Án mạng ở Dạ Tưởng Thanh Miêu (1)
Độ dài 4,084 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-12 23:15:22
Nếu tôi bảo bọn bạn là mình bị xe tải đâm rồi bị dịch chuyển đến thế giới khác, chắc là sẽ buồn cười lắm đây, nhưng mà bởi tôi đang ở thế giới khác rồi, nên điện thoại không có kết nối được.
Ban đầu tôi cũng nghĩ Đùa nhau hả trời! Nhưng rồi sau đó gặp phải đủ thứ sóng gió gập ghềnh mà không hề dễ chịu tí nào, nên tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài sống tiếp cuộc đời mình. Kể cũng đáng kinh ngạc khi mà người ta có thể quen với tất cả mọi thứ miễn là họ còn sống, hay đúng hơn, là sự sống không phải một tay vừa. Cơ mà nó cũng chẳng hề làm mọi chuyện dễ thở hơn.
Tôi thậm chí còn quen với việc làm một gái bán dâm, và còn tự hào rằng mình đã trở thành dân chuyên nghiệp. Thêm nữa, tôi nắm được tương đối rõ cách mà thế giới này hoạt động, một nơi có cả chúa, ác quỷ và anh hùng.
Nhưng đâu đó sâu thẳm trong tâm trí, tôi vẫn có cảm giác như mình đang sống trong một giấc mơ. Có lẽ là do mấy cái kỹ năng gian lận bọn tôi được ban tặng cho có hơi quá mức vô lý. Chúng là cái khiến cho mọi thứ có vẻ quá xa rời hiện thực. Cuộc đời trở nên quá giống một trò chơi.
Đang thời điểm khó khăn, nên tôi thường sử dụng bất kỳ cái năng lực nào tiện cho mình. Tôi vốn luôn cho rằng dựa dẫm vào chúng quá nhiều thì thật hèn nhát, nhưng thực ra, chúng cứu mạng tôi khá thường xuyên.
Đó là lý do tôi sẽ chẳng bao giờ trở thành một trong số những người này. Tôi biết rõ điều ấy, mặc dù vẫn cảm thấy áy náy khi tận hưởng cuộc sống không-bình-thường-tí-nào của mình như con bé học sinh trung học ngày đó, chờ đợi lễ hội trường đang tới gần.
Đây là câu chuyện về việc đã xảy ra vào một ngày nọ ở thế giới khác.
“Cậu bị mất đồ lót ở Dạ Tưởng Thanh Miêu trong lúc phơi quần áo á?”
“Suỵt!” Kyori đỏ mặt. Lupe thì khom vai, liếc trộm mọi người xung quanh.
Bọn tôi đang có một buổi họp mặt ăn sáng ở quán cà phê nhà Sumo. Tôi đã hơi hào hứng quá khi ngửi thấy mùi một vụ bí ẩn. Mấy lão già ngồi gần đó tặc lưỡi vẻ khó chịu.
Chỗ ngồi trên bậc thềm được tạo ra theo đề nghị của bọn tôi đã được công nhận đến mức mà giờ người khác cũng dùng nó, nhưng mà khách hàng ở đây về cơ bản vẫn 100 phần trăm là đàn ông; số lượng phụ nữ đi cà phê vẫn chẳng tăng được tí nào. Con đường đến mục tiêu biến chỗ Sumo trở thành loại quán cà phê mà tôi biết vẫn còn xa lắm.
Chà, vấn đề này bọn tôi sẽ xử lý sau vậy.
“Thực ra, thi thoảng cũng có một hai cái gì đó biến mất. Tớ đoán là có ai đó trêu đùa nên bảo mọi người đừng lo. Bọn tớ bị bắt nạt với trêu chọc suốt mà.”
“...Ồ.”
Kiyori trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng đúng như Lupe nói, đây không phải lần đầu tiên chuyện như này xảy ra. Vì lý do gì đó mà người ta - cả nam lẫn nữ - đều không coi lời của gái bán dâm ra gì. Dĩ nhiên là như thế rất là khó chịu, và nó khiến tôi phát điên ấy. Nhưng mà điều đó thì cũng chẳng phải chỉ có riêng ở thế giới này.
Kiyori cúi mặt xuống. Mọi người ai cũng từng nếm trải việc bị quấy rối cả. Nếu bọn tôi cứ làm ầm lên về mọi thứ nhỏ nhặt xảy ra với mình, chắc là sẽ chẳng bao giờ kết thúc được.
Cơ mà dù vậy đi nữa.
“Quá quắt lắm rồi. Như này thì là ăn cắp chứ gì nữa! Mình đi mách lính gác đi!”
“Chẳng ích gì đâu. Thứ bị mất là đồ lót của gái bán dâm. Họ sẽ chẳng thèm tiếp bọn mình đâu.”
Quân lính ở thế giới này như kiểu kết hợp giữa cảnh sát ở thế giới cũ của tôi với dân phòng vậy. Tôi khá chắc là nghĩa vụ của họ có bao gồm bảo vệ đồ lót của người dân. Nhưng mà tùy theo tình hình, địa vị của gái bán dâm có khi còn thấp hơn cả một bộ đồ lót. Mà khoan, nói “thấp hơn” là hơi quá lời rồi. Dù sao bản thân tôi cũng là gái bán dâm mà.
“Nhưng mà nếu cứ để như vậy, mọi người sẽ cứ bị trộm mãi.”
Kiyori nói, “Hay là thử hỏi qua Nhà thờ xem?” Nhưng mà nếu làm thế, nó sẽ gây rắc rối cho cả Kiyori và mọi người ở Nhà thờ nữa, nên bọn tôi bèn cảm ơn và từ chối.
“Lựa chọn duy nhất của bọn mình là tự tay bắt cái tên biến thái ấy.”
“Hả? Cậu không cần phải làm đến mức đó đâu. Đừng làm gì nguy hiểm.”
“Ngậm bồ hòn làm ngọt còn tệ hơn. Cậu không thể cứ mỉm cười và chịu đựng khi thứ quan trọng với mình bị trộm mất. Phụ nữ và gái bán dâm phải đứng lên và nói điều đó là không thể tha thứ được nếu như đó là việc không thể tha thứ.”
“Tôi nghĩ bạn nói đúng trăm phần trăm!” Lần này là Kiyori trở nên hào hứng bất thường. Mấy gã xung quanh bọn tôi liền mắng “Trật tự!”, thế là cô nàng liền co rúm lại.
“Hai cậu nói khe khẽ thôi. Tớ chỉ cần mua thêm đồ lót là được mà. Không, tớ sẽ mua đồ lót thay thế cho tất cả…”
“Lupe ạ, cậu không cần phải làm thế. Cứ để vụ này cho tớ. Bọn mình có thể bắt được tên trộm mà không cần làm gì nguy hiểm hết. Anh bạn Ukyo[note46709] của tớ bảo là thủ phạm luôn luôn quay trở lại hiện trường vụ án.”
“Đó là ai vậy…?”
“Sau khi đã biết mùi quần lót của bọn mình rồi, hắn sẽ nhận ra rằng quân lính đang không có động tĩnh gì và sẽ quay trở lại khu vực phơi đồ của Dạ Tưởng Thanh Miêu. Bọn mình sẽ đặt một cái bẫy ở đó. Nên là, hmm, mặc dù khá là thô sơ, nhưng hay là thử đào một cái hố nhỉ?”
Chúng tôi bắt được thủ phạm ngay lập tức.
Kẻ đang nằm trong hố - cái hố mà tôi đã dùng kỹ năng Đào của mình hết công suất để tạo ra - là Chiba đang ôm đầy đồ lót.
“Ồ, là cậu hả? Cái thằng thèm khát tình dục này.”
Đúng là thất vọng. Tôi đã có cảm giác kết cục này không hoàn toàn nằm ngoài những khả năng có thể xảy ra, nhưng mà nó lại thực sự xảy ra thì quả là đáng chán. Chiba trước đây là loại hết thuốc chữa nổi, nhưng dạo này cậu ta đã bắt đầu quen được với các cô gái khác, và dưới sự huấn luyện của Lupe, tôi đã nghĩ rằng có lẽ cậu ta đang thay đổi và dần trở nên tốt hơn. Hóa ra, cái bản chất không bao giờ đáp ứng được kỳ vọng người khác của Chiba vẫn chẳng hề thay đổi tí nào!
“C-Chờ đã. Nghe tớ nói đã!”
“Im mồm. Cho dù chúng ta có quen nhau đi nữa, phạm tội vẫn là phạm tội. Tôi rất tiếc là cậu đã bị ham muốn của mình xui khiến, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu được vi phạm pháp luật.”
Phải vậy không, Ukyo?
“Cậu sai rồi. Tớ lấy những cái này là bởi vì” - Chiba trông như đang cố gắng bào chữa cho mình, nhưng rồi khi trông thấy ánh mắt khinh thường của các cô gái điếm đang nhìn xuống, cậu ta bèn từ bỏ, chùng vai xuống - “... bởi vì tớ không thể kiểm soát cơn… thèm khát tình dục…”
“Được rồi, thủ phạm đã thú tội. Ai đó đi gọi quân lính vào đây. Bọn mình sẽ yêu cầu một án tử hình theo phong cách thế giới khác, thật tàn bạo vô nhân đạo vào. Như kiểu đám tang của một con orc hay gì đấy!”
“Bình tĩnh nào, Haru. Chiba hẳn là có lý do của anh ấy. Bọn mình hãy nghe ảnh nói trước đã.”
“Lupe à, cậu đang chiều chuộng tên này quá đấy. Càng chiều theo ham muốn, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Ham muốn giống như một con quái vật làm tổ trong tim ta vậy. Toàn bộ lý do khiến cậu ta ngồi trong cái hố này với một đống quần lót trên người chính là do cậu ta đã để mất kiểm soát ham muốn của mình. Những người đã đến giai đoạn này thì không còn gì cứu chữa được nữa.”
“Đúng là có một lần Chiba cố tình trải cái quần lót tớ cởi ra để ngắm, nhưng mà lúc tớ bảo dừng lại, ảnh dừng lại luôn. Anh ta có cái kiểu mà sẽ nghe nếu như mình muốn nói.”
“Hắn cũng làm thế với tớ một lần. Đúng là một tên nghiện quần lót thứ thiệt luôn. Thậm chí lúc nào hắn cũng nhìn trộm khi bọn mình đi lên cầu thang.”
“Ừ, nếu như bọn mình mặc váy ngắn, hắn ta sẽ cứ dán mắt vào đùi. Nhìn là biết hắn chỉ đang chờ đợi thôi. Và khi mà hắn cố tình nhìn trộm từ phía sau, hắn cứ nhìn chằm chằm như thể nghĩ là bọn mình không bao giờ biết ấy.”
“Hả? Chờ đã. Chẳng phải tên biến thái này đang được một vố no mắt ở góc độ này sao? Chắc là hắn đang nghĩ ước gì được ở trong cái hố đất này mãi mãi luôn!”
“Các người thôi đi! Tôi từ chối thảo luận chuyện này trước mặt tất cả mọi người hoặc là làm mục tiêu cho cái cuộc đấu tố này. Tôi sẽ giải thích sau, nên cứ cho tôi ra khỏi đây đã!”
“Nghe đây tên khốn kiêu ngạo kia… Bọn này không hề có ý định thảo luận cái gì với cậu hết!”
“Haru à, hay là mình cứ nghe anh ấy nói trước đã. Đi mà?”
Lupe ơi, bộ bây giờ cậu là mẹ hắn hay gì vậy?
Nếu cô ấy đã nói như vậy thì tôi chẳng thể phản đối được rồi. Cơ mà tôi chắc chắn sẽ trói Chiba lại để cậu ta không thể bỏ chạy được.
Tôi khai mở kỹ năng Trói - cái mà tôi có được từ cậu nhỏ của gã thích bóp cổ. Tôi cần phải chỉnh đốn lại Chiba trước khi cái ham muốn của cậu ta nâng cấp trở thành một kỹ năng như bọn họ.
“Cậu thật sự phải làm thế này sao?!”
Tôi trói nửa thân trên của Chiba theo kiểu bắt chéo dây hình mai rùa[note46708], rồi đẩy cậu ta vào nhà kho. Đó là một nơi mốc meo ẩm thấp dùng để trữ mấy thùng rượu, đồ sửa chữa thay thế cũ và rác. Chiba đạp cửa và kêu gào, nhưng tôi đã khóa lại rồi. Tạm thời cứ ở đó mà bình tĩnh lại đi.
Không thể biết được Chiba đã làm trò gì với đống đồ lót ăn trộm, nên bọn tôi đã giặt sạch mỗi bộ trước khi trả lại chúng và giải thích cho mọi người. Sau đó tôi quyết định qua chỗ Sumo. Tôi định bụng sẽ mua một cái bánh kem cho tất cả các cô gái để xin lỗi về vụ ồn ào. Dĩ nhiên, tôi sẽ bắt Chiba trả lại tôi tiền sau.
Trong khi tôi đang moi móc mấy tờ tiền trong phòng, Lupe đến và bảo rằng cô ấy sẽ đi cùng tôi. “Cậu đi một mình thì phải vác nặng lắm.”
Cổ thật sự như là mẹ của tất cả mọi người vậy. Giờ đến cả tôi cũng đang để Lupe chiều chuộng mình. Trong khi Lupe giúp tôi khuân đống bánh về nhà, tôi rốt cuộc lại phàn nàn với cổ như mọi khi.
“Lần này tớ thực sự cáu lắm luôn. Tại sao tớ lại phải chịu đống phiền hà này chứ? Như kiểu xấu hổ vì một đứa họ hàng của mình vậy. Mà nhân tiện, lúc tớ bảo muốn xử tử hắn ta thì một nửa là nói nghiêm túc đấy.”
Tôi chẳng hiểu tại sao, nhưng Lupe lại đang cười. Cô ấy hầu như lúc nào cũng cười khi nghe tôi nói chuyện. “Nhưng cậu tốt bụng lắm mà, Haru.”
“Hở? Tớ đã làm cái gì tốt bụng bao giờ à?”
“Cậu bảo là ‘giống như xấu hổ vì một đứa họ hàng.’”
“Gì cơ? Không, ý tớ là, câu đấy chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đâu. Tớ chỉ muốn nói là bởi vì bọn tớ vô tình lại đến từ cùng một thành phố thôi. Bọn tớ không bao giờ nói chuyện với nhau hay gì cả, còn chẳng phải là bạn nữa.”
Điều đó là sự thật. Và ngay cả bây giờ, tôi cũng không coi cả hai là bạn của nhau hay gì. Bọn tôi chỉ đơn giản học cùng lớp, và cậu ta hay gọi tôi là cái gì đấy mà tôi chẳng hiểu. Chúng tôi không có chung một đứa bạn nào cả, hay là nhóm chat LINE. Ít nhất là tôi nghĩ thế.
Bạn bè tôi thường chế nhạo Chiba và bạn cậu ta là lũ otaku ghê tởm, đôi khi tôi cũng cười theo. Mà không, có lẽ tôi mới là người chế nhạo họ nhiều nhất. Tôi chẳng hiểu chuyện đó có gì đáng cười, nên lúc nào đầu cũng nghĩ sao mà phiền phức thế trong khi hùa theo mấy đứa con gái khác mà chẳng thèm quan tâm đến cái mình đang nói. Tôi còn không biết Chiba là loại người gì. Tôi cũng không có hứng muốn biết.
Nhưng điều mà tôi nhận ra kể từ khi đến thế giới này cùng nhau, rồi nói chuyện và ngủ cùng cậu ta, đó là Chiba giao tiếp theo một cách không ai hiểu nổi, và ranh giới giữa các mối quan hệ của cậu ta là một mớ hỗn độn. Cái cách mà cậu ta phút trước vừa mới rụt rè, xong phút sau lại làm như thể biết rõ mình từ trong ra ngoài rồi đột nhiên chạm vào người mình thật là đáng tởm. Tôi chẳng biết Chiba có thông minh hay không, cơ mà mặc dù là một kẻ bị ám ảnh bởi tiểu tiết, cậu ta lại chẳng bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác.
Nhưng rồi Chiba rất dễ bị tổn thương và nhanh cáu giận. Cái kiểu mà cậu ta chìm vào tuyệt vọng mỗi khi có người tức giận với mình rất là phiền phức. Cậu ta không thể chấp nhận việc bất kỳ ai nói điều gì đó khác với cái cậu ta mong đợi. Cái tính này của Chiba có thể trở nên cực kỳ tởm, và nó khiến tôi rất khó chịu.
Chiba chẳng phải họ hàng gì của tôi hết. Chỉ là một nỗi hổ thẹn thôi.
Có lần Lupe rất dịu dàng bảo tôi rằng tôi lạnh lùng với cậu ta quá, nên tôi đã cố để tâm đến điều đó. Nhưng mà thật sự, nếu như không lạnh lùng thái quá, tôi không nghĩ là cảm xúc của mình có thể chạm được đến cậu ta.
“Tớ thấy rất thú vị ở chỗ cậu là người hiểu rõ Chiba nhất, nhưng lúc nào cũng bảo là mình không quan tâm.”
“Không, tớ chẳng biết rõ hắn lắm đâu. Tớ chỉ là nghe thấy những thứ mà mình còn chẳng muốn tìm hiểu thôi. Tất cả chỉ vì bọn tớ đến từ cùng một thành phố.”
Cậu ta là một tên otaku, một tên lập dị và biến thái, chấm hết. Chỉ cần ba từ ấy thôi là có thể miêu tả Chiba khá toàn diện rồi. Nhưng ở thế giới này không hề có smartphone, và cho dù có thứ gì đó như báo chí, nó cũng sẽ chỉ là báo cáo lại các sự việc theo kiểu chân thực thôi, nên là nguồn thông tin duy nhất ở đây là truyền miệng và đồn thổi. Người ta thường chỉ thực sự nói chuyện với những người mà mình biết mặt thôi.
Tôi không biết đấy có phải là lý do không, nhưng mà ví dụ nhé, ở đây họ không gọi người khác là “tởm,” và cũng chẳng có từ tương đương với “otaku.” Họ đơn giản là không có những phân loại ấy. Nếu tôi nói cái gì kiểu “như một thằng trai tân” thì rồi cuối cùng sẽ có ai đó nói Ồồ, tôi hiểu ý cô rồi, nhưng mà tôi nghĩ họ chỉ như vậy vì bọn tôi là gái bán dâm thôi.
Họ không có phân loại cho những kiểu người đó, nên thường không dễ dàng dán nhãn cho người khác. Cũng không phải là những khuôn mẫu và định kiến không tồn tại, nhưng có lẽ chúng ít phổ biến hơn. Mọi người thường có thái độ kiểu ta sẽ không bao giờ hiểu một người cho đến khi nói chuyện với họ. Cũng có thể bởi vì thành phố này ở tiền tuyến trong cuộc chiến với quỷ vương, nên có rất nhiều người đến rồi lại đi. Nếu như có một điều mà tôi biết chắc chắn, thì đó là thế giới này trọng nam khinh nữ hơn.
“Bọn mình nói chuyện với Chiba nhé. Nếu cậu bắt đầu quá gay gắt thì tớ sẽ ngăn cậu. Và ngược lại, nếu như tớ quá dễ dãi với anh ta, cậu có thể ngăn tớ. Cơ mà không gào thét gì nữa nhé. Nếu bọn mình giữ nhau trong khuôn khổ, tớ nghĩ Chiba sẽ nói lý do tại sao ảnh làm thế thôi.”
“...Ừ.”
Nhưng mà đối với việc giao tiếp, người ở thế giới này trưởng thành hơn. Kiểu như là, đôi khi tôi chẳng thực sự khá hơn Chiba là mấy, và điều đó khiến tôi phát khiếp. Trước đây tôi vốn luôn tự tin về những chuyện như này, nhưng mà họ như kiểu ở một đẳng cấp khác vậy. Ở thế giới này, việc ta lắng nghe được bao nhiêu quan trọng hơn xả ra được nhiều cỡ nào, và tôi thì luôn dùng cách xả ra để xử lý mọi chuyện.
Nếu như ở đây có điện thoại thì hay quá. Chiba hẳn cũng nghĩ điều tương tự như tôi, có lẽ tôi đã quá đà khi khiến cậu ta nổi khùng lên. Nếu như đây mà là một lớp học, thì nhờ có Lupe, tôi và Chiba hẳn sẽ ở trong cùng một nhóm LINE chung và sẽ có thể giữ được khoảng cách thích hợp như bạn cùng lớp với nhau. Được như thế thì tốt.
Mình và hắn là hai con người không thể nào trở thành bạn chỉ bởi vì đã ngủ với nhau. Ngay từ đầu thì mời cậu ta ngủ với mình đã là sai lầm rồi.
Đó là điều tôi đang nghĩ, xen lẫn một cảm giác hoài niệm và hối hận trong khi thư thả tản bộ về nhà cùng Lupe, tay xách theo những chiếc bánh xin lỗi.
Thế rồi một cú sốc ập đến.
Chiba đã chết.
“Haaaảảả?!”
Tôi hoảng sợ đến nỗi ngã khuỵu xuống, đầu gối của Lupe cũng mất hết sức lực. Bên trong cái nhà kho vốn đã là một đống bừa bãi, và giờ thì Chiba đang nằm ngay ở giữa nhà, phía trước một vài cái hộp và đồ đạc chồng chất.
Cậu ta vẫn đang bị quấn chặt bởi kỹ năng Trói của tôi, nằm úp mặt xuống đất với chân trỏ về hướng bọn tôi. Trong dải ánh sáng chiếu xuyên qua cánh cửa mở, chúng tôi trông thấy rõ ràng vũng máu Chiba đã nôn ra cùng khuôn mặt trắng bệch của cậu ta.
“Ch-Chiba!”
“Chờ đã, Lupe! Đừng tới gần.”
Cổ định chạy lại chỗ cậu ta nhưng liền bị tôi nắm lấy vai. Bảo vệ hiện trường vụ án là điều cơ bản trong khoa học điều tra. Phải vậy không, Ukyo? Rokkaku?[note46710]
Tôi cẩn thận bước lại gần, cố gắng không giẫm phải cái gì nằm trên sàn nhà, rồi chạm lên cổ cậu ta. Không có mạch. Tôi áp tai lên lưng Chiba. Nhịp tim của cậu ta… chà, tôi chẳng nghe thấy gì hết.
Tôi đằng hắng và cố lấy lại bình tĩnh nhiều nhất có thể trước khi thông báo cho Lupe theo một cách mà hy vọng rằng sẽ không làm cho cô ấy quá sốc. “Cậu ta đi rồi.”
“Khôôôôôôông!” Cổ liền ngã vào vòng tay tôi. Bờ vai nhỏ nhắn rung bần bật của cô ấy nói với tôi rằng đây là sự thật, và chúng tôi phải chấp nhận nó.
Tôi nhận ra một điều là mình đã phần nào thích thú tận hưởng những vụ việc nhỏ kỳ quái thường xuyên xảy ra ở cái thế giới khác này. Thật lòng, tôi cứ nghĩ hôm nay chỉ là một ngày nữa trêu chọc nhau với Chiba, và chẳng hề có ý định gì sâu xa hơn ngoài trói và nhốt cậu ta lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ chết, chưa bao giờ nghĩ Chiba sẽ nôn ra máu.
Tôi chẳng biết sẽ phải nói với ba mẹ cậu ta như thế nào đây.
Câu hỏi bây giờ là, chuyện đó đã xảy ra như thế nào?
“Tớ không nghĩ cái tên này sẽ có một cái chết thanh thản, nhưng mà… Tớ chắc chắn không ngờ được là nó lại đáng thương đến như vậy.” Cậu ta đến một thế giới khác, biết được giới hạn của mình, trở thành một tên trộm quần lót trong sự tuyệt vọng, và rồi chết. Lẽ nào tất cả những câu chuyện “tái sinh ở thế giới khác” mà cậu ta vẫn luôn kể lại có kết thúc đáng buồn như thế này ư? Khi nào đó tôi cũng muốn đọc thử một cái. “Nhưng mà đây là một vụ án mạng. Ai đó đã giết Chiba.”
Đây chắc chắn không phải là tự sát. Đối với tôi, cái tình huống này đáng xấu hổ đến nỗi tôi muốn chết luôn cho xong, nhưng mà với Chiba thì nó là chuyện thường ngày rồi. Với lại, cậu ta không phải loại người có thể tự sát.
Chắc chắn là có kẻ nào đó đã giết cậu ta.
“Ừ… Và người đã trói anh ấy lại để ảnh không thể di chuyển được chính là cậu, Haru.”
“Đúng thế.”
“Và người nhốt ảnh lại trong nhà kho này cũng là cậu, Haru.”
“Đúng.”
“Và cậu cũng cầm chìa khóa mà, phải không?”
“Từ đã nào. Tớ không có làm chuyện đó. Tớ còn có bằng chứng ngoại phạm nữa. Tớ ở cùng với cậu suốt mà!”
“Cậu đã nhiều lần nói với tớ là cậu ước gì anh ấy chết đi…”
“Ừ, tớ có nói thế. Tớ đã nói câu đó vô số lần rồi. Nhưng mà này, tớ không giết cậu ta, nghĩ lại đi chứ! Cậu cứ bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ đi, được chứ?”
Mình là thủ phạm ư?
Không, sao có thể chứ. Và tôi là một người kể chuyện đáng tin cậy. Đảm bảo luôn.
“Đầu tiên cứ liệt kê ra những điều chắc chắn đúng trước đã, xong rồi bọn mình có thể suy luận ra với cái đầu lạnh. Chúng ta sẽ tự tay tóm cổ tên thủ phạm này.”
“Ừ, ừm. Nhưng mà cậu không thấy là chuyện này mình nên để cho quân lí__?”
“Không thể làm vậy được. Ý tớ là, cậu biết bọn họ sẽ điều tra kiểu gì mà. Đây lại còn là một nhà thổ, và thủ phạm là một tên trộm quần lót. Họ kiểu gì cũng sẽ gán ghép tội cho một trong số bọn mình và cố làm cho xong càng nhanh càng tốt. Họ chắc chắn sẽ không điều tra nghiêm túc đâu. Như thế có lẽ còn nguy hiểm hơn cho bọn mình so với tự tay bắt thủ phạm ấy!”
Mình sẽ báo thù cho Chiba và minh oan cho bản thân.
Bởi vì đây là một vụ án mạng bí ẩn ở Dạ Tưởng Thanh Miêu.