Isekai Ryouridou
EdaKichimo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01: Khúc nhạc dạo dưới ánh trăng

Độ dài 10,329 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:55

Tối nay chưa có máy, mai cập nhật minh họa sau.

Enjoy ~~

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một đêm nọ, lần đầu sau khoảng thời gian dài, tôi đã có một giấc mơ.

Giấc mơ về những điều mà mình đã quên đi từ lâu.

Và khi tôi tỉnh dậy, thì cái giấc mơ ấy cũng biến như chính những thứ tôi đã quên.

Dù sao thì khi định thần lại, tôi có cảm giác rằng mình đã mơ một giấc mơ như vậy.

---

Trong giấc mơ đó, tôi vẫn còn là một đứa nhóc tiểu học.

Cha đang xem Tv và uống bia cổ vũ cho đội bóng chày yêu thích của ông.

Mẹ đang cắt một thứ rau gì đó khá mềm trong bếp, có lẽ là hành củ.

Nhà chúng tôi mở một quán ăn, vậy thì đây chắc hẳn là ngày nghỉ duy nhất trong tuần rồi. Nếu không thì chẳng bao giờ cả nhà chúng tôi lại quây quần cho một bữa ăn tối.

Đó cũng chỉ là một cảnh sinh hoạt gia đình bình thường như trong những bộ phim dài tập Showa.

Tôi không hề có hứng thú với bóng chày, và hỏi chuyện cha suốt đoạn quảng cáo.

- Cha, kỹ năng nấu ăn của cha tốt hơn, nhưng tại sao lúc nào ở nhà cũng là mẹ nấu bữa tối vậy?

- Chết cha, con…

Cha hoảng sợ cúi xuống gần.

- Sao con lại đột nhiên hỏi như vậy? Mẹ con nghe thấy thì làm sao hả?

- Đó là lý do con lại nói nhỏ đấy… Tại sao ạ?

- Con nè… Asuta, con không thích mấy món do mẹ làm sao?

- Không, con thích lắm.

Tôi vào năm sáu tuổi lắc đầu xác nhận.

Lúc đó tôi quả thật là một đứa trẻ đáng yêu, đến cả tôi cũng phải công nhận điều này.

- Nhưng con thích mấy món của cha hơn, vì đồ ăn của cha là ngon nhất.

Mấy cái từ đó bây giờ tôi sẽ không bao giờ nói.

Cũng là bởi vì tôi đã đánh mất cái con người mà mình có thể tự khen ngợi.

- Hou… Đó là vì ta là một đầu bếp chuyên nghiệp… công việc của ta là làm ra những món ăn ngon…

Cha đang có một biểu cảm rất rắc rối và phức tạp. Dù cho ông ấy mới có 30 thôi mà.

Chắc hẳn ông ấy đang phân vân không biết có nên đưa ra phán quyết bằng bàn tay không, sau khi nghe câu trả lời của tôi. Nhưng câu trả lời của một đứa trẻ sau tuổi đã hoàn toàn đánh bại ông, và ông giữ nguyên tư thế đó thừa nhận thất bại.

- Mà này, con đã ăn đồ do ta nấu mỗi ngày rồi đúng không? Thế cuối tuần con không muốn ăn đồ ăn của mẹ sao?

- Con đâu có nói là không muốn, con chỉ tò mò thôi.

Trận đấu đã bắt đầu lại trên Tv.

Nhưng cha vẫn đang đối mặt với tôi, với hai cánh tay bắt chéo.

- Dù thế thì suy nghĩ của con vẫn rất rất sai. Khi chúng ta ở nhà, mẹ sẽ là người nấu.

- Nhưng tại sao?

- Con còn hỏi tại sao ư… Vì ta là một đầu bếp. (ơ liên quan)

- Hmm…?

Tôi mới chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi chưa có đủ nhận thức để hiểu được những ẩn ý đằng sau đó. (chắc kiểu một đầu bếp chuyên nghiệp thì không nấu những món ăn gia đình, mấy chap sau có nhắc, cũng không phải spoil nặng ~~)

Và giờ khi những từ đó xuất hiện trong giấc mơ, ý nghĩa của nó lại gây cho tôi một ấn tượng thật sự sâu sắc.

Một năm sau ngày đó, mẹ tôi đã mất. Tôi vừa khóc vừa nói “ Con muốn được ăn đồ ăn của mẹ lần nữa”

Chapter 1

1

Vị trưởng lão của Forest’s Edge Jiba Wu đã khen ngợi món ăn của tôi, nói rằng nó làm cho bà ấy nhớ lại niềm vui của cuộc sống và đã trao lời cầu nguyện cho Ai Fa và tôi.

Tôi đã rất hạnh phúc vì điều đó. Dù nói đây là “happy ending” cũng không thể miêu tả được những thứ mà tôi đang cảm nhận được. Bà Jiba là người mà Ai Fa vô cùng yêu quý. Tôi thật vinh dự khi có cơ hội để được góp mặt trong một khoảng khắc cuộc đời bà ấy, hơn nữa còn là ấn tượng sâu đậm.

Tuy nhiên… một vài giờ sau, tôi cảm thấy thật khó chịu vì tôi đang phải một mình ngồi trong căn phòng trống rỗng.

Ai Fa không có ở đây.

Cả Rimee Wu cũng thế.

Trong căn phòng im lặng này, tôi đang chìm đắm trong cơn giận và sự nhục nhã, và quằn quại trong đau đớn.

Khốn nạn! Sao tôi lại cảm thấy như bị đánh bại hoàn toàn chứ?

Tôi đang không điều khiển được ý chí. Vì Ai Fa và Rimee Wu đang nói chuyện trong phòng của Jiba Wu, và họ yêu cầu tôi ở lại đây trông nhà.

Đây là một ngôi nhà nằm trong khu nhà Wu, và chủ nhân có lẽ là một người anh em hay cháu họ của Donda Wu. Nhiều năm trước, số lượng thành viên trong nhà giảm sút, và cuộc sống của họ đi vào khó khăn. Họ đã phải gộp vào cùng với một nhà khác và thế là chỗ này bỏ trống.

“Nhà Fa ở rất xa, nên hãy nghỉ ở đây một đêm đi” Chúng tôi chấp nhận lòng thành của Jiba Wu… Nhưng tôi đã rất không vui.

Mặc dù vậy tôi cũng chẳng biết nên giải tỏa cái cảm xúc này với ai.

Mà nói thẳng thì lỗi là ở tôi.

Tôi đau đớn lăn qua lăn lại trong khi nuôi dưỡng cái cảm giác mà mình đang cố kìm nén này.

--------------------------------------

Một vài giờ trước, chúng tôi đang ở trong sảnh chính nhà Wu.

- …Ai Fa, sao cháu không dành đêm nay ở tại nhà Wu…?

Trong khi bà Jiba đang thưởng thức bữa ăn, bà ấy hỏi Ai Fa.

- Bên ngoài đã rất tối rồi… Di chuyển vào ban đêm nguy hiểm lắm, vì thế hãy nghỉ tại căn nhà trống tối nay đi”

- Không, không cần làm thế đâu ạ. Bọn cháu chỉ cần một chút lửa và sẽ chẳng có nguy hiểm gì đâu. Chỉ cần cho cháu mượn một cái đèn cầy thôi.

- Ara ara… cháu đã trở thành một thợ săn cự phách. Nhưng hãy vì bà già này mà ở lại nhé Ai Fa.

- Nhưng…

- Cháu còn có nhiều công việc phải làm với vai trò người đứng đầu, và sẽ chẳng thể thường xuyên đến nhà Wu được đúng không? Ta thì không có sức để đi bộ đến nhà Fa nữa rồi… Nếu vậy thì, ít nhất hãy ở cùng với ta đêm nay. Cũng đã vài năm rồi chúng ta mới được gặp lại…

Và dù có cứng đầu thế nào Ai Fa cũng không thể làm trái lời yêu cầu này được.

Tôi thì hoàn toàn ổn với nó. Người đứng đầu nhà Wu, Donda Wu cũng không có ý định hỏi cưới Ai Fa vào nhà Wu nữa. Vì thế Ai Fa có thể hàn gắn lại mối quan hệ với bà Jiba và Rimee Wu… đúng là một suy nghĩ ngu ngốc bắt nguồn từ chính tôi.

Vần đề thực sự không nằm ở đó.

Mà là ngay sau đó cơ.

Forest’s Edge có tục lệ là mọi người chỉ có thể rời căn phòng sau khi tất cả đã ăn xong. Rimee Wu đang giúp đỡ bà Jiba ăn, trong khi tôi và Ai Fa trở về chỗ ngồi của mình để ăn nốt phần của mình.

Trong suốt khoảng thời gian này, Donda Wu tiếp tục càm ràm về món ăn của tôi.

“Đây đâu phải thức ăn cho thợ săn” “Sao mày dám nấu đồ ăn của Monta chứ”

“Cái thứ này làm vấy bẩn cuộc đời ta” mấy cái lời phàn nàn của ông ta trút xuống như mưa.

Tuy nhiên, tôi nghĩ lão già điên khùng này chỉ chê món ăn của tôi vì mấy cái lý do vớ vẩn. Ví dụ, cảm giác đối nghịch với lũ người ngoài, hay là tại vị trí trưởng tộc mà ông ta phải làm như vậy. Vì thế tôi không quá bận tâm, bà Jiba đã cho tôi những lời khen tốt đẹp nhất rồi, vì thế tôi vẫn có thể giữ mình ở tâm trạng tốt.

Sau khi Ai Fa và tôi đã hoàn thành xong bữa tối, một chuyện đã diễn ra và phá hỏng tâm trạng của tôi.

- Cha nói xong chưa!? Sao cha cứ tiếp tục hạ thấp món ăn của Asuta thế? Bà Jiba đã có thể ăn được rồi kia mà?

Leina Wu người vừa ăn xong phần của mình ngay trước chúng tôi, hét lên.

Đôi mắt màu xanh của Donda Wu đang bùng cháy và ông ta lườm người con gái thứ hai của nhà Wu.

- Ta chỉ nói ra sự thật thôi, có gì sai chứ? Trưởng lão cũng đã nói rằng mọi người có thể nêu quan điểm là đúng hay sai. Mấy thứ này cứ như phân của lũ Monta, chỉ có người già mất hết răng mới cần ăn cái thứ này.

Leina tức xì khói và sau một khắc im lặng…cô ấy từ từ đứng dậy.

Sau đó tháo chiếc vòng cổ xuống rồi đi về phía Ai Fa và tôi.

- Này…

Một tia nguy hiểm đến từ đôi mắt của Donda Wu, nhưng Leina không bận tâm. Với hai gối quỳ dưới đất, cô ấy kính cẩn dâng chỗ sừng và nanh cho Ai Fa và tôi.

- Leina Wu của nhà Wu dâng lên lời chúc phúc của cô ấy cho Ai Fa và Asuta của nhà Fa. Cảm ơn rất nhiều vì đã cứu lấy linh hồn bà Jiba Wu và mang lại sự yên bình cho cuộc sống của nhà Wu.

Hả? Hey, thế này cũng được sao Leina Wu…?

Tôi muốn thì thầm như thế với cô ấy.

Nhưng trước khi đó, Ai Fa đã vỗ vào vai tôi.

- Cứ rộng lượng mà nhận lấy đi. Với người dân ở Forest’s Edge, hành động dâng hiến răng và sừng kiba là rất thiêng liêng. Nếu cậu từ chối, chính là cậu đang chà đạp lên phẩm giá và lòng tự trọng của cô ấy.

Ai Fa nói như vậy với tôi, và nhận lấy cái răng nanh trắng tinh sau khi trả lời “Tôi rất vinh hạnh nhận được lời chúc từ Leina Wu”.

Tôi không còn lựa chọn nào mà bắt trước hành động của Ai Fa và cảm ơn Leina.

- Leina… Con đang cố làm nhơ bẩn cái tên của nhà Wu sao?

Donda Wu nói rất nhỏ, nhưng giọng của ông ta vẫn rất rõ và trầm, thứ âm thanh gợi nhớ cho tôi về chấn động trước mỗi cơn động đất.

- Con đang trao tặng một lời cầu chúc giả tạo chỉ để mỉa mai ta sao? Con nghĩ rằng ra sẽ để cho con làm như vậy sao…?

Mặc dù mặt đã tái xanh vì sợ hãi, Leina Wu vẫn nhìn vào cha cô đầy quyết tâm.

- Đây không phải là giả dối! Dù không có chuyện của bà Jiba, con cũng vẫn cảm nhận từ sâu trong tim rằng món ăn của Asuta rất tuyệt, đây là lần đầu tiên trong đời con được ăn một thứ thịt kiba ngon như vậy. Thức ăn chính là mạng sống… cũng như bà Jiba, con đã cảm nhận được niềm vui của cuộc sống.

- Con… điên rồi hả?

Donda Wu lầm bầm.

Tôi đã bị sốc vì giọng nói ngạc nhiên của ông ta.

Trước khi tôi kịp nhận ra mình bị sốc, thì Rimee Wu đứng dậy và nói “ Con cũng thế!”

Rimee Wu nhìn vào bà Jiba, và bà ấy gật đầu “Không sao”. Rimee Wu sau đó chạy đến chỗ chúng tôi.

Trên gương mặt trẻ con của là nụ cười rực rỡ như thường lệ.

- Asuta! Ai Fa! Cảm ơn hai người rất nhiều! Thức ăn thật sự rất ngon, nên em cũng muốn tặng hai người lời chúc phúc của em nữa!

Cô bé đặt món quà chúc phúc thứ ba… nói thế này thì có hơi bình thường quá… lên trên tay của tôi và Ai Fa.

- Đúng vậy… Bữa ăn này thật tuyệt vời, và rất xứng đáng nhận được sự chúc phúc.

Với một giọng nói quá ưa là gợi cảm, trưởng nữ Vena Wu cũng từ từ đứng dậy.

- Tôi đã lần đầu được biết tới “đồ ăn ngon” có tồn tại ở Forest’s Edge này… như một người dân Forest’s Edge, tôi muốn tặng hai người lời chúc của mình…

- Con nói hoàn toàn đúng, Vena.

Tiếp theo là bà Ditto Min đứng dậy.

- Thật không thể tin được! Chuyện quái gì vậy?

Donda Wu lại hét lên (rồi còn cái HCV nào nữa không ~~)

Cảm xúc chất chứa trong giọng nói khàn khàn kia là… tức giận, nhưng cũng rất sốc.

- Gia đình tôi đã điên hết rồi sao? Hay là có chất độc Apaz, thứ mà làm một người mất đi lý trí đã bị bỏ vào thức ăn? Nếu vậy thì mọi người ở đây đều phải bị điên chứ! (mindbreak, cheat tag?)

Tôi cầm năm cái nanh và sừng trong tay và cẩn thận quan sát Donda Wu.

Ông ta có vẻ đang thật sự bối rối, và nghi ngờ tình trạng tinh thần của gia đình mình.

- Có lẽ những người còn lại đều là sợ bị ta la mắng đúng không? Đừng có ngại, cứ làm những gì các người muốn!

Sau khi ông ta nói như vậy, người vợ của con trai cả Jiza, Sati Lei Wu cũng bẽn lẽn muốn đứng dậy.

Cô ấy cũng vào tầm tuổi của Vena, với mái tóc nâu sáng cắt ngắn đến ngang vai. Một người phụ nữ thuần túy và trong sáng.

Trước khi đứng dậy, cô có nhìn về phía chồng mình. Sau khi trông thấy nụ cười lớn và thẳng thắn của anh ta, cô làm vẻ mặt vững tâm và bước về phía chúng tôi.

- Sati Lei Wu của nhà Wu, cầu chúc sự hạnh phúc cho Ai Fa và gia đình của cô ấy Asuta… Cảm ơn vì bữa ăn thật đặc biệt.

Sau khi cô ấy trở lại chỗ ngồi, một người phụ nữ phúng phính đứng dậy.

Đã có một chút điểm bạc trên mái tóc đỏ của bà ấy, và đôi mắt nâu của bà sâu hun hút. Cánh tay và bờ vai trần rất to và thô, và bà trông như một kiểu người có thể đứng vững trước bất kỳ sự ngạc nhiên nào.

Đó là Mia Lei Wu. Mẹ của Rimee Wu và anh chị em của cô bé, và tất nhiên là vợ của Donda Wu.

- Tôi không thật sự hiểu lắm, nhưng chuyện chúng ta bày tỏ lòng biết ơn khi được ăn thức ăn ngon hoàn toàn ổn mà đúng không?

Sau khi liếc qua chồng mình, người vẫn còn đang như hóa đá, bà bước từng bước vững chắc về phía chúng tôi.

Mia Lei Wu có một nụ cười tươi tắn khi và trao món quà cho chúng tôi.

- Mấy món ăn của cậu thật tuyệt vời. Cảm ơn vì tất cả những gì đã làm cho bà Jiba… Thật sự thì, tại sao chủ nhà của chúng tôi lại ngoan cố đến vậy chứ.

Nụ cười của bà như thể nói “những bà mẹ rất mạnh mẽ”.

Trong số tất cả những món quà, thì có vẻ tất cả đều đã bị bà làm cho lu mờ, đó là thứ làm tôi thật sự ấn tượng.

Dù sao thì, đây đã là cái HCV thứ bảy mà chúng tôi nhận được.

- …Cha, cha nghiêm túc đấy chứ? Chắc không có chuyện chỉ có mình con là sẽ bị trừng phạt đâu nhỉ?

Người con trai út Ludo Wu nói với một giọng chán trường và pha chút trẻ con rồi đứng dậy.

Cậu ta gãi gãi mái tóc vàng của mình, mạnh dạn bước tới và ngồi xuống trước chúng tôi.

- Hey, chính xác thì anh là ai hả? Tôi đã được nghe có một nhóm người ở vương quốc phương đông dường như là phù thủy. Anh đã dùng ma thuật để biến thịt kiba ngon hơn đúng không?

- Đây không phải ma thuật, tôi chỉ dùng con dao làm bếp thôi… dao và lửa. Chỉ là kĩ năng thôi.

Ai Fa vẫn im lặng và hiển nhiên câu hỏi này là dành cho tôi rồi, nên đã trả lời như vậy.

Sau khi lẩm bẩm gì đó, cậu ta chuyển đôi mắt màu xanh xám của mình sang Ai Fa.

- Ai Fa của nhà Fa, cô đã trở thành một người phụ nữ tốt. Thật đáng tiếc nếu cô có thể nữ tính hơn, tôi không phiền cưới cô cho dù cô đã không thể thành đôi với anh trai mình.

- ….

- Bỏ đi. Mấy chuyện họ nói không quá chút nào, bữa ăn này rất ngon. Nói đùa chứ cứ nghĩ đến việc từ ngày mai tôi lại phải uống cái thứ súp poitan không bao giờ thay đổi đó, làm tôi muốn phát khóc luôn. Nếu anh không phải chồng của Ai Fa, vậy ở rể nhà tôi đi.

- K-Không cần đâu, những người phụ nữ nhà cậu cũng có quyền lựa chọn người chồng họ muốn mà.

- Hmmp, ngoài con nhóc Rimee ra, cứ chọn bất cứ ai cậu muốn.

Ludo nói câu cuối này nhỏ hơn, và cởi chiếc vòng cổ ra. Cậu ta cũng có nhiều như của Ai Fa vậy.

- Bữa tối rất ngon, nên tôi muốn trao cho hai người lời chúc của mình. Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này đấy, nên hãy biết ơn đi.

Khi đứa con trai út kiêu ngạo trở về chỗ ngồi, một sự yên lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng.

- …Còn ai nữa không?

Donda Wu vuốt vuốt bộ râu trong khi quét ánh mắt khắp căn phòng.

- Vậy là chỉ có ba người cảm thấy mấy thứ này không dành cho con người.

- Con không nghĩ mấy món này tệ đến thế, đừng định đoạt mọi thứ chỉ dựa vào tiêu chí của riêng cha.

Con gái thứ ba Lala Wu bực mình lên tiếng.

Lala Wu có mái tóc đỏ buộc cao trên đỉnh đầu, và cái tính kiêu ngạo của cô ấy thì ngang với cậu con trai út. Trong số bảy anh chị em, mỗi người lại có một tính cách riêng biệt, duy chỉ có cô con gái thứ ba và cậu con trai út nó vẻ giống nhau về cả ngoại hình và tính cách. Cô ấy có lẽ nhỏ tuổi hơn Ludo Wu, và vào khoảng mười hai, mười ba tuổi.

- Con nghĩ chỗ poitan nướng với súp thịt kiba rất ngon, nhưng cái món thịt kiba chính thì dinh dính nhìn ghê ghê, nên con cảm thấy không cảm thấy nó đủ ngon để con tặng cho họ lời chúc của mình… Nói thật thì, chỉ riêng việc họ làm cho bà Jiba là đủ để nhận được những lời chúc rồi. Nhưng vì mọi người có vẻ đều nghĩ nó ngon, nên con không làm vậy.

- Hou… Darum con nghĩ sao?

- Con không có gì để nói.

Người con trai thứ sắc bén như một con sói, từ chối đưa ra nhận xét.

- Hmmp, còn con thì sao Jiza?

- …Chủ gia đình Donda, làm ơn đừng bận tâm. Không cần biết thức ăn trông như thế nào hay vị của nó ra sao, kiba thì vẫn cứ là kiba, va poitan cũng vậy. Không cần biết tốn bao nhiêu công sức vào nó, chúng cũng chỉ là để ăn thôi. (cùn vậy má)

- Con không cần phải nói ta nghe chuyện đó bây giờ!

default.png

Một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội bên trong con mắt của người tộc trưởng.

Người con trai cả nhìn cha mình với đôi mắt như nhắm lại và một nụ cười thoải mái.

- Cha định hỏi con nó có ngon không hả? Như những gì Lala nói, con chưa bao giờ nghĩ đến lại có cách ăn poitan như vậy, thật sự rất ngạc nhiên. Phần súp thì không có mùi hôi của kiba, nhưng con vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của kiba trong đó… Nhưng món kiba với nước sốt đỏ thì quá mềm, con không hề có cảm giác mình đang ăn kiba. Nếu cứ ăn món này mỗi ngày, con nó cảm giác răng mình rồi sẽ mất hết sức mạnh, cái đó làm con không thích.

- Đúng thế……. chính xác là như thế! Đó là tại sao ta nghĩ cái đó không phải để dành cho người ở Forest’s Edge!

Donda Wu trông như vừa được khai sáng và sự sống mới trở về với gương mặt ông ta.

- Hàm răng của ta sinh ra là để xé rách thịt kiba! Cũng như cánh tay ta để săn kiba, và đôi chân cho phép ta băng qua khu rừng, răng cũng chính là một thứ công cụ để sinh tồn ở Forest’s Edge! Nếu ta không sử dụng công cụ thường xuyên, chúng sẽ bị gỉ sét. Thứ thức ăn ngươi làm không xứng với ta và nó sẽ hủy hoại cuộc sống của ta.

- Cái đó…

Tôi muốn phản pháo lại, nhưng Ai Fa đã nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay tôi.

Đôi mắt xanh kiêm định của cô đang bảo tôi phải im miệng.

- Và vì ta là một người đàn ông của Forest’s Edge, một thợ săn của Forest’s Edge, thứ đồ ăn này có hại cho ta… Nhưng đối với những người già không có răng đó sẽ là thứ tốt nhất đấy.

Một nụ cười đầy tự mãn đã quay trở lại gương mặt của Donda Wu. Ông ta quay sang bà lão và nói.

- Thưa bà, trưởng lão Jiba Wu, những gì bà nói rất đúng. Vì món ăn này đã vực đậy tinh thần cho chúng ta, cháu sẽ lấy lại những lời nói của mình. Đây không phải là thức ăn của Monta, thứ này đã cứu được người bà yêu quý của cháu, người sống thọ nhất tại Forest’s Edge này, và đã góp phần vào cuộc sống ấy của bà, món ăn này chính là một vị thuốc! Nó là cả một kho báu!

- Hmmp… Trưởng tộc Donda, cháu có vẻ thẳng thắn hơn bình thường nhỉ…

- Cháu vẫn luôn luôn thẳng thắn! Đúng là đúng, và khi cháu sai, cháu sẽ nhận lỗi! Nếu không như vậy, cháu sẽ không thể nào giữ vững được vai trò là người đứng đầu gia tộc được.

Ông ta quay cặp mắt dữ tợn về phía Ai Fa và tôi.

- Ai Fa của nhà Fa và thành viên trong nhà Asuta! Hai người đã cứu được trưởng lão của nhà Wu, Jiba Wu! Là người đứng đầu nhà Wu, ta xin lỗi vì những hành động thô lỗ trước đó, và ta xin được cảm ơn một lần nữa!

Ai Fa chấp nhận lởi của ông ta bằng ánh mắt.

Còn tôi thì những cảm xúc trong tim cũng đã gần biến mất hết, tôi không biết nên làm gì và chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.

Donda Wu đang có một nụ cười rất vui vẻ.

Ông ta có một gương mặt tươi tỉnh như thể khúc mắc bấy nhiêu năm vừa được gỡ bỏ.

- Đồ ăn của cậu là chất độc cho ta, nhưng lại là một liều thuốc tốt cho trưởng lão. Chỉ ăn thứ này có một đêm thì không làm hại gì được ta, nên ta sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm vì đã dâng lên ta chất độc. Răng và sừng cậu nhận được là những lời chúc cậu đáng được nhận. Cậu không cần cảm thấy tội lỗi vì chuyện đó, nên hãy thoải mái dùng chúng để trở thành một phần thân thể cậu!

2

Trở về với hiện tại.

Sau khi nói với tôi “cứ ngủ trước đi”, Ai Fa đến chỗ bà Jiba, trong khi đó tôi phải qua đêm một mình ở đây. Tôi nằm xuống giữa căn phòng rộng lớn và bực dọc ôm lấy đầu.

Làm sao ông ta dám nói đồ ăn của mình là thuốc độc chứ! Lão già kiba khốn kiếp… lại còn làm cái điệu cười kênh kiệu đó nữa!

Donda Wu chắc chắn cảm thấy sôi máu khi ông ta thấy gia đình mình tặng quà cho chúng tôi bằng chính lời cầu chúc của họ. Ông ta còn nghi ngờ đầu óc của bọn họ nữa… mà có khi ông ta mới là người nổi điên.

Sau khi nghe được mấy lời của người con trai cả, ông ta cuối cùng mới hiểu ra tại sao gia đình mình lại làm như vậy. Giống như những gì bà Jiba nói lúc đầu “ai cũng có ý kiến riêng về việc có ngon hay không”.

Và vì thế, ông ta hiểu rằng, gia đình mình không hề bị điên và cảm thấy an tâm.

Tuy nhiên…. Thế có nghĩa là ông ta thật sự nghĩ món [bơ gơ kiba] không hề ngon.

Ai cũng có khẩu vị riêng! Một vài người lại ghét bơ gơ. Và thịt đó chỉ dành cho bà Jiba, người mà răng đã không còn tốt nữa.

Đó là những gì tôi nghĩ.

Tuy nhiên, tôi là người quyết định nấu món bơ gơ cho bữa tối.

Sau khi Ai Fa và Rimee Wu nêu nhận xét về món đó, tôi đã chọn bơ gơ làm món chính mà không hề ngần ngại… và cứ thế phục vụ món ăn thời thượng này ở Forest’s Edge như là một lẽ tự nhiên.

Nếu tôi cẩn thận hơn để cân nhắc về nội dung của bữa ăn, sau đó tôi nên phục vụ nhiều loại thức ăn hơn là chỉ có bơ gơ. Và thế là tôi là người có lỗi.

Nhưng, dù vậy….

Dù vậy thì có phải kỹ năng nấu ăn của tôi tồi đến thế?

So với cái nồi lẩu kiba mà mấy người ở Forest’s Edge hay ăn….làm từ thịt kiba chưa được cắt tiết và súp poitan nhầy nhụa, tôi nấu ăn tồi đến vậy sao?

Đó chính là cái nguyên nhân mà tôi cảm thấy hoàn toàn thất bại.

Nghĩ như thế có hơi ngạo mạn quá không nhỉ?

Có gì đó sai lệch trong tư tưởng khi tôi cảm thấy thất bại vì cái lý do đó không?

Tôi nghiến răng và đặt tay lên ngực, cái vòng cổ mà Rimee Wu làm cho tôi… gồm tám cái răng và sừng được nối vào nhau, tạo nên những âm thanh “clinking” vui tai.

Chiếc vòng cổ này chính là đồng lương đầu tiên tôi kiếm được ở thế giới khác. Trong số mười hai người, thì có tám người đã nghĩ đồ ăn của tôi “ngon”, thế có nghĩa là tôi nên tự hào vào bản thân. Tôi không muốn đổi chỗ răng và sừng này thành poitan hay aria, mà có lẽ nên để chúng thành một phần của cơ thể tôi, đó mới là cách làm đúng đắn. Nhưng tôi nghĩ sẽ cần một thời gian trước khi tôi có thể quyết định bản thân mình làm vậy.

Đây chính là minh chứng cho sự tồn tại của tôi ở nơi đây.

Họ cho rằng sự tồn tại của tôi không phải là vô giá trị.

Tôi thật sự cảm thấy rất vui.

Tôi rất tự hào.

Tôi có thể sống ở thế giới mới này…. Tôi cảm thấy như mình đã nhận được sự cho phép vậy.

Tuy nhiên, công sức của tôi cũng đã bị bác bỏ.

Và nó làm tôi thật sự điên tiết.

Tôi đã rất hối hận, cứ như thể sự tồn tại của tôi lại bị phủ định.

“Mỗi người có khẩu vị khác nhau”, cái lý do thông thường này không thể giúp tôi thoát khỏi trạng thái thất vọng.

Hơn nữa tôi đã giải quyết rất tốt vấn đề của bà Jiba Wu nữa.

Tôi đã dạy những người phụ nữ của nhà Wu cách làm thịt băm. Họ có thể tiếp tục làm những món dễ nhai cho bà Jiba.

Tuy nhiên tôi đã không dạy họ cách cắt tiết, nên họ cũng sẽ chẳng nâng cao được mùi vị của thức ăn.

Và việc này thì phải làm ngay sau khi bắt được kiba, hoặc là cũng chẳng làm vậy để làm gì. Vì đây không phải việc của phụ nữ, mà là của đàn ông.

Dựa theo tình hình bây giờ thì chẳng có cách nào Donda Wu chịu học kỹ năng này.

Với tình hình này, tôi cũng rối tung lên… tôi đã hoàn toàn lạc lối rồi.

Suy nghĩ của tôi vẫn chưa đủ chín chắn.

Nhưng, tôi nên làm gì nữa chứ…?

Ngay khi tôi đang nghĩ như vậy…

“cốc cốc cốc” Ai đó đang gõ cửa phòng tôi.

- Tôi đây, cứ vào đi.

Tôi nghĩ đó là Ai Fa nhưng cô ấy có gõ cửa sao?

Mà này, gõ cửa thật sự tồn tại trên thế giới này sao. Đây là lần đầu tôi biết được đấy.

Có nghĩa là, đây có thể không phải Ai Fa.

- Tôi không khóa cửa, mời vào.

Tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác phải đứng dậy.

Ai thế chứ? Khi tôi nghĩ như vậy thì nụ cười hồn nhiên của Leina Wu xuất hiện trong đầu.

Cô con gái thứ hai của nhà Wu, người có mái tóc đen bóng mượt nhìn tôi bằng ánh mắt thán phục trong suốt thời gian chuẩn bị bữa tối. Mối quan hệ của tôi với những người khác vẫn chỉ ở mức hời hợt, nên tôi không nghĩ được ai khác sẽ đến tìm mình ngoài cô ấy cả.

Tuy nhiên, cô ấy có gương mặt dễ thương, thân hình đẹp và còn mặc một bộ đồ hấp dẫn. Tôi có chút e ngại khi phải gặp riêng một cô gái như vậy vào giữa đêm muộn… và mở cánh cửa từ từ với một tiếng rên rỉ.

Tuy nhiên….

- L-Lạ nhỉ? Là cô sao?

Người đang đứng ở cửa không phải là Leina Wu, nhưng tôi chắc chắn, còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

- Cảm ơn vì đã mở cửa cho tôi… Tôi thật sự rất vui đó, Asuta…

Tôi có thể nhận ra ngay chỉ bằng việc nghe giọng nói gợi cảm đó.

Từ khe nhỏ ở cửa, một thân hình nóng bỏng luồn lách vào trong phòng.

- S-Sao cô lại ở đây, Vena Wu---?

Tôi đã định cho thêm ‘san’ vào, nhưng tự dừng lại. Ở thế giới này có vẻ không có thông lệ cho kèm kính ngữ vào tên.

- Tôi muốn được gặp cậu Asuta… Có chuyện này tôi muốn hỏi…

- Cô có câu hỏi cho tôi sao?

Vena nhìn vào tôi bằng một ánh mắt ve vãn chòng ghẹo, sau đó cởi đôi giày da có thiết kế đơn giản hơn của những người đàn ông. Tôi chưa hề cho phép, nhưng cô ấy đã lẻn ngay vào phòng.

- Tuyệt, Leina không đến trước tôi. Tôi đã rất lo lắng, không biết tôi nên làm gì nếu cậu đang bận… (‘bận’ @@)

- L-Leina Wu đâu có lý do gì để tìm gặp tôi đâu đúng không? Tôi mới chỉ nấu chung một bữa ăn thôi mà.

Còn tôi với cô thì còn mờ nhạt hơn kìa! Đó chính là ngụ ý trong câu trả lời của tôi, nhưng Vena Wu chỉ cười điệu tán tỉnh.

- Fufu, cậu đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim của con bé ấy rồi. Cậu thật sự không biết sao? Asuta, cậu thật là ngốc đấy…

- Không, cái tôi muốn nói là…

- Đừng lo. Tôi không đến đây để thuyết phục cậu ở rể nhà tôi… Dù sao thì hãy ngồi xuống trước đã…?

Thân hình của cô ấy thật sự rất chuẩn, với những thớ cơ cân xứng cùng một lượng mỡ vừa đủ. Cánh tay phải rất đẹp đang nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay trái của tôi.

CẢNH BÁO, CẢNH BÁO, một tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu tôi.

Dù sao thì, người phụ nữ này đang thể hiện sự quyến rũ quá mức thừa thãi. Cánh tay của cô ấy đầy tính khiêu khích, còn cơ thể thì sở hữu những đường cong hút mắt. Chỉ để miêu tả về cánh tay của cô thôi cũng đã cần cả một hội đồng thẩm định rồi. Tôi chỉ có thể nhắm mắt lại để giữ vững tinh thần. Chỉ riêng sự tồn tại của cô ấy đã là chất kích thích rồi.

Cô nheo mắt lại như buồn ngủ và đôi môi hồng của cô chỉ vừa đủ độ dày cần thiết. Khuôn mặt trái xoan và mềm mại, cái cổ nhỏ nhắn và mái tóc dài màu nâu buông thả trên bờ vai phải mịn màng… ở gần như thế này, tôi không thể rời mắt khỏi gương mặt của cô. Tôi có cảm tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc nếu mình nhìn xuống nữa.

- …ngồi xuống nào.

Cô ấy nói lại lần nữa, và kéo tôi vào trong phòng.

Đúng như mong đợi từ một người dân Forest’s Edge, những người luôn làm công việc nặng hằng ngày, cô ấy cũng rất khỏe. Nếu tôi chống lại, cánh tay trái của tôi sẽ đụng chạm vào vùng nguy hiểm trên người cô ấy mất, vì thế tôi chỉ có thể cứ đi theo.

Cô ấy dừng lại ngay ở cái cửa sổ, chỗ có nến soi sáng, và uyển chuyển ngồi xuống.

Vì lý do trước đó, tôi cũng chỉ có thể thuận theo… và cuối cùng tôi nhận ra lo lắng của mình chỉ là vô nghĩa.

Ngay khi tôi ngồi xuống, Vena đã tựa ngay cơ thể của cô vào tôi như thể không thẻ chờ được nữa.

- Erm, nè, đợi đã!

Sau khi hét lên một cách vô ích, ngón tay đẹp tuyêt của cô như có ma thuật nhẹ nhàng khóa miệng tôi lại.

- Im nào… Tôi không muốn cả nhà nghe thấy chuyện tôi sắp nói đâu…

Những hơi thở nhè nhẹ phả vào tai tôi theo từng câu nói, chỉ cần có thế đã làm cho tôi nổi hết da gà. Và tất nhiên là không phải vì cảm giác khó chịu mà là ngược lại.

Không cần biết tôi cảm thấy thế nào, tôi không cho phép mình hành động mất kiểm soát, không gì ngoài việc đang bị một gia tộc khác tấn công. Cái này làm tôi có cảm giác gần với sự sợ hãi hơn. Trong cái ánh sáng lờ mờ này, một bà chị, người là hiện thân của sự quyến rũ và kích thích, dựa sát vào người tôi và thì thầm vào tai tôi….. Những gì còn lại sau khi suy nghĩ chín chắn chỉ là một trải nghiệm đáng sợ.

Ahh…. Cô ta hun khói thịt kiba cả ngày sao?

Suy nghĩ bất chợt này lướt qua tâm trí tôi, như thể tôi đã thoát ra khỏi thực tại.

Thực ra, chuyện này cũng là bình thường thôi, không đáng nhắc đến. Tôi nghĩ như vậy là vì mùi hương từ cơ thể và tóc của Vena Wu xộc vào khoang mũi của tôi. Đó là mùi tươi mát của lá lilo và mùi ngọt ngào nhưng lại nhức nhối của lá pico.

Mùi thơm quá… nhưng còn thiếu cái gì đó…

Khi tôi đang mải nghĩ như vậy, một cặp mắt rực cháy như mắt mèo cứ như thể đang nhìn thấu cả tâm can tôi vậy.

Phần ý thức của tôi đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng rồi nhận thức của tôi trở lại ngay lập tức.

Tôi không biết khi nào thì Ai Fa sẽ trở lại. Với tình thế như thế này, tôi không thể thoải mái được.

- Cô muốn hỏi gì tôi? Vì cô không muốn người nhà biết, chuyện đó nguy hiểm sao?

- Đúng… Tôi ở đây để hỏi cậu một chuyện rất nguy hiểm…

Cô ấy đưa tay trái ra sau và lấy ra một thứ gì đó đặt lên sàn.

Đó là một bình rượu hoa quả.

Tôi có thể ngửi thấy mùi này từ người của Vena Wu.

- Xin lỗi tôi có chút hơi chóng mặt… tôi rất coi trọng gia đình mình… nếu không uống, tôi sợ mình không có đủ dũng khí để nói…

- C-Cô đang nói gì vậy? Tôi không muốn dính vào rắc rối đâu.

Có lẽ sẽ an toàn hơn khi khiến cô ấy nghĩ tôi là một người không đáng tin cậy.

Nhưng Vena Wu nhẹ nhàng lắc đầu, và dựa đầu vào vai tôi.

- Asuta… cậu là ai chứ…?

- ….ý cô là sao?

- Chúng tôi thường đến trấn giao thương Genos, vì thế chúng tôi đã quen với người ngoài… Nhưng những món ăn của cậu thật đặc biệt… Tôi đã được nếm trải niềm hạnh phúc của đồ ăn ngon và cảm thấy như được tái sinh vậy…

Vậy là cô ấy muốn hỏi về nấu ăn à. Tôi không phiền, nhưng tôi mong rằng cô ấy có thể giữ khoảng cách một chút. Tôi cố để tìm ra cho mình một lý do, và cái cảm giác nguy hiểm đang đè lên tay trái của tôi làm phần lý trí của tôi phải gào thét.

- Cậu cũng từng nói rồi đúng không? Cậu không biết về vương quốc phương tây và chưa bao giờ nghe về đại lục Amusehorn…? Cậu không phải người vùng đất này, mà là đến từ một nơi rất xa, đúng chứ…? Một nơi như thế nào vậy…?

- T-Tôi không biết. Tôi đến từ một quốc đảo, nên có lẽ nó ở phía cuối của đại dương. Nhưng vì tôi còn không biết tên của lục địa này, nên dĩ nhiên cũng chẳng tìm được đường về!

default.png

- Một quốc đảo sao….thật tuyệt vời…

Những ngón tay ấm nóng của Vena Wu ấn vào ngực tôi.

Tôi cảm nhận được cơn rùng mình chạy khắp cơ thể.

- Asuta… cậu có thể đưa tôi về quê nhà kỳ diệu của cậu không…?

Sau khi nói như vậy, Vena Wu bắt đầu quấn cơ thể của cô vào tôi, giống như một con Madarama vậy.

3

- Đợi đã, Vena Wu-san...!

Tôi quá cuống nên đã vô thức thêm cả kính ngữ vào.

Lúc này, làn da mềm mại của cô đang ôm lấy cơ thể tôi.

Người cô ấy mềm mại và mảnh mai, và còn ẩn chứa trong cơ thể mĩ miều đó là một sức mạnh khủng khiếp.

- Làm ơn đừng cưới vào nhà Wu… Leina là một cô gái tốt, nhưng tôi cũng đâu có tệ… đúng không?

Không, chuyện này thật tệ! Nhưng là theo một cấp độ hoàn toàn khác!

Cô ấy đè tôi xuống sàn và bắt đầu rờ rẫm khắp cơ thể. Cô ấy không dùng những ngón tay, mà là cả cơ thể của cô. Một cảm giác mềm mại nhưng cũng rất cứng rắn trên khắp cơ thể tôi.

Một thứ cảm giác như sợ hãi làm tôi còn không thể cảm nhận được cơ lưng nữa.

Nhưng cũng cùng lúc đó, một thứ cảm xúc mãnh liệt khác hoàn toàn so với nỗi sợ nhấn chìm tôi.

Tim tôi đang đập nhanh tới mức cảm thấy đau nhói, và tôi không thể điều hòa được nhịp thở.

Một mùi hương ngọt ngào khác hẳn mùi thảo dược từ từ xâm chiếm bộ não tôi.

Vào khoảnh khắc này, tôi như một ngọn lửa đang trôi nổi trong một thùng chứa dầu.

Chỉ cần lửa bén một chút…. Tôi sẽ đánh mất ý thức.

- Là một người phụ nữ trong nhà Wu, tôi phải gặp đủ các thể loại đàn ông mai mối… Nhưng bọn họ toàn một lũ ngốc… Bởi vì chỉ cần cưới một người vào nhà Wu, hay là đi làm dâu nhà khác, tôi sẽ không bao giờ có thể rời khỏi Forest’s Edge…

Mỗi từ nói ra, cô lại cọ hàm răng vào cổ tôi.

- Tôi không muốn dành cả đời ở đây… Sau khi ăn đồ ăn của cậu, cảm xúc của tôi hoàn toàn trái ngược với bà Jiba…. Sau khi được nếm món ăn đó, tôi có thể cảm thấy cả một thể giới ngoài kia. Tôi muốn được đến thăm nơi đó… Tôi muốn được cùng với cậu đến thế giới của cậu…

Cảm giác của hơi ấm dần rời khỏi cơ thể tôi?

Vena Wu đẩy người dậy.

Cô đang chuẩn bị để nhắm đến kết quả cuối cùng. (sút bóng vào gôn)

- Hãy để tôi là của cậu… và cậu là của tôi…nhé?

Trong khi đang được ánh nến chiếu sáng, Vena Wu đưa tay đến phần vải quấn quanh ngực của cô.

Phần ý thức đã gần như biến mất của tôi chợt quay trở lại, và tôi nắm lấy cổ tay của cô ấy từ bên dưới (hay lắm boy)

- Cô không thể! Đó là cầm kỵ khi phụ nữ chưa có chồng khoe cơ thể họ phải không? Cô không được làm thế.

Đôi mắt màu nâu nhạt của cô nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt ấy đang phản chiếu lại ánh nến bập bùng… và ngập tràn nước mắt.

Tôi không thể hiểu được, nhưng Vena Wu không đẩy tay tôi ra hay lên tiếng mà chỉ nhìn im lặng nhìn vào tôi…

Cuối cùng cô cũng chịu xê ra khỏi cơ thể tôi.

- …Tôi không đủ gợi cảm sao…?

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh, nghiêng lưng về phía tôi và hướng ánh mắt xuống đất.

Tôi từ từ ngồi dậy và trả lời “Tôi nghĩ chuyện này không hề liên quan đến sự cuốn hút.”

- Tôi còn không biết tại sao và như thế nào mà tôi lại đến được vùng đất xa lạ này. Có thể tôi chỉ bị điên và những thứ này chỉ là do tôi tưởng tượng ra. Trong trường hợp này, tôi không thể… hứa với cô điều mà tôi còn không biết liệu mình có thể làm được hay không, hay là bắt đầu một mối quan hệ với người khác.

- …Vậy là cậu không hề có ý định kết hôn với Ai Fa...?

Trái tim tôi cuối cùng cũng đã kịp giữ được bình tĩnh trước khi lại bắt đầu một cuộc đua, vì một cảm giác lạ kỳ khác.

Đêm nay quả là hại tim quá. (may là chưa hại thận nữa)

- Tôi nên nói sao nhỉ, tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng chắc chắn cô ấy rất quan trọng đối với tôi.

- Cậu thành thật quá… cứ như là bảo tôi đi chết đi vậy…

- T-Tôi đâu có ý đó.

- Hou… Nhưng ở Forest’s Edge, phụ nữ 20 tuổi mà chưa lấy chồng thì chỉ có thể là một cơ thể bẩn thỉu hoặc là có hại cho gia đình nhà họ thôi…

Cô ấy giật mạnh tấm thảm với những ngón tay giận dữ.

- Tôi đã phải cố giữ gìn sự trong trắng và dù có luôn luôn phải nhận những ánh mắt tò mò. Nhưng ngay khi tôi muốn cho đi, thì cậu lại lạnh lùng từ chối, tôi thật sự muốn tự kết liễu mình…

- E-Erm, Vena Wu…?

- Nếu cậu thật sự cưới Leina, tôi thật sự có thể sẽ giết cả hai người đấy…

Tại sao Vena Wu có thể dễ dàng nói ra một chuyện đáng sợ như vậy chứ, cô ấy đứng dậy cùng với bình rượu hoa quả trên tay.

- Nếu cậu cưới Ai Fa thì sao, tôi phải làm gì chứ… tôi có thể sẽ bị giết nếu đối đầu với cô gái đó…. Cách tốt nhất để có được hạnh phúc đó là cám dỗ cậu rồi cả hai cùng chết… (yan confirm…)

- Không, tôi đã nói…

- Gõ cửa ba lần và chờ người kia ra là một tục lệ cũ ở đây, điều đó có nghĩa là cầu hôn đấy…

Vena Wu lướt nhẹ đến cánh cửa.

- Để chấp nhận, cậu sẽ để người kia vào, nếu không, cậu phải từ chối ngay lập tức. Đó là tục lệ ở Forest’s Edge.

Cô ấy mang giày vào và mở cửa. Với một nửa người đã bước ra, cô ấy quay đầu lại về phía tôi.

- Cậu đã chấp nhận tôi, nên tôi sẽ không bỏ cuộc… Ngủ ngon, Asuta, đừng quên lời hứa của chúng ta nhé.

Cô ấy đóng cửa lại và căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tôi đổ gục người xuống nền nhà.

- Ah, thật ah, tại sao lại là cô chị đến chứ!? Tôi chẳng thể hiểu được con người cô ta! Thật sự mong cô ta buông tha cho tôi…

Tôi vừa mới chỉ ăn no kiba, nhưng giờ lượng calo ấy đã bị đốt sạch rồi.

Trong khi nằm dài trên tấm thảm, tôi lắc đầu khi một vài ý nghĩ dâm tà vẫn còn lởn vởn quanh đây và quay lại thực tế.

Giờ không phải là lúc để bước vào một mối quan hệ! Danh dự một người đầu bếp của tôi đã bị đập nát…!

Tôi cố hướng ý nghĩ của mình về đúng quỹ đạo…

Có ai đó gõ vào tường.

Giờ là cái gì nào!?

Tôi đã rút ra được bài học rồi, và ngầm trả lời trong lòng.

Tuy nhiên tiếng động là từ bức tường chứ không phải là cánh cửa.

Đó là bức tường đối diện tôi, cách xa khỏi cái đèn cầy.

Nếu gõ cửa ba lần là code để đính ước, thế gõ vào tường một lần thì sao? Gọi đồ ăn sao? Hay là một kiểu kiến nghị rằng chúng tôi đã quá thân mật?

Không cần biết nó là gì, có ai đó vừa gõ vào tường. Nhà bếp ở phía sau, nên họ không thể nhầm lẫn được. Có một ai đó đã lấy tay gõ hay chân đá vào tường. Liệu có ý nghĩa gì trong hành động này không?

Bóng đêm đang bao trùm cảnh vật bên ngoài ngôi nhà và tôi chẳng thể thấy ai cả.

Bỏ đi! nếu có chuyện gì với tôi thì lên tiếng! lên tiếng đi!

Tôi lại nằm ườn ra trên tấm thảm.

Sau đó không có thêm tiếng động nào từ cánh cửa hay, bức tường và sự yên lặng của buổi đêm lại ngập tràn căn phòng.

Khoảnh khắc tiếp theo… một tiếng nói chuyện nhỏ có thể nghe thấy.

Chắc chắn có người ở ngoài kia.

Tôi không thể nghe được nội dung, nhưng có vè như đang có một cuộc cãi vã.

Là một người đàn ông và một người phụ nữ.

Ai đó đã nhìn thấy Vena Wu rời khỏi và đang chất vấn cô ấy sao?

Nếu là vậy thì càng có lý do để tôi không dính vào. Tôi nhắm mắt lại và cố ngủ. Cái nến vẫn đang lay động, Ai Fa sẽ xử lý nó khi cô ấy quay lại.

Mà nhắc mới nhớ, Ai Fa chậm quá…

Với những người Forest’s Edge, bây giờ đã là khá muộn rồi. Cơ thể bà Jiba rất yếu, họ không nên ép bà ấy quá. Hoặc chính bà Jiba là người ngăn không cho Ai Fa về? Khi nghĩ như vậy, tôi thoát ra khỏi mộng tưởng….

Và bật ngồi dậy.

Tôi nhận ra đó có thể là tiếng của Ai Fa.

Tôi không nghĩ có ai lại đi dạo vào ban đêm thế này. Nhưng nếu có ai đứng đợi Ai Fa sẵn thì mọi chuyện hợp lý rồi.

Sau khi suy nghĩ đó chạy qua, tôi không nghĩ là mình có thể ngủ được nếu không tự mình kiểm tra.

Chắc chắn tiếng bên ngoài là một người phụ nữ và một người đàn ông đang cãi nhau.

Mình sẽ chỉ nhìn lén một chút thôi. Nếu đó không phải Ai Fa, thì coi như người lạ từng quen.

Sau khi lên cót tinh thần, tôi đi về phía cửa.

Nhẹ nhàng mở và ngó ra ngoài trời dưới ánh trăng.

Tiếng nói đến từ bên trái của ngôi nhà.

Tôi tiến đến chỗ đó và nhìn lén về chỗ phát ra giọng nói….và đó không ai khác chính là Ai Fa.

Cô ấy đang tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực và lườm đầy giận giữ vào người đối diện cô ấy.

Đó chính là con trai thứ nhà Wu, Darum Wu.

Với ánh mắt giống với cha mình, hắn ta là một gã điển trai như một con sói trẻ tuổi… hắn đang dựa một tay vào tường, nhìn xuống mặt Ai Fa từ trên cao.

Đây là tư thế kiểu kabedon sao (gg-sama nhé)

Ai Fa chỉ cao 170cm còn gã kia là khoảng 180cm, cao hơn hẳn một nửa đầu người. Dù vậy Ai Fa không hề sợ hãi và dùng ánh mắt lạnh lẽo đáp lại. Gã đó đang mỉm cười.

Đó không phải là một nụ cười thân thiện, mà là một sự mỉa mai.

Hắn ta chính là kẻ luôn luôn mỉa mai móc máy Ai Fa.

-… Ai Fa, ai cũng nghĩ rằng thật nực cười khi một con đàn bà như mày lại đi cosplay thợ săn.

Tôi có thể nghe rõ những lời thì thầm của gã.

- Tất cả đều cười nhạo mày, nói mày là đứa con gái bị ám bởi chính linh hồn của cha mày, mặc một cái áo lông kiba và cosplay thợ săn… Này, sao mày lại xa lánh nhà Wu?

- …

- Mày chỉ có chút may mắn trong hai năm qua thôi, nhưng cuộc sống đó sẽ không kéo dài lâu đâu. Nếu mày tìm một người để dựa vào, thì phần đời còn lại sẽ được sống thoải mái. Sẽ chẳng ai thèm ngó đến mày nếu trở thành một bà già đâu…

Sự nóng giận đang cuồn cuộn bên trong trái tim tôi. Nếu hắn ta chỉ cần tiến tới thêm 1cm nữa tôi sẽ lao ra ngăn cản. Sau khi quyết định như vậy, tôi cố kìm lại những cảm xúc trong tim.

Một gã yếu đuối như tôi, sẽ chỉ cản đường cô ấy nếu tôi cố ra giúp. Tôi biết rõ điều đó, nên đừng có mà lại gần cô ấy nữa, thằng khốn.

- Có lẽ nào… đêm đó cô không hề chống cự lại thằng con trưởng nhà Tsun? Đó là tại sao cô lại không muốn bỏ thằng ngu đó, và không thể đi cưới người khác được…

- Này, sự ảo tưởng của anh đi quá xa rồi đấy!

Khi tôi lấy lại được tự chủ, thì phát hiện mình đã đứng ra và mắng thẳng vào mặt hắn.

Darum Wu không hề di chuyển.

Nhưng tôi không thể im lặng được nữa.

- Asuta, cậu đang làm cái gì vậy?

Ai Fa lạnh lùng nhìn vào tôi.

- Quay về nhà đi đồ ngốc, không phải tôi bảo cậu ngủ trước rồi mà?

Phản ứng của Ai Fa đúng như dự đoán.

Còn gã đó…

Hắn coi tôi chỉ như hòn đá bên lề đường, liếc qua tôi rồi quay lại với Ai Fa.

- Ai Fa, nếu tao không sai, thì cứ nói thật cho tao biết. Không vấn đề gì, tao sẽ không thông cảm với hàng đã dùng của thằng đó, nhưng nếu mày thật sự…

- Gã đó chỉ là một tên yếu đuối, và Ai Fa chắc chắn sẽ không để hắn muốn làm gì thì làm! Mày có bị mù không? Hay là mày đang cố chọc tức Ai Fa? Ve vãn? Hoặc có lẽ muốn đánh một trận hả? Nếu mày không nói rõ ràng, Ai Fa sẽ không biết phải đáp lại như thế nào đâu!

- …Cái thằng monta, đừng có nói chuyện như thể mày là con người. Nếu mày chỉ có thể ở nhà, thì cầm mồm lại và đi nấu ăn đi.

Hắn ta còn không thèm nhìn tôi lấy một lần.

Tôi bước một vài bước đến chỗ họ.

- Mày nói monta là ám chỉ tao đó sao? Tao chưa bao giờ nghe thấy tên loài động vật đó, nên tao cũng chẳng thể nổi điên được dù mày có nói thế đi chăng nữa. Đủ rồi, tránh ra. Mày không thể thấy là Ai Fa đang rất khó chịu dù là mày đang đứng rất gần cô ấy sao?

Darum Wu cong môi lên và tiến lại gần hơn vào Ai Fa.

Gần đến mức mũi họ đã gần như chạm vào nhau.

Tất cả sự nhẫn nhịn của tôi chuyển thành lời và tuôn ra xối xả.

- Này! Để tao nói thẳng! Tất cả những gì mày có thể làm cũng chỉ là đi săn thôi, vậy thì câm cái mồm lại và đi săn kiba đi! Đừng có tỏ ra mình là toàn năng rồi đi ve vãn con nhà người ta!

Darum Wu trở nên vô cảm.

Tay hắn rời khỏi bức tường, và đứng thẳng người lên.

Và rồi… những ngón tay của hắn với lấy con dao bên hông.

- Monta, mày đang chọc tức một thợ săn của Forest’s Edge sao?

- Tao đâu có ý đó! Mày bảo tao đi nấu ăn, vậy là mày cũng đang móc tao hả? Đúng rồi, tao sẽ đi chăm lo chuyện nhà bếp! Đó là việc của tao. Nếu mày không thể làm được việc của mình, vậy thì đừng có đi tán gái lung tung nữa!

- Sao mày…

- Ngay bây giờ tao đang chăm lo cho sức khỏe của Ai Fa. Nhưng cho đến sáu ngày trước, cô ấy vẫn tự mình làm đó! Cô ấy săn kiba và tự mình chăm lo cho bản thân! Cô ấy làm công việc của cả đàn ông lẫn phụ nữ một lúc, mày có làm được không?

Tôi vô thức đấm vào bức tường.

- Nếu mày không làm được thì đừng có mà mỉa mai cô ấy!

- Monta, Mày đang … khiêu chiến nhà Wu sao…?

Mấy từ của hắn không có sự tức giận mà dường như hắn đang chết lặng không nói lên lời.

- Tao không phàn nàn về nhà Wu hay người ở Forest’s Edge, tao đang nói với mày đấy, Darum Wu. Ai Fa là ân nhân của tao, vậy nên mày không được láo với cô ấy.

- …Đủ rồi Asuta, giờ cậu có thể ngậm miệng lại rồi.

Sau khi nghiến răng nói những lời đó, Ai Fa rời khỏi bức tường.

Cô ấy buông tay xuống, đi ngang qua Darum Wu người vẫn đang đặt tay vào cán dao và đi đến chỗ tôi.

- Đợi đã, Ai Fa! Tao vẫn chưa nói xong…!

Darum Wu nói với theo.

- Tôi hoàn toàn hiểu những gì anh nói, nhưng câu trả lời vẫn là như vậy.

Ai Fa đứng bên cạnh tôi và báo cho hắn biết với gương mặt cứng rắn và đôi mắt tinh anh như thường.

- Tôi rất vinh hạnh vì lời cầu hôn lần thứ hai của anh. Nhưng tôi đã quyết định sống như một thợ săn, nên tôi không thể gả vào nhà Wu được.

- Mày…

- Hơn nữa, theo như luật lệ, người đứng đầu mỗi nhà sẽ toàn quyền quyết định mọi hôn ước. Tôi là người đứng đầu nhà Fa, nhưng người đứng đầu nhà Wu là Donda Wu. Nếu anh muốn cầu hôn lần nữa, nhớ đi cùng với trưởng tộc nhà anh… vậy tôi đi trước.

Ai Fa nắm lấy tay tôi và rời đi với những bước lớn trông như cô đang kéo tôi đi vậy.

Darum vẫn giữ nguyên tư thế vì sốc và đôi mắt nhìn vô định vào không trung.

- Nè, cứ để hắn như vậy cũng được hả?

Ai Fa không hể trả lời, cô ấy đi dọc theo bức tường, vượt qua góc khuất và đẩy tôi vào trong cánh cửa đang mở. Sau đó cô ấy bước vào, đóng cửa lại và chắn bằng thang ngang. Và cuối cùng cũng thuyết giáo tôi.

- Cái đồ ngốc này! Cậu sẽ làm gì nếu hắn lao vào cậu với một con dao hả? Tôi đang làm khách và không thể có dao trên người được!

- Tại vì hắn quá vô lý…

- Hắn ta luôn như thế, vậy chỉ cần lờ đi là được! Nếu không được sự cho phép của trưởng tộc, hắn ta không có gan để làm liều! Vậy mà cậu lại kích động hắn…

Ai Fa đẩy tôi vảo cửa và nắm chặt lấy ngực tôi.

Ai Fa đang tức giận cúi sát vào tôi, khoảng cách của hai đứa bây giờ cũng giống hệt như cô và Darum Wu vừa nãy.

Hương thơm của Ai Fa là sự hòa quyện của trái cây ngọt ngào, thảo dược tươi mát và thịt thơm ngon, tất cả xộc vào mũi tôi…. Và trái tim lại bắt đầu loạn nhịp.

Có vẻ như hiệu ứng mà Vena Wu để lại vẫn chưa tan biến hết. Tôi cần phải lấy lại ý chí, thế này quá nguy hiểm.

Ai Fa không hề hiểu được sự lo lắng của tôi, đôi mắt mạnh mẽ của cô đang nhìn thẳng vào của tôi.

- …Khi tôi nghe thấy cậu nói “câm mồm lại và đi săn kiba đi”, tôi thật sự muốn đấm cậu đấy Asuta.

- C-Cô có nghe được hết những gì tôi nói không vậy? Tôi chỉ muốn nói rằng công việc nào thì cũng quan trọng như nhau thôi.

- Nếu tôi không, thì cậu ăn đấm lâu rồi.

Ai Fa bất ngờ đẩy ra, những ngón tay vừa túm lấy ngực tôi đã chuyển xuống bàn tay phải.

Cô ấy nắm lấy tay tôi thật chặt và đưa lên.

Sau khi đấm vào tường vừa nãy, tay tôi vẫn còn hơi đỏ.

- …Bàn tay của cậu sinh ra là để chăm lo cho ngọn lửa, đúng chứ?

Cô ấy nhẹ nhàng đỡ lấy lòng bàn tay tôi bằng tay còn lại.

- Nếu cậu làm tay mình bị thương và không thể làm việc được, cậu sẽ làm gì nào? Đừng có liều lĩnh… Dù sao thì, chính đôi tay này đã cứu được bà Jiba.

Sự tức giận đã dần dần phai đi trong giọng của Ai Fa.

Cô ấy dùng cả hai tay giữ lấy bàn tay phải của tôi và từ từ nhìn lên tôi.

- Asuta dù chỉ là tạm thời nhưng cậu vẫn là người nhà Fa.

- Hmm? Tất nhiên rồi. Tôi là một vị khách mời đến để chăm lo việc nhà Fa mà.

Bàn tay phải của tôi cảm thấy thật sự ấm áp.

Cứ như hơi ấm từ cơ thể Ai Fa đã chuyển sang cơ thể tôi qua đôi bàn tay của cô ấy… Cảm xúc lạ thường này thật sự rất thoải mái. Mặc dù tôi đã lạnh sống lưng khi Vena Wu đè lên tôi, nhưng hơi ấm của Ai Fa đã làm tôi bình tĩnh lại.

Ai Fa nắm lấy tay tôi, nhìn vào mắt tôi và nhẹ nhàng nói.

- Đó là tại sao tôi không cho cậu lời chúc của tôi. Là một gia đình, chúng ta không thể dễ dàng trao nhau lời cầu nguyện được… Nhưng cậu đã cứu rỗi linh hồn bà Jiba, cũng như Rimee Wu và tôi nữa.

- Um, tôi rất vui vì đã giúp được.

- Tôi rất biết ơn, nhưng tôi không thể cho cậu bất cứ thứ gì hữu hình được… Tuy nhiên, tôi hy vọng cậu có thể tin tưởng đó chính là những cảm xúc của tôi.

Chúng tôi đang đứng khá xa chỗ cây nến, vì vậy ánh sáng rất mở ảo và tôi không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Ai Fa.

Nhưng đôi mắt xanh rạng rỡ và những lời nói nhẹ nhàng thì ấm áp và dịu dàng hơn bình thường, dù thế vẫn chứa đựng thứ sức mạnh đặc biệt của Ai Fa trong đó.

Sự ấm áp, dịu dàng và cả cảm xúc mãnh liệt đều được chuyền tải đến tôi cùng với hơi ấm từ cơ thể cô ấy, dần dần lấp đầy trái tim tôi.

- Tôi tin cô mà. Tôi rất hạnh phúc khi cô nói như vậy.

Tôi nói ra một cách tự nhiên.

Ai Fa nắm chặt tay tôi lần nữa rồi từ từ buông ra.

- …Đôi tay này đã cứu được trưởng lão của Forest’s Edge, nên đừng có làm chúng bị thương chỉ vì một gã đàn ông ngu ngốc. Nếu thế thì cậu cũng chỉ là một gã khờ thôi.

- Tất nhiên, tôi chính là một kẻ ngốc! Đó là tại sao tôi phải chăm chỉ hơn nữa.

Tôi cười thật tươi, nhưng khi tôi nhớ lại gương mặt của Darum Wu lúc cuối cùng, tôi lại cảm thấy lo lắng.

- Nè, tôi có phải người nhiều chuyện không? Tôi đã làm hắn ta nổi giận không cần thiết rồi sao?

- …Cậu làm người nhiều chuyện rất nhiều lần rồi, và cũng làm nhiều chuyện không cần thiết nữa. Nhưng những gì cậu nói cũng không sai, đó là lý do mặt hắn ta tái xanh và không thể nói được gì.

Ai Fa từ từ cụp mắt xuống, ánh mắt của cô hướng đến tôi ẩn sau hàng lông mi dài.

- Nhưng… tôi đã phải nghe hắn ta lải nhải về mấy cái chuyện nhàm chán đó suốt một lúc, và cũng cảm thấy tốt hơn sau khi thấy những gì cậu đã làm.

- Tôi hiểu rồi, vậy hành động của tôi cũng không hoàn toàn là uổng phí.

Ai Fa khịt mũi và trở lại làm con người bình thường và cởi giày ra.

Cô ấy hỏi tôi trong khi cởi giày ra.

- Nhân tiện thì tại sao con gái lớn nhà Wu lại ở đây vậy?

- …Hả?

Tôi nghiêng đầu và mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau gáy.

- Khi tôi trở lại, người phụ nữ đó vừa mới rời phòng. Tôi muốn hỏi chuyện nhưng lại bị cậu con trai thứ hai giữ lại trong bóng tối nên cô ấy không để ý thấy tôi.

Cô ấy bắt đầu cởi nốt giày bên kia.

Tôi nhìn vào phía sau mái tóc vàng tuyệt đẹp của cô và chỉ có thể thở ra “Ra vậy”

- Thì, tôi cũng chẳng biết sao cô ấy lại ở đây, có vẻ cô ấy đã uống rượu.

- Um, cô ấy quả thật là có cầm một bình rượu hoa quả.

Ai Fa cuối cùng cũng đã cởi xong đôi giày và từ từ đứng dậy.

Và sau đó cô đặt bàn tay nặng chịch lên lên vai tôi.

- Vậy, ý cô ấy là gì khi nói “lời hứa” trước khi rời đi?

Phản chiếu trong đôi mắt xanh của Ai Fa là hình ảnh một chàng trai đáng thương, và mặt của cậu ta đang méo xệch vì kinh ngạc.

Happy ending.

Bình luận (0)Facebook