Chương 05: Dấu hiệu của sự ô uế
Độ dài 832 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-20 19:15:10
Sau khi được người hầu gái xác nhận, tôi bắt đầu cởi quần áo. Nhưng tôi đã dừng lại khi thấy hình ảnh của mình trong chiếc gương lớn.
"Tóc mình đã dài ra khá nhiều nhỉ."
Mái tóc từng chỉ dài đến vai giờ đã dài xuống dưới ngực, tôi nhận ra rằng mình đã thay đổi so với trước. Thật ra, tôi không hề biết nó đã dài đến vậy cho đến khi nhìn vào gương, liệu có sao không nhỉ?
Tôi cảm nhận được sự trôi qua của thời gian, nhưng quyết tâm vừa rồi của tôi không hề lung lay.
Tôi muốn biết hiện tại bố mẹ và Alto đang ra sao... Không, tôi phải biết bằng được. Tôi không trốn tránh sự thật rằng mình đã gây ra tổn thương cho họ, tôi sẽ đối mặt và chuộc lỗi... Và hi vọng họ sẽ chấp nhận.
Vì vậy, tôi đã quyết định không nhìn về quá khứ nữa.
Tôi muốn tiến về phía trước hơn là sống trong hối tiếc.
(Alto, anh có thích tóc dài không nhỉ...?)
Để không bị cuốn vào những suy nghĩ u ám, tôi cố gắng nghĩ về những điều tích cực, cố gắng nhớ lại sở thích của Alto.
Nhưng tôi chỉ nhớ lại những lời khen ngợi của Alto.
"Alto! Em đã thay đổi quần áo và kiểu tóc này... Anh nghĩ sao?"
"Ừ. Rất hợp với em. Em xinh lắm."
"Hừm, anh có đang nói đại không đấy?"
"Không phải đâu. À, nhưng có lẽ vì em là Line nên anh nghĩ vậy."
"Vì em là em, ư?"
"...Vì anh yêu em. Có lẽ vì vậy mà mọi thứ liên quan đến em đều trông tuyệt vời với anh."
Ôi! Chỉ nhớ lại thôi mà đã thấy xấu hổ rồi! Alto luôn nói những điều như vậy một cách vô thức, khiến tình yêu trong tôi dâng trào... Em yêu anh quá, Alto ơi.
Alto... Alto... Alto...
Thế mà… tôi đã phản bội anh ấy...
Không! Tôi không được khóc. Nếu khóc thì mọi quyết tâm sẽ trở nên vô nghĩa. Phải rồi, tôi đã quyết tâm phải lấy lại những ngày xưa mà.
...Chắc chắn mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Chắc chắn mọi người sẽ hiểu cho tôi. Nếu không, thì tôi sẽ…
Tôi phải tin như vậy, nếu không tôi sẽ không thể sống tiếp được nữa.
Cánh cửa tương lai với Alto chưa hề bị đóng lại... Tôi muốn tin như thế.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế run rẩy.
Thật ra, tôi rất sợ. Đâu đó trong tôi vẫn luôn nghĩ rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, làm sao tôi có thể được tha thứ chứ?
Dù có lo lắng thế nào đi nữa cũng không giải quyết được gì. Và cũng không có gì bù đắp được tội lỗi đó.
Nói gì thì nói, có tha thứ cho tôi hay không là ở Alto và mọi người sẽ quyết định.
Khi cố gắng hướng về phía trước, áp lực của lương tâm và cảm giác tội lỗi... những thứ đó sẽ chèn ép tôi. Có lẽ dù tôi muốn được mọi người tha thứ, tôi vẫn không thể tha thứ cho chính mình.
Liệu rằng sau này, tôi có thể tha thứ cho bản thân không?
Nếu tôi xin lỗi Alto và dành những ngày chuộc lỗi với anh, có lẽ cảm giác này sẽ thay đổi.
...Có nghĩ ngợi gì đi nữa, tôi vẫn chưa hề làm gì.
Vậy thì, tôi không thể mãi mắc kẹt trong do dự này được.
--Có quá nhiều thứ phải làm, nhưng mình chỉ ngồi đây lo sợ sao?
Tôi vỗ nhẹ vào má mình, cố gắng thay đổi tâm trạng.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng bình tĩnh lại.
Được rồi, tôi đã bình tĩnh lại rồi
--Không sao, mình vẫn ổn.
Để tạm gác lại những điều không vui, tôi quyết định đi tắm để làm sạch mình trước khi suy nghĩ tiếp.
Tôi cởi bỏ quần áo bẩn và đặt chúng vào nơi mà người hầu gái chỉ định.
Khi cởi quần áo, tôi cảm thấy hơi đau ở chân.
Đó là vết thương do tôi gây ra trong khi đang hoảng loạn và đập phá đồ đạc.
"…A, đau... liệu vết thương có sâu quá không nhỉ?"
Tôi nghĩ rằng đó không phải là vết thương nghiêm trọng, nhưng vẫn quyết định kiểm tra xem tình trạng thế nào… Tôi đứng trần truồng trước gương.
"---...Hả?"
Vết thương ở chân không còn là điều đáng lo nữa.
Không, nói đúng ra thì bây giờ đã không còn là lúc để quan tâm đến nữa.
Hình dáng của tôi không một mảnh vải che thân đang được phản chiếu trong gương.
Dù không biết trong hai năm qua đã có gì thay đổi.
Nhưng có một điều chắc chắn đã thay đổi.
"Không, không thể nào... cái gì đây... Không, không!"
Đó là ở phần bụng của tôi.
Chính xác là ở phần bụng dưới, một dòng chữ đã được khắc lên.
"Không, không, không, không! Không thể nào... A, aaaa..."
Nó được khắc một dòng chữ...
--"Độc quyền của Kouji-sama."
"Không! Aaaaaaaa!!!"
Tôi đã không thể quay trở lại nữa...