Chương 2: Bí mật của cô ấy
Độ dài 3,889 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-15 10:15:24
…. Từ lúc Kurokawa chuyển đến nhà tôi, hầu như bầu không khí gia đình tôi trở nên ấm cúng đến lạ thường.
Thường thì nhà tôi ảm đạm, u ám lắm. Nhưng giờ đây nó đã thay đổi từ lúc cô ấy, Kurokawa hoàn hảo đó chuyển đến. Với phong cách ứng xử cao quý dịu dàng, khả năng xã giao đi kèm với nụ cười rạng ngời của cô ấy đã tạo nên một bầu không khí mới mẻ, nó kiểu như là sự tồn tại của một cô con dâu ngoan hiền dịu dàng mang đến cho bố mẹ chồng một cảm giác ấm áp, vui tươi vậy ấy.
Kurokawa vốn chỉ là khách đến nhà nhưng cô ấy vẫn luôn đảm nhận công việc nội trợ phụ giúp mẹ tôi đứng bếp làm ra một món khoai tây thịt hầm thơm phức với bề ngoài hấp dẫn làm mê mẩn các giác quan của mọi người xung quanh, điều đó càng làm cho cô trở nên giống cô con dâu đảm đang về nhà chồng hơn.
So với cô ấy, tôi chỉ là một thằng con trai rảnh việc chỉ biết chơi game trong phòng và gây rắc rối cho gia đình.
Sau buổi trưa, bố mẹ tôi ai nấy đều đi làm sớm với nụ cười tươi trên môi khi được Kurokawa ra chào.
Về công việc, bố mẹ tôi làm nghề thầy cúng ở một đền thờ gần nhà, là nơi tôn kính vị thần. Có khi nào bà ấy tính giao cô ấy lại cho tôi chăm sóc không thế nhỉ,
“Mẹ có thể nghỉ ngơi ở nhà cũng được mà, bởi vì mẹ có cô con gái tốt thế rồi còn gì”
Mà thôi, bỏ chuyện đó sang một bên đi. Đã đến ba giờ chiều mất rồi.
Hiện tại, tôi đang trong kỳ nghỉ lễ, vì bố mẹ đi làm hết rồi nên tôi phải ở nhà một mình trông nhà … không hẳn là chỉ có mỗi mình tôi thôi đâu, còn có cả cô nàng hoàn hảo Kurokawa đang ngồi đối diện tôi trên chiếc ghế Sofa này nữa. Cô ấy cũng ngồi ở đây nên tôi cũng khó để có thể đi vào phòng, biết nói sao nhỉ, lo lắng quá đi. Cái tình huống khó xử này, tôi không muốn một chút nào cả. Cơ mà đúng hơn là do tôi mãi ngắm cách Kurokawa trò chuyện với bố mẹ tôi nên mới bỏ lỡ cơ hội vào phòng mới đúng chứ.
“ … “
“ … “
Tuy hai đứa chúng tôi vẫn còn đang ngồi đối mặt nhau thật nhưng lại không hề nhìn vào mặt nhau như các bạn nghĩ đâu. Vấn đề chính là do tôi né tránh ánh mắt của cô ấy.
Cái bầu không khí yên tĩnh gì thế này. Nó khiến tôi không thể nào tỉnh táo được. Vì thế nên tôi với tới lấy chiếc điều khiển bật TV lên. Tuy chả có chương trình nào hay vào ngày lễ cả. Nhưng vẫn có còn hơn không. Tôi bật sang chương trình trinh thám tái phát sóng chắc cũng gần hết rồi. Nội dung từ đầu nó như nào tôi còn chả biết, chỉ thấy hình ảnh của một tên tội phạm đang bị dồn vào rìa của vách đá.
“Chương trình này cậu có thấy nó thú vị không?”
Sau khi được tôi hỏi, Kurokawa chuyển sang hành động vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm. Trong khi chờ câu trả lời, tôi hồi hộp im lặng.
“ ……Không, không hề” Kurokawa nhẹ nhàng lắc đầu.
“À,ừm, thế thì để mình tắt TV”.
Hình ảnh đang chiếu trên TV được đóng lại tạo thành một màn hình đen xì. Vẫn lại là sự im lặng này, cô ấy lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi được một lúc rồi bắt đầu nói.
“Bọn mình nói chuyện với nhau một chút đi, Takkun”
……… Takkun. Đó là cái biệt danh một thời của tôi. Khi sáng Kurokawa cũng gọi tôi y như vậy, lúc đấy tôi còn tưởng mình nghe lầm cơ, ai ngờ nó đúng thật là như vậy. Từ lúc bọn tôi còn nhỏ, cái biệt danh này được sử dụng khi hai đứa vui đùa đuổi bắt nhau.
“ … Nói chuyện à? Mình nghĩ là bọn mình không có chuyện gì cần để nói đâu” giọng tôi run rẩy.
Sau khi nghe tôi nói vậy, cô ấy lẩm bẩm nghiêng đầu với dấu chấm hỏi thể hiện trên khuôn mặt.
“Sao lại không có được. Nhiều thứ đáng để nói lắm luôn đó, chẳng hạn như là về thời tiết này, những thứ trong trường này, bạn bè và những thứ khác nữa mà”
“Nếu cậu nghĩ xa hơn thì sẽ thấy vô số đủ thứ chuyện để nói mà”.
Đúng là có thế thật, ngay từ đầu tôi còn không nghĩ đến mấy chuyện đó luôn.
Nhìn khuôn mặt bối rối vừa được khai sáng của tôi, cô ấy bật cười nhẹ nhàng rồi nói.
“Thế thì chúng ta nói về những chuyện ở trường đi”
“Hành trình đi học về nhà của mình nhàm chán lắm đấy, toàn chơi một mình trong phòng này, ngủ thì chỉ được một chút thôi rồi thức dậy xách cặp đi đến trường. Hầu như trong tiết học mình toàn ngủ thôi, tan trường rồi về nhà. Nó cứ lặp lại mỗi ngày như vậy”
“Không phải là cậu còn có bạn à. Narumiya-san và Kasumino-san ấy, mình hay thấy cậu với hai người đó rất hay nói chuyện với nhau lắm mà, đúng không?”
Kurokawa-san, cô ấy quan sát mình kĩ đến thế sao. Đó là Kurokawa-san mà lại, một người hoàn hảo như thế thì mình không hề ngạc nhiên cho lắm. Tuy nhiên trong lòng mình vẫn thấy rất vui.
“Quả thật là họ là bạn của mình. Nhưng mà họ toàn nói những thứ nhảm nhí … cậu không cần phải để ý về những lời bàn tán của hai đứa nó đâu, Kurokawa-san. Ngoài ra cậu cần phải cẩn thận chú ý xung quanh nữa đấy----“
“Có vẻ như cậu rất quan tâm đến mình đó nhỉ, Takkun?”
Kurokawa ngắt lời tôi rồi đột ngột chồm lên đặt hai tay lên bàn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bối rối của tôi.
“ …. À thì, chỉ là mình không biết làm sao để đối mặt với một người tuyệt vời tầm cỡ cậu”
“Mình mà tuyệt vời à, nó không như những gì cậu nghĩ đâu” Kurokawa lắc đầu.
“Không, cậu rất chi là tuyệt vời lắm luôn đấy. Cậu rất giỏi trong việc học tập, thường hay giúp đỡ mọi người, lại còn được họ vây quanh ngưỡng mộ nữa này”
Sau khi nghe những lời tôi nói xong, cô ấy chớp mắt chăm chú nhìn tôi từ khoảng cách xa
“Ngoài những cái cậu kể thì còn gì khác nữa không?”
“Hả, còn gì khác nữa không á?”
Trong khi đang tự hỏi tại sao cô ấy lại quan tâm chuyện này như vậy, tôi cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp của mình và tiếp tục.
"Cậu luôn hoàn thành đầy đủ bài tập về nhà được giao, ngay cả khi giáo viên đặt ra nhiều câu hỏi, cậu vẫn trả lời được một cách chi tiết đến hoàn hảo”
"Còn gì nữa? Còn gì nữa?"
"Một điều cuối cùng nữa… cậu rất xinh đẹp và có một giọng nói dễ thương vô cùng"
Không hiểu nổi bản thân, tại sao mình lại nói ra những lời đó đối với một cô gái được chứ? Nó chả khác gì hành vi quấy rối tình dục giữa ban ngày.
Nhưng bất chấp sự bối rối của tôi, cô ấy gật đầu vui vẻ và ngồi xuống ghế sofa, sau đó hắng giọng một chút và nói một từ "Chika."
"... Huh?"
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng. "Từ giờ trở đi hãy gọi mình là Chika."
"Sao, sao đột nhiên lại như vậy. Ở trường mọi người đều gọi cậu là Kurokawa hết mà."
"Nhưng ở nhà mình được gọi là Vetchika cơ. Và từ hôm nay, bọn mình là người một nhà, thế nên cậu cũng phải gọi mình một kiểu khác đi chứ."
"Vậy thì, Vetchika."
"Là C-H-I-K-A"
Những lời nói hay ánh mắt không thể chống lại của Kurokawa. Trước áp lực đó, tôi đành chấp nhận.
"... À ừm, mình hiểu rồi, Kuro ... Chika."
Lần đầu tiên tôi nói ra cái tên này sau 10 năm.
Sau đó Kurokawa, hay Chika, gật đầu hài lòng và đứng dậy khỏi ghế sofa với tâm trạng vui sướng.
"Vậy thì từ giờ nhờ cậu giúp đỡ nhé, Takkun."
Cô ấy rời khỏi phòng khách với một nụ cười xinh xắn như thường lệ. Nhìn theo bóng lưng cô ấy, tôi thì thầm.
".... Chika."
Quả đúng là hoài niệm thật, đó chính là cái tên mà tôi thường dùng để gọi cô ấy hồi còn nhỏ. Hồi mới quen biết, bố mẹ cô thường gọi cô là Vetchika. Cái tên này quá khó đối với tôi khi ấy, thế nên tôi mới gọi cô là Chika theo cách hiểu riêng của mình. Và rồi chính cái từ Takkun là do Chika dùng để gọi lại tôi.
“Tại sao ngày xưa mình lại gọi cậu ấy bằng cái tên ấy nhỉ?”
Tôi dựa lưng vào chiếc ghế dài đắn đo suy nghĩ một hồi rồi thở một hơi thật sâu.
Dù cho cả hai đứa bọn tôi sống chung một nhà đi chăng nữa thì khoảng cách giữa hai người vẫn rất xa.
…. Trong thời điểm này tôi vẫn còn nghĩ như vậy trong đầu, cho đến khi thời điểm đó tới …
Đó chính là vào buổi tối hôm ấy.
❖ ❖ ❖
Bữa ăn tối nay cũng là do Chika nấu.
Trước khi bố mẹ tôi trở về, cô ấy đã tự mình chuẩn bị cơm tối. Từ nguyên liệu có sẵn, cô bày ra những món đặc sắc như cá nướng kiểu Nhật, súp Miso và trứng rán. Đó chính là những món ăn thuộc về lĩnh vực chuyên môn của cô.
Còn tôi, tuy không biết giúp đỡ cô ấy những gì trong lĩnh vực nấu ăn. Nhưng ít nhất những việc mà tôi có thể làm là dọn chén đĩa bày ra trên bàn ăn.
Sau đó, bố mẹ tôi trở về. Họ liền bật khóc vì hạnh phúc khi thấy những món ăn thịnh soạn được bày ra trên bàn ăn.
“Không biết nó có phù hợp với khẩu vị của cậu không nhỉ?”
Theo quan điểm của tôi, mỗi người đều có khẩu vị riêng, xét theo hương vị cho đến bề ngoài, mọi món ăn mà cô ấy nấu đều xuất sắc, nó ngon như mẹ tôi nấu. Tôi cũng muốn nói như vậy lắm, nhưng lại không thể nói thành lời vì quá xấu hổ.
Gần đến giờ đi ngủ. Sau khi đi tắm xong, tôi nghịch game một chút rồi mới đi ngủ. Vì hôm nay là ngày ngoại lệ, nên tôi sẽ đi ngủ sớm hơn dự kiến.
Về lý do thì chắc là do tôi đã mệt mỏi từ sáng đến tối, nhưng lý do chính đúng hơn là tôi không muốn gây ra những âm thanh lạ vì nó sẽ làm phiền đến Chika nếu tôi ngủ quên vào sáng mai.
Tôi chui vào tấm nệm Futon truyền thống được trải giữa sàn nhà rồi dần dần nhắm mắt lại.
“ …. Ngủ thôi”
Vì nhiều nguyên nhân nên tôi vẫn không thể ngủ được. Căn phòng ngay bên cạnh tôi là phòng của Chika, vì nghe tiếng bước chân két két trên cầu thang nên tôi biết chắc đó chính là tiếng bước chân của cô ấy. Tôi tiếp tục nhắm mắt lại cố ngủ thêm một lần nữa. Và sau đó …
“GUYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”
Tiếng hét kinh hoàng đó đã đánh thức tôi, âm thanh của nó vang vọng khắp căn nhà. Tôi bật người dậy vì nghĩ là có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra, tôi ngay lập tức rời khỏi phòng. Ngay từ đầu tôi còn tưởng đó là giọng hét của ai đó say xỉn ở ngoài đường, nhưng không đúng, tiếng hét đó rõ ràng phát ra từ trong nhà mình.
Tính ra, bố mẹ tôi sẽ bật dậy ra xem chuyện gì xảy ra ở ngoài trước, nhưng họ là loại người ngủ sâu say giấc nên không hề hay biết gì, điều đó làm tôi phải ghen tị. Tôi cầm lấy chiếc đèn bin soi xung quanh.
“ … Chika ?”
Trước nhà vệ sinh ở cuối hành lang, tôi thấy Chika đang ngồi ở đấy với cơ thể run rẩy, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
“ … Takkun?”
Trước cái tình huống kỳ lạ này, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào Chika, người vừa lẩm bẩm với giọng nói run rẩy.
Trang phục mà Chika đang mặc là bộ Pijama (đồ ngủ) cỡ rộng màu hồng nhạt với chất liệu Cotton, phần tóc xõa ra chỉ buộc một phần. Vẻ bề ngoài khác thường của cô ấy là lần đầu tôi nhìn thấy nó vì thế nên tôi ngạc nhiên vô cùng.
“Chika này”
“ …. Chào buổi tối, à không. Chào buổi sáng”
Cô ấy chào tôi với lời nói kì lạ.
“À ừm, sao cậu lại ngồi ở chỗ này vậy?”
“Mình chỉ muốn làm mát người một chút”
“Sao cơ, trước nhà vệ sinh? Vào lúc này sao?”
Không đúng, thật khó hiểu. Tôi cảm thấy điều này thật vô lý, thế nên tôi nghĩ là phải hỏi cậu ấy thêm vài câu nữa xem sao.
“Hình như lúc nãy có tiếng hét, cậu có nghe thấy không?”
“Tiếng hét? Ý cậu là?”
“Cái tiếng hét đó ấy. Mình nghĩ đó là tiếng hét của một con quái vật hoặc là một thứ gì đó tương tự như vậy”
“Đó không phải là quái vật hay gì đó đâu”
“Chắc chắn là mình đã nghe thấy nó mà”
Trong bóng tối, bỗng có một âm thanh kì lạ kêu vang trong không gian tĩnh lặng của căn nhà.
Chika tái mặt giật mình, cô bật khóc òa lên.
“Cái gì cái gì cái gì vậy !?”
“Bình tĩnh. Đó chỉ là một con mèo thôi mà”
“Con mèo!? Là Nekomata sao!” (Yêu quái dạng mèo)
Để chứng minh cho cô ấy thấy, tôi bật đèn pin lên, soi vào bồn rửa mặt, con mèo ở dưới bồn rửa mặt nhìn tôi như một đứa trẻ. Cửa sổ nhỏ ở trên đó hở ra, đó là lý do tại sao con mèo lại vào đây được. Trên chiếc vòng cổ màu xanh của con mèo được gắn một cái chuông. Bảo sao mới có tiếng âm thanh lạ vừa nảy, thì ra là do chiếc chuông này.
“Con mèo này nó thường vào đây vào nửa đêm. Vì mình là người mở cái cửa sổ đó để cho nó vào ăn đấy mà.”
“ … Mình nghĩ là con mèo này sẽ là phương thức phòng chống bọn trộm hay đại loại vậy”
“Không có ai vào được từ cái cửa sổ đó đâu”
Vừa mới nói xong, con mèo quay lui bỏ đi với tiếng kêu meo meo.
Sau khi nó hoàn toàn bỏ đi, tôi quay sang về phía Chika, người đang bám lấy chân tôi.
“Hể, vậy đó chính là lý do cậu hét lên à …”
Chika run rẩy nói.
“ …. Nếu cậu hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chuyện này thì mình sẽ kể”.
“Tất nhiên, mình sẽ không nói cho bất kỳ ai biết đâu”
“ …. Bọn mình vào phòng của cậu đi, Takkun”
Tôi gật đầu đồng ý rồi đứng dậy bước đi.
“ …. Đừng đi”
“Cậu đứng dậy đi”
Thấy cô ấy vẫn còn rất sợ hãi, tôi nắm lấy bàn tay mềm mại ấy kéo lên.
Sau khi bước vào phòng tôi, Chika vừa đi vừa nhìn xung quanh phòng tôi với vẻ mặt như lần đầu thấy thứ đó mới mẻ.
Những vật dụng từ kệ sách cho đến chiếc máy tính cá nhân của tôi đều không có gì đáng xấu hổ để cô ấy nhìn thấy. Nhưng tôi vẫn rất lo lắng khi một cô nàng xinh đẹp như Chika nhìn thấy chúng.
Trong khi mãi nhìn mọi thứ xung quanh, cô ấy phát hiện ra một thứ gì đó được đặt ở trong góc cái kệ sách rồi lấy nó ra.
“Takkun ơi. Cái này là gì vậy? Tuy mình không hiểu lắm nhưng không hiểu sao mình lại thấy nó rất dễ thương”.
Chika nhìn chằm chằm vào nó với nhân vật, linh vật khoác lên mình một bộ trang phục dễ thương được vẽ trên nền đen. Nhìn nó giống như hộp đựng đĩa DVD mà tôi hay xem.
“À, đó là đĩa phim đấy. Nó là một trong những sở thích của mình”
“Nó,nó dễ thương cực kì luôn đúng không?”
“Mình nghĩ là không đâu, nó là phim kinh dị về trận chiến hỗn loạn giữa xác chết mà”
“Ể…”
Chika giật mình rồi lập tức trả lại hộp DVD và chỗ cũ, sau đó cô ấy lấy ra một cuốn sách từ chỗ kế bên.
“Còn cuốn sách này thì sao? Có một cô gái xinh đẹp được vẽ trên trang bìa này … gì đây, có vẻ như nó là một cuốn sách đáng yêu …”
Đúng như cô ấy nói, trên trang bìa là một cô gái xinh đẹp với chiếc Kimono sặc sỡ với tiêu đề “Sự tồn tại có thật! Cuốn sách về những vụ án gây ra bởi linh hồn, yêu quái, sự bí ẩn của Nhật Bản!”
Một lần nữa, Chika tái mặt, cô đặt cuốn sách vào chỗ cũ với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước.
“ ….. Takkun ơi, cậu thích mấy cái thể loại này à”
“Thích … à, mấy cái cuốn sách này là của nhà mình”
Vì bố mẹ tôi là thầy cúng của một đền thờ nên họ thường tiếp nhận những vấn đề cũng như là tư vấn cho người khác. Tôi không biết mô tả sao cho đúng nữa, mà tóm lại là vì những vụ này mà bố mẹ tôi thường đi công tác.
Với lại là chính vì những cuốn sách của bố mẹ mà tôi dần dần trở nên thích những thể loại kinh dị.
“Sao chúng ta không đi thẳng vào vấn đề chính luôn nhỉ”
Chika gật đầu nói “Vâng” trong khi ngồi trên giường tôi một cách thản nhiên.
Sau đó tôi kéo chiếc ghế đặt bên bàn học lại gần Chika rồi ngồi lên.
Được một hồi im lặng, Chika giữ bản thân bình tĩnh rồi bắt đầu nói.
“ …. Về cái tiếng hét ban nãy ấy. Thực ra đó là của mình”
“À ừm, cái đó mình biết”
“Sao lại!?”
Chika rên rỉ nói “Mồ …” với cử chỉ dễ thương vô cùng rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cậu … có còn nhớ về hồi nhỏ bọn mình thường chơi với nhau rất nhiều không?”
“Có, cơ mà chỉ một chút thôi”
Nếu nói chỉ nhớ một chút thì tất nhiên đó là một lời nói dối rồi. Với tôi, những ký ức đó vẫn còn rõ như thể nó chỉ vừa mới xảy ra từ hôm qua. Thật lòng mà nói, tôi không quen với việc bày tỏ cảm xúc bản thân cho lắm.
Trước câu trả lời của tôi, có vẻ như Chika có một chút thất vọng.
“Một chút à?” Chika lẩm bẩm.
“Hồi đấy, mình rất nhút nhát, sợ những thứ kinh dị đúng không?”
“Chắc là vậy?”
Trong trí nhớ của tôi, Chika và tôi bước vào một ngôi nhà ma ám của công viên giải trí Yashiki. Từ trong bóng tối, những tiếng động kì lạ vang lên, và thế là hai chúng tôi lạc nhau.
“Đúng thật”
Tôi gật đầu đồng ý trong lúc đang mải suy nghĩ.
“ …. Mình cứ nghĩ là mình sẽ vượt qua nó được thôi …. ai ngờ bên trong đó lại có ma quỷ, người ngoài hành tinh và những sinh vật dị dạng nữa chứ …. chúng đáng sợ lắm. Đôi khi mình cũng loáng thoáng nghe thấy những âm thanh, giọng nói kì lạ” Chika níu môi.
Không biết mấy bạn nữ khác có giống với Chika như hiện tại hay không. Tiếng hét kinh hoàng đó được phát ra từ một người với nỗi sợ hãi trong tâm trí, có khi còn hơn cả thế nữa.
Tuy rằng tôi không biết phải diễn tả tâm trạng của cô ấy như thế nào … Tóm lại, khuôn mặt của cô giờ chỉ còn một mớ cảm xúc hỗn độn khác xa với biểu cảm của một người bình thường.
Đã lâu lắm rồi, tôi mới nhìn thấy con người lúc xưa của cô ấy.
Chika với biểu cảm hoảng sợ ngồi ngay bên cạnh tôi thừa nhận rằng “Chính là nó”
“Cô nàng hoàn hảo ở trường đây sao?”
“Đúng vậy”
“Đó chính là lý do tại sao một vấn đề lớn lại xảy ra vào thời gian này đó”
Chika lớn tiếng một cách rõ ràng.
Tôi gật đầu nói “Vâng vâng”
“Đừng lo. Mình sẽ không kể chuyện này với ai đâu. Bí mật này mình sẽ kéo nó xuống mồ cùng với mình luôn”.
“Mồ, đừng có nói thế chứ…?”
Chika lắc đầu nói “Không cần phải vậy đâu”
“Ý mình không phải là như vậy. Chỉ là sau khi mình kể bí mật này thì cậu sẽ giúp đỡ mình thổi bay nỗi sợ này”.
Thật lòng mà nói, tôi không muốn làm bất kỳ chuyện gì có thể làm tổn hại đến Chika, tôi còn tính đập đầu liên hồi vào góc nhọn của kệ sách để xóa hết những thứ mình biết về bí mật của cô ấy nữa cơ.
“Đừng, mình đâu có muốn cậu làm đến thế chỉ vì mình …”
Những suy nghĩ của tôi bổng nói ra thành tiếng.
“Takkun nghiêm túc đến mức đó luôn à …”
“Mình sợ lắm, cậu không cần phải đập đầu …. chỉ cần vượt qua nỗi sợ …. mình muốn cậu giúp mình vượt qua nỗi sợ này.”
“Vượt qua nỗi sợ hãi à?”
Chika gật đầu lia lịa.
“Nếu nó vẫn còn xảy ra thậm chí là ở trường, thì mình sẽ không còn là một Kurokawa hoàn hảo gì đó nữa. Và giờ đây Takkun đã biết bí mật của mình, cậu phải giúp mình vượt qua nỗi sợ hãi đó”
Tôi bối rối trước cái khuôn mặt nghiêm túc của Chika khi cô áp sát mặt lại gần tôi.
“Ngay cả khi cậu nhờ mình thì … “
“Mình không cần biết cậu bày ra những phương án nào. Mình sẽ nghe theo bất cứ điều gì cậu bảo nếu nó giúp mình vượt qua nó”
“Bất cứ điều gì à”
Nó không phải là một trò đùa hay gì cả. Trước cái ánh mắt nghiêm túc màu xanh thẳm của cô ấy, tôi đành phải đầu hàng.
“ …. Được rồi. Nếu cậu đã nói vậy thì mình sẽ giúp”
“Thật à? Cậu có thấy ổn không?”
“Được mà … mình cũng không muốn cả khu phố đồn về tiếng hét kinh hoàng đầy bí ẩn và kỳ lạ này”
“Nó có lớn lắm đâu”.
“To thế rồi còn gì”
Chika mỉm cười đưa tay về phía tôi.
“Vậy thì, mình cảm ơn cậu một lần nữa nhé, Takkun”
Tôi gật đầu nắm lấy bàn tay đó.
“ … Mình sẽ giúp cậu bằng mọi khả năng của mình”
“Nếu như đó là điều cậu muốn”.
Nụ cười hồn nhiên đó của Chika chính là thứ mình thấy được khi ở trên trường. Nàng công chúa hoàn hảo này còn khác so với những gì mình biết. Giờ đây, cô ấy không khác gì Chika trong trí nhớ của tôi.