Chương 2. Màn trời chiếu đất và dòng dõi ẩn giấu (1)
Độ dài 3,851 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-16 21:45:07
◇
Vài tháng đã trôi qua kể từ ngày Ain liếm viên ma thạch, và với những tình cảm của mình dành cho mẹ, cậu vẫn tiếp tục nỗ lực mỗi ngày để lấy trái ngọt, và để Olivia không còn bị coi thường nữa.
Hôm nay, mặc dù đã luyện kiếm từ sáng đến giờ, trên gương mặt cậu lại là một nụ cười gượng gạo.
“── Không, nghĩ lại thì lạ thật.”
Thanh kiếm gỗ lại gãy. Ain đã quen với việc này vì nó đã xảy ra nhiều lần rồi, nhưng lần này thì hơi khác.
“Bình thường một thanh kiếm gỗ có cắt được giáp sắt đâu nhỉ? À không, thế giới này là như thế mà──Đùa ai vậy?”
Trước mặt Ain là một hình nhân bằng gỗ với lớp giáp sắt bên ngoài để giả làm kẻ địch của cậu. Thực lòng thì thứ này không có tác dụng gì cho lắm, nhưng cũng khá mới mẻ khi có gì đó làm bia đỡ đòn thay vì chỉ vung kiếm vào hư không.
Tuy nhiên, bộ giáp sắt này vừa bị thanh kiếm gỗ của Ain xẻ làm đôi. Nó cũng gãy theo, nhưng điều đó không quan trọng.
“...Ừm, chẳng lẽ... cái giáp này bị rỉ rồi sao?”
Cậu muốn tìm lý do nào đó để giải thích, nhưng cậu không hiểu nguyên lý của việc này. Cuối cùng, Ain gãi đầu tự hỏi liệu có phải nó đã có vấn đề từ trước rồi, rồi quyết định bỏ qua và rời đi. Khi nhận ra mình đã tập luyện khá lâu, cậu lại cảm thấy có chút bồn chồn.
“Ôi... Mình mà không chuẩn bị luôn thì muộn mất.”
Nếu bây giờ Ain không đi tắm thì cậu có thể lỡ bữa tiệc mà cậu đã mong chờ suốt mấy ngày qua tại Vương đô, nơi quý tộc giới thiệu các cậu ấm cô chiêu của nhà họ.
Vậy nên, với bước chân nhẹ nhàng hơn thông thường, cậu quay trở lại dinh thự.
── Sau khi Ain rời đi, gần như đi qua nhau, một người hầu đến dọn dẹp sân tập.
“...Huh? Cái áo giáp này... hình như bị chém bởi một thứ gì đó à... Hay nó bị hỏng rồi?
Sau khi xác nhận, anh ta cho rằng những vết cắt sắc bén đó không phải do bất kỳ nguyên nhân nào như vậy. Và, trong lúc tự hỏi tại sao, anh đã dọn nó cùng với thanh kiếm gỗ bị gãy đi.
◇ ◇ ◇
Vài giờ sau khi buổi tập của Ain kết thúc, gia đình Roundheart đã lên đường đến Vương đô trên hai chiếc xe ngựa. Chiếc xe trước chở ba người là Logas, cô vợ thứ Camilla cùng với Grint, còn Ain và Olivia ngồi trên chiếc xe phía sau.
Bên trong xe ngựa, Ain đặt cuốn sách mà mình đang đọc lên đùi. Ngồi cạnh cậu, Olivia có vẻ rất buồn.
(Biết sao được giờ, suy cho cùng thì Grint sẽ trở thành trưởng tộc tiếp theo...)
Với chỉ một mình Olivia phản đối, quyết định đã nhanh chóng được đưa ra. Lúc đó, cô ấy đã tỏ ra căm phẫn đối với những người có thái độ không quan tâm đến Ain. Tuy nhiên, cũng do những sự thất vọng, ghê tởm và sự hối hận ấy── Tất cả những cảm xúc tiêu cực đó đã khiến cô bỏ nhiều công sức hơn vào những việc mà cô giao cho những mạo hiểm giả và thương nhân, để có thể dành tất cả thời gian rảnh rỗi để ở bên Ain.
(Còn mình... Thực sự cũng khá đau lòng.)
Olivia ca ngợi và công nhận những nỗ lực của cậu. Chỉ điều này cũng đủ để làm cậu hạnh phúc.
Và dĩ nhiên, cậu sẽ trở nên thân thiết hơn với Olivia, người hoàn toàn công nhận và yêu thương cậu vô điều kiện.
(Mình sẽ rất khó chịu nếu bị ngay cả mẹ khinh thường. Mình phải làm cho Cha và những người khác chấp nhận mình bằng cách nào đó.)
Cảm nhận được động lực tràn ngập trong lòng, cậu quyết định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa trong tương lai.
── Nhân tiện, khi nhìn ra khỏi cửa sổ xe ngựa, không chỉ phong cảnh mà những người đang đi bộ cũng là một khung cảnh mới lạ đối với Ain. Đó là những mạo hiểm giả, và đối với cậu, họ có vẻ đang tận hưởng sự tự do.
“Sau này liệu con cũng có thể đi đến nhiều nơi như họ không mẹ?”
Những lời ấy thường không liên quan gì đến người con trai cả của một gia đình quý tộc, nhưng vì đã quyết định rằng người em trai sẽ kế thừa gia tộc, nên cậu mới nói như vậy.
“Mẹ tin rằng nếu là Ain thì con sẽ có thể đi rất nhiều nơi đó.”
Ain không thể tin rằng Olivia lại đồng ý, nhưng cậu cũng cảm thấy hơi bất an.
“Nhưng mẹ lại thấy lo nếu con gặp phải ma thú. Chúng rất nguy hiểm mà.”
Dường như thảo phạt ma thú sẽ đem lại nhiều lợi nhuận nhất, nhưng Ain cảm thấy việc này khá khó khăn.
(Nên là, mình muốn đi tìm cho mẹ viên ma thạch quý giá nào đó hơn...)
Thay vì tập trung vào chiến đấu thì mình muốn đi phiêu lưu hơn. Ain nghĩ vậy và chạm vào bìa sau của cuốn sách cậu đang đọc lúc trước.
“── Con đang đọc sách về gì vậy?”
“Ah, cuốn này ạ? ...Nó là cuốn sách gồm những mẩu chuyện đời thường mà con tìm thấy trong thư viện.”
Ain thích đọc những câu chuyện về anh hùng, nhưng cũng đọc đủ các loại truyện, kể cả truyện lãng mạn được miêu tả như trong cổ tích.
Câu chuyện cậu đang đọc bây giờ cũng vậy, nó kể về một Công chúa đem lòng yêu Hoàng tử của một đất nước khác. Những câu thoại có chút tự kiêu của Hoàng tử thực sự rất thú vị.
Hiện tại Ain đang ở phần dẫn chuyện khi hai người gặp nhau trong vườn hoa. Hoàng tử nói, ‘Công chúa, mong nàng nhận lấy thứ này’, rồi anh trao cho cô một chiếc nhẫn.” Và sau đó, khi khoảng cách giữa hai người thu bé lại, đó thực sự là một khung cảnh đầy chất lãng mạn đến mức khó tả.
Dù chỉ sử dụng một số câu thoại thông thường, nhưng Hoàng tử trong câu chuyện thật tuyệt vời... Cậu thậm chí còn cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
“Từ những gì mẹ quan sát được, con còn tốt hơn Hoàng tử đó nhiều.”
(Mẹ cũng tuyệt vời hơn cô Công chúa ấy ạ.)
Ain định trả lời như vậy, nhưng sự e dè của cậu đã chiến thắng.
“...Con sẽ cố gắng hết sức.”
Cậu biết suy nghĩ đó còn đáng xấu hổ hơn câu trả lời vừa rồi. Olivia thì nheo mắt nhìn cậu, mỉm cười hạnh phúc, và như thế, hai mẹ con cùng nhau tận hưởng chuyến hành trình tới Vương đô.
Trái lại, trên chiếc xe ngựa đi trước, em trai của Ain, Grint thì mím môi cau có.
“Cha ơi? Chúng ta đến nơi chưa ạ?”
Giống như Ain, cậu đã thừa hưởng mái tóc vàng óng tuyệt đẹp của mẹ và vóc dáng dũng mãnh của Logas. Nhưng tuy ngoại hình như vậy, cậu lại đang làu bàu với biểu cảm nhăn nhó đúng với tuổi, bởi cậu đã chán ngấy với chuyến đi bằng xe ngựa kéo dài và bắt đầu than phiền.
“Grint. Còn khoảng hai tiếng đồng hồ nữa mới đến, nên con kiên nhẫn thêm một chút đi.”
Với vẻ mặt như muốn nói rằng không có cách nào khác, Logas nhắc Grint.
“Grint, con có thấy xấu hổ khi không thể chịu được mặc dù người ở phía sau vẫn yên lặng không?”
Camilla sau đó nhắc đến Ain như để châm chọc Grint.
Kẻ kém cỏi hơn ── Khi đem so sánh với anh trai, biểu cảm của Grint trở nên phấn khích.
“Hm──!? Ah, còn lâu con mới thua Anh ta!”
Đối với Grint, Ain, người có tài năng vốn có khá tầm thường, thậm chí còn không đáng để đem ra so sánh.
Nghe vậy, Logas cười cay đắng, còn Camilla thì mỉm cười vui sướng.
“Nhân tiện, Grint. Con đã nhận được một lá thư trước khi chúng ta rời đi, đúng không?”
“Vâng! Đó là thẻ trạng thái của con!”
Không có lý do gì mà Camilla không biết nội dung bức thư. Bà chỉ nói ra để khích lệ Grint.
“Wow, thật tuyệt vời! Vậy con có thể cho mẹ và cha xem không?”
Grint lấy thẻ trạng thái ra khỏi túi áo ngực để đáp lời mẹ.
Grint Roundheart
【Chức nghiệp】 Con trai thứ của gia tộc Roundheart
【Sức mạnh】 120
【Ma pháp】 94
【Vật lý】 35
【Phòng ngự】 41
【Nhanh nhẹn】 33
【Kỹ năng】 Thánh Kị sĩ
“Tuyệt vời! Những chỉ số của con thậm chí còn cao hơn cả những đứa trẻ được coi là trưởng thành khi 12 tuổi!”
Sau đó, Logas cùng với Camilla ôm lấy Grint.
“Ah...Ahh── Cha!”
Được Logas khen ngợi, Grint như run lên vì vui sướng.
“Sau này, Thánh Kị sĩ sẽ không chỉ là một kỹ năng mà còn trở thành chức nghiệp, và nếu con tiếp tục rèn luyện, con sẽ có thể đạt được cấp bậc cao hơn cả Thánh Kị sĩ.”
Lời nói của Logas khiến Grint ngẩng mặt lên với ánh mắt lấp lánh.
“Chức nghiệp đó được gọi là Thiên Hiệp sĩ ── Xuất sắc trong ma pháp, mạnh mẽ và kiên cố như một pháo đài, và xoá sổ mọi thứ chỉ bằng một nhát chém… Đó là hiệp sĩ mạnh nhất trong số các hiệp sĩ.”
Nghe vậy, Grint gật đầu với ánh mắt rạng rỡ.
“Con nhất định sẽ trở thành một người như vậy!”
Cậu đáp lời với một cách đầy nhiệt huyết, dành cho cả cha và mẹ của mình.
Camila mỉm cười với tâm trạng thoải mái, như thể cô đã chiến thắng bởi vừa hạ thấp được Ain, vừa thuyết phục được con trai mình trở thành người đứng đầu gia đình thay vì con trai cả, và khiến Logas chỉ chú ý đến Grint mà thôi.
“Đúng vậy, Grint! Và mẹ chắc rằng cô gái sẽ trở thành hôn thê của con cũng sẽ rất vui.”
“...Con tự hỏi liệu có ổn không nhỉ? Hmm, con đang cảm thấy hơi lo lắng...”
“Đừng lo. Nếu con không đủ tốt, Grint à, thì tất cả các chàng trai khác ở Hyme đều vô dụng cả. Ta chắc rằng tiểu thư đó sẽ phải lòng con thôi.”
Được khích lệ bởi lời nói của Logas, Grint siết chặt nắm tay.
“Nhân tiện, Logas-sama. Về Shanon-sama, người sẽ đính hôn với Grint...”
“Nàng muốn hỏi cô ấy là người như thế nào à?”
Camilla gật đầu, và Logas nói tiếp.
“Tiểu thư Shanon là con gái duy nhất của Hầu tước Bruno – năm nay sẽ tròn sáu tuổi, lớn hơn Grint hai tuổi. Tuy nhiên, cô ấy là một cô gái rất thông minh và danh tiếng về tài năng của bản thân đã vang xa.”
“Thật tuyệt vời. Mẹ rất vui vì một cô gái tốt như vậy được đính hôn với con đấy, Grint à.”
Người mà họ đang nói đến, Shanon, sẽ đính hôn với Grint. Grint hiện mới chỉ bốn tuổi - sẽ tròn năm tuổi trong vài ngày nữa, nhưng cậu vẫn là một trong những quý tộc trẻ tuổi nhất có hôn ước.
Camilla không rõ chi tiết về việc này vì Logas là người tiến hành các buổi thảo luận, nhưng cô cũng không nói nhiều về nó và cứ để chồng lo liệu.
“Trong buổi ra mắt hôm nay, ta sẽ công bố con là người kế nhiệm gia tộc. Chúng ta cũng sẽ công bố hôn ước của con với tiểu thư Shanon. Grint, con có tự hào không?”
Được khích lệ bởi Logas, Grint ngẩng mặt lên.
“Có ạ!”
“Logas-sama. Chàng không quên nhắc hai người kia về cuộc gặp gỡ trực tiếp trước bữa tiệc chứ?”
Ban đầu, nhân vật chính là Ain. Tuy nhiên, giờ thì điều đó không còn quan trọng, bởi Grint đã đảm nhận vai trò ấy. Camilla cười thầm vì đã giành được một cuộc hôn nhân với tầng lớp quý tộc cao cấp cho Grint trước cả Ain.
Chỉ còn một đoạn nữa là tới Vương đô.
Trong khi Camilla phấn khích với nhiều kỳ vọng, Logas tự trấn an mình, còn Grint siết chặt nắm tay khi nghĩ về lần gặp gỡ đầu tiên với hôn thê. Và như thế, với chút căng thẳng, ánh mắt cậu lấp lánh khi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
◇◇◇
Hoàng hôn.
Gia đình Roundheart đã đến dinh thự nơi tổ chức buổi tiệc. Bước xuống xe ngựa, Ain tỏ ra ấn tượng trước dinh thự và khuôn viên rộng lớn xung quanh.
(......Một khu vườn tuyệt vời làm sao.)
Sau khi đi qua cánh cổng, ánh mắt của Ain bị hấp dẫn bởi nhiều loài hoa và cây cối được trồng cẩn thận. Đó là một khu vườn đẹp đẽ nhưng không kém phần nghiêm nghị, dễ thấy được tài năng xuất sắc của người làm vườn.
“Rộng quá…”
“Fufu... Đây là dinh thự của tầng lớp quý tộc cao cấp duy nhất ở Hyme đấy.”
Ngay sau đó, Logas thoải mái bước đến chỗ hai mẹ con.
“Olivia, Ain. Chúng ta phải đi chào hỏi trước khi buổi tiệc bắt đầu.”
Olivia và Ain nhìn Logas với vẻ bối rối.
“Ý chàng là gì?”
“Một cuộc gặp gỡ với gia đình của tiểu thư Shanon, hôn thê của Grint.”
“...Thiếp có biết về hôn ước, nhưng chưa có ai nói với thiếp về việc này cả.”
Nghe Logas nói, khuôn mặt Ain hơi cứng lại.
Cậu biết mình đang bị đối xử lạnh nhạt, và thậm chí cũng biết rằng Olivia đang chịu cảnh tương tự. Nhưng──
(Cha nên nói với mẹ về điều quan trọng này... Chà, thế chắc là bị cố ý giấu nhẹm đi rồi.)
“Hả? Ta tin rằng ta đã nhờ Camilla nói với hai người... À, có khi nàng ấy không có dịp nào để nói rồi.”
Đừng có mà phủi đi một cách dễ dàng như vậy - Ain muốn phản bác bằng những lời đó. Tuy nhiên, cậu đã kiên nhẫn chịu đựng giống mẹ.
Olivia dường như cũng đang nghĩ như vậy, trên gương mặt cô là biểu cảm rất lạnh lùng.
“Haa... Cho là vậy đi. Vậy thì, chàng có muốn thiếp và Ain đi cùng không?”
“Có. Sẽ khá bất lịch sự nếu không có vợ cả và con trai cả của ta đến chào hỏi.”
“...Ừm. Quả thực là vậy.”
Rõ ràng là tâm trạng của Olivia không tốt, bởi khác với thường ngày, cô trả lời Logas với sự mỉa mai.
“Hầu tước Bruno đang đợi chúng ta.”
Nói xong, Logas đánh mắt về phía có một người đàn ông trung niên và một bé gái bên cạnh, đằng sau hai bước, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ở độ tuổi đỉnh cao sắc đẹp đi cùng họ với một nụ cười.
“── Thôi được rồi. Vậy Ain và thiếp cũng sẽ đến chào hỏi họ.”
“Sau khi xong thì hãy đợi ở sảnh dinh thự. Ta không muốn con gái họ cảm thấy lo lắng.”
Đằng nào cũng phải rời đi thì việc chào hỏi có ý nghĩa gì đâu? Chuyện này lại càng làm Ain buồn bã và oán hận hơn.
“Chàng đi trước đi. Thiếp và Ain sẽ theo sau.”
Olivia, không biết phải nói gì, đáp lời Logas.
Mặt khác, Logas cũng cảm thấy hơi luyến tiếc, vô thức khoanh tay lại, nhưng lập tức cất tiếng gọi Camilla và Grint.
“Camilla, Grint. Đến đây.”
Đáp lời của Logas, hai mẹ con ngay lập tức tiến đến. Camilla thì có biểu cảm như đã thắng, trong khi Grint trông có vẻ lo lắng và bồn chồn vì cuộc gặp gỡ trực tiếp với hôn thê của mình.
Cuối cùng, sau khi chỉnh trang, Logas khí phách bước đi phía trước gia đình mình.
“Ain. Cố gắng chịu đựng một lúc nhé con?”
“...Con không sao đâu, không có vấn đề gì hết ạ.”
Nghe vậy, Olivia tỏ ra lo lắng, nhưng mặt khác, Ain muốn Olivia quan tâm đến chính mình hơn.
“Nhớ đừng tỏ ra bất lịch sự nhé. Ain, Grint.”
“Vâng! Với tư cách là con của Cha, con sẽ không làm điều gì đáng xấu hổ đâu ạ!”
Grint vui vẻ trả lời Logas. Đó là một câu trả lời khá trưởng thành đối với một cậu bé bốn tuổi.
“Hầu tước Bruno. Xin lỗi vì đã để ngài đợi.”
“Ồ! Không phải là Bá tước Roundheart đây sao! Không sao không sao, tôi rất cảm kích vì ngài đã vất vả đi xa đến đây!”
Hầu tước Bruno sở hữu mái tóc và bộ râu màu đỏ được cắt tỉa cẩn thận, và khoác trên mình bộ quần áo chất lượng hàng đầu. Sau khi trả lời bằng một giọng nói rắn rỏi với Logas, ông đưa ra một cái bắt tay nồng nhiệt.
“Có lẽ hơi đột ngột, nhưng hãy để tôi giới thiệu với ngài. Đây là hai người vợ của tôi──”
“──Đã lâu lắm rồi, Hầu tước Bruno.”
Olivia là người đầu tiên chào Hầu tước. Cô nhấc vạt váy lên và cúi đầu một cách đẹp đẽ đến mức người ta có thể nhầm nó với một tác phẩm nghệ thuật.
“Rất vui được làm quen với ngài. Tôi là người vợ thứ hai, Camilla. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình với sự tử tế của ngài dành cho con trai tôi Grint.”
Sau đó, Camilla mở lời, cố gắng nói nhiều hơn Olivia.
(Vâng vâng. Có thể con đã thua kém về tài năng, nhưng mẹ con thì hoàn toàn chiến thắng về sắc đẹp nhé.)
Mặc dù có chút buồn bã, nhưng trong lòng Ain vẫn tự hào cười thầm.
“Tiếp theo là con trai cả của tôi, Ain, và con trai thứ, Grint.”
Logas với tay ra và đẩy lưng hai con. Cả hai chỉ chào hỏi ngắn gọn với một “Rất vui được gặp ngài”, rồi cúi đầu.
“Cảm ơn gia đình. Ta là Aide Bruno. Dinh thự của ta ở Vương đô, và ta đã được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Bộ Tư pháp ── Rất vui được làm quen.”
“Bộ trưởng Bộ Tư pháp? Đỉnh quá.”
Nghe thấy danh hiệu của Hầu tước, Ain tỏ ra ngạc nhiên.
Sau đó, người phụ nữ đứng phía sau bước lên trước.
“Tôi là Naqoura, vợ của ngài ấy. Tôi đã mong đợi ngày được gặp các vị.”
“...Và cuối cùng, đây là Shanon, con gái duy nhất của chúng tôi. Nào, con gái, chào họ đi.”
Vị khách danh dự trong cuộc gặp này, con gái của Hầu tước Bruno... Shanon bước lên một bước.
“Rất vui được làm quen với các vị. Tôi là Shanon Bruno.”
Con gái của Hầu tước, Shanon, trên mình một chiếc váy xinh xắn, cúi đầu chào. Đôi mắt nghiêng và mái tóc đỏ óng ánh đẹp đẽ buông xuống vai tạo nên một cảnh tượng cuốn hút như tranh vẽ.
Tuy nhiên, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp gỡ, nụ cười của cô ấy có gì đó hơi lạnh nhạt.
(...Cô ấy rất dễ thương, nhưng cảm giác này là gì nhỉ?)
Đó là một cảm giác khó diễn tả, kiểu như nụ cười của cô ấy không xuất phát từ trái tim. Nhưng khi nhìn gương mặt cô, bất kể theo cách nào thì cô cũng chỉ như một cô gái bình thường...
“──Fufu.”
Sau đó cô ấy mỉm cười với Ain. Không cần phải nói, điều này khiến Grint cảm thấy rất khó chịu, tuy nhiên, Ain chỉ đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
“Thiên Hiệp sĩ tương lai của Hyme, người được ca ngợi bởi Đại Tướng quân Logas, Grint-sama. Rất vui được gặp cả hai người.”
Lời nói của Shanon không hề mang chút giễu cợt nào, và đã được đón nhận bởi cả Grint và Logas.
Sau những lời đó, Olivia mở miệng nói khẽ.
“Danna-sama. Ain và thiếp xin phép rời khỏi đây, xin hãy tự nhiên ạ.”
Olivia đặt tay lên lưng Ain. Chính Ain cũng rất muốn rời khỏi nơi này luôn, nên đã ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
“Xin thứ lỗi vì chuyện của Shanon đã làm phiền hai người…”
“Không phải đâu── Ain và tôi xin cáo lui.”
Đối với Hầu tước, lời nói của Olivia nghe như phép lịch sự, và cô mỉm cười rồi quay lưng bước đi.
“...Cảm ơn hai người vì cuộc gặp gỡ này, thưa Olivia-sama, Ain-sama.”
Shanon lịch sự gửi lời chào, nhưng Ain chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười cay đắng.
“──...Haaaa.”
Sau khi rời khỏi đó, Olivia đặt tay lên trán.
“Thiệt tình...Cái gì cũng là Grint...”
“Không sao đâu ạ. Chỉ cần được ở bên mẹ là con vui rồi.”
(Thực ra, mình tự hỏi liệu mẹ có thể ly hôn không nhỉ?)
Những suy nghĩ thiếu khôn ngoan xuất hiện trong đầu Ain.
“...Miễn là được ở bên con, Ain à, thì mẹ không cần gì khác cả.”
Khi thấy mẹ mỉm cười như một nữ thần, Ain nghĩ rằng, nếu được ở bên mẹ, thì cậu có thể bỏ qua mọi lời nói độc địa mà cậu từng nghe.
“Dù sao thì, Phước lành của Shanon-sama cũng có vẻ rất phù hợp với kỹ năng Thánh Kị sĩ.”
Có vẻ đó là lý do tại sao Logas và Camilla muốn cho Shanon với Grint đính hôn với nhau.
Nhưng khá kì lạ rằng Ain không hề thích thú gì với cô gái tên Shanon.
“Hee...”
Thấy phản ứng của Ain, Olivia tỏ ra hứng thú.
“Ain? Mặc dù em trai của con mới đính hôn... mà con không có vẻ quan tâm lắm nhỉ?”
“Vâng. Con cũng không biết giải thích sao… nhưng đúng là con không ghen tị hay gì cả.”
Cảm giác đó không dễ có thể diễn tả thành lời, nên câu trả lời của cậu khá mơ hồ.
“Mẹ cũng thấy thế...Vậy con thích kiểu người như thế nào?”
“Ai đó giống mẹ ạ.”
Thực ra, con chỉ cần có mẹ thôi – Đây mới là điều mà Ain muốn nói. Cố gắng che đi sự xấu hổ, cậu bước đi trước để mẹ không nhìn thấy khuôn mặt mình.
“Ara ara. Nếu đây không phải là dinh thự của người khác thì mẹ đã ôm con mất rồi...”
“...Chuyện đó để sau đi ạ.”
Mẹ sẽ nhớ kĩ đó. Lát về mẹ sẽ ôm con sau.
Tỏ ra hơi dỗi, Olivia vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu nào đó, trong lòng như vừa xốc lại quyết tâm.
“À đúng rồi, mẹ vừa nhớ ra──”
Olivia mỉm cười và vỗ tay một cái.
“Công việc khi trước mẹ nói đã hoàn thành rồi đấy. Lúc nào đó mẹ sẽ kể cho Ain nghe nhé.”
“Công việc ạ? …À! Việc mà mẹ phải thuê mạo hiểm giả và thương nhân ạ?”
“Đúng rồi, công việc đó đó. Khi nào có thời gian rảnh rang, mẹ sẽ kể cho con nghe đó là công việc gì nhé.”
Sự cố này đã làm Olivia vô cùng thất vọng và buồn bã, nhưng giờ đây nó chỉ còn là một câu chuyện của quá khứ mà thôi.
Bây giờ, hai mẹ con đang vui vẻ đi cùng nhau vào lâu đài của Bá tước, và chờ Logas đến trong khi tận hưởng cảnh tượng tráng lệ bên trong.
◇