Chương 01: Tỉnh giấc vào một ngày đẹp trời thời cao trung năm 2-
Độ dài 2,403 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:19
Liệu rằng có tồn tại một người nào đó ở quả địa cầu này tin vào câu chuyện sau đây của tôi,khi tôi nói rằng tôi đã du hành thời gian về thời cao trung khi tôi vừa thức dậy ?
Vì rằng,cái hiện thực ngay trước mắt tôi lúc này – đứa mà vừa mới tỉnh dậy – lại chính là khung cảnh quen thuộc tại cái trường mà tôi đã từng tốt nghiệp.
“Mình,vẫn đang mơ ?”. Dù tôi đã nhiều lần nghĩ như vậy,nhưng mọi thứ chân thật đến độ không thể phủ nhận được.
…Kỳ lạ thật. Tối hôm qua,sau khi quyết định cúp một buổi làm thì tôi đã lập tức lên giường đi ngủ. Ấy vậy mà bây giờ…
[Sanada,cho xin cái ngòi bút đê]
Giọng nói đó phát ra từ đứa bàn bên. Nó kéo lấy áo tôi.
Hửm ?... Ô…Hoài niệm vãi ! Là Fujimoto ! Thằng bạn mà từ sau khi tốt nghiệp tôi chưa một lần gặp lại.
[Yo, Fujimoto . Thật sự đó là một khoảng thời gian dài ha]
[Ồ…ờ…Cũng khá lâu đấy. Kể từ lúc mày ngủ đến giờ cũng phải hơn 20 phút rồi thằng quỷ !]
Cái phong thái này, đúng là thằng Fujimoto rồi.
[Tao với mày ngồi cạnh nhau…cũng được 2 cái mùa xuân rồi nhỉ?]
Nghe nói thế,tôi giật nảy mình và lập tức rút điện thoại ra tra lịch.
Hiện tại đang là ngày 24 tháng 4 của 10 năm trước.
Đây…là hiện thực.
Bằng chứng là,cái điện thoại tôi đang cầm là cái mà tôi đã từng sử dụng cho tới tốt nghiệp,nó liên tục phát ra âm thanh “tách tách” khi bấm…
Vậy là tôi phải chập nhận cái sự thực này,với ký ức không bị mất đi….tôi, thực sự đã [Timelift] (Du hành thời gian).
[Ê,Sanada. Sao mày cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại vậy.Hiiragi-chan đang để ý về phía này kìa.]
[Hiiragi-chan ? Ể ? Ý mày là Hiiragi dạy môn lịch sử thế giới !?]
Trên bục giảng,một giáo viên trẻ tuổi,tay cầm phấn và liên tục phát ra tiếng “cạch cạch” chính là người vừa được nhắc đến.Tên đầy đủ của cô là Hiiragi Haruka.Dù vậy,cô thường được đám học trò gọi là Hiiragi-chan.
Trang phục của cô gồm có sơ mi và áo khoác len màu xám,phía dưới là chân váy. Ngoài ra, tóc của cô được buộc lên cẩn thận theo kiểu đuôi ngựa.
Thực ra thì,trong thời gian học cao trung,tôi đã yêu thầm Hiiragi-chan.
Đó không phải là nhất thời,tôi đã rất nghiêm túc vào thời điểm đó.
Nhưng tôi đã không kể chuyện này với bất kỳ ai,cũng như không có đủ can đảm để tỏ tình. Tôi đã chôn sâu chuyện này sau khi tốt nghiệp.
Có lẽ,sẽ chả có cái tình yêu cấp 3 đẹp đẽ nào cho một đứa nhát gái như tôi.
Hơn nữa, đối phương lại là giáo viên. Sẽ chẳng có phần trăm thành công nào trong chuyện này.
Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ,và nhận ra Hiiragi-chan vẫn đang quay đầu nhìn lại phía tôi.
Thấy vậy,tôi vội vàng cất thứ đang cầm trên tay vào túi quần.
Là…Làm thế nào bây giờ. Mắt chúng tôi chạm nhau rồi.
Tại sao tôi lại thấy hoảng loạn thế này ? Vì tôi là trai tân sao ?....Hazzz,có lẽ là vậy rồi…..
Dù kí ức của tôi bây giờ không bị mất đi,nhưng có vẻ sau khi timelift thì tình cảm của tôi đối với hiiragi-chan đã trở lại. Tình cảm của một thằng học sinh cấp 3 với giáo viên của mình !!!
Lý trí thì là của tôi ở mười năm sau,còn tình cảm thì là của tôi khi ở cao trung.
Và tình cảm thì luôn luôn chiến thắng !! Ngay bây giờ tôi có thể nghe rõ ràng tiếng trái tim tôi đập từng nhịp .Và dù không nhìn thấy,nhưng chắc chắn mặt tôi cũng đỏ như gấc rồi.
Tình yêu mà tôi muốn chôn vùi,dường như lại một lần nữa đội mồ đứng lên.
[Ngòi bút hả, chuyện nhỏ.]
Tôi phá vỡ sự im lặng bao trùm nãy giờ với một câu nói như của dân anh chị và đưa cho thằng Fujimoto cái hộp bút,thứ mà nó đang lùng sục bớt tung lên khi vừa nhận được.
Sau đó,khi tôi đang cố tỏ ra tự nhiên hết cỡ thì tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên.
[Sanada-kun,hãy đến phòng giáo viên ngay lập tức]
Hiiragi-chan nói với một chút khó chịu,và ra khỏi lớp.
[Aww,mày sẽ bị tịch thu điện thoại cho coi]
Tôi đấm nhẹ một cái vào thằng Fujimoto đang nói với vẻ thích thú,và nhanh chóng đuổi theo Hiiragi-chan. Tôi gọi theo.
[Sensei gặp em có chuyện gì sao?]
[Còn có chuyện gì nữa sao ? Đưa đây.]
[Đưa ? Thứ gì mới được ?]
[Điện thoại. Em đã sử dụng nó , đúng chứ ? Dù được phép mang theo,nhưng sử dụng trong giờ là vi phạm nội quy. Tôi sẽ tịch thu đến cuối giờ,vì vậy sau khi tan trường hãy đến phòng giáo viên để nhận lại….]
Tôi không hề để ý đến mấy câu tiếp theo,chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Hiiragi-chan
Hiiragi-chan thật quá đáng yêu với lớp trang điểm mỏng.
[Hửm ? Có gì đó dính trên mặt cô à ?]
[À,không có gì….]
Phản ứng lại với Hiiragi-chan đang thúc giục tôi giao nộp điện thoại,tôi chỉ thẫn thờ người ra vì dần nhớ lại. Tôi đã chìm vào hối tiếc trong thời gian dài khi không tỏ tình với cô ấy.
Tôi tiếc rằng tôi đã không làm gì. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ,có lẽ tôi đã có cơ hội cưới cô ấy,và không chừng chúng tôi sẽ có những đứa trẻ đáng yêu…
…Thật đáng tiếc…
Nhưng lúc này đây, cơ hội thứ 2 của tôi.
Người đó đang đứng ngay trước mắt tôi.
Tôi không muốn lặp lại sai lầm trong quá khứ,tôi không muốn sẽ lại sống trong hối tiếc.
Có khả năng ở lần tỉnh dậy tiếp theo,tôi sẽ trở lại là một thằng nhân viên quèn như thường ngày.
Lúc này. Chính là lúc này. Tôi cóc quan tâm đây có là thực hay mơ nữa.
Tôi đặt chiếc điện thoại vào bàn tay đang chìa ra của Hiiragi-chan,và nắm lấy bàn tay đó.
[Sensei ! E…Em yêu côô…..]
N….Nói ra thành lời rồiiiiiiiiiiii---------
Aaaaaaaaa ! Ng…Ngượng muốn chết luôn------!
Mặt tôi bây giờ chắc chắn là đang đỏ bừng lên rồi….
[…Xin lỗi,vừa rồi em nói gì….?]
Không nghe thấy sao !?
Không sao,L…Lần 2,phải thử lần 2
Cố lên tôi ơi.~
“Đã phóng lao là phải theo lao”
Tôi có cảm giác nếu tôi vụt mất cơ hội này,tôi sẽ chả thể có cái dũng khí để mà tỏ tình thêm lần nữa.
Hiiragi-chan đang nhìn chằm chằm tôi, chờ đợi những câu nói của tôi.
Aaa…chết tiệt,cô ấy dễ thương quá.
[Chuyện là ! Đối với cô… À…. Không,không có…chuyện gì đâu….]
[Là vậy à…..?]
Xong ! Tôi cảm giác như mình muốn bốc hơi,biến mất vào không khí ngay lúc này….
[Xin lỗi,cái tay, em bỏ ra được không ?]
[A,em thất lễ rồi….]
Mọi thứ đã kết thúc.
Tuổi thanh xuân thứ 2 của tôi,cũng như cơ hội thứ 2 của tôi, đã kết thúc chóng vánh sau chuyện này.
Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, ông trời ơi hãy cho tôi trở lạiiii.
………
Có vẻ như mong ước của tôi không được nghe thấy,tôi không trở lại được.
Đáp lại tôi-người đang có đôi vai nặng trĩu sau vụ tỏ tình thất bại-là Hiiragi-chan đang bước xuống cầu thang và nói [Hẹn sau giờ học nhé]
Tan vỡ . Tôi thậm chí còn không thể nhớ đường về lớp học nữa.
[Sanada ? Chỉ là tịch thu tạm thời thôi cũng làm mày sốc vậy cơ á ?]
Thằng Fujimoto vừa nói mấy câu an ủi đó vừa vỗ nhẹ vào vai tôi,dù vậy tôi chả cảm thấy khá lên tẹo nào.
Sau khi tan học,tôi một lần nữa phải đối mặt với Hiiragi-chan ở phòng giáo viên.
…Gặp thế quái nào được chứ ?
Dù đối phương đã nói là không nghe thấy,nhưng thật sự là tôi đã làm chuyện đó. Liệu có ổn không chứ ?...
Tôi rơi vào lo lắng và nhanh chóng quên đi thời gian trôi. Và cuối cùng thì tiếng chuông báo hiệu hết giờ cũng vang lên.
Tạm biệt nhau xong, thằng Fujimoto lập tức bỏ tôi lại để đi hoạt động câu lạc bộ.
Còn tôi thì vẫn chưa thoát khỏi cảm giác khó xử. Nhưng dù vậy,tôi vẫn xách được cái cặp lên và nặng nề lê bước tiến về phía phòng giáo viên.
Trong phòng hiện giờ có khá ít người nên nhìn chung rất yên tĩnh.
Một cái liếc mắt,tôi đã nhìn thấy Hiiragi-chan. Cô ấy đang giơ tay lên vẫy ra hiệu cho tôi từ chỗ làm việc bé xíu đó.
Dễ thương quá.
Người mà tôi đã dồn hết dũng khí của cả cuộc đời này để tỏ tình. Mặc dù cô ấy nói không nghe thấy.(Cry)
Cúi chào Hiiragi-chan, tôi nhanh chóng tiến tới chỗ ngồi của cô ấy. Kéo nhẹ cái ghế tới bên cạnh mình, cô ấy vỗ “bộp bộp” vào nó.
[Ngồi đi]
[V…Vâng]
Khả năng cao sẽ là một bài thuyết giáo.
[Cái này,là quà đi chơi xa của Sakai-sensei, Bánh bao đó. Vì có rất nhiều nên… cho em đó]
(Lúc này chưa biết Sakai là nam hay nữ nên giữ nguyên là “Sensei” – Nghĩa : Thầy/cô)
Nói đến Sakai-sensei, đó là chủ nhiệm lớp tôi.
Mà chả quan tâm chuyện đó,hiện giờ thì tâm trí tôi đang để ở cái bánh bao tôi nhận được từ Hiiragi-chan.
Tại sao tôi lại có cảm giác này chứ ? Dù đó chỉ là cái bánh bao thôi nhưng tôi đang thấy hạnh phúc vô cùng.
Tôi thật đơn giản !!!!
Trong khi tôi đang nâng niu cái bánh bao mới nhận được như trẻ em nhận được kẹo,Hiiragi-chan lấy ra khỏi ngăn kéo của cô ấy chiếc điện thoại và trao nó cho tôi.
[Thế này nhé,thực ra cô không thích làm điểu này đâu. Cô không thích tỏ ra mình nghiêm khắc. Nếu to tiếng chỉ vì việc này, đồng nghiệp sẽ nghĩ cô đáng sợ lắm đấy…vậy nên,luật là luật hiểu chưa ? Từ lần tới hãy chú ý nhé, được chứ ?]
Hiiragi-chan nói rồi cô ấy hơi cúi cái đầu xuống về phía tôi và ngước nhìn lên tôi.
Điều đó đã làm tôi có thể ngửi thấy rõ mùi hương tỏa ra từ tóc của cô ấy. Một mùi quyến rũ.
Sau đó,cô ấy nhìn xung quanh một vòng để chắc chắn không có ai nhìn thấy sự việc xảy ra lúc này,và thì thầm vào tai tôi.
[Cô chưa nói cho Sakai-sensei biết đâu,nên đừng lo lắng nhé]
[Th…Thưa cô. Tan học...Em có thể tới đây mỗi ngày sau khi tan học chứ ?]
Hiiragi-chan ngẩn người ra khi thấy tôi nói vậy,rồi cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch.
[Cô nghĩ…có lẽ không cần tới cũng được]
[Hả ?]
[Đã không có chuyện gì nữa rồi. Về đi về đi. Em thấy đó,công việc của cô chất lên thành núi rồi.]
Đột nhiên hiiragi-chan bắt đầu nghiêm túc như một giáo viên ( mặc dù cô ấy vốn đã là giáo viên rồi).
Dù,chuyện này xảy ra có hơi khác với ký ức của tôi (khi mà đột nhiên hiiragi-chan lại tỏ ra như vậy)
Đã có chuyện gì vui vừa xảy ra sao ?
Rốt cục thì tôi cũng không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau hành động đó. Sau khi thầm nghĩ như vậy,tôi quyết định rời khỏi phòng giáo viên và gác chuyện này lại.
Và sau đó,nhờ những mảng ký ức may mắn không bị mất đi,tôi đã về lại ngôi nhà tôi từng sống 10 năm trước đây. Thật là một cảm giác thật kỳ lạ,nhất là sau khi bước vào căn phòng riêng của bản thân sau nhiều năm như vậy.
Kéo tôi ra khỏi luồng suy nghĩ đó,là âm thanh vừa phát ra từ điện thoại của tôi. Tôi mở nó ra,và ngay lập tức là dòng chữ đập vào mắt : [ Bạn có một tin nhắn mới]
[Là ai vậy ta ?] . Vừa nghĩ vậy tôi vừa di chuyển đến màn hình tin nhắn chưa đọc rồi chọn cái trên cùng.
[Hiiragi Haruka]
Hả ? Cái quái…
Cô ấy đâu hề biết số điện thoại,cũng như địa chỉ hòm thư của tôi mà….
Trong danh bạ điện thoại, đã có thêm một mục mà tôi không hề hay biết : [Hiiragi Haruka]
Đã được thêm vào từ trước,”ngay ngắn” đến không tin nổi, địa chỉ hòm thư cũng như số điện thoại cũng đã được thêm vào đầy đủ.
………………………Lẽ nào,trong lúc bị tịch thu…?
Hiiragi-chan đã lưu lại số của cô ấy vào lúc đó ?
Lồng ngực tôi đập dữ dội hơn khi nghĩ vậy. Tôi chậm chạp mở phần nội dung tin nhắn.
[Cảm ơn em vì đã tỏ tình với cô!]
Trời đ… chẳng phải là đã nghe thấy rồi sao,cái cô này !!!!
Vậy cái câu [Em vừa nói gì…?] chẳng phải là để xác nhận lại điều đó một lần nữa hay sao ???
Không phải là [cô không nghe thấy nên nói lại lần nữa đi] mà ý cô ấy là [Nghiêm túc đó hả?]…
Haa…vậy ra là như vậy hả ? Vậy mà tôi đã trả lời là [không có gì quan trọng đâu]… tôi muốn đấm tôi một cái quá !!!
Tiện đây thì trong tin nhắn mà Hiiragi-chan đã gửi cho tôi,cô ấy còn chèn thêm cả emoji (icon) vào nữa. Một tin nhắn dễ thương hết sức.
[Cô đã suy nghĩ rất nhiều.Và,không biết trả lời bằng tin nhắn thì có được không…Nói chung là,cô đồng ý đó.]
Hửm ?
Mình hoa mắt sao ?
Đồng ý ?
Là ĐỒNG Ý đó mấy đứa !!!! là Ô KÊ đóóóóó!!!
Cùng với niềm hân hoan,tôi nhảy lên làm tư thế chiến thắng.