Chương 1.1: Triệu hồi
Độ dài 1,184 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:04
Translator: Hanyu fan
***
Trong khu rừng rậm rạp chẳng có gì ngoài cây cối um tùm xung quanh, một cô gái quần áo rách rưới đang chạy hết tốc lực trên con đường mòn nhỏ hẹp.
“Mình chết mất. Mình chết chắc rồiiiiiiiiii.”
Mặc kệ những vết thương do quệt vào những cành cây và bụi cỏ, cô gái vẫn tiếp tục chạy thục mạng để sống sót trong khi vừa nhìn cảnh tượng lạnh gáy phía sau; Một sinh vật không xác định có vẻ ngoài lai giữa lợn rừng và lợn nhà, lại có nét giống bọ cạp đang không ngừng đuổi theo cô ấy.
Cô gái quay đầu nhìn về phía trước với biểu cảm khổ sở và cố chạy nhanh hơn.
“Mình nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu! Mình nhất định sẽ trả thù!!”
***
Morikawa Ruri. Cô có một người mẹ ngoại quốc bà là một người mẫu, và bố là một nhà ngoại giao.
Trong khi vừa được thừa hưởng từ mẹ mình mái tóc bạch kim và màu mắt xanh biếc như ngọc lưu ly, cô vẫn có khuôn mặt đẹp mang đậm chất Nhật. Có thể nói rằng Ruri là một thành công của quá trình hình thành hợp tử.
Tuy vậy, dường như phần lớn may mắn của cô ấy đã dồn hết cho điều đó rồi thì phải, những tháng ngày trong đời cô nàng lại chẳng hề có hạnh phúc hay điều gì trọn vẹn cả.
Sự bất hạnh của cô ấy không nghi ngờ gì hết là đến từ cô bạn hàng xóm, Shinomiya Asahi.
Hồi đó, Ruri và Asashi vừa bằng tuổi nhau và cả hai đều đáng yêu nữa. Tuy nhiên, mọi người lại quan tâm và yêu thương Asashi hơn.
Không phải là do Ruri cư xử tệ hay gì hết, mà chỉ đơn giản là Asashi được chú ý nhiều hơn thay vì cô mà thôi.
Kể cả giáo viên ở nhà trẻ, bạn bè, và thậm chí cả bố mẹ của họ nữa.
Cứ lần nào nếu giữa hai bọn họ có tranh giành đồ chơi mà cả hai đều thích, thì mọi người sẽ tự động quy cho Ruri là người có lỗi.
‘Đó là bởi vì vẻ đẹp theo hướng ngoại quốc của Ruri trông khó gần hơn vẻ dễ thương thuần Nhật của Asashi, Asashi lại là người dễ thân cận nữa ‘ là cái cớ mà mẹ lý giải cho cô vào thời điểm đó. Mặc dù cô đã chấp nhận nó như là ‘sự thật’ đi chăng nữa, thì sau khi liên tiếp trải qua nhưng điều tương tự lặp đi lặp lại đến hết lần này đến lần khác, thì cô cũng không thể đổ lỗi cho mình được nữa khi bắt đầu xoắn xuýt trong suy nghĩ của chính bản thân.
Và cứ như thế, cho đến tận năm 19 tuổi. Đó là ngày mà cuộc đối đầu giữa hai người mới thực sự bắt đầu.
Ruri mở cửa ra một cách nhẹ nhàng trong khi vừa coi chừng xung quanh.
“Được rồi. Cô ta không có ở đây.”-Ruri
Sau khi xác nhận không có sự hiện diện của Asashi ở đâu cả, Ruri mới bước ra khỏi nhà tràn đầy sinh lực.
Bởi vì bọn họ là hàng xóm, nên họ đã hoàn thành xong thủ tục nhập học vào cùng một trường trung học công lập.
***
Khoảnh khắc mà tôi bắt đầu hối tiếc khi không nhập học vào một trường tư sau lễ khai giảng.
“Nếu con thực sự ghét việc này đến vậy, sao con không nhập học vào một trường tư đi.”
Cô đã thực sự rất ngạc nhiên trước lời nói này của mẹ.
Và thế là, tôi đã nộp đơn nhập học vào trường tư thục dành cho nữ sinh. Tôi thậm chí còn cố tình chọn trường sau khi đã cân nhắc đến tình trạng tài chính của gia đình Asashi, không đời nào họ có thể đột nhiên chi trả nổi tiền học phí đâu.
Với suy nghĩ đó, tôi đã đăng kí nhập học vào một ngôi trường cực kì đắt tiền. Thật không may là, Asashi cái người chính xác ra không nên ở đó… lại ở đó.
Khi tôi hỏi nguyên do vì sao, thì tôi đã bị cô ta quăng cho một cái lí do là ‘Bởi vì mình muốn học chung trường với Ruri’.
“Mình ổn mà. Đừng lo về chuyện đó.”
Đó là những lời mà cô ta đã nó khi tôi hỏi về tình trạng tài chính của gia đình cô ta.
Chỉ với nguồn thu nhập duy nhất đến từ công việc lao động chân tay của bố cô ta, làm thế nào mà cô ta có thể xoay sở để chi trả tiền học phí đó là điều khiến tôi thắc mắc muốn biết. Vậy thế là, với sự hiện diện của cô ta, cuộc sống trung học của tôi lần nữa lại bị phá hủy.
Sau đó, tôi đã học tập một cách điên cuồng để vào được một trường đại học uy tín. Đúng như mong đợi, Asashi đã trượt bài kiểm tra đầu vào, sau đó cô ta đã ngay lập tức làm tư thế ORZ.
Để trốn thoát khỏi Asashi dù chỉ một chút thôi, tôi đã chuyển tới một căn biệt thự gần trường đại học. Tuy nhiên, Asashi cũng chuyển đến khu biệt thự giống tôi.
“Bởi vì mình đã được nhận vào một trường cao đẳng cũng gần trường đại học của cậu nữa, nên mình đã quyết định sẽ ở cùng một căn biệt thự với cậu. Thật xấu hổ làm sao bởi vì phòng cạnh cậu không còn trống nữa.”
Cứ như vậy, nơi duy nhất bình yên với tôi là khi ở trường. Tôi thậm chí còn tự vác thân đến trường trong khi còn chẳng hề có giờ học nào chỉ vì không muốn phải gặp Asashi. Thế nhưng, cô ta luôn luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi tôi rời khỏi nhà. Và thế là sau đó Asashi ảo tưởng rằng chúng tôi thân thiết, tôi đã bị cô ta ép buộc cùng nhau đi đến trường.
Để tránh việc đó, tôi đã cố tình rời khỏi nhà muộn hơn so với bình thường. Nhưng kiểu gì, vẫn bị cô ta tóm được.
Và đây là hiện trạng bây giờ…
“Ruri-chan~ Đợi mình với ~”-Asashi
(Chắc hẳn cô ta phải có khứu giác và thính giác của một con thú hoang dã)
Tôi bước đi nhanh hơn và cố lờ đi sự mê hoặc giống như yêu thuật đến từ đằng sau kia. Đến khi Asashi bắt kịp tôi, cô ta phồng má nhìn tôi.
“Không phải chúng ta đã hứa là sẽ đi học cùng nhau sao?”-Asashi
(Không có một lần nào tôi chấp nhận cái đề xuất đó cả. Cô là người tự định đoạt việc đó cơ mà!)
Tôi vừa tối tăm đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình trong khi chỉ tập trung vào việc đi bộ.
Đây là chiến thuật mà tôi đã phát triển trong suốt bao nhiêu năm qua để đối phó với sự cứng đầu của Asashi.
(Cô ta không tồn tại. Cô ta chỉ là không khí mà thôi.)
***