Chap 3: Chỉ cần nhớ đến thôi là đã...
Độ dài 1,573 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-03-27 00:15:52
Translator: Ariadne
____________________________
“Vậy ý ngươi là có những kẻ không tán thành việc củng cố mối quan hệ của hai quốc gia, rồi phản đối luôn cuộc hôn nhân của ta với công chúa Marietta sao? Đúng là một lũ ngu.” Belvant đã ép những tên đánh lén vừa nãy khai ra thông tin mà chúng biết. Có vẻ như việc đưa chính trị vào cuộc hôn nhân này đã khiến một số người cảm thấy nó vô nghĩa phải đứng ngồi không yên.
'Chỉ vì những thứ tầm thường như quyền lực chính trị hay lợi ích cá nhân mà mấy người đó dám tấn công vị hôn thê của mình ư. Chúng nghĩ là sẽ lợi dụng được điểm yếu nào sao? Bực mình thật. Nếu chuyện đã vậy rồi thì mình sẽ tự điều tra và cho chúng nếm mùi địa ngục trần gian. Bất cứ ai quyết định đối đầu với mình, mình sẽ thật cẩn thận dồn chúng vào đường cùng. Chúng sẽ không dám nghĩ đến việc tái phạm lần nữa đâu.' Belvant nghĩ, và biểu cảm của hắn trở nên vô cùng quỷ quyệt. Dĩ nhiên, ai mà không hiểu con người hắn thì đều sẽ rùng mình khi ở gần, nhưng ngay cả những người biết rõ tính cách thật của hắn cũng đang phải toát mồ hôi hột.
“Bình tĩnh đi, Belvant. Ta sẽ sớm bắt được kẻ chủ mưu thôi.”
“Đương nhiên là phải vậy rồi. Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng tha thứ cho kẻ dám đối địch với ta sao?” Khi lần đầu nghe tin quốc vương nước Oltaire đã hứa gả hắn cho một công chúa ngoại quốc, khuôn mặt hắn liền trở nên méo mó vì chuyện đó quá phiền phức. Nhưng đây là một cuộc hôn nhân chính trị nhằm vào lợi ích quốc gia. Thực tế là vậy, nên hắn buộc phải miễn cưỡng chấp nhận.
Nghĩ rằng đây chỉ là một phần công việc khi nắm trong tay chức vị Tướng quân cao quý, hắn đã cố gạt bỏ cảm xúc của mình và sẵn sàng chịu đựng chút thiệt thòi này. Ngay cả khi nhận được tin có kẻ địch tấn công, hắn cũng chỉ nghĩ rằng không thể để mất một quân cờ chính trị quan trọng như vậy, rồi nhanh chóng xuất quân tiêu diệt đám ô hợp đó. Nhưng rồi…
[“Có máu…”]
Gương mặt xinh đẹp của nàng, đang hoảng sợ trước khung cảnh đẫm máu ấy. Đôi mắt nhắm nghiền khi nàng bất ngờ ngất đi, không một lời báo trước, trông cô ấy thật yếu đuối đến nhường nào.
Vị công chúa ấy nhỏ hơn hắn những 12 tuổi, vì muốn bảo vệ đất nước mà nàng đã tự nguyện gả cho một người đàn ông nổi tiếng là đáng sợ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trong mắt hắn, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ non nớt. “Ta không thích việc này chút nào, mọi thứ đều khiến ta bực bội.”
“Đáng sợ quá! Gương mặt này của ngươi sẽ làm ta ám ảnh cả đêm không ngủ được mất!” Belvant quen biết người bạn Adran vui tính của mình từ thuở nhỏ. Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn khiến anh ớn lạnh, mặt mày tái mét, suýt nữa thì hét lên. “Bình tĩnh lại đi! Dù ngươi có tra tấn bọn chúng tới chết thì cũng không thể chữa lành vết thương lòng của công chúa được đâu. Mà thay vào đó hãy nghĩ cách xoa dịu trái tim nàng đi kìa.”
Adran vẫn luôn hỗ trợ Belvant, từ khi cả hai còn là kỵ sĩ tập sự đến khi được thăng tiến trong quân đội, vậy mà giờ đây lời khuyên của anh lại khiến hắn nhíu mày. “Xoa dịu trái tim? Sao ta phải làm vậy?”
“Gì? Nhưng mà… nàng ấy sẽ trở thành vợ của ngươi không phải sao? Nàng ấy đã lặn lội đến tận đây để kết hôn với ngươi đó. Nghĩ thử xem nàng đã cô đơn đến nhường nào cơ chứ? Nhìn vào ánh mắt chết người đó của ngươi xem, không ngươi thì còn ai vào đây nữa?”
“Vậy ý ngươi đó là nghĩa vụ của ta với nàng ấy sao?”
“...Ờm. Đúng, đúng vậy! Chính là nghĩa vụ của một vị Tướng quân! Cũng là vì lợi ích quốc gia!” Adran suýt nữa thì thở dài, anh không biết bằng cách nào mà bạn mình lại lạc xa con đường của một quý ông đến thế.
“...Ta hiểu rồi, ra là vậy. Thế thì, ta có nên tặng nàng thủ cấp của những kẻ đã tấn công nàng không?”[note]
Anh lập tức hét lên: “KHÔNG!” khi suy nghĩ của Belvant đang đi theo hướng hoàn toàn ngược lại. “Ngươi định làm nàng sợ chết khiếp luôn hay sao?! Không, không được, ngươi phải dỗ dành nàng thật nhẹ nhàng! Làm sao mà ngươi không biết một chút gì về trái tim phụ nữ vậy chứ?”
“Dỗ nàng sao… nhưng phải làm thế nào?”
“Làm thế nào ư? Ngươi là một vị tướng đúng không? Chẳng phải lên kế hoạch là công việc chính của ngươi sao?! Hơn nữa, đây là là vị hôn thê của ngươi! Nếu lúc nào cũng nhờ người khác giúp như thế thì còn gì là chân thành nữa? Ngươi phải tự mình nghĩ đi chứ?”
“...Là vậy sao?” Vừa gật đầu hắn vừa khoanh hai cánh tay chắc khỏe của mình lại. Gật cho có vậy thôi, chứ… đây là lần đầu tiên hắn không thể nghĩ ra bước tiếp theo. Ngoài việc nghiêng đầu suy tư thì hắn chẳng biết làm gì hơn.
“...Hừm, nhưng nếu một tên ít kinh nghiệm về phụ nữ như ngươi đã hỏi thì ta cũng không ngại cho vài lời khuyên đâu.” Lo lắng khi nhìn thấy Belvant đột nhiên trầm ngâm suy nghĩ, Adran đành nuốt lại lời và ném cho hắn một chiếc phao cứu sinh. “Trước tiên, hãy tặng nàng một món quà hay ho. Tìm hiểu xem công chúa thích gì và tặng nó cho nàng có vẻ được đấy, ngươi thấy sao? Giả sử như ngươi sẽ được tặng quà đi, ngươi muốn được tặng thứ gì?”
“Giờ ta chỉ muốn một viên đá mài kiếm mới thôi.”
“Cái đấy không phải thứ người bình thường muốn đâu! …À không, lỗi ta, tại ta hỏi sai cách. Vậy ngươi nghĩ một công chúa nhỏ sẽ muốn gì để cảm thấy được chào đón đây…?”
“Thế ngươi thường tặng gì khi tán tỉnh phụ nữ?”
“Nếu chỉ quen qua đường thì chắc là hoa, nghiêm túc thì trang sức.”
“Trang sức?”
“Hiểu rồi. Vậy ngươi chọn giúp ta đi.”
“Sao lại ta?”
“Đừng lo, ta trả tiền.”
“Đương nhiên!”
‘Nếu cứ giữ cái thái độ này thì không khéo ngươi sẽ bị đá trước cả khi đám cưới diễn ra đấy!’ Belvant nghe thấy mấy lời càu nhàu của Adran khi anh đang vội rời đi để báo cáo đầy đủ tình hình với nhà vua.
**********
“Ôi, ngài thật tuyệt vời làm sao, Belvant đại nhân…” Sau khi được mời vào cung điện như một vị khách quý trong thời gian hứa hôn và kiệt sức sau chuyến hành trình vất vả, Marietta khẽ thở dài khi đang tắm. Nàng ngâm mình trong một bồn tắm lộng lẫy cùng với hương thơm ngào ngạt của những cánh hoa, một sự hiếu khách đến từ vương quốc Oltaire, rồi nhẹ nhàng thả lỏng trong làn nước thơm ngát. Sau đó, nàng mặc một chiếc váy thoải mái và đắm chìm vào mấy chiếc gối trên sofa. Rồi nàng lại thở dài khi cứ liên tục nhớ lại cuộc gặp ngắn ngủi với Belvant. Mặt nàng ửng đỏ một cách không mấy đường hoàng rồi lại vùi mặt vào gối.
Vẫn luôn đứng quan sát chủ nhân của mình, cô hầu nữ Sierra khẽ nhíu mày. 'Ngài ấy mệt mỏi quá rồi, nãy giờ cứ thở dài mãi… cũng phải thôi, ngài ấy sắp phải kết hôn với vị tướng quân đáng sợ kia mà. Chỉ nghĩ về hắn ta thôi cũng khiến mình run hết cả lên, một kẻ nhuốm đầy máu tanh… Ôi, bây giờ ngài ấy còn giấu mặt đi nữa. Chắc hẳn ngài ấy đang cố không để mình lo lắng đây mà. Công chúa của tôi không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh và dịu dàng. Vậy mà tại sao, tại sao ngài ấy lại phải lấy một tên dã man như thế chứ…’
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa và ai đó lên tiếng. Cô hầu nữ duy nhất đó ra mở cửa và quay lại với một cái hộp nhỏ cùng một bó hoa hồng.
“Tôi xin dâng món quà từ Tướng quân Belvant Fergus gửi tặng người thưa Công chúa.”
“Ôi, cho ta ư, từ Belvant đại nhân sao?” Nàng nhận quà với vẻ mặt rạng rỡ đầy vui sướng. “Tuyệt quá đi. Đây là lần đầu tiên ta thấy nhìn thấy đầu cánh hoa hồng đen chuyển sang màu hồng thế này đấy.”
“Ta sẽ cắm chúng vào bình.”
Nàng đưa lại bó hoa cho Sierra rồi mở ruy băng trên hộp quà nhỏ kia. ‘Bên trong là gì nhỉ? Belvant đại nhân tặng gì đó cho mình… Vui quá đi! Dù chắc hẳn ngài ấy rất bận, nhưng ngài vẫn quan tâm đến mình.’
Marietta hạnh phúc mở hộp quà mà không biết được độ thiếu chân thành và đơn giản trong suy nghĩ của ngài Belvant kia.
****