Chương 02
Độ dài 664 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-04-17 01:30:16
Narumi Kaneshiro, học sinh năm hai trung học, cao 168 cm, hơi gầy, thuộc câu lạc bộ về nhà. Không có sở thích cá nhân. Không có bạn gái. Không có cả bạn bè. Không có bất kì điểm mạnh nào.
Tôi cảm thấy hơi sợ bởi sự thiếu nội bật trong hồ sơ cá nhân của mình.
Nhân tiện, điểm yêu của tôi có thể dễ dàng nhận thấy. Chứng rối loạn giao tiếp.
Thứ mà tôi ghét chính là giờ giải lao.
Trong cuộc sống cấp ba của tôi, mỗi ngày đều trôi qua nếu như tôi ngồi vào bàn học, nên giờ giải lao là thứ gì đó khá xa lạ.
Đặc biệt vào giờ nghỉ trưa.
Người bạn ăn trưa cùng sẽ là bài test cho tình bạn của bạn. Đó là khoảng thời gian vô cùng tồi tệ với kẻ ảm đạm nhỏ bé như tôi.
Nếu tôi ăn một mình trong lớp, tôi sẽ phải lo lằng về ánh mắt của những người xung quanh, và hiển nhiên, là tôi không có có bạn để ăn cùng. Đó là điều tệ nhất.
Nơi ẩn náu duy nhất là nhà vệ sinh nam nằm ở tầng một của dãy nhà phía đông trường.
Nó là một nhà vệ sinh cũ của trường, và không ai lại gần nơi đấy vì mùi hôi thối tràn lan. Nó có mùi kinh khủng như hỗn hợp của nước thải và It’s a small blessing.chất làm mát không khí.
Đó là mùi mà tôi ngửi khi dùng bữa trua mỗi ngày.
Nó thoải mái hơn việc phải ăn trưa ở những cái toilet khác, khiến tôi luôn lo sợ sự xuất hiện của người khác.
Tôi đeo tai nghe và xem một trận game trực tiếp bởi một diễn viên lồng tiếng không thành công tên là Count Maporin.
“Cám ơn!”
Có tới ba trăm người đã đăng kí.
Kể cả khi tôi có bình luận gì, nó vẫn được đáp lại. Đó là một phước lành nho nhỏ. Lẽ ra điều này là đủ để tôi vượt qua quãng thời gian địa ngục này…Thế nhưng…
[Do bị rò rỉ đường ống nước, nhà vệ sinh sẽ không thể sử dụng trong một khoảng thời gian]
Một sự kiện bất ngờ xảy đến.
Nơi ẩn náu đã bị đóng cửa.
Tôi tụ hỏi sẽ phải mất bao lâu? Một ngày? Một tuần? Hay một tháng?
Dù như thế nào đi nữa, đây là vấn đề giữa sự sống và cái chết.
“Huh…”
Tôi thở dài trước tấm biển báo.
Không có cách nào tôi có thể quay về lớp bây giờ. Tôi phải tìm một chỗ nghỉ mới thôi.
Tôi lê bước trên cầu thang.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ xa khỏi việc kết bạn dến như vậy. Thế giới thật tàn nhẫn với những người bị rối loạn giao tiếp.
Bất kể tôi có làm gì, tôi đều cô độc.
Tôi đi về nhà, nhìn bạn cùng lớp vui vẻ với nhau. Những năm tháng tuổi trẻ của tôi toàn một màu xịt.
Tôi muốn tìm được một nơi tôi có thể thoải mái nghỉ ngơi và ăn trưa.
Tôi đi vòng quanh ngôi trường để tìm một nơi thích hợp để dùng bữa, và tôi tình cờ thấy được một chiếc cầu thang tối màu dẫn lên sân thượng.
….Có lẽ tôi nên tránh để bị nhìn thấy đang ở đây.
Không có dấu hiệu của bất cứ ai, và dưới đất là đống lộn xộn với giẻ lau bảng và những chiếc xô bị lộn ngược.
Vượt qua chúng, có một cánh của ở đó.
Thay vì được đóng kín, tôi có thể thấy bầu trời xanh qua khe cửa.
“… Mở rồi”
Có phải là một giáo viên hoặc học sinh ở đó?
Tôi lén nhìn ra xem đó là giáo viên hay là học sinh
“Hmm?”
Nghe thấy tiếng rít của cửa, hình bóng ai đó quay lại nhìn tôi.
Đó là nơi tôi gặp cô gái mà tôi đã đề cập trước đó, người đã phun ra bánh mì yakisoba.
Một người khác đã trốn và lên trên sân thượng. Đó là Futaba- senpai.