Chương 1: Cây đũa trên tay
Độ dài 12,961 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-10-08 23:15:17
Lúc mặt trời bắt đầu lặn, hai người họ đã có thể nhìn thấy tường thành của Leirest. Tuy không nằm gần biên giới của vương quốc nhưng hệ thống phòng thủ vẫn được xây dựng vững chắc, bởi đây là một trung tâm du lịch chính. Do đang ở nơi cao hơn nên dường như Ix và Yuri có thể nhìn vào toàn cảnh thành phố. Những mái nhà san sát, chật cứng, không còn một khoảng trống nào giữa chúng.
"Aah, tôi đói quá..."
Ix quay lại nhìn Yuui, người đang đi theo với những bước chân loạng choạng. Họ đến muộn hơn hắn dự định vì phải đi theo tốc độ của cô ấy. Theo những gì được kể trên đường đến đây, cô ấy đã đến Leirest vào tối hôm trước. Có nghĩa là cô ấy đã đi bộ liên tục trong suốt một ngày, chưa ăn gì kể từ khi ăn tối trên đường đến làng của Ix vậy nên không có gì ngạc nhiên khi cô ấy đang dần kiệt sức. Ngoài ra, cô ấy có lẽ đã căng thẳng suốt thời gian đi lên núi trong đêm. Điều đó đã làm tăng thêm sự mệt mỏi của cô ấy.
Ix đợi Yuui bắt kịp, sau đó nói với cô ấy: "Con đường này được bảo vệ khỏi các ma thú, nhưng chúng ta vẫn đang ở trong núi. Có rất nhiều sinh vật thông thường ở đây mà chúng chỉ coi cô là một bữa ăn thôi đấy."
"Đêm qua trăng đã lên nên tôi đã quyết định không có gì nguy hiểm. Hơn nữa, tôi cũng đã định mua thức ăn ở làng, nhưng anh đã làm tôi phải vội vã vì sự vô tâm của mình."
"Tôi không nhớ là có nói điều gì không đúng cả."
"Anh chỉ…không biết cư xử thôi đúng không?"
"Thầy chưa bao giờ dạy tôi cách tương tác với khách hàng."
"Tại sao anh có thể trở thành một người thợ nếu thiếu nó chứ?"
"Tôi là một trong những học viên được yêu thích nhất của ông."
"Hả?"
Khi hai người họ xuống núi, con đường mòn hợp nhất với Kusa Zuf. Phần đường dưới chân bây giờ đã toàn đá cuội.
Những cánh đồng nông trang được bao quanh bởi một hàng rào gỗ đơn giản kéo dài một đoạn ngắn bên mép đường.
"Ngạc nhiên thật." Ix thì thầm nói.
"Cái gì vậy?" Yuui hỏi.
"Cánh đồng đã lớn hơn rất nhiều kể từ lần cuối tôi đến đây," Ix nói.
"Vậy sao? Tôi mới đến nên không biết," Yuui gật đầu. "Thật tốt khi thấy họ làm việc siêng năng như vậy."
"Tôi tự hỏi..."
"Anh đang bận tâm gì sao?"
Từ lúc họ nhìn thấy tường thành của đích đến, họ đã phải đi một đoạn đường đáng ngạc nhiên. Đến khi họ tới cổng của Leirest, mặt trời đã lặn sau đường chân trời của thành phố.
Cánh cửa khổng lồ vẫn mở. Người lính canh đứng ở hai bên, nhìn chằm chằm vào những người qua lại. Thỉnh thoảng, họ sẽ yêu cầu các thương nhân và nhà lữ hành dừng lại trước khi kiểm tra đống hàng hóa của họ.
Ix lấy ra thẻ thông hành từ áo và đeo nó lên cổ để có thể nhìn thấy. Yuui cũng làm tương tự nhưng lại đội mũ che đầu lại.
"Đứng lại, hai người!" một người bảo vệ râu rậm hét lên ngay khi họ chuẩn bị đi qua cổng. Ix ngay lập tức dừng lại và nhìn chằm chằm vào anh ta. Các nhà lữ hành khác cũng dừng lại, trông cũng vô cùng lo lắng.
Người đàn ông nhanh chóng tiến lại và đi ngang qua Ix để đến trước mặt Yuui. Vì chiều cao tương đương Ix nên anh ta cao hơn cô ấy rất nhiều.
"Cho tôi xem mặt." anh ta yêu cầu.
"Anh đang nói tôi à?" Yuui đáp lại.
"Đúng thế. Nhanh lên."
"Tôi..."
"Này, đừng lo," người bảo vệ trấn an, giọng nói của anh ta bỗng trở nên nhẹ nhàng. "Đây chỉ là một biện pháp đề phòng thôi. Bạn có thẻ thông hành, không ai có quyền ngăn bạn lại chỉ vì gương mặt của bạn."
"...Được rồi." Yuui nhấc mũ che đầu và hạ mắt xuống, làn da rám nắng và mái tóc đen nhám màu xanh của cô giờ đây đã có thể nhìn thấy.
"Hử...?" Người bảo vệ nhíu mày. "Một đại biểu sớm à?" ("Huh…?" The guard cocked an eyebrow. "An early delegate?")
"Không." Yuui đáp.
"Tất nhiên không, không phải một đứa trẻ như ngươi... À, để ta nhìn lại thẻ của ngươi." anh ta ra lệnh, kéo lấy tấm thẻ mà Yuui vẫn còn nắm trong tay. Hành động này kéo cả người cô lên khiến cô phải đứng bằng ngón chân đồng thời khiến cô nhăn mặt bởi cơ cổ căng ra. Một tiếng cười phát ra từ nhóm lữ hành xung quanh họ. Không thể biết được tiếng cười đến từ ai.
Sau khi kiểm tra thẻ một lúc, người bảo vệ đột nhiên buông ra. Yuui loạng choạng nhưng đã cố xoay người để giữ thăng bằng và không ngã.
"Ừ, được rồi. Ngươi có thể đi." tên lính gác nói.
"Cảm ơn."
"Tốt nhất đừng nên dính vào rắc rối, vì nếu có chuyện gì xảy ra với ai đó như cô, chúng tôi sẽ không can thiệp." người lính gác cảnh báo.
"...Tất nhiên."
"Ê, những người còn lại, đừng đứng ở đây cản trở lối đi!"
Các nhà lữ hành xung quanh tiếp tục di chuyển như thể họ đột nhiên nhớ lại cách di chuyển, nhưng lần này có sự khác biệt. Những lời bàn tán về Yuui bắt đầu được phát ra từ trong đám đông.
Yuui lại che mặt bằng chiếc mũ trùm và tiếp tục đi với ánh mắt hướng xuống đất. Ix nhìn theo cô.
Anh không biết những người đến từ phía Đông được đối xử như thế nào trong vương quốc. Rất nhiều người, từ mọi tầng lớp trong xã hội đã ghé thăm cửa hàng nhưng chẳng có ai nói cho anh biết rõ về cách họ được đối xử ngoài kia. Hơn nữa, đây thực sự là lần đầu tiên anh gặp một người đến từ phía Đông. Nhưng dựa trên cách mà tên bảo vệ đã quấy rối cô ấy và phản ứng của đám đông, Ix có cảm giác rằng họ không được đón chào nồng nhiệt lắm.
Khi những nhà lữ hành xung quanh đã đi qua cổng, Yuui thì thầm, "Đi thôi, Ix."
"Ừ." hắn nói và nhún vai.
Leirest rất nhộn nhịp ngay cả vào buổi tối.
Ban đầu, Leirest phát triển với tư cách là một thành phố thương mại, nhưng kể từ khi Kusa Zuf được xây dựng, nó đã trở thành điểm tụ họp của người và hàng hóa trong và ngoài vương quốc nhờ vậy mà ngày càng phát triển mạnh mẽ. Thực tế, hoạt động kinh tế và dân số của thành phố đã tăng đều đặn đến mức hiện tại bạn có thể cảm thấy ngột ngạt khi ở bên trong thành phố vì quá nhiều người.
Hết thương gia này đến thương gia khác mời gọi Ix và Yuui khi họ đi dọc theo con đường. Mọi thứ đều được bày bán, từ thức ăn đến đá quý hay vải vóc trải dọc theo con đường. Yuui dừng lại một lát trước một thương gia bày ra một số dụng cụ có họa tiết lạ lẫm trên đó.
"Này, người bạn với khuôn mặt mà tôi không thể nhìn thấy! Đây là những vật phẩm được khai quật từ những di tích của các tôn giáo bản địa, của những vị thần đã lụi tàn trong vương quốc này, và..." Không để lỡ một nhịp nào, thương gia đó bắt đầu một câu truyện đầy mờ ám. Yuui vội vàng kéo mũ xuống sâu hơn và sải bước đi. Ix thì vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm khi đi qua người thương gia đó.
Mệt mỏi vì đám đông, hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ, để rồi bị một mùi hôi thối kinh khủng ở giữa con hẻm xộc thẳng vào mũi. Rác thải và mảnh vụn vương vãi khắp nơi.
"... Chúng ta sẽ đi lối này sao?" Yuui hỏi, trông có vẻ không vui.
"Cá nhân tôi thì thích rác thật hơn là lũ rác rưởi đấy. Nếu cô không thích, có thể chọn con đường khác."
"Tôi...tôi sẽ đi cùng anh," cô ấy nói rồi đi theo một cách gần như dính chặt vào lưng hắn. Ix tự hỏi tại sao cô ấy lại phải ép bản thân mình nếu điều đó làm cô ấy khó chịu như vậy."
"Nhân tiện, chúng ta đang đi đâu vậy?" Yuui hỏi.
"Một cửa hàng đũa phép."
"Anh... anh sẽ để tôi lại với họ à? Nhưng anh đã hứa sẽ sửa nó mà..."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm như đã hứa. Tôi sẽ sửa nó. Nhưng tôi cần công cụ và vật liệu để làm điều đó. Và trước tiên, tôi phải kiểm tra cây gậy một cách chi tiết. Tôi không thể làm điều đó một mình. Không có thiết bị chuyên dụng."
"Tôi đoán là anh biết ai đó, phải không?"
"Một người phụ nữ - cô ấy là một trong số các học trò khác của thầy tôi. Vì thầy tôi đã để lại công việc này, cô ấy sẽ không từ chối giúp chúng ta."
"Người phụ nữ này... Cô ấy có đáng sợ như bạn không?"
"Cô ấy rất có năng lực."
"Rất có năng lực à..." Yuui thì thầm, cô đặt tay lên má suy nghĩ. "Nhưng liệu thực sự có một cửa hàng đũa phép ở đây không? Tôi đã tìm kiếm khá kỹ trong thành phố này để tìm một người có thể sửa cây đũa của tôi."
"Lần đầu tôi được nghe điều đó đấy. Cô không tìm thấy ai à?"
"Ư-ừm, tôi được nói rằng chỉ việc kiểm tra cây đũa đã tốn một số tiền khá lớn... Và trong khi không rõ liệu thầy của bạn còn sống hay không, nhưng tôi có hợp đồng nên tôi đã quyết định đến đó trước..." Yuui cúi đầu lúng túng giải thích.
Một cây đũa phép chất lượng cao như vậy cần được xử lý một cách cực kì tinh vi, vì vậy người thợ có thể đã yêu cầu một khoản phụ phí để bù đắp khó khăn trong quá trình thực hiện công việc. Mua một công cụ tốt đòi hỏi một khoản tiền lớn và để sử dụng nó lâu dài còn đòi hỏi nhiều hơn. Thậm chí bạn có thể nói rằng chất lượng của công cụ phụ thuộc vào số tiền bạn đầu tư vào nó.
Lần theo trí nhớ của mình về khu vực này, Ix rẽ vào một góc phố. Khi họ chuẩn bị ra khỏi con hẻm, có thứ gì đó di chuyển dưới chân anh.
"Eeeek!" Yuui hét lên một tiếng ngắn và nấp sau Ix.
Họ nhìn thấy một đống vải đang quằn quại dưới đường. Ban đầu, Ix nghĩ có lẽ là một con chuột lớn hoặc một con mèo hoang, nhưng không phải vậy. Nhô ra từ dưới tấm vải đó là một cặp tay và chân nhợt nhạt.
Đó là một con người.
Một người vô gia cư gầy gò, đói khát ngồi bên vệ đường. Họ nhìn chằm chằm vào khoảng không với đôi mắt vô hồn.
Ix và Yuui nhanh chóng đi đến nơi khác nhưng sớm gặp phải nhiều người khác trong tình huống tương tự. Một người cuộn tròn lại như quả bóng, trong khi một người khác van xin từ những người qua đường với bàn tay nhăn nheo. Khu vực này đang tràn ngập những người chết đói, bất kể tuổi tác hay giới tính.
"Những người trong con hẻm này quá yếu để đi ăn xin trên đường chính." Ix lẩm bẩm.
"Nếu ở đây đã có nhiều như thế này thì trong cả thành phố có bao nhiêu người như thế này vậy…?"
"Vương đô cũng không tệ đến như vậy..."
"Khi tôi đến đây vài năm trước, tình hình chẳng đến nỗi tuyệt vọng như thế này. Tôi nghe nói rằng vương đô không có nhiều người vô gia cư — liệu điều đó có đúng không?"
"Tất nhiên cũng có một số người, nhưng hầu hết được đưa đến trại cứu trợ hoặc được hỗ trợ công việc. Những người còn lại cố gắng sống qua việc ăn xin."
"Nghe nói quốc vương đương nhiệm rất quan tâm đến các biện pháp xóa đói giảm nghèo; có lẽ ông ấy đang làm việc đó tại vương đô trước."
Tuy nhiên, ở những nơi nằm ngoài tầm quan sát của quốc vương, những người vô gia cư đơn giản là bị bỏ qua. Ngay cả khi có những người muốn giúp đỡ họ, nguồn quỹ cũng là một việc khó giải quyết. Đối với một thành phố trung tâm thương mại như Leirest, rõ ràng việc tăng thuế để giúp đỡ người nghèo sẽ là một ý tưởng gây tranh cãi. Các thành phố khác cũng sẽ tương tự. Tuy nhiên, ở những nơi mà tín ngưỡng Marayism phát triển mạnh mẽ có thể sẽ là một câu chuyện khác...
Yuui ủ rũ thở dài khi đi bên cạnh Ix. "Tôi đã nghe nói rằng vương quốc này rất thịnh vượng," cô nói.
"Đúng vậy. Số người vô gia cư tăng đồng nghĩa với việc dân số cũng đang tăng lên tương ứng."
"Nhưng điều đó không quan trọng nếu có nhiều người dân đang sống trong cảnh nghèo đói. Tại sao lại có sự phát triển mất kiểm soát như vậy?"
"Không biết. Có thể là hiệu ứng phục hồi."
"Phục hồi từ cái gì?"
"Cô biết đại dịch ‘sonim’ chứ?"
"Vâng, tôi biết."
Khoảng 20 năm trước, đại dịch bệnh ‘sonim’, một căn bệnh còn được gọi là rối loạn tâm thần, đã bùng phát trong vương quốc và quét sạch gần một phần ba dân số. Bệnh dịch đã đẩy cả vương quốc đến bờ vực sụp đổ. Thậm chí không chỉ trong vương quốc này, căn bệnh đã lây lan sang các nước láng giềng và tàn phá các quốc gia đó một cách tương tự.
Mặc dù Ix lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, anh vẫn biết rất nhiều về điều này từ những khách hàng của thầy mình đến thăm.
Anh bắt đầu giải thích về nó, nói trước với Yuui rằng tất cả những gì anh ta biết về dịch bệnh đều là nghe từ người khác.
"Trước đây vì đại dịch ‘sonim’ giết chết rất nhiều người, không phân biệt địa vị xã hội, từ dân thường đến quý tộc, nó đã làm suy yếu sự kiểm soát của quý tộc. Nô lệ bắt đầu có tiền và tự do. Một số nông dân thậm chí đã tích luỹ được một số tài sản nhỏ. Kết quả là, những người này bắt đầu sinh rất nhiều con. Dân số của vương quốc bùng nổ và tiếp tục tăng lên cho đến ngày nay. Có lẽ đó là lý do vương quốc hồi phục nhanh hơn một chút so với các quốc gia xung quanh. Với dân số lớn hơn, sẽ có nhiều nhân công để làm việc hơn."
"Nhưng tại điều đó lại dẫn đến việc có nhiều người nghèo hơn nữa?"
"Đơn giản thôi. Thiếu thốn thực phẩm," Ix lắc đầu giải thích. "Dân số trong một khu vực tăng lên nhưng lượng thực phẩm không tăng theo đúng tỉ lệ đó khiến cho giá cả hàng hóa leo thang. Một số người thiếu thốn lương thực đến mức phải đi ăn xin. Khi gia đình ly tán, họ không có nơi để đi, vì vậy lựa chọn duy nhất là ngủ bên lề đường. Dường như chính quyền đang cố gắng tăng diện tích đất canh tác hiện tại, nhưng... tôi không nghĩ họ có thể theo kịp, đặc biệt khi xét tới việc dân số có thể tăng nhanh như thế nào."
Yuui gật đầu tỏ ra đã hiểu, mặc dù Ix chỉ nhìn thấy chiếc mũ của cô ấy di chuyển một chút.
"Vậy tại sao họ không thuê người nghèo để giúp mở rộng đất nông nghiệp?" Cô hỏi.
"Chỉ có một lượng đất giới hạn có thể canh tác," Ix trả lời ngay lập tức. "Hiểu chưa? Họ đang phải mở rộng vào những khu vực trước đây không phù hợp cho nông nghiệp."
"Vì đất nghèo dinh dưỡng?"
"Đúng vậy, nhưng khó khăn lớn nhất là những sinh vật ma thuật."
"...Ah, tôi hiểu rồi," Yuui thở dài. "Vậy ý anh là bất kỳ diện tích nào chưa được chuyển đổi thành đất nông nghiệp đều bị lũ ma thú xâm chiếm. Họ cố gắng mở rộng nông nghiệp nhưng không thể. Ở đất nước tôi có rất ít ma thú, nhưng tôi đã nghe những câu chuyện tương tự."
"Vì vậy, mọi người đã quan tâm về nhóm người được gọi là mạo hiểm giả."
"Mạo hiểm giả —"
"Ban đầu chỉ là một số đoàn mạo hiểm giả tự phát nhưng hiện tại họ đã trở thành một tổ chức có hệ thống, vì vậy họ săn lùng ngày càng nhiều ma thú. Tôi nghĩ nông dân hoặc chính quyền treo thưởng cho họ khi tiêu diệt những sinh vật xâm nhập quá gần các vùng đất đang canh tác. Những mạo hiểm giả là một nhóm nguy hiểm đi xung quanh bên ngoài với vũ khí. Quy mô của Hội mạo hiểm giả đã phát triển đến mức họ đã đồng ý với một số quyền của mọi người trong việc săn bắn và thu hoạch mùa màng trên chính mảnh đất của họ. Dường như thậm chí chính quyền của vương quốc cũng không thể hoàn toàn kiểm soát... Yuui?"
Ix ngạc nhiên nhìn cô ấy. Cô ấy ôm chặt người và thì thầm cái gì đó bằng giọng thấp. Anh đặt tay lên vai cô, và cô giật mình đáp lại.
"Ngươi làm sao vậy? Ngươi dám đụng vào ta, Yuui Laika —?"
"Câu đó để tôi hỏi mới đúng. Cô đói đến mức đó à?" Ix hỏi.
"À, vâng...", cô ấy trả lời, dường như đã trở lại bình thường. "Xin lỗi—dường như tôi đã hơi mất tập trung."
"Uh-huh. Được rồi, chúng ta nên ở nhà trọ nào đây?"
"N-n-nhà trọ?! Tôi đâu có nói tôi sẽ trả tiền bằng cơ thể mình?!"
"Hử?" Ix nhíu mày.
"…Ừm, tôi tưởng chúng ta sẽ đến cửa hàng đũa phép?"
"Vô ích rồi. Mặt trời đã đang lặn rồi. Chủ cửa hàng chỉ làm việc vào ban ngày. Cô ấy đóng cửa vào buổi tối."
Yuui chớp mắt một vài lần, sau đó gật đầu mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào anh từng thấy. Cô ấy nắm chặt mũ của mình vội vàng nói.
"A-anh nên nói sớm hơn chút."
"Tôi đã nói. Trên đường tới Leirest. Cô mệt đến mức không nghe được tôi nói à?"
"Uh…"
"Nhà trọ kia ổn không? Tôi cũng không ngại nếu cô muốn ở nơi mà cô đã từng ở trước đó."
"Tôi thực sự không quan tâm nơi ở lắm. À, nhưng tôi muốn có một phòng riêng thay vì chung."
"Phòng riêng... Tôi không nghĩ một nhà trọ có thể có điều đó, nhưng tôi sẽ thử xem."
"M-một phòng riêng cho một người, đúng không? Không phải một phòng riêng cho hai người."
"Rõ ràng. Một phòng cho hai người sẽ có nghĩa là cô sẽ ở chung với ai đó."
"Ah, vâng..."
Cô ấy kéo mũ của mình xuống thấp hơn nữa.
----------
Yuui Laika dụi đôi mắt mệt mỏi của mình.
Cô ấy cởi áo khoác và ném lên giường. Nhiệt độ ở khu vực này đang tăng lên. Mặc dù suốt thời gian qua cô cảm thấy nóng bức khó chịu, nhưng cô lại không đủ can đảm để đi ra ngoài với khuôn mặt và làn da bị lộ ra ngoài.
Yuui ngồi sụp xuống, không thể tiếp tục di chuyển, cơ thể cô như đã mọc rễ ở đó. Đôi chân đã trở nên cứng đờ vì mệt mỏi sau khi đi bộ liên tục từ đêm hôm trước.
"Agh, aaah…"
Cô ấy xoa nhẹ bắp chân bằng ngón cái, cảm giác đau và thoải mái hoà quyện hoàn hảo cho đến khi chúng thoát ra từ miệng cô ấy bằng một tiếng thở dài. Ngoài ra, cái dạ dày trống rỗng của cô cuối cùng cũng được xoa dịu bằng bữa ăn đầu tiên sau cả một ngày. Cô ngáp.
Yuui tự hỏi liệu cô có thể tin tưởng vào người đàn ông Ix đó hay không.
Yuui biết về cái tên Munzil. Ông là một thợ làm đũa phép nổi tiếng đến nỗi ngay cả ở phương Đông cũng biết đến ông, đề tài của đủ loại truyền thuyết được kể như là sự thật. Những câu chuyện kể về cách đũa phép của ông đã giúp một đứa trẻ đánh bại một người lính, hoặc cách ông đã sửa một chiếc đũa phép bị hỏng chỉ với một ngón tay, hoặc cách ông đã tạo ra một cái trượng phép từ một cành cây chết khi rơi vào cảnh nguy khốn trong rừng. Rõ ràng, những câu chuyện đó đã được phóng đại rất nhiều, nhưng cô ấy biết rõ tài nghệ của người thợ đó tuyệt vời như thế nào. Munzil tập trung hoàn toàn vào độ chính xác cao, ông cắt bỏ mọi thứ không cần thiết trên một chiếc đũa phép đến mức ám ảnh. Chiếc đũa phép mà cô sở hữu từ ông ấy tự nhiên, vừa vặn với bàn tay đến mức ban đầu cô không thể hiểu được sự tuyệt vời của nó. Khi cô sử dụng một cái khác không phải do ông làm, cô đã nhầm tưởng rằng nó bị hỏng vì sự khác biệt rõ rệt về hiệu suất giữa hai chiếc. Đó là lúc cô ấy hoàn toàn hiểu ra.
Nhưng cô không biết có thể tin tưởng vào người đệ tử của ông ấy đến mức nào, cả về kỹ thuật lẫn tính cách của anh ta. Anh ta là một nhân vật đáng ngờ. Nét mặt vô cảm không thay đổi và mái tóc vô sắc của anh ta trông hoàn toàn xa lạ với cô ấy.
Có tiếng gõ cửa.
Cô bật dậy và trả lời, "Ai đó?"
"Là Ix. Tôi vào đây."
"Gì?"
Trước khi cô ấy có thể nói gì khác, Ix mở cửa và nhìn vào trong phòng. Cô đã quên khóa cửa.
"Aaaaaaah, a-a-anh làm gì vậy?"
Yuui nhanh chóng chộp lấy chiếc áo khoác của mình. Cô không có thời gian để mặc nó một cách hẳn hoi nên cô chỉ cuốn nó quanh người. Tuy nhiên, sau khi làm điều đó, cô nhớ ra rằng Ix đã biết cô là ai. Không có lý do gì để cô trốn tránh anh. Bây giờ khi nghĩ lại, cô nhận ra rằng anh thực sự không phản ứng gì khi biết cô đến từ phương Đông.
Ix liếc nhìn cô rồi bước vào phòng. Hắn mang một cái hộp hình chữ nhật. Nó dài, mỏng và bằng gỗ, bên trên có một tay cầm bằng kim loại. Chiếc hộp vừa đủ lớn để cho vào túi của hắn. Yuui tự hỏi liệu đó có phải là thứ duy nhất trong hành lý của anh ta không.
Hắn ngồi xuống sàn giữa phòng. Có âm thanh va chạm bên trong hộp.
Yuui bối rối. Điều này hoàn toàn không giống như một cuộc hẹn tối bình thường. Bà ngoại của cô đã dạy cô biết ý nghĩa khi một người đàn ông đến phòng của một người phụ nữ vào ban đêm, nhưng có thể ở vương quốc này mọi thứ khác đi.
Chỉ thò mặt ra khỏi áo khoác, cô ấy quở trách: "Anh đang nghĩ gì mà dám đặt chân vào phòng ngủ của một thiếu nữ vào giờ này vậy?!"
"Tôi nghĩ tôi có thể quan sát chiếc đũa phép."
"Hơn nữa, việc vào phòng mà không chờ đợi phản hồi là điều bất lịch s—đũa phép?"
"Tôi phải sửa nó, đúng chứ? Tôi sẽ kiểm tra chi tiết hơn vào ngày mai, nhưng tôi muốn nhìn qua nó bây giờ. Việc này sẽ giúp mọi thứ nhanh hơn."
"C-cái gì...?"
"Nếu cô mệt rồi, tôi có thể đi"
"T—tôi không mệt."
"Được."
Ix gật đầu rồi mở chiếc hộp của hắn lấy ra một số công cụ kỳ lạ và sắp xếp chúng trên sàn. Sau khi hoàn tất khâu chuẩn bị ngắn gọn, anh ta đeo thứ gì đó quanh đầu. Khi anh ta nhìn lên, Yuui nhìn thấy hắn đang đeo một thiết bị trên mắt trái, tương tự như một cái kính thiên viễn vọng ngược. Cuối cùng, hắn đeo một đôi găng tay màu trắng.
Các động tác liên tiếp được thực hiện một cách mượt mà và tinh tế, giống như một màn múa kiếm từ một chiến binh lão luyện.
"Mm." Ix lặng lẽ duỗi tay ra.
"…?"
"Chiếc đũa."
"Oh, đ- đúng"
Mặt của Yuui ửng đỏ khi cô nhận ra mình đã thật sự bị mê hoặc. Cô cảm thấy như anh đang mời cô nhảy múa.
Trước khi nhận đũa phép từ cô, hắn giơ cao cả hai tay lên, mở lòng bàn tay để cô xem mặt trước và mặt sau. Sau đó, anh ta nhận lấy chiếc đũa phép một cách tinh tế như thể nó quý giá.
Trong số các dụng cụ của Ix, có một công cụ giống như một cây kim mỏng được gắn trên một cái đế gỗ. Với những động tác cẩn thận, hắn đặt que phép lên cây kim. Nó lắc lư một thời gian ngắn rồi dừng lại, hoàn toàn nằm song song với sàn nhà. Khi hắn dùng ngón tay đẩy đầu cây đũa phép, nó bắt đầu quay.
Ix quan sát kỹ lưỡng món đồ đang quay với một vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Yuui nhìn từ trên giường, nhưng cuối cùng, cô ngại ngùng hỏi một câu. Nếu không, có thể cô sẽ chìm vào giấc ngủ.
"Trước đó, đó là nghi lễ gì vậy?"
"Nghi lễ?" Ix vừa nói, vừa điều chỉnh thiết bị trên mắt trái của mình.
"Anh đã giơ tay lên và làm gì đó."
"À, đó là điều cô phải làm trước khi chạm vào cây phép thuật. Một... lời thề? Hoặc một lời tuyên thệ? Tôi không chắc gọi nó như thế nào, nhưng nó tương tự như vậy."
"Điều đó có ý nghĩa gì không?"
"Điều đó có nghĩa là cây đũa phép được ưu tiên hơn cuộc sống của tôi ngay từ lúc tôi bắt đầu làm việc với nó. Nếu có điều gì mà khách hàng không hài lòng, họ được phép chặt đứt cả hai tay của tôi."
"Hmm, tôi không biết rằng từng có những truyền thống như vậy."
"Không phải 'từng.' Mọi người vẫn còn thực hiện điều đó." Ix sửa lại, ánh mắt của anh không hề chuyển động chút nào.
"Cái gì?"
"Tôi không có vấn đề gì với việc mất cả hai tay nếu ai có đó khiếu nại về công việc của mình. Điều đó hoàn toàn nằm trong quyền lợi của khách hàng. Và nếu tình cờ làm hỏng cây đũa, tôi sẽ trả giá bằng cả mạng sống của mình."
Không có dấu hiệu của một trò đùa hay lời nói dối nào trong mắt hắn.
"Anh nói thật à?"
"Đúng vậy."
"...Anh muốn chết à?"
"Tôi không mong bị mất đi cuộc sống của mình. Nhưng cây đũa là cánh tay thứ ba của người sử dụng ma thuật. Thầy đã dạy tôi phải chuẩn bị cho những rủi ro khi tôi làm việc với cánh tay của người khác. Bây giờ tôi sẽ đánh bóng nó."
"Huh, đánh bóng?"
Lờ đi sự bối rối của Yuui, Ix lấy ra một miếng vải khô và nhẹ nhàng lau cây đũa. Sau đó, hắn lấy ra một chai dung dịch để loại bỏ bụi bẩn trên bề mặt. Hắn mở nắp, một chất dày, màu trắng như kem chảy ra. Tiếp theo, hắn lấy ra một miếng vải khác từ hộp và chấm một lượng nhỏ gel lên đó. Khi việc đánh bóng được hoàn thành, cây đũa trông đẹp một cách khó nhận ra. Với bụi đen đã tích tụ từ việc cầm nắm được loại bỏ, vẻ đẹp gốc của cây đũa nay đã rõ như ban ngày.
"…Giờ nghĩ lại thì," Yuui chợt nhận ra, "việc sửa chữa cây đũa mà không đăng ký với Hội không phải là một hành vi phạm tội sao?"
"Việc này không được xem là sửa chữa. Việc làm sạch hoàn toàn nằm trong phạm vi bảo dưỡng hàng ngày."
"O-oh... " Yuui cúi đầu như thể cô ấy vừa bị mắng.
Ánh nến chập chờn trên khuôn mặt của Ix. Cô chỉ mới quen anh ta có một ngày, nhưng khuôn mặt vô cảm của anh ta khiến cô không thể tưởng tượng được vẻ mặt nghiêm túc của anh ta hiện giờ. Dường như anh ta thật sự đặt công việc trên cả cuộc sống của mình.
Yuui quyết định rằng có lẽ cô có thể tin tưởng anh ta — ít nhất với tư cách là một thợ làm đũa.
...Khuôn mặt đó - anh ấy trông thật căng thẳng, cô nghĩ trong lòng.
Sự căng thẳng trên khuôn mặt cho thấy hắn thực sự sẵn sàng đặt cả cuộc đời mình vào tầm nguy hiểm nếu cần thiết.
Và có một điều gì trong nét mặt đó trông rất quen thuộc...
Đột nhiên, khuôn mặt đó đang nhìn thẳng vào cô. "Cái lõi?"
"C-cái gì?" Yuui lắp bắp, cố gắng làm tỉnh táo bộ não đang mê ngủ của mình. Cô đưa một tay lên miệng. Có lẽ anh đã nhìn thấy cô chảy nước miếng.
"Cô có biết lõi của cây đũa này là gì không?" Ix hỏi, giơ nó lên để Yuui nhìn thấy.
Lõi là một vật liệu được cấy vào bên trong cây đũa, quyết định các đặc tính của nó. Có vô số loại vật liệu có thể làm lõi, bao gồm xương và răng từ các sinh vật ma thuật, đá và thực vật; thậm chí có lúc còn sử dụng các bộ phận từ cơ thể người. Độ tương thích giữa người dùng và lõi càng lớn, họ càng có thể khai thác được sức mạnh của công cụ. Có thể nói rằng đó chính là trái tim của cây đũa.
Lõi của cây đũa của Yuui là một viên đá quý màu đỏ, một vật liệu đặc biệt mà khi chạm vào có cảm giác ấm áp nhẹ nhàng.
Nhưng trên viên đá đó có một vết nứt nhỏ.
Có một tiếng nổ kinh khủng khi cô ấy cố gắng thực hiện một phép thuật đặc biệt và viên đá đã bị nứt. Nó vẫn có thể thực hiện phép thuật khi bị hư hại, nhưng sức mạnh đã bị giảm đi nghiêm trọng. Chẳng hạn, thay vì phát ra ngọn lửa, nó chỉ có thể tạo ra tia lửa thậm chí không thể đốt cháy da ngón tay của bạn.
"Tôi đã biết rằng nó được làm từ gỗ ‘nueb’, và tôi gần như hình dung được cách nó được tạo ra. Nhưng điều quan trọng nhất là lõi, và nó... kỳ lạ," Ix nói.
"Anh không nhận ra nó được làm từ gì à?"
"Ờ..." Ix ngập ngừng trong một khoảnh khắc. "Có lẽ đó là ‘shinee aletts’, nhưng..."
Shinee aletts, hay còn được biết đến với tên gọi đá thánh đỏ, là một loại đá quý nổi tiếng vì việc sử dụng nó làm vật liệu lõi cao cấp. Ix nói với Yuui rằng đây là một cái lõi tuyệt vời để có trong một cây đũa đẳng cấp như thế này.
"Vậy thì anh lo lắng về điều gì?" cô hỏi.
"Nếu đó là hạt nhân, thì tôi thấy có điều gì đó hơi không ổn. Ý tôi là, rõ ràng từ mặt chi phí, có thể nói rằng họ không tiếc tiền, nhưng... đó không phải là điều mà sư phụ của tôi sẽ chọn. Và..."
"Và?"
"Không, chỉ là...tính cách của nó..."
"Cách diễn đạt của anh đang làm tôi cảm thấy lo lắng đấy. Xin nói thẳng ra đi."
"… Nó cực kỳ cứng rắn. Một cây đũa với đạo đức đáng kinh ngạc."
Những cây đũa của Munzil có cá tính vô cùng mạnh mẽ; chúng tự chọn chủ nhân của mình. Nếu cây đũa và người sử dụng có sự tương thích tốt, người dùng có thể đạt được sức mạnh to lớn. Tuy nhiên, nếu chúng không tương thích, và người cầm đũa cố gắng sử dụng nó cho một điều gì đó mà không phù hợp với tính chất của cây đũa, họ sẽ không thể khai thác được dù chỉ một nửa sức mạnh của nó. Đó là lý do tại sao khẩu hiệu của cửa hàng Munzil đã là "Hãy đặt chiếc đũa phép vào tay người xứng đáng ".
Ngay cả Ix, người đã quen với việc nhìn thấy những cây đũa như vậy, cũng cho rằng cây đũa này thực sự bất thường. Với một sự ngưỡng mộ và cả thất vọng đan xen, anh lầm bầm, "Ông ấy đã thực sự đặt tất cả vào cây đũa này."
Ix nhìn Yuui, anh tiếp tục "Cây đũa này hoàn toàn bất thường, ngay cả đối với những gì người sư phụ tôi đã tạo ra. Ngoài ra, tôi tò mò về cách shinee aletts đã được chế tạo. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu một người sử dụng ma thuật không tương thích thử sử dụng thứ này..."
"Họ sẽ không thể thực hiện phép thuật được sao?"
"Có thể là điều gì đó còn tồi tệ hơn."
"Có khả năng lõi được làm từ thứ gì đó khác ngoài shinee sletts không?"
"Hmm..." Ix lầm bầm, mở tay ra. "Tôi có thể nghĩ đến một điều, nhưng có thể không... Dù sao thì, tốt nhất là hỏi ai đó biết. Bạn có ý kiến gì về cái lõi không?"
"Không... tôi không biết." Yuui đáp, lắc đầu.
"Cô không biết sao? Người làm cây đũa nhất định phải giải thích điều đó khi cô nhận nó. Đặc biệt là với thầy của tôi. Ông ấy có thể nói mãi cho đến khi khách hàng nhớ hết mọi thứ."
Làm thế thì được ích gì chứ? Yuui thắc mắc, rồi nói, "Cha tôi là người đã đặt hàng cây đũa phép này."
"Vậy cô nên hỏi cha mình. Ông ấy ở đâu?"
"Không ở đâu cả," cô trả lời với một tiếng thở dài. "Ông ấy đã qua đời. Những thứ tôi còn lại để nhớ tới ông ấy là cây đũa và bản hợp đồng."
"Tôi hiểu rồi," Ix gật đầu, mặt không chút biểu cảm. "Chúng ta không thể làm gì về việc đó. Hy vọng chúng ta có thể tìm hiểu vấn đề này ngày mai với các thiết bị ở cửa hàng."
"Ah…okay."
Từ bỏ việc tìm hiểu về vật liệu lõi, Ix lấy ra một công cụ lạ khác. Yuui thử hỏi hắn đang làm gì chỉ để xem liệu hắn có trả lời hay không. Ngạc nhiên thay, hắn giải thích tất cả cho cô ấy.
Có những phần cô không hiểu, nhưng dường như anh đang tiến hành một loạt các kiểm tra chi tiết về tình trạng của cây đũa. Xem xét liệu các bộ phận của nó có bị hư hỏng, có bị cong hay có đang suy giảm không - tất cả thông tin đó sẽ hữu ích cho việc sửa chữa cây đũa. Yuui còn nhiều điều phải học về các dụng cụ bảo dưỡng cây đũa, ngay cả những dụng cụ cô sử dụng thường xuyên, vì vậy sớm thôi cô đã hoàn toàn đắm chìm trong việc hỏi anh ta từ câu hỏi này đến câu hỏi khác.
"Tôi muốn xem nó thêm một chút, nhưng có vẻ cô mệt rồi." Ix nhận xét.
"Tôi không... mệt."
Mặc dù mí mắt của cô ấy đã sụp xuống một lúc rồi, Yuui vẫn khẳng định rằng cô ấy không mệt. Dường như miệng cô không thể theo kịp những gì cô muốn nói.
"Chắc chắn rồi." Ix nói với chút mỉa mai trước khi khéo léo thu thập tất cả các dụng cụ mà anh bày ra và đứng dậy. Anh nắm lấy tay cầm chiếc hộp rồi nhấc lên, sau đó đi về phía cửa.
"Anh đã đi rồi à...?" Yuui hỏi.
"Tôi cũng mệt rồi."
"Chờ một chút... Có một điều tôi muốn hỏi..."
Ix dừng lại và quay lại nhìn cô.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh không sử dụng thử phép thuật à? "
"Không," Ix lắc đầu trả lời nhanh.
"Tại sao không?"
Phép thuật thử nghiệm được sử dụng để xác định tình trạng của một cây đũa. Bạn truyền một lượng nhỏ phép thuật vào một chất xúc tác ma thuật để cảm nhận nó. Nhưng nó không chỉ dùng để sửa chữa, người sử dụng phép thuật cũng áp dụng nó thay cho việc khởi độn.
"Vì tôi không thể sử dụng phép thuật"
"Hả?"
Có lẽ mình thật sự mệt rồi, Yuui mơ hồ nghĩ.
Chắc chắn cô đã nghe nhầm lời anh ta.
Anh ta vừa nói gì vậy?
"Oh, và," Ix tiếp tục với giọng nói trầm lặng, "xin lỗi vì đã xông vào đây. Lần sau tôi sẽ gõ cửa và chờ đợi đáp lại. Thầy tôi chẳng quan tâm đến sự tế nhị lắm, nên... xin lỗi vì điều đó."
Cô nghe thấy tiếng cửa đóng, theo sau đó là tiếng bước chân.
Mắt cô khép lại.
Ừ, chắc chắn là mình đã nghe nhầm.
Yuui chìm vào sự ấm áp của chiếc giường và mỉm cười.
Ix? Xin lỗi? ( Ix? Apologizing? )
Người đàn ông thô lỗ, thiếu suy nghĩ đó?
Không thể, không thể nào…
----------
Ngày hôm sau.
Yuui nhìn xung quanh trong khi theo sát Ix. Như mọi khi, chiếc mũ trùm đầu của cô được kéo xuống thấp vậy nên cô chỉ có thể nhìn thấy lưng anh. Đường phố chật ních người đi bộ. Cô có thể bị lạc nếu không cẩn thận. Mình không còn lựa chọn nào khác, cô nghĩ.
Tuy nhiên...
"Ừm, điều này thực sự có đúng không?" Yuui hỏi.
"Cái gì đúng?" Ix đáp lại.
"Thực sự có cửa hàng nào quanh đây à?"
"Đó là lý do tại sao chúng ta đi con đường này."
"Không, ý tôi không phải thế…"
Họ đang lang thang qua một khu vực cũ của thị trấn, cách xa trung tâm thành phố, trong một khu vực chỉ có những người thuộc tầng lớp thấp sinh sống. Những dãy nhà mà họ đi qua phần lớn là nhà ở, thỉnh thoảng có cửa hàng ở đây hoặc ở đó. Nhưng kể cả vậy, những cửa hàng đó chủ yếu là quán bar và tiệm tạp hóa.
Đũa phép là những món đồ cao cấp. Vì chúng yêu cầu những vật liệu đắt tiền để chế tạo và thợ làm đũa phép lại rất hiếm nên chúng luôn có giá khá cao. Ngay cả khi không phải như vậy, bạn chỉ có thể thực hiện phép thuật một cách thành thạo nếu được đào tạo bởi một chương trình giáo dục cấp cao. Ngoài ra, vương quốc cũng không khuyến khích người dân sử dụng đũa phép vì chúng có thể trở thành một vũ khí mạnh. Hầu hết người dân của vương quốc hiếm khi gặp phép thuật trong cuộc sống hàng ngày của mình. Trên thực tế, nó dường như rất nguy hiểm đến mức một số người thậm chí còn ghét phép thuật. Đó là lý do tại sao chỉ có một phần nhỏ những mạo hiểm giả, nhà nghiên cứu, binh sĩ, quý tộc và sinh viên nghiên cứu phép thuật mới quan tâm đến việc mua đũa phép. Nói cách khác, nó là sản phẩm dành cho người giàu, dân thường không liên quan gì tới chúng.
Vì lý do đó, cửa hàng đũa phép thường được đặt ở những khu vực thượng lưu. Nội thất bên trong thường tráng lệ đến mức giống như biệt thự của một quý tộc, đội ngũ nhân viên được đào tạo sẵn sàng phục vụ những khách hàng tiềm năng. Khi Yuui tìm kiếm những cửa hàng đũa phép trước đây, cô đã tìm kiếm trong khu vực nơi những người giàu có sống. Mặc dù cô không mang theo tiền bạc, họ vẫn đối xử với cô một cách lịch sự. Họ thậm chí đã cho cô biết vị trí cửa hàng của Munzil, mặc dù lúc đó nó đã biến mất. Rõ ràng, tin tức về cái chết của ông không được truyền đến tai những thợ làm đũa phép khác.
Nhưng trong khu vực mà họ đang ở bây giờ, khả năng bạn có thể tìm thấy một cửa hàng đũa phép là rất thấp. Nếu bạn bán đũa phép hoặc bất cứ loại hàng hóa nào khác ở đây, bạn gần như đang mời gọi lũ cướp.
Cảm nhận được sự lo lắng của Yuui, Ix nói: "Đất ở đây rẻ. Cô ấy không cần nhiều để mở cửa hàng. Và cô ấy cũng không có nhiều khách hàng. Dù tên tuổi của thầy của chúng tôi rất nổi tiếng nhưng chỉ có những người quen mới biết về những đệ tử của ông."
"Không có nhiều khách hàng có phải là một vấn đề không?"
"Thực tế là điều tốt đấy. Cô ấy để cho kỹ năng đáng kinh ngạc của mình nói lên tất cả. Nhờ vậy, cô ấy có thể kiếm được khá nhiều tiền từ những khách hàng hiện tại."
"Anh nói rằng cô ấy có kỹ năng đáng kinh ngạc, chính xác thì điều đó có nghĩa là gì?"
"Cô ấy là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử," Ix khẳng định như một sự thật đơn giản. "Và trở thành đệ tử xuất sắc nhất của thầy chúng tôi đồng nghĩa với việc cô ấy là người giỏi nhất trong vương quốc."
"T—tôi hiểu rồi."
"Có thể nói cô ấy là một thiên tài... Dù là người đệ tử áp chót của ông, cô ấy học nghề nhanh một cách đáng kinh ngạc. Cô ấy đã vượt qua những người khác trước cả khi họ nhận ra điều đó."
Yuui đứng sau Ix nên cô không thể nhìn thấy khuôn mặt anh ta, nhưng cô cảm nhận được một chút sự ngưỡng mộ trong giọng nói của anh. Điều đó làm Yuui cảm thấy khó hiểu.
"Nếu cô ấy là người áp chót, có nghĩa là cô ấy học trước bạn à?"
"Đúng vậy. Cô ấy là người duy nhất sống chung với tôi. Những người đệ tử khác đã rời đi khi tôi đến."
"Hử...," Yuui lẩm bẩm, suy nghĩ về viễn cảnh khủng khiếp nếu người học việc kia cũng không thân thiện như Ix. "Cô ấy tên là gì?"
"Morna Velle."
Hai người họ đi qua phần thành phố được soi sáng bởi ánh nắng ban mai đến khi họ đến gần một con kênh nước đọng, nơi họ băng qua một cái cầu gỗ dường như sắp gãy. Mùi hôi thối kinh khủng phảng phất từ mặt nước làm cho Yuui cảm thấy buồn nôn.
Họ tiếp tục đi dọc theo con kênh cho đến khi con đường bị uốn cong giữa chừng. Trong dãy nhà nhỏ, họ nhìn thấy một ngôi nhà có vẻ như được xây dựng tốt hơn một chút. Tuy nhiên, nó trông vẫn hợp cho động vật hơn là con người.
"……"
Yuui nhìn chằm chằm vào tòa nhà, sửng sốt. Một biển hiệu treo trên lối vào có chữ MORNA’S WANDS ĐŨA PHÉP MORNA. Đó là bằng chứng duy nhất cho thấy đây là một nơi kinh doanh.
"Ah, đ-đợi tôi với." Yuui nói, theo sau Ix vào cửa hàng.
Đột nhiên, mùi ẩm mốc xông vào mũi, cô không thể không lấy áo khoác bịt mũi. Cô cau mày nhìn quanh phòng. Phải mất một lúc mắt cô mới thích nghi được với ánh sáng lờ mờ này.
Cuối cùng khi có thể nhìn rõ, cô ấy nhận ra rằng bên trong cửa hàng cũng không khá hơn bên ngoài. Không, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của cô là một lượng lớn gỗ được cưa thành từng khúc. Gỗ có đủ màu sắc đa dạng được chất đống chống vào tường làm cản trở ánh sáng từ bên ngoài, khiến căn phòng tối om dù là ban ngày. Ánh sáng từ một cây nến lung lay giữa căn phòng, nhưng nó quá yếu đuối đến mức gần như không có ý nghĩa.
Yuui lặng lẽ tiến sâu vào cửa hàng. Một thứ gì đó kỳ lạ được chất đống trong góc. Cô tiến gần hơn. Nhìn kỹ, cô nhận ra chúng là xác của những sinh vật ma thuật.
"Urgh…"
Cô nhanh chóng quay mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn vào hình ảnh đáng sợ trước mắt.
Một núi xác các loại ma thú với đủ hình dạng và kích thước khác nhau. Đôi mắt đục ngầu của chúng nhìn chằm chằm vào Yuui. Chắc hẳn chúng đã được yểm một loại phép thuật để ngăn chặn sự phân hủy, nhưng dẫu sao, cảnh tượng đó cũng không đẹp mắt chút nào.
Yuui nhận ra rằng có những cây đũa phép và trượng phép được xếp gọn gàng ở phía xa hơn trong cửa hàng, đó là nơi duy nhất được dọn dẹp và sắp xếp một cách ngăn nắp. Mỗi cây đũa phép và trượng phép đều được trưng bày một cách cẩn thận.
Mắt cô dừng lại trên một cây trượng phép. Nó được sơn hoàn toàn màu trắng, với một viên ngọc màu xanh lấp lánh phía trên. Cô chưa bao giờ thấy một cây trượng đẹp đến như vậy. Nó sẽ không bị lạc quẻ nếu trong tay một vị thánh It wouldn’t feel out of place in the hands of a saint. Sự lộng lẫy tương phản mạnh mẽ với căn nhà bẩn thỉu chứa nó.
Nơi này tồi tàn, lộn xộn hơn và kỳ lạ hơn bất kỳ cửa hàng đũa phép nào mà cô đã từng đến.
Tôi nghĩ điều này không quá kỳ lạ đối với những người thợ làm đũa phép nói chung và hơn nữa… I think this is less that wandmakers in general are weird and more that…
Cô liếc nhìn Ix bên cạnh. Anh ta có vẻ đã quên lý do họ đến đây và đang dán mắt vào một trong những khúc gỗ xếp dọc theo bức tường. Cô thở dài.
Tất cả các đệ tử của Munzil đều như vậy sao? Nếu như vậy, thì ông thầy đó là một người kỳ lạ đến mức nào...?
"Mã số khắc: 0070, Halted." một giọng nói đột ngột vang lên bên tai cô.
"Aaah?!" Yuui kêu lên, nhảy lùi lại một bước.
Từ lúc nào, một cậu bé đã lặng lẽ đến bên cạnh cô. Cậu bé khoảng mười tuổi, vóc dáng thấp, mái tóc vàng đung đưa và trên khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ.
"Nó sử dụng loại gỗ ‘artey’ chất lượng cao. Lõi của nó là viên hồng ngọc rực rỡ. Nó thuần khiết nhưng lại có sự tương thích với những người khó tính," cậu bé tiếp tục nói. "It uses good-quality artey. Its core is brilliant rosestone. It’s pure but has an affinity for difficult people," continued the boy.
"U-um…"
"Mặc dù độ bền của cây đũa này rất tốt, nhưng có một số vấn đề nhỏ với cái tính ương ngạnh của nó. Tổng thể đánh giá là xuất sắc. Nó đã được bán rồi."
Dù cô đã cố gắng ngắt lời cậu bé, nó vẫn tiếp tục nhìn cô và thoăn thoắt đôi môi như thể không nghe thấy gì, nụ cười vẫn chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt đó.
"Ồ, Ottou. Chúng tôi vừa tới." "Oh, Ottou. We just barged in," một giọng nói từ phía bên cạnh cất lên khi lời nói của cậu bé vừa dừng lại.
Ix đi đến gần với một tay giơ lên chào hỏi. Đáp lại, cậu bé mà Ix gọi là Ottou quay lại nhìn anh ta, đứng hình mất một giây sau đó thì thầm, "Ix." Nụ cười dán trên khuôn mặt của cậu vẫn không hề dao động.
"Thật sự là em đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc sắp xếp những thứ mà Thầy để lại," Ix nói. "Xin lỗi vì đến cửa hàng đột ngột như vậy."
"Sắp xếp. Tôi cũng nhận được một thứ gì đó." "Sorting. I also received something."
"Yeah, cảm ơn vì đã quan tâm," Ix vui vẻ nói thêm. Tại sao anh ta không thể tỏ thái độ như vậy với khách hàng của mình chứ? Yuui tự hỏi với sự bất mãn.
"Ottou, để tôi giới thiệu với cậu." Ix nói khi Yuui nhận ra rằng hai tay anh ta đã mở ra. "Đây là khách hàng của tôi. Cô ấy tên là Yuui. Cô ấy đến yêu cầu tôi sửa một cây đũa phép."
Cậu bé chớp mắt vài lần sau đó nhìn cô.
"X-xin chào, chị là Yuui." cô cúi đầu xuống và nói.
"Em là Ottou."
"R-rất vui được gặp em, Ottou."
"Cô ấy không phải là một khách hàng," cậu bé đánh giá.
"Hử?" Yuui bối rối. "Em nói gì v—?"
"Đúng vậy." Ix nói, ngắt lời Yuui.
"Cậu không thể làm việc đó bây giờ." Ottou gắt.
"Tôi sẽ làm nó."
"Được rồi."
Yuui cảm thấy bối rối. Cô nhìn Ix như muốn tìm sự giúp đỡ, vì anh ta có vẻ có thể trò chuyện với cậu bé, nhưng anh ta đã từ chối đứng ra.
"Ummm, em ấy... là học trò của bà Morna sao?" Yuui hỏi.
"Không, em ấy chỉ là một đứa trẻ trong khu vực này đến để giúp đỡ cô ấy." Ix giải thích. "Ban đầu thì nó chỉ tò mò ghé qua, nhưng giờ thì đã làm hết mọi công việc trừ làm đũa phép. Nó tiếp khách hàng, làm kế toán và các công việc khác liên quan."
"Cậu ta trông chỉ như một đứa trẻ thôi mà."
"Cô có thể sẽ lớn tuổi hơn nó. Nhưng khi nói đến trí tuệ, nó có thể vượt qua bất kỳ ai ở thị trấn này đấy."
"Trí tuệ của em ấy?"
"Nó là một thiên tài. Thông minh đến mức đáng sợ. Thật sự, nếu không có Ottou, cửa hàng này đã sụp đổ từ lâu rồi."
"Um, tôi không có ý xúc phạm, nhưng điều đó thật khó tin," Yuui thừa nhận. "Tôi không hiểu một từ nào em ấy nói."
"Đó là vì nó không có thời gian cho những điều vô dụng như phép lịch sự hay những câu từ thích hợp. Chỉ có thiên tài mới như vậy thôi," Ix vui vẻ đáp. "Nếu cô không tin, thì, hmm... Oh, nếu không phiền, hãy thử cởi cái mũ của cô ra. Thằng bé sẽ nói cho cô nghe một vài điều thú vị đấy."
"Nhưng..."
"Cô có thấy ai ở đây sẽ nói xấu cô không?"
Yuui liếc nhìn xung quanh để kiểm tra. Sau khi xác nhận rằng chỉ có ba người họ trong cửa hàng, cô ấy cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu để có thể nhìn thấy làn da và mái tóc đặc trưng của mình.
Cậu bé nhìn về phía cô, vẫn mỉm cười, và đóng băng trong vài giây.
"Ottou. Cậu thấy Yuui như nào?" Ix che miệng bằng một tay và hỏi.
"Shipukk, Taakdue, Masakak, Nadam," Ottou ngâm nga như đang hát.
Yuui giật nảy mình. Ottou vừa mới ngâm nga những tên thành phố gần quê hương của cô. Cô chưa hề kể cho Ix biết điều đó. Làm sao Ottou có thể biết được...?
Nhưng đó chưa phải là tất cả những gì cậu bé muốn nói.
"Khuyên tai của cô có một ký tự tương tự với những vật thuộc về hoàng gia Habi. Có những vết thô trên bề mặt kim loại. Một ngôi làng trong cụm thành phố đó cũng có những vật có kí hiệu tương tự. Đó là tất cả."
"L-làm sao...?"
Yuui vô thức chạm vào tai mình và cảm nhận được sự mát lạnh của kim loại. Đúng là chiếc khuyên tai của cô chính là bằng chứng về dòng máu của mình, nhưng lẽ ra không có ai trong vương quốc có thể nhận ra ý nghĩa của nó.
Cô kéo mũ trùm lên và yêu cầu Ix giải thích.
"Dường như, nó làm điều này bằng cách so sánh những gì đang ở trước mặt với trí nhớ của mình."
"Nghĩa là sao?"
"Khi cô gặp một người giống ai đó khác hoặc nhìn thấy một vật giống với một thứ khác từng gặp trước đó. Cô cũng làm điều đó, phải không?"
"Vâng, nhưng..."
"Tôi đã nói với cô rồi. Ottou là một thiên tài," Ix khẳng định, lòng bàn tay hướng lên trên. "Trí nhớ và khả năng quan sát của nó vượt trội so với khả năng trung bình của mọi người. Nó có thể nhận biết quê hương, bộ tộc và thậm chí cả mối quan hệ gia đình chỉ qua việc nhìn vào nét mặt hay cấu trúc xương của bạn. Thằng bé cũng có thể đoán được quê hương và địa vị xã hội của bạn dựa trên quần áo và cử chỉ của bạn. Tôi đoán là thằng nhóc đó luôn như vậy. Vì có những người thuộc mọi tầng lớp xã hội từ trong và ngoài vương quốc tụ họp ở thành phố này. Điều đó khiến nó có thể thu thập thông tin một cách hoàn hảo. Với những kỹ năng đó, nó-"
"Ý anh là em ấy có thể biết tôi là một người thuộc dân tộc thiểu số Lukutta à?"
Lukutta là một quốc gia ở phía đông. Vương quốc đã xâm lược Lukutta vài năm trước đây. Bất chấp mọi nỗ lực chống trả, cuối cùng họ vẫn buộc phải đầu hàng và nhường lại đất nước đã bị tàn phá của mình. Theo lời của vương quốc, Lukutta là "đồng minh phía đông" của họ. Tuy nhiên, thực tế là vương quốc đã ép Lukutta từ bỏ người dân, đất đai và tài nguyên của mình, giờ đây khu vực này chẳng khác gì một nước chư hầu bất lực.
Mặt trời chuyển hướng, một tia sáng mỏng hắt vào cửa hàng.
Một tiếng kêu lạch cạch vang lên. Yuui nhìn sang và thấy Ottou đang sắp xếp những cây đũa và trượng. Cậu di chuyển một cách nhẹ nhàng, điều chỉnh vị trí từng chiếc đũa một cách tỉ mỉ. Cậu bé dường như đã hết hứng thú với Yuui. Thực tế, nói rằng nó chưa từng quan tâm đến cô sẽ chính xác hơn. Nó chỉ đơn giản là nói ra một số thứ giống nhau.
Cô cảm thấy có chút thất vọng và thở dài.
Ix nhún vai và giục Yuui đi theo trước khi mở cánh cửa dẫn vào một căn phòng ở phía sau cửa hàng.
"Thực ra, Ottou là một cậu bé tốt. Không nhiều người hiểu được nó vì sự khác biệt. Nghe nói, nó cũng bị coi như một sự phiền phức ở nhà, nhưng dù sao, nó vẫn là một cậu bé tốt," Ix nói nhanh như muốn biện hộ cho Ottou.
"Well, that’s Ottou for you. He’s a good kid. Not many people understand him, since he’s so out there. Apparently, he gets treated like a nuisance at home, too, but still, he’s a good kid," said Ix quickly, as though he was making an excuse.
"Không sao cả. Tôi biết cậu bé không có ý xấu," Yuui nói.
"Và, uh..." Biểu cảm của Ix thay đổi nhanh chóng đến mức khiến Yuui tự hỏi điều gì đã xảy ra với tính cách khó gần của anh. Cô cười một cách lúng túng khi anh nói: "Vậy điều tôi đang cố nói là..."
"Vâng?"
"Morna rất chuyên tâm với việc làm đũa phép nên cô ấy cần một thiên tài như Ottou. Vậy, uh, cô nhớ khi tôi nói rằng chỉ có thể gặp cô ấy vào ban ngày chứ?"
"Tôi nhớ."
"Ý nghĩa thực sự của điều đó là, Ottou chỉ có mặt trong cửa hàng vào lúc đó."
----------
Họ đi đến một nơi trông giống như phòng lưu trữ. Nơi này lại được sắp xếp gọn gàng một cách bất ngờ, với những vật thể thanh mảnh được xếp ngăn nắp trên các kệ.
Ngay khi bước vào, họ thấy một cánh cửa dẫn ra khu vườn bên trái. Hiện tại không có ai ở đó. Ánh sáng trắng tràn vào từ một cửa sổ nhỏ ở cuối phòng. Gần đó là một cánh cửa khác bên tay trái. Có vẻ nơi này chỉ có một cửa hàng, một phòng lưu trữ, một khu vườn ở giữa và một căn phòng phía sau.
Yuui nhìn Ix gõ cửa.
"Morna, tôi là Ix."
Không có hồi âm nào.
Anh nhìn Yui. Sau khi gật đầu trao đổi, anh đặt tay lên cửa.
Khi cánh cửa mở ra, họ nghe thấy âm thanh của một vài đồ vật rơi xuống sàn.
Ix không quan tâm và bước vào trong.
"Xin lỗi vì đã làm phiền," Yuui nói nhỏ khi theo sau anh ta. Tuy nhiên —
"Hả? Hả?"
Cô không tìm được chỗ nào để đặt chân xuống, vì vậy cô đang cố giữ thăng bằng với một chân vẫn còn trên không khi căn phòng hiện ra trước mắt.
Các hộp gỗ và bó giấy chồng chất hai bên cửa. Một trong số đó dường như đã sụp đổ như một trận tuyết lở và tràn ra khắp sàn nhà. Thứ gì đó trông giống như vải đen cũng đang phủ khắp sàn nhà. Khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đó là quần áo.
Yuui lùi lại trong phòng lưu trữ một lúc để nhìn toàn cảnh căn phòng phía sau. Cô thở dài, hoàn toàn cạn lời.
Cô từng nghĩ rằng cảnh bừa bộn trong cửa hàng đã là tồi tệ lắm rồi, nhưng nó chẳng là gì nếu được so sánh với đống thảm họa ở đây.
Những tấm sàn gỗ hoàn toàn không thể nhìn thấy, bị che khuất bởi đống hỗn độn gồm các vật dụng hàng ngày, quần áo, một số dụng cụ kỳ lạ, gỗ, xác của các sinh vật ma thuật, một số thứ khác trông giống như vật liệu và có cả rác!?
Khu vực duy nhất trong căn phòng có thể gọi là gọn gàng là xung quanh bàn làm việc ở phía sau. Không có đồ vật lộn xộn nào được đặt trên ghế, chỉ có vài cây đũa đang được làm và một con dao dùng để làm việc đó được đặt trên bàn. Các công cụ tương tự nằm rải rác trên sàn nhà gần đó.
Lờ đi cảnh tượng hỗn loạn trong căn phòng này, Ix thản nhiên giẫm lên những thứ rải rác trên sàn cho đến khi anh đứng giữa tất cả chúng.
Sau đó, anh cúi xuống và thò tay vào một ngọn núi giẻ nhỏ gần bàn làm việc. Vì đống rác che khuất tầm nhìn của cô, Yuui không thể nhìn thấy bên trong đó có gì.
Ngọn núi vải đã nuốt chửng cánh tay của Ix khi anh thò tay vào. Khi cánh tay của anh ta bị che khuất đến khuỷu tay, ngọn núi bắt đầu rung lên dữ dội.
"Đây rồi —kéo cô ra nào" anh nói và kéo tay ra. Những mảnh vải và rác rưởi rơi xuống sàn để lộ ra một con người.
"Yikes!" Yuui lùi lại và kêu lên. Ánh sáng mặt trời cho phép cô nhìn rõ tình trạng của người đó.
Một người phụ nữ có mái tóc dài.
Những lọn tóc rối bù của cô xõa xuống thắt lưng, một số khác thì chĩa ra mọi hướng. Cô ấy mặc một chiếc áo khổng lồ có lỗ để chui đầu qua, dường như đã được vá lại nhiều lần. Tấm vải chưa được xử lý nhưng có màu tối và có vẻ quá nhỏ đối với cô. Thực tế, nó trông rất ngớ ngẩn, ôm chặt lấy ngực, rồi từ đó lại rũ xuống một cách khập khiễng. Tuy vậy, rõ ràng nó vẫn không đủ dài, bởi Yuui có thể nhìn thấy một phần chân trần của người phụ nữ kia hiện ra gần sàn nhà. Mắt cá chân của cô mảnh mai, giống như cành cây con. Chúng dường như sẵn sàng gãy bất cứ lúc nào. Cô ấy cao, có lẽ gần bằng Ix, nhưng tư thế xấu khiến cô trông thấp hơn. Đôi mắt của cô mở một nửa và không có chút sức sống nào. Có một vết nước bọt trên cằm của cô.
"Uhhh…..," người phụ nữ rên nhẹ.
Cô ấy đã tỉnh, hoặc vẫn còn đang ngái ngủ. Nắm lấy cánh tay của Ix và cọ mạnh lên mặt của mình, có lẽ cô ấy đang cố làm sạch nó? Có vẻ có một chút sơn hoặc dầu vẽ trên mặt vì tay áo của Ix đã chuyển sang màu đen. Yuui không bỏ qua cái nhếch mép trên khuôn mặt vô cảm của Ix.
Hiểu rồi, cô nghĩ.
Yuui chỉ có hai người này để tham khảo nhưng cô đang dần hiểu được loại người mà Munzil nhận làm đệ tử.
"Dậy đi," Ix nói lớn.
"Aaaaaaah... agh." Dù cô ấy vẫn ở đó một lúc sau khi Ix vẫy cánh tay nhưng sau đó lại đổ người xuống đất.
Người phụ nữ ngồi dậy, đưa tay ra phía sau đầu nơi cô bị va mạnh. "Ow..." Cô cọ mắt và nhìn xung quanh. "...wie?"
"Chào buổi sáng, Morna," Ix nói một cách lạnh lùng.
"I-Ixie."
"Ixie?" Yuui nghĩ, cảm thấy mơ hồ.
Cô ấy, Morna, há hốc miệng vài giây. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Ix, cô bắt đầu phát ra âm thanh fee, fyuu không phải là hơi thở cũng không phải là lời nói. Miệng cô ấy có vẻ bị bẻ cong một cách kỳ lạ.
"I—I—I…," cô lắp bắp.
"Đêm qua, tôi đã nói sẽ ghé qua sau khi xử lý xong mọi việc," Ix nhắc nhở.
"T-thật sao? Fee, fyuu…"
"Cô quên rồi. Tớ đoán là cô có thể quên mà."
"Hee, hee-hee-hee…" Morna phát ra một âm thanh khó hiểu khi vai cô rung lên.
Yuui nhận ra rằng âm thanh kỳ lạ mà Morna đã phát ra là cách cô ấy cười. Không phải vì cô thiếu năng lượng để sử dụng giọng nói hoặc vì cô còn mơ màng khi mới được đánh thức; đó chỉ là cách cô ấy thừa nhận chuyện đó.
Morna loạng choạng đứng dậy. Cổ cô ấy lắc lư như cổ của một đứa trẻ khi cô nhìn xung quanh căn phòng. Rồi ánh mắt đó dừng lại ở cửa. Mắt cô chạm trực tiếp với ánh nhìn của Yuui.
Bỗng nhiên, Morna trở nên tái nhợt. Cô ấy lui lại vài bước, miệng mở một nửa, trước khi lùi vào tường và phát ra một tiếng rên rỉ.
"I-Ixie, c-c-c-c-cô gái đó…"
Morna run rẩy, trông rất sợ hãi. Điều này vượt xa khỏi sự ngần ngại khi gặp người lạ. Mức độ sợ hãi của cô thực sự làm Yuui cảm thấy tội lỗi.
"Oh, cô không cần lo lắng về cô ấy," Ix nói với Yuui khi anh thấy cô cố gắng rời khỏi phòng. "Morna luôn như vậy khi lần đầu gặp người lạ. Cô ấy sẽ tốt hơn nếu hai người dành thời gian với nhau."
"U-uh-huh…"
"H-hey, Ixie, đừng p-phớt lờ t-tôi...," Morna kêu lên, nước mắt dâng tràn trong đôi mắt khi cô nắm chặt tay áo của Ix.
"Đây là một trong những khách hàng của Thầy. Ông ấy đã mất nên Ix đến gặp tôi," Ix giải thích một cách đơn giản. "Đây là công việc sửa chữa và bảo dưỡng đũa phép. Tôi muốn mượn một số dụng cụ và sự giúp đỡ từ cô."
"Một k-khách hàng?"
"Đúng vậy. Cô ấy có một hợp đồng từ Thầy."
Cả hai quay lại nhìn Yuui, cô cúi đầu bước tới.
"Tôi là Yuui. Xin lỗi về những bất tiện chúng tôi đã gây ra, cô Morna."
" Yuui…" Morna lẩm bẩm.
"Vâng. "
"……"
Morna nhìn Yuui với đôi mắt ướt át. Yuui nghĩ chúng trông giống như những viên ngọc lục bảo trong suốt. Họ nhìn nhau trong vài giây. Sau một khoảnh khắc im lặng, Morna đột ngột quay mặt khỏi ánh mắt của Yuui.
"Ư-ư, ừm… T-t-trà…," cô ấy thở hổn hển.
"Không cần đâu, cảm ơn, tôi ổn mà," Yuui trả lời.
"Đ-đ-đâu rồi…?"
"Bình tĩnh, tôi sẽ lấy nó," Ix trấn an.
Anh khéo léo đặt tay phải lên đầu Morna khi nó lắc liên hồi. Anh tiếp tục giữ lưng cô ấy cho đến khi cô ấy thở dài "feeyuu" và ngừng di chuyển.
Cô ấy ngồi phịch xuống ghế và ngước nhìn Ix với đôi mắt cún con.
"C-cảm ơn," cô ấy nói.
"Mm"
"Ừm, tôi sẽ pha trà. Nếu không phiền, có thể cho tôi biết nó ở đâu không?" Yuui nói.
Cô ấy gần như chạy vọt ra khỏi phòng. Yuui chắc chắn chưa đủ can đảm để ở một mình với Morna.
----------
Khi khuôn mặt lạ lẫm đi khuất, Morna cố gắng bình tĩnh lại. Cô nhìn quanh căn phòng bừa bộn, những ngón tay cô xoắn xuýt như chân của một con rết, nhưng đó là điều bình thường với cô ấy.
Ix nhìn chằm chằm vào Morna, khiến cô cảm thấy rùng mình vì sợ hãi. Cô ngước nhìn lên một cách do dự.
"Ohh, x-xin lỗi," cô ấy nói.
“Vì cái gì?”
“Ừm, t-thực ra, không vì gì cả…”
"Được thôi."
“Yeah.”
“…”
“Oh…”
Miệng cô ấy mở ra rồi lại khép lại, phát ra những âm thanh có thể là lời nói hoặc cũng có thể là điều gì đó hoàn toàn khác. Dù không giỏi giao tiếp với mọi người, nhưng cô cũng không thể chịu đựng được sự im lặng. Đó là một sự kết hợp khó chịu của những nét tính cách đặc biệt.
“Ồ, p-ph-phải,” cô ấy căng thẳng nói. “Cho tôi xem.”
“Cho cô xem cái gì?”
“Ư-ừm, bản h-hợp đồng. Anh có nó, đúng không?”
Morna giống như Thầy của họ ở chỗ cô có kỹ năng làm đũa phép xuất sắc, nhưng lại có kỹ năng giao tiếp kém thảm hại. Thực tế, cô có lẽ còn tệ hơn cả sư phụ của họ. Ít nhất thì Munzil đã điều hành được cửa hàng của riêng mình. Và ở một vài khía cạnh, cô ấy hoàn toàn trái ngược với ông, vì ông luôn to tiếng với mọi người, trong khi cô ấy lúc nào cũng tỏ ra rụt rè.
Sau khi liếc qua bức thư, Morna đặt nó cẩn thận lên bàn làm việc của mình.
“T-tôi hiểu rồi…”
“Thật sự, ông ấy đã để lại cho chúng ta một bản hợp đồng vô cùng rắc rối. Và tôi đã tưởng rằng mình vừa sắp xếp xong mọi thứ ông ấy để lại.” Ix thở dài.
“Ư-ừm, chúng ta vẫn nên sửa lại nó… đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng lõi đã bị hỏng rồi.”
Khi anh giải thích rằng mình không thể xác định được vật liệu trong lõi, Morna có vẻ bối rối.
“C-có nghĩa là, ngay cả anh cũng không thể xác định được sao?”
" Đó là tất cả những gì tôi có thể làm, dù sao tôi cũng không có phép thuật."
“Tôi nghĩ vậy…,” Morna nói, nâng bản hợp đồng lên. “Đ-được rồi, tôi sẽ nhận công việc này.”
“Huh?”
“Hả?”
Họ nhìn nhau với ánh mắt nghi vấn.
“Ư-ừm, t-tôi…,” Morna lắp bắp.
“Không, tôi không giận đâu,” Ix nói, giơ một tay lên để trấn an khi thấy Morna run rẩy, nước mắt lấp lánh trong mắt. “Không phải vậy. Tôi chỉ đang hỏi tại sao cô lại nhận công việc này. Nó ghi ngay đó mà, phải không? Theo một cách nào đó, tôi là ‘kẻ ngốc đã đọc nó đầu tiên’…”
“N-n-n-nhưng…” Morna dừng lại một chút trước khi tiếp tục. “N-nó ghi ‘t-thợ làm đũa’?”
“Oh…” Ix thở dài, không thể ngăn âm thanh thoát ra khỏi môi mình.
Cô ấy đúng. Bản hợp đồng thực sự ghi “một người thợ làm đũa đã học việc dưới sự hướng dẫn của Munzil.” Dĩ nhiên là như vậy.
Vấn đề là, Ix không phải là một người thợ.
Đúng như những gì anh đã nói với Yuui.
Điều đó có nghĩa là việc sửa chữa cây đũa phép sẽ thuộc về Morna, vì vậy anh sẽ không liên quan gì đến nó nữa. Kỹ năng của cô ấy tốt hơn hẳn anh, và một người không có nhiều tiền trong ví thì không ở trong tình huống có thể nhận một công việc miễn phí. Thực tế, đây cũng là lựa chọn tốt hơn cho khách hàng.
Tuy nhiên—
“Không, tôi không thể đặt gánh nặng này lên cô được, Morna.” Miệng anh nói ra trước khi suy nghĩ kịp theo kịp.
“Hả? N-nhưng—”
“Tôi sẽ làm việc sửa chữa. Tôi chỉ cần đăng ký với Hội, đúng không?”
“Anh chắc chứ?”
“Yeah. Không giống như cô, tôi không có công việc nào khác đang chờ cả. Cô chỉ cần giúp tôi ở giai đoạn đầu thôi.”
“Mm…” Morna gật đầu, dù có phần không yên tâm.
“Tôi biết tại sao cô lo lắng,” Ix trả lời với một tiếng hừ, “nhưng ngay cả một người không chuyên như tôi thì cũng có thể xử lý được việc thay lõi.”
“À, không, kĩ năng của anh không phải là vấn đề…”
“Ồ, vấn đề tài chính? May mắn thay, tôi có một ít tiền tiết kiệm, nên tôi ổn.”
“Mmmm, tiền bạc không phải là vấn đề, ừm, điều đó cũng đúng là một vấn đề, nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói…,” cô nói, lắc đầu nhẹ. “T-t-tại sao anh lại muốn nhận công việc này?”
“Tôi đã nói với cô rồi; nó sẽ là gánh nặng cho—”
“C-c-cũng không phải là vấn đề lớn. Đây là đũa của Thầy. Tôi c-cũng muốn xem nó.”
“À…” Ix nhíu mày. “Thì, tôi nghĩ vậy cũng được. Nhưng hãy để tôi lo liệu việc này. Dù sao thì đây cũng là công việc đầu tiên của tôi.”
“T-thật sao? Công việc đầu tiên… Hee-hee…”
Anh không hiểu có gì là buồn cười, nhưng dường như như anh đã thuyết phục được Morna, vì cô không hỏi thêm gì nữa.
Vậy… tại sao tôi lại làm như vậy? anh tự hỏi chính mình.
Việc đây là công việc đầu tiên của anh không phải là lý do đủ thuyết phục. Không chỉ vì sẽ tốt hơn nếu để Morna lo liệu, mà đây cũng là điều mà anh nên giao cho cô. Nói cách khác, anh đang ích kỷ.
Liệu anh có thật sự nhận công việc phiền phức mà Thầy đã để lại này vì lòng ích kỷ không?
Anh không hiểu nổi quyết định của chính mình.
Một nếp nhăn thoáng xuất hiện giữa hai lông mày anh, nhưng cuối cùng, anh thở dài và quyết định quên đi câu hỏi đó. Luồng hơi thở anh thả ra làm khuấy động bụi trong không khí. Nó lan tỏa rồi biến mất.
----------
Yuui chuẩn bị trà trong những chiếc bình riêng, rồi quay trở lại phòng.
Morna húp một ngụm trà, nỗi sợ hãi về Yuui dần tan biến đôi chút. Dù vậy, Morna vẫn từ chối giao tiếp bằng ánh mắt với cô, thay vào đó, cô chỉ chăm chú nhìn xuống chân khi nói chuyện.
“C-cây đũa phép, ừm…”
“Cảm ơn vì đã kiểm tra nó,” Yuui nói.
“Fuu, heh-heh-heh…”
Morna nhận lấy cây đũa phép, lùi lại khỏi Yuui khi làm như vậy. Cô nâng niu nó bằng cả hai tay, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn làm việc. Sau đó, cô thực hiện lại nghi lễ giống như Ix đã làm.
Ngược lại với những động tác tinh tế của Ix, những hành động của Morna lại khiến người khác khó chịu. Cô khom lưng tồi tệ hơn và nhìn chằm chằm vào cây đũa một cách kỳ lạ khi kiểm tra nó. Khi lắc lư người qua lại, thỉnh thoảng cô lại phát ra một tiếng cười khúc khích.
“Được rồi,” Ix thì thầm nhẹ nhàng, đưa mặt gần sát tai cô. “Nó được làm ra vào năm... Hiệu suất truyền dẫn là... Phương pháp áp dụng là chuyển giao ống Rednoff loại hai... Tình trạng của nó cực kỳ có đạo đức... Tốc độ uốn ước tính là...”
Yuui tự hỏi một cách mơ hồ liệu việc tóc chạm vào mặt có làm phiền anh ấy không.
Trong gần một giờ, Morna sử dụng những công cụ phức tạp để kiểm tra cây đũa phép. Ix đứng bên cạnh, hỗ trợ cô. Chắc chắn rằng việc kiểm tra của họ sẽ sớm kết thúc.
Nhưng biểu cảm của họ không mấy khả quan. Những nếp nhăn sâu hằn trên trán họ, và khuôn mặt đầy vẻ bối rối. Họ vừa mới tháo cây đũa ra khỏi một thiết bị có viên tinh thể lớn ở giữa.
“Cô cũng thấy vậy, đúng không?” Ix thì thầm. “Chu kỳ này thật kỳ lạ đối với một lõi shinee aletts.”
“L-loại Rednoff có thể giải thích điều đó,” Morna trả lời, lắc đầu. “Nó tăng tốc tại giao điểm…”
“Với độ tương thích cực kỳ cao?”
“Y-yeah.”
“À, đó là một suy nghĩ thú vị từ góc độ lý thuyết, nhưng ngay cả Thầy cũng không thể đảm bảo được độ chính xác như vậy. Hơn nữa, nó sẽ không hoạt động như một cây đũa phép.”
“Ồ, đúng rồi…” Morna xoay đầu lại. Cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của những cây đũa đến nỗi không hề phản ứng khi quay về phía Yuui.
“Tôi phải thử sử dụng nó…,” Morna nói.
“Như vậy có ổn không?” Ix hỏi.
“Ừm, có thể. Nó sẽ hoạt động.”
“Được rồi.” Ix gật đầu, đi về phía Yuui, rồi dựa vào tường cạnh cô và khoanh tay. Anh quan sát Morna với vẻ mặt nghiêm túc.
“Xin lỗi, cô ấy đang làm gì vậy…?” Yuui hỏi.
“Kiểm tra phép thuật. Cô đứng lùi lại đi—nó nguy hiểm đấy” Ix trả lời.
“Nguy hiểm?”
“Đã lâu rồi cô ấy không sử dụng thiết bị đó, và cô ấy cũng không phải là một người sử dụng phép thuật giỏi. Nó có thể nổ tung.”
Trước khi Yuui kịp hỏi thêm chi tiết, Morna thông báo, “T-t-tôi bắt đầu đây.”
Cô đặt lại cây đũa vào thiết bị mà họ đã sử dụng trước đó và nhắm mắt lại. Yuui biết rõ phần này. Những người không quen sử dụng phép thuật thường tập trung như vậy.
Morna hít một hơi dài và niệm phép.
Phép thử phép thuật không tạo ra ánh sáng hay âm thanh, vì vậy Yuui chỉ cảm nhận được dòng mana. Cường độ và chất lượng mà Morna tạo ra đều khá tốt. Có thể nói cô có tiềm năng lớn với vai trò người sử dụng phép thuật, nhưng cách xử lý của cô lại khá thô sơ. Rõ ràng là cô chưa được đào tạo cho việc này.
Sau khi duy trì phép thuật trong vài giây, Morna thở dài.
“Tôi xong rồi,” cô nói, nhìn về phía họ.
“Ừ?” Ix hơi cúi cằm xuống. “Vậy?”
“Mm, mm…” Morna liếc nhìn thiết bị, và miệng cô cong lên với một âm thanh “fuuee.”
“Morna?” Ix hỏi.
“Foo-fyu-fyuu-fyuu…”
“C-c-có chuyện gì vậy, cô Morna?!” Yuui hỏi, nhưng không có phản hồi. Thay vào đó, cô ấy lắc lư vai khi nước miếng chảy từ miệng xuống.
Yuui nhìn lên khuôn mặt của Ix. Anh ấy trông có vẻ sốc, nhưng biểu cảm đó dần dần sáng lên cho đến khi anh phát ra một tiếng kêu vui sướng.
“Không thể nào!” anh ấy la lên.
“Hee, đúng vậy…,” Morna nói.
“Ha-ha-ha! Tôi không thể tin câu chuyện nhảm nhí của Thầy lại là sự thật. Thật hợp lý…”
“T-t-tôi sẽ phải điều tra thêm. Nó c-có thể tái sử dụng nếu tôi tái tạo lại…”
“Chờ đã, đó là đũa phép của khách hàng tôi. Đầu tiên của tôi…”
Hai người cùng nhau đứng quanh cây đũa, với những nụ cười kỳ quái trên khuôn mặt.
Yuui ngần ngại hỏi, “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn, nhưng sao trông hai người vui vậy?”
“À đúng rồi, Yuui,” Ix đáp, khuôn mặt anh thể hiện rõ ràng rằng anh vừa mới nhớ đến sự tồn tại của cô. “Nói tóm lại, chúng tôi đã biết cái lõi đó là gì rồi.”
“Không phải shinee aletts sao?”
“Không. Nó thực sự là một thứ hoàn toàn khác. Tôi đã nghĩ đây có thể là một khả năng, nhưng không thể tin là tôi lại đúng.”
“Vậy… nó là gì?”
“Chà... đừng ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.”
“Làm ơn hãy đi thẳng vào vấn đề đi,” Yuui nói với một tiếng thở dài chán nản. “Dù sao thì đó cũng là cây đũa phép của tôi.”
“Nó là tim rồng.”
“Gì cơ?” Yuui chớp mắt vài lần, không thể tin vào tai mình.
“Nó là rồng. Tim rồng,” Ix nói, với vẻ rất phấn khích. “Tôi đã nghĩ Thầy chúng ta chỉ đang nói nhảm khi ông ấy nói rằng ông ấy đã làm một cây đũa với tim rồng trước đây. Nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc tin vào điều đó khi nó đang ở ngay trước mắt tôi.”
“Rồng…?”
“Đúng rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, phải không, Morna?”
Cô gật đầu một cách mạnh mẽ. “Đ-đ-đó là khả năng duy nhất. Nó chắc chắn là tim rồng. Không thể là thứ gì khác.”
“Huh…” Yuui cảm thấy bối rối. “Và đó là điều khiến hai người cảm thấy vui sao?”
“Đương nhiên rồi,” Ix nói. “Sao cô lại không vui chứ? Tại sao lại có phản ứng lạ vậy? Đây là một cây đũa tuyệt vời. Cha cô là ai vậy?”
“Không, điều tôi muốn biết là, liệu loại lõi này có dễ tìm không?” Yuui hỏi.
“Đương nhiên là không,” Ix trả lời ngay lập tức. “Morna và tôi thậm chí còn không tin vào điều đó cho đến tận bây giờ, và chúng tôi đã nghe câu chuyện này trực tiếp từ miệng Thầy ấy. Chúng tôi thậm chí còn không chắc có cái nào khác ngoài cái mà chúng ta có ở đây.”
“Ừm… vậy thì 2 người định sửa cây đũa của tôi như thế nào?”
“Hả?” Ix nhìn chằm chằm vào Morna.
Sau vài giây im lặng, cả hai cùng nhìn về phía Yuui.
“Anh thực sự nói với tôi rằng hai người vui mừng như vậy chỉ vì có cơ hội nhìn thấy một vật liệu hiếm sao?” cô nói một cách khó tin.
Nếu những gì cô biết là đúng, thì rồng đã tuyệt chủng hơn một ngàn năm.