Chương 1 - Nốt Nhạc Thứ Hai
Độ dài 1,178 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-08-06 11:45:10
NỐT NHẠC THỨ HAI
Tôi nhập học tại Trường Tiểu Học công lập Sakuranoshita tại Thành phố Koriyama, quận Fukushima. Đúng với cái tên gọi của nó, sân trường được ngập tràn bởi những ngọn cây anh đào – một nơi cực kỳ lý tưởng để tổ chức những buổi lễ Hanami rực rỡ của thành phố khi xuân về.
Tan học, khi tất cả học sinh đã trở về với mái ấm của họ, toàn bộ sân trường liền trở mình thành một nơi thật vắng vẻ và yên tĩnh, tôi cất bước – đi vòng quanh sân trường nơi những cánh hoa anh đào dịu sắc hồng tung bay giữa một bầu trời xanh biếc. Những sắc hoa rực rỡ và những khúc hát từ những chú Sơn Ca lướt ngang qua tâm trí tôi, vụt đi mất khi nơi ấy chỉ còn tồn đọng lại về những ký ức - về một tôi khi đang dạo bước dưới dưới những tán cây và nắng trời, tôi cất bước – dưới những làn gió lạ lẫm mà tươi mát, vuốt ve gò má tôi và hoà quyện lại vào những dòng ký ức ấy.
Tôi tự hỏi, rằng mình đã vòng quanh được bao nhiêu vòng rồi, nhưng cũng liền nhận ra khi từ một khoảng khắc nào đó, tâm trí tôi cũng đã bắt được những thanh âm.
Là những thanh âm bay bổng của những phím đàn dương cầm -
Có lẽ nó cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, hoặc có lẽ là nó đã cất tiếng ngay từ ban đầu rồi, và tôi hiện tại mới chính là người bắt đầu để ý đến nó. Dưới một nền trời trong xanh, ngôi trường được tô lên bởi những ánh màu rạng rỡ. Cùng với những cánh hoa anh đào lướt mình trong gió, tôi ngước nhìn lên – ngước nhìn vào một hàng ô cửa sổ của phòng âm nhạc tại lầu ba.
Một bản nhạc tuyệt đẹp, là thứ tôi nghĩ đến đầu tiên. Lần đầu tiên trong đời mình, tôi có thể cảm nhận được rằng âm nhạc là một thứ gì đó thật là đẹp đẽ, như rằng chỉ trong một khoảng khắc thôi thế giới xung quanh tôi lại hoàn toàn liền trở nên thật tươi sáng và sống động.
Những thanh âm buồn bã vang vọng khắp nền trời xanh, tựa như một lời gửi gắm được ẩn mình dưới những tán hoa anh đào, lượn lờ và nép mình dưới sự vội vã của những cành hoa – tung bay và đung đưa dưới những điệu ngân du dương từ những nốt nhạc dương cầm.
Tôi đứng im đó, hoàn toàn bị đông cứng lại.
Cuối cùng, tôi quyết định sẽ đi đến căn phòng ấy, bắt đầu đổi giày và bước lên những bậc cầu thang – tiến vào một nơi ấm áp đầy nắng vàng và vắng vẻ, một nơi từng ồn ào và náo nhiệt giờ đã trở nên yên bình đến lạ lẫm.
Tôi băng qua một hành lang lờ mờ ánh chiều tà và đứng trước cửa phòng âm nhạc, một cánh cửa trượt với một ô cửa sổ đã bị che đi bởi một tấm rèm sẫm màu.
Đặt tay lên cánh cửa, tôi bắt đầu do dự. Từ mọi góc nhìn, tôi là chính là một người hoàn toàn xa lạ, một vị khách không mời mà đến. Nhưng bất chấp, tôi cảm thấy rằng mình thật sự rất muốn biết rằng người nào đang chơi bản nhạc đó.
Và cứ thế, cánh tay tôi bắt đầu đẩy cánh cửa ra.
Nằm ở phía góc trái đằng xa là một cây đại dương cầm, khuất lấy bóng hình của người đang chơi nó. Nhưng ở phía dưới, trên bàn đạp của cây đàn thì lại có thể rõ ràng nhìn thấy được một đôi chân mảnh mai.
Tôi tiến lại gần - khi khúc nhạc đã điểm tới đoạn cao trào, tôi lúng túng.
Sau khi âm nhịp đã chậm lại lần nữa. Tôi đã thấy cô ấy.
Khoảng khắc ấy, tôi như hoàn toàn choáng váng. Một cô bé thực sự rất xinh đẹp.
Cùng với những lợn tóc chỉ vừa để phủ trên đôi lông mày, là một nét mặt say mê trong bản nhạc của cô ấy. Một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của những cánh hoa anh đào, khiến mái tóc dài bóng mượt của cô đung đưa nhẹ trong gió. Đôi làn da trắng ngần tinh khiết của cô được bộc lộ ra bởi những nắng vàng nhạt nhoà lọt qua khung cửa sổ cùng một đôi môi anh đào mọng nước lung linh như ngọc trai. Thân hình mảnh mai của cô được khoác lên bởi một chiếc váy xanh biếc rực rỡ, như thể cả bầu trời đã hạ xuống trần thế.
Bản nhạc kết thúc, khiến tôi cảm thấy có đôi chút hụt hẫn, tựa như khi những luồng gió mát mẻ đã đột ngột lắn xuống.
Ánh chiều tà cứ thế phủ đầy không gian, soi rọng cùng với những khúc ca mới mẻ của những chú Sơn Ca.
Cô ấy chớp mắt và nhìn về phía tôi – một đôi mắt hình quả hạnh to tròn và sắc sảo, như hai ngọn lửa đang bùng cháy, như hai nhánh hoa đang rực nở.
Một khoảng lặng kéo dài như vô tận, khiến tôi chẳng hề biết rằng mình đã ngắm cô được bao lâu rồi.
Não tôi bắt đầu khởi động lại, thúc đẩy tôi phải nói cái gì đó, “Hay… nghe hay lắm đấy.”
“Cảm ơn cậu…” Cô ấy trông hơi ngơ ngác, nhưng liền mỉm cười. Không chắc phải phản ứng ra sao, tôi mỉm cười lại với cô ấy. Cô đưa tay ra khỏi những phím đàn và liệng người về phía trước. “Tớ đã nhìn cậu ở dưới đấy. Cậu bạn lập dị à.”
“Lập dị á?”
“Cậu đi loanh quanh thành một vòng tròn mà, chẳng phải sao?”
Gượng cười, đôi gò má tôi hơi nóng xíu vì ngại. “Tớ bị lạc ấy mà.”
“Nghe kỳ diệu thật nhỉ,” Cô ấy khúc khích cười.
Cùng với những nụ cười ấy, lần một đôi mắt gần như khép lại hoàn toàn, một đôi mắt mủm mỉm và đáng yêu. Trông cô có vẻ như đang thích thú một thứ gì đó kì lạ lắm nhỉ.
“Nè, vậy nãy giờ cậu đang làm gì vậy? Tớ thấy cậu cứ nhét thứ gì đó vào trong túi á.”
Đôi mắt cô bóng bẩy, lung linh bởi những tia sáng tò mò, tôi đành bỏ cuộc và trả lời. “Tớ có một lí do cực kì nghiêm túc đấy. Cấm cười nghe chưa?”
“Không cười, không cười mà.”
Với một nụ cười ma ranh, cô giơ hai tay mình lên trời và hứa. Thở dài, tôi bước lại gần cô và thả những thứ đang nằm ở trong túi của mình vào đôi bàn tay của cô ấy.
Một nhánh hoa anh đào rơi xuống, nhảy múa giữa bọn tôi trước khi rơi xuống đôi bàn tay trắng trẻo đó.
Cô ấy nhìn tôi, một vẻ mặt sửng sốt.