Chương 1.4: Biên tập viên - Natsume Kotoha (4)
Độ dài 1,225 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-17 19:45:42
Dù mới sáng sớm nhưng cái nắng gay gắt của mùa hè khiến trán Yuto thấm đẫm mồ hôi.
Mặt khác, Kotoha với làn da trắng trẻo nổi bật giữa mùa hè lại không có lấy giọt mồ hôi nào. Có lẽ vì Yuto là người duy nhất đẩy xe đạp.
Bởi vì Kotoha đang đi bộ nên cậu không còn cách nào khác ngoài việc đi bộ cùng em ấy. Đi bộ sẽ mất khoảng bốn mươi phút trong khi chạy xe đạp chỉ tốn mười lăm phút. Có thể cậu sẽ đến kịp tiết học đầu nhưng nếu trễ giờ thì cậu dự định sẽ để Kotoha lại và đi xe đạp.
“Nghiêm túc đấy, em nói ‘Bộ phận biên tập’? là đang chỉ nhà xuất bản hay gì à?”
Phân nửa câu hỏi đó chỉ là đùa nhưng Kotoha trông khá bực tức và cười “Ahaha.”
“Nhà xuất bản? Em vẫn đang là học sinh cao trung đó. Anh nghĩ gì vậy, Senpai?”
Em không có tư cách để nói thế đâu.
Yuto nghĩ nhưng không nói ra thành lời, thay vào đó, cậu hỏi “Vậy bộ phận biên tập là gì?” Mặc dù đã cố gắng để không bị cuốn theo em ấy, cậu vẫn có cảm giác như thể bản thân đang ngày càng lún sâu hơn vào một vũng lầy. Chắc chỉ là tưởng tượng thôi. Chắc chắn là vậy.
“Nó là một câu lạc bộ tương tự với các câu lạc bộ khác như bóng chày, bóng đá, mỹ thuật.”
“Không phải là câu lạc bộ văn học đấy chứ?”
“Không đâu. Thành viên của câu lạc bộ văn học thường tự sáng tác hoặc phê bình các tác phẩm khác đúng chứ? Nhiệm vụ của em là hỗ trợ toàn diện cho nhà văn trong quá trình sáng tác—nói cách khác, em là người định hướng sáng tạo.”
“Nhiệm vụ của em? Còn các thành viên khác thì sao?”
Trước câu hỏi đó, Kotoha rơi vào trầm lặng một lúc trước khi nở một nụ cười gượng gạo và thì thầm.
“…Các thành viên khác chẳng quan trọng đâu nhỉ?”
Có vẻ cậu đã hiểu ra gì đó.
Từ khi nhập học cậu chưa bao giờ nghe về câu lạc bộ biên tập viên cả. Cậu quyết định gây áp lực để khiến em ấy từ bỏ.
“Quan trọng lắm đấy. Em cần phải có lượng thành viên nhất định để được công nhận là một câu lạc bộ… Hay vụ câu lạc bộ là nói dối?”
Kotoha lặng thinh và lúng túng nhìn xung quanh trước câu hỏi của Yuto. Đây chắc hẳn là điểm yếu, Yuto nghĩ thầm với vẻ tự mãn. Cậu có thể lợi dụng điều này để lấy cớ từ chối.
“Haha, ra là vậy. Nếu là một câu lạc bộ chính thức có lẽ anh đã lắng nghe nhưng nếu không phải thì không đời nào có chuyện đó đâu—thật đáng tiếc nhưng không còn cách nào khác—”
Ngay khi Yuto định nói thêm, Kotoha mới nãy còn đang bối rối vậy mà giờ đang nở một nụ cười gian xảo với cậu.
“Bộ phận biên tập được em thành lập vào năm nay. Dựa vào quy định của trường, để tạo cơ hội cho câu lạc bộ mới tuyển thành viên nên không có yêu cầu về lượng thành viên trong năm đầu tiên. Vì vậy bộ phận biên tập là một câu lạc bộ chính thức.”
“Cái—”
Yuto không hề biết có quy định như vậy trong trường. Dù sao thì việc thành lập câu lạc bộ mới rất hiếm hoi nên không biết là chuyện thường.
Cậu tính đến chuyện Kotoha nói dối nhưng có vẻ không phải. Chuyện này có thể dễ dàng kiểm tra.
“Em lừa anh!?”
“Lừa? Nghe tệ quá. Em không nói điều gì gây hiểu lầm chứ nhỉ? Chắc là anh nhầm rồi, Senpai.”
Kotoha vừa mới cười nói đã đột ngột trở nên nghiêm túc, “Nhưng”, Yuto ngạc nhiên bởi ánh mắt tha thiết của em ấy.
“Em sẽ rất vui nếu anh chịu lắng nghe.”
Em ấy lùi lại và cúi đầu thật sâu.
Nhìn thấy Kotoha, người mà trước giờ luôn vô tư và vui vẻ lại cúi đầu cầu xin. Yuto cũng bất giác dừng lại.
Cậu thở dài một hơi rồi nói.
“Thế, em đang cố gắng vì điều gì? Lại phải cất công thành lập câu lạc bộ và mọi thứ thế này.”
Nghe Yuto nói, sắc mặt nghiêm túc của Kotoha đã dịu đi và bắt đầu thẹn thùng cười. Sự thay đổi biểu cảm bất ngờ của em ấy khiến con tim Yuto lỡ một nhịp.
“Mong ước của em chính là trở thành một biên tập viên. Vì vậy em muốn gây dựng thành tích khi còn ở cao trung”
“Thành tích?”
“Đúng vậy. Em muốn làm việc với một nhà văn, cùng nhau sáng tác tác phẩm và giới thiệu nó với toàn thế giới. Bất kì thể loại nào cũng được. Em đã yêu thích việc đọc sách từ khi còn nhỏ, dù là văn học thuần túy, thần bí, chuyện thanh xuân, viễn tưởng, khoa học viễn tưởng hay kinh dị thì em đều thích. Dù Senpai có viết gì đi chăng nữa, em cũng sẽ cố gắng hết sức với tư cách là một biên tập viên. Nên là—”
Kotoha nói với niềm đam mê mãnh liệt.
Yuto có thể cảm nhận được rằng đó là ước mơ rất quan trọng đối với em ấy.
Vậy thì tại sao,
“Tại sao lại là anh?”
Yuto nói vậy khi không thể chịu được nữa.
Em ấy biết bao nhiêu về danh tính thực sự của mình? Sao em ấy lại tìm đến mình?
Sự nghi ngờ đó đã tồn tại từ hôm qua.
“Em có thể nhờ ai đó trong câu lạc bộ văn học mà. Sao lại chọn một học sinh năm ba không ở trong câu lạc bộ nào như anh?”
Cậu hy vọng sự nghi ngờ của mình chỉ là nỗi lo lắng không cần thiết và cậu mong Kotoha sẽ khó khăn khi trả lời dù chỉ một chút.
Điều đó sẽ cho cậu một cơ hội.
Một lý do để từ chối.
Một người đã chạy trốn khỏi thế giới sáng tạo như cậu không phù hợp với mục tiêu cao cả của em ấy.
“Bởi vì anh đặc biệt .”
Kotoha nhìn Yuto với đôi mắt đầy nhiệt huyết như khi em ấy nói về ước mơ của mình.
Yuto nhận ra cậu đã bị cuốn hút bởi biểu cảm của em ấy.
“Em đã đọc tác phẩm của anh, Senpai.”
Kotoha nói trong khi đang với tay vào cặp sách.
Yuto thở dài.
“Vậy là em thực sự biết danh tính của anh—”
Cậu định nói ra nhưng nhanh chóng ngậm miệng lại.
Kotoha nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Trên tay em ấy là một cuốn sách khổ A4 màu vàng.
Trông nó hoàn toàn khác với cuốn tiểu thuyết của Yuto—Haruhiko Fuyutsuki.
Nhưng Yuto nhận ra hình dáng và màu sắc của nó.
“Ừm… đó có phải là một bộ sưu tập báo cáo không?”
Cậu hụt hẫng nói và Kotoha gật đầu, “Vâng.”
“Nó được gọi là ‘Rika.’ Anh có biết bộ sưu tập này có tên không?”
Nó là cuốn sách được phân phát cho tất cả học sinh vào mỗi mùa thu như là bài tập hè.
Tất nhiên là Yuto cũng đã viết vào đó.
“Anh không biết… nhưng đó không phải là vấn đề. Ngay cả khi em đọc nó thì cũng không thể nào—”
“Em đã đọc báo cáo của anh, Senpai”