Chương 1.1
Độ dài 1,934 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-03-15 06:15:14
Khi đến nhà ga, nơi chúng tôi hẹn gặp, tôi bước nhanh qua đám đông, rồi dựa lưng vào cái cột lớn trước cổng soát vé xong nhìn lên bảng điện tử để xem giờ.
4:12 chiều, còn 3 phút trước lúc chuyến tàu cô ấy tới. Tôi nhẹ nhõm khi tới vừa kịp nên tựa đầu vào tường và thở nhẹ trong sự hối hả nhộn nhịp nơi ga tàu chiều.
Cách đây 1 tháng, mẹ tôi có kể cho tôi rằng, sẽ có một người họ hàng sẽ chuyển tới nhà tôi. Thế nên, tôi vội vàng dọn dẹp căn phòng trên tầng hai, cho đến ngày hôm qua căn phòng đó vẫn là phòng để đồ. Tôi kê ở đấy một chiếc bàn cũ không dùng tới và cất tấm futon thừa vào tủ đồ, để chuẩn bị cho người đến ở.
Tôi chưa bao giờ gặp cô ấy cũng như cái tên cổ không gợi cho tôi đến ai cả. Tôi cũng không có nhiều liên lạc họ hàng. Hồi tiểu học, có lần tôi được đến dự tang lễ bà bác, người mà tôi còn chả biết mặt.
Hôm nay, trời mưa từ sáng. Bầu trời xám xịt nặng trĩu ngày mùa mưa, những giọt mưa đọng trên khung cửa kính. Không khí thoáng mùi tanh tanh. Những chiếc ô và đôi giày ướt của người qua lại nơi nhà ga làm ướt sẫm sàn lát gạch.
Khi nhìn nhà ga buổi hoàng hôn, mọi người bận rộn hết tới rồi đi và thời gian hiện trên bảng điện là 4:15 chiều. Bên ngoài cổng soát vé có thể nghe thấy tiếng thông báo đào tàu đến và tiếng kim loại “kít kít” khi tàu dừng. Điện thoại trong túi quần tôi chợt rung lên. Trên màn hình hiện một số lạ. Vừa đúng giờ nên chắc chắn là của cô ấy. Chắc mẹ cô cho cô số tôi.
Cảm giác như hơi thở nghẹn ứ ở cổ, nhưng tôi không được làm ngơ. Tôi thở từ từ, chạm vào biểu tượng cuộc gọi rồi đặt điện thoại lên tai.
“Đây ạ”
Từ loa điện thoại phát ra những âm thanh lộn xộn của tiếng bước chân và tiếng thông báo. Sau đó, như tôi đã đoán, một giọng nữ nhẹ nhàng xướng lên tên cô ấy.
“Mình là Izumi. Mình vừa tới thôi. Etto, giờ cậu ở đâu vậy?”
Khi được hỏi, tôi vội vã nhìn xung quanh. Chỉ có một vài nhân viên công sở và học sinh cao trung mặc đồng phục bước vội qua tôi.
“---Mình đang đứng ở cái cột trước máy bán vé tự động. Mặc quần jean và áo xám.”
“Hiểu rồi, Xin lỗi đã để cậu đợi.”
Điện thoại gác máy sau câu “xin lỗi”. Rồi tiếng điện tử ‘beep’ phát ra, tôi lấy điện thoại xuống khỏi tai rồi nhét lại vào túi.
Ngước lên nhìn các hành khách mới xuống tàu lần lượt đi qua cổng soát vé. Dĩ nhiên, tôi không biết ai là Izumi Rina, người sẽ sống với tôi từ giờ, nhưng chả hiểu sao tôi cứ nhìn chằm chằm vào dòng người đó không thôi.
Sau đó, mắt tôi chạm mặt một cô gái tóc đen vừa mới ra khỏi cổng soát vé, đeo balo nhỏ màu nâu và mang theo vali màu đỏ.
Ngay lúc mắt chúng tôi chạm nhau, mặt cô nàng rạng rỡ hẳn lên, cúi đầu chào rồi đi thẳng đến chỗ tôi. Từ vẻ mặt cô ấy tôi đã biết, đây chính là cô gái tôi đang kiếm.
Cô có mái tóc thẳng mượt, dài đến xương quai xanh và chóp tai hơi lộ ra ngoài. Gò má thả lỏng, đôi mắt dịu dàng, áo cánh màu trắng, áo len đan màu bè nhạt và chiếc váy dài màu xanh hải quân đen lại ấn tượng về sự giản dị.
Cô nàng cúi đầu chào tôi và hỏi. “Cậu là Sakamoto Kenichi-kun phải không.”
“Đúng rồi.”
Khi tôi đáp lại, cô nàng mỉm cười và bắt đầu nói chuyện thân thiện.
“Mình xin lỗi, bắt cậu đến tận nhà ga thế này. Từ giờ tớ sẽ trả ơn cho cậu.”
Bản tính nhút nhát của tôi bộc lộ ra và tôi chỉ có thể trả lời một cách hời hợt, “Xin chào”. Sau khi mẹ tôi kể về chuyện cô ấy chuyển tới, một cảm giác thật lạ khi người tôi chỉ tưởng tượng qua tên gọi, “Izumi Rina” lại thực sự xuất hiện trước tôi.
Tôi nhìn đồng hồ ở cổng soát vé, quay người về phía lối ra nhà ga và nói “Xe bus sắp đi rồi đấy”. Izumi gật đầu rồi bắt đầu đi trước tôi và kéo theo sau là cái vali.
Chúng tôi xuống khỏi thang cuốn xong ra khỏi vòng xuyến ở nhà ga. Xe Bus đã tới điểm dừng, cửa mở và chờ đợi hành khách. Thành phố xám xịt và ẩm ướt bởi những cơn mưa không ngớt từ những đám mây xám đen. Bên ngoài, tiếng mưa còn ồn ào hơn cả bên trong tòa nhà.
Cách bến xe bus hơn 50m thì không có mai che. Nên dưới mái bê tông trước lối vào nhà ga, Izumi cởi dây đeo ba lô trên vai rồi lấy ra một chiếc ô gấp màu đỏ.
Tôi cũng mở chiếc ô nhựa cà tằng bằng một tay và chúng tôi bắt đầu đi đến bến xe bus. Tiếng mưa rơi trên ô và tiếng giày đế bệt trên gạch của Izumi vang vọng xung quanh. Vào buổi tối mưa mờ mờ, mọi người đến nhà ga đều trầm lặng như những cái bóng qua lại.
Trên xe bus có vài ghế trống cho 2 người. Tôi bước đến một trong số chúng và ra hiệu cho Izumi. Cô nàng vội vã theo sau tôi để giành lấy một chỗ gần cửa sổ. Chắc do nhận được ám hiệu của tôi nên cô nàng cúi đầu, nhấc chiếc vali nặng và mang qua các bậc thềm cao bằng đầu gối. Sau đó cô ngồi xuống và đặt chiếc balo lên đùi.
“...Mưa khi nào dừng nhỉ? Dự báo thời tiết nói tối mưa sẽ tạnh mà.”
Izumi nói thế khi tôi ngồi cạnh.
Tôi đáp lại, “Ừ, đúng vậy.”. Izumi nhìn lên bầu trời qua khung cửa dính nước mưa. Bên trong khung cửa có hơi mờ, chắc do không khi ấm áp trên xe.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong cái không gian nơi khuỷu tay chạm nhau. Không khí trong chiếc xe bus bụi bặm được lấp đầy bởi mùi hương ngọt nhẹ phảng phất từ cô ấy. Không biết đó là mùi hương của cô ấy hay là mùi nước hoa.
Cô ấy ngồi trong khi tay để gọn trên đùi. Cổ tay trái có đeo một chiếc đồng hồ nhỏ. Đồ đạc trông cũng đắt tiền hơn một chút so với học sinh cấp 3 bình thường. Izumi theo học ở trường nữ sinh tư thục nổi tiếng, liên thông cả sơ trung và cao trung. Bầu không khí cô toát ra gần đây khiến tôi biết, cô được giáo dục tốt thế nào. Thành ra tôi có đôi chút e thẹn khi là một học sinh cao trung trường công lập.
Chẳng chốc Động cơ đã khởi động, chiếc xe rung lắc và một thông báo không phô trương về điểm xe dừng cho tài xế. Izumi bất chợt quay sang tôi và hỏi.”Còn bao xa là tới nơi vậy?”
“Khoảng…20 phút nữa”
“Vậy à”
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang như vậy, rồi sự yên lặng bao trùm lên. Cùng lúc, xe bus đóng cửa và lái vào thành phố mưa.
Izumi cười và quay đâu xang phía tôi một lúc như vẫn muốn tìm gợi ý cho cuộc trò chuyện. Tôi cố tìm chuyện nào đó để tiếp tục trò chuyện, nhưng tôi chả nghĩ ra được gì để nói. Khi sự yên lặng kéo dài, tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi khi vẻ bối rối đang lộ ra sau nụ cười dịu dàng của cô ấy.
Tóm lại là cô ấy đang lo lắng nhỉ. Hoàn toàn tự nhiên khi cô cảm thấy như vậy. Dù họ là hàng, nhưng cô sắp phải sống một khoảng thời gian với những người chưa từng gặp trước đây. Cô sẽ phải rời xa cha mẹ và có lẽ sẽ cảm thấy một chút cô đơn
Etto, Izumi nói, giọng nói từ một nụ cười phát ra khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
“Từ bến xe này đến nhà bạn cách bao lâu vậy.”
“...Chắc khoảng 5 phút.”
“A, thật chứ…”
Sau chốc lát cuộc trò chuyện lại bị cắt ngang và Izumi nhìn xuống. Tôi sốt vó tìm chuyện gì đó để nói với Izumi và tôi xoay xở bằng một câu hỏi không liên quan.
“Cậu có tham gia hoạt động nào ở câu lạc bộ không?”
Cô nàng ngước mặt lên và biểu lộ vẻ mặt tươi tình trước âm giọng trầm như lẫn vào tiếng động cơ xe bus của tôi.
“Tớ có tham gia câu lạc cầu lông. Câu lạc bộ mình không có hoạt động nhiều đâu. Chỉ tập nhẹ vài lần trong tuần ấy mà. —Cậu thì sao, Sakamoto-kun?”
“Tớ chơi bóng đá.”
Khi tôi đáp lại, cô nàng có chút hứng thú.
“Tớ thích xem bóng đá lắm. Nhưng tớ không biết luật chơi như thế nào. Có vài cầu thủ tớ biết như Honda — Mà cậu chơi bóng từ khi nào vậy?”
“Chắc từ hồi tiểu học.”
“Đỉnh quá, chắc cậu chơi lâu rồi nhỉ.”
Sau đó cô hỏi tôi vài câu hỏi và tám nhảm về trường cô ấy. Dù tôi chưa thoải mái khi nói chuyện với cô nàng nhưng tôi vẫn tiếp tục trả lời và cố không cư xử như muốn từ chối cuộc nói chuyện.
Trong khi chúng tôi lặp lại cuộc hội thoại theo cách đánh giá khoảng cách của nhau. Bến xe bus gần nhất sắp đến.
“Bến tới chúng ta xuống.”
Khi tôi như vậy, cô đáp lại “Ừ”, và nhấn công tắc để ra hiệu “Xuống xe”.
Xe bus chậm dần rồi dừng lại. Tôi bước xuống lối đi trước và quay lại nhìn Izumi đang mang theo hành lí lớn.
“Tớ cầm hộ đồ cho.”
Bậc thang hẹp và bẩn do trời mưa. Tôi biết sẽ nguy hiểm nếu cô ấy cầm cái vali nặng nên tôi chìa tay ra. Ở nhưng nơi như này, tôi mà không che dấu sự bất tài trong giao tiếp, thì sẽ bị coi là kẻ thái độ kém mất.
“Ah….Un, cảm ơn.”
Trong thoáng chốc Izumi tỏ ra dụt dè, sau đó nở nụ cười và đưa cho tôi tay cầm chiếc vali.
Lúc tôi nhấc lên để xem bên trong có gì, chiếc vali khá nặng. Không ngờ tránh đụng vali vào cánh cửa lại khó như vậy nên đề nghị của tôi chuẩn đó chứ.
Tôi xuống xe trước và mở chiếc ô nhựa. Izumi xuống sau tôi cũng mở chiếc ô gấp màu đỏ và nói “cảm ơn cậu” rồi nhận lại chiếc vali
Mưa lặng lẽ rơi tiếp, mùa mưa là như vậy, cứ rải rác mà không ngớt. Xe bus rời đi khi dòng phương tiện ùn tắc.
“Giờ chúng ta chỉ việc đi thẳng thôi.”
“Ừ”
Izumi cúi đầu xong đi bên canh tôi, cách nhau một quãng để ô chúng tôi không đụng vào nhau. Lần này, khoảng cách tế nhị và tiếng mưa lấp đầy sự yên lặng.
Đường phố ướt át vì mưa trong mùa, vài chỗ có những vũng nước lớn. Mưa không ngớt, tạo ra những vân tròn. Tôi nhìn Izumi bên cạnh và thấy cô thấp hơn tôi một cái đầu. Mái tóc cô mềm mượt, trông như hút ẩm và có trọng lượng ướt vậy.