong tình thế rất khó xử.               

“Vậy sao... cảm ơn cậu…?”  

“Không! Không phải! Đây chỉ là do hành động ích kỷ của tôi … Dĩ nhiên tôi sẽ xin lỗi vì đã gây phiền phức. Nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ Dimens với toàn bộ khả năng của gia đình Ijuuin! Không tiếc thời gian hay tiền bạc! Đầu tiên là trở thành nhóm idol số một Nhật Bản, sau đó vươn ra tầm thế giới! Tôi sẽ làm cho tên tuổi của ‘Dimension Stars’ và Setsuna vang dội khắp thế giới! Và cuối cùng trở thành idol số một thế giới! Người là người xứng đáng với điều đó! Nếu khôngthì, thế giới này tàn rồi!!!”                  

Rõ ràng là Ijuuin đang bị quá khích.  Ánh mắt cô ta sáng rực, kiểu một tín đồ cuồng nhiệt  vừa gặp được vị thần của mình vậy.   

Setsuna và các bạn trong lớp đều đơ ra, chắc rồi. Có khi tôi là đứa duy nhất não vẫn đang hoạt động. Nhưng thậm chí nếu tôi không bận tâm với Ijuuin, có một điều tôi khúc mắc.                  

“Ijuuin cậu nói… phải chăng là gia đình Ijuuin nổi tiếng đó? Một trong những tập đoàn giàu nhất Nhật Bản?” 

Tập đoàn Ijuin nổi tiếng là một trong những tập đoàn lớn nhất Nhật Bản. Quảng cáo của họ đầy trên TV, và nếu họ thực sự hỗ trợ ‘Dimension Stars’, tương lai của nhóm sẽ xán lạn. 

Nghĩ việc cô bạn thuở của mình được hỗ trợ như vậy, rõ là tôi sẽ cảm thấy hào hứng rồi.              

“Đúng vậy… Nhưng còn cậu! Cậu đã yêu cầu gì từ Setsuna-sama đấy!?”   

“Hả?”   

“Tôi không có quên lời cậu vừa nói đâu! Cái gì mà yêu cầu Setsuna-sama mua điện thoại cho? Như thằng ăn xin vậy chứ! Kazuma-sama, cậu và Setsuna-sama có quan hệ gì với nhau?”   

Ijuuin lớn giọng lên và chất vấn tôi. Nghe cũng mạnh mẽ đấy, cơ mà kể cả thế…. 

Cậu hỏi quan hệ gì thì… Tôi và Yukina là bạn thân từ nhỏ. Tôi chỉ nhận tiền tiêu vặt từ Yukina và nhờ cô ấy mua điện thoại thôi. Không có gì sai cả. Đúng không?” 

Kể từ Setsuna trở thành idol, tôi đã nhận một khoản tiền “Trợ cấp” hàng tháng từ cô ấy.  

Nếu ai đó cho tiền, từ chối thì cũng không phải lẽ. Cứ nhận với lòng biết ơn là được. Bọn tôi đã hứa với nhau rồi, tôi nghĩ gọi đó là đặc quyền của bạn thuở nhỏ cũng được.        

“Ừm, đúng thế. Mình thấy đâu có vấn đề gì.”   

“Không, không! Rất là vấn đề luôn đấy! Quái lạ! Tại sao mày lại nhờ Takanashi-san về việc mua điện thoại chứ? Nếu muốn thì tự đi mà mua, không thì xin bố mẹ ấy! Chả ai lại đi nhờ người khác cả, đặc biệt là bạn cùng lớp thì càng sai."               

Setsuna thì đồng ý với tôi, nhưng giờ là Sayama lên tiếng.   

Bọn họ bị sao vậy, không biết lẽ thường à?  Với sự chỉ trích vô lý từ các bạn cùng lớp, tôi chỉ có thể thở dài.            

“Bố mẹ tao sẽ chẳng mua đâu. Họ keo kiệt lắm. Lần trước Setsuna mua cho họ còn gọi điện trách móc mà. Nói không được làm phiền Setsuna. Nếu vậy thì cho thằng này tiền tiêu vặt nhiều hơn đi chứ. Đúng không nào?”  

“Chắc chắn bố mẹ mày nói đúng! Đó là bình thường! Takanashi cũng không nên mua cho cậu ấy! Tiền cậu kiếm được phải dùng cho bản thân chứ!”   

“Đúng thế! Setsuna-sama tuyệt đối không nên cưng chiều tên đàn ông tồi tệ như cậu ta. Người không cần hạ mình như vậy! Là center của Dimens, người phải đứng trên đỉnh cao của giới idol!”   

Cả Sayama và Ijuin đều đồng loạt phản đối. 

Có vẻ họ không đồng ý với lời giải thích của tôi rồi. 

“Ưmm, kể cả các cậu nói gì. Tớ trở thành thần tượng cũng là để giúp Kazu-kun được hạnh phúc nên tớ sẽ nghe mọi yêu cầu từ cậu ấy. Tớ không ngại đâu, hơn nữa tớ muốn nuông chiều Kazu-kun. Tớ sẽ đưa hết của cải cho cậu ấy và đến một lúc nào đó, mình muốn cậu ấy sẽ trở nên lười biếng đến mức không thể sống thiếu mình.” 

“Setsuna-sama!?”   

“Cậu nói gì vậy, Takanashi-san? Nếu cậu làm vậy thằng kia không những sẽ trở thành vô dụng, mà còn là kí sinh trùng ăn bám đó!? Chỉ là rác rưởi! Không thể nào, là người thì không thể như vậy!”  

“Ê ê nói tao thế nghe thậm tệ lắm đấy nhé!”                     

Mặc cho tôi đã đáp trả những lời nói thô bạo của thằng bạn, không một ai chú ý cả.  

Mọi người đều tập trung vào Setsuna. Nhưng Setsuna lại chỉ tập trung vào mình tôi, khi cô ấy vừa cười nói với tôi, vẻ mặt ấy đầy ắp sự hạnh phúc.                   

“Ừm, sống như một con ký sinh cũng tốt. Tớ dã hứa sẽ nuôi Kazu-kun suốt cả đời rồi. Nếu cậu ấy thành một kẻ vô dụng thì càng tốt. Vì cậu ấy không thể rời xa tớ và không một ai sẽ ngăn cản tớ chăm sóc Kazu-kun. Không có điều gì hạnh phúc hơn thế này cả. Phải không Kazu-kun? Cậu cũng vui khi được tớ chăm sóc mà nhỉ?”   

“Ừa. Nhớ chăm sóc và giúp đỡ mình cả đời nhé? Nếu có trường hợp nào mà mình phải làm việc, dù có là bạn thuở nhỏ đi nữa mình cũng không tha thứ đâu đấy?"  

“Fufufu. Tớ biết mà. Tớ sẽ là người duy nhất chăm sóc cho Kazu-kun… Arisa-chan cũng không luôn. Tớ, và chỉ tớ, sẽ là người chăm sóc cho Kazu-kun… Fufufu…..”                    

Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy dường như đôi mắt của Setsuna đang dần trở nên đục ngầu, nhưng có lẽ chỉ là do tôi bị ảo giác thôi. Vì đối với tôi, nếu được bao nuôi thì chẳng có gì phải phàn nàn cả.   

Hiện tại Setsuna đã có những nhà tài trợ, và chắc chắn từ giờ cô ấy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa.   

Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước. Đó là những gì tôi nghĩ vào lúc đó.                           

“...Tôi không cho phép điều đó.”                 

“Hử?”               

“Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra! Việc ký sinh vào Setsuna-sama và lợi dụng cô ấy….. Kể cả khi ông trời có cho phép đi chăng nữa, thì tôi cũng không bao giờ cho phép!!”  Ijuuin hét lên.   

Rồi cô ta trừng mắt nhìn tôi, như thể quyết không chấp nhận điều đó, nhưng dù có nói gì thì tôi cũng chẳng biết làm sao.            

“Kể cả cậu có nói thế thì……”           

"Tôi tuyệt đối không chấp nhận! Hãy chuẩn bị tinh thần đi! Tôi sẽ bảo vệ Setsuna-sama đến cùng!!!!"       

Dứt lời, Ijuuin liền lao ra khỏi lớp học.   

Lần này, tôi không còn sức để nhận xét về tiếng kêu ‘Ai da’ đau đớn của sensei khi cô ta mở toang cánh cửa nữa.  

Rút lui hoàn hảo đến độ không thèm bận tâm cô giáo vừa thét lên vì đau luôn mà.  

Cả lớp, bao gồm cả tôi, đều chết lặng.      

“...Nhỏ này bị gì ấy nhỉ?”   

“Mình chịu….”   

Trước cơn bão đã qua, Setsuna và tôi cũng chỉ biết nghiêng đầu bối rối.  

Bình luận (0)Facebook