Chương 01 part 2
Độ dài 4,557 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:58
Trans:Poro
Edit:Ngoe Nguẩy
Mọi góp ý xin vui lòng ib page hoặc cmt ở dưới nhé
Links page://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
==========================================
Về thu nhập của tôi thì—
Thật ra, tôi không nói với mọi người xung quanh rằng tôi là một nhà văn; nếu ai đó biết tôi là nhà văn, tôi cảm thấy tôi sẽ không còn được đối xử như bình thường nữa.
Bỏ qua ý kiến của mẹ tôi sang một bên, cho tới thời điểm này, tôi thường trao đổi một cách thẳng thắn với các nhà văn khác về vấn đề trên trong suốt các buổi uống nước sau cuộc họp, và các bữa tiệc tất niên trong suốt hai năm qua.
Tất nhiên, chúng tôi không chỉ bàn về việc đó chỉ vì tò mò.
Khi sách của tôi bán chạy, những nhà văn khác bắt đầu nói với tôi về việc giảm thuế.
Một vài nhà văn còn nói với tôi thu nhập hằng năm của họ cơ (như ngụ ý trên, thu nhập của những nhà văn nổi tiếng thật sự ở quy mô khác với phần còn lại).
Tôi sẽ không nói với bất cứ ai thu nhập của các nhà văn ấy hằng năm. Tại lúc ấy, tôi không nghĩ Nitadori sẽ bỏ qua bất cứ thứ gì tôi đã nói.
Bên cạnh đó, tôi không nghĩ rằng Nitadori tiếp cận tôi vì muốn ‘đào mỏ’.
Hay tôi nên nói, mặc cho nó chỉ là một suy đoán thôi—
Có cảm giác nhà Nitadori rất giàu có.
Khi nghe câu trả lời từ tôi,
“Thật sao? Về số tiền đấy...”
Cô nàng kính cận Nitadori hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Yeah, chắc chắn. Well, về cơ bản, giữ bí m...”
“Em sẽ không nói cho ai về điều này đâu! Em hứa!”
Cô nàng đã trả lời trước khi tôi kịp nói hết câu.
Tôi đã quyết định nói với Nitadori, nên trước đó tôi cũng đã nhìn xung quanh xe lửa để đề phòng.
Con tàu hôm nay khá vắng, chỉ có hai hành khách ngồi ở hàng ghế trước bên phải.
Thu nhập của một nhà văn.
Như mọi người đã biết, thu nhập của một nhà văn chủ yếu dựa vào phí xuất bản của một quyển sách.
Thêm vào đó, có vẻ là ‘phí bản thảo’ cho các ấn phẩm của một tạp chí hay tờ báo, ‘phí trò chuyện’ cho các buổi gặp gỡ, phát biểu, ‘phí nguồn’ và ‘phí bản quyền’ đối với anime chuyển thể hay là phim dựa theo, nhưng tôi chẳng bao giờ nhận được chúng cả.
Bộ anime thì chưa hoàn thành, bởi thế tôi chưa được nhận phí liên quan về việc này.
“Bởi vì điều đó, quy mô của của việc này sẽ là chi phí xuất bản của công ty. Hay chính xác hơn, tôi chỉ nói về chi phí xuất bản.”
"Yep."
“Bây giờ, trước khi tôi nói về việc phí xuất bản là bao nhiêu—Tôi muốn nói về định nghĩa cái đã.”
“Nó là Quyền tác giả, phải không? Nhà xuất bản sẽ in sách của anh, sensei, bởi thế số tiền này là tiền “phí bản quyền’ trả cho anh.”
“Yep. Ấn tượng đấy.”
“Thật ra, em có tìm hiểu trên mạng khi em đặt câu hỏi về việc này. Em thậm chí còn tìm hiểu xem tại sao nó lại gọi là ‘phí xuất bản’! Không phải là ‘thuế’, đúng không?”
Đúng như Nitadori đã nói, phí bản quyền không phải là thuế.
Khi nhà xuất bản in những tập sách, họ sẽ gắn tem riêng của mỗi tác giả ở trang cuối quyển sách, nó được gọi là ‘colophon’, hay gọi là ‘tem kiểm duyệt’. (Một vài con tem được đóng dấu trực tiếp trên quyển sách). Nhà xuất bản sẽ dùng những con tem kiểm duyệt này để trả tiền trực tiếp cho các tác giả.
Hệ thống tem đó tựa tựa ‘phí in ấn’, (như một loại thuế với tác giả), nó cũng được gọi là ‘phí ấn phẩm in ấn’, và sau đó gọi tắt là ‘phí xuất bản’.
Mặt khác, ‘phí ấn phẩm in ấn’—là tiền được trả khi sản xuất sách. Tác giả của những quyển sách đó được trả dựa vào ‘phí xuất bản’ theo tỷ lệ giá của quyển sách đấy.
Cuối cùng, mọi người từ bỏ cái phương pháp quá rắc rối ấy, và chọn không kiểm tra in ấn nữa, bởi thế phương pháp này đã bị loại bỏ.
Ở trong những quyển sách cũ, bìa cuối của nó sẽ có dòng chữ ‘tem kiểm duyệt đã bị loại bỏ’. Tôi đã thấy những quyển sách như vậy trong hiệu sách cũ.
“Well, thậm chí nếu tôi không biết lịch sử của nó... dù sao thì, nhà xuất bản sẽ cấp cho nhà văn một khoản tiền bản quyền gọi là ‘phí xuất bản’—và phần tiền ấy được đánh giá cao đấy.”
“Uh huh, vậy nó là bao nhiêu ạ, xấp xỉ ấy ?”
“Thông thường, chi phí là gần 10% hoặc hơn. Trường hợp của tôi tương tự thế, và bao gồm cả thuế doanh thu, 10% giá của mỗi quyển sách sẽ là phí xuất bản.”
“Luôn luôn như thế à?”
“Tôi không biết nó có thay đổi trong tương lai không. Tất nhiên, tôi hy vọng rằng nó sẽ tăng. Tôi có nghe nói rằng nó sẽ tăng tỷ lệ thuận với độ nổi tiếng của tác giả, nhưng tôi không chắc trường hợp ấy thật sự như thế nào.”
“Em hiểu rồi. Sau cùng, ta sẽ có 10% này. Nói cách khác, nếu một quyển sách được bán, giá trị 10% của giá quyển sách là thu nhập của anh, phải hông, sensei?”
Nitadori như muốn hỏi để xác nhận ý kiến của mình, nhưng tôi lắc đầu.
“Không, không hẳn.”
“Eh?”
It was not about 'once the book was sold'.
Nó không phải là ‘khi một quyển sách được bán’.
Nó phải là ‘khi một quyển sách được in’.
Đầu tiên quyển sách sẽ được in, và điều đó tương đương với việc ‘sản phẩm được sản xuất cho mục đích thương mại’.
Và,
“Số lượng sách được in sẽ quyết định doanh thu.”
“Thế một ví dụ cụ thể--.”
Tôi biết Nitadori đang cố gắng nói những gì, bởi thế tôi tiếp tục ngắt lời cô nàng, và nói.
“Giả sử như quyển sách đó có 100.000 bản in nhé. Nhà xuất bản ước tính quyển sách đó sẽ bán được bấy nhiêu thôi—tuy nhiên, quyển sách có thể không bán được sau khi in, và thậm chí có thể chỉ có 5 bản in bán được mà thôi.”
“Nó thật khốc liệt! Vậy có nghĩa là quyển sách đó chỉ được chính anh ta và gia đình ảnh mua, đúng chứ?”
Nitadori nói và cười khúc khích, nhưng sau khi những câu nói ấy, tôi cảm thấy một chút nhói lòng. Tác giả ấy sẽ cảm thấy thế nào? Cả tôi nữa. Tôi cũng có khả năng sẽ bị như thế.
Well, sách của tôi đang bán khá chạy, bởi thế tôi sẽ không nghĩ về điều ấy nữa. Tôi tiếp tục,
“Nhưng tác giả có thể nhận được phí xuất bản của 100.000 bản in. Ví dụ rằng cuốn sách ấy giá 500 Yên, 10% của số tiền ấy là 50 Yên, và nhân lên với 100.000 bản in, đó sẽ 5.000.000 Yên.”
“Eh... Em không biết điều này. Trước đó em luôn nghĩ nó dựa trên số sách bán được chứ.”
“Như tôi đã nói, tôi biết được rằng cái hệ thống tem tủng ấy thật sự đã biến mất rồi. Dengeki Bunko đếm số lượng này thông qua số lượng ấn bản được in ra.
Đấy là, giả sử là tôi nhận được phí xuất bản là 10% giá quyển sách.
Cái tên đã nói lên nhiều điều, Dengeki Bunko là một nhà xuất bản chuyên cho sách bìa mềm. Một cuốn sách bìa mềm là như thế nào ư… Khá lằng nhằng đấy, nên tôi quyết định bỏ qua phần giải thích; dù sao thì, nó cũng chỉ là một cuốn sách giải trí bình thường thôi.
Giá của một cuốn light novel bìa mỏng dao động từ 500 tới 700 Yên. Giá cả của nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố, và yếu tố dễ thấy nhất là—
“Độ dày của sách? Là số lượng trang sách đúng không?”
“Tất nhiên, tôi không biết chính số tờ, trang và số lượng tập sẽ xuất bản. Đó cũng là điều mà biên tập viên nói với tôi khi tôi hỏi về giá một cuốn sách.”
“Vậy, giá của nó không do tác giả quyết định, đúng hơn là anh không quyết định, phải không sensei ?”
Tôi lắc đầu, nói,
“Nó được quyết định bởi nhóm làm phần điều chỉnh... và cao hơn, là nhà xuất bản. Như tôi đã nói rồi, cuốn sách càng mỏng thì giá càng rẻ. Lấy tác phẩm ‘Vice Versa’ của tôi làm ví dụ này, giá của nó là giá điển hình của một cuốn sách 600 trang. Thực ra, tôi muốn nó rẻ hơn nữa cơ...”
“Eh—tại sao!?”
Nitadori rất chi là bất ngờ.
Việc cô nàng bất ngờ không phải là không có căn cứ. Nếu giá bán của cuốn sách cao hơn, thì thu nhập của tác giả sẽ tăng nhanh hơn.
Nhưng dù thế, tôi vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
“Well... đó là bởi vì theo thống kê số lượng độc giả của light novels là học sinh cấp 2 và cấp 3, và có cả những đứa nhóc tiểu học cũng đọc nữa. Tôi biết độc giả thường mua sách bằng tiền lẻ, nên thậm chí nếu nó chỉ rẻ hơn 10 Yên thôi chăng nữa, nó cũng khiến họ rất vui.”
“Ah... anh nói đúng. Em thích những cuốn sách ấy bao nhiêu, em lại càng muốn thấy những tác phẩm khác bấy nhiêu.”
Một cuốn sách càng dày thì nội dung càng rộng. Thậm chí là một tác giả, tôi vẫn thấy rất đáng khi viết một cuốn sách như vậy,
Tuy nhiên,
“Em đã tiết kiệm đủ, và giờ em đã có thể mua tập mới rồi!”
Kể cả vậy, khi tôi nhận được lời nhắn từ độc giả nhỏ tuổi hơn mình—
Tôi cảm thấy như thế là một điều tốt, nếu như nó chỉ là 10 Yên ít ỏi đi chăng nữa.
Tất nhiên, tôi hi vọng có thể thu hút nhiều người mua với giá rẻ hơn, đồng thời nâng cao số tập bán ra thị trường (và cả thu nhập nữa).
Tôi đã nói trước đó rằng tôi có tăng thêm một số đoạn văn để cải thiện khả năng đọc hiểu. Chính vì thế, tôi đôi lúc cảm thấy khó xử.
Tôi tiếp tục với phí xuất bản.
“Giá một quyển sách được quyết định bởi nhiều yếu tố. Giá xuất bản ở mức tỷ lệ phân chia là 10% và để tính được thu nhập, sẽ cần bỏ đi một yếu tố--”
“Số tập!”
“Yep.”
“Nhưng số lượng tập là như thế nào...?”
Khi đang nói về việc in ấn số lượng tập, chúng ta sẽ nói về thu nhập
Đối với một nhà văn, tổng thu nhập bằng tổng phí xuất bản nhận được. Nó giống với số cừu mà một người nông dân nuôi ở New Zealand ấy.
Khi tôi chuẩn bị giải thích điều này, Người Soát Vé bước tới. Đó là người được phân công trên tàu hôm nay.
Như thường lệ, chúng tôi đưa vé ra cho anh ta xem.
Việc giải thích phải dừng lại, tôi hít thở và uống một chút trà.
Người soát vé rời đi, và vẫn không có hành khách mới lên tàu.
Tôi tự hỏi, chính xác tôi nên bắt đầu giải thích số lượng tập được in ấn ra như thế nào—
Và rồi, tôi nhận ra tôi phải giải thích số lượng tập được in là gì trước đã.
“Erm... Tôi đề cập rằng số tập ‘in ấn’ một lúc đã...”
“Vâng.”
“Khối lượng tập được in ra có thể phân ra là ‘in lần đầu’, ‘tái bản’, và ‘tổng số bản in’.”
“Hmmm?”
Nitadori cau mày, trông rất lúng túng.
“Tôi sẽ giải thích để--”
In lần đầu gần giống với số tập được in trong lần thứ nhất. Nếu nó có lãi, thì phần tiếp theo sẽ được in với số lượng lớn hơn trong lần đầu.
Tái bản thì có nghĩa là in thêm số lượng sách dựa vào độ phổ biến của quyển sách được in trước đó.
Và cuối cùng như tên gọi của nó, tổng số lượng in sẽ là tổng số bản in và tái bản của một quyển sách. Tuy nhiên, tổng số lượng tập sẽ được phân ra ‘tổng số tập cho một tập sách cụ thể’, ‘tổng số tập cho một loạt sách cụ thể’, và ‘tổng số tập cho một tác giả cụ thể’.
“Em hiểu rồi. Em thường nghe trên các bản tin ‘một quyển sách được bán ra một triệu bản in, tuy bản in đầu tiên chỉ là vài nghìn’, và tương tự thế.”
“Những quyển sách như vậy không thường có nhiều chủ đề cho tới khi chúng nóng lên, họ đã in và tái bản nhiều lần để rồi đạt được như vậy. Việc tái bản số lượng sách thậm chí tới vài ngàn lần trong một thời điểm.”
“Vậy nói cách khác, sẽ không có số liệu chính xác cho số lượng bản in đầu tiên và số lượng sách tái bản phải không ?”
“Chính xác. Việc in lần đầu được quyết định bởi nhiều yếu tố. Nếu đó là một loạt sách nổi tiếng từ một nhà văn trứ danh, số lượng bản in sẽ tăng lên.”
Đối với nhà văn, lần đầu được in càng nhiều tập thì họ càng vui.
Có hai lí do cho điều này. Đầu tiên—
“Số lượng sách càng được in nhiều, thì số sách trong nhà sách cũng sẽ có nhiều hơn và dễ dàng cho độc giả có thể thấy và mua được.”
“Một cuốn sách dễ thấy dễ mua thì dễ nổi tiếng.”
Lí do thứ hai là sự gia tăng của phí xuất bản (Tất nhiên, nó cũng sẽ dựa vào số lượng sách được in ra).
“Vì thế, các tác giả phải làm việc chăm chỉ hằng ngày và cầu nguyện cho sách của mình được in ra với số lượng lớn.”
“Cầu nguyện là rất quan trọng, bởi khi điều ước thành sự thật—nhưng này, sensei, truyện ‘Vice Versa’ của anh lần đầu được in với số lượng bao nhiêu vậy?”
Bỏ qua việc tái bản đi—
Tôi sẽ nói về lần đầu cuốn sách của mình được ra mắt.
“Tập đầu tiên của ‘Vice Versa’ được in lần đầu tiên với số lượng là 27.000 bản.”
“Vậy đấy là... nhiều hay ít ạ ?”
Nitadori hỏi. Tôi đã đoán trước câu hỏi này.
Bất kì ai không liên quan tới công nghiệp xuất bản sẽ không có suy nghĩ liên quan tới việc này. Đề cập đến vấn đề trên, khi biên tập viên nói với tôi lần đầu nói với tôi về điều ấy, tôi cũng rụt rè hỏi câu hỏi tương tự.
Và biên tập viên trả lời rằng,
“Nó cũng như những tác phẩm đoạt giải Dengeki Novel thôi ! Mặc dù em không chiến thắng, nhưng khởi đầu của các tác phẩm như nhau cả thôi !”
Nitadori vui vẻ thốt lên,
“Tuyệt thật ! Thế là rất tốt đấy chứ!”
“Yeah. Thật lòng mà nói, tôi cũng khá vui.”
Tôi tình cờ nhắc tới điều này—nhưng tôi nghe từ những tác giả làm việc ở các nhà xuất bản khác rằng 27.000 bản in là số lượng ‘khá lớn’. Cũng phải thôi, Dengeki Bunko mà, họ có khả năng bán hết nhiêu đấy.
Một tác giả nói rằng khi anh ta ra mắt tác phẩm của mình chỉ có số lượng ít hơn 20.000 bản, điều đấy cũng chứng minh sức mạnh của Dengeki Bunko quả là khác biệt, quả là nhà xuất bản có cổ phần lớn nhất trong công nghiệp xuất bản. Tất nhiên, tôi không bao giờ nói cho Nitadori biết về việc này.
Các nhân tố dẫn tới việc bán chạy số lượng sách sau khi xuất bản tất nhiên là do năng lực chính tác giả. Anh ta dạy tôi phải tư duy thế này ‘nếu một câu chuyện thú vị được viết ra thì nó sẽ trở nên nổi tiếng’.
Bỏ qua việc đấy, tôi tiếp tục nói.
“Sau đó, 27.000 bản in mang theo phí xuất bản đã chảy vào túi tiền của tôi. Giá của tập đầu tiên là 590 Yên.”
“Nói cách khác...”
Nitadori bắt đầu suy nghĩ kế bên tôi, trong khi tôi nhớ về cách tính toán phổ thông đã được dạy. Nhưng có lẽ tôi không có đủ khả năng để tính được số tiền ấy.”
Tôi lấy điện thoại của mình ra, mở khóa màn hình và khởi động ứng dụng tính toán.
Tôi nhanh chóng nhập những con số vào.
590 x 0,1 x 27.000 là 1.593.000 (Yên)
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị nói ra con số ấy,
“Là 1.593.000 Yên, phải không anh ?”
Nitadori nói ra thật đơn giản làm sao.
“Eh ?”
Tôi thốt lên bất ngờ và quay mặt qua cô nàng ngồi bên phải mình.
“Hm ? Nó không đúng hở ?”
Nitadori thờ ơ hỏi lại.
“Không... nó hoàn toàn chính xác.”
Nitadori thật sự không sử dụng tới điện thoại, thậm chí cuốn sổ còn không thèm mở ra để dùng.
Thậm chí nếu cô nàng muốn nhìn vào điện thoại tôi, cô ấy cũng không thể. Tôi thường nảy ra nhiều ý tưởng trên tàu, bởi thế tôi cài đặt một ứng dụng để bảo vệ và ngăn cản người khác có thể nhìn trộm vào.
Vậy là, chỉ còn một khả năng.
“Cô vừa... tính nhẩm à?”
“Yep ?”
“Làm thế nào mà...?”
“Nhân 30.000 là em được 1.770.000 và sau đó em nhân cho 10%.”
“Ah, đúng, tôi hiểu rồi...”
Nghe cô nàng nói ra cách đấy, trông có vẻ tính toán không phải là vấn đề khó khăn gì—
Không, nó khó khăn đến phát điên ý.
Khoảng thời gian cô nàng tính nhẩm bằng với khoảng thời gian tôi sử dụng điện thoại để tính ? Như thế thì Nitadori thông minh tới mức nào cơ chứ ?
“Tuyệt thật...”
Tôi ngạc nhiên, rồi lẩm bẩm,
“Yep, em cũng cảm thấy thật ngạc nhiên.”
Nitadori gật đầu rồi trả lời bằng một vẻ thích chí.
“Huh ?”
“1,5 triệu là một khoản tiền lớn.”
“Ah, cô đang nói tới điều đấy...?”
“Hm?”
Con tàu vẫn vun vút chạy ngược chiều gió.
Ngoài những âm thanh bên ngoài, vẫn có tiếng gió rít lên vọng vào bên trong. À mà tới giờ này, con tàu vẫn không bị trì trệ vì bất cứ điều gì.
Well, tôi đoán con tàu chạy đường vòng cũng tốt hơn. Tôi chỉ cần tới được Tokyo trong tối là đủ.
“Em đoán... 1,5 triệu là một số tiền rất lớn...”
Tôi thoáng quên mất vụ ‘hiểu nhầm’ giữa Nitadori và mình, tôi nói lên suy nghĩ thật.
Với tôi, trong năm học đầu tiên ở cao trung, 1,5 triệu là một con số khổng lồ. Nói về điều này, tôi nhớ về lúc tôi tính đi tính lại con số này, để mà khi chấp nhận con số ấy là chính xác, tôi gần như ngất đi vì sốc.
“Mình có thể mua ô tô với số tiền này !”
Tôi la lên khắp phòng.
Mặc dù tôi không có bằng lái đi chăng nữa.
Trước khi tôi tiếp tục giải thích, tôi nghĩ tôi đã quên mất điều gì. Nó là điều gì ấy không quan trọng cho lắm nhưng tôi đã quyết định nói về điều ấy trước khi bắt đầu.
“Xin lỗi. Tôi cần phải xác minh lại vài thứ. Thật ra, tôi không nhận được phí xuất bản của đúng 27.000 bản in.”
“Eh ?”
Nitadori trông bất ngờ hơn tôi dự tính, bởi thế tôi hoảng hốt,
“Ah, không... nó không phải là vấn đề to tát đâu. Đấy là giá trị xấp xỉ của 27.000 bản in ! Nói chính xác... tôi chỉ nhận được phí xuất bản của ’26.950 bản in’ thôi.”
“Vậy... phí xuất bản của 50 bản in đi đâu ? Tại vì Angels à ?”
“Không... tiền chứ có phải rượu đâu.”
Tôi không biết Nitadori đang nghiêm túc hay chỉ là đùa giỡn, nhưng nó không quan trọng, điều tôi cần là đáp lại. Cụm từ ‘cung cấp cho Angel’ ẩn dụ cho việc phần rượu nhỏ bị bốc hơi khi pha chế và chưng cất trong thùng gỗ.
“Nhưng hai điều ấy cũng tựa tựa nhau mà.”
“Tựa là tựa thế nào ?”
“Thì là 50 cuốn sách đấy. Anh nghĩ xem, nếu 50 cuốn sách ấy không thể bán thì nó sẽ không thể trở thành phí xuất bản cho anh được. Tất nhiên, em không biết nếu các ban biên tập đều sử dụng một tiêu chuẩn như nhau cho sách của anh.”
“Hiểu hiểu. Vậy ra Angels nghĩa là ban biên tập ư!?”
“Chắc thế, well... cái này còn khó giải thích hơn việc tính toán nữa, thôi, em nghĩ em sẽ giải thích việc làm cách tính được 1,5 triệu Yên từ 27.000 bản in vậy.”
“Vậy được đấy!”
Và thế là, nó trở thành phí xuất bản mà tôi lần đầu nhận được trong cuộc đời. Khi nào, và làm cách nào tôi có số tiền này—
“Tất nhiên, nó thông qua giao dịch chuyển khoản. Biên tập viên hỏi tôi về tài khoản ngân hàng, và tôi nói anh ấy tôi chưa có, và anh ấy bảo tôi, ‘tới ngân hàng và lập một tài khoản đi’. Như thế, tôi tới ngân hàng để tạo một tài khoản tín dụng. Cô chị tiếp tân ở góc đã hướng dẫn tôi nhiều thứ và sau đó còn hỏi ‘em vừa bắt đầu làm thêm à ?’.”
Ngay khi tôi nói tới đây, Nitadori nheo mắt lại và nhanh chóng đổi tông giọng.
“Hey~ nó không phải là việc làm thêm mà. Anh là một nhà văn chuyên nghiệp được giới thiệu từ Dengeki Bunko đúng chứ ? Và cũng là một sensei đáng kính trong công việc, anh biết không ?”
Nếu Nitadori đi theo tôi để mở tài khoản ngân hàng, liệu cô nàng có nói lại điều trên không nhỉ ? Chỉ cần tưởng tưởng thôi là đủ thú vị rồi.
“Ahaha—không không, sao tôi có thể tiết lộ danh tính của mình được ?”
“Ahaha—vậy, tiếp theo thế nào ?”
Lần đầu tiên một số tiền được kí gửi vào tài khoản này là 1.000 Yên—
Vào tháng tiếp theo, cuối tháng Chín, sau khi tập đầu tiên được bán ra.
Chỉ một thời gian ngắn trước khi đó, tôi nhận được một tấm bưu thiếp từ ASCII Media Works.
Tôi lật phần đính kèm, và thấy ở đó có một ‘phiếu thanh toán’.
Ghi lại trên đó là ‘tiêu đề’, ‘số lần sửa đổi’, ‘chuyên mục tài khoản (bao gồm phí xuất bản hoặc phí dự thảo, và vài thứ tương tự thế)’, ‘tóm lược (số lượng bản in, tiền, tỷ lệ in ấn)’, và tất cả thông tin đính kèm.
Tất nhiên, nó cũng bao gồm toàn bộ số tiền.
“Nó là số tiền vừa nãy phải không anh ?”
“Không, nó ít hơn chút.”
“Sao nó ít hơn được ?”
“Thế cô không trừ đi thuế à?”
Khi tôi bắt đầu nói chi tiết về vấn đề, nó sẽ rất dài, bởi vậy tôi đơn giản chỉ nói cho cô nàng biết về số tiền tôi nhận được.
Trước khi tiền (phí xuất bản) được chuyển vào tài khoản, nó sẽ bị trừ đi ‘thuế thu nhập cá nhân’ đầu tiên. Nó còn được gọi là ‘thuế lợi tức’, một loại thuế nhà nước đặt ra để phòng tránh việc trốn thuế.
Loại thuế này sẽ thay đổi dựa vào thu nhập của bạn, nên tôi không thể khái quát điều này.
Đó bởi vì ‘thuế’ sẽ tăng giảm dựa vào lương của bạn. Nếu lương bạn cao thì số tiền đánh thuế sẽ cao. Hệ thống này được gọi là ‘thuế suất tích lũy’.
“Tôi sẽ bỏ phần khó sang một bên. Thuế thu nhập cá nhân sẽ bị trừ đi trong phí xuất bản trước khi nó được chuyển tới tôi. Bởi thế, tôi phải làm việc chăm chỉ và khai báo thuế cho chính quyền... Tôi sẽ nói về việc này sau.”
Tôi nghĩ vẫn còn ‘điều này’ cần phải giải thích—
Tôi tiếp tục giải thích về thu nhập của một nhà văn.
“Sau khi đã trừ thuế, phần tiền phí xuất bản còn lại của tập đầu tiên được chuyển tới tài khoản của tôi, và tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc.”
“Chúc mừng!”
“Ca-cảm ơn. Cảm ơn cô nhiều, ‘Vice Versa’ đang bán rất chạy, và nó đã sẵn sàng được tái bản rồi.”
“Nếu đúng như anh nói, số lượng sách sẽ được in thêm, đúng chứ ?”
“Ừ. Người đọc sẽ thấy những cuốn sách của anh xuất hiện nhiều hơn ở các cửa hàng. Và khi nó doanh số bán tốt lên nữa, nhà sách sẽ đề nghị ‘nhà phân phối’, ‘làm ơn hãy cung cấp thêm loại sách này cho chúng tôi’.”
“‘Nhà phân phối’, là sao ?”
“Erm... tên chính thức là ‘nhà phân phối xuất bản’, đó là người ở giữa nhà xuất bản và nhà sách, họ có nhiệm vụ giúp nhà xuất bản đưa sách của mình tới các nơi bán, là nhà sách.
“À.”
“Khi nhà phân phối nhận được yêu cầu từ nhà sách, họ sẽ nói với nhà xuất bản tăng số lượng sách lên. Nhà xuất bản sau đó sẽ cung cấp thêm sách được lấy từ trong kho, và nhà phân phối đơn giản là chuyển chúng tới nhà sách.”
“Em hiểu rồi... vậy nhà xuất bản luôn có một lượng hàng tích trữ, phải không ? Em đoán vậy. Không thể in sách số lượng nhiều trong một lúc được.”
“Đúng. Khi đơn đặt hàng tăng lên, thì khối lượng hàng tích trữ trong kho giảm xuống, nhà xuất bản sẽ nói, ‘được rồi, in thêm đi’.”
“Đồng ý.”
“Tất nhiên, người quyết định cuốn sách đó có được tái bản hay không không phải do tác giả quyết định, và nó cũng không thuộc về ban biên tập luôn. Tôi đoán nó phụ thuộc vào các nhà sách.”
“Em hiểu, em hiểu.”
“Với số lượng tái bản—nó thường dao động trong khoảng 2.000 tới 3.000 bản in. Theo kinh nghiệm của tôi, và từ những gì tôi nghe được từ các nhà văn khác, nó đúng là như vậy.”
“2.000 tới 3.000. Trong trường hợp đó, số tiền phí xuất bản anh nhận được—sẽ lên tới 118.000 tới 177.000 Yên.”
Lại tính nhẩm nữa rồi. Lúc này, tôi đã hiểu rằng độ thông minh của tôi và Nitadori là một trời một vực.
Tôi cảm thấy nếu tôi khen ngợi cô nàng, chúng tôi sẽ không tới được sự thống nhất chung, bởi thế tôi nói tiếp,
“Tôi rất mừng vì cô đã có thể tính ngay ra được số tiền đó mà không cần trợ giúp.”
“Yeah. Tiền hoa hồng của anh sẽ tăng lên khi anh đã hoàn thành tốt công việc của mình mà.”
Tôi gật đầu. Sau khi nhận được số tiền đấy, tôi thực sự cảm thấy câu nói ‘ngồi mát ăn bát vàng’ là hoàn toàn đúng với trường hợp này.
“Nếu độ nổi của cuốn sách tăng lên, doanh số đương nhiên sẽ tăng, và nếu nguồn cung không đủ, họ sẽ phải in thêm hàng ngàn cuốn sách, không tới hàng chục ngàn đâu. Erm, well, tôi...”
“Wow!”
“Well, tôi đoán tôi không nên ‘nói trước tương lai’--”
Tôi sử dụng cả hai tay để chuyển đồ của tôi từ đùi sang ngoài cửa sổ,
“Chúng mình phải tạm gác lại cuộc trò chuyện rồi... bái bai...”
Nitadori vừa nói vừa vẫy tay bên ngoài con tàu.