Chương 17 - Đáp án
Độ dài 1,165 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-10-18 18:46:13
"Là do tôi! Tôi đã sai hoàn toàn rồi!"
Tôi dogeza để tạ lỗi mà không màng đến ánh nhìn của người khác. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thật sự dogeza.[note64178]
"Em thật lòng tạ lỗi ạ!"
"Thôi nào, đứng lên đi."
"Nhưng...!"
"Nhiều người nhìn quá kìa!"
Hóa ra, tôi lại đang làm phiền anh ấy. Có lẽ việc dogeza như vậy là cách xin lỗi nhằm thu hút sự chú ý từ mọi người xung quanh—không, đây cũng có thể là một hình thức cưỡng ép.
Tôi đứng dậy, nhưng vẫn không thể nhìn thẳng mắt anh ấy. Tôi cảm thấy xấu hổ tột cùng, tới nỗi cơ thể tôi nóng bừng lên.
Rồi anh ấy lên tiếng.
"Ý tôi là, cậu nghĩ tôi là bạn trai cũ của Yua đúng không?"
"...Vâng. Em nghĩ là vậy."
Những từ như "tồn động" và "lâu lắm rồi" khiến tôi bị nhầm lẫn. Anh ấy cau mày một chút nhưng sau đó dường như hiểu ra vấn đề và gật đầu: "À, ra là vậy."
"Việc nhà đã 'chất chứa' nhiều. Đã 'không gặp gỡ' một thời gian rồi."
"Việc nhà...?"
"Anh sống chung với Yua. Bọn anh phân chia việc nhà, hôm nay là lượt của em ấy. Nhưng khi anh ghé qua nhà ga một chút, thấy em ấy ở đây nên mới hỏi chuyện."
Tôi nhìn Yua. Cô ấy cúi mặt, tỏ vẻ khó xử.
Anh ấy tiếp tục nói.
"Tuần trước em ấy cũng làm việc nhà qua loa và chơi bời. Có lẽ vì vậy mà anh đã hơi nặng lời."
Anh ấy chuyển ánh mắt sang Yua.
"Và anh nghĩ nguyên nhân có thể là bạn trai mới của em ấy."
Hiểu rồi, điều đó giải thích được vấn đề trước đó. Khi tôi rủ Yua đi chơi, cô ấy đã hơi khó xử. Đó không phải vì bạn trai cũ, mà là do cô ấy nhớ về lời hứa phải làm việc nhà.
—Cái quái gì vậy?
Tôi đã lo nhiều quá rồi. Thôi thì cũng may là không có gì nghiêm trọng.
Hử? Nhưng nếu vậy, tại sao cô ấy lại không ôm tôi nữa?
"Không phải như vậy!"
Yua, người đã im lặng bấy lâu nay, bỗng nhiên lớn tiếng.
"Lần này không giống như trước!"
"Có gì khác chứ?"
"Đó là... vì Seita-kun mời em... Đây là lần đầu tiên mà cậu ấy ngỏ lời..."
Cô ấy nắm chặt tay mình, giọng nói thì run rẩy.
Thật vui khi biết rằng cô ấy có thể hạnh phúc như vậy chỉ vì lời mời đi chơi của mình.
"Yua..."
"Seita-kun..."
Thấy ánh nhìn cầu cứu của Yua. Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
"Hôm nay hủy vậy."
"Seita-kun!?"
Yua mở to mắt.
"Cố gắng làm việc nhà nhé."
"Chuyện không phải như vậy mà!?"
"Đây là hai chuyện khác nhau. Phải biết giữ lời hứa."
"...Ugh. Cuộc tranh cãi này đau đớn thật..."
"Tớ sẽ mời lại vào lần sau."
"...Umm."
Yua gật đầu, như thể đã đầu hàng. Và khi ra về, cô ấy nhấn mạnh:
"Nhất định! Nhất định phải mời đấy!"
"Ừ, nhất định."
Trong lúc rời đi Yua quay lại nhìn tôi như thể hơi tiếc nuối, không muốn rời xa.
Giờ đây chỉ còn lại tôi và người anh trai của cô ấy đứng bên bức tượng.
Tôi cứ nhìn về phía cổng nhà ga nơi Yua đã đi khuất. Thật ra—
— Anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi...
Anh ấy không hề rời mắt khỏi tôi nên tôi cũng không thể nhìn về phía đó.
"Hai người thật sự không hẹn hò sao?"
"Hả!? À, vâng, đúng vậy. Thật đó."
"Hmm."
Rồi anh ta cũng nhìn về phía cổng nhà ga.
"Đó là lần đầu tiên Yua phản kháng tới mức này."
"Thật sao?"
"Yua thường làm việc nếu anh yêu cầu. Không phải kiểu suốt ngày đáp 'vâng vâng', nhưng cô ấy khá nghe lời. Nghe có vẻ bất ngờ nhỉ?"
"Không phải."
Khi tôi phủ nhận, người anh trai có vẻ khá bất ngờ. Tôi nghĩ đó chính là bản chất của Yua.
"Vậy thì cậu biết mà? Yua đã từ chối. 'Em sẽ làm việc nhà sau', thật là ngạc nhiên."
Ánh mắt người anh lại hướng về phía tôi. Lần này tôi không tránh đi tiếp nữa.
"Nếu không phải là đang hẹn hò, vậy cậu là ai mà có thể khiến Yua trở nên như vậy nhỉ?"
Cô ấy không ghét tôi—ừ thì, có lẽ là thích. Nhưng đó có lẽ là trực giác. Khi cô ấy vừa trải qua một cuộc chia tay đau khổ, tôi tình cờ có mặt và an ủi cổ. Vì thế mà cô nàng đã trở nên thân thiết với tôi. Dần dà, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ chán tôi, một người không mấy nổi bật và không có nhiều kỹ năng giao tiếp...
Có thể đó chính là những gì mà tôi cảm thấy.
Như này cũng được. Tôi chỉ đơn thuần là một "mảnh vá" cho vết thương lòng của Yua cho đến khi con tim ấy lành lại.
Tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng giờ đây—
"Em không biết."
Tôi trả lời. Dù đang nghĩ gì đi chăng nữa, đây không phải là thứ có thể chia sẻ với người mà tôi vừa gặp lần đầu.
"Vậy với cậu, Yua là gì?"
"Là một đàn em."
"Kể cả khi cậu đi chơi với cô ấy vào ngày nghỉ à?"
"Là một người đàn em cùng đi chơi vào cuối tuần."
"Nghe hay đấy."
—Hay ở chỗ quái nào?
"Cậu thuộc dạng được gọi là cẩn trọng đúng không?"
"...Vâng."
"Tôi chưa từng gặp kiểu người nào như cậu. Cảm thấy có chút yên tâm hơn rồi. Với lại cậu cũng khá bao bọc Yua."
Anh ấy mỉm cười với tôi. Nụ cười đó giống như biểu cảm tinh nghịch của Yua. Quả nhiên là anh em.
"À, xin lỗi..."
"Không chỉ có vậy, cậu còn biết cách trách mắng nhỏ và có vẻ Yua cũng khá mến cậu. —Chỉ là"
Anh ta chỉ vào đầu tôi.
"Kiểu tóc thì không ổn. Quá bù xù."
"À..."
Tôi chạm vào tóc mình. Tôi đã thử học cách dùng sáp nhưng có vẻ như không mấy thành công.
"Đến tiệm của anh đi. Anh sẽ cắt tóc cho cậu với giá đặc biệt."
Hóa ra anh ấy là thợ làm tóc. Có lẽ là vậy thật.
Anh ta nháy mắt một cái rồi rời đi.
Trong khi tôi dõi theo bóng lưng ấy và suy nghĩ.
Tôi đã ghét tính cách nhút nhát và sự cẩn thận của mình. Nhưng có vẻ như Makabe, người anh trai và có thể cả Yua cũng thích điều đó.
Tôi luôn cảm thấy mình không hoà nhập với xã hội, vì vậy tôi luôn nghĩ rằng việc đơn độc là tốt nhất, để không làm phiền ai và cũng không bị tổn thương. Dường như tôi đã nghĩ quá lên và có lẽ đâu đó vẫn còn nơi chấp nhận tôi.
Tôi cứ nghĩ mình đang chữa lành cho Yua. Nhưng có lẽ tôi thực sự mới là người được Yua chữa lành.
Tôi cũng không rõ mối quan hệ của cả hai sẽ phát triển đến mức nào trong tương lai.
—Vậy tạm thời thì...
Tôi phải làm gì đó với cái đầu tóc bù xù này để không cảm thấy xấu hổ khi ở bên Yua.
–
–