• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3: I love you

Độ dài 812 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-02 22:21:43

Edit: m4dness 

_______________________

Nhìn Rumi-san kìm từng tiếng rên rỉ của mình trông thật quyến rũ và gợi tình làm sao.

Dù rằng một thằng trai tân như tôi chẳng thể nào theo kịp cô ấy, nhưng niềm hạnh phúc lớn lao trong tôi thì đang dâng trào đến mức không thể nói thành lời.

Tôi vừa bước lên nấc thang của sự trưởng thành, cuối cùng tôi đã có thể thoát khỏi cái mác trai tân đeo bám tôi bấy lâu nay.

"...Cô tuyệt thật đấy, Rumi-san."

"Cháu cũng vậy, Hayato-kun."

Cô ấy trao cho tôi một nụ hôn nồng cháy, toát rõ vẻ trưởng thành cũng như sự ngọt ngào của một người phụ nữ.

Đây chính là niềm hạnh phúc mà tôi đi tim bấy lâu nay.

Cảm giác sung sướng cứ thế trào dâng trong tôi...

___________________________

“Cũng không còn sớm nữa, cháu nghĩ có lẽ cháu nên quay về thôi, Rumi-san.”

“Ừ, cháu nên về đi. Giờ này Senjo có vẻ vẫn đang tắm, cháu nên nhanh chóng rời khỏi đây trước khi nó trở ra.”

Nhân cơ hội này, Rumi-san và tôi rời khỏi tủ.

Tôi khẩn trương đi về phía cửa trước để Senjo-senpai không nhìn thấy mình.

Cẩn thận, từng bước một.

Có vẻ như đến đây là an toàn rồi, tôi vẫn chưa bị anh ta phát hiện ra.

"Hôm nay tuyệt lắm, Rumi-san. Cháu cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc cũng minh mẫn hơn nhiều rồi."

"Vậy thì tốt...Hayato-kun. Vậy cháu tính nói chuyện như nào với em gái mình đây?"

"Hmm, cháu cũng không biết nữa. Em ấy đã phản bội cháu, nhưng dù sao thì em ấy vẫn là em gái cháu."

Đứa em gái bé bỏng mà tôi hết mực yêu quý đã phản bội lại tôi, đến giờ tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật ấy.

Trái tim tôi như muốn vỡ tan ngay bây giờ.

Không, có lẽ chính xác hơn thì nó đã vỡ rồi?

Nếu không, chúng tôi đã không ở trong tình huống này.

"Được rồi. Nhưng đừng ép bản thân quá nhé, Hayato-kun. Cô vẫn sẽ luôn ở đây làm chỗ dựa tinh thần cho cháu."

"Cảm ơn cô, Rumi-san."

Ngay khi tôi vừa quay lại và mở cửa ra.

"Mẹ, mẹ có ở đó không...?"

"Senjo!"

Senjo-senpai đi ra khỏi phòng tắm.

Rumi-san ngạc nhiên bước lùi lại.

Tôi chỉ biết đứng hình nhìn anh ta.

...Mẹ kiếp, anh ta nhìn thấy tôi rồi.

"Hả, này...mày!"

Senjo-senpai há hốc mồm nhìn thấy mặt tôi. Ờ thì, nếu tôi ở vị trí của anh ta bây giờ, có lẽ tôi cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.

Mà thôi, sao tôi phải bận tâm như vậy về anh ta nhỉ, gieo gió thì gặt bão thôi. Đó là lý do tại sao...

"Chào anh, Senpai."

"Anh trai của Akane, Shun...phải không?"

"Đúng rồi đó, Senpai."

"Sao mày lại ở đây? Mày có vấn đề gì với tao à!?"

"Vấn đề ư? Không, em không có vấn đề gì với anh cả. Em chỉ đến đây để gặp Rumi-san thôi."

"...Hả? Gặp mẹ tao!? Cái gì, này! Đừng gọi mẹ tao bằng tên! Mày tởm quá đấy!"

Những câu từ thô lỗ ấy thể hiện rõ sự tức giận của anh ta với tôi.

Mà cũng đúng thôi. Là con trai ruột của cô ấy, Senjo-senpai thể hiện thái độ như vậy là điều bình thường.

Với cả, tôi thực sự muốn thấy biểu cảm đó của anh ta mà.

"Đó là lỗi của anh, Senpai."

"Hả, ý mày là sao!?"

"Tch! Anh đang giả vờ ngây thơ đó sao? Là anh bắt đầu trước mà, Senpai, anh đã ngoại tình với Akane. Tất cả là tại anh..."

Tôi hét lên trút hết cảm xúc sự tức giận và lòng căm thù của mình vào anh ta.

Senjo-senpai im lặng và trông có vẻ bối rối.

Mồ hôi lạnh toát ra và anh ấy bắt đầu hành động kỳ lạ.

"Đó là lý do tại sao..."

"C-cái gì?"

"Senpai, giờ em sẽ lấy đi người mẹ mà anh yêu quý..."

"...!"

Senjo-senpai sửng sốt, có lẽ vì anh ấy không thể xử lý được những lời của tôi.

"Có vẻ như anh vẫn chưa nắm rõ tình hình nhỉ, vậy để em nói lại lần nữa nhé. Em và mẹ của anh, hai người đã làm tình với nhau trong khi anh đang thư giãn ở phòng khách đấy!"

"Mày....mày đang nói dối...đó không thể nào là sự thật được!"

"Cháu không nói dối phải không, Rumi-san?"

Tôi nhìn Rumi-san như để xác nhận. Và tất nhiên là cô ấy gật đầu với điều đó.

"Mẹ xin lỗi, Senjo. Mẹ đã yêu Hayato-kun mất rồi..."

"M-m-ẹ đang nói gì vậy, mẹ...!! Đấy là... đó là nói dối, đúng không!?

Uaaaaaaaaaaa....."

Senjo-senpai hét lên như một kẻ điên.

"Senpai...Không, từ giờ phải gọi là 'con trai' chứ nhỉ."

".....Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

Senjo-senpai hét lên với tôi như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng và chạy ra khỏi căn nhà.

Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn từ điện thoại.

[Akane: Oni-chan, nay anh về nhà muộn à~? Anh có ổn không đó?]

...Akane.

Bây giờ đến lượt em rồi.

Bình luận (0)Facebook
Đang tải bình luận