Chương 4: Ma Vương học được nỗi đau mất đi điều quý giá
Độ dài 24,192 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:41
Một thế giới rộng lớn tồn tại trong bóng tối sâu thẳm, giữa những vì sao không lấp lánh, song hành với lam giới và xích giới.
Một thế giới màu xanh, tươi sáng, và tràn ngập sự sống, mang trên mình một chiếc huy hình chữ thập.
Và kế bên cái thế giới tràn ngập sự sống đó là một thế giới màu xanh khác, nhưng sẫm màu hơn, trải rộng ra bởi một vùng đất hoang vu tĩnh lặng không có lấy một cơn gió.
Ở giữa vùng đất hoang đó, là một cây đại thụ cùng màu xanh thăm thẳm.
Cây đại thụ đó đứng trong cái thế giới bằng phẳng vô tận này đã không biết bao nhiêu năm trời, và sẽ còn tiếp tục tồn tại ở đó cho đến vĩnh hằng, nhưng nó lại mang vẻ bề ngoài của một cái cây gầy gò, sơ xác.
Không có lá để che lấy ánh sáng từ bầu trời, không có hoa để khoe cái hương sắc của mùa xuân, không có trái để ca lên bài ca mơn mởn. Nó chỉ là một cái cây héo úa thiếu sức sống, đứng đó mặc cho thời gian trôi.
Xung quanh cây đại thụ của thế giới màu xanh sẫm ấy là 10 cái đền nhỏ, và ở lối vào mỗi đền đều có khắc lấy một cái 'tên'.
Ngôi đền đầu tiên là Keter. Tiếp theo là Chachmah. Và những cái còn lại, theo thứ tự lần lượt là Binah, Chesed, Gevurah, Tiferet, Netzach, Hod, Yesod, và cuối cùng là Malchut.
Chúng là tên của 'con người'. Chỉ có điều, nơi sử dụng cái thứ ngôn ngữ này vẫn còn là một ẩn số.
Không có những cái cột trụ, mái nhà, hay những vị tăng lữ mà ta thường thấy. Mười quả cầu hoàn hảo đó trông như được khắc ra từ đá và nằm xung quanh cây đại thụ, cứ ngỡ đó là trái cây rơi ra từ cây đại thụ vậy.
Rốt cuộc cũng có một hình bóng xuất hiện tại cái vùng đất hoang vu rộng lớn màu xanh ấy, nơi mà cái cây đang đứng.
Một cái bóng to lớn hiện ra từ quả cầu được khắc cái tên "Yesod" bằng ngôn ngữ đã bị lãng quên.
"Tuyệt, chúng ta đã tìm thấy nó sớm hơn dự kiến."
Đó là giọng của một người đàn ông.
Và khi cái bóng đó lẩm bẩm, bốn cái cột ánh sáng hiện ra, kéo theo sự xuất hiện của những thứ mang hình dạng con người.
"Ta cứ tưởng là chúng ta phải đi tìm thêm vài trăm năm sau khi mất tín hiệu của nó ở lục địa trung tâm, nhưng có vẻ như chúng ta không hoàn toàn mất dấu của nó. Có một tín hiệu cộng hưởng giữa các 'mảnh vỡ' từ địa điểm đã được tiên đoán từ trước."
Bốn hình thù vừa hiện ra từ mấy cây cột ánh sáng tỏ ra kinh ngạc trước tin mà họ vừa nghe.
"Đó cũng là nơi mà Sariel mất tích gần đây, và..."
Gã đàn ông thân hình to con nhìn lên cái cây đồ sộ, nửa sống nửa chết đó.
"Cả người phụ nữ đã đánh cắp và làm vỡ Yesod Sefira cũng đang ở đó."
Gã đàn ông to lớn vươn cánh tay mình lên bầu trời lung linh ánh sao, và một cánh cổng sáng chói dẫn đến một thế giới khác xuất hiện ngay tức thì.
"Đi thôi nào. Chúng ta sẽ khôi phục 'Cây Sinh Mệnh' về đúng nghĩa của nó." [1]
Năm cái bóng lần lượt biến mất vào Cánh cổng.
Vệt sáng cuối cùng còn lại của cánh cổng biến mất, và sự im lặng lại bao trùm lên cái thế giới màu xanh thẳm này.
Hai thế giới ấy chỉ lặng lặng mà nhìn 5 hình bóng đó đứng bên cạnh cái cây không lồ. Ente Isla, thế giới tràn ngập sự sống, được khắc lên mình dấu chữ thập bằng vị trí của các lục địa, và cái thế giới màu đỏ vẫn đang bay theo quỹ đạo của mình. Cũng giống như cái thế giới màu xanh thẳm, cái thế giới màu đỏ ấy vẫn chưa đến gần thế giới của sự sống - Ente Isla.
***
Một khoảng ngắn trước khi Maou và Emi ra khỏi cái buồng đu quay ở Tokyo Big Egg Town.
"Này Bell! Cô có ở đó không!?"
"Ngh... gì-gì vậy, Lucifer?"
Suzuno mất hết khả năng phòng thủ trước Urushihara, do hắn rất hiếm khi ra khỏi cái tủ NEET của mình, và việc hắn dùng một giọng cấp bách để nói lại càng hiếm hơn.
Cô ấy chỉ mới làm xong tô udon và đang ăn dở bữa trưa muộn của mình, thành ra tí nữa là sặc.
Urushihara trừng trừng mà nhìn vào tô udon truyền thống to tướng ấy, nhưng cái dáng vẻ của hắn không thoát khỏi ánh mắt của Suzuno.
"Ngươi tuổi gì mà đòi ăn chứ."
"Cần đếch gì đống udon của cô, ta mới gọi pizza rồi... ý ta là, đó không phải những gì ta muốn nói!"
Urushihara vô tình 'lỡ mồm' nói ra những lời có thể khiến Ashiya hoá quỷ dạng mà bật đồ sát lên, và cậu hỏi lại Suzuno.
"Mới nãy cô có cảm thấy nó không?"
"Cảm thấy gì cơ?"
Suzuno nghiêng đầu mình và không hiểu Urushihara đang nói về cái gì.
"Ta đoán là cô không nhận ra. Cô có thể liên lạc với Emilia đúng không? Ta sẽ gọi cho Maou. Kêu họ quay về càng sớm càng tốt."
"Sao thế? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nét mặt của Suzuno trở nên nghiêm túc sau khi cô chứng kiến cái vẻ mặt cấp bách cực kì hiếm thấy của Urushihara.
"Không có thời gian mà giải thích đâu, gọi lẹ giùm đi. Ta không biết tại sao, nhưng vừa có một cái Cổng lớn được mở đâu đó ở Tokyo. Chắc hẳn lại là rắc rối mà thôi."
Urushiha chẳng nói gì hơn, hắn chạy về Ma Vương Thành và mở cái Skyphone trên lap-chan của mình lên. Suzuno thấy cái hành động nghiêm túc của hắn không phải là đang đùa, nên cô cũng lôi điện thoại ra và gọi cho Emi.
Cũng ngay lúc đó, năm cái bóng xuất hiện ngay sân của Villa Rosa Sasazuka.
***
"Này, không ai bảo là chúng ta có khách thế hả?"
Maou mỉm cười một cách tự tin, nhưng lại giấu Alas Ramus ra sau lưng.
"Thế, ai trước hả?"
"Tôi xin lỗi, Ma Vương... Chúng tôi hoàn toàn mất cảnh giác."
"Weell, tôi thừa nhận rằng mình đã đánh giá thấp tốc độ của họ."
Suzuno thì lẩm bẩm một cách cay đắng, còn vẻ mặt của Urushihara thì chả có gì là ăn năn, và hắn ta đáp lại bằng cái giọng vô tư lự thường ngày.
"Weell, đừng có trách họ chứ~. Họ thậm chí còn cố gọi điện cảnh báo ngươi cơ mà~"
Cái người chào đón Maou, Emi và Alas Ramus khi họ trở về Villa Rosa Sasazuka không phải Urushihara, cũng chẳng phải Suzuno.
"Bên cạnh đó, ta vẫn chưa chạm một ngón tay vào ai cả~ Ta nghĩ tốt nhất là hai bên nên ngồi xuống uống trà đàm đạo rồi tìm ra một biện pháp hoà bình mà tốt cho cả hai~"
Cái không khí trong Ma Vương Thành trở nên khác hẳn.
Khác là vì cái diện tích có hạn này đã bị lờ đi hoàn toàn, và nhiệt độ của căn phòng thì cứ tăng lên đều đều.
Đó là kết quả logic đến từ việc nhét 10 người vào trong cái phòng 6 tấm tatami. Chính xác hơn là, 'con người' duy nhất trong cái đám 10 người này chỉ có mỗi mình Suzuno Kamazuki mà thôi.
"Gabriel."
"Ta đây~! Sao ngưi biết vậy? Chúng ta đã từng gặp nhau à?"
Cái tính cách phấn khởi và vô tư đáng tởm của hắn khiến cho người khác chỉ muốn đấm cho một phát mà thôi. Mà dường như hắn là người cầm đầu của đám 'khách' này.
Mái tóc và đôi mắt của hắn có màu xanh thẳm, lộ ra một vẻ thảnh thơi. Hắn cao cỡ Ashiya, nhưng lại là một tên vai u thịt bắp, trông chằng khác gì một đô vật chuyên nghiệp. Hắn cũng mặc một chiếc áo choàng Hy Lạp cổ đại, nhưng trông chẳng hợp tí nào.
Bên trong Ma Vương Thành còn có 4 người đi cùng với cái gã to xác mà Maou gọi là "Gabriel". Một trong số chúng đang dùng một thanh kiếm dài quá khổ kề ngang cổ Suzuno, ba tên còn lại thì ngồi vắt chéo chân xung quanh Urushihara.
"Ta nghe bảo rằng có một gã to xác đã chọc tức ngươi chỉ bằng việc nói chuyện với hắn trước mặt những Tổng lãnh Thiên Thần khác."
"Có nghĩa là, nói xấu sau lưng ta. Tên nào thế?"
"Bên cạnh đó, ngươi là thiên thần hộ mệnh của của Yesod Sefira, đúng chứ?"
"Êu, có nịnh thì ta cũng chả cho ngươi cái gì đâu."
"Thôi dừng, mệt lắm rồi. Ta không muốn bất kì câu hỏi hay câu trả lời gì nữa, chỉ cần nói ta biết lý do mà ngươi đến đây."
"Đưa ta đứa trẻ sau lưng ngươi, và nếu được thì giao cả thánh kiếm của Emilia ra luôn. Ồ, bọn ta cũng lỡ ăn hết cái pizza mà Lucifer đặt từ quán Pizza Cap rồi. Xin lỗi nha."
"Ngươi đã làm cái quái gì trước khi bọn ta quay về vậy hả?"
Cả Maou cũng phát hỏa, và Urushihara cũng rúc người lại.
"Oh, vì bọn ta đã ăn nên sẽ tự trả luôn."
"Ta ếu quan tâm cái đó! À không, ta có quan tâm, cơ mà vấn đề không phải là ở chỗ đó!"
Maou thêm cái đoạn sau vào để khỏi làm cơn giận của Ashiya bùng nổ.
"Được thôi, ta sẽ giữ lại! Nếu ngươi không giao đứa trẻ ra thì đừng có mong lấy lại được chỗ tiền mua pizza!"
"Ngươi đào đâu ra cái thể loại cha mẹ bỏ con vì tiền mua pizza vậy hả!?" Maou bật lại. "Mà các ngươi đi kiểu đếch gì mà lâu vậy? Ngươi biết con bé đến đây được bao lâu rồi không?"
"Chà, với ngươi thì có lẽ là vài ngày, nhưng bọn ta đã tốn hơn trăm năm để tìm con bé đấy, có một hai ngày thôi mà cũng la lối om sòm. Lúc ta cảm nhận được mảnh Yesod, ta còn ngỡ là mình đang nằm mơ. Khi 'mảnh' của đứa bé đó bị đưa ra khỏi thành trì của ngươi ở Ente Isla, bọn ta hơi bị tuyệt vọng đấy~ Bọn ta còn tưởng là phải vật vã thêm vài trăm năm nữa cơ~" Gabriel nói, và rồi,
"Ồ! Nhưng ngươi là người đã nói là không muốn bất kì câu hỏi nào mà nhỉ! Dù-dù sao thì! Giờ ngươi có chịu giao con bé ra hay không?"
Chẳng ăn nhập tí nào, nhưng cộng với cái sự thèm muốn của hắn trước thanh thánh kiếm của Emi, hắn rõ ràng là một đại diện của cái thế giới trên kia; nói cách khác, hắn là một thiên thần.
Và hắn cũng chẳng hề bác bỏ cái danh tính 'Gabriel' của mình. Tóm lại là, hắn là kẻ 'gần' nhất với cha mẹ của Alas Ramus.
"..."
Tuy nhiên, Alas Ramus mở to mắt mà nhìn vào Gabriel với vẻ đầy hoài nghi. Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, con bé cũng chẳng hề tỏ ý gì thiện cảm hay quý mến hắn cả.
"Này Alas Ramus. Con không thích cái lão già đó sao? Ông ta muốn mang con đi đấy."
"hông!! con ghét ông ta!!!"
"Cái gì cơ!!?"
Gabriel phản ứng thái quá trước câu trả lời của Alas Ramus.
"Đừng có gọi ta là lão già! Ngươi làm ta đau lòng đó!"
"Ngai buồn vì cái đó á?" Cả đám lính của hắn xung quanh Suzuno và Urushihara cũng mệt ra mặt. (Trans: Kyon face - activated)
"markoo, keteh, bina, ko'mah đều bị lấy đi! tôi ghét ông!!"
"Uuugh, đừng có nói mấy thứ đó nữa~..."
Gabriel vùi mặt trong tay mình trước những gì mà Alas Ramus vừa nói.
"...Ta không hiểu cho lắm, nhưng trông Alas Ramus không muốn bao nhiêu, ta lại càng không thể để con bé đi theo ngươi bấy nhiêu, dù cho ngươi có là cha mẹ thật của con bé."
"Gì cớ...? Vậy thì thanh thánh kiếm..."
"Mơ đi. Dù cho Chúa có cầu xin, tôi cũng sẽ không vứt bỏ nó chừng nào tôi còn chưa đạt được mục tiêu của mình."
"...Uuugh, phiền quá đi. Ma vương với anh hùng bị cái quái gì vậy hả? Phiền chết đi được. Ta không muốn dùng đến vũ lực đâu, nhưng vì con bé ở ngay đây, nên ta không thể từ chối được. Làm ơn giao con bé lại cho ta được chứ?"
"*éo."
"Lúc đầu con bé là của ta mà?"
"Giờ thì bọn ta là cha mẹ của con bé."
"Dù có thế nào đi nữa?"
"Dù có ra sao đi chăng nữa."
Ngươi sẽ biến Thiên Đàng thành kẻ thù của mình đấy.
"Ta thà chết còn hơn làm con bé khóc."
"... Sheesh, không đùa đâu. Ta thật sự không muốn làm thế này, các ngươi biết chứ?"
Gabriel lầm bầm một cách chán nản, và rồi.
"!!!!"
Cả cơ thể hắn bắt đầu toả ra thánh lực như cái động cơ phản lực, phát ra một lượng áp lực đủ lớn để ép người khác sát tường.
Việc đó xảy ra trong chớp mắt, và cả Maou cũng lảo đảo gần té.
"Ta thực sự không thích dùng đến vũ lực đâu. Ta sẽ lắng nghe nếu ngươi bỏ cuộc, vì thế, cứ nói với ta chừng nào ngươi muốn."
Thái độ của Gabriel vẫn chẳng hề thay đổi, và hắn đã đứng trước mặt Maou trước khi cậu kịp nhận ra.
"Whoa!"
Trong một góc tầm nhìn của Maou, cậu thấy Gabriel vừa đục một lổ to trên tấm tatami chỉ bằng một cái bước chân.
"Thậm chí dù ngươi có lấy lại được ma lực quỷ vương của mình, ta vẫn sẽ đánh bại được ngươi, biết chứ? Nên, làm ơn nhé? Giao đứa bé lại cho ta?"
Cái áp lực này tuy im lặng nhưng cực kì áp đảo và lượng thánh lực đó có thể khiến bất kì kẻ nào đầu hàng.
"...Làm thật đó hả? Chết tiệt..."
Maou nuốt nước miếng. Dù đã đấu vô số trận trong đời, nhưng cậu chưa từng chạm trán với kẻ nào có sức mạnh áp đảo như thế này.
Và đó không phải là do cậu đã yếu đi.
Mà do đây là lần đầu tiên cậu chạm trán với một thiên thần hộ mệnh của Sefira, một thiên thần ở đẳng cấp hoàn toàn khác với mấy tên còn lại.
Ấy vậy, dù là cậu có sốc, nhưng cậu không hề chùn bước.
"Không, ta sẽ không từ bỏ đâu. Ta là vua của các loài quỷ, kẻ yêu thích những thứ có thể khiến con người và thiên thần phải khốn khổ. Ta sẽ nuôi dạy con bé trở thành người kế thừa một khi xâm chiếm được cái thế giới này."
"Ngươi đã mất hết ma lực rồi, nên ta cũng sẽ nương tay... Như ta đã nói rồi đấy, ta sẽ lắng nghe nếu ngươi muốn bỏ cuộc."
Và vì thế, dấu hiệu kết thúc cuộc đàm phán cũng đã được đưa ra.
Mặc dù Gabriel có châm chước cho Maou, nhưng kết quả của trận đấu đã được định đoạt ngay trước khi nó bắt đầu rồi.
Cũng chẳng có gì lạ khi một cái chạm nhẹ vào tay cũng đủ khiến Maou tan thành khói bụi.
Tuy nhiên, có một thứ có thể ngăn được đòn tấn công của tên thiên thần đầy thánh quang đó.
"Maou-san!!!"
Chỉ đơn giản là một tiếng la. Không phải năng lực siêu nhiên. Không phải một thanh kiếm. Một giọng nói đơn giản .
Tuy nhiên, giọng nói đó đã dừng đòn tấn công của tên thiên thần đó lại.
Cả bọn quay mặt nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
"Maou...san."
Đó là Chiho.
Chiho đã chạy lên lầu và nhìn vào trong, người thì đầy mô hôi và đang hổn hển mà thở.
"Chiho-chan!? Không! Chạy đi!"
Emi nhanh chóng cảnh báo Chiho trước sự xuất hiện đột ngột của cô ấy, nhưng Chiho chỉ lắc đầu.
"...Em nghĩ rằng mình thực sự phải xin lỗi trước mình gì mình đã làm hôm nay."
"Những gì mà em đã làm ngày hôm nay?"
"Và... em cũng không biết chuyện này sẽ xảy ra... em biết mình chẳng thể làm gì cả, nhưng em không thể tiếp tục giữ im lặng được nữa..."
Maou vẫn chẳng hề biết rằng cậu đã bị Chiho, Ashiya và Rika bám đuôi.
Chiho đã về đến Sasazuka trước những người khác, nhưng cô không thể chịu nổi cảm giác hối hận trước việc phản bội lại niềm tin của Maou, và cô đã chạy đến Ma Vương Thành nhanh hết mức có thể, dù rằng cô đã về đến nhà mình.
"...Cô trông như một con người trong thế giới này. Nhưng đây không phải là nơi cô thuộc về đâu. Gọi cảnh sát hay gì cũng vô dụng thôi, và có thể cô không tin, nhưng Sadao Maou và ta là..."
"Tôi biết cả rồi!"
Chiho la lên, chặn họng Gabriel.
"Tôi là người Nhật Bản. Nhưng tôi đã biết cả rồi. Về Maou-san... Quỷ Vương Satan, Anh Hùng Emilia, và Ente Isla. Và ông... chắc hẳn là một thiên thần đến để đón Alas Ramus-chan."
Gabriel lắc đầu kinh ngạc trước điều mà Chiho vừa nói ra.
"Ồ? Ta rất ngạc nhiên khi người của các thế giới khác nhau lại có thể tỏ ra thân thiện với nhau đến thế đấy, nhưng làm sao cô biết ta là một thiên thần? Trông ta giống một kẻ sùng đạo lắm sao?"
Chiho cau mày trước Gabriel, cái người vẫn ráng nói đùa trong cái tình huống này, và đáp lại,
"... Gần như mấy cái rắc rối tệ hại xảy đến với Maou-san và Yusa-san đều từ thiên thần mà ra."
Chiho đưa ra một câu trả lời mà ngỡ như quá thẳng thắn.
Maou, Emi và Suzuno sốc tới rớt cả hàm, Gabriel và đồng bọn thì cau có giận dữ, còn Urushihara thì phá lên cười một mình.
"Ta sẽ không nói gì về những gì Lucifer đã làm, nhưng Sariel đã làm gì??"
Cả Gabriel cũng chả mấy vui vẻ trước cái ẩn ý đằng sau câu trả lời đầy thành thật đó.
"Đúng thật là Sariel và tôi không giống chính xác với những gì mà cái thế giới này hình dung ở 'thiên thần'." (Trans: hình như là lời của Lu)
"Ê, cảm nhận của công chúng vẫn rất quan trọng đấy, nên đừng có làm trò gì hoan ố thanh danh của chúng ta nữa."
"Có muộn rồi không? Hình ảnh của ngươi giờ tệ lắm rồi đấy. Và mấy tên này thì trông chẳng khác gì mấy tên yakuza lưu manh ấy."
Urushihara vô tình nhìn vào mấy tên cấp dưới xung quanh hắn và Suzuno. Tuy nhiên, không hiểu sao bọn chúng lại hơi lùi lại như thể đang sợ hắn.
Urushihara toe toét cười trước phản ứng của bọn chúng, và Gabriel thốt ra một tiếng thở dài.
"Well, sao cũng được. Xin lỗi, nhưng bọn ta đang dở tay. Ta muốn đàm phán trong hoà bình, nhưng cô nên rời khỏi đây phòng khi mọi chuyện trở nên khó coi."
"Heh, ta thích câu đó đấy. Nghe cứ như mấy lời bịp bợm hạng ấy. Nghe được đó."
Chả ai thèm quan tâm đến mấy câu nói móc của Urushihara nữa. Bởi vì,
"Làm ơn, đừng mang Alas Ramus-chan đi."
Chiho cúi rập người xuống trước mặt Gabriel.
Cô hiểu rằng cũng đã đến lúc.
Dù cho cô có biết rằng đó là cái tôi của mình, dù cho cô không biết đâu mới thực sự là điều khiến cho Alas Ramus hạnh phúc, những thứ mà cô thấy được cho đến giờ phút này đã buộc cô phải hành động.
"Alas Ramus-chan thực sự rất yêu quý Maou-san và Yusa-san. Làm ơn, tôi cầu xin ngài đấy..."
Từng giọt lệ rơi xuống chân Chiho.
"Chii-chan..."
"Chiho-chan..."
"Dừng-dừng lại ngay! Ngẩng đầu ngươi lên!"
Không hiểu sao, cái hành động bất lực của một nữ sinh cao trung, một con người bình thường lại có thể làm cho Gabriel khó xử.
"Thôi nào! Đừng có làm thế nữa! Cô làm ta biến thành kẻ xấu rồi này! Cứ như ta là một tên bất lương có thế lực trong bộ tuồng cổ trên tivi, rồi thì nói mấy thứ đại loại như "Câm mồm, ta chỉ làm việc của mình mà thôi!' và hoàn toàn lờ đi nước mắt con gái và nắm lấy vai của mấy thằng bần cùng ấy!"
"Hắn ta đang nói cái quái gì thế nhỉ?"
Maou nghiêng đầu với vẻ khó hiểu, vì cậu đã bao giờ xem kịch trên tv bao giờ mô.
"Làm ơn... làm ơn..."
"Gaah! Ta bảo là đừng có khóc nữa mà! Thiệt đấy, ếu đùa đâu! Cái này còn thốn hơn bị đâm lén nữa! Này này, thôi đi mà!" (Trans: do nỗi ám ảnh về độ lùn của Sariel với Lucifer mà mềnh ếu tưởng tượng được thằng này, trong đầu mình Gabriel toàn hiện ra trong hình dáng một thằng lùn lùn =]])
Gabriel đã không còn để ý đến Maou và Emi nữa, hắn giờ hoàn toàn tập trung vào việc dỗ dành Chiho.
"Làm ơn... tôi cầu xin ngài..."
Tuy nhiên, Chiho không chịu ngẩng đầu mình lên. Cô ấy cứ thế tiếp tục cầu xin Gabriel.
"Aaaaargh!"
Dùng dằng tay chân một hồi, Gabriel nói với một giọng phận nỗ.
"Ta gia hạn cho ngươi đến ngày mai!!"
"Ngài Gabriel!?"
"Xin Ngài nhắc lại?"
Đám người xung quanh Urushihara và Suzuno nhìn vào Gabriel với vẻ mặt ngờ vưc.
Tuy nhiên, Gabriel chẳng thèm để ý đến họ mà chỉ nhìn xuống Chiho với điệu bộ do dự, trong khi Chiho thì đang ngước mặt nhìn lên hắn với một cặp mắt đẫm lệ.
"Uuugh, ta cũng có rắc rối riêng của mình đấy! Nên sớm mai ta sẽ tới đây, được chứ!? Chụp ảnh kỉ niệm hay cái gì đó tuỳ các ngươi! Nhưng đừng nghĩ rằng các ngươi có thể trốn khỏi bọn ta!"
"Thật-thật chứ!?"
Mặt Chiho đột nhiên trở nên tươi hơn.
"...Uuugh."
Gabriel nhìn sang chỗ khác, do hắn chẳng tài nào 'mắt chạm mắt' với cái gương mặt kia được.
"Ngày-ngày mai! Ta sẽ không chờ thêm nữa đâu! Và- và Quỷ Vương! Nếu ngươi lấy lại sức mạnh hay cố làm trò mèo gì đó, thì ngươi sẽ phải hối hận đấy!"
"Cả-cảm ơn rất nhiều."
Gabriel cố gắng nói thêm vài từ, cơ mà lại bị chế ngự bởi lời cảm ơn chân thành của Chiho.
"Chúng-chúng ta đi!"
Luồng thánh lực biến mất trong tích tắc trước khi bất cứ ai có thể nhận ra, và khi hắn dậm chân xuống.
"...Cả lời cuối của mình cũng nghe như của một nhân vật trẻ trâu phản diện."
Gabriel than và nâng đôi vai của mình lên như cố tình, và rồi hắn cùng đồng bọn bắt đầu bước ra khỏi phòng trọ.
Như thể được dắt đi bởi vịt mẹ, đám lính của Gabriel cũng bước ra ngoài, cả đám bọn chúng đều 'lỡ' đụng phải vai của Maou một cách giận dữ, một định nghĩa giáo khoa về bọn phản diện lưu manh.
"ogh, ugh, uhf, ê!"
Maou phát ra một tiếng phàn nàn về hướng kẻ địch mà cậu không thể đánh thắng, và nhìn họ từ sau lưng với một vẻ mặt cay đắng. Khi Gabriel, người dẫn đầu, đi đến cái cầu thang.
"Á!!!"
Tiếng của một thứ đổ sầm xuống nghe rõ to.
"Ngài Gabriel!"
"Ngài Gabriel!!"
Theo phản ứng của mấy người họ thì, có vẻ như Gabriel vừa làm một cú chụp ếch từ đầu cầu xuống cuối cần thang. Hơn thế nữa.
"A!"
"Á!"
"Ụ oa!?"
"Ự!"
Những tiếng hét ngắn ngủi của 4 tên đực rựa cũng vang lên khi chúng kéo nhau tập té.
"Troll nhau à!!"
Gabriel la đám lính của mình bên ngoài, và rồi chúng dần biến mất.
Và cũng vừa lúc đó.
"Tôi về rồi đây... hàiz, nóng vãi..."
Ashiya đã về tới, lau đi mồ hôi trên mặt mình một cách ẻo lả. Anh không hề biết gì về chuyện mới xảy ra, và còn cười tươi như hoa khi thấy Maou cùng với Alas Ramus đã về nhà an toàn.
"Lúc vào thần có đi ngang vài người. Lại là người thu hoá đơn MHK nữa à?"
"... Ngươi, biết nói sao đây... ngươi yên ổn nhỉ... nhưng cứ lúc có chuyện là ngươi lại bò đi đâu hả, cái thằng ngu này?"
"Huh? Huh? Hả?"
Rốt cuộc thì Ashiya cũng nhận ra cái bầu không khí lạnh lẽo quanh mình, trái ngược hẳn với cái nóng ngoài kia.
"...Dù sao thì, vất cái tên Ashiya-không-đầu-mối này sao một bên,"
Cái người phá vỡ cái bầu không khí ảm đạm lạnh lẽo này là Urushiha.
"Chúng ta nên làm gì đây?"
***
Mặt trời cũng đã lặn và nhường khoảng trời Ma Vương Thành lại cho màn đêm.
"oyuuuu..."
Trong phòng ngủ của ma vương tại cái 'thành trì' được khắc tên của hắn, có hai bóng dáng đang đứng bên trong: Quỷ Vương Satan, người nhắm đến việc xâm chiếm Ente Isla và khắc sâu nỗi sợ hãi vào trong tâm trí của toàn bộ cư dân nơi đó, và Anh Hùng Emilia, người đã thề sẽ đập tan cái tham vọng ấy. Cả hai đều đang đứng đó, lặng người.
"dauuuu..."
Cả toà thành giờ đây đang ngập trong sự căng thẳng và sát khí, đến nỗi mà tiếng rơi của một cái ghim cũng đủ làm nổ ra một cuộc chiến.
"nyaaaaauuuu..."
Một tiếng thở nhẹ, một giọt mưa rơi, hay tiếng sỏi ngoài đường cũng đủ để đưa cái bầu không khí căng thẳng này vào tình trạng hỗn loạn.
"maaaameeee, maaaameeee!" (Trans: ơ thế còn tiếng con bé thì sao =]]])
Và khi sự căng thẳng và cái mùi thù địch ấy ngỡ như lên đến đỉnh điểm,
"wapu!"
Cái hình bóng chạy lăng xăng xung quanh ma vương và anh hùng bị vấp chân và tí nữa thì đập đầu xuống cạnh bàn.
"!!"
Cả ma vương và anh hùng đều giật mình mà vươn tay ra đỡ.
Giải cứu thành công, nhưng vì đưa tay ra cũng một lúc, nên tay của quỷ vương đã chạm tay anh hùng.
"Đừng-đừng có chạm vào ta!"
"Au! Móng-móng tay cô..."
Vị anh hùng đang bối rối hất tay của ma vương đi, một đường màu đỏ nhỏ nhỏ xinh xinh hiện lên trên tay hắn. Không chảy máu, chỉ hiện lên đỏ đỏ thôi.
"Tự nhiên cô bị cái quái gì thế hả!?"
"Ngươi là người đùn đẩy nó cho người khác và không muốn dính vào rắc rối cơ mà, nên tự đi mà lo chuyện của ngươi ấy!!"
"Tôi-tôi mới là người nên nói câu đó!" (Trans: mềnh cũng ếu biết câu nào của ai =]])
"hông! đừng cãi nhau mà! đừng!"
Cái hình bóng nhỏ, nhỏ hơn ma vương và anh hùng rất nhiều đó chen vào giữa cái cuộc đối thoại nặng mùi thù địch của họ.
"Oh, um, ba mẹ hông phải đang cãi nhau đâu, Alas Ramus!"
"Đúng-đúng thế! Nên con đừng khóc, nhé?"
"...thiệt chứ ạ?"
Như thể xác minh lại cái vẻ khả nghi, nửa vời trong lời nói của họ, Alas Ramus nhìn vào cả hai với vẻ mặt lo lắng nhất mà họ từng thấy ở con bé.
"Thật-thật đó! thật mà!"
"Thiệtttt đó!"
"ehe."
Cô bé tin vào lời nói dối kinh điển của ma vương và anh hùng, và nở một nụ cười tươi rồi bám lấy 'mẹ' nó, Emi.
"mẹ ơi, mẹ sẽ mãi bên con chứ ạ?"
"Uh, uum..."
"...! ...!"
Maou điên cuồng ra tín hiệu bằng tay từ cái góc mà con bé không thể thấy, Emi lờ cậu ta đi và hỏi.
"Con muốn gì nè, Alas Ramus? Con có muốn mẹ mãi... con có muốn mẹ của con mãi ở bên cạnh con không?"
"yah. mẹ ơi, chúng ta xẽ mãi mãi bên nhao."
"Uuuuh..."
Tim Emi chợt nhói, nhưng cô cố hết sức để không biểu hiện nó ra mặt và che đậy bằng một nụ cười.
"cả pa nữa!"
"Ừ..."
Maou không cố phủ nhận sự xác nhận của con bé làm gì.
Và cái bầu không khí tĩnh lặng đến bối rối lại bao trùm lấy họ một lần nữa.
Trong khi đó, Alas Ramus chẳng đề tâm tới cái sự im lặng căng thẳng này, và cố leo lên người Emi.
Với sự có mặt đột ngột của Chiho, cái bad end là Alas Ramus bị đưa đi sau khi Maou và Emi bị đánh bại đã được đẩy lùi.
Tuy nhiên, đó chỉ đơn thuần là tạm hoãn cái 'không thể tránh khỏi' mà thôi.
Bất kể Alas Ramus có phản kháng thế nào đi nữa, thì cả Maou và Suzuno, chuyên gia mảng thần học, cũng không thể phủ nhận được cái sự thật rằng Yesod Sefirah vốn đến từ Thiên Đường.
Hơn thế nữa, chẳng ai trong số họ - những người tiếp xúc với Alas Ramus - có biện pháp để chống lại Gabriel.
Sariel là người đứng ngoài cuộc [2], và Emi với Suzuno cũng có khả năng đánh được.
Nhưng nói rằng cả ba người họ không có lý do để chiến đấu cũng không sai.
Sau khi Gabriel rời đi, Chiho tỏ vẻ ngờ vực trước từ "Cây Sinh Mệnh", nhưng trông cô không có vẻ gì là ngạc nhiên cho lắm.
"Cây Sinh Mệnh được cho là một cái cây tồn tại trên Thiên Đàng, và là thứ đã tạo ra thế giới. Bất kể ai được ăn trái của 'Cây Sinh Mệnh' cũng sẽ nhận được một cuộc sống vĩnh hằng cùng với tri thức vô hạn. Theo giả định thì, con người đầu tiên được Chúa tạo ra đã ăn trái của Cây Sinh Mệnh và bị trục xuất khỏi thiên đàng."
"Trái đất cũng có một câu truyện tương tự như thế. Adam và Eve trong Kinh thánh..."
Suzuno gật đầu đồng ý với Chiho, và nói tiếp.
"Cái cây đó có 10 trái, gọi Sefirot là để cho tương xứng với các yếu tố khác nhau của sự sống trên thế giới, như hành tinh, màu sắc, kim loại, đá quý... ví dụ, Sefirah đầu tiên, 'Keter', đại diện cho linh hồn, suy nghĩ, và trí tưởng tưởng. Con số của nó là 1, bảo thạch là kim cương, màu của nó là màu trắng, hành tinh của nó là sao Diêm VươngKing of Hades, và thiên thần hộ mệnh của nó là Metatron. Trong khi đó, Sefirah thứ tư, 'Chesed', đại diện cho lòng tốt của Chúa, nó mang số 4, kim loại của nó là thiết, màu của nó là xanh dương, hành tinh của nó là Sao MộcThunder God, và thiên thần hộ mệnh của nó là Zadkiel, và cứ thế. Mỗi Sefirot có đặc điểm riêng tương ứng với các yếu tố của thế giới, và cái lý do vì sao Alas Ramus lại bị thu hút bởi mấy thứ sặc sỡ chắc hẳn là do ảnh hưởng từ màu sắc của Sefirot. Nhân tiện, sefira thứ chín, 'Yesod', đại diện cho thứ gọi là thiên thể, tâm trí và cái tôi, nó mang số 9, kim loại của nó là bạc, màu sắc là tím, hành tinh của nó là Mặt Trăng, và thiên thần hộ mệnh của nó là Gabriel."
Những người còn lại chỉ lặng lặng mà lắng nghe những lời giải thích của Suzuno.
"...Cô... nhớ sạch lun á!?"
Maou tò mò hỏi lại.
"Đó là nền tảng cơ bản của thần học đấy."
"Tôi không hiểu gì cả. Cứ tóm tắt cho chúng tôi là được rồi."
"Không phải cậu trước đây là Tổng Lãnh Thiên Thần à!?"
Suzuno sốc trước mấy từ chây lười của Urushihara.
"Thôi mà... Urushihara-san... chỉ là Urushihara-san mà thôi."
Mấy lời của Chiho chả làm Suzuno tâm phục khẩu phục, cơ mà cô vẫn hiểu ý.
"Nhưng tại sao con bé lại gọi tự gọi mình 'Alas=Ramus' mà không phải 'Yesod'?"
Đó là câu hỏi của Emi.
"Chúng ta không biết cô bé này có phải là 'một mảnh vỡ' hay không, chúng ta cũng chẳng biết ai đã gây ra chuyện này và bằng cách nào, nhưng có vẻ như Gabriel không phải là người đã đặt tên cho con bé. Từ đầu đến cuối, hắn không hề dùng cái tên 'Alas Ramus' để gọi con bé. Nếu chúng ta cứ đi theo truyền thuyết và giả định rằng Alas Ramus là một mảnh của 'Yesod' Sefirah... hay một phần của nó, thì những gì nói Gabriel đều có lý. Nói cách khác, những nguyên tố mà Yesod Sefira đại diện đang trong tình trạng nguy hiểm. Thế giới đang gặp nguy hiểm. Gabriel là một thiên thần hộ mệnh, và để giữ vững cân bằng của thế giới, hắn ta cần Alas Ramus."
"Không... thế thì rốt cuộc Alas Ramus-chan vẫn phải rời khỏi đây..." Chiho nói với giọng buồn bã. Tuy nhiên.
"Nhưng đó không hẳn đã là thật."
Chiho khá sốc khi thấy Suzuno phản bác lại những lời giải thích của mình một cách thẳng thắn như thế.
"Cây Sinh Mệnh và Serifot được cho là nguồn cội của thứ đã tạo ra thế giới, và thiên thần hộ mệnh có nhiệm vụ trông nom chúng, nhưng tất cả những kiến thức đó đều là dựa trên những văn bản linh thiêng và truyền thuyết. Chưa ai từng tận mắt thấy được nó cả, nên có bằng chứng chứng minh những điều trên không phải là thật."
"Bằng chứng...?"
"Ví dụ, Sefirah thứ 10, 'Malchut', là..."
Ngay khi Suzuno nói ra từ đó.
"malkoo!"
Alas Ramus đáp lại từ đó.
"... Nói mới nhớ, Alas Ramus bảo rằng Malchut và con bé là bạn thân hay gì đó lúc trên cái buồng đu quay. Phải chăng Malchut và các Sefirot khác đều có tính cách con người như Alas Ramus?"
Suzuno chăm chú nghĩ một hồi, rồi lắc đầu trước câu hỏi của Maou.
"Tôi chưa từng nghe thấy sự việc gì như thế cả... nhưng điều đó chắc cũng có gì đó liên quan đến những điều mà tôi sắp nói."
"Ồ, xin lỗi đã chen ngang. Nói tiếp đi."
Maou thúc giục Suzuno, người vừa gật đầu đáp lại và tiếp tục bài giảng của mình.
"Malchut nằm ở phần thấp nhất của Cây Sinh Mệnh, và đại diện cho vật chất thế giới. Nó mang số 10, bảo thạch là pha lêthuỷ tinh, màu sắc là vàng nhạt, màu oliu, và hành tinh của nó là Hành tinh của Sự sống - nói cách khác, là Ente Isla. Nếu chúng ta đi theo truyền thuyết, nếu Malchut đã thực sự biến mất vì lý do nào đó, thì thuỷ tinh, màu vàng, cùng với sự sống trên Ente Isla đều sẽ gặp nguy hiểm."
Suzuno ngừng lại một hồi và nhìn vào những người còn lại.
"Tuy nhiên, nghĩ cho kĩ mà xem, mấy người có tin là tất cả thuỷ tinh trong vũ trụ này đều sẽ biến mất cùng một lúc, chỉ vì trái của một cái cây ở một thế giới khác bị biến mất không? Cái hiện tượng vật lý nào có thể lý giải việc một thứ 'trái cây' lại có thể đe doạ đến sự tồn vong của các đại dương cùng với lục địa? Kể cả những câu truyện trong thánh văn cũng đang còn bị tranh luận đến tận ngày nay, liệu 'con người đầu tiên' ăn phải trái cấm có liên quan đến Sefirot hay không, và rốt cuộc thì vẫn chẳng đâu vào đâu cả. Giống như những gì Ma Vương vừa nói, các Sefirah có thể có hình hài con người. Nói cách khác, cái giả thuyết rằng 'Cây Sinh Mệnh tạo thành nguồn gốc của thế giới' chỉ là truyền thuyết mà thôi, và chẳng có cái gì chứng minh cho điều đó cả. Có rất nhiều người đã giao tiếp với Thiên Giới, nhưng chẳng có ai đến đó bằng thực thể cả. Vì thế, tôi không tin rằng thế giới sẽ gặp nguy hiểm nếu Alas Ramus mất tích."
"Cô khá thẳng thắn trong chuyện này nhỉ."
"...Tuy nhiên, dù có nghĩ thế nào, chúng ta cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của Thiên Giới hay thiên thần, và nếu họ có lấy lại mảnh Yesod thì chúng ta cũng chẳng thể phản kháng lại đâu. Chúng ta chẳng thể làm gì cả."
Tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn Alas Ramus, người đang ngồi trong lòng Maou.
"...Moá, vào thế bí rồi."
Maou vừa ngoáy lỗ tai vừa nói, trong khi cả đám vẫn đang nhìn vào cậu.
"Nè, Alas Ramus."
"sao ba?"
"Ông già kia muốn mang con đi kìa. Con muốn theo ổng không?"
"hông!!"
Một lời từ chối mạnh mẽ và dứt khoát.
"Ừ."
Maou vỗ lên cái cặp giò đang bắt chéo của mình.
"Được rồi, bàn thế thôi. Nếu họ làm Alas Ramus buồn, dù chỉ là một chút, ta cũng sẽ khô máu với chúng."
"Khoan-gượm đã!!"
Emi chống đối, mà cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Ngươi có nhận ra cái tình trạng hiện giờ của mình không đấy? Bell và ta thì không thể chống đối Gabriel công khai, và Alciel với Lucifer cũng chưa lấy lại được ma lực của mình nữa!!"
"Biết mà. Thế nên ta mới bảo là ta sẽ làm."
"Ngươi? Một mình ngươi ư!? Bị ngu à!? Ngươi thì làm được gì cơ chứ!?"
"Này, đừng có phá tôi nữa coi. Tôi có một mình đứng ra ăn hành thì cô cũng có mất mát cái quái gì đâu."
"...Um... m-mà..."
"Tôi chỉ đang ích kỷ và không muốn trả Alas Ramus lại thôi. Và lý do của tôi là Alas Ramus không muốn đi với họ. Tôi mà chết thì chẳng phải mấy người có thể sung sướng mà ăn mừng sao, và mảnh Yesod cũng sẽ trở về với Thiên Đàng, nơi mà nó thuộc về. Ý kiến?"
"Nhưn... nhưng!!!"
"Ma Vương!! Đó thực sự là điều mà ngươi muốn sao!?"
"Maou-san!"
Emi chả thể nào mà hài lòng được với cái ý kiến đó, và Suzuno với Chiho cũng không thể giữ im lặng được hơn.
Cả ba sấn tới trước mặt khiến cậu mở to mắt trong kinh ngạc.
"N-này, Ashiya, Urushihara, hai ngươi nói cái gì đi chứ."
"...Cơ-cơ mà, tôi không thể đồng ý với ngài, thưa chủ nhân..."
"...Tôi... mà, ngài có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng chả care cho lắm, nhưng vì tôi đang bắt đầu sống trong tủ, nên cũng chả biết nên nghĩ sao."
"Cái-cái gì cơ, cả hai ngươi?"
"Đồ đầu tôm! Anh vẫn chưa hiểu sao?"
Suzuno la Maou.
Alas Ramus hơi sốc trước cái giọng gây hấn của Suzuno, và con bé chạy ra khỏi lòng Maou.
"suzu-neecha, đừng! đừng ăn híp ba em!"
Con bé đứng vững hết mức có thể trước mặt Suzuno, và dang rộng hai tay để bảo vệ ba nó. Suzuno bình tĩnh đưa Alas Ramus sang một bên, và lại nắm chặt lấy cổ áo Maou.
"Cái vấn đề không phải ở chỗ anh có phải là Ma Vương hay không! Nhưng không ai trong chúng ta... kể cả Lucifer, muốn thấy con bé bị đưa đến nơi mà con bé không muốn!! Mà nếu con bé có bị đưa đến nơi mà con bé không muốn, thì thà để con bé ở chỗ anh còn tốt hơn!!"
"...Tôi không nghĩ là một nữ tu như cô nên nói những thứ như thế đâu..."
"Đúng, tôi là nữ tu, nhưng tôi cũng là một chính khách! Bọ họ nghĩ mình là ai chứ, đột nhiên xuất hiện rồi làm như thể họ có quyền lấy lại thứ mà mình đã làm mất hơn trăm năm!? Cây Sinh Mệnh chỉ rõ ràng là bịp bợm!" (Trans: vãi chị Suzu @@)
Cô ấy lao ngay tới cái kết luận không hề phù hợp với một nữ tu, chẳng bằng chứng cũng chả logic tí nào.
"...Nói cách khác..."
"Giề!?"
"Ngươi muốn gì?"
"...Sao thế?"
"Sao vậy, thưa chủ nhân?"
"Giiiề...?"
Maou cười nhe răng, và nói với một vẻ mặt như thể cậu đang quan tâm.
"Mọi người đều yêu quý Alas Ramus, đúng chứ?"
"..."
Suzuno cũng nuốt nước bọt.
"...Cảm ơn."
Hai chữ mà đáng lẽ ra không bao giờ được phát ra từ miệng quỷ vương, nhưng lại được nói ra từ cái miệng ấy không biết bao nhiêu lần..
"Nhưng chống đối lại thần thánh là chuyên môn của ma vương. Đó không phải là gánh nặng mà mấy người có thể chịu được đâu. Ta chỉ đang tỏ ra ích kỷ mà giữ lấy ‘một đứa trẻ vốn thuộc về Chúa' cho riêng mình mà thôi. Nên nếu ta có chống lại Gabriel thì mấy người cũng chả cần phải làm gì cả."
Suzuno không nói nên lời, và bỏ cánh tay đang nắm lấy cổ áo ma vương ra.
"Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì thật tuyệt. Thà một phút huy hoàng còn hơn le lói trăm năm."
"Này!"
"Dừng lại!"
"Maou-san!"
"Chủ nhân!"
"...thiệt đó hả?"
"Ồn quá đi!"
Maou xua xua tay một cách giận dữ trước những sự chống đối yếu ớt xung quanh mình.
"Cái này không phải truyện tranh con nít đâu! Kẻ thù làn này cũng không phải kẻ mà ta có thể chiến thắng bằng niềm tin hay gì được. Ta chỉ chuẩn bị cho cái viễn cảnh tệ nhất và làm một vài quản lý rủi ro thôi![3] Này, Emi!"
"Muốn gì?"
"Tối nay ở lại đây đi!"
Vào cái giây mà mọi người đang cố nhớ ra cái định nghĩa của quản lý rủi ro thì.
"""...Nả níííííí!?"""
"Cái này mà là quản lý rủi ro á?"
Emi ngồi nhìn chằm chằm vào Maou, trong khi vẫn đang giữ Alas Ramus trong lòng mình. Trong khi đó, Alas Ramus đang đung đưa chân lên xuống một cách hạnh phúc do được ngồi trong lòng mẹ nó.
"Mà, nếu cuối cùng tôi vẫn phải khô máu với Gabriel thì, cái chiến lược thiên tài của tôi là kéo cô vào vụ này, xem như trả nợ cho mấy vụ mà tôi bị cô kéo vô."
"...Ngươi đang đùa thôi mà ha?"
"Tôi 70% nghiêm túc đấy. Tôi nghĩ là mình cũng có nói qua rồi, nhưng tôi không nghĩ cô tự dưng bị sét đánh chỉ vì thỉnh thoảng giúp ma vương dọn dẹp rắc rối đâu."
"Ta có thể nghe thấy tiếng sấm nổ từ cái đề nghị ‘giúp ma vương dọn dẹp rắc rối’ của người đấy."
"Nổ?"
Có lẽ là do ngẫu nhiên mà Alas Ramus vỗ tay mình khi con bé nghe thấy chữ mà Emi nói, và trong một chốc, bầu không khí xung quanh họ đã bớt căng thẳng hơn.
"Mà, tôi nghiêm túc được 70%, nhưng tôi cũng đang nghĩ về 30% còn lại. Tôi không yêu cầu cô sang phe tôi, nhưng nếu có đánh thật, thì ít nhất hãy bảo vệ cho Alas Ramus và đừng để con bé bị thương."
"À... ừm, nếu chỉ có thế, thì... nhưng, ý ngươi là sao, 'nghĩ về 30% còn lại'? Nếu ngươi không biết gì thì ngươi chẳng thể bảo vệ được những thứ mà ngươi đang cố bảo vệ đâu. Thực sự thì ngươi đang nghĩ cái gì thế? Ngươi thực sự chỉ đang cố tạo kỉ niệm với con bé thôi à"
Dựa theo những gì Maou đã nói thì, cậu chẳng hề có ý định 'không đánh đã hàng', nhưng trông như cậu cũng chẳng thực sự tin rằng mình có thể chiến thắng. Vì thế mà, có vẻ như cậu đang dự định tạo ra thật nhiều kỉ niệm vui vẻ với con bé, càng nhiều càng tốt, để con bé có thể sống một cách trọn vẹn sau khi bị đưa đi.
Và cái kết luận mà cậu đưa ra là ngủ với nhau như một gia đình, chỉ ba người họ.
Alas Ramus đã tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhưng thỉnh thoảng con bé vẫn thấy cô đơn và nhớ mẹ nó. Nên cũng hợp lí khi một cặp vợ chồng tình thương mến thương để cho con gái của họ được ngủ với người mẹ, dù chỉ là một đêm.
Chiho toàn tâm toàn ý tán thành ý kiến này, và Suzuno cũng ưng thuận, cơ mà lại cười nham hiểm (hờ hờ =]]). Ashiya thì kịch liệt phản đối, nhưng cuối cùng thì cũng đồng ý với cái điều kiện là tạm trú ở phòng bên cạnh - phòng của Suzuno, và sẵn sàng manh động nếu có chuyện gì bất thường. Còn Urushihara thì ứ care cho lắm, miễn là được ở cùng lap-chan thì hắn ngủ đâu cũng được.
Vì chẳng hề có gì đảm bảo mọi người đều được an toàn, và cũng với cái điều kiện là Chiho phải trở về nhà ngay lập tức, nên Emi đành bất đắc dĩ ở lại Ma Vương Thành.
Ashiya tiễn Chiho về, rồi dọn sang phòng Suzuno cùng với Urushihara. Cả nhóm chia phòng hơi dị, bạn và thù cùng ngủ chung dưới một mái nhà.
Maou đáp lại câu hỏi của Emi một cách đơn giản, với vẻ mặt bình thường.
"Tôi chỉ đang liều mạng như một người cha muốn bảo vệ con gái mình mà thôi. Dù sao thì cô cũng không cần lo lắng quá đâu. Khi mọi chuyện dịu xuống, tôi chắc chắn sẽ không gây thêm bất kì phiền toái nào cho cô nữa đâu."
"...Ngươi lấy đâu cái tự tin đó vậy?"
"Chả từ đâu cả. Nhưng mà tôi cảm thấy rất kì lạ. Cảm giác như rằng tôi có thể làm bất cứ việc gì nếu là vì lợi ích của Alas Ramus."
"Ngươi, Ma Vương, nói rằng đang tỏ ra có trách nhiệm với người khác ư? Không phải ngươi vừa bảo 'dù có niềm tin thì cũng chả làm được gì' sao?"
"Đó chắc hẳn là lý do mà tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi. Đây là quả báo. Nhưng cả mấy người chết dưới cuộc xâm lược của tôi hẳn cũng sẽ liều mạng để mà cứu lấy con mình những lúc nguy cấp. Thế thì tại sao tôi lại không thể kiều mạng vì con mình cơ chứ?"
Dù rằng câu hỏi của Emi đầy tính nhạo báng, nhưng nhận lại một câu trả lời bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh lại càng khiến cô bối rối hơn.
"...Ngươi-ngươi đang nói cái gì thế hả?... Ma vương ngươi, sao ngươi lại nói như thể biết hết mọi chuyện?" Emi lầm bầm như thể cô cảm thấy mình là người làm tổn thương Maou, và không thể không tránh ánh nhìn của Maou.
Nhưng lời của Maou làm cô nhớ về kí ức của mình, kí ức về việc bị đưa khỏi cha mình.
Như những gì Maou nói, đây chính là quả báo. Đây chính là những gì mà hắn đáng phải lãnh, khi mà hắn còn đang là tên Ma Vương đã giết vô số người và chia rẽ cô khỏi cha của mình.
Nhưng vì một vài lý do bất định, Emi không thể kìm nén được cái cảm giác đau thắt lại trong lòng cô.
Quỷ vương đang phải chịu đựng nỗi đau mà cô đã từng chịu. Nhưng sao lòng ngực cô lại nhói đau thế này?
"mẹ ơi?"
Alas Ramus nhìn lên Emi với vẻ mặt đầy lo lắng.
Maou nhìn vào cả hai, và khẽ cười.
"Được rồi! Đến giờ ngủ rồi!"
"Gì-gì cơ?"
Maou tuyên bố với giọng rõ ràng khi cậu nhìn lên đồng hồ, xua đi cái mớ cảm xúc hỗn độn của Emi.
"Không phải... không phải có hơi sớm sao!? Mới có mười rưỡi!!"
"Dù là chúng ta có thể thức, nhưng con bé thì đến giờ ngủ rồi. Mà dù cô có thức cả đêm thì cũng chả thay đổi được việc Gabriel đến vào ngày mai đâu."
"N-nhưng... nhưng...."
"mẹ ơi, ngủ! chúng ta nhủ cùng nhau!"
"Uuuuuh..."
Ma Vương Thành thì chả có lấy một cái nệm, chỉ có vài cái chăn, nên, nói là ngủ với nhau chứ họ cũng chả khác gì nằm cạnh nhau giống hình chữ 川 (dòng sông). Nên không thể xem như 'chung chăn gối' với nhau được.
Mặc dù với Emi, không giống như lần trước, khi mà cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại qua đêm, lần này cô phải ngủ gần Maou với Alas Ramus ở giữa, và như thế cũng đã đủ để cô ấy cảm thấy mình đang đi ngược lại cái quan điểm của bản thân.
Tuy nhiên, Maou cũng trong tình trạng tương tự. Cậu sẽ chẳng thể nào xoay lưng lại với Emi vì sợ cô sẽ ám toán cậu ngay khi Alas Ramus ngủ say.
Alas Ramus thì trái lại, con bé rất mong chờ được ngủ cùng với ba mẹ mình, và bắt đầu kéo mấy cái chăn ra từ trong tủ, do kéo ẩu nên đống chăn quấn hết vào nhau.
"Ế, này! Té nữa bây giờ!"
"Alas Ramus, đến với mẹ này! Để cho ông bố vô dụng kia làm là được rồi."
Emi dõi theo Maou khi cậu chuẩn bị cái giường ngủ tạm.
"...Để cho đèn sáng mờ." Emi nói, cho chắc ăn.
"À, rồi. Nếu tắt đèn tối thui thì sẽ làm cho Alas Ramus sợ."
Đó không phải là lý do mà Emi có trong đầu, nhưng vẫn hợp lý. Con nít sợ bóng tối là chuyện hiển nhiên.
"Ồ... Alas Ramus có đồ ngủ chứ?"
"Pijama á? À... phải. Nói mới để ý, con bé có mỗi bộ đó thôi."
Maou làm điệu bộ phủi tay sau khi mang ba cái chăn ra.
"Khoan đã... ngươi đã giặc quần áo cho con bé chưa đấy? Cho con bé đi tắm nữa?"
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Alas Ramus đến đây. Emi không thể nào che được vẻ choáng váng của mình khi biết được cái sự thật rằng, con bé chỉ có mội một bộ quần áo mặc trong hè.
"Tôi đã đưa con bé đến nhà tắm công cộng và giặt luôn đồ cho con bé luôn rồi. Đừng có nghĩ tôi ngốc. Vì đang là mùa hè nên đồ khô hơi bị nhanh đấy, và trong lúc chờ cho đồ khô thì tôi để con bé chạy lăng xăng trong phòng với cái tã trên người."
"...Thật không thể tin được mà."
Maou lờ đi cái vẻ ngờ vực của Emi, và nhìn vào cái nón đang treo trên tường của Alas Ramus.
"Rốt cuộc cái nón đó lại là thứ duy nhất mà tôi mua cho con bé. Không biết tiệm Unislo ở Sasazuka có quần áo con nít không nhỉ?"
"yoonieslo?"
"Ta nói rồi, đừng có cái gì cũng unislo. Con bé là con gái, nên sao ngươi không ráng mà tìm cái gì đó dễ thương cho con bé?"
"Dù cô có nói thế, nhưng tôi có biết bắt đầu từ đâu đâu."
"Đây là lý do vì sao mà lũ đàn ông các người..."
"Mà, sao cũng được,"
Maou bình thản đứng lên và kéo cái dây đèn.
"Tôi phải cố hết sức cho ngày mai."
"... Uh, um, ừ."
Do không hề phòng bị, nên Emi gật đầu một cách tự nhiên, và Alas Ramus thì chả hiểu gì về cái đoạn đối thoại phức tạp của hai người họ.
"mẹ ơi, mẹ ơi, đây nè!"
Alas Ramus vỗ lia lịa lên cái tấm tatami kế bên mình.
"R-rồi rồi."
Emi chầm chậm nằm xuống với vẻ mặt không dễ chịu chút nào, trong khi vẫn đang tỏ ra cảnh giác với Maou.
Thấy Emi đã nằm xuống hoàn toàn, Maou cũng khích lệ Alas Ramus.
"Đây, ôm lấy mẹ để bả hông chạy đi nữa."
"ya, ôm!"
"Wah..."
Alas Ramus bám lấy Emi cùng với một nụ cười tươi rói trên mặt con bé, và Emi ôm lại, nhưng có gì đó như hơi miễn cưỡng thì phải.
"Huh? Alas Ramus... con đang cầm gì thế?"
Emi cảm thấy có cái gì đó cưng cứng giữa người cô và Alas Ramus, người mà cô đang ôm lấy.
"foto!"
Đó là tấm ảnh khung gập mà họ mua ở đu quay.
"Con thích tấm hình này thật nhỉ? .. nhưng nếu vừa cầm vừa ngủ thế này thì con sẽ làm nhàu nó đấy, bỏ nó ra bên cạnh giường nhé?"
"au..."
Emi nhẹ nhàng lấy tấm ảnh ra khỏi tay Alas Ramus, và đặt nó xuống cạnh cái giường tạm, còn Alas Ramus thì dõi theo tấm hình với ánh mắt nuối tiếc. Maou nhìn họ, khẽ cười và nói.
"Tôi tắt đèn đây."
Báo xong thì Maou tắt cái đèn đi, nhưng vẫn để sáng mờ như thoả thuận ban đầu.
"Umph."
Khi mà mắt vẫn chưa điều tiết hợp với bóng tối, Emi cảm thấy như dựng hết cả tóc gáy khi cô nghe thấy giọng Maou gần hơn mình tưởng.
"Ngươi- ngươi gần quá rồi đấy!"
"Tôi cũng chả muốn nằm gần cô thế này đâu. Nhưng con bé đang nắm lấy tôi thì biết sao được?"
Nhìn gần hơn thì, cô bé Alas Ramus-ngái-ngủ đang 'bắt cá hai tay' trong bóng tối.
"...Nếu ngươi dám làm trò gì bậy bạ là ta giết ngay!"
"Tôi nói rồi, đừng có nói mấy thứ gây ảnh hưởng xấu cho con nít chứ."
"Ngươi đang nói cái gì thế hả? Cái đồ 'hiện thân của ảnh hưởng xấu'."
"Dù có thế thì con vẫn yêu bố mà, phải hông, Alas Ramus?"
"mm... nehehe..."
"Con bé vừa phủ nhận kìa."
"Nah, con bé chỉ đang ngượng thôi."
"Ba ơi ba, kể chiện con nge đi..."
Alas Ramus đòi nghe kể chuyện trước khi ngủ, với cái giọng sặc mùi ngái ngủ.
"Hm? Một câu truyện à? Con không muốn nghe mẹ kể truyện hả?"
"mmm... mẹ thì... để ngài mai..."
"..."
Một cơn nhói đâm thẳng vào tim Emi, khi cô nghe thấy cái dự tính ngây thơ của Alas Ramus.
Maou cũng nở một nụ cười khó khăn, nhẹ nhàng vỗ bụng Alas Ramus và cố nghĩ về cái gì khác khi đang nhìn vào khoảng không trước mặt.
"Hmm, để xem nào, ba sẽ kể tiếp truyện hôm qua nhé?"
"ưm."
"Xem nào, dừng ở đâu ấy nhỉ..? Hmm...?"
"một du hành giả gặp thiên thần."
"Ồ, phải rồi, phải rồi. Giỏi lắm, con nhớ tốt ghê. Ba tự hào về con lắm đấy."
"niheh."
Emi dõi theo cuộc trò chuyện giữa Maou và Alas Ramus một cách tỉ mỉ, và nuốt nước miếng cái ực khi mà Maou chợt nhìn thẳng vào cô.
"Mỗi khi con bé không thể ngủ hay khóc vì cảm thấy cô đơn, là tôi lại kể truyện cho con bé nghe. Mà, mặc dù cũng do ngày đâu tiên tôi không nhận ra rằng con bé cần thay tã."
"...Ta có hỏi cái gì đâu."
Emi thẳng thừng đáp lại, nhưng Maou lờ đi và bắt đầu kể truyện.
"Để xem nào, um, một du hành giả nghèo xơ xác và bị thương, được cứu bởi một thiên thần."
Vị du hành giả nghèo nàn đó bị một con quỷ dữ đánh trọng thương, và được cứu bởi một thiên thần tốt bụng.
Vị thiên thần ấy kể cho du hành giả những chuyện mà cậu chưa từng nghe qua.
Những câu truyện về những ngọn núi câu thật cao, những đại dương sâu thật sâu, những cánh rừng rộng thật rộng. Truyện về những vị cua, về những nàng công chúa. Truyện về những cửa hiệu và tiền bạc. Những câu truyện về rau củ và cá. Những câu truyện về những vì chiến binh. Những câu truyện về thần thánh, về những ngôi sao...
Vị du hành giả đó đã lắng nghe tất cả những câu truyện đó bằng toàn bộ sự phấn khích mà cậu có.
Rồi một ngày, vị thiên thần đó đưa cho du hành giả một cái bùa hộ mệnh, như một món quà.
Du hành giả đó rất trân trọng những câu truyện và chiếc bùa mà cậu được tặng, và rồi cậu lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Cùng với chiếc bùa và những câu truyện, vị du hành giả đã trở thành vua và sống hạnh phúc mãi về sau. (Trans: uầy, cứ mong du hành giả và thiên thần đến với nhau :v)
"... spuuu..."
"...Hết rồi đó... được rồi, ngủ ngon."
Chả rõ Alas Ramus đã chìm vào giấc ngủ tựa bao giờ, nhưng Maou cũng đã kể xong truyện và nhanh chóng quay lưng sang phía Emi.
Tiếng côn trùng ri rít đêm hè nghe cứ ngỡ như chúng ở khắp các góc phòng.
"...Này."
"...Gì?"
Emi hỏi Maou khi cô đang vuốt ve mái tóc của con bé.
"Chuyện gì đã xảy ra với du hành giả đó sau khi anh ta trở thành vua?"
Maou quay mặt về phía Emi. Dù là trong ánh đèn mờ, cô vẫn có thể nhận ra rằng cậu đang nhướn mày lên với vẻ rất chi là ngờ vực.
"Cô biết rõ đây chỉ là truyện tôi bịa ra để kể cho con bé nghe thôi mà, nhỉ? Thế nên sao mà tôi biết được? Anh ta sống hạnh phúc mãi về sau, hết. Cô muốn thêm gì nữa sao?"
"Du hành giả đó có trở về nơi mà hắn ta sinh ra, hay tìm lại vị thiên thần ngày xưa không?"
"...Tôi đã bảo là..."
"Cũng đâu có gì xấu đâu, đúng không? Mai tôi phải kể tiếp mà. Nói để tôi còn biết đường mà lần chứ."
"..."
Maou chẳng hiểu cái 'mai' của Emi là ý gì. Với cái vẻ mệt mỏi khác, cậu quay mặt đi lần nữa.
"Nếu cô kể màu mè quá, con bé sẽ không hiểu đâu. Cứ kể giống như tôi vừa làm là được rồi."
Maou từ chối trả lời Emi, làm cho cô ấy cau mày không bằng lòng.
"Truyện sẽ thay đổi."
"Cứ ngủ đi. Nếu tôi cứ nói chuyện với cô thì kiểu gì cũng cãi lộn rồi làm con bé thức giấc thôi."
"Tại sao du hành giả đó lại muốn thôn tính một quốc gia khác, trong khi bản thân anh ta đã là vua? Chẳng phải anh ta nên sống hạnh phúc mãi về sau sao?"
"..."
"...hửm?"
Cậu đáp lại bằng một tiếng ậm ừ vừa đủ nghe.
"Anh ta chắc hẳn đã trở nên tham lam sau khi trở thành vua."
"Huh?"
"... Nếu Alas Ramus muốn nghe thêm truyện, thì cô cứ tự biên tự diễn đi," Maou nhanh chóng nói, rồi bắt đầu ngáy khò khò nghe như cố tình.
Cậu thì không thể nào ngủ ngay lập tức như Alas Ramus được, nên cái này giống tín hiệu 'tôi sẽ không trả lời thêm câu nào nữa đâu' hơn là đang ngủ.
Và như rằng đáp lại tiếng ngáy đó, Alas Ramus thả tay ra khỏi Emi và ôm lấy bụng Maou.
"..."
Emi nhìn Alas Ramus và xoa đầu con bé lần cuối. Rồi cô kéo chăn lên che đến vai con bé, và quay lưng về phía hai người họ.
Cô nhìn về phía bức tường ngăn cách phòng 201 và 202.
"...Thành thật mà nói... mình đang lo lắng. Mình không thể cứ thế mà để cho cậu ta lo hết được." Emi nói với bản thân mình mà không hề suy nghĩ.
Suzuno và Urushihara đang im lặng ngồi trong phòng 202 Villa Rosa Sasazuka.
Trong căn phòng có một cái bàn trang điểm kiểu cũ được làm từ gỗ cây anh đào, đem lại một cảm giác khá truyền thống, cùng với chiếc bàn trang điểm quyến rũ đó là một cái bàn tròn tròn giữa phòng, cùng với một cái tủ quần áo làm bằng gỗ paulownia mới toanh.
Toàn bộ mấy món đồ gỗ ấy đều theo phong cánh truyền thống Nhật, nhưng cái tủ lạnh thì lại là loại mini nhỏ gọn, tiết kiệm năng lượng, và cái máy giặt nằm ngoài hành lang to to, có khả năng sấy khử trùng bằng không khí. Nhưng có lẽ là do năng lượng có giới hạn, nên cái lò vi sóng trông không khác với cái ở Ma Vương Thành là bao.
Quạt thì là loại Tyson mới nhất có dạng hình elip, và nó tạo ra gió một cách kì bí mà không có lấy một cái cánh quạt. Urushihara do tò mò mà không ngừng thò tay ra vào cái quạt.
"...Hình như không có chuyện gì xảy ra cả."
Và rồi Ashiya bước qua cánh cửa.
"Anh đưa Chiho-dono về tận nhà rồi chứ?"
"Tất nhiên rồi. Cô ấy tỏ ra lo lắng cho chủ nhân của tôi và cả chúng ta trên suốt đường về."
"Tuy nhiên, chúng ta không thể để Chiho-dono vướng vào rắc rối này được."
"Chắc rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra với Sasaki-san, thì chúng tôi cũng khó sống. Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi sẽ cố giữ cho cô ấy không đến gần Ma Vương Thành chừng nào mọi chuyện chưa yên ổn."
"... Well, tôi đồng ý với ý kiến của anh."
Suzuno không hỏi câu hỏi với cái kiểu câu trả lời như thế trong đầu mình, nhưng vẫn để Ashiya đi vào mà không có gì là phản kháng.
Ashiya ngồi xuống giữa phòng với dáng vẻ uể oải, và Suzuno hỏi anh thêm một câu khác.
"Alciel, tôi hỏi anh vài chuyện được chứ?"
"Gì? Tôi không trả tiền ở ké đâu đấy."
"Anh nghĩ tôi nhỏ mọn lắm hả? Tôi không có giống như anh. Tôi chỉ muốn hỏi về quỷ quân thôi."
Đang ôm lấy đầu gối mình, Suzuno ngẩng đầu lên hỏi.
"Tại sao mấy người lại bày mưu xâm chiếm thế giới?" Suzuno đưa ra câu hỏi cho hai cái người thuộc tầng lớp hạ lưu mà có thể tìm thấy ở bất kì đâu trên đất nước này.
"Tôi tưởng là mình đã hiểu hết mọi chuyện, nhưng giờ thì tôi chẳng thể nói rằng mình hiểu lý do sao vì sao mấy người lại muốn cai trị cả thế giới."
"...Cái tủ lạnh kia tuyệt thật nhỉ."
"Huh?"
Câu trả lời của Ashiya trông như chả có tí gì liên quan đến câu hỏi của Suzuno.
Tuy nhiên, Ashiya trả lời lại với một vẻ mặt cực kì nghiêm túc trong khi anh đang nhìn vào cái tủ lạnh tiết kiệm năng lượng, cái mà Suzuno mua theo lời giới thiệu của Emi mấy hôm trước.
"Nếu cô mở cái tủ lạnh đó ra, cô sẽ thấy mấy cái rau củ quả, thịt, cùng với sữa mà cô mua hôm qua đang ở trong đó. Nếu cô thiếu cái gì, cô chỉ cần ra ngoài tiệm, mua bất cứ thứ gì cô muốn, nấu bất cứ món gì cô thích... có lẽ đó là những gì chủ nhân và đám quỷ bọn tôi mơ ước khi bắt đầu xâm chiếm Ente Isla."
"...?"
"Nếu cô không hiểu cũng không sao. Dù sao thì, lúc này chúng ta cần làm việc siêng năng cho cái tương lai của mình sau khi trở lại Ente Isla... ngươi hiểu chứ, Urushihara?"
"...Ta sẽ ưm, làm việc khi mà ta có thể làm."
"Thằng lìn này!"
Có lẽ là bởi cái tình hiện trước mắt, mà cuộc đối thoại giữa Ashiya và Urushihara nghe có phần nào đó hoà bình hơn hẳn.
Suzuno chỉ ngồi mà nghe hai người họ nói, và lại chầm chậm úp mặt lên đầu gối mình.
*****
"...Uh..."
Ảnh mang tính chất lừa tềnh =))
Do cái nắng ban mai rọi vào cùng với cái nóng buổi sớm mùa hạ, mà Emi thức giấc.
Cô chầm chậm mở mắt và nhìn lên khoảng trần nhà rộng không quen thuộc.
"...!! Uh oh..."
Emi xém chút nữa là giật nảy người khi cô chợt nhớ rằng mình đã ở lại Ma Vương Thành qua đêm.
"... Mém nữa thì."
Cô để ý thấy Alas Ramus đang bám lấy mình, và ngủ với gương mặt bình yên.
Nếu ban nãy cô mà bật dậy thật thì hẳn đã đánh thức Alas Ramus.
Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiêng đầu nhìn sang Maou đang nằm phía bên kia.
Cái tư thế ngủ của cậu ta phải gọi là cực kì mất hình tượng.
Cái phòng thì đúng là có hơi nóng thật, nhưng áo của cậu thì cuộn tùm lum cả lên, hở cả rốn, lại còn ngáy o o với cái miệng há to. Cũng chả có gì đáng ngạc nhiên khi mũi cậu lòi ra bong bóng.
Emi nhìn vào cái đồng hồ đang điểm 5h30. Giờ là khoảng thời gian trong năm mà mặt trời mọc khá sớm.
Vì cô chỉ nằm trên tấm tatami với mỗi cái chăn nên giờ cả người cô cứng đờ cả ra. Emi bắt đầu làm giãn cơ cổ với vai mình, và ngáp một cái thật to trong khi suy nghĩ về việc bắt Maou mua ít nhất là một cái nệm cho Alas Ramus.
Chẳng có tiếng động gì phát ra từ bên phòng Suzuno. Có lẽ họ vẫn còn đang ngủ. Emi bắt đầu lo không biết Chiho có về đến nhà an toàn không.
Cô vuốt ve mái tóc bạc óng của Alas Ramus, rồi với lấy cái túi của mình, lấy ra chai Holy Vitamin Beta và nốc hết trong một ngụm.
Vì cô không biết Gabriel sẽ đến khi nào, nên cô nghĩ rằng tốt nhất là nên ráng nạp nhiều năng lượng nhất có thể, phòng khi đánh thật.
Tất nhiên, cô làm thế đều là để bảo vệ Alas Ramus chứ không phải cô đã rơi vào mưu kế của Maou hay gì cả.
"Mình làm thế là vì Alas Ramus, mình làm thế là vì Alas Ramus."
Emi lẩm bẩm và cau mày trước cái dư vị của nước vitamin trong miệng mình.
"Mình nên đi rửa mặt thôi," Emi thì thầm khi cô bước về phía cái bồn rửa chén, và rồi.
"Yohoo, chào buổi sáng!"
Mãi cho đến cái giây phút đó, cô vẫn không hay biết rằng ngoài Maou và Alas Ramus ra, vẫn còn có một người khác trong phòng.
"...Ưm!!!"
Tên đàn ông đó đang núp ngay điểm mù ngoài tầm mắt Emi. Rồi hắn đặt tay lên miệng Emi trước khi cô kịp phản ứng lại.
"Đừng có vùng vẫy~ Ta sẽ không làm việc gì thô lỗ đâu~"
"Ứm, ngngggh!"
Emi cố dùng chân mà đá Maou, nhưng mà cậu ta nằm chẳng gần tầm chân của Emi chút nào.
"Vô dụng thôi~. Ai~ cũng ngủ đang ngủ say cả rồi~. Lúc này chẳng có ai dậy đâu~" (Trans: cứ như NTR =]])
Emi lườm vào cái nguồn phát ra cái giọng vui vẻ đó, trong khi miệng thì vẫn đang bị bịt, và cô tập trung hết ý chí vào tay phải mà không hề lưỡng lự lấy một giây.
"Whoa, nguy hiểm thật đấy."
Bất ngờ thay, gã đàn ông đó bỏ tay ra khỏi miệng cô, và lùi người lại tạo khoảng cách chỉ với một chuyển động đơn giản.
Cơ mà, do họ đang trong căn phòng rộng có 6 tấm tatami, nói là tạo khoảng cách vậy thôi chứ nó cũng chả hơn được bề rộng của hai tấm chiếu, và cỡ đấy thì vẫn trong tầm thanh kiếm thánh của Emi.
"Thiên thần ngày nay mất nết thật đấy nhờ? Bắt cóc người ta, bỏ máy nghe lén vào trong túi của người ta, phá nhà người ta..."
Cái gã đàn ông không hề biểu lộ vẻ thánh thiện của thiên thần đó cười một cách tự hào.
"Vâng~ Nhưng đang ở trong Ma Vương Thành mà, làm mấy chuyện đó thì có sao đâu chứ, đây vốn là căn cứ của bọn người xấu mà..."
"Hôm nay ngài đến sớm thật nhỉ? Phải chăng ngài đã đổi ý và quyết định mang con bé đi bằng vũ lực?"
Emi vươn cánh tay phải mình về phía cổ Gabriel.
Trong nháy mắt, thanh Thánh Kiếm Tiến hoá Better Half xuất hiện trên tay phải cô, mũi kiếm nhắm thẳng vào họng của tên Tổng Lãnh Thiên Thần.
"Này, hôm qua ta đã bảo là ta chỉ muốn nói chuyện thôi mà. Trông cô cứ như chả muốn nghe ta nói gì hết ấy."
"Bỏ chuyện của Alas Ramus sang một bên, không phải ngài cũng muốn lấy thanh thánh kiếm sao!? Tôi không thể tỏ ra dễ dãi với ngài nếu ngài gây ảnh hưởng đến việc đạt được mục tiêu của tôi."
"Geez, con gái ngày nay đều đanh đá thế này sao? Chả trách sao mấy thằng nhát cáy mọc lên khắp nơi. Con gái ngày nay đáng sợ thật."
Có lẽ là do tính cách của hắn, hoặc do sự tự tin của một thiên thần mà hắn mới chẳng hề lộ vẻ gì là sợ sệt trong khi thanh kiếm vẫn đang chỉ vào họng hắn.
"Ooh, sẵn tiện thì, để ta làm rõ chuyện này đã. Cái lý do mà ma vương với đám người phòng bên không dễ gì thức dậy ấy, cái đó không phải là do ta dùng sức mạnh hay cái màn chắn gì đâu."
"..Ngài nói gì cơ?"
"Chà, ta đoán họ chắc hẳn đã không ngủ đàng hoàng mấy bữa gần đây. Trông mấy người bọn họ cứ như cố hết sức mà phòng thủ vậy, cơ mà một tiếng trước cả bọn đều gục cả rồi. Thiệt tình, cả cô cũng chả thức gì cả. Ta vào trong phòng, dùng lò vi sóng hâm nóng đồ mà ta mua ở cái tiệm ở góc đường, rồi dùng phòng tắm, thậm chí còn tập thể dục theo đài ở ngoài sân nữa, nhưng rốt cuộc chả thấy đứa nào dậy cả. Ta tự dưng bắt đầu thấy cô đơn."
"..."
Emi nhớ là Maou có nói về chuyện làm việc đến nửa đêm hay gì đó, nhưng hôm sau lại bị Alas Ramus đánh thức không thương tiếc.
"Vì ta đang cố trở thành quý ông lịch thiệp nhất vũ trụ này, nên ta không tấn công những người đang ngủ đâu. Đó là lý do mà ta chờ dài~ cổ ra đến khi cô hoặc ma vương thức dậy, để ta còn có thể có một cuộc đàm phán khác... nên là, bỏ mấy cái thứ nhòn nhọn qua một bên nhé?"
Gabriel cố cầu cạnh Emi bằng cái mặt ngây thơ vô tội và thử đẩy cái đầu nhọn sang một bên, nhưng Emi từ chối nhúc nhích thanh kiếm của mình.
Cô không muốn có thêm bất kì ai từ thế khác bị ghiền mấy cái ham muốn trần tục, như ăn cơm tiệm hay tập thể dục theo đài.
"Không như Sariel, ta không có cái kỹ thuật vô hiệu hoá thánh lực, nên, nói thiệt đó, chúng ta có thể giải quyết chuyện này trong hoà bình không?"
"... Ừ, phải."
"Huh?"
"Tôi cá là đám người của ngài đã bao vây cái phòng này rồi, phải không? Họ được gọi là thiên binh nhỉ?"
Gabriel bị bối rối trước câu hỏi đầy tính khiêu khích của Emi.
"Ta chỉ muốn thứ mà ta cần, và ta thực sự không muốn làm ai bị thương cả, nhưng mà ta nên làm gì giờ? Hôm qua tại ma vương không chịu nhượng bộ, nên ta đành giám sát từ xa thôi. A, nhưng ta cũng mất khá nhiều năng lượng để mở Cổng, nên cái bọn kia cũng không thực sự mạnh cho lắm. Với lại, sau khi lấy lại được đứa bé, cái Cổng sẽ còn ngốn nhiều năng lượng hơn. Nên, làm ơn đấy~, cô sẽ nghe ta chứ?"
"..."
"Cái....?! Cô vừa mới đẩy lưỡi kiếm vào cổ ta thật đấy à!? Cô không phải là Anh Hùng sao? Chỉ với một thanh kiếm mà cô dọa ghê thật! Ghê quá má!!!"
Emi chỉ lặng lặng mà đẩy lưỡi kiếm đi xa hơn, và chạm vào cổ Gabriel cmnl. Hắn không đau, nhưng lại tỏ ra khá bối rối.
Và vì họ đang khá là ồn ào, nên.
"...Moá, làm cái quái gì mà ồn thế...? Trời ạ, mới có 5h mấy, cái... Con Lợn Gặm Tỏi!!?"
Dù là gần đây cậu có thiếu ngủ thật, nhưng cũng chả có gì đáng ngạc nhiên khi cậu bị đánh thức bởi đống âm thanh láo nháo ngay bên tai.
Khi cậu tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là Emi cùng với một người đàn ông lạ, và một thanh kiếm ở giữa họ, trong một căn phòng 6 tấm tatami bé tí teo.
"uiiiuh... ba ơi?"
Alas Ramus cũng tỉnh theo. Maou nhất thời bối rối trước cái tình huống bất ngờ này.
"Gabriel... làm cái éo gì mà đến sớm vậy...?"
"Ô, Quỷ Vương Satan, chào bủi sáng. Xin lỗi vì đã tuỳ tiện vào sớm thế này. À thì~ Ngươi thấy đó~ Ta cũng có thời gian biểu của riêng mình mà~"
Maou bắt đầu giấu Alas Ramus ra đằng sau và dùng lưng mình để che chắn cho con bé. Nhưng để cho Gabriel đến gần đến thế mà cậu lại chẳng hề phát hiện, và cậu cũng chưa lấy lại được ma lực của mình, cái tình thế này... vô vọng rồi.
"Nà-này, cô không nên chơi dao kiếm trước mặt con nít như thế chứ. Để cô bé thấy thì không hay đâu, cất nó đi~, nhé?"
Gabriel vẫn cố đàm phán để đem lại những gì có lợi cho hắn.
Tuy nhiên, không đời nào cô tin những lời hắn nói. Chẳng có gì đảm bảo rằng hắn không tấn công ngay khi cô giải trừ thanh kiếm của mình.
Việc Gabriel đến một mình, cùng với những tên thiên binh yếu hơn, đồng nghĩa với việc hắn ta rất tự tin vào bản thân. Một thiên thần mang cái tên Gabriel thì rõ là không đơn giản như những gì mà hắn đang thể hiện.
"Tôi không muốn gây thù với Thiên Đàng hay thiên thần. Nhưng ngài là người làm tôi có cái thái độ thù địch này đấy."
"A... cái suy luận đáng sợ thật~"
Gabriel co rúm người lại như thể đang sợ sệt.
"Thế thì ta sẽ nói thế này vậy... cái đầu kiếm nó chạm họng ta kìa, ớn quá má~ ... mà thôi, thừa nhận lun vậy, giờ ta chỉ cần đứa bé và thanh thánh kiếm. Không lằng nhằng hay lừa lọc gì nữa, các ngươi có hai lựa chọn. Đưa, hay không đưa."
Gabriel dùng một giọng bình tĩnh để giải thích, nhưng cực kì khó chịu khi hắn quơ quơ tay tùm lum khi nói.
"Yesod Serifah mà ta đang canh giữ đã bị đánh cắp từ Cây Sinh Mệnh, nguồn cội của thế giới, từ rất lâu rồi. Và tên trộm đó còn dám cả gan làm vỡ Yesod Sefirah thành nhiều mảnh nhỏ rồi rãi chúng khắp nơi. Thánh Kiếm Tiến hoá của cô, Better Half, và đứa bé đằng sau ma vương đều đến từ các mảnh của Yesod, Emilia à. Nên để chúng bên ngoài Thiên Đàng một quãng thời gian dài như thế là không tốt đâu."
"Thanh thánh kiếm của tôi... làm từ mảnh Yesod ư?"
Gabriel chĩa ngón cái ra và nói với giọng mộc mạc như một MC bản tin thời sự buổi sáng.
"Đúng thế~ Đây, nhìn nè, nó được gắn ngay đây. Một miếng pha lê màu tím."
Gabriel dùng ngón tay và mắt để chỉ vào phần chuôi kiếm.
Chuôi của thanh Thánh Kiếm Tiến hoá Better Half được chạm khắc hình chiếc cánh, và ở giữa chúng là một viên đá quý màu tím. Nhưng Emi từ lâu đã cho rằng thứ đó chẳng hơn gì một món đồ trang trí.
"Dù là so với những thứ khác, thì thanh Thánh Kiếm Tiến hoá Better Half vẫn khá là nguy hiểm. Trong công cuộc thu thập của bọn ta, mức độ ưu tiên của thanh kiếm khá là cao đấy, nhưng bọn ta chẳng biết nó ở đâu mãiiii~ cho đến khi ngươi xâm chiến Ente Isla đấy, Satan à. Bọn ta đã bỏ ra hàng trăm năm để thu thập từng mảnh, từng mảnh một, nhưng bọn ta chẳng tài nào tìm ra được chỗ của con bé và thanh kiếm. Và ta cũng không muốn những thiên thần khác biết đến sự thất bại của mình, nên ta đã tự mình đi thu thập chúng một cách lén lút, mà cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Ta bị cáo buộc là chống lại Chúa, và Sariel cũng đã biết chuyện của ta. Ta xém chút nữa thì thành thiên thần sa ngã luôn, haha!
Gabriel cười thành tiếng trước những gì mà mình vừa nói, cơ mà chả hợp với cái bầu không khí căng thẳng này chút nào.
"Làm sao mà nó lại nguy hiểm? Thanh thánh kiếm là một thứ dùng để đánh bại ma vương, nên chả thể gây nguy hiểm cho bất kì ai khác."
"Nó gây nguy hiểm cho tôi kìa."
Câu đùa nhạt của Maou bị lờ đi.
"Mà, đó cũng chỉ là những gì mà mấy người... ý ta là, đó chỉ là câu truyện được kể lại bởi cái Giáo Hội đã kiếm được mảnh Yesod rất lâu từ trước. Và nếu ta nói cho cô biết lý do mà nó nguy hiểm thì chẳng khác gì ta tự đạp đổ bao công sức mà mình đã bỏ ra để thu thập từng mảnh một. Ứ nói đâu!"
"Cái gì cơ... một câu truyện..."
"Bên cạnh đó, một món vũ khí chuyên chống lại ma vương và lũ quỷ ư, đâu ra ngon ăn vậy cưng? Thánh Kiếm Tiến hoá Better nhận sức mạnh từ thánh lực, đúng chứ? Thế sao nó lại khác với mấy người dùng 'Nghệ thuật Thực thể hoá Chiến tranh, Thiết QuangMaterialization War Art, Iron Light' đến từ Giáo Hội? Chúng được làm từ những nguyên liệu khác nhau, nên thanh thánh kiếm không phải một thứ vũ khí đặc biệt chuyên dụng để tìm và diệt quỷ đâu."
"Nhưng.. nhưng mà thánh kiếm đã dẫn tôi đến chỗ của ma vương..."
Cái lúc mà họ xâm nhập thành trì, thanh kiếm đã dẫn Emi cùng đồng bọn đến chỗ của ma vương bằng ánh sáng, đó là lý do mà họ có thể xâm chiếm lâu đài nhanh đến thế.
"Nó chắc hẳn đã dẫn cô đến chỗ đứa bé chứ không phải chỗ ma vương." Gabriel nói một cách thẳng thắn.
"Đơn giản là mấy mảnh Yesod thu hút lẫn nhau thôi. Mà cũng vì thế mới khiến việc tìm kiếm đứa trẻ lâu lắc như vậy."
Sau khi các mảnh thu hút lẫn nhau, có một sự việc đã xảy ra, đó là cuộc chiến long trời lở đất giữa ma vương và anh hùng, và trong cuộc chiến đó, cô xả hết năng lượng của thanh thánh kiếm mà quẩy ma vương.
"Bởi vì thanh kiếm phát ra tín hiệu dữ quá, nên tín hiệu từ đứa bé đã yếu lại càng yếu hơn. Và khi Emilia đến cái thế giới này thì tín hiệu cũng biến mất tiêu, bọn ta không biết mò đường nào nên cũng hoảng quá trời luôn. Ai mà biết mảnh vỡ đó lại là một phần trong cái sở thích làm vườn của ma vương cơ chứ?"
Cái lần cuối mà Maou nhìn vào cái cây sinh ra từ miếng pha lê đó, là khi hai nhánh của nó vừa mới xoắn vào nhau, vẫn chưa có hoa hai trái gì cả, mới có mỗi cái cây.
Chưa kể, lúc đầu cậu cũng chẳng nghĩ cái mảnh pha lê đó làm được trò trống gì, và cũng chỉ mới bắt đầu nhớ về nó gần đây. Khi đó cậu còn nghĩ rằng phải có phép màu thì may ra nó mọc thành cây.
Gabriel đột nhiên nắm lấy thanh kiếm bằng tay không.
Emi hoàn toàn mất cảnh giác và cố kéo thanh kiếm lại, nhưng nó chẳng nhúc nhít lấy tí nào.
"Vô dụng thôi cưng~ Có hơi đau một chút như bị giấy cắt tay, nhưng cái tình trạng hiện tại của thanh thánh kiếm chả thể đánh bại ta đâu. Nên~"
Gabriel chuyển ánh mắt sang Maou, và vẫn giữ cái mặt thảnh thơi đó.
"Giờ ngươi đã hiểu rồi chứ? Làm ơn đấy, nghe lời ta đi, ngoan ngoãn giao đứa bé ra."
Đây là lời cảnh báo cuối cùng.
Cái cử chỉ của Gabriel cũng nói lên rằng, nếu Emi có muốn đánh đi nữa, thì kết quả vẫn không thay đổi. Maou thì chẳng hề lấy lại được tí ma lực nào, nên cậu chả thế giúp gì được.
Thậm chí nếu được Suzuno giúp đi nữa, thì cái kết quả cũng chả có gì thay đổi.
Nếu thế, Maou chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.
Maou lấy một hơi thật sâu và quay sang phía Gabriel.
Emi và Gabriel bồn chồn lo lắng không biết Maou có dại dột mà cố tung ra mấy đòn tấn công vô vọng không, nhưng,
"...gì cơ?"
"Ng-ngươi nghĩ ngươi đang làm cái gì đấy hả!?"
Cả Gabriel và Emi cũng không lường trước được hành động đó của Maou.
"Làm ơn."
Maou quỳ xuống sàn. (Trans: ......)
Quỷ Vương Satan, kẻ đứng trên đỉnh cao nhất của quỷ giới và đã từng tham vọng xâm chiếm cả thế giới, giờ đây đang cúi đầu mình trước tổng lãnh thiên thần.
"Làm ơn đừng mang Alas Ramus đi."
Maou thành thật cầu xin, với cái trán đang dính lấy sàn nhà.
"ba...?"
Alas Ramus thì không hiểu Maou đang làm gì, và con bé hết nhìn Maou lại nhìn Gabriel.
"Ngươi biết đấy, ta là thiên thần, còn ngươi là ma vương. Ta không thể nhân nhượng mà bỏ đứa bé lại như hôm qua được."
Gabriel đáp lại với giọng mệt mỏi, nhưng Maou cũng đoán trước rắng hắn sẽ trả lời như thế.
"Tất nhiên là tôi không bắt ngài [4] rút lui vô điều kiện. Hay là đổi lấy cái đầu này nhé? Nghe cũng đâu tệ, đúng không?"
"Cái gì?"
"Gì-gì cơ!? Đừng có điên!!"
Cả hai hoàn toàn điếng cả người.
"Ta-ta mới là kẻ sẽ đánh bại ngươi! Đừng có mà vứt mạng mình ở cái chỗ như thế này!"
"Hầy, phiền quá đi. Cứ bảo với họ là cô được một tổng lãnh thiên thần giúp và đánh bại tôi hay gì đó. Nói thế thì cô có mất gì đâu chứ?"
"Mọi thứ!!! Ai thèm nhận sự giúp đỡ từ cái loại người như họ chứ!? Không phải tự tay ta làm thì cũng như không!!"
"Ai thèm quan tâm đến cái quan trọng của cô chứ! Điều quan trọng nhất bây giờ là Alas Ramus!"
"Uuum, này, hai vợ chồng đừng có vừa cãi lộn vừa lờ ta đi như thế chứ."
""Vợ chồng cái mế!!"" Maou và Emi đồng thanh trả lời.
"Wow... hai người ăn ý thật đấy..."
Gabriel nói, với một chút kinh ngạc.
"ba mẹ hông cãi nhao!!"
Một sự trùng hợp hiếm có, ý kiến của Gabriel và Alas Ramus khá giống nhau.
"Vậy để ta hỏi ngươi nhé. Tại sao một tên quỷ vương ít kỉ như ngươi lại quan tâm đến đứa bé như thế? Chẳng phải ngươi đã quên sự tồn tại của con bé đến tận mấy bữa trước sao?"
"Đó là bởi vì tôi đã trở nên mù quáng sau khi đã trở thành Vua như 'con quỷ đó', và quên mất đâu mới thực sự là thứ quý giá với mình!"
Cái ngày mà cậu ăn nguyên một vuốt chí mạng, bầu trời và mặt đất đều nhuộm một màu đỏ, và cái chết hiện lên trong mắt cậu.
"Con bé là biểu tượng cho ‘hy vọng’ mà tôi có được, khi mà tôi được cứu sống ngay bên bờ vực của cái chết... nhưng không hiểu sao tôi lại quên đi điều đó, và trở thành một 'chúa quỷ'."
Maou Sadao, cũng là quỷ vương Satan vô dụng, chầm chậm ôm chặt lấy Alas Ramus.
"ba ơi... hơi đau con."
Alas Ramus ngọ nguậy trong tay Maou.
"Chẳng có chuyện gì xảy ra kể cả khi ngài lạc mất con bé hàng trăm năm, không phải sao? Làm ơn, tôi dùng cái mạng này để cầu xin ngài, làm ơn đừng mang con bé đi đến nơi mà con bé không muốn."
"...ngươi làm như thể cái việc ta mang con bé đi là hành động tàn bạo nhất thế giới vậy, nhưng ta phải nói lại lần nữa, con bé vốn là một mảnh của Yesod, nên con bé thuộc về thiên đàng..."
"Tôi có biết cái truyền thuyết về 'Đại Ma Vương Satan cổ xưa!'."
Emi thấy mặt Gabriel đơ hẳn ra ngay khi Maou nói câu đó.
"Đại ma vương Satan cổ xưa" chắc hẳn là ám chỉ đến vị ma vương thời xưa mà Maou có nhắc đến hồi tối, nhưng làm sao mà nó lại liên quan đến Gabriel thì chưa rõ.
"... nên, làm ơn, tôi không thể để con bé đi. Tôi không muốn con bé đi. Làm ơn. Từ lúc này, hãy để con bé...!!!"
Maou chẳng thể nói hết câu, và lại quỳ rụp xuống.
"Xin lỗi nhưng, kế hoạch thay đổi."
"Gah... A... ưng..."
Maou vùng vẫy trong khi vẫn đang quỳ. Emi thì chẳng biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, nhưng dường như cậu đang vật lộn để giành lấy hơi thở.
"Chà, ta không muốn làm đến mức này đâu, nhưng mà, ngươi biết đấy, ngươi vừa tự đào mộ cho mình rồi đấy. Cho dù là với một người có tâm hồn hiền lành như ta, thì ta cũng không thể để ngươi sống sau khi nghe những lời ngươi vừa nói."
"Gaaaaaaah!!"
"Ma-ma vương!?"
Gabriel đưa mặt lại gần Maou như để cho chắc ăn. Đúng vào cái khắc đó, cả mắt Emi cũng thấy rõ rằng cổ Maou bị lõm vào, như thể có một bàn tay vô hình đang siết lấy Maou vậy.
"Chủ nhân! Chủ Nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy!?"
"Tránh ra một bên, Alciel, tôi sẽ dùng búa đập bể nó!"
Thình lình, hành lang bên ngoài bắt đầu trở nên hỗn loạn, giọng hoảng loạn của Ashiya và Suzuno nghe thấy rõ to.
"Ồ~, ta đoán là chúng ta có hơi ồn quá mà đánh thức họ mất rồi. Nhưng vô ích thôi~ Chỉ gõ lên lá chắn thì chẳng thể phá vỡ được nó đâu~"
Gabriel chẳng hề lúng túng chút nào. Tiếng của một vật nặng đang đập vào cái cửa có thể nghe thấy rõ, nhưng cái cửa 60 năm tuổi này lại chẳng có lấy một vết nứt.
Và cả cái thời điểm thế này, giọng của Urushihara cũng vang lên. Nghe cứ như hắn vẫn còn đang ngái ngủ.
"Anh hùng Emilia, xin lỗi nhưng, ta sẽ đặt dấu chấm hết cho quỷ vương Satan vĩnh viễn. Ta biết là cô có vấn đề của mình, nhưng, giống như những gì hắn nói ban nãy, cô có thể nói với giáo hội cái gì đó như được một tổng lãnh thiên thần giúp đỡ hay gì không? Ta cũng sẽ báo mộng hay làm vài cái lời sấm cho người ta thấy."
Tình hình trở nên hoàn toàn vô vọng.
Ma vương không có ma lực nên chẳng thể làm được gì, và thánh kiếm thì hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
"Sao nào, Emilia? Nghe được chứ?"
Gabriel hỏi Emi trong khi mắt vẫn không rời khỏi Maou, vẫn cái giọng vô tư như thể đang ra chỉ thỉ. Điều đó cũng phản ánh cách nhìn của hắn đến thế giới loài người, trong mắt hắn, loài người thật nhỏ bé.
"...Tôi từ chối."
"Huh?"
"Tối nay đến lượt tôi kể chuyện cho con bé. Nếu ngài mang con bé đi thì tôi sẽ thất hứa mất."
"Gì cơ... không đùa đấy chứ...?"
Lời của Gabriel gợi một vẻ thất vọng, nhưng giọng của hắn cũng gợi ra rằng hắn ếu care.
Cảm giác bực tức dâng trào trong Emi.
"Tôi ếu quan tâm đến cái tình huống cấp bách của ngài hay ngài có mạnh đến đâu! Đầu của Ma Vương Satan sẽ do chính tay tôi lấy! Không ai được phép giành lấy cả!!"
"Uuuh~ ... ta không biết là cái câu đó có..."
"Trước hết, một kẻ dùng vũ lực để cố chia rẽ hai cha con rõ ràng không thể là người tốt! Thánh Quang Viêm TrảmHeavenly Light Flame Strike!!"
"Huh? Ơ, a-- nóng nóng nóng! NÓNG! NÓNG! Ê! Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì thế hả?"
Emi cho thanh thánh kiếm của mình bốc cháy.
Kĩ năng đó đã chém đứt thiên thần sa đoạ Lucifer, nhưng chẳng thể đốt nổi tay Gabriel.
"Trông-trông không có giống cho lắm, cơ mà nó thực sự nóng lắm đấy! Trời ạ! Ta đã bảo là không muốn tỏ ra thô lỗ với cô rồi mà, sao cô không chịu hiểu cho ta vậy hả? Chẳng phải ta đã bảo ta là người trông nom con bé sao?"
"Tôi ếu có kêu ngài làm thế!"
"Mà, ừ, nhưng đó là bổn phận của ta..."
"..."
"Gah... ưm..."
"Ai... thế?"
Kể cả Gabriel, cái người tỏ ra chây lười từ nãy đến giờ, cũng tỏ ra nghiêm nghị.
"tất cả những gì chúng tôi đã làm đều chỉ là chơi đùa."
Giọng nói đó phát ra từ chỗ gần chân Emi, Gabriel, và Maou.
"malkoo đã nói thế. các người đều là những kẻ dối trá."
Đôi chân nhỏ nhắn với đôi tay nhỏ xinh. Đôi mắt con bé trông dễ thương, nhưng cũng hằn lên vẻ cương quyết bất di bất dịch.
"tất cả các người đều dối trá để trở thành thần!"
Alas Ramus nhẹ nhàng chạm vào Maou, lúc này vẫn còn đang vật lộn một mình. Chỉ với một cái chạm,
"Gah!! Khụ! ... gaaah..."
"Gì cơ!!!!!!?"
Vết lõm trên cổ Maou biến mất, và cậu lấy lại được hơi, còn người thì toàn mồ hôi lạnh.
"tôi, ghét tất cả các người!!"
"Aaa..."
Alas Ramus bước một bước về phía Gabriel.
"ông chia rẻ chúng tôi, ông nhốt chúng tôi lại, và còn,"
Trong cái khoảng khắc đó, một cái dấu hình bán nguyệt màu tím hiện lên trên trán Alas Ramus, và chiếc đầm màu vàng của con bé bắt đầu sáng lên như ánh mặt trời mùa hạ.
"tôi sẽ không tha thứ cho bất kì ai dám ăn hiếp ba và mẹ đâu!!!!"
"Nwah!!"
"Kyaahh!!"
Gabriel bị thổi văng vào tường bằng một thứ ánh sáng màu vàng.
Cũng vì thế, lưỡi kiếm rời khỏi tay Gabriel và Emi lấy lại được tự do.
"Alas..."
"ba đợi đã!"
"Khoan-khoan đã!"
Từ bên bìa Maou, cái người vẫn chưa thể đứng dậy, Alas Ramus được choàng bởi một ánh hào quang màu vàng, và cô bé bay thẳng vào ngực của Gabriel như một quả đạn pháo.
"Gweeeh!"
Gabriel bị Alas Ramus đẩy bật ra ngoài lủng cả tường và thốt ra một tiếng thốn cực, nghe như một con ếch bị người ta dùng gạch đập bẹp.
"A-Alas Ramus! Thánh Quang Tốc BộHeavenly Light Swift Step!"
Emi lờ Maou đi, kích hoạt kĩ năng buff tốc độ lên bằng cách tập trung toàn bộ năng lượng vào bộ giáp 'diệt quỷ' của mình, và đuổi theo sau họ.
"Emilia!"
"Chủ nhân!!"
Vì lá chắn dường như bị giải trừ cùng với sự biến mất của Gabriel, cánh cửa thình lình bị đánh bật khỏi bản lề, và Suzuno với Ashiya vội vã chạy vào.
Thấy Maou nằm một cục ở trong cùng với cái lỗ to tướng trên tường, mặt Ashiya tràn ngập sự giận dữ.
"S-s-s-s-sao cô dám, Emilia! Sao cô có thể làm những chuyện tàn bạo như thế này hả?"
Ashiya đánh giá tình hình chỉ với những thứ mà anh thấy.
"Không... Gabriel... Alas Ramus đang..."
"Gì cơ!? Hắn ta đến rồi sao!?"
"Alas Ramus đang... đánh... nhanh lên... đuổi theo... khụ!"
"Alas Ramus..."
"Đang đánh nhau?"
Suzuno và Ashiya nhất thời không thể hiểu Maou đang cố nói cái gì, và chỉ biết ngơ ngác mà nhìn đi nhìn lại Maou với bức tường.
"Suzuno, làm ơn... đưa tôi... lên theo..."
Nghe thấy giọng nói khó khăn cùa Maou, Suzuno gật đầu. Tuy nhiên.
"Dừng lại, con người! Ma Vương!"
"Bọn ta sẽ không cho phép các ngươi cản trở Ngài Gabriel đâu!!"
Thình lình, 4 tên thuộc hạ mà Gabriel dắt theo hôm qua bay xuống và chặn cái lổ (mà Alas Ramus đã khoét) lại.
Cả thiên binh cũng có đôi cánh trắng sau lưng.
"Ugh.... bọn ngu này...."
Dù cho họ có muốn đánh đi nữa, thì người có khả năng đánh duy nhất chỉ có Suzuno. Bất kể Gabriel có bảo chúng yếu cỡ nào, chơi 1 vs 4 với thiên binh thì rõ là không cân chút nào.
Nhưng.
"Huh, các ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy?"
Sắc mặt của cả bốn tên thiên binh đông cứng lại.
"Chỉ là mấy con tốt của Gabriel mà dám bảo ta lùi lại à?"
"U-Urushihara?"
Với cái vẻ mặt của một thằng cu mới thức dậy, Urushihara dựa lên ô cửa một cách lười biếng và nhìn chằm chằm vào 4 tên thiên thần. Rồi thì,
"Tránh ra."
Chỉ đơn giản hai từ. Ấy vậy,
"..."
Cả bốn tên thiên thần di chuyển sang một bên mà không hề lưỡng lự.
"Maou, Bell, ổn rồi đấy. Tôi sẽ không để bọn chúng ngán đường hai người đâu, nên cứ đi đi."
"Chuyện-chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ashiya, ngươi quên mất ta là loại quỷ gì rồi à?"
Urushihara tặc lưỡi với một vẻ mặt khó chịu.
Lucifer là một ác ma đại tướng, kẻ chỉ huy ma quân dưới trướng ma vương. Tuy nhiên, trước khi trở thành một thiên thần xa đoạ chiếu theo các văn kiện thánh và truyền thuyết, hắn còn được gọi là Sao MaiMorning Star, là thiên thần có cấp độ cao nhất trên Thiên Đường, kẻ từng cố trở thành Chúa.
"Trước khi bị 'xa đoạ', ta đã từng là thủ lĩnh của đám tổng lãnh thiên thần. Ta sẽ không thể làm thế này với Gabriel, nhưng đám lính lác tiểu tốt của hắn thì không thể phản kháng lại ta được."
Luật lệ của Thiên Đường không cho phép thiên thần bất kính với những thiên thần cấp cao, kể cả có là thiên thần sa đoạ.
Tuy nhiên, trái ngược với cái tên của hắn, Sao Mai thức dậy vào lúc chập tối, và ngủ khi trời bắt đầu hừng đông không chỉ một hai lần, còn cái giờ ngủ của hắn thì loạn cả lên. Người ta hẳn cũng sẽ cảm thấy tội cho đám 'thiên binh chăm chỉ' khi chỉ vì mỗi cái luật cứng ngắt, mà không thể làm trái lời một tên thiên thần xa đoạ lười biếng hiếm khi làm việc.
"Ngươi... lâu lâu cũng hữu dụng thật đấy."
"Cái 'lâu lâu' không dùng cũng được mà, Maou. Nhanh đi đi."
"À-ừ. Suzuno, trông cậy cả vào cô!"
"Tốt lắm. Bám lấy đầu búa đi! Đừng có để té dập mông đấy!"
Suzuno và Maou bay vào giữa khoảng không, qua khoảng trống mà đám thiên thần tạo ra.
"Alas Ramus!?"
Emi nhìn lên bầu trời phía trên Sasazuka.
Ở đó, cô thấy Alas Ramus đang dùng ý thức của bản thân mà tấn công Gabriel như một ngôi sao chổi, còn Gabriel thì đang trong thế phòng thủ.
"Đau, au au au au au!"
"Gabriel! Tránh xa Alas Ramus ra!"
"Thế-thế cô nghĩ ta đang làm cái gì thế hảảảả?"
Bị phân tâm bởi tiếng của Emi, Gabriel ăn trọn một cú 'thiết đầu công' full dame vào mặt.
'Hự' một phát max thốn, hắn văng lên trời như một quả tên lửa nước.
"Alas Ramus! Con ổn chứ!?'
Emi lờ đi cái tên Gabriel vừa ôm mũi về rơi xuống phía cô, và cô ôm lấy Alas Ramus giữa không trung.
"Cô bị mù à!? Dù nhìn thế nào thì ta cũng là người bị thương đây này!"
Lớn tiếng than vãn, Gabriel đột ngột 'phanh' lại bằng cách duỗi thẳng đôi cánh to tướng của mình ra.
"Geez! Mình chả giỏi đánh lộn tí nào!"
Gabriel đưa cánh tay không của mình ra và tạo thành một nấm đấm ngay trước mặt. Rồi,
"Tadaa! Kiếm của ta to hơn rùi nè!!"
Emi chả biết hắn đang cố bắt chước ai. Cô hét về phía hắn, cái gã đang cầm một vật nguy hiểm trên tay.
"Ngai tính dùng kiếm đánh với một đứa trẻ sao?"
"Này này! Cô có thấy một người huấn luyện thú dùng tay không để đối đầu với một con hổ hay một con gấu đang nổi điên bao giờ chưa!? Ta là thiên thần hộ mệnh của con bé không có nghĩa là ta luôn nhẹ nhàng với nó đâu!"
"Có- có ngon thì nói lại xem! Sao ngươi dám so sánh Alas Ramus với một con gấu hay hổ hả!?"
"Ta chỉ cố tìm cái ví dụ dễ hiểu nhất cho cô thôi! Làm gì mà cô trông như một bà mẹ đang tức giận vậy~!?"
"mẹ cận thận! cay kím dó mạnh nắm ấy!"
Alas Ramus đứng vào giữa Gabriel và Emi để bảo vệ cô.
"Đúng rùi đó, mạnh nắm~! Nói cách khác là, ta đã sợ đến mức mà phải lôi hàng ra đấy."
Cái giọng điệu tự tin của hắn vẫn không thay đổi, nhưng nó chẳng hề làm Alas Ramus phải cảnh báo Emi, vì trong mắt con bé, cái thanh trường kiếm đó chẳng khác gì một thứ tầm thường.
"Thanh kiếm của Gabriel có phải là... Durandal, đúng chứ?"
"Chuẩn cmnr! Một thanh kiếm chẳng được nhuộm bởi bất kì sức mạnh đặc biệt nào, nhưng nó lại cực kì cứng và có thể cắt đứt bất cứ thứ gì. Nó sẽ cắt đôi bất mọi thứ mà cô ném vào, kể cả thanh Thánh Kiếm Tiến hoá Better Half của cô đấy. Ta là một thiên thần hộ mệnh, nên ta không thể thua một mảnh vỡ được. Và dù con bé có là mảnh Yesod đi chăng nữa, thì ta cũng chả thoải mái gì khi phải cắt đôi một đứa bé đâu, nên ta khuyên các ngươi nên đầu hàng đi thì hơn."
"... Ngươi nghĩ bọn ta sẽ thực sự nghe lời ngươi mà đầu hàng ư? Bọn côn đồ thường bị đánh bại khi mà bọn chúng có được sự tự tin đấy..."
Đúng ngay cái khắc đó, một cơn gió nhẹ lướt qua Emi, và cô cảm thấy có một cái chạm nhẹ trên cánh tay phải của mình.
"Ôi không~, nếu ta tỏ vẻ như một quý ông, ta thực sự trở thành FlagBreaker mất." [5]
Giọng của Gabriel vang lên từ phía sau cô ấy.
"!!"
Đột nhiên, cô cảm thấy thánh lực của mình đang yếu đi rất nhanh.
Rồi cô nhận ra rằng, lưỡi kiếm của thanh kiếm thánh đã bị bể làm đôi. Nói cho đúng thì, nửa đầu lưỡi kiếm đã bị cắt đi.
Mảnh bị cắt đứt lập loè giữa không trung, chớp sáng như một con đom đóm. Lưỡi kiếm thì sáng tựa gương. Emi bất động khi mà cô nhận ra rằng Gabriel đã chặt đứt thanh kiếm của mình.
"mẹ ơi!!"
Alas Ramus cũng có phải ứng tương tự, và bắt đầu bay lại phía cô. Đòn tấn công của Alas Ramus đã bị khắc chế, và Emi nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra với con bé, nếu con bé chạm vào lưỡi kiếm Durandal.
"Nó sẽ ổn thôi, miễn là còn mảnh Yesod, lõi bạc linh của thanh kiếm. Cơ mà ta cũng chả quan tâm đến thanh kiếm của cô đâu."
Gabriel cố tạo dáng, rồi còn thanh Durandal lên vai mình.
" Á! Cắt bố nó cái vai rồi!"
Hắn đặt cái thứ có thể cắt được mọi thứ lên vai mình, thành ra thanh kiếm tiện đường cắt luôn cái vai hắn.
"Hey, Alas Ramus!"
"...mẹ ơi, gì thế ạ?"
Lúc bấy giờ, Emi lờ Gabriel đi, và hỏi Alas Ramus một câu.
"...Con có quý 'ba' không? Con muốn mãi bên cạnh 'ba' chứ?"
"yah!"
Alas Ramus đưa ra một câu trả lời dứt khoát.
"ô, nhưng con cũng yêu mẹ nữa, con cũn mún ở bên mẹ." cô bé vội nói thêm vào, và như thế trông cô bé càng đáng yêu hơn.
"Được rồi."
Emi nhe răng cười.
"Thế thì ta cũng không thể cấm đứa bé gái muốn ở cùng với người cha dầu yếu của nó được."
Emi tập trung hết ý chí vào thanh thánh kiếm của mình, và cô dồn hết thánh lực vào trong nó.
Thanh kiếm vỡ bắt đầu tự tái tạo, rồi trở về hình dáng ban đầu.
Nó mỏng hơn, và trông không chắc chắn bằng hồi đầu. Tuy nhiên,
"Ta sẽ làm tất cả những gì mình có thể, để mang lại hạnh phúc cho những người được giao phó cho ta!"
"Uuuugh... ta cảm thấy chuyện này sẽ phiền phức lắm đây..."
Emi dồn hết toàn bộ ý chí vào hành động của mình, trong khi Gabriel thì đang cau có từ tận trong thâm tâm.
"...Đừng có làm ta cáu lên. Trời ạ, cô làm ta chẳng khác gì một tên xấu xa."
Gabriel làm một cái dáng đứng hoàn toàn không liên quan đến cái kĩ thuật cầm kiếm của mình. Tuy nhiên, xét về tốc độ, năng lực, và độ sắc bén của thanh kiếm, dù có bắt kịp thì cô cũng chả có cửa thắng.
"Ta nói rồi đấy, nếu cô còn cản đường thì ta buộc lòng phải xuống tay thôi. Nghĩ về cái việc mà cô đang làm đi."
"Chẳng là gì cả so với việc thấy một đứa bé khóc lóc và sợ hãi trước kẻ thù của mình!"
"Đứa bé đó thì trông giống một đứa bé thật, nhưng con bé thực sự là một Yesod Sefirah... Trời ạ, đừng có làm ta trở nên giống một nhân vật phản diện chứ!"
Emi chả còn quan tâm đến ba cái lời than vãn của Gabriel nữa, và cô bắt đầu hoạch định chiến lược cho một trận chiến vô vọng.
Thậm chí là đang trong trạng thái tốt nhất, thanh kiếm vẫn bị chẻ làm đôi. Cô giờ chẳng thể dùng kiếm mà đỡ lấy đòn kiếm của hắn nữa. Cô sẽ phải hạ Gabriel trong một đòn duy nhất. Tuy nhiên, với cái tốc độ của hắn thì, việc này dường như là bất khả thi.
"Aaaaaaaaah!!"
Đúng lúc đó, có ai đó tấn công từ sau lưng hắn với tốc độ cao.
"Ma-ma vương!?"
"ba!"
"Nngh!"
Maou bay lên trời bằng cách bám lấy đầu búa Suzuno, và bằng cách nào đó mà cậu đã đáp xuống ngay lưng Gabriel.
Khi Maou nhảy vào lưng Gabriel, Suzuno cũng dùng búa quất cho Gabriel một phát.
"Vũ Quang Liệt BaWar Light Shockwave!!"
Cái sóng xung kích phát ra khi Suzuno hét lên và nện một phát vào lưng hắn, hắn thì cố né nhưng đã thất bại, và Maou thì vẫn còn đang bám sau lưng.
"Whooooooaaa!?"
"Aaaaaaa!!"
Bị Maou bám vào nên trọng tâm cơ thể hắn tập trung vào phần thân trên, và hắn nhanh chóng xoay mòng mòng giữa không trung.
"THẢ TA RAAAAA!"
"BỐ ĐÉO THẢẢẢẢẢẢẢ!" [6]
Giữa cái cú xoay đó, trận chiến giữa một tổng lãnh thiên thần và quỷ vương dường như không có có hồi kết.
"Eeemiii! Làm ngay điiii! Chặt hắn cùng với tôi luônnnnn!!"
Emi giật mình lùi lại trước cái giọng vô vọng của Maou.
"Bị-bị ngu hả!? Làm sao tôi làm được điều đó trước mặt Alas Ramus chứ?"
"Đồ nguuu!! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta đóóóóó!!"
"Humph!"
"Gyah!"
Cả Gabriel cũng chả thể xoay mãi như thế được.
Cái lúc mà hắn ta ngừng lại, hắn quẳng Maou đi như phủi một con bọ.
"Daaaahh!!"
Maou bị ném với một tốc độ kinh dị và đang lao thẳng xuống đất.
"Ma-ma vương!!"
Suzuno bay theo sau cậu, nhưng cái khoảng cách cộng với tốc độ rơi làm cô không tài nào đuổi được kịp.
"mẹ ơi."
Khi Emi đang theo dõi một cách bất lực, Alas Ramus đột nhiên hỏi cô một câu.
"...Sao thế?"
"mẹ ơi, mẹ sẽ mãi bên ba chứ ạ? mẹ có yêu ba hông?"
Emi không hiểu con bé đang hỏi gì, nhất là tại sao lại hỏi vào lúc này.
Kể cả sau khi đã đánh biết bao nhiêu trận ác liệt. Kể cả sự khác biệt giữa khi là một ma vương và là một con người.
Emi không biết làm gì hơn ngoài việc nở một nụ cười trước cái sự việc bất ngờ này.
Cô không thể làm tổn thương một đứa bé, nhưng cũng không thể nói dối.
"Mẹ... ừ, mẹ sẽ mãi bên cạnh Ba."
"thiệt chứ ạ?"
Alas Ramus nở một nụ cười chân thật từ tận đáy lòng mình, một nụ cười tràn đầy niềm hạnh phúc.
"Ừm, thiệt đó."
Emi nói ra từng từ một, đúng theo nghĩa đen của nó.
"Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta."
Miễn là Sadao Maou là Ma Vương Satan.
"yaaaay!!"
Alas Ramus thốt lên với một cái giọng trẻ con đầy vui mừng, và trong cái khoảng khắc đó.
"!?"
Xuất hiện một rung chấn mà ngỡ như động đất.
Suzuno đang bay đuổi theo Maou, thì độ nhiên có cái gì đó bay vượt qua cô với một tốc độ không tưởng, làm cô xém tí nữa mất kiểm soát.
Cái lúc mà cô đã lấy lại được thăng bằng, Maou gần như đâm sầm xuống mặt đất, thì,
"ba ơi."
Maou lơ lửng ngay phía trên mặt đất.
Bằng cách nào đó mà giờ cậu đang được bọc trong cái ánh sáng màu vàng (golden), cái thứ ánh sáng xung quanh người Alas Ramus.
"Alas Ramus... con..."
"ba nè, mẹ pảo mẹ sẽ mãi bên ba đó."
"Huh?"
Maou chẳng hiểu một tí gì về những điều mà con bé mới nói, và cậu nghiêng đầu lúng túng trong khi vẫn đang trôi nổi cách cái sân của Villa Rosa Sasazuka vài centimet, với tứ chi đang dang ra trong một tư thế vụng về.
"nên ba nè, ba sẽ hông pao giờ cô đơn nữa âu nhỉ?"
"Con đang nói cái gì thế..."
"con sẽ mãi bên cạnh ba và mẹ, được không ạ?"
"Hả?"
Những câu chữ vô tư với một thứ ánh sáng mênh mang phát ra gần như cùng một lúc.
"nên là, tạm biệt ba, một lúc nhé."
Maou mất đi sự nâng đỡ và ngã xuống đất khi mà cái thứ ánh sáng màu vàng phóng thẳng lên trời. Maou chẳng thể làm gì hơn ngoài việc dõi theo từ phía dưới.
Suzuno thì cuối cùng cũng đáp được xuống đất, nhưng Maou chẳng thèm nhìn cô ấy, và cậu hét lên.
"Alas Ramuuuuuuuuuus!!"
Như thể đáp lại tiếng thét vô vọng của cậu, một vụ nổ ánh sáng màu bạc hiện lên ở vùng trời bên trên, toả sáng mãnh liệt như một vầng thái dương thứ hai.
"Có vẻ như có lựa chọn thứ ba đấy, Gabriel." Emilia nói, với giáp tay và giáp chân đã được mặc vào và đang toả ra cái ánh sáng của một vầng trăng tròn.
Trên cánh tay phải đang cầm lấy thánh kiếm của cô ấy là một miếng giáp tay hơi nhô ra, nhưng không chạm vào quai kiếm. Trên cánh tay trái trống không của cô thì được trang bị một cái giáp tay oai vệ gắn với một cái khiên. Giáp chân của cổ cũng tương tự.
Diệt quỷ phục của cô, thứ mà thường chỉ toả sáng xung quanh người, giờ đã hiện rõ hình dạng cụ thể ở nhiều nơi.
Trừ phần tay và chân ra, các phần khác cũng vẫn được bao bọc trong một bức màn ánh sáng. Tuy nhiên, thánh kiếm Better Half đã hoàn toàn trở về nguyên trạng, bao gồm cả phần lưỡi kiếm đã bị đứt lìa bởi Durandal, và giờ thì đang phát ra một thứ ánh sáng màu bạc.
"Trời ạ... Quên mất là Giáo hội cho cô không chỉ có một 'Evolving Silver of Heaven', ta hoàn toàn quên mất tiêu." [7]
Vẻ mặt của Gabriel trở nên nghiêm túc khi hắn lại tạo dáng với thanh Durandal một lần nữa.
"Ta không biết lõi của mảnh ghép đã cấu thành bộ diệt quỷ phục ở đâu, nhưng việc cô và đứa bé đó hấp dẫn lẫn nhau là không thể phủ nhận. Không tốt chút nào, ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này... ta thật sự phải nghiêm t...!"
Kể cả khi vẻ mặt Gabriel hiện lên cái ý muốn chiến đầu, cái thái độ vô tư lự của hắn vẫn không thay đổi. Ngay lập tức, có một cái gì đó xẹt qua người hắn.
Và trong khoảng khắc tiếp theo.
"Nggaaah!! Cái? Gì!? Cái quái gì vậy?"
Một cơn đau 'nhói cực' chạy xuyên qua lưng Gabriel, làm cho hắn hét lên.
Đó là một "cơn đau" mà hắn chưa từng trải qua. Đó là một khái niệm xa lạ với một tổng lãnh thiên thần đến từ Thiên Đường, và hầu như chưa hề bị con người làm bị thương.
"Ca-ca-cái gì....?"
Cánh tay trái của Gabriel bị cắt trúng, dù là rất rất rất nông.
Tuy nhiên, đây là một sự việc mà Gabriel hoàn toàn không ngờ tới. Mới lúc nãy, hắn còn tỏ ra không có gì khi tay không cầm lấy lưỡi kiếm.
"...Vậy ra máu của thiên thần cũng đỏ như của chúng tôi, huh."
Emi, Anh Hùng Emilia Justina, quay lại mặt đối mặt với Gabriel lần nữa sau khi cô vung kiếm để máu trên đầu kiếm Better Half văng đi.
"Rời khỏi đây đi, Gabriel. Tôi không có ý muốn chống đối lại Thiên Đường đâu. Tôi chỉ không muốn thấy một đứa bé khóc mà thôi."
Emilia vừa nhìn xuống đất vừa nói.
"Ta-ta không thể... ta cũng có lý do không thể rút lui của mình. Cô có biết là ta đã tìm kiếm mảnh Yesod bao nhiêu thế kỉ rồi không?"
"Ồ? Thế ý ngài là ngài vẫn muốn đánh với tôi bằng thanh kiếm đó ư?"
"!!"
Toàn bộ tự tin trên mặt Gabriel bay sạch.
Thanh kiếm được viết trong các văn bản linh thiêng, Durandal, một thanh kiếm có thể cắt đứt bất kì thứ gì, và giờ thì lưỡi kiếm của nó đã bị chặt đứt, trông chẳng khác gì tình trạng ban nãy của Better Half.
Và như thể để sỉ nhục vết cắt đó, một vết nứt bắt đầu chạy từ vết hở đến giữa thanh kiếm, và cả thân kiếm tan ra như một đống tro tàn.
"...Có-có vẻ như ta phải rời khỏi thật rồi nhỉ."
Gabriel bỏ cuộc một cách dễ dàng đến đáng ngạc nhiên.
"Nhưng dù cho ta và Sariel đã bỏ cuộc đi nữa, thì một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ thu thập đủ tất cả các mảnh của Yesod. Bọn ta sẽ chỉ để cho cô giữ lấy mảnh này cho đến lúc đó."
"Nghe cứ như một con chó thua cuộc ấy. Mà tôi vẫn chưa hiểu một điều. Giống như ma vương đã hỏi, sao ngài lại thu thập chúng một cách liều lĩnh trong khi chẳng có chuyện gì xảy ra cả, kể cả khi chúng đã bị thất lạc hơn hàng trăm năm?"
Gabriel há hốc mồm trước câu hỏi của Emi.
"...Thiệt hả? Cô thiệt sự hỏi ta câu đó hả?"
"?"
Bị lúng túng, Emi nhìn chằm chằm vào Gabriel.
"...Cô nên nghĩ về việc cô là ai đi. Và cả cái ý nghĩa của trận chiến mà cô vừa đánh với ta. Nếu cô làm như thế, một ngày nào đó cô sẽ hiểu thôi."
Gabriel đáp lại bằng một câu trả lời khó hiểu, rồi thình lình đẩy thanh Durandal đã vỡ lên giữa trời trước khi Emilia kịp nói thêm bất cứ điều gì.
"Ta hy vọng rằng khi cái ngày đó đến, cô sẽ chọn 'giữ gìn hoà bình của thế giới'. Có vậy..."
Ánh sáng bắt đầu toả ra từ tay hắn.
"... chúng ta mới không lặp lại cái bi kịch 'Đại Ma Vương Satan'." (Trans: ụa oa... mún biết quá đêêê >.<!!)
"Gì-gì cơ!?"
Cả bầu trởi ngập tràn trong ánh sáng, khiến cho Maou và Suzuno phải quay mặt đi một lúc.
Cái cảnh tượng đấy cũng có thể xem là một vụ nổ ánh sáng, nhưng khi mà họ nhìn lên nơi mà ánh sáng đó phát ra, họ thấy có gì đó đang rơi xuống.
Suzuno bật người từ mặt đất và bay lên đến gần cái thứ đang rơi đó.
"E-Emilia!?"
Suzuno lập tức nhận ra cái thứ đang rơi là con người, chính xác hơn, là Emilia.
Cô chẳng thể biết được Emilia đã bị thương hay chỉ bất tỉnh trước vụ nổ ánh sáng ban nãy. Mà dù sao thì, Suzuno cũng đã bắt được Emilia, và cơ thể người anh hùng lịm đi trên tay cô ấy.
"Emilia! Cô có sao không!?"
Trông Emilia lúc này cực kì yếu ớt, nhưng cô vẫn mở mắt ra ngay khi nghe tiếng Suzuno gọi.
"...Bell?... Ừ, mọi chuyện đều ổn cả... hay ít nhất, là tôi ổn. Và Gabriel đi rồi."
"Hả?"
Sốc trước những gì Emi vừa nói, Suzuno nhanh chóng nhìn lên chỗ ánh sáng còn lưu lại từ vụ nổ.
Ở đó, cô chỉ thấy một vệt sáng, và cái bầu trời thường ngày ở Sasazuka. Chẳng một ai ở trên đó cả, và tất nhiên là cả Gabriel.
Tuy nhiên, Suzuno vẫn chưa an tâm.
Chẳng có ai ở đó.
Chỉ có mỗi Suzuno và Emi ở giữa bầu trời.
"Này Emi!"
Tiếng gọi tên cổ vang lên từ phía dưới, và thậm chí chẳng cần nhìn, cô cũng có thể nói rằng giọng nói đó tràn đầy sự tuyệt vọng.
"Alas Ramus đâu rồi?"
"..."
"Chuyện gì đã xảy ra với Alas Ramus rồi?"
"..."
Nhìn Emi và Suzuno chầm chậm đáp xuống, cậu không hề nhận ra giọng mình càng lúc càng lớn.
Emi quay mặt đi với một vẻ mặt cay đắng, và Maou lạnh hết cả sống lưng.
"Không... Gabriel đã..."
Emi không trả lời.
Và thay vào việc trả lời,
"Uuuuugh... mình phải làm sao đây...?"
Emi chỉ khẽ rên rỉ với bản thân mình bằng một cái giọng mà chẳng ai có thể nghe thấy.
***
"Này Chii-chan,"
Ca của Chiho vừa hết, và cô được Kisaki gọi lại.
"Oh, Kisaki-san? Chị vất vả rồi ạ."
"Ừm, em cũng vậy. Chị nói chuyện với em một lát được không?"
"Tất nhiên rồi. Thế chị muốn nói chuyện gì?"
Giờ là 9 giờ tối. Chiho cũng đã mường tượng được ra chuyện mà Kisaki sẽ nói với mình.
"Đứa bé trở về với người thân của nó rồi hả?"
Suy đoán của Chiho hoàn toàn chính xác.
"Chị cũng nhận ra nhỉ?"
"Cậu ta... biết nói thế nào nhỉ... trông y như một cái xác không hồn."
Họ đang nói về Maou.
Maou đã hoàn toàn mất đi sự sống. Cậu ta liên tục phạm phải những lỗi nhỏ nhặt, cẩu thả, giọng nói thì hoàn toàn không có sức sống, và cái thái độ thiếu cần cù đó hoàn toàn trái ngược với vẻ thường ngày của cậu đã khiến cho Kisaki thực sự rất lo lắng.
"Chị còn tưởng là chúng ta phải chờ cho cậu ta tự mình giải quyết cảm xúc của bản thân, nhưng thế này thì không ổn chút nào... Xin lỗi nhé, Chii-chan, nhưng nếu Maou cứ tiếp tục như thế này, em giúp chị để mắt và bám sat lấy Maou nếu cậu ta có phạm thêm bất kì lỗi nào, được chứ?"
"Vâng, tất nhiên rồi ạ."
"Có lẽ là hồi trước chị khắc khe với nó quá. Nhưng chị cũng không thể đột nhiên tỏ ra dễ dãi với cậu ta được."
"Ổn mà. Maou-san biết rằng chị nói những điều đó đều là vì muốn tốt cho cậu ấy, Kisaki-san. Em phải về giờ ạ. Cho em xin phép."
"Ừ, đi đường cẩn thận."
Chiho rời khỏi cửa hàng sau khi chào hỏi Kisaki, kiểm tra đồng hồ, và bắt đầu hướng về ga Sasazuka.
Alas Ramus đã biến mất.
Maou đã thấy Emi một mình quay trở lại sau khi cô đuổi theo Gabriel ra khỏi phòng trọ.
Cậu suy sụp hoàn toàn.
Chiho chỉ mới được nghe về trận chiến với Gabriel lúc sáng từ Suzuno.
Điều đầu tiên chờ đợi Chiho khi cô đi đến Villa Rosa Sasazuka vào buổi sáng là...
"Alas Ramus đã... biến mất."
Những từ ngữ choáng váng, ngắn gọn của Suzuno.
Suzuno, Ashiya, và Urushihara đều đang ngồi ở cầu thang bên ngoài, dường như đang rất bối rối, và cái tường ở tầng hai thì có một cái lỗ bự chà bá.
Chiho thì đã quen với mấy cái sự kiện siêu nhiên mà người từ thế giới khác mang lại cho họ một cách cố định, và biết ngay rằng đó chính là tàn dư của cuộc chiến.
Cô cũng thoáng tự hỏi tại sao chẳng có lấy một người hàng xóm nào gần đó để ý và báo lại cho cảnh sát, nhưng đó là điều mà cô ít quan tâm nhất.
"A-Ashiya-san, cái..."
"Chủ nhân của tôi... an toàn. Ngài ấy đang ở bên trong Ma Vương Thành... nhưng ngài ấy bảo là muốn được ở một mình."
"Chuyện gì đã xảy ra... với Alas Ramus-chan? Cái tên Gabriel đó đã làm gì?"
Chiho nhanh chóng mang tên của Gabriel ra mà nói.
"Chúng tôi không biết. Emilia cũng hoàn toàn mất ý chí luôn rồi, giống như Maou vậy."
Urushihara là người trả lời.
"Cái viễn cảnh khả thi nhất là Alas Ramus đã bị Gabriel bắt đi rồi."
"Ôi-ôi không!"
Chiho thốt lên một cách đau đớn.
"Lần này, chúng ta bị bọn thiên binh giám sát, nên chẳng có thời gian hay phương pháp gì để Maou lấy lại ma lực. Tôi cũng không thể tưởng tưởng ra được rằng Emilia có thể cân nổi hộ vệ của Cây Sinh Mệnh... May mắn là cả Emilia và ma vương không bị thương gì nghiêm trọng... nhưng đáng buồn thay, có vẻ như Alas Ramus đã bị bắt đi thật rồi."
"Nhưng có khi đây là biện pháp tốt nhất thì sao? Nếu Alas Ramus thực sự là mảnh vỡ Yesod Sefira, thì Gabriel mang con bé về cũng là lẽ thương mà thôi. Ý tôi là, ngay từ đầu chúng ta đã không có trách nhiệm hay bổn phận phải chăm sóc con b..."
"Urushihara-san!"
Chiho chặn Urushihara lại bằng một tiếng hét trước khi cậu kịp nói thêm câu nào.
"Tôi thách cậu nói thêm bất cứ lời nào đấy!"
"...Tôi đã làm gì chứ?"
Urushihara bĩu môi hờn dỗi, nhưng cũng nghe lời Chiho và ngậm cái mồm lại.
"...Chuyện gì đã xảy ra với Yusa-san?"
"Emilia về nhà rồi. Cô ấy bảo hôm nay còn phải đi làm... tôi hiểu rằng quần áo và hành trang của cô ta đã bị rách tả tơi... nhưng... đúng là mụ phù thuỷ vô tâm..."
Ashiya đáp lại với một chút sức lực.
"Sasaki-san, cô hãy đến trường đi ạ. Chủ nhân của tôi..."
Ashiya nhìn vào cái lỗ trên tầng hai với vẻ mặt thương đau.
"...chắc hẳn lúc này không muốn nói chuyện với bất kì ai đâu."
Chiho cũng không thể kìm lòng mà nhìn lên cái lỗ, và trong giây phút đó, cô cảm thấy một cảm giác lạ lẫm xuất hiện trong tim mình, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.
"Em-em xin lỗi... em đi ngay đây ạ."
Chiho cố che lấy những giọt nước mắt của mình với cái cúi đầu vội vã, và cô rời khỏi khu phòng trọ.
"Alas Ramus-chan..."
Chiho lẩm bẩm tên của cô bé táo khi cô đang hướng đến trường mình, và nước mắt cô lại trào ra.
Dù mới quen con bé chưa được bao lâu, nhưng cả cô cũng cảm thấy một sự mất mát lớn trong lòng mình. Cô không tưởng tượng được cảm giác của Maou lúc này thế nào, vì cậu là người mà con bé xem như người cha dấu yêu.
Trong cái lúc như thế này, Chiho lại chẳng thể ở bên cạnh Maou.
Từ tận đáy lòng, cô khinh miệt cái sự vô dụng của mình.
"... Ồ, có tin nhắn."
Chiho cảm thấy điện thoại rung lên trong cặp mình, cô lau đi giọt nước mắt, và lấy cái điện thoại ra.
"Yusa-san?"
Tin nhắn đến từ Emi. Cô ấy bảo rằng hôm nay muốn gặp Chiho, lúc nào cũng được.
Chiho đã nhắn lại rằng sau giờ học thì cổ phải đi làm đến tối, nhưng nếu ổn thoả thì Chiho vẫn có thể gặp Emi. Và nếu Emi không có vấn đề gì về thời gian thì chẳng có lý do gì mà hai người không thể gặp nhau.
Và lúc này, Chiho thấy Emi đang đứng kế trạm ga Sasazuka khi cô đang trên đường đi làm về.
"Yusa-saaan! Xin lỗi! Em đã bắt chị đợi ạ!?"
"Chiho-chan, xin lỗi vì đã bắt em phải gặp chị dù rằng em đang rất mệt."
Tuy nhiên, dáng vẻ Emi trông còn mệt hơn Chiho mấy lần.
Chiho tự hỏi phải chăng sự mất mát về Alas Ramus đã khiến cô ấy suy sụp theo hướng riêng của mình.
"Không đâu, em ổn mà... nhưng có chuyện gì sao ạ?"
"Um, thì... chúng ta có thể nói chuyện trong tiệm Eccentric Sihol đằng kia không, chị sẽ đãi. Chị thấy bên trong có một cái buồng trong góc."
"Huh? Ồ, vâng, được ạ..."
Họ bước vào Eccentric Sihol trong cái chợ kế trạm Sasazuka, Emi gọi một ly cà phê, còn Chiho thì là một ly sữa đậu nành latte [8].
Emi chọn cái buồng trong góc nơi mà có ít người qua lại, thả người lún sâu vào trong miếng nệm, rồi thở một hơi thật dài.
"Em đã nghe về chuyện xảy ra hồi sáng chưa?"
Emi đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức, vá cái chủ đề của cuộc đối thoại này cũng chả có gì đáng ngạc nhiên. Chiho gật đầu với một vẻ mặt đau đớn.
"...Em có ghé qua phòng trọ của họ."
"Ra thế..."
"Ưm... cuối cùng thì... Alas Ramus đã bị bắt đi thật rồi sao?"
"..."
Trán Emi nhăn hẳn ra, với một cái vẻ cau có còn hơn Chiho.
Chiho nghĩ rằng cái vẻ mặt đó nghĩa là xác nhận.
"...Nếu như chị mạnh hơn..."
"Không, đó không phải là lỗi của chị đâu, Yusa-san..."
"...Nếu như chị có đủ khả năng để tự mình đánh bại Gabriel, thì chuyện này đã không xảy ra."
"Làm ơn, đừng tự trách bản thân mình nữa..."
"Không, đây là điều không thể tránh khỏi. Đây chính là hậu quả của sự kém cỏi của chị."
"mẹ ơi, mẹ ổn chứ ạ? bụng mẹ đau sao?"
"Yusa-san..."
"chii-neecha, mẹ em bị đau ạ? mẹ em có bị đau hông?"
"Không, không phải đau. Cảm xúc của chị ấy... khoan đã, cái!?"
"ou?"
Kế bên chân Emi và Chiho là....
"Whaaaaaaaat!? !?"
Chiho cố đứng lên tại chỗ, và đầu gối cô đập vào gầm bàn, mém tí nữa làm đổ lun ly sữa đậu nành latte.
"Au!"
Cô mất thăng bằng và ngã xuống sàn.
"chii-neecha, chị có sao hông!?"
Đôi tay nhỏ bé, thanh mảnh như lá cây thích của con bé vỗ về mặt của Chiho.
"Alas Ramus-chan!!"
Chiho hét lên, trong khi vẫn đang choáng váng trên sàn.
"Huh? Nhưng làm thế nào mà? Tại sao? Sao Alas Ramus-chan lại ở đây?"
Chiho nhìn lên, và thấy Emi đang chống cằm mà nhìn sang chổ khác với cái mặt đỏ lè xấu hổ.
"Em không sao hết này! Tốt quá rồi!!"
"wapu!"
Chiho thốt lên sung sướng và ôm chặt lấy Alas Ramus.
"Như-nhưng, tại sao? Maou-san, Suzuno-san, và Ashiya-san đều nghĩ là Alas Ramus-chan đã bị bắt đi, chị có biết không!?"
Cái tên Urushihara khó ưu kia thì chẳng đủ quan trọng để nhắc đến trong cuộc đối thoại.
"...Cả chị cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này."
Emi bắt đầu giải thích, trong khi vẫn đang nhìn sang chỗ khác.
Cái lúc mà Alas Ramus phát ra ánh sáng chói loà của con bé, Emi cảm thấy một cảm giác kì lạ trong thanh kiếm của cô.
"Alas Ramus đã ăn thanh kiếm thánh."
"...Cái gì cơ?"
Alas Ramus, đã ăn, thanh kiếm thánh.
Chiho mở to mắt ra, cô không hiểu bằng cách nào mà chủ từ, động từ và tân ngữ lại có thể dùng để tạo thành một câu như thế.
"Con bé làm mọi thứ rối tung lên như thế này, giống như con bé đang ăn một ổ bánh mình hay gì đó. Em có thể tưởng tưởng nổi chị hoảng thế nào khi thấy con bé làm thế không?"
"..."
Chiho thậm chí chẳng thể tìm thấy một từ để đáp lại.
"Mà, cái đó dường như là cái mà em sẽ gọi lại 'sự kết hợp của các mảnh Yesod', Gabriel và chị chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, và cả hai cứ thế mà đứng hình luôn trên trời."
"con sẽ mãi pên mẹ!"
"Và rồi, thì, các mảnh Yesod hợp nhất lại với nhau, nhưng thanh thánh kiếm cũng là một phần của cơ thể chị, thành ra là..."
Emi lấy người mình che Alas Ramus lại, để những người trong quán không thấy con bé, và cô đặt tay lên trán nó. Rồi thì,
"wabu!"
Alas Ramus mất đi hình dạng của mình, và trở thành một đám mây ánh sáng.
Một thanh đoản kiếm đẹp đẽ hiện ra trong tay phải của cô ấy trong cái khoảng khắc Chiho chớp mắt vì sốc.
Nói ngắn gọn thì, cái thứ dường như là kiếm thánh có một sự khác biệt đáng kể so với hình dạng ban đầu của nó. Cái hình tròn gắn trên thanh kiếm sáng còn mạnh hơn trước.
Cánh tay phải của Emi có một cái giáp tay tuyệt đẹp, và...
"mẹ ơiiii mẹ làm con sợ!"
Thanh kiếm vừa nói chuyệm.
"...Nó-nó vừa nói... khoan, đã? Hả? Thế, có nghĩa là..."
"Yep."
"chii-neecha, em nhìn có ngầu hơm?"
"...Alas Ramus trở thành một phần của thanh thánh kiếm, và cả diệt quỷ phục."
Chiho há hốc mồm, không ngậm lại được.
"Thế-thế sao chị không nói cho Maou-san và những người khác biết về chuyện này? Hôm nay Maou-san hoàn toàn như cái xác không hồn luôn ấy, và cả hôm qua với hôm nay, Maou-san hoàn toàn chẳng làm được việc gì ra hồn cả!"
"Ô, thiệt hả? Vậy là cậu ta đang đau khổ thiệt?"
"Tất nhiên rồi! Cậu ấy rất thương con bé..."
"Heheh, xin lỗi. Nhưng chị nghĩ như thế này thì tốt hơn. Cho cả cậu ta nữa."
Và rồi, thanh kiếm trên tay Emi biến mất, và Alas Ramus lại xuất hiện trước mặt Chiho.
"Cậu ta phải học nỗi đau của việc mất đi một thứ giá trị."
Khi cái ánh sáng phát ra từ sự chuyển đổi của Alas Ramus mờ dần đi, Emi nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
"Gabriel cũng khóc lóc xin hàng. Mà, thậm chí Sariel với Ánh sáng Thiên sứ Sa đoạ cũng thẩy đẩy được thanh kiếm thánh ra khỏi người chị, nên họ chẳng thể làm được gì cả. Thứ mà Maou và Suzuno đã thấy chỉ là Cổng mà Gabriel mở ra khi đang cãi lại như con nít tiểu học thôi... và dù sao thì, đây mới là điều mà chị cần phải nói với em."
"...Huh... o-okay, là gì thế ạ?"
Chiho vẫn đang cổ hiểu ra tình hình, nhưng Emi thì lại nói khá nhanh.
"Alas Ramus đã hợp nhất với thánh kiếm, nhưng, như em vừa thấy đấy, con bé không có một mức độ độc lập chính xác."
"Vâng."
"Và... đây là điều mà con bé đã nói trước khi hợp nhất... nhưng có vẻ như con bé đã hiểu lầm khi mà chỉ bảo rằng sẽ mãi ở bên cạnh 'ba' nó..."
Chiho thốt lên một tiếng ngắn ngủi sau một lúc im lặng.
"Gì cơ?"
"Suốt cả ngày con bé cứ đòi gặp ba nó, kể cả khi chị đang làm việc. Nó cứ quấy trong đầu chị suốt thôi. Nhưng nếu chị để nó lại chỗ Ma Vương Thành, chị sẽ không thể nào dùng được kiếm thánh nếu có chuyện gì xảy ra."
"Thế quái nào?"
"Và nhất là cả ngày hôm nay, Rika cũng hoàn toàn ngơ ngác, nên chị không thể xin lời khuyên của cổ."
"Suzuki-san ngơ ngác á?"
Cô ấy cứ dòm cái điện thoại với vẻ mặt lo lắng suốt cả ngày. Buổi sáng, bữa trưa, và cả khi tan ca nữa."
Emi làm một ngụm cà phê và rồi lại làm vẻ mặt băn khoăn một cách vô vọng.
"Tóm lại là, nếu cứ tiếp tục thế này, thì chị sẽ thất bại như một nữ nhân viên công sở và cả như một anh hùng! Chị phải đánh bại ma vương, nhưng thế có nghĩa là Alas Ramus phải giết chính 'cha' của nó, mà trước hết, nếu con bé vẫn là một phần của thánh kiếm của chị và vẫn hiểu lầm chuyện giữa chị và Maou, con bé sẽ cứ la hét trong đầu chị và làm chị điên mất thôi... chị giờ chả biết làm gì nữa rồiiiiii..."
"Nghe cứ như chứng rối loạn thần kinh của các bà mẹ ấy..."
Những lời than vãn dữ dội đến từ vị anh hùng gánh trên mình thanh kiếm thánh. Đầu Chiho cũng bắt đầu đau. Cô ấy chẳng thể làm gì để giúp Emi cả.
Chiho chẳng thể giúp gì, nhưng cô cũng không ngại được đổi chỗ với Emi đâu.
"Em không biết thế này có giải quyết được vấn đề của chị không, nhưng..."
"Là gì thế?"
Chiho bắt đầu đáp lại một cách bình tĩnh, trong khi EMi thì hớn hở lắng nghe.
"Nếu chị dọn đến cái phòng còn trống (trans: còn phòng á?) ở dãy phòng trọ của Maou, thì ít nhất Alas Ramus sẽ đạt được mong ước của mình."
"Chị cảm giác như mình thua cuộc khi làm như thế đấy, nên nhất định ứ dọn đến đâu!"
"Đừng có trẻ con như thế, Yusa-san!"
"Nhưng mà...."
"chuyển zề nhà ba!"
Alas Ramus, bé gái táo, tiếp tục tỏ ra hạnh phúc mà không hề hay cái rắc rối của thế giới người lớn và rắc rối khó xử của mẹ nó.
"Lại cái trò đốt lửa đó nữa á?"
Khi Emi và Chiho đến Villa Rosa Sasazuka, mặt trời cũng đã lặng dần, cơ mà những tia nắng cuối ngày vẫn cố rọi phơi Emi và Chiho cho bằng được. Maou đang đốt một bó ogara ngay kế bên cầu thang và nhìn vào làn khói bằng một cặp mắt vu vơ.
"Sao cô không học về văn hoá Nhật Bản một chút đi? Cái này gọi là lửa đưa tiễn."
"Lửa đưa tiễn? Được thôi... thế đốt nó để làm gì?"
"...Để gửi những linh hồn tổ tiên trở về thế giới khác sau khi họ đến đây bằng lửa chào mừng. Theo truyền thống thì người ta làm cái này vào cuối lễ hội Obon, nhưng tôi không nghĩ ai đó sẽ gặp rắc rối nếu tôi làm sớm một chút đâu."
Maou thốt ra một tiếng thở dài.
Ở bên khoé mắt cô ấy, Emi thấy Maou đang yếu ớt mà giữ lấy tấm ảnh khung gập với tấm hinh mà ba người họ chụp cùng nhau.
"Alas Ramus đến bằng lửa chào mừng, nên đó là lý do. Nhưng... cuối cùng thì, cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Chúng tôi còn chưa được dùng nó lấy một lần."
Maou nhìn vào cái ghế nhựa dành cho trẻ em mà cậu đã gắn vào Dullahan II, cái mà đang ánh lên cái ánh sáng màu trắng của ánh tà dương mùa hè.
Một ngọn gió đêm hè nhẹ nhàng thổi đống tro bay vào giữa trời.
"Tôi không muốn nói chuyện với cô. Đi đi."
"Ta biết. Nhưng ta muốn hỏi ngươi vài điều, đó là lý do mà ta ở đây. Giờ thì trả lời này."
"..."
Maou nhìn xuống một cách khó chịu, nhưng lại chẳng nói gì. Emi tiếp tục nói.
"Mảnh bùa mà du hành giả nhận được từ thiên thần, cậu ta đã làm gì với nó sau khi trở thành vua?"
"..."
Maou khẽ rên rĩ, với một đôi mắt chán nản và tuyệt vọng.
"Ta muốn dùng nó như để tham khảo. Nhưng nếu có ẩn ý gì sâu xa bên trong thì ngươi có thể nói ta nghe được không?"
"Vậy là cô chỉ đến để xát muối lên vết thương của tôi à?"
"Ừ. Cứ nghĩ như ta đến để cười vào cái mặt của một tên ma vương đang vô cùng xuống tinh thần đi."
"Thật tình, anh hùng và thiên thần mấy người chẳng biết xấu hổ là gì cả."
"Bọn ta biết còn nhiều hơn bọn quỷ đấy."
Chiho lặng lẽ dõi theo cái mạch đối thoại đang mở rộng ra.
Maou chẳng phản ứng lại bằng sự giận dữ, nhưng bắt đầu lầm bầm sau một khoảng lặng ngắn.
"...Sau khi lên làm vua, du hành giả đã quên mất mảnh bùa. Và khi cậu trở lại là một du hành giả kiệt quệ, vô vọng như trước kia, mảnh bùa lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt cậu ấy. Lần này, cậu cố hết sức để trân trọng nó, nhưng có lẽ do những việc mà cậu đã làm khi còn là vua quá xấu xa, nên mảnh bùa đã bị lấy mất khỏi tay cậu. Có lẽ."
"Hm, tôi hiểu rồi. Nhưng du hành giả đó đã nhận ra rằng mảnh bùa đó quý giá như thế nào với cậu ta chưa?"
"...Cô có ý gì hả?"
Maou chằm chằm nhìn xuống Emi, và ánh mắt của cậu ta đầy tính khiêu khích.
Tuy nhiên, không hiểu sao mà, không giống như vài phút trước, khi mà cô còn nói móc Maou các kiểu, mặt Emi đỏ ửng lên và cô tránh 'mắt chạm mắt' với Maou.
"...Gì?"
Maou không hiểu thái độ của Emi.
"Nên lần này, tôi sẽ trân trọng nó. Thấy thế nào?"
"Ta cũng nghĩ thế."
Chiho lần đầu lên tiếng.
"Hai người đang nói chuyện gì thế ạ...?"
Maou hoàn toàn bị bối rối trước hành động khó hiểu của Emi và Chiho.
"Mà, em thì không biết báu vật của du hành giả là gì, nhưng nó rất là quan trọng với cậu ta, đúng không?"
Emi dang rộng đôi tay mình ra, một thứ ánh sáng mờ nhạt bắt đầu rực lên.
"Giờ thì ngươi đã hiểu được nỗi đau khi mất đi điều gì đó quý giá chưa? Nếu đã nhận ra rồi thì, lần này ráng mà trân trọng cho tốt đấy."
Một phép màu nhỏ bé hiện ra trước đôi mắt choáng váng của Maou.
"ba ơiii!"
Maou hoàn toàn sốc bởi bé gái xuất hiện từ trên ngọn lửa đưa tiễn, và cậu đứng hình tại chỗ, với cặp mắt mở ta chả khác gì một con bồ câu bị bắn bởi một cái ná.
"Alas Ramus...? Cái.... này, cái..."
Maou loảng choảng khi cậu đứng dậy, đến cả nắm cũng nắm không vững, làm cho tấm hình cũng rơi xuống lầu.
Alas Ramus, cô bé ngỡ như đã bị bắt đi, không hề thích cái việc mà cậu vừa làm.
"đừng ba ơi! đừng vứt nó, mặt đất zơ nắmm!"
Cô bé nhanh chóng lượm tấm ánh lên và ôm vào lòng mình.
"Na-Này, có, có thật là con đó không? Có thật là Alas Ramus đó không?"
Maou khuỵu gối xuống, và sờ khắp đầu, mặt, và vai con bé, trong khi cô bé thì vẫn ôm lấy tấm ảnh.
"ba dừng lại, ột oá yk!"
Cái từ "nhột" quá khó để Alas Ramu nói.
Alas Ramus cười to thành tiếng như một con cún con, và nắm lấy tay Maou bằng cái tay còn lại.
"...Chuyện là thế đó."
Lời của Emi chẳng chạm được đến tai Maou.
"Ta muốn cho ngươi dằn vặt thêm một lúc nữa. Nhưng Alas Ramus cứ đòi gặp bố, và ta cũng chẳng muốn làm ác như quỷ đâu, nên ta chả còn cách nào khác ngoài việc đưa con bé đến đây. Ngươi nên biết ơ... này,"
Đang thao thao bất tuyệt thì chợt, cô ấy phát hoảng trước cái điều không thể tưởng tưởng nổi đang xảy ra ngay trước mặt mình.
" Ngươi đang... khóc... đấy à?"
"Ba-ba hiểu rồi, vậy là con không có bị đưa đi..."
"Huh? Gì thế? Huh?"
Maou vừa chạm mặt mình vừa hỏi, và cậu nhận ra một dòng nước mắt đang chạy xuống. Cậu đã không khóc kể từ cái ngày mà cậu gần như mất đi mạng sống của mình rất lâu từ trước.
"Sao-sao ngươi lại khóc, ngươi chẳng phải là quỷ vương hay sao? Ngươi bị ngốc à!? Dừng lại đi!"
Emi hoàn toàn mất hết xan đảm trước phản ứng của Maou, và chẳng biết nên phản ứng lại thế nào, nên cô đành chế nhạo cậu.
"ba ơi, ba đau bụng ạ? bụng bị đau ạ?"
Alas Ramus cũng để ý những giọt nước mắt của Maou, và nhìn lên cậu với cặp mắt cũng đang rưng rưng.
"Um, là nó đó, phải, giống như là, một vụ tai nạn hay gì đó, và..."
Mặt khác, Maou cố che đi những giọt nước mắt của mình trong khi đang biện minh.
"Maou-san, anh đang hạnh phúc đúng không? Bởi vì Alas Ramus-chan đã quay trở lại?"
Chiho mỉm cười, lời đoán của cô bắn trúng phóc.
"Anh có khóc, đúng không? Khi mà anh cảm thấy thực sự hạnh phúc."
Maou lơ đãng nhìn vào Chiho.
"Giờ thì anh lại hiểu thêm một điều về cái thế giới này rồi nhỉ?"
"chii-neecha, ba ổn chứ ạ? bụng ba không sao chứ?" Alas Ramus hỏi với đôi mắt đẫm lệ, và Chiho xoa đầu con bé.
"Không sao đâu. Chỉ là ba em đang hạnh phúc khi lại được gặp em mà thôi, Alas Ramus-chan."
"Anh-anh không có khóc!"
Maou thình lình đứng dậy và hét lên.
"Ai-ai khóc cơ chứ!? Anh đã biết! And là ba con bé! Anh đã biết là Gabriel cùng đám lính của hắn bỏ chạy mà!"
Cậu ta cố tỏ ra cứng rắn, nhưng thế này thì cả môt đứa nhóc tiểu học cũng chả thèm tin.
"wabu!"
Cách Maou ẵm Alas Ramus lên có hơi thô lỗ.
"Anh-anh cũng đã chuẩn bị bữa tối cho Alas Ramus rồi! Ê! Ashiya, Suzuno! Ăn tối! Đến giờ ăn tối rồi!"
Cậu chạy lên lầu mà không thèm dập cái đống lửa cậu đốt ban nãy.
"...Thật không thể tin được hắn làm màu như thế chỉ để tỏ ra cứng rắn. Nhưng hắn bảo ăn tối, nghĩa là ăn trong cái phòng đó á?"
"Em có nghe bảo là từ lúc này, họ sẽ sang phòng Suzuno-san ăn tối. Nhưng khi đi ngủ thì họ quay về phòng của mình. Anh ấy còn nói cái gì như 'đang hè, nên ở bển lạnh hơn'."
"Nghe giống họ thật."
Emi nở một nụ cười gượng, và nhìn lên lầu hai của Villa Rosa Sasazuka.
Thấy Maou phản ứng lại theo cái vẻ thường ngày của cậu, Emi cũng không thể không thừa nhận rằng, cô cũng đã thấy an tâm hơn phần nào.
Bí mật về Thánh kiếm của Emi, Better Half, vẫn chưa có lời giải, và cô cũng không biết làm sao mà nó lại có liên quan đến "Đại Ma Vương Satan" mà Maou với Gabriel từng nhắc đến.
Trong lúc đó, cái giọng hò hét ầm ĩ của Ashiya và mấy người còn lại có thể nghe thấy rõ to trên lầu.
"Nhưng... thế quái nào mà việc này vẫn chưa được báo lại nhỉ?"
"Phải ha, nhắc mới nhớ...Em có nghe bảo người ta tò mò nhìn vào hết lần này đến lần khác, nhưng ngay từ đầu, toà nhà này đã rất cũ rồi... Mà nếu họ gọi cho cảnh sát thì chả khá gì rước thêm phiền phức vào thân, cơ mà em nghĩ là họ sẽ ổn thôi."
"Có lẽ em nói đúng. Dù gì thì cũng có thể thấy trước được rằng chị sẽ là người chăm sóc con bé trong tương lai, nên chị nghĩ đây không phải vấn đề của mình."
"mẹ oiiiiiiiii! chii-neeeechaaa! ăn tốiiiii! ăn tối nèèèèèè!
"Alas Ramus! Coi chừng đó, nguy hiểm đấy! Kẻo chụp ếch như mẹ con giờ!"
Alas Ramus gọi tên Emi và Chiho từ trên đầu cầu thang tầng hai. Maou ôm lấy con bé từ phía sau.
"Này, ăn chung đi. Suzuno nấu đó, nên tôi hứa bọn này chả giở trò gì bậy bạ với đồ ăn đâu."
"... Cô sao thế?"
"Tôi đã trở thành mẹ của con bé, nên tôi cũng phải chắc rằng con bé được ăn uống đàng hoàng," Emi vừa nói vừa cẩn trọng bước lên cái thang.
Emi cũng cảm nhận được Chiho đang bước theo sau cô ấy với một nụ cười gượng gạo. Có vẻ như cô ấy cũng đã nhìn thấy cái hành động cố tỏ ra vẻ cứng rắn của Emi.
Cô vẫn không hiểu những lời cuối mà Gabriel để lại có nghĩa gì. Tuy nhiên, là một người anh hùng, cô sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ những bữa tối thanh bình như thế này.
Hay là cô có thể nghĩ như thế, trong lúc này.
***
"Đứa bé và thánh kiếm của Emilia hợp nhất ư?"
"Đúng thế, chính xác là thế~! Nghiêm túc mà nói, điều này thực sự rất tệ..."
"Xin lỗi về điều đó. Nhưng dù sao thì, tôi đang nghĩ rằng rốt cuộc thì mình cũng nên tiến thêm một bước với nữ thần của mình. Ngài thấy sao?"
"Uuuugh, ta thật là ngu ngốc khi nghĩ rằng ngài là người có thể lắng nghe ta, dù chỉ là một chút."
"Đừng có giận thế chứ. Nhưng kể cả Ánh sáng Thiên sứ Sa đoạ của tôi cũng hoàn toàn vô dụng rồi, nên tôi chả thể giúp gì được cho ngài."
"Ngài thật là vô dụng."
"Nhưng chẳng phải việc các mảnh Yesod 'Alas Ramus' với 'Better Half' thực sự tệ lắm sao?"
"Chẳng phải vì thế mà ta mới gặp rác rối đó sao!? Chẳng phải vì thế mà ta đang lo lắng đó sao!? Chẳng phải vì thế mà giờ ta đang nói chuyện với ngài đó sao!? Này, ngài không cảm nhận được tính cấp bách của việc này à? Giờ không phải là lúc ngồi ảo tưởng về một người đàn bà phàm tục đâu! Trời ạ! Lẽ ra ta không nên quá dễ dãi với cô gái đó!"
"Cả hai ta đều yếu lòng trước phụ nữa mà, không phải thế sao? Tự dưng tôi cảm thấy có một sự cảm thông kì lạ với ngài."
"Uh-oh, mình muốn đấm thằng này ghê!!"
"Đừng có giận thế mà. Đây, chẳng phải cô ấy rất xênh sao? Đây là tấm ảnh chụp khi cô ấy đang đứng ở chỗ cái giá đựng tài liệu. Tôi còn đem bán nó trên Wahoo Auction với giá 5k yên đó! :v"
"Ta đấm!!"
"Á!"
"Ta đã bảo là, cảm thấy khẩn cấp một chút giùm ta cái đi!"
"Làm sao mà ngài có thể không thấy sự vô giá của của tấm ảnh này cơ chứ... hàiz... nhưng dù sao thì, Emilia không cố tình hợp nhất Alas Ramus với Better, và cũng không biết được giá trị thực sự của việc hợp nhất, đúng không?"
"Đúng vậy, cô ta không nhận ra! Thì sao!?"
Giữ đêm thanh vắng, tại tầng hai của tiệm gà chiên Sentucky đã đóng cửa, đại thiên thần Sariel cùng với Gabriel 'đang hoang loản' vừa nói chuyện vừa ăn cái cánh gà chiên ngụi ngắt.
"Thế nếu ngài đoạt được 'một đôi cánh' khác, thì ít nhất ngài có thể tránh được cái viễn cảnh tồi tệ nhất, đúng chứ?"
"...Chắc chắn rồi. Nhưng đào đâu ra..."
"Humph! Một người sống ẩn dật như ngài sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu. Sao ngài không tìm hiểu kĩ hơn về tình yêu giữa một người đàn ông và một người phụ nữ nhỉ"
"..."
"Đừng có im im mà đấm thế chứ! Ngài mà suy nghĩ một cách bình tĩnh vài giây là sẽ hiểu thôi!"
"Ai!? Ta chẳng có tí ý tưởng nào cả! Và ngươi thì lại làm như mình biết tất cả mọi chuyện vậy, nhưng cái tình cảm của ngươi đã được đáp trả chưa, dù chỉ một lần!?"
"Fufu, tất cả những chuyện cho đến lúc này chỉ mới là luyện tập cho việc biến nữ thần của tôi thành... ặc!!"
"Ngươi nên cố mà trả ơn cho tất cả những lần mà ta dọn dẹp cái mớ hỗn độn mà ngươi gây ra đi!"
"Được-được rồi mà! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Mai tôi còn phải đi làm nữa, nên đừng đánh vào mặt!"
"Đi làm? Ngươi không đùa đấy chứ...? Nghĩ về cái vị trí hiện tại của mình đi. Chắc chắn rằng, cái việc lấy lại kiếm thánh chính là nhiệm vụ được giao phó cho ta để chuộc lại lỗi lầm của mình, nhưng nếu người khác mà phát hiện ra rằng cái lý do của nhiệm vụ không hoàn toàn là do ngươi đã dính vào tình ái với một người phụ nữ trần tục, thì sẽ rất phiền đấy. Ngươi có muốn trở thành như cái người quen của chúng ta không?" Gabriel hỏi với một vẻ khó chịu. Sariel, với một cái má sưng đỏ lè, vừa nhai vừa trả lời.
"Một người đàn ông cần phải chuẩn bị để đối mặt với chúa hay quay lưng lại với cả thế giới vì người yêu của mình!"
"Ta không biết ngài đang nghiêm túc cỡ nào... và? Ai là người mà ta sẽ hiểu nếu ta đi tìm hiểu về tình yêu giữa một người đàn ông và một người phụ nữ?"
"Lúc đầu thì ai là người đã lấy mảnh Yesod đi? Nghĩ theo hướng đó thì ngài sẽ dễ dàng hiểu ra thôi."
Sariel nở một nụ cười trơ trẽn, và tiếp tục.
"Cô ta đã bỏ lại một trong số những chiếc cánh cho con gái mình. Thế thì vị trí của nửa còn lại chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?"."
Sariel vẫy vẫy khúc xương gà mà hắn vừa ăn xong, và nói.
"Nord Justina, cha của Emilia."
Chú thích
↑ Cây sinh mệnh nằm giữa một vùng đất hoang vu trải dài vô tận, vùng đất ấy nằm giữa Lam giới (thế giới màu xanh dương) và Xích giới (thế giới màu đỏ). vùng đất hoang vu ấy là một màu xanh dương sẫm, và Cây Sinh Mệnh cũng mang một màu xanh dương sẫm như vùng đất đó - trong bản Eng họ dùng 'Blue' chứ không phải 'Green'. Mình nghĩ thế :v
↑ Nguyên văn 'Sariel's special ability was an outlier' nghĩa là 'Năng lực đặc biệt của Sariel là ngoại lai/một kẻ ngoài cuộc/ một người tách khỏi nhóm..' và rõ là không hợp tý nào :v
↑ Cơ bản là giữ sao cho rủi ro ở mức thấp nhất ấy mà, ai muốn tìm hiểu thêm về quản lý rủi ro aka Risk Management thì click vô đây :v
↑ Dùng 'ta-ngươi' cầu xin thì không hợp, mà dùng 'tôi-ông' thì hình dáng Gabriel cũng không già đến thế; mặc dù Maou là ma vương nhưng vốn là một con quỷ cấp thấp, nên dùng 'tôi-ngài' chắc ổn
↑ Nguyên văn là "If I act like a gentleman, I actually end up breaking the flag", FlagBreaker (hình như là người bung cờ) là lấy trong bản convert - Thực sự cũng không hiểu rõ câu này lắm; mà cơ bản thì breaking the flag là kiểu 'chào cờ' :v gấp cờ lại rồi mới kéo, khi kéo đến đỉnh cột thì đột ngột bung cờ ra cho nó tung nó bay :v
↑ Đang lúc dầu sôi lửa bỏng nên ếu nể nang ai đâu, mà nếu bác nào thấy gai mắt thì cứ cmt vào, mình sẽ fix ngay cho bớt tục @@
↑ Trong truyện thì thường gọi kiếm thánh là "Evolving Holy Sword, Better Half", tên thì dài mà mình chưa nghĩ ra được cái tên nào ngầu ngầu để thay thế, nên tạm để kiếm thánh Better Half. Cái 'Evolving Silver of Heaven' là thứ mà Giáo hội dùng để nâng cấp 'Holy Sword' lên thành 'Evolving Holy Sword'. Tình hình là sang tuần sau mới có time edit lại từ đầu, nên mọi người cứ nhai tạm :3
↑ Latte: một loại cà phê làm bằng cà phê espresso và sữa hâm nóng, màu trắng đục hơn capuchino