Chương 01: Cô em gái không muốn được thổ lộ
Độ dài 6,432 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-13 13:00:28
Gia đình Sakuraba là một tổ ấm bốn người.
Cậu sống một cách giản dị ở căn nhà mà bố mình đã quyết chí mua vào 15 năm trước.
Cả bố mẹ cậu đều đi làm kiếm sống, từ sau khi hai anh em lên tiểu học thì mẹ cậu đã đi làm trở lại. Bố cậu, trụ cột chính trong gia đình cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.
Cậu anh trai Haruta giờ đã là học sinh năm nhất cao trung còn cô em gái Fuyu thì là học sinh sơ trung năm ba.
Tên em gái cậu là “mùa tuyết trắng” còn viết ra thì là “Fuyu”.
Cách đặt tên khá là lãng mạn đấy chứ.
Nhưng ngờ đâu đứa con đầu lòng của họ lại được đặt một cái tên rất giản đơn, nhưng chính Haruta cũng chả hề bận tâm đến điều điều này.
Fuyu ― Cậu nghĩ đó là một cái tên tuyệt vời cho cô em gái có làn da trắng ngần và dung mạo thuần khiết.
Em gái cậu đã được hai người họ đặt cho một cái tên hay như vậy đấy.
Chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Haruta không có gì phải bất mãn cả.
Khác biệt thay mối quan hệ của hai anh em lại rất chi tốt đẹp, nên không thể tìm thấy bất kỳ điểm nào giống như cái bầu không khí căng thẳng vẫn thường hay xảy ra ở độ tuổi dậy thì cả.
Đây đúng là chuyện tốt để cho bầu không khí trong gia đình họ không trở nên ngột ngạt.
“Ngon rồi, anh xử một mình bên này xong rồi! Hừmm, còn lâu ta mới để bị móc lốp.”
“Quả đúng là onii-chan. Em phải đẩy lên tiền tuyến thôi nhỉ.”
Vào một buổi chiều ngày nọ.
Cả hai người đang mải chơi game ở phòng riêng.
Sơ đồ căn nhà khiêm tốn thuộc loại 3 LDK của gia đình Sakuraba.
Ở tầng 1 gồm có phòng khách với khu bếp và bên cạnh là nhà tắm với toilet. Vả lại còn có phòng ngủ của hai vợ chồng.
Trên tầng 2 thì có hai căn phòng kiểu Tây và một trong số chúng hai anh em cậu đang dùng.
Còn căn phòng sót lại thì vẫn để thừa.
Theo như kế hoạch của bố mẹ thì khi lên tiểu học, hai anh em sẽ sống chung một phòng.
Đến khi cậu lên sơ trung, họ dự định sẽ tách phòng hai anh em ra.
Nhưng không, thực tế thì nhân lúc Haruta lên sơ trung, họ đã từng tách riêng phòng hai người ra rồi.
Bố mẹ cậu đã di dời những chiếc bàn, giá sách và chia chiếc giường tầng ra làm hai rồi đặt riêng ở từng căn phòng nhưng…
Fuyu đã âm thầm phản đối.
Cô coi như thể căn phòng của mình không hề tồn tại rồi chiếm lấy hoàn toàn căn phòng của anh trai cô.
Fuyu vừa chơi, vừa làm bài tập và ngủ ở phòng anh trai.
Chẳng dễ gì để hai người có thể ngủ chung trên một chiếc giường không rộng rãi mấy, nên Haruta đành phải ngủ dưới sàn nhà.
Bố mẹ cậu cũng chỉ biết cười khổ rồi đi kê chiếc giường tầng trở về chỗ cũ và đặt cái bàn học lại giống như lúc ban đầu.
Thời gian trôi qua, mùa xuân năm nay Haruta đã lên cao trung, nhưng hai anh em cậu vẫn thức giấc chung một phòng.
Giờ hai anh em họ đang chơi game trong phòng và cũng đều dùng chung một chiếc máy chơi game
“Onii-chan, em cũng được 1 kill rồi đấy! Kẻ địch có đặt mìn. Em đã phá nó rồi. Giờ em sẽ đi phá tiếp nên anh cẩn thận nhé.”
“Thật hả? Cái map này dễ bỏ sót mìn nhỉ.”
Hai anh em vừa đi học về cái là lại ngồi cạnh nhau trước chiếc TV để trong phòng rồi điều khiển chiếc tay cầm chơi game trong khi vẫn mặc nguyên bộ đồng phục mà chẳng hề thay quần áo, Haruta mặc chiếc áo blazer màu camel còn Fuyu mặc áo blazer màu trắng.
Cái mà hai người đang chơi được gọi là FPS - một game bắn súng dựa trên góc nhìn thứ nhất.
Ngày nay, trong dòng game FPS thì thể loại battle royale đang rất thịnh hành nhưng gia đình Sakuraba lại chủ yếu chơi “CS 64”, viết tắt là “C6” - một tựa game đấu đội 6 vs 6 đơn giản.
Mới đầu thì Fuyu là người bị thu hút nhưng rồi Haruta cũng dần bị lôi kéo theo. Giờ thì người anh trai đã hoàn toàn bị đắm chìm với tựa game còn hơn cả cô em gái mình.
Cả Haruta và Fuyu đều có chung sở thích chơi game từ lâu rồi.
“Ôi, Sentry gun kìa! A..a, đauuuu quáaa! Em đang bị bắn, đang bị bắn đấy!”
Fuyu điều khiển nhân vật nghiêng người ra sau rồi cố hết sức trốn chạy khỏi làn đạn xối xả của súng máy.
Cô nghiêng đầu rồi bộ ngực va mạnh vào người Haruta.
“Này, không cần phải luống cuống đâu, cứ từ nơi ẩn nấp đi mà bắn trả chúng đi! Phía này anh không kịp yểm trợ đâu…, này này em đừng có va vào anh chứ !”
“E-em xin lỗi!”
“Không sao đâu, cứ bình tĩnh mà bắn chúng thôi.”
Mái tóc em gái cậu tỏa ra một mùi hương dễ chịu đồng thời cái ‘tâm hồn’ căng tròn kia cứ áp sát vào người Haruta không biết bao nhiêu lần.
Fuyu là kiểu người sẽ chuyển động cả cơ thể khi chơi game.
Hơn nữa khi bị kẻ địch tấn công, cô em gái lại la lên kiểu “đau quá” mà chả hề ý tứ chút nào.
“Được rồi, Sentry gun, em đã phá hủy nó rồi đấy ! Mồ, đau lắm đó!”
“Làm tốt lắm, Fuyu. Anh sắp sửa gặp em ở phía đó rồi.”
“Đã rõ! A, onii-chan, hướng NE có tên bắn tỉa ở cửa sổ nhà kho tầng 2 kìa! Xả đạn hăm dọa chúng đi!”
“OK! Đồ ngu, ta đây không để ngươi chạy thoát đâu! Quá ghê gớm, anh hạ hắn rồi! Nhắm vào mấy tên lẩn trốn, cho biết thế nào là ‘lễ hội’.”
“Đáng đời chưa!”
Trong chốc lát, cậu bỏ một tay khỏi tay cầm game rồi đập tay ăn mừng.
Đúng là chỉ có hai anh em cậu mới có thể hợp tác ăn ý.
Về cơ bản CS 64 là một game đồng đội mà có thể chơi được ở chế độ solo, nhưng nếu muốn chơi try hard thì vẫn có thể tham gia cùng các Member khác trong một Party được ghép cố định.
Có lúc hai anh em buộc phải đối đầu vì bị chia ở hai team riêng biệt nhưng Haruta cũng cảm thấy vui khi được cùng nhau so tài như này.
Nếu hợp tác thành công và dồn ép được team địch để rồi đi đến chiến thắng, sự hào hứng tràn ngập trong đầu khiến cậu cảm thấy hào hứng.
“Ngon, team mình thắng rồi! Ua, anh được điểm cao nhất này.”
“Um, em thì đứng 3 thôi. Thiếu chút điểm hạ gục nhỉ.”
“Đâu có, Fuyu đã phá khẩu sentry gun mà cũng vừa kiếm kha khá điểm đấy chứ. Ngon rồi, chắc anh về lại S rank trước nhỉ!”
CS 64 sẽ quyết định mức rank dựa trên số trận thắng với tỉ lệ kill/death. Nói tóm lại là từ toàn bộ gameplay.
SS là mức rank cao nhất và xếp sau là S, A, B, C, D.
Nhóm Haruta cứ lên lên xuống xuống giữa S và A nên trình độ chỉ tốt hơn một chút so với mức trung bình.
“Nhưng mà, hôm nay Fuyu di chuyển hơi lỗi nhỉ, Em cảm thấy không khỏe à?”
“Anh biết sức khỏe em rất tốt ….. nhưng hãy nghe anh nói đi chứ!”
Fuyu bất ngờ mở to mắt về phía cậu.
“Chuyện gì ạ? Em nghe đây mà, anh bình tĩnh một chút đi.”
Haruta an ủi cô em gái rồi ngồi dựa vào rào chắn của chiếc giường tầng.
Fuyu đặt cái điều khiển chơi game xuống, sửa lại tư thế ngồi cạnh bên Haruta rồi gục đầu vào vai người anh trai.
“Hôm nay nhé! Vào giờ nghỉ trưa, em được một bạn nam gọi ra tỏ tình đấy.”
“Lại nữa à? Sau lúc em lên năm ba thì được khá khá người tỏ tình đấy nhỉ.”
Trong ký ức của Haruta, sau khi Fuyu lên năm ba thì dạo mấy ngày gần đây cho đến tận hôm nay, cô em gái của cậu đã ba lần được người khác tỏ tình.
Fuyu là một mĩ thiếu nữ với khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt và chiếc mũi tạo nên vẻ thanh tú. Mái tóc mềm mại được nhuộm màu nâu nhạt.
Đúng như sáng nay cậu thấy, dù mới năm ba sơ trung nhưng ‘tâm hồn’ cô đã rất ‘tuyệt vời’ rồi.
Và lại số đo cơ thể mấy ngày trước gồm chiều cao là 168cm. Còn cân nặng thì là 46kg.
Cô là một nữ sinh năm ba có dáng người cao ráo, cơ thể mảnh mai nhưng thực chất lại rất cân đối.
Với vẻ ngoài lộng lẫy như vậy thì khó lòng mà không nổi tiếng được.
Sự thật thì năm ngoài, Haruta và Fuyu cùng học chung một ngôi trường sơ trung. Nhưng Fuyu lại rất nổi tiếng, kể cả với đám con trai trong lớp cậu.
“Yamashita-kun trong đội bóng rổ của trường ấy.”
“À, anh biết tên đó. Chẳng phải giờ cậu ta đang là chủ lực trong đội bóng rổ sao?”
Haruta có mối quan hệ với đội bóng rổ nên cậu thi thoảng cũng có chạm mặt với cậu Yamashita đó từ hồi học sơ trung. Cậu ta có vóc dáng cao lớn và cũng như rất đẹp trai.
"Vâng. Em từ chối cậu ta rồi. Mà em cũng chẳng biết mấy về cậu ta nữa.”
“Lại nhẹ dạ rồi. Tiểu thư à.”
“Làm ơn đừng có nói em là tiểu thư mà. Nhưng Yamashita-kun ấy….Tóm lại cậu ta cứ nhắm đến cơ thể của em ấy?”
“Cái con nhỏ này, em nói cái gì vậy!?”
Thỉnh thoảng, cô em trông thì có vẻ trong sáng này lại nói ra những điều khiến cậu phải hoảng hồn.
“Chả là em còn chưa nói chuyện với Yamashita-kun bao giờ, mà cậu ta cũng đâu biết tính cách của em sao. Thế anh nghĩ thử xem.”
“Nghĩ gì cơ?”
“Bảng điểm của em vừa kém, với lại bản thân cũng vô vọng với mấy môn thể thao nữa. Mấy môn như bóng rổ, đến cả lúc ném thì bóng cũng chả vào rổ nên thân.”
“Em có nói thẳng ra như thế thì...”
Thực tế thì Fuyu hoàn toàn không thể học hành hay chơi thể thao.
Mấy bài kiểm tra thì hiếm khi đạt được trên điểm trung bình, mấy môn thể thao ở hạng mục cá nhân thì hầu như là về bét. Bởi thế mà cô mới trở thành cục tạ trong đội.
Cũng chính bởi mĩ thiếu nữ mang vẻ lộng lẫy nên dường như ai nấy cũng đều ngạc nhiên cả.
“Nói thật thì em chẳng có một ưu điểm nào khác ngoài vẻ bề ngoài ra.”
“Bởi vậy, em mới nói cậu ấy nhắm tới cơ thể của em à?”
Tuy nhiên, chắc chắn khả năng cao là Yamshita hay mấy kẻ đó cũng chỉ thích Fuyu qua ánh nhìn vẻ bề ngoài.
“Em vẫn không hề bận tâm ai đó ngắm nhìn cơ thể của mình đâu. Bởi vì chơi game với onii-chan vui hơn nhiều.”
“Fuyu, em trẻ con thật nhỉ!”
“Đúng rồi đó, bọn họ đâu có hiểu em vẫn là một đứa trẻ chưa biết yêu đương. Đấy vấn đề trước cả việc nghe em nói là “Đồng ý” nữa là. Trông có khác gì việc tỏ tình với học sinh tiểu học không cơ chứ.”
“Thế là hết, một ngôi trường sơ trung toàn là lũ lolicon.”
Haruta chẳng hề hay biết ngôi trường cũ lại như một hang ổ của lũ đàn ông bất hạnh.
“Nhưng mà này, Fuyu!”
“Vâng?”
“Em không cần cảm thấy có lỗi khi từ chối người tỏ tình mình đâu. Nhìn theo chiều hướng khác thì cậu ta đã ích kỷ tỏ tình thì Fuyu cũng ích kỷ từ chối thôi.”
“....Onii-chan, đừng có đọc trái tim của em như thế chứ.”
Khi Fuyu ngẩng đầu khỏi bờ vai của Haruta, cô phồng má trừng trừng lườm cậu.
Vẻ mặt cô tỏ vẻ hờn dỗi nhưng đôi mắt lại ánh lên nụ cười.
Fuyu thi thoảng sẽ nói những điều không bình thường nhưng cô lại rất tốt bụng.
Ví dụ dù là đối phương có là người mà mình không biết đi chăng nữa thì chắc cô sẽ cảm thấy đau lòng lắm khi thấy người đàn ông mà mình từ chối cảm thấy thất vọng.
Ván game diễn ra không tốt ắt hẳn cũng vì cô đã lo lắng đến điều đó thành ra không thể hoàn toàn tập trung chơi được.
Haruta thích sự tốt bụng của em gái mình nhưng cậu không nghĩ cô sẽ tốt bụng đến độ đó.
“... Úi, LINE à?”
“Là con gái đúng không!”
“E-em nhầm rồi. Cái gì mà gái ở đây chứ?”
Lần này, không chỉ khuôn mặt mà ánh mắt cô cũng ánh lên vẻ hờn dỗi.
Haruta đọc tin nhắn được gửi cho mình trong khi kiểm soát cô em gái có ý định rướn cổ nhìn vào điện thoại mình.
“Mà, anh đoán là phụ nữ đấy. Chắc là tin nhắn từ mẹ. Hôm nay mẹ sẽ về muộn nên mẹ bảo chúng ta ăn cơm trước đi.”
“À rể, mẹ lại vậy nữa à?”
Fuyu nghiêng đầu mình một cách dễ thương.
“Gần đây, mama hay về muộn đấy nhỉ. Papa thì mọi khi vẫn thế….”
“Chẳng phải bố mẹ bận rộn là điều tốt hay sao? Họ mà kiếm thêm bằng tiền tăng ca thì chắc cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn đấy.”
“Onii-chan có cách suy nghĩ rất thực dụng nhỉ!”
Lời nói của cậu là nửa đùa nửa thật nhưng chúng lại khiến cô em gái ngạc nhiên.
Việc bố mẹ cậu bận rộn là sự thật, tầm một năm nay cả hai người họ đều về muộn.
Và chẳng có gì lạ khi bố cậu trở về nhà sau lúc mặt trời lặn.
“Hừm, khoảng thời gian sắp tới bố mẹ sẽ không trở về nhỉ? … Được rồi, Fuyu.”
“Dạ?”
“Cởi ra đi!”
“Ê-ể!?”
Hiện tại giờ đã hơn sáu giờ chiều.
Vì mẹ cậu đã cất công nhắn tin qua LINE nên chắc bà sẽ trở về nhà lúc khuya.
Từ giờ cho đến khi đó, một mình, cậu và cô em gái quá đỗi dễ thương - hai người chắc chắn sẽ cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian này.
“H-ha…. a, onii-chan… Anh mạnh bạo quá đấy …”
“Fuyu phải rèn luyện thể lực hơn nữa đấy. A, nhưng ngực em rung lắc quá à.”
“M-mồ, Do anh không phải là con trai lớp em đấy….. AA, ư ư.....Mà ngực em cứ thình thịch mãi không thôi….”
Cô em gái nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt mệt nhọc.
“À…. Quả thật cơ thể của em không thích hợp cho việc vận động mạnh nhỉ. Hẳn đó là lí do em chạy được có chút đấy nhỉ.”
Hừm, Fuyu thở dài rồi ôm lấy bộ ngực trù phú của mình.
Hiện giờ Haruta và Fuyu đang ở trong chiếc xe buýt.
Trên đường tới bến xe buýt gần nhà, vừa lúc xe buýt đến nên hai anh em vội vàng chạy và vừa mới lên xe.
Đúng như cậu nói, việc đột ngột chạy hết sức là quá sức với thân hình mảnh mai của em gái cậu.
Khi sau, cả hai anh em đi xe buýt khoảng 5 phút rồi xuống xe tại điểm đến ở bến đỗ.
“Vậy, chúng ta đi thôi nhỉ?”
“Vâng, onii-chan. A, đúng rồi. Em vẫn chưa nghe cảm nhận của anh về cái này.”
Fuyu đột nhiên giang rộng hai tay, cố gắng khoe dáng điệu với anh trai mình.
Trước khi đi ra ngoài, cô đã thay từ bộ đồng phục sang quần áo mặc thường ngày.
Như một chuyện bình thường, cô thay quần áo trước mặt anh trai mình.
Chắc Fuyu hiểu sai ý của Haruta khi bảo cô “cởi ra”.
Trang phục cô thay là chiếc váy dài liền thân diệt hoa màu hồng nhạt và áo khoác xám.
Mái tóc nâu dài buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa và cũng như phần tóc mái được kẹp bởi chiếc kẹp tóc màu hồng.
“Nó còn mới tinh đó. Hừm, em đã chọn thử bộ quần áo mà onii-chan có vẻ thích lắm đấy.”
Fuyu cười vui vẻ, xoay chiếc váy dài vòng quanh cho anh trai cô xem.
Quả thực, bộ trang phục này rất hợp với dáng vẻ hơi thiếu nữ của Fuyu và Haruta cũng thích nó.
“Ahaha, em thật là dễ thương đấy. Cô công chúa ạ.”
“Mĩ thiếu nữ mà anh muốn đưa vào để mô phỏng hóa trong game đây nhỉ.”
Một nhóm nữ sinh dường như là sinh viên đại học đi vượt lên rồi khúc khích cười về phía hai anh em cậu.
“A…...!”
Fuyu bỗng trở nên đỏ mặt rồi cô nhanh chóng nấp phía sau Haruta.
Ngoài gia đình và bạn bè cực kỳ thân thiết ra thì em gái cậu rất kém giao tiếp với những người khác.
“Giá mà em mỉm cười mà không ngại ngùng thì tốt biết mấy.”
“Ể…, không biết e-em sẽ có thể giỏi giao tiếp với mọi người khi là một chị gái như thế không?”
“Chắc là không thể rồi nhỉ.”
“Như thế thì anh thẳng thừng lắm đấy.”
Khi nói chuyện với người mới gặp mặt, Fuyu cứ thế mà nấp ở phía sau lưng anh trai mình.
Có lẽ để sửa chữa tính cách này là một việc không dễ dàng gì.
“Hai người khi nãy, người có mái tóc đỏ kia chắc là game thủ nhỉ. Trông cứ như người mẫu ý.”
“Mồ, làm người mẫu ư, em á. Ưm, Dù được mặc mấy bộ đồ dễ thương đấy, nhưng khó xử lắm khi em không muốn nổi bật cho lắm..."
“Có lẽ em nên mặc bộ quần áo mà mình thích thì hơn đấy. Nói vậy chứ, em cất công ăn mặc đáng yêu nên chúng ta cứ đường đường chính chính làm thôi.”
“Em s-sẽ làm như vậy. Bởi vì dù có chuyện gì xảy ra thì sau lưng onii-chan là khu vực an toàn của em mà.”
“Đừng có lấy anh trai mình làm lá chắn của em chứ.”
Haruta cười khổ, chừng nào mà cô em gái còn dựa vào lưng cậu thì cậu sẽ bảo vệ cô bao nhiêu cũng được.
“Mà tạm thời không chỉ là cơ thể của anh nhỉ.”
Tuy là nữ sinh sơ trung nhưng cô em gái lại rất cao, mà thực tế thì cậu anh trai cũng chẳng kém cạnh gì.
Cậu ăn mặc đơn giản với chiếc áo trùm đầu và quần jeans nhưng vì có một tầm vóc cao lớn nên vẻ bề ngoài của cậu không mấy tệ lắm.
Haruta có chiều cao là 181cm cùng với cân nặng là 66 kg.
Bố cậu cao 180cm, chắc cậu được thừa hưởng dòng gen này.
Đôi lúc mọi người bảo cậu có phong cách ăn mặc giống người nước ngoài vì sở hữu một đôi chân dài mảnh khảnh.
Cậu có mái tóc rối trông giống như người nước ngoài, nhưng tại vì vẻ mặt bình thường mà dường như cậu khó có thể trở thành một người mẫu.
“Không chỉ có dáng người cao đâu. Onii-chan mặc gì cũng hợp hết á.”
“Là vậy à? Mà, đằng nào cũng có trung tâm mua sắm ở gần đây nên chắc anh không cần ăn diện đâu nhỉ.”
Trước trạm xe buýt hai dừng chân là một trung tâm mua sắm khổng lồ có tên là “AIR”.
Ở đây không chỉ có thực phẩm và các nhu yếu phẩm hằng ngày mà còn có các cửa hàng bán đồ điện tử, nội thất. Ngoài ra còn có các cửa hàng thời trang được xếp san sát nhau, nơi có thể thỏa mãn những cô nàng ăn mặc sành điệu như Fuyu.
Vui hơn nữa là với anh em game thủ nhà Sakuraba thì gần đây có một cửa hàng game hiếm hoi trưng bày đầy đủ các loại mặt hàng.
“Đầu tiên chúng ta mua thêm thực phẩm nhé. Onii-chan, anh có muốn ăn gì không?”
“Ừ-m….”
Trong nhà Sakuraba, Fuyu đảm nhiệm chính việc nấu ăn.
“Không, chúng ta hãy ăn cơm ở đây đi. Thi thoảng có đi ăn bên ngoài thì chắc mẹ cũng không than phiền anh em mình gì đâu. Mà Fuyu này, em có ăn được Gyudon hay ramen không nhỉ?”
“A, Em ăn cơm ngoài với onii-chan ư? Gyudon hay ramen cũng đều ổn cả!”
“Giờ làm thế nào ha? Hay là trước tiên anh quyết định chúng ta sẽ đi xem mấy cái áo ngực rồi tiện thể đi ăn luôn. Còn thực phẩm thì để sau cùng được chứ”
“Vâng, onii-chan.”
Fuyu tươi cười gật đầu rồi bám lấy cánh tay cậu.
Thông thường thì các cặp đôi sẽ sẽ nắm tay nhau, nhưng Fuyu không hề ngại ngần bám lấy cậu.
Thật sự Haruta cũng không để tâm lắm. Cậu đâu cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt người khác xung quanh.
Mà hầu như khách hàng ở đại lý trung tâm sẽ chỉ nghĩ hai anh em cậu chỉ là một cặp đôi ngọt ngào mà thôi.
Hai người mà nghiêm túc tận hưởng buổi hẹn hò anh em là một điều tốt nhỉ.
Đầu tiên Haruta và Fuyu đến cửa hàng game ở phía đối diện. Trước kệ game mới ra, họ nghiêm túc thảo luận về việc sẽ chơi tựa game nào trong tương lai.
Kể cả CS 64 có ra tiếp thì vẫn có mấy tựa game lớn sắp được phát hành.
Mà ngân sách lại có hạn nên việc mua tựa game gì sẽ là một thách thức quan trọng.
Sau đó, Fuyu như mọi khi bắt đầu nhìn vào quầy bán hàng giảm giá đặc biệt trên chiếc xe goòng.
Mặt hàng có từ vài trăm yên, game đắt tiền cũng chỉ tầm 2000 yên.
Mà Haruta thì chẳng mấy quan tâm đến hàng giảm giá. Cậu nghĩ phải có lí do gì đó thì mấy mặt hàng này mới bị ế ẩm.
Mặt khác, dường như Fuyu suy nghĩ rằng “Nếu những mặt hàng này trở nên nổi tiếng thì chắc chắn sẽ có điểm tốt nào đấy.”
Sau một hồi Fuyu phân vân, cô đã mua 2 đĩa game cũ cho máy chơi game cầm tay.
Cô em gái này ngày nào cũng chơi game với Haruta nhiều đến thế, vậy mà mấy con game giảm giá cũng bị cô speedrun đến khi clear game còn chả biết
Cô hoàn toàn chả học hành mấy, đấy là những gì Haruta đã nghĩ.
Lúc thấy nụ cười cô em gái nở trên môi mỗi khi hiện thông báo Game Clear, cậu đành im lặng lắng nghe mà không làm gì cả.
Cậu đúng là một người anh quá đỗi lạc quan.
“Onii-chan, xin lỗi vì khiến anh phải đợi. Chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm thôi nhỉ.”
“Đúng rồi, anh tìm thấy một cửa hàng phù hợp vẫn còn trống chỗ ngồi đấy.”
“Ôoi, Harutaro!”
“Hử….?”
Khi hai người sắp đi tới chỗ tiệm hàng đồ ăn thì bỗng có giọng nói ngớ ngẩn cất tiếng lớn lên.
Một cậu trai có vóc dáng cao lớn diện quần áo thể thao nhẹ chạy và tiến gần về phía hai anh em cậu.
“Ô, Matsukaze à? mới nãy, tao tưởng mày là một ai đó cơ.”
“Cái thằng khốn to lớn này, mà mày chưa đến mức đấy nhỉ. Nhưng trông Harutaro cũng to cao phết đấy.”
Matsukaze Youji vừa tươi cười vừa nói.
Cậu có mái tóc hơi hoe màu đỏ được cắt ngắn đôi chút cùng với khuôn mắt mang nét mặt thanh tú.
Thoạt nhìn trông có vẻ mảnh khảnh, nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì cậu ta lại sở hữu một cơ thể khỏe khoắn với dáng người cao gần 190cm.
Mặc dù không được ai thích nhưng cậu trai nổi bật này lại là bạn thân của Haruta từ hồi cậu còn bé.
Không những học chung trường tiểu học và sơ trung với cậu mà vào mùa xuân này, cậu ta sẽ học cùng trường cao trung với Haruta và thậm chí còn là chung lớp.
Mặc dù là oan gia ngõ hẹp nhưng mối quan hệ giữa hai người trở nên khá là lâu dài.
Từ lâu, Matsukaze đã cố tình gọi cậu là “Harutaro”, dài hơn so với tên thật của cậu.
“Mà tao mới đi về sau hoạt động câu lạc bộ, thế mày đang đi mua đồ à? A, Sakuraba-san lâu rồi không gặp em.”
“Lâu rồi không gặp anh, Matsukaze-san.”
Fuyu từ từ buông bàn tay đang bám chặt lấy cánh tay anh trai cô, xong cúi đầu cảm ơn Matsukaze.
Bởi lẽ Matsukaze là senpai ở trường tiểu học và sơ trung của cô nên đương nhiên Fuyu cũng có quen biết về cậu ta.
Matsukaze gọi Fuyu - đàn em của cậu là “Sakuraba-san” bằng họ của cô cộng thêm hậu tố san.
Thời còn học sơ trung, ngoài đám bạn thân của Haruta nhân việc Fuyu, một mĩ thiếu nữ là em gái thằng bạn để được gọi thân mật là "Fuyu-chan"
Thì chỉ có Matsukaze là ngoại lệ.
Haruta chưa từng hỏi cậu lý do, nhưng chắc cậu sẽ đối xử thận trọng với “Cô em gái quý giá của bạn thân mình”.
Quả nhiên là vì dáng vẻ lực lưỡng của Matsukaze mà cậu bị nhiều người coi là kẻ cẩu thả, nhưng cậu lại là một người đàn ông quan tâm tới sự lịch thiệp. “Matsukaze-san, lên cao trung rồi thì anh vẫn chơi tiếp tục bóng rổ nhỉ?”
“Ừ-m, anh cũng đâu có ưu điểm nào khác. Quả thật ở trường cao trung trình độ vừa cao vừa khó khăn nữa chứ. Cho đến khi lúc về thì cái bụng của anh trống rỗng luôn rồi. Mà khu ăn uống ở đây rẻ thật đấy, đúng là thiên đường luôn.”
Hahahaha, Matsukaze tươi cười với Fuyu.
“Với lại anh la cà ở đây chi vậy?”
Nhà Matsukaze ở ngoại ô thành phố, cách khá xa trung tâm mua sắm Air.
Giữa nửa đường về từ trường sơ trung có trung tâm mua sắn này, chắc vì ở đây sẽ có trạm tiếp nhiên liệu
“Vì đồ ăn ở đây đầy đủ và đáng tiền hơn so với cửa hàng tiện lợi. Nhóm Harutaro thì sao?”
“Này, Masshi (Matsukaze). mày một mình đi đâu vậy….? N-này ? Chẳng phải Sakuraba đấy ư?”
“A, đúng rồi này. Là Sakuraba-kun đấy.”
“Ể, nó đang dẫn gái theo kìa.”
Một nhóm nam nữ mặc đồng phục náo loạn tiến gần về phía họ.
Tất cả đám người này đều học chung trường với Haruta và một số người trong họ đã nhận ra mặt của cậu.
“Anh Hojo cũng trong đội bóng rổ ư?”
“À không, anh trong đội bóng chuyền cơ. Mà anh chỉ đi về với Matsukaze thôi. Fuyu-chan, lâu rồi không gặp em nhỉ.”
“À, dạ….”
Lúc đầu cậu trai - Hojo cất tiếng chào xong Haruta và Matsukaze cũng chào lại. Mà cậu ta cũng biết Fuyu.
Một vài người khác là nhóm đến từ các trường sơ trung khác nhau.
“Ể, cô bé này là em gái của Sakuraba-kun ư? Ái chà, chẳng phải cô bé rất dễ thương hay sao?”
“Cao thật đấy! Mà chân cũng dài nữa… Ôi, bé trông cứ như là người mẫu ấy nhỉ!”
“Có khi nào con bé là người mẫu ảnh không nhỉ?”
Fuyu đang cảm thấy bối rối khi bị vây quanh bởi mấy nữ sinh cấp ba.
“Lỗi tao. Em gái tao có chút nhút nhát khi gặp người lạ. Hỏi gì thì nhỏ nhẹ thôi nhé.”
Haruta chen vào trong vòng vây của mấy cô gái rồi cố gắng đứng để bảo vệ Fuyu.
“Ồ, ra rồi à! Ahaha, chắc mày không biết đấy nhưng anh em nhà này rất nổi tiếng ở trường sơ trung đấy. Ngày nào hai anh em nó chả cùng đi đến trường, hôm chủ nhật thì đi hẹn hò. Hai anh em này thân thiết với nhau quá, mày nhể!”
Hojo khúc khích cười và nói.
“À rể, chẳng lẽ cậu ta là một thằng siscon ư?”
“Ừ, nếu là học sinh cao trung thì đâu có quan tâm mấy đến em gái nhỉ?”
“Cậu ấy bảo vệ em gái quá mức rồi nhỉ. Nè, Akiho?”
“......”
Vào lúc đó, Haruta đã nhận ra rằng.
Có một cô bạn nhỏ con học cùng khóa với cậu đang cố gắng ẩn nấp ở trong đám con gái.
Đó là Tsukuyomi Akiho - Haruta có đôi chút bối rối.
“Ừm…”
Akiho mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Haruta và Fuyu.
Cô ấy học khác trường sơ trung nhưng giờ là bạn cùng lớp với cậu.
Cầm trên tay mình chiếc cốc starbucks rồi thi thoảng uống từng hớp.
Cô có dáng người nhỏ nhắn với chiều cao có lẽ đâu đó khoảng 150cm.
Mái tóc đen thẳng, dài và trước mái tóc dài đó có hơi che đi ánh mắt phải của cô. Cậu cũng có cảm giác bí ẩn ở đâu đó.
Dù khuôn mặt còn nét ngây thơ nhưng nó lại khá cân đối.
Cô mặc áo hoodie lớn màu vàng ở bên dưới chiếc áo blazer màu camel cùng với chiếc váy ngắn và đôi tất đùi màu đen.
Dường như cô là thành viên của câu lạc bộ nhạc nhẹ của trường nên cô đang vác chiếc hộp guitar ở trên lưng mình.
Tuy Akiho có dáng người nhỏ nhắn nhưng cô lại đáng yêu một cách nổi trội.
Thế nên cô rất nổi tiếng ở trong lớp cậu.
Cô gái Akiho đó đã thì thầm nói.
“À, tởm thật đấy.”
“............”
Không chỉ Haruta mà Fuyu cũng phản ứng bất ngờ.
Mấy cô gái khác rất ồn ào, nhưng riêng cô lại thốt ra một lời rất thẳng thắn.
“Ahaha, quả nhiên Akiho cũng nghĩ như vậy nhỉ.”
“Có đôi chút. Tớ có chút bất ngờ khi Sakuraba-kun không lạnh lùng như ở trong lớp đấy.”
“Đúng chứ, đúng chứ. Hồi học sơ trung, cái thằng này ngày nào chả đến trường cùng với em gái nó ”
“Này, Hojo….”
“Chuyện gì đấy, Matsukaze. Có vấn đề gì đâu. Đám Sakuraba đã đường đường chính chính đến thế cơ mà.”
Quả nhiên cậu không thể thấy sự thô thiển của đám Hojo và những cô gái này nhưng Matsukaze đã xen vào để can ngăn họ.
Mà Haruta cũng chả muốn phải phản bác lại.
Nếu nói ra điều gì đó, chỉ làm gã này thích thú hơn thôi.
“Ừ, tởm thật đấy nhưng mà…”
Akiho đột nhiên lại mở miệng nói.
“Có cô em gái mà dễ thương đến dường này thì cậu ta không trở thành một tên siscon mới lạ đấy? Mà cậu không làm mấy việc như là giễu cợt cậu ấy phải không?”
“........”
“Tsukuyomi-san, cậu có giúp tớ hay là không đấy?.”
“Chả phải cái nào đâu. Tớ chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.”
Akiho hút chút đồ uống trong cốc mình.
Haruta chỉ biết đến sự đáng yêu của Akiho và việc cô ở trong câu lạc bộ nhạc nhẹ của trường, nhưng dường như tính cách cô ấy khá là độc lập.
“Nhưng mà này, chuyện nhà người khác đâu phải cái để mang ra diễu cợt. Chả có ai lại muốn người khác nói lời ra tiếng vào về gia đình mình phải sao? Trong gia đình, tớ cũng có chuyện không thể dễ dàng nói với người khác được, nhưng nếu cậu thích thì tớ sẽ nói luôn ngay tại đây? Thấy có khó chịu không chứ?”
Cô gái Akiho này - bạn cùng lớp cậu không những chỉ làm theo ý mình mà còn dường như hoàn toàn chẳng thể đọc được bầu không khí.
Có lẽ là bởi bầu không khí độc đáo và giọng nói trong trẻo của cô mà với một câu duy nhất của Akiho thay đổi cả bầu không khí xung quanh.
“Đ-đúng rồi. Chúng ta đến để bổ sung năng lượng mà nhỉ! Bọn mình cùng nhau đi đến khu ẩm thực nào, khu ẩm thực nhé!”
Matsukaze nói với vẻ năng động giả tạo rồi dẫn Hojo và đám con gái đi ra chỗ khác.
Nhưng chả hiểu sao mà chỉ có Akiho còn vẫn đứng ở đây.
“Xin lỗi nha. Imouto-san và Sakuraba-kun.Tớ lỡ quấy rầy tới hai người rồi nhỉ.”
Haruta ở trong lớp hầu như sẽ ở cùng với Matsukaze.
Bởi vì cậu hầu như chưa từng nói chuyện với Akiho nên có lẽ cô không còn cách nào khác chỉ hình dung cậu đến mức đó.
“Ấn tượng về cậu đã thay đổi rồi đấy. Cậu đã trở thành hình mẫu của một tên có đứa em gái dễ thương đến bất ngờ luôn.”
“Hình mẫu đó là cái quái gì thế? Mà hơn hết, tớ không phải là tên siscon đâu.”
“Ừ-m, siscon vẫn là siscon đấy thôi. Mà tớ không kể lại trước mặt người đó đâu à.”
“Cứ nói đi, nói đi mà”
Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, chắc rằng Akiho cũng đang tạm giữ ý với cậu.
“À, đúng rồi. Chị là Tsukuyomi Akiho. Imouto-san, xin hãy chiếu cố chị nhé.”
“A, em là Sakuraba Fuyu ạ. Dạ…, ‘Fu’ trong ‘mùa’ và ‘Yu’ trong tuyết thành ‘Fuyu’ ạ.”
Mặc dù Fuyu có tính nhút nhát và lúng túng nhưng cô đã thành công trong việc giới thiệu bản thân mình.
“Hể, em là Fuyu-san à? Tên em đẹp nhỉ. Chị…đây, cho em cái này nè.”
Akiho lấy ra một mẩu giấy nhỏ từ chiếc cặp của mình rồi đưa nó cho Fuyu.
“Đấy là cái gì ạ? A, danh thiếp hả chị?”
“Đúng rồi đó. Mà hết cách rồi nhỉ, tớ cũng đành đưa cho Sakuraba-kun luôn vậy.”
"Tiếp theo là đến tớ à?"
Haruta đành cười khổ rồi nhận lấy chiếc danh thiếp.
Đối với bản thân Haruta, đây chính là lần đầu tiên cậu được nhận một tấm danh thiếp, nhưng nào ngờ đối phương lại là một bạn nữ trong lớp cơ chứ.
Trên danh thiếp có ghi "AKIHO", cạnh đó là tên cô "Tsukuyomi Akiho" được viết sát nhau bằng bút màu hồng.
Mặc dù bản thân chiếc danh thiếp này được in, nhưng tên thật của cô lại được viết bằng tay.
“ID tài khoản twitter, instagram…. đáng tiếc là họ tên và ID LINE của cậu chỉ viết bằng tay thôi nhỉ?”
“Đúng, vì tớ không nói với bất kỳ ai về tên thật và Line của mình mà. Hai cái đó là tớ sẽ viết bằng tay để khi trao cho người trông có vẻ tin tưởng được.”
“Điền URL của U Cube nhé. Mà Tsukuyomi-san đang làm ở trên U Cube phải không nhỉ?”
“Akiho là được rồi. Fuyu-san, nếu được thì đăng ký cho kênh của chị nhé. Dù gì thì chị cũng chỉ được khoảng 300 người đăng ký thôi.”
Akiho cười trông có vẻ ngượng ngùng.
“Cơ bản thì là ca hát đấy. Đây, là cái này.”
Akiho gõ mạnh thử vào chiếc hộp đàn guitar đang vác trên lưng mình.
“Video mới là cái chính, còn nhạc nhẹ sẽ giúp ích đấy nhỉ. Trước mặt mọi người thì tớ hát tệ lắm. Đến cả số lượt đăng ký kênh tớ cũng chẳng tăng lên mấy. Quả thật, tớ nên cho người khác xem ngực của mình nhỉ?”
Akiho đánh vào ngực mình qua bộ đồng phục.
Trong đám con trai, đây đang là chủ đề được bí mật bàn tán. Akiho tuy có dáng người nhỏ nhắn nhưng ngực của cô lại khá là “đồ sộ”.
Hiện giờ, trong lớp thể dục của bọn Haruto thì cả nam và nữ đang cùng chạy bộ trên sân bóng của trường.
Bộ dạng Akiho đang chạy nhảy với bộ ngực phổng phao, đung đưa qua lại khiến cô thành tâm điểm chú ý của đám con trai.
“Sakuraba-kun lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ngực của tớ nhỉ.”
“Tớ đâu có nhìn chằm chằm, tớ có liếc qua nó thôi…!”
“Onii-chan…”
“Aa, tớ có thể thấy sự tin tưởng của em gái cậu đang dần bị sụp đổ rồi đấy.”
“.........”
“Đùa thôi. Họ có nhìn hay không cũng chẳng quan trọng, cậu thích thì cứ làm đi. Nếu cảm thấy có lỗi thì hãy đăng ký kênh của tớ nhé.”
Lúc Akiho cười nham hiểm, cô vẫy tay xong rời đi.
Bởi vì nhóm Matsukaze đã đi tới hướng khác nên có lẽ cô ấy sẽ về một mình.
“...Chị ấy là một người dễ thương đấy nhỉ.”
“Anh không biết cô ấy là một người kỳ quặc như thế.”
“Vì anh chỉ có nhìn ngực chị ấy thôi nên mới không biết đấy.”
“Này.”
“Mà, onii-chan cũng chỉ là một chàng trai thôi. Em là một cô em gái hiểu chuyện đấy nhé.”
“...Thế thì tốt quá.”
Nếu cậu bị em gái mình nói như là đồ ghê tởm thì cậu làm sau mà cứu vãn nổi.
Mặc dù vậy, Fuyu cũng không hẳn sẽ không quan tâm tới cậu đến mức nói suông.
“Chúng ta đi ăn thôi chứ?”
Haruta đành tự bỏ tiền túi, trông có vẻ sẽ tốt hơn khi để cô em gái mình ăn món sushi mà cô yêu thích ấy nhỉ.
Bởi nếu muốn tâm trạng của Fuyu trở nên tốt hơn thì có lẽ món sushi này cũng chỉ là một thứ rẻ mạt mà thôi.