Extra - Cuốn bunko của Tsukishiro Aoi
Độ dài 810 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-05 21:15:55
Tsukishiro Aoi không nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp cả. Kể cả sau khi qua tháng 10 một tí và chính thức nói chuyện với tôi hay Yuta Sakura rồi, nhưng cơ bản cô ấy là một nhỏ lạnh lùng.
Tôi và Aoi bắt đầu quay về cùng nhau sau giờ tan trường, tuy là có những lúc cùng ăn trưa với nhau, nhưng cả hai hiếm khi mà cố tình bắt chuyện với nhau vào giờ nghỉ.
Cả bây giờ Aoi cũng đang cầm cuốn bunko trên 1 tay với vẻ mặt lạnh lùng và lật từng trang trên đấy.
Hình dáng ấy được biết bao nhiêu ánh mắt của đám học sinh khác hướng đến, trị liệu cho con tim của bản thân họ.
Tôi thì cũng trong giờ nghỉ đó thẫn thờ chống cằm, chẳng hiểu sao lại nhìn sang hướng ấy.
Sau vài giây khi cô ấy lật trang sách rồi thì đột nhiên ngước mặt lên mà vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc. Sau đó cô ấy đóng cuốn sách lại và áp tay lên giữa mũi và khóe mắt.
Sự đường đột chẳng mang lại cảm giác như là cô ấy tạm nghỉ giữa đoạn gì cả. Aoi từ trước đã thường xuyên có những hành động giống như thể đột nhiên mất hứng thú đọc sách vậy. Ừ thì, chỉ là tôi có một chút cảm giác sao sao ấy, chứ không phải tò mò gì cho đến mức ấy đâu.
Nhưng mà dạo gần đây, tôi đã nhận ra được lý do đơn thuần đó.
Tôi đến gần nơi Aoi ngồi cạnh cửa sổ, rồi khẽ bắt chuyện với cô ấy từ sau lưng bằng giọng nhỏ.
“Nà~……”
Aoi vẫn cứ giữ lấy giữa cánh mũi và khóe mắt mà đáp lại「Ừm……sao thế……」.
“Cảnh đó đáng sợ đến như thế sao?”
“…………Cực kỳ đáng sợ.”
Chẳng phải chuyện gì đâu. Mỗi khi mà Aoi đột nhiên đóng sách lại, là mỗi khi cô ấy đọc một cảnh kinh dị quá đáng sợ trong tiểu thuyết nên chẳng thể tiếp tục đọc bằng gương mặt không cảm xúc được nữa. Aoi, một cô nàng cố không phá hỏng biểu hiện lạnh lùng ở trong lớp, cơ bản là cô ấy đọc sách với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thứ mà cô ấy đọc là chính sách kinh dị. Trông như đôi khi khó mà làm vẻ mặt không cảm xúc được.
Aoi quả nhiên nói bằng giọng nhỏ mà giống như lẩm bẩm, không phá hỏng tư thế của mình.
“Cuốn sách này hơn cả tớ tưởng tượng……có lẽ không thể đọc tiếp nữa rồi.”
Tôi cũng vừa hướng mặt mình ra bên ngoài cửa sổ, vừa khẽ đáp lại.
“Không đọc nữa sao?”
“……Tớ muốn đọc. Bởi vì cảnh kinh dị, thú vị quá kia mà……”
“Ể, vậy cậu tính làm gì?”
“Nếu như trong lúc tớ đọc mà có Yuu kế bên……Có thể tớ sẽ đọc được không chừng.”
“Bộ có ý nghĩa gì à.”
“Mỗi khi sợ quá thì tớ sẽ nhìn mặt Yuu.”
“Bộ mặt tớ hài hước đến thế à.”
“Không phải như thế……nhưng mà trông như tớ có thể bình tĩnh được.”
Ngay lúc đó thì tiếng chuông vào lớp vang lên và tôi quay trở lại chỗ ngồi, còn Aoi thì cho cuốn sách vào cặp. Giờ nghỉ sau đó thì cô ấy không lấy cuốn sách ấy ra nữa mà giết thời gian bằng cách xem smartphone hay là nằm gục xuống mặt bàn.
Đây đã là lúc quay trở về nhà và dùng bữa tối xong. Aoi đến phòng của tôi, trong khi tôi quên bẵng đi cái chuyện cuốn sách ấy.
“Tớ muốn đọc tiếp cuốn sách đang đọc ở trường, nên cậu ở bên cạnh tớ một chút được chứ?”
“Được thôi.”
“Vậy cùng nhau xuống dưới với tớ nhé?”
Chúng tôi xuống phòng khách và ngồi vào ghế sô-pha.
Do Aoi mở cuốn sách ra rồi nên tôi cũng quyết định sẽ chơi game bên cạnh cô ấy.
Đang chơi game trên smartphone được một lúc thì đột nhiên Aoi ngước đầu lên và nhìn tôi với gương mặt xanh rờn.
“Ưwa!”
Tôi theo đà giật mình theo và cũng ngước mặt mình lên.
Sau đó vài giây, mắt và mắt nhìn nhau trong lặng lẽ.
“…………~”
Gương mặt xanh rờn của Aoi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
“Gương mặt thú vị của tớ……làm cậu hết sợ rồi hả?”
Tôi hỏi như thế do không chịu nổi được sự yên lặng khó xử phần nào đó. Rồi Aoi cuối cùng cũng quay ngoắc ánh nhìn xuống sàn nhà.
“T-, tớ không thấy sợ nữa rồi……”
“……Ừm.”
“Cảm giác hồi hộp lúc đọc truyện kinh dị, đã trở thành cảm xúc kỳ lạ rồi……”
Cô ấy nói thế, lấy hai tay che mặt rồi lại lần im lặng.
Sau đó một hồi lâu yên lặng rồi thì Aoi đã nói ra bằng một giọng nhỏ như thể vắt kiệt hết vậy.
“Thôi, tớ cảm thấy không thể đọc cuốn sách này nữa rồi……”