Chương 10: Toudou và thánh nữ
Độ dài 1,107 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 10:46:13
“Chào buổi sáng.”
“A, chào buổi sáng Manaka.”
“Chào buổi sáng.”
Tôi chào đám bạn thân đã quen mặt như mọi khi. Nói gì thì nói, hình như tôi đã kịp giờ vào lớp.
Rốt cuộc, sau khi đến trường tôi đã miễn cưỡng nói cho Hiragi nghe, và thời gian vào lớp của chúng tôi đã lệch nhau.
Lúc đầu, tuy là nhỏ vì sao đó mà làm vẻ mặt bất mãn đấy, nhưng sau khi được tôi thuyết phục về sự nguy hiểm đối với tính mạng của bản thân mình đến nhường nào thì nhỏ bất đắc dĩ nghe lời.
Có phải là con sóc bị tịch thu đồ ăn đâu, nên đằng ấy cần gì phải phồng má lên làm chi kia chứ……
Dạo gần đây phồng má trở thành trào lưu bên trong nhỏ à?
Tôi nhìn về phía góc lớp.
Thì, Hiiragi đã vào lớp trước tôi khi nãy nhận ra được ánh mắt này và khẽ vẫy tay.
“Ông……đã trở nên thân thiết với thánh nữ rồi à?”
Nhìn thấy dáng vẻ của chúng tôi, Toudou hướng về tôi với ánh nhìn hiếu kỳ sao ấy.
“Hửm? ……Thân thiết……chăng?”
“Không phải thế à? Chẳng phải nhỏ vừa mới vẫy tay với ông sao?”
“Có lẽ thế.”
“Quả nhiên là Manaka. Chỉ trong một ngày thôi đã trở nên thân thiết với thánh nữ.”
Ừ thì, có thể nói do nhiều cơ duyên, hay có thể nói là do gì gì đó……
Nhỏ chủ động một cách lạ thường, nên là nguyên nhân có thể thấy chúng tôi đã trở nên thân thiết không chừng.
“……Cậu, chẳng phải cho đến hôm qua vẫn nói là không ưa nhỏ à?”
“Thì là thế……nhưng thử tiếp xúc với nhỏ mới thấy hình tượng khác so với tưởng tượng ấy. Dù có đang nghĩ một bà chị mặc bikini mới là người quyến rũ nhất, nhưng thực tế nếu nhìn một bà chị mặc đồ bơi trường thì đấy mới là bên quyến rũ hơn……giống kiểu vậy.”
“Cái ví dụ kinh tởm thật.”
Toudou vừa ôm lấy cơ thể, vừa thật sự làm cái vẻ mặt kinh tởm.
……Lạ thế ta? Ví dụ của mình khó hiểu lắm à?
Hình như con gái không hiểu thứ cảm xúc này nhỉ.
“Ừ thì, cứ cho cái ví dụ đó qua một bên, nhìn thấy mày trở nên thân thiết với ai đó làm tao vui lắm, Manaka.”
“Đã bảo tao không phải đứa cô đơn mà.”
Thằng này vẫn đang hờ hững xem thường mình chăng?
Cũng sắp đến lúc sự chịu đựng của mình vỡ ra rồi đấy nhỉ?
“Mọi người, chào buổi sáng,”
Khi bọn tôi đang nói chuyện, nhỏ thánh nữ lúc nãy vẫn được mọi người vây quanh đã đến đây.
“Chào buổi sáng, thánh nữ.”
“Chảo buổi sáng~”
Thằng Shouta chào ngược lại nhỏ.
Tuy lúc nãy tôi ở cạnh nhỏ, nhưng để không bị bọn nó nhận ra nên tôi cũng chào lại.
“Nè~……thánh nữ.”
“Sao vậy, Toudou-san?”
“Cậu nói chuyện riêng với tớ một chút được chứ?”
Toudou dùng ánh mắt sắc lẹm lườm thánh nữ khi nhỏ đến.
……Tại sao lại mang cái khí thế công kích người ta thế kia hả Toudou-san? Chỉ được nhỏ chào hỏi bình thường thôi kia mà.
“Nà~, oi Toudou?”
Tôi gọi Toudou khi thấy bả tạo bầu không khí đáng ngờ.
“À này, hãy để Miyuki làm những gì mà nhỏ muốn đi.”
“Tại sao?”
“Miyuki cũng lo cho mày lắm đó Manaka.”
“……?”
Chẳng biết rốt cuộc thằng Shouta đang nói gì nữa nhỉ?
Toudou lo lắng cho mình á? Cái lo lắng đó làm mình ngạc nhiên đấy, nhưng lo lắng cái gì về mình cơ?
“Tớ không bận tâm đâu.”
Hiiragi không sợ hãi trước ánh mắt sắc lẹm đó của Toudou mà thản nhiên đáp lại.
“Vậy thì ta đi thôi.”
“Vâng.”
Nói thế xong, Toudou và Hiiragi từ từ bước ra khỏi phòng học.
“……Rốt cuộc là gì chứ?”
“Được mà, được mà.”
“Hảả?”
Tôi nghiêng đầu, vì chẳng hiểu tình hình bây giờ chút nào.
◆◆◆
(※Góc nhìn của Miyuki)
“Nếu là ở đây thì sẽ chẳng ai đến nhỉ.”
Sau khi rời khỏi phòng học, chúng tôi bước lên cầu thang và đi trên dãy hành lang không có bóng người.
“Vâng, tiết chủ nhiệm cũng bắt đầu rồi, chúng mình cũng kết thúc ngắn gọn thôi nhé.”
Thánh nữ nở nụ cười thản nhiên……Đúng thật làm mình khó chịu ghê.
Con nhỏ này, cũng giống với con nhỏ kia sao?
“Phải nhỉ, vậy để nói thẳng với cậu——Cậu đến gần tên đó với mục đích gì?”
“Tên đó———tức là cậu đang nói về Kisaragi-san?”
“Phải, là cậu ta.”
“Phải rồi nhỉ……nên nói thế nào đây……”
Nhỏ lẩm bẩm như thế rồi suy nghĩ một lúc.
“……là vì, cậu ấy đã cứu tớ chăng?”
“Cứu cậu?”
“Phải, giờ tan trường ngày hôm kia, tớ đã được Kisaragi-san cứu giúp khi bị một vài học sinh năm trên vây quanh đó.”
Tên đấy, lại giúp người nữa rồi nhỉ……
Nghĩ đến cái tính cách không bỏ mặc người khác trong lúc đang khó khăn của Kisaragi khiến tôi cũng một chút ôm đầu.
Ngoài ra, đằng nào thì cậu ta sẽ chẳng nói「Chỉ là bản thân tôi không thích thôi」, sẽ chẳng nghe gì từ nhỏ rồi rời đi……Rồi chẳng hiểu đối phương họ có cảm xúc thế nào mà.
“Rồi thì, vì thế cậu muốn trả ơn cho cậu ta?”
Cho đến bây giờ đã có rất biết bao nhiêu người được Kisaragi giúp đỡ. Hầu như bọn họ nói muốn trả ơn để rồi lại gần cậu ta.
……Chuyện đó thì không có vấn đề.
Mình nghĩ nếu muốn trả ơn thì tự ý làm là được.
——Nhưng mà,
(Nghĩ tôi sẽ để cậu tiếp cận giống như con nhỏ đấy sao)
Con nhỏ đấy đã cướp đi mối tình đầu của Kisaragi. Cô ta tiếp cận Kisaragi với bề ngoài thì diễn thành một kẻ nổi tiếng, nở nụ cười thân thiện và tốt với mọi người xung quanh.
Ban đầu từ giống như là từ phía tên đấy vậy……Nhưng giữa chừng thì lại khác.
Rồi thì, Kisaragi đã chịu tổn thương đến mức nào. Chính con nhỏ đấy còn không biết mà……
(Mình không muốn thấy người ơn của mình trong bộ dạng đấy nữa)
Thế nên, mình không thể không nghiêm khắc được. Mình phải xác định chắc chắn cái người đang tiếp cận cậu ta.
“……Phải rồi nhỉ, lúc đầu tớ cũng nghĩ là muốn trả ơn cho cậu ấy——nhưng mà……”
“Nhưng mà?”
Sau đó, thánh nữ trông một chút xấu hổ và mở miệng.
“C, có thể nói rằng tớ đã trở nên quan tâm Kisaragi-san hơn hay không……có thể nói rằng tớ muốn trở nên thân thiết với cậu ấy hơn hay không……”
Kế đến thì, thánh nữ áp cả hai tay lên đôi gò má, mặt vừa đỏ, cơ thể thì vừa trở nên bồn chồn.
……Ể? Cái phản ứng gì thế kia?
Nó khác hẳn với cái phản ứng mà tôi đã nghĩ cơ mà?