Mikkakan no Koufuku
Sugaru MiakiE9L
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 14: Thời kỳ xanh

Độ dài 5,314 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 06:53:13

Một thay đổi rõ ràng bắt đầu diễn ra khi tuổi thọ của tôi còn dưới năm mươi ngày.

Như đã nói trước đó, có khá nhiều người bất bình với hành động của tôi, cả công khai lẫn không công khai. Có nhiều người trông thấy tôi hạnh phúc nói chuyện với một người vô hình, và buông những lời cay nghiệt đủ to cho tôi và người qua đường nghe thấy.

Đương nhiên, tôi không có quyền oán than. Tôi là người đã khiến họ cảm thấy gai mắt ngay từ đầu.

Một ngày nọ, trong quán bar, tôi bị vướng vào rắc rối với ba gã thanh niên. Bọn chúng ồn ào, mắt sắc, luôn tìm cơ hội để ra vẻ dữ dằn, và từ số lượng cũng như vóc người, tôi biết mình nên cẩn thận để không chọc giận bọn chúng.

Chắc vì nhàm chán, cho nên khi thấy tôi đang uống một mình và nói chuyện với chỗ ngồi bỏ không, chúng cố tình ngồi cạnh và nói chuyện với tôi, ra sức khiêu khích.

Có lẽ tại một thời điểm nào đó tôi hẳn đã đứng lên bảo vệ mình và đáp trả lại, nhưng chỉ là tôi không thể tiêu tốn năng lượng vào việc đó nữa, nên tôi đợi cho tới khi bọn chúng thấy chán.

Ấy vậy mà bọn chúng không thấy chán - khi nhận ra tôi không nói gì đáp lại, chúng lợi dụng điều đó để làm căng hơn nữa.

Đã cân nhắc tới việc rời khỏi quán bar, nhưng tôi nghĩ chúng sẽ đi theo mình khi nhận thấy chúng thừa thời gian đến thế nào.

“Rắc rối rồi đây,” Miyagi cất lời cùng cái nhìn lo lắng.

Ngay lúc tôi đang băn khoăn xem nên làm gì, thì một giọng nói cất lên từ phía sau “Ế? Có phải cậu đấy không, Kusunoki?”

Là một giọng nam. Tôi không nhận ra bất kỳ ai nói chuyện với mình như thế, bởi thế tôi hết sức bất ngờ, nhưng điều người ấy làm sau đó còn làm cả Miyagi và tôi đều không thốt nên lời.

“Hôm nay cậu lại đi cùng cô Miyagi hửm?”

Tôi bèn quay sang nhìn. Thật ra tôi biết người thanh niên này. Đó là người thanh niên sống cùng căn hộ, ở phòng kế bên. Người thanh niên vẫn luôn nhìn tôi lo lắng khi thấy tôi ra vào trong khi trò chuyện với Miyagi.

Coi bộ tôi nhớ tên anh ta là Shinbashi.

Shinbashi bước thẳng tới chỗ tôi, quay sang một trong số những tên đang làm phiền tôi, và nói “Tôi rất xin lỗi, nhưng cậu có thể ngồi sang chỗ khác được không?” Câu từ rất lịch sự, nhưng giọng điệu của anh ta lại đè nặng. Shinbashi cách sáu bước chân và nhìn vào hắn như thể anh ta đã quen cách khiến người ta sợ hãi, vậy là gã thanh niên mà Shinbashi nói chuyện thay đổi thái độ ngay tức khắc.

Khi Shinbashi ngồi xuống cạnh tôi, anh không ngoảnh mặt sang tôi, mà là Miyagi. “Tôi luôn nghe về cô qua Kusunoki, nhưng tôi chưa bao giờ tự mình nói chuyện với cô cả. Rất vui được gặp cô. Tôi là Shinbashi.”

Gương mặt Miyagi đông cứng lại vì sốc, nhưng Shinbashi gật đầu cứ như cô đã đáp lời. “Ừ, đúng vậy. Thật vinh dự cho tôi rằng cô vẫn nhớ. Chúng ta đã đi qua nhau trong căn hộ đó rất nhiều lần.”

Không giống một cuộc trò chuyện tí nào. Vì rõ ràng là Shibashi đâu thể thực sự nhìn thấy Miyagi.

Có lẽ người thanh niên này chỉ đang “giả vờ” mình có thể nhìn được Miyagi mà thôi, tôi nghĩ.

Mấy tên đang quấy rối tôi dường như đã bỏ cuộc bởi sự xuất hiện của Shinbashi và lục đục rời đi. Khi ba tên đó đi khỏi, Shinbashi thở dài nhẹ nhõm và vứt đi nụ cười lịch sự, thay vào đó là cái nhìn sưng sỉa thường thấy.

“Hãy để tôi nói trước,” Shinbashi giải thích, “Tôi không nhất thiết phải tin rằng cô “Miyagi” đây thực sự tồn tại.”

“Tôi biết. Anh chỉ đang giúp đỡ thôi nhỉ?”, tôi nói. “Cảm ơn, tôi rất cảm kích.”

Anh ta lắc đầu. “Không, thực ra cũng không phải thế.”

“Vậy thì là gì?”

“Cậu có thể không chịu thú nhận điều này, nhưng… ít nhất với tôi, đây là điều tôi nghĩ. Tôi thấy những gì cậu đang làm kiểu như diễn trò, cố gắng lừa dối những người xung quanh tin rằng cô “Miyagi” đây thực sự tồn tại nhiều nhất có thể. Cậu đang cố gắng chứng minh qua vở kịch câm hoàn hảo rằng nhận thức thông thường của con người có thể bị làm cho lung lay. …Và nỗ lực ấy đã thành công với tôi, bằng cách nào đó.”

“Ý anh là anh cảm thấy sự tồn tại của Miyagi ở mức độ nào đấy?”

“Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi tin là thế,” Shinbashi nói, đồng thời nhún vai. “Mặc dù vậy, tôi cũng hơi thích thú với thay đổi đang diễn ra bên trong mình. Tôi băn khoăn rằng nếu chủ động chấp nhận sự tồn tại của “Miyagi” giống như cậu đang khiến tôi cảm nhận, thì tôi thật sự sẽ có thể thấy được cô ấy chăng.”

“Miyagi,” tôi bắt đầu, “không cao đến thế. Cô ấy có làn da đẹp, và nếu phải nói thì cô ấy khá mảnh dẻ. Bình thường cô có đôi mắt điềm tĩnh, nhưng đôi lúc lại cho thấy một nụ cười e thẹn. Mắt cô hơi kém, nhưng lúc đeo lên cặp kính mỏng khi cần phải đọc chữ nhỏ, thì chúng rất hợp với cô. Mái tóc cô dài ngang vai, và phần đuôi hơi cong vào trong.”

“...Không biết tại sao,” Shinbashi nghiêng đầu nói. “Mỗi một đặc điểm đó đều y chang những gì tôi tưởng tượng về Miyagi.”

“Miyagi bây giờ đang ngồi ngay trước mặt anh. Tại sao anh lại nghĩ thế?”

Shinbashi nhắm mắt lại và nghĩ. “Cái đó tôi cũng không chắc.”

“Cô ấy muốn một cái bắt tay,” tôi đáp. “Tay phải của anh, có được không?”

Anh ta làm vậy, khuôn mặt lộ vẻ nửa tin nửa ngờ. Miyagi vui mừng nhìn vào bàn tay đó và nắm lấy bằng cả hai tay của cô.

Quan sát tay mình lắc lên lắc xuống, Shinbashi nói, “Tôi cho là cô Miyagi đang bắt tay tôi?”

“Chính xác. Anh nghĩ rằng anh đang tự mình cử động, nhưng thực ra, Miyagi đang bắt tay anh và có vẻ vui sướng về điều đó.”

“Anh có thể nói với anh Shinbashi “cảm ơn anh rất nhiều” không?”, Miyagi đề nghị.

“Miyagi nhờ tôi nói “cảm ơn anh rất nhiều”,” tôi chuyển lời.

“Không hiểu sao tôi cảm thấy cô ấy sẽ làm thế,” Shinbashi ngạc nhiên đáp lại. “Không có chi.”

Với tôi làm vật trung gian, Miyagi và Shinbashi trao đổi vài lời nữa. Trước khi trở về cái bàn anh ta ngồi lúc trước, Shinbashi quay lại và bảo tôi điều này.

“Tôi hơi nghi ngờ việc mình là người duy nhất có thể cảm nhận sự hiện diện của cô Miyagi bên cạnh cậu. Tôi nghĩ những người khác cũng đang cảm thấy, nhưng lại đơn giản cho qua điều ấy như một ảo giác ngớ ngẩn. Song, nếu có một cơ hội - chẳng hạn như họ biết mình không phải người duy nhất cảm thấy ảo giác đó - tôi tự hỏi liệu sự tồn tại của cô Miyagi sẽ nhanh chóng được mọi người chấp nhận chăng. … Dĩ nhiên, những lời tôi nói không có cơ sở. Tuy vậy, tôi mong là nó đúng.”

Shinbashi nói đúng.

Quá khó để tin vào điều ấy, nhưng sau sự việc kia, mọi người xung quanh bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của Miyagi.

Đương nhiên, không phải mọi người đều nghiêm túc tin vào sự tồn tại của con người vô hình này. Người ta chấp nhận câu chuyện vớ vẩn của tôi thì đúng hơn, như một thỏa thuận chung, và a dua theo nó.

Sự tồn tại của Miyagi chưa hẳn là đạt tới mức độ “xem như tồn tại,” vậy nhưng, nó rõ ràng là một thay đổi lớn.

Vì chúng tôi thường xuyên có mặt ở các địa điểm vui chơi giải trí trong thị trấn, lễ hội trường cao trung, và các lễ hội địa phương, tôi trở nên nổi tiếng một chút.

Tựa một kẻ đang tận hưởng niềm hạnh phúc khôi hài, tôi dần được đối xử như một gã đáng thương, nhưng thú vị. Ngày càng có nhiều người tới xem tôi, nắm tay và ôm cô bạn gái tưởng tượng của tôi, theo một cách ấm áp.

Một tối, Miyagi và tôi được mời tới chỗ ở của Shinbashi.

“Tôi có chút rượu để ở căn hộ của mình, và tôi phải uống hết chúng trước khi về nhà. …Cậu Kusunoki, cô Miyagi, hai người uống với tôi nhé?”

Hai đứa tôi sang phòng bên cạnh và trông thấy ba người bạn của anh ta đang ngồi uống. Một chàng trai và hai cô gái.

Những người đang uống đã nghe về tôi từ Shinbashi, và họ hỏi tôi hết câu này tới câu khác về Miyagi. Tôi cũng trả lời họ từng câu một.

“Vậy là Miyagi bé nhỏ ở ngay đây hả?”, Suzumi hỏi, cô nàng cao ráo với lớp trang điểm nhẹ, say khướt, chạm vào tay Miyagi. “Giờ cậu nói điều đó, tôi như cảm thấy cô ấy vậy.”

Cô ấy không thể cảm thấy gì hết qua cái chạm, nhưng có lẽ sự hiện diện của Miyagi không hoàn toàn biến mất. Miyagi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Suzumi.

Một anh chàng nhanh nhạy tên Asakura đặt vài câu hỏi cho tôi về Miyagi, cố gắng vạch trần sự thiếu nhất quán của tôi.

Thế nhưng anh chàng lại thấy thú vị với cách mọi thứ ăn khớp với nhau, và bắt đầu làm những việc như đặt tấm đệm anh ta đang dùng vào chỗ của Miyagi, và đưa một cốc rượu cho cô ấy.

“Tôi thích con gái kiểu đó,” Asakura nói. “Có lẽ tôi không thể thấy cô Miyagi thực ra lại là một điều tốt, không thì tôi sớm đổ cô ấy mất.”

“Dù thế nào cũng chẳng sao hết. Miyagi thích tôi mà.”

“Đừng nói như thế chứ,” Miyagi lên tiếng, đánh tôi bằng một chiếc đệm.

Riko, một cô gái thấp với gương mặt trang nhã, người xỉn nhất hội, ngước nhìn tôi trong khi nằm trên sàn.

“Ænh Kusunoki, ænh Kusunoki , cho bọn tôi thấy cậu thích cô Miyagi như thế nào đi!”, cô ấy nói cùng đôi mắt ngái ngủ.

“Tôi cũng muốn thấy nữa,” Suzumi hưởng ứng.

Shinbashi và Asakura nhìn tôi đầy mong đợi.

“Miyagi,” tôi gọi.

“Vâng?”

Tôi hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của Miyagi. Hội say xỉn bèn cho một tràng pháo tay.

Tôi tự thấy ngạc nhiên với điều ngớ ngẩn mà mình đang làm. Làm gì có ai ở đây thật sự tin vào sự tồn tại của Miyagi chứ. Họ ắt hẳn chỉ coi tôi như một gã điên vui vẻ mà thôi.

Nhưng thế thì có làm sao?

Dù thế nào đi nữa. Mùa hè đó, tôi là một tên hề xuất sắc nhất trong thị trấn.

Bẵng qua một vài ngày sau sự việc đó, cho tới một buổi chiều đầy nắng.

Chuông cửa reo lên, và tôi nghe thấy giọng của Shinbashi. Khi tôi mở cửa, anh ta quăng cho tôi thứ gì đó. Tôi bắt lấy nó trong lòng bàn tay và nhìn vào - là chìa khóa ô tô.

“Tôi sẽ về nhà,” Shinbashi nói. “Nên tôi không cần nó một thời gian. Cậu có thể mượn nó nếu cậu muốn. Đi biển hoặc lên núi với cô Miyagi thì sao?”

Tôi không ngớt lời cảm ơn anh ta.

Khi đi khỏi, Shinbashi nói thế này.

“Cậu biết đấy, chỉ là tôi không thể coi cậu như một kẻ dối trá. Tôi quả thực không thể tin cô Miyagi là tưởng tượng của diễn viên kịch câm nào đó. ...Ai biết được có khả năng nào đấy thực sự tồn tại một thế giới chỉ mình cậu mới có thể nhìn thấy. Có lẽ thế giới mà bọn tôi quan sát được chỉ là một phần nhỏ của những thứ thực sự tồn tại, chỉ gồm những thứ mà chúng tôi được phép nhìn thấy.”

Sau khi nhìn anh ta lên xe bus và rời đi, tôi ngước nhìn bầu trời.

Như mọi khi, ánh mặt trời vẫn choáng váng. Nhưng tôi ngửi thấy dấu hiệu khe khẽ của mùa thu trong không trung. Bọn ve đang đồng ca, mang đến hồi kết cho mùa hè.

Tối đến, tôi ngủ trên giường cùng Miyagi. Ranh giới giữa hai phần giường đã biến mất tự lúc nào.

Miyagi quay mặt vào tôi mà ngủ. Đó là một giấc ngủ sâu, yên bình như của một đứa trẻ. Tôi thích gương mặt khi ngủ của cô ấy, lúc nào cũng thấy mới lạ và chẳng bao giờ biết chán.

Tôi ra khỏi giường, cẩn thận không làm cô thức giấc. Tôi uống chút nước trong bếp, và khi trở lại phòng, tôi phát hiện quyển sổ phác họa nằm trên sàn trước cửa phòng thay đồ.

Tôi cầm lên, bật đèn cạnh chậu rửa, và chậm rãi mở trang đầu tiên.

Có nhiều bức vẽ trong đó hơn tôi nghĩ.

Phòng chờ ở ga tàu. Nhà hàng nơi tôi gặp Naruse. Trường tiểu học nơi chiếc hộp thời gian được đào lên. Căn cứ bí mật của tôi và Himeno. Căn phòng tràn ngập bởi một ngàn con hạc giấy. Thư viện cũ kỹ. Các gian hàng ở lễ hội mùa hè. Bờ sông chúng tôi đi xuống trước khi tôi gặp Himeno. Đài quan sát. Nhà văn hóa chúng tôi từng ghé vào. Chiếc xe Cub. Cửa hàng kẹo. Một cái máy bán hàng tự động. Một buồng điện thoại công cộng. Hồ Tinh Tú. Tiệm sách cũ. Thuyền thiên nga. Đu quay.

Và tôi đang say giấc.

Tôi giở sang trang mới và bắt đầu vẽ Miyagi đang say giấc để đáp lại.

Có lẽ bởi hẵng còn ngái ngủ, tôi chẳng hề nhận ra đã một thời gian dài tôi chưa vẽ bức tranh nào từ đầu chí cuối. Nghệ thuật, thứ mà tôi đã từng nghĩ chỉ đem lại sự bực mình.

Khi nhìn vào bức họa đã hoàn thành của mình, cảm giác thỏa mãn bất ngờ tràn đầy trong tôi. Song, tôi cũng có một cảm giác nho nhỏ rằng có gì đó còn thiếu.

Nó thật dễ dàng bị bỏ qua. Tiểu tiết tới mức rằng giả dụ chỉ cần tôi nghĩ về việc khác trong giây lát, nó sẽ hoàn toàn tan biến.

Tôi có thể đã phớt lờ nó, gấp quyển phác họa lại, đặt nó bên cạnh giường ngủ gần với Miyagi, rồi có thể sung sướng đi ngủ, chờ đợi phản ứng của cô vào buổi sáng.

Thế nhưng tôi chắc chắn một thứ.

Tôi tập trung hết mức có thể. Tôi huy động tất cả giác quan của mình để tìm ra nguồn gốc của cái điều không đúng ấy.

Tôi đưa tay về phía nó tựa hồ một lá thư trôi nổi trong trong một vùng biển dữ dội, tăm tối, bàn tay cứ trượt đi khi cố gắng nắm lấy nó.

Sau một khoảng thời gian, khi tôi thu tay về trong thất bại, nó lại ở ngay trong lòng bàn tay tôi.

Tôi cẩn thận từng ly từng tý một nhấc nó ra khỏi nước. Và đột nhiên, tôi hiểu ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, như thể bị ma nhập, tôi chăm chú đưa bút khắp quyển sổ phác họa. Tôi tiếp tục suốt đêm ấy.

Vài ngày sau, tôi đưa Miyagi đi xem pháo hoa. Bước đi trên con đường mòn trong ánh nắng buổi xế chiều, băng ngang đường ray, xuyên qua khu mua sắm, chúng tôi đi tới ngôi trường tiểu học.

Đấy là màn bắn pháo hoa nổi tiếng ở địa phương, và lớn hơn cả tôi mong đợi, với rất nhiều xe đẩy hàng. Có đông du khách tới mức tôi tự hỏi làm sao thị trấn này có đủ chỗ cho tất cả những người đó.

Khi lũ trẻ trông thấy tôi vừa đi, vừa nắm tay Miyagi, chúng phá lên cười “Anh Kusunoki kìa!”

Chúng cười là lẽ đương nhiên. Những kẻ lập dị cũng nổi tiếng với bọn trẻ mà. Tôi giơ bàn tay đang nắm tay Miyagi để đáp lại sự chế giễu của chúng.

Đương lúc xếp hàng để mua gà nướng, một đám nam sinh cao trung lại gần và chọc tôi “Anh vớ được cô nàng tuyệt thật!”

“Tuyệt lắm đúng không? Mà bọn mày cũng không thể có được cô ấy đâu,” tôi nói, khoác vai Miyagi, và chúng cười ha hả.

Chuyện đó làm tôi hạnh phúc. Mặc cho mọi người không tin, nhưng ai cũng thích thú với câu chuyện tầm phào “Miyagi ở ngay đây!” của tôi.

Nghĩ rằng tôi có một cô bạn gái tưởng tượng còn tốt hơn là cho rằng tôi thật ra chỉ có một mình.

Thông báo được phát, nói rằng buổi biểu diễn sẽ bắt đầu, và vài giây sau, quả pháo hoa đầu tiên được bắn lên.

Sắc cam ngập tràn bầu trời, đám đông hân hoan, và âm thanh sót lại sau đó làm chấn động bầu không khí.

Rất lâu rồi tôi mới xem pháo hoa ở khoảng cách gần. So với mong đợi, chúng hùng vỹ hơn, rực rỡ hơn, và tan biến cũng nhanh hơn.

Tôi cũng đã quên béng mất những quả pháo hoa lớn mất tận vài giây để bung ra, và thậm chí còn không mường tượng được tiếng nổ tác động đến bên trong dạ dày của mình lớn đến thế nào.

Hàng tá pháo bay lên. Chúng tôi ngả mình đằng sau một toà nhà, nơi cả hai có thể ở một mình, ngắm nhìn chúng.

Bỗng nhiên, tôi muốn liếc trộm khuôn mặt cô ấy, và khi trông thấy cô trong khoảnh khắc khung trời bừng sáng, dường như cô cũng có chung suy nghĩ, rồi mắt hai đứa gặp nhau.

“Tâm đầu ý hợp quá,” tôi bật cười. “Lần trước cũng vậy. Lúc trên giường ấy.”

“Đúng là thế nhỉ,” Miyagi cười thẹn thùng. “Nhưng anh có thể nhìn em bất kỳ lúc nào, anh Kusunoki, bởi vậy anh nên xem pháo hoa đi.”

“Không may rằng, điều ấy có thể không đúng.”

Có lẽ tôi đã có thể lựa thời điểm tốt hơn.

Tôi sẽ phơi bày bản thân trong ánh sáng chói lòa của pháo hoa.

“Ừm, anh nói cũng đúng vì ngày mai em nghỉ, cơ mà em sẽ trở lại vào ngày kia. Không như đợt trước, em chỉ đi có một ngày thôi nhé.”

“Không phải chuyện đấy.”

“Thế thì chuyện gì nào?”

“...Miyagi này. Anh khá là nổi tiếng trong thị trấn. Một nửa những nụ cười anh phải nhận là châm chọc, nhưng nửa còn lại là từ sự yêu mến thực lòng. Cho dù là kiểu cười nào đi nữa, thì anh vẫn tự hào. Anh đã tin rằng một điều tốt đẹp thế này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.”

Tôi chống tay xuống đất, nhấc người dậy và nhìn xuống Miyagi.

“Hồi còn ở tiểu học, có một thằng bạn mà anh ghét. Thật ra thì hắn rất thông minh, có điều hắn lại giấu đi và hành xử như một tên hề để làm cho mọi người yêu mến. …Thế nhưng gần đây, anh đã bắt đầu vỡ ra. Anh không khỏi ghen tỵ với hắn. Anh cho là mình muốn làm điều mà hắn làm ngay từ ban đầu. Và nhờ em, Miyagi, anh đã làm được. Anh đã làm bạn được với thế giới này.”

“Đó chẳng phải là điều tốt sao?” Miyagi nâng người lên và trong tư thế tương tự.

“...Vậy anh đang cố nói điều gì thế?”

“Cảm ơn vì tất cả, chắc vậy,” tôi nói. “Thực sự anh không biết nói gì.”

“Và cho mọi thứ sắp tới nữa, đúng chứ?”, Miyagi hỏi. “Anh vẫn còn hơn một tháng mà. “Cảm ơn vì tất cả” có vẻ hơi sớm đấy.”

“Này, Miyagi? Em nói muốn biết điều ước của anh, và anh đã hứa sẽ nói cho em biết khi anh nghĩ ra.”

Vài giây trôi qua trong im lặng.

“Đúng. Em sẽ làm mọi thứ có thể.”

“Được rồi. Vậy anh sẽ nói thật. Miyagi, khi anh chết, quên hết tất cả về anh đi. Đó là mong ước nhỏ nhoi của anh.”

“Không.”

Sau khi trả lời ngay lập tức, Miyagi có vẻ đã đoán ra ý định của tôi.

Cô đã nhận ra điều tôi định làm vào ngày mai.

“...Um, anh Kusunoki. Em chắc là anh sẽ không, nhưng đừng làm gì ngốc nghếch nhé. Em xin anh đấy.”

Tôi lắc đầu.

“Giờ nghĩ lại. Có ai lại nghĩ rằng anh, kẻ có giá ba mươi yên, sẽ sống những ngày cuối cùng tuyệt vời đến thế chứ? Có lẽ là không một ai. Ngay cả em cũng không thể đoán được nó từ việc đọc bản đánh giá của anh hay gì đó. Anh đáng lẽ đã phải sống một cuộc đời tệ hại nhất có thể tưởng tượng được, thế mà anh lại có được một chút hạnh phúc thực sự. Vậy nên tương lai của em không có gì là chắc chắn cả, Miyagi. Có lẽ ai đó đáng tin cậy sẽ xuất hiện và khiến em hạnh phúc hơn.”

“Không có ai hết.”

“Nhưng lẽ ra em cũng chẳng bao giờ xuất hiện vì anh, Miyagi. Cho nên - ”

“Không có ai hết mà!”

Không cho tôi thời gian để đáp lại, Miyagi đẩy tôi xuống đất.

Trong lúc tôi nằm chỏng chơ, cô vùi mặt vào cánh tay tôi.

“...Anh Kusunoki, em xin anh.”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy cô nói trong nước mắt.

“Em xin anh, hãy ở bên cạnh em, ít nhất là trong tháng cuối cùng này. Em có thể chịu đựng được những thứ khác. Rằng anh sẽ sớm ra đi, rằng em không thể trông thấy anh vào ngày nghỉ, rằng người ta không thể trông thấy chúng mình nắm tay, rằng em sẽ phải sống cô độc ba mươi năm nữa, tất cả chuyện đó. Bởi vậy ít nhất lúc này - ít nhất khi đang ở cùng em, anh đừng vứt bỏ bản thân mình. Em cầu xin anh đấy.”

Tôi xoa đầu Miyagi trong khi cô thổn thức.

Trở về căn hộ, Miyagi và tôi vừa ngủ, vừa nắm tay nhau.

Nước mắt cô rơi không ngừng cho tới tận lúc cuối.

Nửa đêm, Miyagi rời khỏi căn hộ.

Chúng tôi ôm nhau trước cửa một lần nữa, và cô chia tay tôi với đôi chút tiếc nuối, đồng thời nở một nụ cười cô đơn.

“Tạm biệt. Anh đã làm em cảm thấy hạnh phúc.”

Bằng câu nói ấy, cô cúi đầu rồi bỏ đi.

Chậm rãi, cô bước đi vào trong ánh trăng.

Sáng ngày hôm sau, tôi tới tòa nhà cũ cùng với giám sát viên thay thế của mình.

Nơi Miyagi và tôi lần đầu gặp nhau.

Và tại đó, tôi bán đi ba mươi ngày trong tuổi thọ của mình. Thật ra, tôi định bán đi hết tất cả cơ. Song, họ không cho tôi bán đi nốt ba ngày cuối cùng.

Gã giám sát viên nhìn vào kết quả và choáng váng.

“Có phải cậu đến đây vì biết điều này sẽ xảy ra?”

“Ừ,” tôi đáp.

Người phụ nữ ngoài ba mươi ở quầy thu ngân, người kiểm tra tôi, tỏ vẻ bối rối.

“...Tôi thật lòng không khuyến khích điều này. Lúc này rồi thì tiền bạc không thể nào là thứ đáng bận tâm đến thế, đúng không? Dù gì đi nữa… trong ba mươi ngày tới, cậu sẽ vẽ nên những bức tranh mà nhiều năm sau người ta sẽ in hẳn vào sách giáo khoa mỹ thuật đó.”

Chị ta nhìn vào cuốn sổ phác họa tôi cầm bên mình.

“Nghe cho kỹ này. Nếu cậu đi khỏi đây mà không làm việc này, cậu sẽ có ba mươi ba ngày còn lại để thỏa sức vẽ vời. Trong khoảng thời gian đó, giám sát viên của cậu sẽ luôn ở đấy, động viên cậu. Cô ấy tuyệt đối sẽ không trách móc cậu vì đó là lựa chọn của cậu. Và sau khi chết, tên của cậu sẽ tồn tại trong lịch sử nghệ thuật mãi mãi. Cậu tự biết điều đó, đúng không nào? …Chính xác thì chuyện gì khiến cậu không hài lòng chứ? Tôi thật không thể hiểu được.”

“Giống như tiền bạc là vô nghĩa khi tôi chết, danh tiếng cũng vậy.”

“Cậu không muốn trường tồn ư?”

“Cho dù có trường tồn trong một thế giới không có mình, thì chuyện đó cũng chẳng có gì đáng vui vẻ hết,” tôi nói.

“Những bức vẽ thuần phác nhất thế giới.”

Những bức vẽ của tôi được gọi như vậy, và dù gây ra rất nhiều tranh cãi, rốt cục chúng bán được với mức giá rất cao.

Nhưng đương nhiên, vì đã bán đi ba mươi ngày, chuyện đó “không còn là một khả năng nữa, mà là thứ sẽ không bao giờ xảy ra.”

Đây là những gì tôi nghĩ. Có lẽ trong cuộc đời ban đầu của mình, sau một khoảng thời gian rất dài, khả năng họa ra những bức tranh như thế của tôi rồi sẽ nảy nở. Nhưng ngay trước khi chuyện đó xảy ra, một tai nạn xe đạp đã cướp đi cơ hội của tôi.

Thế nhưng bằng việc bán đi tuổi thọ, và quan trọng nhất là bởi có Miyagi ở đó, số thời gian khổng lồ ban đầu tôi không được ban cho, nay rút ngắn hết mức. Nhờ điều ấy, tài năng của tôi cuối cùng cũng bung nở trước khi tuổi thọ của mình kết thúc.

Đó là suy nghĩ của tôi.

Tôi đã từng cực kỳ giỏi hội hoạ.

Tôi có thể sao chép khung cảnh trước mặt mình y hệt một bức ảnh như thể chuyện cỏn con, và sử dụng cảm nhận của mình để chuyển nó sang các hình thái khác một cách thật tự nhiên và thành thục mà không cần ai chỉ bảo.

Tại các phòng trưng bày, tôi có thể nhìn vào một bức vẽ và hiểu được rõ ràng, ở một chiều không gian cách biệt với ngôn ngữ, rằng vì sao “một thứ không nên vẽ như thế này” là “một thứ phải vẽ như thế này.”

Cách tôi nhìn sự vật không hoàn toàn chính xác. Nhưng sự thật tôi có một tài năng tuyệt diệu là điều tất cả những ai quen biết tôi vào thời điểm đó đều phải công nhận.

Mùa đông năm 17 tuổi, tôi bỏ vẽ. Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục theo cách mình đang làm, tôi sẽ không nổi tiếng như từng hứa với Himeno. Cùng lắm, tôi chỉ có thể là kiểu họa sĩ “bá nghệ bá tri, vị chi bá láp.”[note11466]

Dẫu việc đó đáng ra đã là một thành công lớn lao trong mắt đa số mọi người, nhưng để giữ lời hứa với Himeno, tôi phải cực kỳ đặc biệt. Tôi cần một cuộc cách mạng.

Nên tôi sẽ không để bản thân tiếp tục vẽ theo quán tính nữa.

Lần tới tôi cầm cây cọ lên sẽ là lúc mọi thứ liên kết lại với nhau bên trong tôi. Cho tới khi tôi có thể nắm bắt thế giới bằng một góc nhìn hoàn toàn khác với những người khác, tôi sẽ không để bản thân vẽ.

Tôi đã quyết định như vậy.

Có lẽ quyết định đó, bản thân nó không sai. Thế nhưng vào mùa hè năm 19 tuổi, tôi vẫn chưa định vững được góc nhìn của mình về vạn vật, nên vì nóng vội, tôi một lần nữa lại cầm cọ.

Đến một thời gian dài sau đó, tôi mới nhận ra lúc ấy là khoảng thời gian lẽ ra tôi tuyệt đối không nên vẽ.

Như một hệ quả, tôi mất đi khả năng vẽ vời. Ngay đến vẽ một quả táo chính xác tôi còn không làm được. Vừa mới nghĩ tới việc vẽ một vật gì đó, cảm giác gượng gạo dữ dội lại tràn lên trong tôi. Tựa như tôi sẽ gào thét.

Những lo âu tấn công tôi giống như đặt chân vào không trung. Tôi không còn cảm nhận được mình cần đi nét nào hay dùng màu gì nữa.

Tôi nhận ra tôi đã mất đi tài năng của mình. Tệ hơn cả, tôi còn chẳng có chút ý chí nào để đấu tranh và giành lại nó. Đã quá trễ để bắt đầu từ con số không. Tôi buông lơi cây cọ, bỏ chạy khỏi cuộc đua, và thu mình lại.

Đôi lúc, tôi trở nên quá tuyệt vọng mong muốn kỹ nghệ của tôi được mọi người chấp nhận. Tôi nghĩ đó là nguyên nhân chính gây ra sự gượng gạo của tôi.

Sai lầm khi cố gắng vẽ cho tất cả mọi người là sai lầm vô cùng tồi tệ. Khi sai lầm đó đạt tới đỉnh điểm, nó gây ra trạng thái không thể vẽ được nữa.

Tính toàn thể không phải thứ sẽ lấy được thiện cảm của mọi người. Bạn chỉ nhận được chúng khi lặn sâu vào cái giếng bên trong bản thân mình, cặm cụi để mang lên thứ gì đó, và tạo ra thứ hoàn toàn mang tính cá nhân chỉ qua một cái nhìn.

Để nhận ra điều đó đòi hỏi tôi buông bỏ tất cả vướng bận, và chỉ làm vì niềm vui thích thuần túy, vẽ cho bản thân mình.

Miyagi là người đã cho tôi cơ hội ấy. Lấy cô làm mẫu, tôi có thể “vẽ” trong một cảnh giới hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ về “vẽ” trước kia.

Sau đó, tôi dành suốt cả đêm để vẽ phong cảnh, những cảnh vật tôi đã tưởng tượng trước lúc ngủ mỗi tối từ khi lên năm.

Thế giới tôi muốn sống, những ký ức mà tôi chưa bao giờ sở hữu, một nơi nào đó tôi chưa bao giờ đặt chân, một ngày nào đó có thể là quá khứ hoặc tương lai.

Tôi thậm chí không nhận ra, nhưng chúng đã tích luỹ trong một thời gian dài. Và chính việc vẽ Miyagi đã khiến tôi hiểu ra làm thế nào để thể hiện chúng.

Có lẽ là tôi vẫn luôn đợi chờ khoảnh khắc ấy. Dẫu nó chỉ đến ngay trước cái chết của mình, tài năng của tôi cuối cùng đã hoàn thiện.

Theo lời người phụ nữ thực hiện bản định giá, các bức tranh tôi sáng tác trong ba mươi ngày cuối cùng của mình là “những bức họa mà ngay cả de Chirico cũng phải cho rằng quá đa cảm.” Đó là lời giải thích duy nhất cô ta nói với tôi, nhưng tôi nghĩ, ờ, chúng nghe có vẻ giống những thứ mà tôi sẽ tạo ra.

Bán đi phần cuộc đời nơi tôi vẽ ra những thứ ấy, và có tên mình nằm trong một góc nhỏ của lịch sử mang đến cho tôi một số tiền lớn đến lố bịch, khiến tôi nghi ngờ vào mắt mình.

Chỉ với ba mươi ngày, tôi gần như đã trả đủ tiền cho khoản nợ của Miyagi. Tuy nhiên, cô ấy sẽ được tự do sau ba năm làm việc nữa.

“Ba mươi ngày trị giá nhiều hơn ba mươi năm, ha?”, gã giám sát viên cười khi chúng tôi tạm biệt.

Và tôi đã từ chối sự trường tồn như thế đấy.

Mùa hè mà Himeno từng đưa ra lời dự đoán đang dần khép lại.

Dự đoán của cô ấy sai một nửa.

Sau cuối, tôi cũng không giàu có gì, mà cũng chẳng nổi tiếng.

Thế nhưng dự đoán của cô ấy đúng một nửa.

“Một điều thực sự tốt đẹp” đã xảy ra, đúng vậy. Và như cô ấy nói, tự đáy lòng, tôi có thể “vui mừng vì mình đã sống.”

Bình luận (0)Facebook