Kisaragi Attention
Độ dài 3,248 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:14
Kisaragi Attention
Phần 1
“Chào buổi sáng, Momo-chan! Hôm nay cháu cũng dễ thương quá!”
“Vâng… ha ha…”
Nhẹ cúi chào, tôi nhanh nhẹ chạy qua. Đây đã là lần thứ ba mươi bảy rồi đấy.
Nếu tôi đi đường học sinh bình thường hay đến trường, chắc chắn sẽ tiết kiệm thời gian hơn; nhưng tôi tránh đường thẳng mà đi vào khu mua sắm vắng vẻ, nơi buổi sáng hiếm ai thường đến. Vào lúc này vẫn chưa có cửa hàng nào mở, và vẫn chưa có khách hàng; đáng nhẽ là vậy, nhưng khu mua sắm đang dần dần sôi động lên.
Trong các cửa hàng trên đường tôi đi, người ta bỗng đột ngột xuất hiện, và cứ như chỉ chờ có thế; bắt đầu trò chuyện với tôi. “Oh, Momo-chan! Cháu đang đến trường à? Chắc là vất vả lắm nhỉ, nghỉ hè rồi mà vẫn phải đến trường!”
“V-vâng… vâng, đúng thế ạ… ha ha ha…”
Lần thứ ba mươi tám.
Sau khi ngượng ngùng cúi chào ông chú bán rau quả đột nhiên hiện ra từ đâu không biết, tôi ngẩng mặt lên chỉ để thấy cả con phố đã bắt đầu đầy nhóc người.
“…Tch!”
Tôi dừng lại một chút, nhưng đây không phải lúc để lúng túng. Luồn qua cửa sập phía bên cạnh người bán hoa quả, và quẹo phải ở hàng thuốc, tôi chạy vào một ngõ nhỏ hơn.
Vừa đi vừa chạy, tôi kiểm tra lại đồng hồ.
Hôm nay là may mắn rồi đấy.
Nếu hôm nay mà đen thì giờ này tôi đã phải chạy trở lại nhà mình rồi.
Có khi hôm nay tôi còn có thể chạy qua cổng trường trước khi nó đóng lại không biết chừng.
Tôi đi nhanh hơn, và khi đến ngã ba tôi rẽ phải. Đúng lúc đó, tôi nhận ra mình đã ngây thơ đến mức nào.
Ở trạm xe buýt ngay trước mặt tôi, có lẽ vì chuyến xe tới muộn, có đông người đến nỗi chuyến thứ hai cũng không chứa được, xếp thành hàng. Một người đàn ông đứng phía sau nhìn thấy tôi, và khi người đó cất tiếng, “mắt” của tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về phía tôi.
…Tệ quá. Thực sự rất tệ.
Nhăn mặt khi họ đồng loạt ồ lên, tôi nhìn lên đồng hồ treo trên nóc trạm xe bus; tái mặt đi khi thấy kim đồng hồ đang chỉ vào đâu.
Hình như đồng hồ đeo tay của tôi hết pin rồi, chẳng có cảm giác thời gian đang trôi qua gì cả.
*
Tôi phát ra một tiếng “uuueee”, nhưng lại bị át đi bởi tiếng ve sầu inh ỏi.
“Gaaah… ! Đúng như mình nghĩ….”
Cổng trường đã đóng rồi, chặt đến con muỗi cũng không lách qua được.
Ờ thì nếu có đủ chỗ cho người lách qua được thì thì có cổng để làm gì, vậy nên có lẽ nó đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
9:10 AM ngày 14 tháng 8.
Tôi đã cố đến đúng giờ, nhưng lại đi muộn quá cả tiết học phụ đạo đầu tiên.
Dù tôi đã tránh được sự tấn công của mấy người ở trạm xe bus, lúc đó thì chắc chắn tôi đã trễ rồi, vì trong nỗi tuyệt vọng, tôi đã đi bằng con đường ngắn nhất - đường lớn, và vận may của tôi cũng đã bốc hơi hết rồi.
Trên đường, bài hát của tôi “Mọi người đều yêu tuổi trẻ”; tên bài hát đúng là không gì có thể tệ hơn, chứa hàng đống từ yêu, yêu đang ầm ỹ phát ra, vào poster cho bài hát mới của tôi đã được treo lên.
“Nếu chị không đi qua lúc ấy, thì giờ chuyện gì sẽ xảy ra với em hả…”
Đỗ bên ngoài cổng trường, xe của quản lí cứ như thiên đường khi máy lạnh được bật lên.
Trong chỗ ngồi dành cho lái xe bên cạnh tôi, một người phụ nữ tóc ngắn vẻ mệt mỏi trông như vừa đi làm về, dù giờ là buổi sáng, dựa vào tay lái, nói.
“E-em xin lỗi… n-nhưng, là vì… hôm nay… đột nhiên xe bus , ừm, đến trễ, thế nên học sinh mới…”
Tôi cố lấp liếm bằng cách khua khua tay, nhưng bị cản lại bằng một tiếng thở dài;
“Haa…”
“Cũng không phải là chị không thông cảm cho em… chị biết em không thích gây chú ý bằng cách đi xe đến trường.”
“Ưm… vâng…”
“Chị muốn tôn trọng cảm nhận của em càng lâu càng tốt, nhưng đúng là… chị đã biết là không sớm hay muộn cũng phải nói chuyện với em như thế này mà….”
Chị ấy bắt đầu nói với giọng hối lỗi, làm tôi cũng cảm thấy như tôi phải xin lỗi.
Vài giây im lặng trôi qua, tôi nhìn nhanh vào đồng hồ, và nhận ra đã sắp đến giờ ra chơi sau tiết một.
“… Ah! Em phải đi đây… ! Ưm, em sẽ liên lạc với chị sau! Em xin lỗi!”
Giờ tôi phải vào trường, nếu không thì sẽ mất luôn cả tiết sau mất.
Sau khi tôi ra khỏi xe, tôi quay lại và nhẹ cúi chào cái xe, và thấy chị ấy đang vẫy tay chào tôi với nụ cười, “Ôi trời…”
Khi đèn trong xe tắt đi và chiếc xe khởi động, tôi lại cúi chào một lần nữa.
Tôi đi về phía cổng giáo viên bên cạnh cổng chính nằm ngoài sân trường và dãy nhà học. Vì thay đổi nhiệt độ đột ngột khi bước từ trong xe điều hòa ra, tôi có cảm giác trán mình rịn đầy mồ hôi. Vấn đề là, dù lưng áo tôi có dính chặt vào người sau vụ phiền phức sáng nay hay không, thì chạy trong thời tiết này cũng làm mồ hôi ra đầy rồi.
Khó chịu quá. Tôi chỉ muốn về nhà tắm thôi.
Chỉ vừa mới bước đến cổng mà chuông báo đã kêu rồi.
Uh oh. Hết giờ ra chơi 10 phút là tiết hai của giờ học phụ đạo bắt đầu rồi.
Tôi chạy vội đến cổng giáo viên và ấn chuông. Vài giây sau, một giọng nói từ loa phát ra.
Tiếng ồn ào đặc trưng của trường học vọng ra từ trong cái loa bé tẹo, làm tôi có cảm giác mình đang ở một không gian khác vậy. Nghĩ tới chuyện chỉ vài phút nữa tôi phải vào chỗ này làm tôi rầu rĩ hết cả người.
“Tôi giúp gì được cho em?”
“Ah, vâng! Ưm, em là Kisaragi, năm nhất… Em đến trễ giờ học phụ đạo, cô có thể cho em vào được không ạ…”
Không biết đã bao lần tôi nghe thấy giọng cô lễ tân này rồi nhỉ.
Tôi vào trường mới chỉ bốn tháng, nhưng người tôi nói chuyện nhiều nhất có lẽ lại là cô ấy. Cuộc trò chuyện qua điện thoại này lại chiếm tới 90% những cuộc trò chuyện của tôi, kể cũng hơi buồn.
“Ah, Kisaragi. Cô sẽ mở cổng, em cứ vào thẳng phòng giáo viên là được.”
Việc cô ấy chẳng cần hỏi lí do, nổi giận hay nghi ngờ làm tôi cảm thấy như được cứu vớt.
“Em xin lỗi… cảm ơn ạ…”
Với một tiếng click nhỏ, khóa mở ra, và tôi đẩy cánh cổng ra để bước vào trường.
Cánh cổng tự đóng lại phía sau lưng tôi, và tự động khóa lại với một tiếng click nữa.
Phần 2
Trong trường là luồng không khí mát lạnh không có ở bên ngoài. Dù giờ là mùa hè, trường học vẫn mở cho các học sinh tham dự ngoại kháo và học phụ đạo.
---- Tôi chỉ mới vào trường mùa xuân này thôi.
Dãy nhà học 4 tầng hoàn thành 2 năm trước có kiến trúc Tây hóa, biến nó thành một tòa nhà lộng lẫy vô dụng. Mấy bối cảnh này chỉ xuất hiện trong shoujo manga thôi… Có thể là không phải thế, nhưng cứ nhìn tháp đồng hồ cầu kì đến mức phi lí, mấy ngọn đồi giả nhỏ, đài phun nước và tượng khỏa thân thì tôi chỉ có thể nghĩ thế thôi.
Thậm chí còn có cả một đường con đường có mái che bằng cây dẫn đến lỗi vào làm tôi tự hỏi xây lên để làm gì không biết.
Chẳng biết là ý tưởng của ai, xây một cái trường bất bình thường thế này giữa những tòa nhà chọc trời chỉ làm người ta dễ nhầm lẫn hơn thôi. Dù tôi có nghĩ thế, có vẻ như chỗ này lại cực kì nổi tiếng với các nữ sinh; trường tôi có nhiều nữ sinh gấp đôi các trường khác trong thành phố.
Dù tôi chọn trường này với lí do cực kì lãng xẹt là “gần nhà”, nhưng kể cả bộ não dốt đặc của tôi cũng đưa được tôi đến đây thì đúng là quá may mắn.
Với số ngày đi học ít ỏi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, tôi đã phải tham dự lớp học phụ đạo hè để bổ sung phần kiến thức bị hổng. Nếu mà tôi cố đi học hàng ngày thì chắc điểm số của tôi cũng khá khẩm lên nhiều, dám chắc là thế. Nhưng tôi không có thời gian.
Lấy phòng giáo vụ làm đích, tôi nhảy ba bậc một lên cầu thang. Mở cửa kính, luồng gió mát thổi ra làm tôi sảng khoái cả người. Bước vào một nơi mát mẻ thế này làm tôi nhận ra mình đổ mồ hôi nhiều thế nào. Lấy ra một đôi giày trong nhà từ trên giá, tôi hốt hoảng thay giày.
“Uwah! Đã muộn thế…!.... Úi?!”
Khi tôi đang gấp túi đựng giày trong nhà và chuẩn bị bỏ giày ngoài trời ra, đầu tôi bị thứ gì đó rất cứng đập vào.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông rất cao mặc áo khoác trắng, tay cầm quyển sổ điểm danh.
“Ah… ưm, ha ha…. Chúc thầy buổi sáng tốt lành?”
“Không, dù em có chào như thế… thì bây giờ cũng không còn là buổi sáng nữa đâu…”
“Ca-cái đó cũng đúng~….”
Tèo rồi. Quên xừ mất là thầy chủ nhiệm hôm nay dạy tiết 1.
Nếu là thầy cô khác thì còn đỡ, chứ với cái người này thì tôi chẳng thể lấp liếm được.
“Ah, tôi không có định nói về pha đi trễ hoành tráng của em hôm nay đâu. Em nhìn vô đây hộ tôi được không!?”
“Eh? Gì thế này… ehhhh?!”
Cầm lấy tờ giấy thầy ấy vừa rút ra từ sổ điểm danh, tôi nhìn vào nó và biết mặt tôi vừa chuyển màu xanh lét.
*
“Em đọc mà không hiểu hả? Có thế này mà không hiểu sao?”
“Uh, là bài kiểm tra Sinh… tuần trước…”
“Ohoh, vậy ra em hiểu hả. Thế có hiểu cái số bên cạnh tên em là gì không?”
“Ưm… ha ha… Cái đó thì em không hiểu lắm… úi?!”
Tôi lại bị quyển sổ đập một phát vào đầu. Cái người mặt lạnh hơn tiền này cứ thích tấn công bất chợt lúc người ta không để ý nên tôi phải cẩn thận mới được. Mấy cú ấy khó tránh vô cùng.
“Để xem nào… cứ bỏ qua nét chữ gà bới của em đã nhé; 2 tuần học phụ đạo mà em chỉ được có 2 điểm kiểm tra, thế là thế nào hả? Thế muốn được 100 điểm thì em phải đi phụ đạo 100 tuần à?”
Tờ bài kiểm tra bị số điểm thảm hại chưa từng thấy.
Dù tôi không bỏ câu nào và đã tích hết vào tất cả các ô, nhưng ngoài duy nhất một câu ra thì tất cả các câu khác đều đã bị đánh dấu X đỏ choét.
Cái tình huống vô thực này làm mắt tôi muốn nhòe đi.
“E-em đã cố gắng thế mà….”
“Hả!? Cái gì!? Thể loại này mà là ‘cố gắng’ à!? Câu: ‘Kể tên một loài thú có vú’ thì lại trả lời: ‘Cua, cá hồi’! Đấy mà là trả lời hả, em ‘cố gắng’ cái kiểu gì thế hả, học sinh cưng của tôi!?
“V-Vì quê của mẹ em là ở Hokkaido… Ôi không! Lúc làm bài em đã phân vân không biết có phải ‘hươu, gấu’ không rồi….”
“Hokkaido!! Người ở đó hả!!... Sao em lại chọn lúc kiểm tra để thể hiện tình yêu nồng cháy với quê hương mình chứ!? Còn nữa, rõ ràng đã bảo chỉ kể ra một con, sao phải viết tới hai con hả??”
“Ehhh!? Chỉ có một con thôi thì cô đơn chết mất?”
“Sao lúc làm bài em lại nảy ra cái thể loại ý tưởng quái quỷ này nhỉ? Còn nữa, nếu là hươu với gấu thì hươu đã bị gấu nuốt cả xác rồi!”
“N-nuốt xác ấy ạ!?”
Cố nuốt lại cả đống lời lảm nhảm chực trào ra khỏi họng, tôi lại nhìn và đề kiểm tra.
Nhưng tôi thực sự không hiểu. Rõ ràng tôi đã cố gắng lắm rồi, thế mà sao điểm chác lại thảm hại thế này. Nếu nhìn thấy mẹ sẽ nói gì đây…? Tôi chẳng dám tưởng tượng nữa.
- Lúc nào cũng thế.
Dù tôi có làm gì, kết quả cũng hoàn toàn ngược với mong đợi, mà còn thu hút “Sự chú ý” của người khác nữa.
Khi tôi học tiểu học, một bức tranh tôi vẽ may mắn được chọn bởi một tác giả nổi tiếng, và dùng làm bìa của một cuốn tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết đó về sau trở thành best-seller.
Khi học cấp 2 tôi nhận được lời mời tham gia CLB Vẽ, và bài thi đầu tiên cho một cuộc thi vẽ vào năm nhất của tôi đã khiến bài thi của chị chủ tịch hoàn toàn bị lãng quên, rồi sau đó nó đạt giải nhất toàn quốc. Lúc ấy, tôi đã nhận ra đôi mắt của mọi người xung quanh bắt đầu tập trung vào “bản thân tôi”.
Năm 2 trung học của tôi, tôi không tham dự CLB nào nữa vì chúng càng lúc càng khó chịu, rồi khi đi dạo xung quanh mấy khu mua sắm sau giờ học, tôi để ý là tôi bắt đầu thu hút sự chú ý của những người đi săn idol. Khi ấy tôi đã muốn từ chối, nhưng vì công việc của mẹ bắt đầu xuống dốc, tôi quyết định sẽ tự kiếm tiền cho gia đình và chấp nhận một lời mời.
Nói về động lực của hành động này, thì chả phải tôi thích lên TV, hay vì tôi thích âm nhạc gì cả. Nhưng mà, có lẽ là tôi đã luôn muốn làm idol hát trên sân khấu, có lẽ thế.
Công việc đầu tiên của tôi khi làm idol, là “khuấy động” khán giả cho một sempai, người biểu diễn chính lúc đó. Tôi không giỏi nói chuyện với đám đông gì cả, nhưng lúc nhận việc tôi chỉ có một ý nghĩ là “không thể để bị đuổi việc được” thôi.
Lúc biểu diễn chính thức tôi lo đến nỗi không nhớ nổi là mình đã nói những gì, nhưng có vẻ như kết quả đạt được vẫn rất thành công, trên cả “mong đợi”.
Khán đài chật kín những người, và vô số báo đài, phóng viên viết bài về màn biểu diễn của tôi. Nhưng vấn đề là, nhân vật chính đáng ra phải là sempai của tôi, người biểu diễn chính mới đúng, nhưng lại một lần nữa, tôi trở thành trung tâm của sự chú ý.
“Thần tượng không tên” không hát và cũng chẳng nhảy, chỉ xuất hiện trên sân khấu để nói chuyện, vậy mà lôi kéo được sự ủng hộ từ vô số khán giả. Dù với công ty đó là chuyện tốt, nhưng từ ngày đó tôi bị đì mệt phờ ra, phải nhận hàng đống cuộc gọi hỏi về tôi, thật kì lạ quá đi.
Tất cả những gì tôi biết làm là thu hút “sự chú ý” của người khác, bất chấp mọi hành vi thông thường và logic, họ hoàn toàn chú ý đến tôi một cách ngu ngốc dù sở thích hay tính cách có là gì.
Lúc đó, tôi đã nhận ra là mình không hề “bình thường”.
“Oi – em có nghe không đấy hả”
“…Eh!? Dạ có ạ!”
“Rõ ràng là có nghe đâu. Em say nắng hả?”
“Ah, không ạ, vì điểm chác của em tệ quá… ha ha…”
“Quá tệ là đằng khác. Mà tuần tới lại có một bài kiểm tra khác đấy… liệu mà cố lên”
Thầy nhìn tôi với ánh nhìn thương cảm người ta hay dùng để nhìn một đứa trẻ đang khóc.
“Tuần sau!? Được ạ… em sẽ cố..” Dù lần này là tôi đã cố hết sức rồi. Lần sau sao mà còn cố được đây.
“Đừng tự ép mình quá. Em vẫn còn đang trả nợ nhà trường đấy, mà không phải tuần sau em có buổi biểu diễn sao?”
“Ah…! Vâng… đúng ạ…”
Sắc mặt tôi tối đi thấy rõ, nhưng tôi dùng hết tất cả sức lực kìm lại những cảm giác đó.
Thầy lại thở dài “Hmm”, rồi nhìn tôi với ánh mắt nhẹ nhàng nhưng bất lực.
“Meh, chỉ cần đừng cố quá là được… Thôi em đi được rồi đó. Không phải hôm nay em có lịch quay phim sao?”
“Vâng… đợi chút! Em sẽ vào lớp! Vẫn còn thời gian mà!”
“Không, có thời khóa biểu phụ đạo có ghi mà. Hôm nay là ngày lễ Obon nên năm nhất chỉ phải học có một tiết thôi. Buổi học sau là ba ngày nữa. Lần sau chú ý một chút được không…”
“Eh, eh!? Thật không ạ…”
Tôi nhìn lên thời khóa biểu và thấy đúng là hôm nay chỉ có một tiết.
Không thể tưởng tượng được việc tôi đi học mà không xem thời khóa biểu lại bị phanh phui kiểu này…
“Ưm, thế… ba ngày sau gặp lại thầy nha!”
“Mm. Ngày nghỉ mà cũng không được nghỉ đúng là vất vả thật. Thầy chuẩn bị về đây, em đi về nhà cẩn thận, OK?”
“Vâng! Em chào thầy!”
Sau vài câu chào ấy, tôi nhét tờ giấy kiểm tra vào góc sâu nhất trong túi, bỏ giày đi trong nhà ra và đi lại đôi giày đi bên ngoài tôi vừa cởi bỏ, rồi đóng lại cánh cửa giáo viên sau lưng.
Vừa bước ra ngoài, tiếng ve kêu đã làm ngợp cả đầu óc tôi.
Lại bị nắng chiếu phải rồi, mà nắng này trông còn gắt hơn ban nãy.
Tôi thở dài khi nhận ra mình phải về nhà theo đường lúc nãy tới trường.
“Ôi không… ưm, cho tui uống nước đã nào…”
Có một máy bán nước tự động nằm giữa cửa vào giáo viên và sân vận động. Khi tôi nhận ra mình đang khát thì cổ họng đã khô cháy ra rồi. Tôi nhẹ nhàng đi theo đường sỏi nhiều màu tới chỗ đó.
Gần máy bán nước, có một khu nghỉ ngơi ngoài trời khá rộng với những chiếc ghế đá hay có ở công viên. Gần chỗ mấy cái bàn trắng, một nhóm nữ sinh đang nói chuyện với nhau. Có lẽ họ đến trường để bàn về một cuộc thi trong CLB hay gì đó.
Con đường rải sỏi chuyển thành đường đất, và khi tôi vừa bước xuống, nhóm nữ sinh ấy đột nhiên nhìn về phía tôi.
“…!”
Có vẻ như họ hơi ngạc nhiên, nhưng trông cũng chẳng phải vì ghét hay thấy tôi thú vị. Tôi đang nghĩ không biết họ có cười tôi không thì họ thầm thì với nhau rồi bước ra khỏi chỗ nghỉ.
Khi tôi chợt tỉnh ra và cười đáp lại họ thì họ đã đi hết rồi. Tôi ngượng chín cả người, thấy mồ hôi lại chảy xuống lưng áo mình.
Phần 3
On going...
Phần 4
On going...
Phần 5
On going...
Phần 6
On going...