Chương 00: Ảo tưởng
Độ dài 480 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-07 19:00:15
—Là tiếng khóc.
Kunieda Haruki bàng hoàng ngước lên.
—Hi gusu a nn tsutsu ngu uu…
Một bé gái đang oà khóc nức nở.
Trên người cô mặc một chiếc váy ngắn, hai đầu gối lộ ra, khuỵu xuống; còn đôi bàn tay nhỏ nhắn, dính đầy cát bẩn thì ôm lấy đôi mắt. Ta có thể thấy qua những khe hở giữa những ngón tay mảnh mai ấy là một nỗi đau đớn khôn nguôi.
Haruki bần thần đứng nhìn cô bé khóc thút thít.
—Tại vì mình…mà cậu ấy khóc ư.
Cậu tự mình hiểu ra.
Rằng những lời lẽ vô trách nhiệm của mình đã làm tổn thương cô.
—Gusu n n ngu ha ha ha-chan,
Song, có một thay đổi ngay sau đó.
Giữa vô vàn thanh âm phát ra từ miệng cô đã bắt đầu hoà lẫn vào đó những tiếng gọi Haruki.
Còn cậu thì chỉ im lặng chờ cho cô nói hết.
—Haa-chan, Haa-chan ơi…
Cô gọi tên cậu trong cơn khóc nghẹn.
Tiếng gọi ấy cất lên da diết, như thể đang cố tìm kiếm Haruki, dù cho nãy giờ cậu vẫn đang đứng trước mặt cô.
Sau khi Haruki đáp lại bằng một tiếng "Ơi" duy nhất, cảm giác tội lỗi dâng trào đến mức cậu chỉ muốn vận hết sức bình sinh mà chạy, nhưng không thể được. Cậu không thể nào thoát khỏi tiếng khóc của cô bé, hay ít nhất là có cảm giác cậu đang bị như vậy.
Sau đó, đôi bàn tay cô buông xuống, để lộ ra cặp mắt đỏ ngầu đẫm lệ, sưng phù đến mức nổi rõ từng mạch máu ngước lên nhìn Haruki.
—Haa-chan. Haa-chan ơi…
—Có chuyện gì sao?
—Ở bên nhau,... Chẳng phải cậu muốn chúng ta ở bên nhau sao…?
Nghe thấy vậy, Haruki lắc đầu nguầy nguậy.
—Không phải là tớ không muốn đi cùng cậu đâu. Chỉ là… có một lý do khiến tớ không thể làm vậy được.
Chẳng còn cách nào khác, tớ không thể làm được gì hết.
Cho nên, xin cậu hãy tha thứ cho tớ…
Từ sâu thẳm trong tâm can, Haruki xin lỗi. Song, đó lại y nguyên là những gì cậu nói với cô trước khi cô oà khóc. Chung quy mình chỉ đang nhắc lại những gì vừa nói thôi nhỉ, cậu nghĩ.
Chắc hẳn đã hiểu cứ thế này thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu - cô quệt má lần nữa, và từ từ đứng dậy.
Sau đó, bàn tay dính đầy cát và nước mắt ấy vươn ra nắm lấy tay Haruki.
—Haa-chan, cậu hãy làm cho tớ một việc được không.
Giọng cô phần nào đã bình thường trở lại.
— Cậu hãy, đi cùng với tớ. Rồi mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi…
Haruki bối rối.
—Cùng với cậu, ở đâu cơ…?
Với những giọt lệ vẫn còn vương trên khoé mắt, cô khẽ mỉm cười.
— Cùng nhau tới một thế giới, một nơi mà tớ và Haa-chan có thể ở bên nhau mãi mãi.