Chương 0#: Tất bật vất vả
Độ dài 10,101 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-08-03 11:15:27
1
Tháng 11 năm nay, lễ hội trường đại học cũng được tổ chức như thường lệ
Mỗi chuyến xe đưa đón từ nhà ga đến trường đại học đều chật cứng người. Dù đã thông báo trước là không có bãi đậu xe nhưng rõ là không có tác dụng, đoạn đường gần đó chật kín xe cộ. Khi xe leo lên con dốc, những gì đang chờ đợi bác tài là sự pha trộn hỗn loạn của những giọng nói cộc cằn, la hét, chửi bới và khóc lóc.
Lễ hội trường bắt đầu khi mọi người xuống xe buýt tại trạm dừng.
Trạm xe buýt đến Geidai nằm ở bùng binh của Ga Kintetsu Kishi. Các sinh viên cầm nhiều phiếu giảm giá khác nhau đang đợi trước trạm xe buýt.
"Đây là phiếu giảm giá 50 yên cho sản phẩm câu lạc bộ bóng chuyền nổi tiếng của chúng tôi, Giant Volleyball Yaki!"
"Mọi người có muốn thử bói toán không? Đây là phiếu giảm giá của gian hàng bói toán được đặt gần hội trường số 9. Nếu bạn xuất trình phiếu giảm giá này, bạn có thể được giảm 500 yên so với phí 700 yên ban đầu!"
Sinh viên xếp hàng trước những khách hàng chuẩn bị xuống xe buýt.
"Đây là gà rán đặc sản của câu lạc bộ chúng tôi! Hãy thử một cái đi!"
"Mọi người có muốn ăn thử món bánh gạo bọc rong biển của câu lạc bộ Điện ảnh không? Rong biển còn được thiết kế không khác gì một cuộn phim luôn đó!"
"Hãy đến cửa hàng bánh crepe cạnh hội trường số 8! Các sinh viên khoa Mỹ thuật đang tạo ra những tác phẩm nghệ thuật trên bánh crepe!"
"Chúng tôi là gian hàng sinh viên quốc tế. Chúng tôi có rất nhiều loại Okonomiyaki từ các quốc gia khác nhau!"
Như tôi đã trải nghiệm vào năm ngoái, những hành động chèo kéo khách hàng này đến từ mọi hướng. Có quá nhiều thông tin đến nỗi tôi không thể nghe rõ những gì đang xảy ra
Có rất nhiều người đến khi nhận ra vấn đề thì bản thân họ đã mua một đống thứ rồi
Chúng tôi hiện đang ở trong một chiến trường
"Xin lỗi, cho chúng tôi qua! Tsurayuki, cậu có ổn không?"
"Không sao đâu! Xin lỗi nha, Kyouya. Cậu cứ đi trước đi!"
"Tsurayuki! Gạpw nhau tại canteen số 2 nhé!"
Ở giữa nhiều quầy hàng, cả tôi và Tsurayuki đều cầm trên tay những chiếc túi siêu thị lớn khi len qua đám đông. Chúng tôi buộc phải vật lộn để vượt qua đám đông ngày càng đông vì các lối đi đã bị đóng do lưu lượng phương tiện chuyên dụng của sự kiện và các lý do khác.
"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!”
Ba cô gái ăn mặc như thiên thần tại một cửa hàng nào đó đang cảm ơn những khách hàng đã mua với số lượng lớn. Tôi lách được khỏi đám đông và ngồi xuống chiếc ghế dài.
"Đông quá đi mất. Hình như còn đông hơn năm ngoái."
Tsurayuki, người phát ra âm thanh lạo xạo khi vặn cổ, quay lại và thở ra một hơi dài.
"Vất vả cho cậu rồi."
"Thì biết sao được. Nhưng với tốc độ này, có vẻ như chúng ta cũng sẽ sớm phải bổ sung thêm thôi."
Tsurayuki tình cờ nhìn lên khu vực lân cận quán cà phê cosplay của câu lạc bộ Mỹ thuật với khuôn mặt căng thẳng.
“Vừa rồi Kawasegawa hình như đã liên lạc với bên giao hàng, cho nên chúng ta không cần lo lắng về việc đó.”
“Không biết lượng nguyên liệu còn lại có đủ để cầm cự đến lúc đó không?…… Dù sao thì cũng mau đi thôi.”
Tôi gật đầu và đi lên tầng ba của tòa nhà khoa Mỹ thuật.
Xét về quy mô năm nay phải hoành tráng hơn năm trước câu lạc bộ Mỹ thuật đã mượn một địa điểm rộng hơn để dễ dàng thực hiện điều đó. Nhờ sự cân nhắc đặc biệt của ủy ban điều hành để tránh càng nhiều sự hỗn loạn càng tốt, tuy vậy lượng công việc mà chúng tôi phải làm thật sự vẫn rất nhiều
"Mình không thể tin rằng số lượng khách hàng đến đã tăng gần gấp đôi dự kiến"
"Điều đó nghĩa là họ thật sự đánh giá cao chúng ta, suy cho cùng đây cũng là điều tốt."
Quán café hầu gái năm ngoái dường như đã được giới thiệu trong một ấn phẩm về lễ hội trường học. Thậm chí trong đó còn có đoạn: "Chúng tôi sẽ nâng cấp thành một quán café cosplay trong năm nay!”
Năm nay, quán café vốn đã chật cứng vào năm ngoái lại chật cứng khách hàng chờ đợi để vào ngay từ đầu.Suy cho cùng thì cho dù là lễ hội trường hay Comicket thì nó cũng chẳng có gì khác nhau lắm
"Bọn này trở lại rồi đây”
Khi tôi bước vào căn phòng nơi đóng vai trò là phòng bếp, tôi thấy rằng căn phòng đã bị biến thành bãi chiến trường.
"Kakihara! Bánh crepe đã sẵn sàng chưa?"
" Hiyama, chúng tôi hết siro rồi!"
"Hashiba-senpai vừa đi mua chúng....... Anh ấy quay trở lại rồi!"
Tôi vội vàng lấy siro ra khỏi túi mua sắm của mình.
"Của anh đây, Kakihara-senpai!"
"Cảm ơn!"
Kakihara-senpai lấy chai siro phong từ tôi và vắt nó lên chiếc bánh crepe theo hình tròn.
"Ah, không phải ta nên cho kem trước sao?"
Dù đã lỡ rồi nhưng tôi vẫn nói điều đó với Kakihara-san.
"Không thành vấn đề! Miễn đầy đủ các thành phần là được!"
"Có được không đó?"
“Trời ạ, miễn ăn được thì có nghĩa là không có vấn đề. Lên món!"
Những chiếc bánh crepe trông hơi khác so với hình mẫu được mang ra phục vụ.
"Có vẻ mọi thứ đang thuận lợi. Mà Sugimoto này, Kiryu đâu rồi?"
Hiyama-senpai hỏi.
"Hả? Lúc trước nãy mới ở đây mà. Chắc là cầm máy đi chụp hình gì đó rồi."
Khi Sugimoto-senpai nói vậy, Hiyama-senpai lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngay sau đó là một tiếng hét ngắn. Tôi nghĩ đó là Kiryu-senpai.
"Biết ngay mà, không để ý cái là ổng xổng chuồng ngay."
Sugimoto-senpai nói với một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt.
"Năm ngoái cũng thế... Dù sao thì, ngay từ đầu Kiryu-senpai cũng đã chẳng giúp được gì rồi ......"
Kiryu-senpai cũng yếu đuối như vẻ ngoài của anh ấy, hoàn toàn không phù hợp với công việc đòi hỏi sức mạnh thể chất.
"Năm ngoái đã làm rất tốt rồi, năm nay phải làm tốt hơn nữa."
Liếc qua một lượt, Tsurayuki ngưỡng mộ nói.
"Có vẻ lần này sẽ còn bận rộn hơn lần trước đó."
Tôi hoàn toàn đồng tình
2
Tôi liếc nhìn ra bên ngoài và thấy nó còn bận rộn hơn cả phòng bếp.
Bốn người Shinoaki, Nanako, Saikawa và Kawasegawa, thay phiên nhau làm việc, di chuyển ra vào, khéo léo giữ trật tự cho cửa hàng đông đúc.
“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, khách hàng số ba, mời đi lối này~!”
Người phụ trách hướng dẫn khách hàng là Saikawa.
Hôm nay con bé không đeo kính mà mặc đồng phục hầu gái của riêng mình, dẫn dắt những khách hàng đang xếp hàng vào chỗ ngồi của họ bằng những cử chỉ điêu luyện. Đúng như mong đợi từ một người có công việc phục vụ bán thời gian, em ấy có thể trả lời tất cả các câu hỏi của khách hàng một cách rành mạch
(Đây là công việc phù hợp với Saikawa.)
Sau khi khách hàng đã ngồi vào chỗ của họ, Nanako và Shinoaki sẽ đến để ghi đơn
"Chào mừng đến với gian hàng của chúng tôi! Đây là thực đơn, xin vui lòng cho tôi biết khách hàng muốn gọi món gì."
"Parfait trái cây với mật ong à, tôi hiểu rồi. Để tôi xác nhận lại xem chúng tôi còn đủ nguyên liệu không đã. Hiyama-senpai, khách có thể gọi Parfait không?"
Nanako ăn mặc như một công chúa hiệp sĩ, còn Shinoaki là một nàng cáo mặc kimono. Cả hai đều rất dễ thương và nhập tâm vào vai diễn của mình. Bởi vì năm ngoái bọn họ đã có kinh nghiệm
"Nhưng..."
Tsurayuki nhìn 2 người phục vụ đằng kia với một nụ cười rành mãnh trên khuôn mặt
"Có vẻ họ sẽ là những cây hút khách cho chúng ta đó."
Tôi gật đầu đồng ý với một nụ cười xã giao.
"Anou...... Tôi xin phép xác nhận lại. Đơn hàng của quý khách là 1 Parfait dâu tây, 1 bánh crepe socola, 1 pancakes, 2 trà đen và 1 cà phê nóng, Có vấn đề gì không ạ…À, không phải trà đen mà là trà sữa sao?”
Kawasegawa Eiko lắp bắp khi lặp lại yêu cầu của khách hàng. Trước đó, khi cô ấy bốc thăm để quyết định trang phục của mình, thì đó là bộ đồng phục thủy thủ.
Kết quả là, cô ấy đã vô cùng xấu hổ khi trở lại là một nữ sinh trung học.
Thế là đủ dễ thương rồi. Với sự chăm chỉ và lòng hiếu khách, điều đó đã khiến cô ấy trở thành người nổi tiếng nhất trong quán cà phê cosplay vào lúc này. Mặc dù không có cuộc thăm dò về độ nổi tiếng, nhưng ánh mắt của khách hàng rõ ràng đang tập trung vào cô ấy.
(Dù vậy cô nàng chắc chắn vẫn có vẻ không tình nguyện)
Kawasegawa bảo rằng có thể đảm nhận cả 2 việc quản lý và tiếp khách mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Tuy nhiên, cô ấy lo lắng khi mặc một bộ trang phục mà bản thân không quen và sự chú ý của đám đông đổ dồn vào mình. Đó là nguyên nhân khiến cô nàng căng thẳng đến mức không thể làm gì được.
"Kawasegawa, cố lên."
Ngay khi tôi nói điều gì đó khích lệ, cô ấy ngay lập tức lườm tôi và làm biểu cảm “đừng có nói chuyện với tôi”....... Cô ấy có lẽ khá lo lắng và hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Chỉ riêng việc Kawasegawa sẵn sàng chấp nhận hạ tôn nghiêm bản thân mà chịu ra tiếp khách thì đã là một điều đáng trân trọng rồi. Việc này phải được quay phim cẩn thận."
"Cô ấy nổi giận nếu cậu nói quá nhiều thứ không cần thiết đó, Tsurayuki."
Nhưng cô ấy dường như đang tận hưởng chính mình, điều đó thật tốt.
3
"Nếu các người còn tiếp tục làm những trò đùa ngu ngốc này, tôi sẽ rời khỏi đây!"
Tất cả các thành viên của câu lạc bộ đều liên tục nói "Không sao đâu, không sao đâu” với mục đích xoa dịu. Người tức giận tất nhiên là Kawasegawa Eiko.
"Thôi nào, điều đó sẽ giúp cho chùng ta kéo thêm được nhiều khách hàng tiềm năng hơn."
"Nhìn này, ‘Quán cà phê cosplay này có một cô phục vụ trong bộ đồng phục thủy thủ vô cùng cùng đàng yêu’. Rất nhiều người tham dự lễ hội trường đã viết điều đó trên internet này."
Tsurayuki và tôi đều nói rằng bản thân cô ấy được rất nhiều người ưa thích.
"Chỉ có mấy tên benehj hoạn mới nghĩ vậy thôi!"
Và cô ấy cắt ngang nó bằng một câu trả lời cực kỳ thô lỗ.
Hiện tại đang là giờ giải lao tại quán cà phê cosplay và chúng tôi đã khen ngợi cô hầu bàn mới vào nghề Kawasegawa vì cách cư xử xuất sắc của cô ấy. Kết quả là, Kawasegawa nghĩ rằng chúng tôi đang coi thường và liên tục đưa ra những lời không mấy văn minh. Đam con trai bận rộn an ủi cô ấy, trong khi tất cả các cô gái theo dõi cảnh tượng với nụ cười trên khuôn mặt. Cô nàng không thể làm gì ngoài việc đỏ mặt, và bầu không khí rất vui vẻ.
"Không sao hết, Eiko. Cậu đã rất cố gắng rất nhiều và mọi người đều công nhận điều đó, và quan trọng là trông em thật dễ thương."
Nanako mỉm cười.
"Chỉ là tôi không thích thôi! Có vài lần tôi lên sai món, thậm chí khi tôi xin lỗi khách, họ vẫn nói ‘Không sao, trông cũng ngon!’. Chỉ cần họ muốn thì tôi sẵn sàng lên món lại chứ không cần phải nói như an ủi nhau thế......"
Mặc dù Kawasegawa không hài lòng về điều đó, nhưng tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ cô ấy, hẳn đã nghĩ kiểu ‘Mày được cái xinh đẹp của mày gành còng lưng chứ mà ở đó ra vẻ bất mãn’
"Kawasegawa-san dễ thương quá!"
"Shinoaki, cô đáng yêu hơn tôi gấp năm triệu lần. Tôi chẳng qua giống như một loài động vật quý hiếm vậy. Tôi được chú ý chẳng qua là vì họ chưa thấy tôi trong bộ dạng này bao giờ nhưng tôi chắc chắn rằng họ sẽ chán nó ngay lập tức."
"Không có chuyện đó đâu! Em thậm chí có thể sẵn lòng nhảy vào ôm hôn đám đuối Kawasegawa-senpai ấy chứ. Hãy nói cho em biết ngay khi nào chị sẵn sàng!"
"Saikawa, làm ơn im lặng. Và đừng có mà đến gần chị như vậy!"
Kawasegawa dùng cả hai tay để từ chối Saikawa, người luôn bám lấy cô mọi lúc mọi nơi.
"Nói chung thì bây giờ chúng ta có thể đảm bảo được một số lượng khách nhất định rồi nên không có gì đáng lo ngại cả.Vậy nên có khi chỉ cần 2 ngày là có thể kiếm được lợi nhuận cần thiết rồi, ngày thứ 3 sẽ đóng cửa sớm hơn để cho mấy đứa khoa Điện ảnh đi tham gia sự kiện của bọn nó."
Tôi gật đầu đồng ý với Hiyama-senpai.
Trong ngày cuối cùng của lễ hội trường, buổi chiếu phim sẽ được tổ chức vào ngày thứ ba tại hội trường khoa Điện ảnh. Tất nhiên, các thành viên câu lạc bộ có liên quan sẽ đến địa điểm, vì vậy gian hàng sẽ đóng cửa trong thời gian đó
(Còn 2 ngày nữa.)
Lễ hội trường được tổ chức tổng cộng trong ba ngày, nghĩa là chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi chiếu. Tôi không nghĩ rằng có một nhóm nào đó vẫn đang làm việc cho bộ phim, bởi vì nó gần như đã hoàn thành và đang chờ được trình chiếu cho công chúng.
Nếu có thì chắc chỉ có team của Kuroda. Tất nhiên, tôi không biết nội dung công việc của họ, nhưng kết quả phải khá ấn tượng.
"Vậy thì tất cả chúng ta hãy thay phiên nhau khi giờ nghỉ trưa kết thúc. Dù sao cũng có những người muốn đi tham quan quanh sân trường."
"Đúng vậy! Em muốn đi xem xung quanh~!"
"Đây là lần đầu tiên Saikawa-chanan tham dự lễ hội trường ha. Em có thể sử dụng thời gian nghỉ ngơi của tôi, vì vậy hãy tận hưởng đi.”
"Hả, thật sự được sao......?"
"Tất nhiên. Em đã làm việc vô cùng chăm chỉ mà."
Saikawa vui vẻ giơ tay ra hiệu đã hiểu vấn đề
"Cả tui nữa! Đây cũng là lần cuối tui tham dự lễ hội trường, nên tui muốn đi chụp ảnh~!"
Kiryu-senpai mỉm cười và giơ tay với chiếc máy ảnh của mình. Tuy nhiên, Hiyama-senpai lại ném cho anh ấy một cái nhìn lạnh lùng và đày sát khí
"nếu ông muốn đi thì cũng được thôi, nhưng mà trước đó thì…?"
"......Không cần đâu, tui vẫn có thể làm việc tiếp."
Hoảng sợ, Kiryu-senpai co rúm người lại cho đến khi không thể nhỏ hơn được nữa và trốn vào góc phòng. Có vẻ như Hiyama-senpai đang cố gắng trút hết những suy nghĩ ức chế của mình đối với sự vô trách nhiệm của anh ta.
(Cố lên nhé, Kiryu-senpai.)
Ngay khi Hiyama-senpai đang chỉ trích Kiryu-senpai, tiếng chuông vang lên
"Ah, thời gian nghỉ ngơi sắp hết, chúng ta trở lại ca làm việc đi."
Nghe những lời của Hiyama-senpai, căn phòng vang lên câu trả lời, và mọi người đứng dậy cùng một lúc.
"Để xem nào,...... Saikawa-san nghỉ, tiếp theo là Hashiba-san, vậy là còn một người nữa có thể nghỉ. Này, có ai muốn nghỉ không.... .."
Khi Hiyama-senpai giơ tay và chuẩn bị nói từ nghỉ ngơi.
"Em! Em muốn nghỉ!”
Ai đó nắm lấy tay Hiyama-senpai bằng cả hai tay và nói với giọng mạnh mẽ.
"Được không, Hiyama-senpai?"
"À, không vấn đề, Nanako-san......"
Sau khi Kogure Nanako gật đầu với nụ cười trên môi.
"Kyouya, chúng ta đi thôi."
Quay đầu về phía tôi, cô ấy nở một nụ cười với bầu không khí khác thường.
"Bảo trọng~"
Như thường lệ, Shinoaki vẫy tay với vẻ thoải mái.
4
"Phù~ Chúng ta chưa bao giờ đi cùng nhau kể từ chuyến đi đó nhỉ, Kyouya."
"Ồ, ừm, phải rồi."
Khi tôi bước ra khỏi phòng, Nanako đã nắm chặt tay tôi mà không nói lời nào. Lúc đó tôi đã thốt ra một tiếng "Ah" nhỏ, nhưng Nanako bên cạnh tôi lườm tôi với vẻ mặt độc đoán. Tôi đành nắm tay anh như không có chuyện gì xảy ra và bước đi.
“ Nanako, uh ......"
Chỉ là quá nguy hiểm khi đặt câu hỏi kiểu “Có chuyện gì vậy”. Trên thực tế, tôi muốn cố gắng tìm hiểu xem cô ấy thực sự nghĩ gì từ một cuộc trò chuyện vụn vặt như này.
Chỉ có một khả năng xuất hiện trong tâm trí. Đó là lý do tại sao tôi muốn tránh chủ đề này càng nhiều càng tốt, cẩn thận để không giẫm phải mìn và cố gắng giải quyết mọi việc cho suôn sẻ.
Tôi nghĩ rằng tôi đã cẩn thận với câu trả lời của tôi.
"Này, Kyouya."
"Có chuyện gì vậy?"
"Lần trước 2 người đi chơi có vui không?"
Cô ấy bất ngờ hỏi tôi một câu khiến tôi không nói nên lời.
Tôi nghĩ lại những sinh vật biển mà tôi đã đến thăm ở thủy cung. Lẽ ra tôi phải nhớ nhiều hơn thế, nhưng hóa ra ấn tượng từ những lời nói của Shinoaki mạnh đến mức khiến mọi thứ khác trở nên mờ nhạt.
"Cung vui lắm. Có một con cá rất lớn. Một con cá nhám voi, nó thật sự rất tuyệt vời."
Tôi lo lắng và hoảng hốt đến mức không thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng
"Mình vui vì cậu đã có một chuyến đi vui vẻ."
Cô ấy cuối cùng đã ném cho tôi một cái nhìn lạnh lùng.
(Chết tiệt, mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.)
Trước đó, Shinoaki đã bất ngờ mời tôi đi hẹn hò. Tuy nó không thực sự nâng cao tình cảm giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Nhưng mà có vẻ Nanako đã ở đó khi Shinoaki nói ra và cô ấy đã chứng kiến cảnh tượng đó
(Chắc cô ấy không tức giận đâu ha.)
Tôi lo lắng nhìn vào biểu hiện của cô ấy và nhận ra rằng đối phương trông không hề tức giận. Nhưng cô ấy cũng không có vẻ gì là vui vẻ.
"Nè, Kyouya."
"Vâng!"
"Huh?"
Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt độc đoán ban đầu của cô ấy đã trở nên rất ngượng ngùng và xấu hổ.
"Chúng ta...... hãy hẹn hò với nhau bây giờ đi. Có được không?"
Đôi mắt của Nanako hướng lên trên, ngước lên nhìn tôi.
Trong hoàn cảnh này làm sao tôi dám mở miệng từ chối.
"Ừ thì, đương nhiên là có thể, vậy chúng ta cùng nhau tản bộ đi."
Nanako sau đó nhảy lên sung sướng
"Tốt! Đi thôi, chúng ta chỉ có một giờ nghỉ ngơi thôi!"
Sau đó, cô ấy kéo tay tôi, mà cô ấy vẫn đang nắm, và lao ra với một sức mạnh tuyệt vời.
Khi tôi đi cùng với sự kéo co của cô ấy, tôi suy nghĩ về Nanako.
(Mặc dù cô ấy đã nói trước rằng mình không cần phải đáp lại nguyện vọng đó...)
Nhưng từ cách nhìn của cô ấy, đây là một sự nhượng bộ tối đa, sau tất cả ...
(Dù sao thì mọi thứ vẫn còn quá sớm ......)
Bao gồm cả sự việc xảy ra trong phòng tôi vài ngày trước, có cảm giác như thời điểm phải trả lời đang ngày càng gần hơn.
5
"Wow, không ngờ nó lại đông đến mức này đấy!"
Nanako-người đã liên tục tiếp khách suốt thời gian qua, đã rất ngạc nhiên trước đám đông bên ngoài.
"Lúc này còn đông hơn nữa cơ, bây giờ thì cũng đã thưa bướt rồi."
Tất nhiên, khi mới khai trương, mọi người vẫn chưa kiểm soát được dòng người ra vào nên dễ gây ra việc tắc nghẽn lớn
Ngược lại, bây giờ cảm giác như có người ở khắp mọi nơi trong khuôn viên trường. Vì các đám đông được trải ra, nên mật độ dường như thấp hơn.
"Dù sao nhiều người như vậy cũng khiến mình cảm thấy căng thẳng đấy. Không biết có cầm cự đến ngày một không nữa."
Đến ngày mốt, Nanako tất nhiên là đề cập đến buổi chiếu.
Nói chung, bản chất của các lễ hội trường là những gian hàng và các sự kiện sân khấu và các buổi chiếu, tất nhiên cũng có một số thứ khác nhưng nó không thu hút sự chú ý của mọi người....... Tuy nhiên, lần này nó đã được công bố rộng rãi trước sự kiện và buổi chiếu phim còn được tài trợ bởi Niconico Douga nên càng khiến cho sự chú ý của mọi người tăng lên.
Hội trường của nơi chiếu phim có thể chứa tới hai trăm người nếu chỉ tính chổ đứng. Thật khó để không lo lắng khi thấy phản ứng của khán giả đối với tác phẩm của bạn.
"Nhưng đó cũng chỉ là khởi đầu mà thôi."
"Ý cậu là gì?"
"Mấu chốt là những gì diễn ra sau đó, khi chúng ta tải nó lên Niconico và xem phản ứng của khán giả với nó."
Sau khi sàng lọc, tất cả các tác phẩm được tải lên Niconico. Sau đó, kết quả cuối cùng sẽ là số lượt xem và các dữ liệu khác.
"Ra vậy. Chính những tương tác trên trang web mới tạo nên sự khác biệt."
"Chà, tất nhiên rồi, nếu buổi chiếu được khán giả hưởng ứng nhiệt tình thì cũng là một lọi thế."
Theo nguyên tắc chung, phản ứng của khán giả tại buổi chiếu càng tốt thì càng có nhiều khả năng tác phẩm sẽ được đón nhận nồng nhiệt. Hơn nữa, vì những nhận xét về buổi chiếu phim này sẽ sớm được lan truyền trên Internet, nên những tác phẩm được đánh giá cao sẽ có cơ hội tốt hơn để duy trì vị trí dẫn đầu sau khi xuất phát, và sẽ có thể lao về đích một cách hừng hực khí thế.
"...... Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy lo lắng rồi."
"Nào, Kyouya, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi! Nào, chúng ta hãy xem các quầy hàng trước đã! Đi nào!"
Từ lúc tôi leo lên dốc, những gian hàng rong băng qua đường chính và dựng gần hội trường số 9. Như những năm trước, những gian hàng đa dạng như đồ ăn nhẹ, đồ uống và trò chơi. Ngoài ra còn có những người bán bói toán, vẽ chân dung, tư vấn cuộc sống, nghệ thuật, xổ số và những thứ khác
"Xin lỗi! Làm ơn cho chúng tôi hai con mực!"
"Vâng, cám ơn quý khách đã chiếu cố!"
Squid Lady...... Đó là những cô gái đội mũ giống con mực, vui vẻ nướng con mực và chấm nó vào nước sốt hết lần này đến lần khác. Họ trông như đang làm vô cùng hăng say với tốc độ nhanh bất ngờ
(Dù sao, tại một trong những quầy hàng, người vẫn phụ trách chiên miếng gà mặc nguyên bộ đồ gà và liên mồm nói: "Ngon quá, goo goo" nên cái này cũng có thể xem là bình thường.)
Loại gian hàng này thường là chủ đề bàn tán của thị trấn.
"Nó sẽ hơi mất thời gian, xin quý khách đợi một chút!"
Vì vậy, chúng tôi đã đợi ở gian hàng một lúc.
Có một chiếc ghế dài ngay bên cạnh quầy hàng, vì vậy chúng tôi quyết định ngồi xuống.
"Mình thực sự mong chờ món mực được nướng chín."
“Ừ”
"Nhân tiện, cậu đã nghe tác phẩm của Team Kuroda chưa?"
"Có chuyện gì sao? Lần này lại có rắc rối gì nữa à?"
Tôi nghe thấy hai sinh viên khoa Điện ảnh trò chuyện cách chúng tôi vài mét. Dựa trên nội dung, họ dường như cũng là sinh viên năm hai.
(GÌ vậy nhỉ......)
Nanako dường như cũng nhận ra điều đó, và gật đầu sau khi liếc nhìn tôi.
Hai người trò chuyện dường như đang đề cập đến công việc của Team Kuroda.
"Không, không phải lần này tên đó lại gặp rắc rối, chỉ là chất lượng của nó nghe nói thật sự vô cùng tuyệt vời. Thậm chí nó còn tinh xảo hơn cả tác phẩm trước đó nữa"
"Cái đầu tiên vốn đã rất tuyệt... sau tất cả, thì họ là tập hợp của những người giỏi nhất và chuyên nghiệp nhất."
"Nghe nói đến bây giờ họ vẫn còn đang làm việc. Không biết chất lượng còn được cải thiện thêm bao nhiêu nữa."
"Thật sao? Xem ra chũng ta không có cửa đánh lại rồi."
"Công nhận. Dù chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ để hoàn thành bộ phim, có điều họ thực sự quá mạnh......."
Các sinh viên đó rời đi cùng một lúc trong khi khoe khoang về việc Team Kuroda mạnh như thế nào.
Chỉ sau khi họ khuất dạng, Nanako mới lên tiếng.
"Thật tuyệt vời, mình không thể tin rằng họ đã làm điều đó một cách cẩn thận như vậy."
"Ừ......"
Như thể cô ấy đã nhìn thấy nỗi ám ảnh của Kuroda về việc sử dụng bất kỳ phương pháp nào để cải thiện chất lượng.
Tất nhiên, suy cho cùng thì đó cũng chỉ là tin đồn, vì vậy tốt nhất là đừng coi thường nó.
Nhưng không thể phủ nhận khi nói rằng nhóm của cậu ấy đã tạo ra những tác phẩm tinh tế và ngoài sức tưởng tượng. Ngay cả những sinh viên trong khoa không liên quan trực tiếp cũng phải thừa nhận điều đó.
(Cậu ta là một kẻ thù mạnh, và đủ để khiến người ta run sợ.)
Lần này, tôi quyết định phải làm nghiêm túc hơn nữa. Tôi nghiên cứu kỹ các điều kiện và các khía cạnh khác của 2 bên, rồi dựa vào đó, tôi nghĩ xem nội dung nào sẽ giành chiến thắng và cách bố trí nội dung đó. Cuối cùng, tôi tổ chức kế hoạch và bắt đầu sản xuất.
Mọi người làm việc chăm chỉ trên Quan trọng hơn, nhờ khả năng xây dựng cốt truyện và bối cảnh tổng thể của Tsurayuki, chúng tôi đã có thể tạo ra một tác phẩm vô cùng chất lượng.
Không có nghi ngờ gì về điều đó.
"Có chuyện gì vậy, Kyouya? Cậu trông có vẻ vô cùng lo lắng"
Con mực dường như đã được nướng xong trước khi tôi kịp nhận ra, và Nanako, người đang cầm xiên mực nướng bằng cả hai tay, nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Ồ, không...... không sao đâu."
Vì không thể để Nanako lo lắng, tôi vội nở một nụ cười.
Tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Công việc thực sự đã kết thúc.
Kết quả tổng duyệt trước đó cũng chứng minh rằng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an.
Rốt cuộc, các tác phẩm của Kuroda đã vượt xa trình độ của một sinh viên nghệ thuật. Nó thậm chí có thể trở thành một huyền thoại trong mười năm nữa.
"Hừm, vậy sao."
Sau khi Nanako quan sát biểu hiện của tôi.
"Kyouya, mở miệng ra một chút."
"Miệng......? À ừ, ah...... uh, uh, uh?"
Tôi há miệng ra làm theo chỉ dẫn, và cô ấy đút miếng mực nướng vào miệng tôi.
"Nóng quá! Ah, nhưng nó ngon quá...... mực ngon quá."
Đối mặt với sự ngạc nhiên bất ngờ, vị giác và xúc giác, tôi phản ứng như một đứa trẻ.
"Chà, cậu còn cảm thấy được vị ngon của nó có nghĩa mọi mọi thứ bây giờ vẫn ổn."
"Huh......?"
"Thực sự, ngay cả khi tôi lo lắng, bây giờ đã quá muộn để thay đổi. Hôm nay là một cơ hội hiếm có, vì vậy hãy tận hưởng sự kiện này!"
Nanako nhìn tôi.
"Không phải mình vừa nói rằng đây là một cuộc hẹn hò sao......?"
Và sau đó cười toe toét.
"Đúng vậy, cảm ơn. Nanako, cậu nói đúng."
Việc bị ảnh hưởng bởi thông tin chưa biết và làm giảm nhiệt tình sáng tạo của bạn là điều tối kỵ. Điều đặc biệt quan trọng là phải cẩn thận với trạng thái của bản thân.
Bên cạnh đó, rõ ràng là Nanako rất mong được đi chơi với tôi.
"Thật ra thì mình cũng thấy khó chịu, nhưng không sao cả. Sau tất cả, mình tự tin rằng chúng ta sẽ có thể tạo ra những tác phẩm tuyệt vời! Cậu có nghĩ vậy không?"
"Tất nhiên."
Sau đó, chúng tôi cùng nhau đứng dậy và tiếp tục xem các quầy hàng.
Nanako từng rất sợ hãi khi đứng trên sân khấu giờ đã là một người hoàn toàn khác.
(Cảm giác như mình là người duy nhất đứng yên 1 chổ.)
Có vẻ như cả Shinoaki và Nanako đều trở nên mạnh mẽ mà không nhận ra điều đó
6
"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ......"
Sau khi tiễn khách hàng đi với nụ cười trên môi, tôi cúi thấp người.
Sau đó cùng một lúc.
"Haiz!"
Tôi thở dài thườn thượt.
Tôi chưa bao giờ tham gia vào việc tiếp khách trước đây. Mặc dù tôi đã từng làm điều gì đó như thế này trước đây, nhưng tôi vẫn thiếu các kỹ năng nâng cao trong việc lắng nghe và lặp lại yêu cầu của khách hàng.
Nhưng mọi người nói rằng tôi có thể làm được, vì vậy tôi đã cosplay thành một nữ sinh với đồng phục thủy thủ. Mấy người đó suy nghĩ bênh hoạn thế nào mà lại nghĩ ra trò này chứ?
(Mặc dù đó là một trải nghiệm quý giá......)
Đã lâu rồi tôi không mặc đồng phục nên tôi rất vui. Và tôi rất vui khi trở thành trung tâm của sự chú ý và được khen ngợi. Cho dù đó là Shinoaki, Nanako, Hiyama-san hay Saikawa, những người mà tôi không muốn thừa nhận, tất cả họ đều đang làm công việc của mình. Mọi người đang vừa tập trung vào công việc và đồng thời khuyến khích ủng hộ tôi. Điều đó làm tôi bớt căng thẳng, và bây giờ tôi không còn cảm thấy như vậy nữa, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho Hashiba.
Rõ ràng là tôi đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng cậu ấy chỉ chào tôi cho có lệ rồi phớt lờ. Ít nhất tên đó cũng nên nói vài câu khuyến khích gì đó để làm tôi vui lên đi chứ.
Hoặc cậu ấy có thể chủ động mời tôi đi tham quan chẳng hạn. Mặc dù bị Nanako kéo đi nhưng ít nhất anh ấy cũng nên hỏi kiểu ngày mai tôi có rảnh không hay gì đó chứ. Rõ ràng là không có ai mời tôi đi chơi vào lúc này. Nếu cậu ấy hỏi tôi, tôi chắc chắn sẽ không ngại mà đồng ý. Đúng là không thể nào tha thức cho điều đó được.
"Dù sao mình nhất định sẽ mắng hắn một trận."
Lúc đầu khi cậu ấy chủ động đến chào hỏi tôi, tôi vẫn sẽ giữ thái độ xa cách, sau đó cậu ta hỏi tôi: "Cậu giận mình sao?” Đó là lúc tôi quyết định trả lời. Bởi vì tôi thích khi Hashiba hơi khó chịu và lén cười trong lòng khi nhìn thấy vẻ mặt đó. Giá mà hôm nay có thể diễn ra như vậy thì tốt quá rồi ......
"Thôi nào, mình đang nghĩ gì thế này!"
Cuối cùng tôi đã vô tình la hét bên trong cửa hàng. Tôi xấu hổ trước ánh mắt của khách hàng nên vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng trốn vào một góc.
Chiết tiệt! Đúng là chết tiệt mà! Tất cả là vì Hashiba. Cậu ta nghĩ mình là culi sai vặt của cậu ta à. Tên đó còn thản nhiên rủ tôi dùng máy tính tra cứu thông tin mà quên mất việc tôi hoàn toàn mù công nghệ.
(Nhưng mình mong chờ nụ cười của cậu ấy khi nó kết thúc.)
Hashiba rất giỏi trong việc khen ngợi người khác. Trong làm việc nhóm, những bình luận của cậu ấy về những gì mọi người làm được khiến tôi nghĩ rằng tên đó biết cách khen ngợi và thúc đẩy mọi người. điều đó như một liều thuốc khiến cho mọi người có được chút động lực cống hiến.
Không có gì đáng ngạc nhiên, tôi cũng bị tẩy não bởi lời khen ngợi của cậu ấy. Kiểu cậu ta khiến cho tôi có cảm giác đây là điều mà chỉ mình tôi có thể làm được và nhất định tôi có thể làm tốt nhất.
Chết tiệt. Suy nghĩ về Hashiba mọi lúc cũng chẳng ích gì, bây giờ nên hãy tập trung vào những vị khách.
"Kawasegawa-senpai, có khách hàng mới~!"
Giọng nói của Saikawa vang vọng trong phòng.
"Chào mừng quý khách ......"
Tôi định chào họ bằng một nụ cười, nhưng ngay lập tức, mặt tôi xịu xuống.
“Hehe, bộ đồ này hợp với cô đó, Kawasegawa.”
Ngạc nhiên thay, đó là Kuroda.
Vì quá bất ngờ khi gặp ngay ôn thần nên tôi có hơi đứng hình trong giây lát. Dù sao đi nữa, tôi đã đặt một cốc nước lên bàn hơi thô lỗ.
"Uống hết nước thì mời đi dùm cho"
"Đừng lạnh lùng như vậy. Cho tôi ly đen đá."
Cậu ta nói như ra lệnh
Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ bỏ đi sau khi khiêu khích tôi, nhưng tôi không ngạc nhiên cho lắm. Sau khi thông báo cho bên chế biến món mà cậu ấy gọi, tôi lại đối mặt với Kuroda.
"Hashiba của cậu không có ở đây đâu. Ngoài ra, Shinoaki đang trong bếp phụ trách món bánh crepe."
"Shino đang nấu ăn sao? Tôi hy vọng nó không dẫn đến bất kỳ bi kịch nào."
Cậu ấy thực sự biết rằng Shinoaki là một đầu bếp tồi.
"Làm sao cậu biết rằng cô ấy không phải là một đầu bếp giỏi?"
"Ừ thì, ngồi xuống để cho cô nghe về một huyền thoại. Cô ấy đã suýt nữa làm cháy nguyên cả cái phòng sản xuất của bọn tôi chỉ để có thể chiên một miếng thịt cháy khét như cục than đen."
Hóa ra mọi chuyện là như vậy
Tuy nhiên, thực tế là Shinoaki còn có thể thoải mái vào bếp trổ tài thì có vẻ bầu không khí giữa mọi người trong nhóm đó không đến nổi quá tệ. Rốt cuộc thì vẫn không thể đánh giá mọi thứ chính xác nếu như đứng từ bên ngoài
"Thật ra, tôi không đến đây vì Hashiba."
"Vậy tại sao cậu lại đến?"
"Tôi không đến để phá quán của mấy người vậy nên cũng đừng có mà tỏ thái độ với thượng đế như vậy. Với lại bên mấy người cũng đã hoàn thành tác phẩm của mình rồi ha?"
"Tôi thì nghe đồn bên cậu quyết tâm làm cho đến phút 89 để đảm bảo cho mọi thứ hoàn hảo nhất."
"Chỉ là lịch trình sản xuất không được tổ chức hợp lý thôi, vậy thì có vấn đề gì lớn sao?"
Tôi cảm thấy dù không đáng để khen ngợi với người khác, anh ấy không thể nói lịch sự hơn một chút sao?
Tuy nhiên, cậu ấy không khen ngợi nhóm mình vì đã làm việc nhiều giờ và gấp rút để kịp thời hạn. Thay vào đó, cậu ta chủ động chỉ ra việc quản lý lịch trình kém và tôi có thể hiểu được cảm giác đó. Nếu một người thổi phồng hành vi như vậy. thì bất cứ tập thể hoặc nhóm nào cũng sẽ dễ rơi vào căng thẳng, dẫn đến lịch trình làm việc liên tục và không có thời gian nghỉ ngơi
Cuối cùng, chúng tôi thực sự khá giống nhau. Khi tôi mới bắt đầu, tôi là một người theo chủ nghĩa duy lý và rất khuyến khích những người thiếu động lực rời đi. Trước khi gặp Hashiba, tôi đã thất vọng về các đồng sự của mình rất nhiều
Vì tính cách giống nhau, tất nhiên việc nói chuyện sẽ dễ dàng hơn. Tôi không biết liệu Kuroda có ghét tôi không, nhưng chắc chắn là cậu ấy không có thiện cảm với tôi.
"Tất cả các người hoàn toàn tin tưởng Hashiba, phải không?"
"Phải. Bởi vì chúng tôi đều hiểu cậu ấy đã nổ lực và tâm huyết với tác phẩm thế nào ."
"Tôi hiểu rồi. Nó thực sự giống như việc tên đó tạo được lòng tin bằng cách để các thành viên thấy mình đổ mồ hôi."
Bộ hắn tình đến đây để móc họng tôi hả?
Rõ ràng tôi không muốn nói chuyện với loại người này chút nào
"Ý của cậu nói rằng thật kinh tởm khi tạo ra một đội có mối quan hệ tốt?"
Kuroda không có phản ứng gì và lặng lẽ cầm ly lên và nhấp một ngụm cà phê nhỏ.
"Hehe, xin lỗi, ý tôi không phải như vậy. Xin lỗi vì tôi không giỏi việc diễn đạt cho lắm."
Tôi luôn cảm thấy vẻ mặt của hắn ta nhuốm một chút giễu cợt, nhưng cậu ấy có vẻ khá nghiêm túc khi nói điều đó.
"Nói chung tôi cũng chẳng đến đây vì gì cả, chẳng qua thấy cổ họng hơi khô mà lại nhớ ra mấy người kinh doanh quán café nên đến thôi. Tóm lại tôi đến đây hoàn toàn vì sở thích."
Dù có nói thật hay không thì cũng chẳng liên quan, nhưng tôi có cảm giác cậu ấy không nói dối.
"nếu như cậu đến để ủng hộ chúng tôi thì cũng không vấn đề gì."
"Ừ. Dù sao thì cũng không ai cảm thấy vui khi nói chuyện với tôi, điều đó không quan trọng."
Đáng buồn thay, tôi đã nghĩ rằng con người này rất giống tôi.
Và nhận xét đó cậu ấy vừa đưa ra khiến tôi có chút hứng thú với đối phương.
"Có tiện nói chuyện vài phút không?"
"Hehe, chắc chắn."
Kuroda khoanh tay trước ngực và nghiêng đầu nhìn tôi.
7
Lang thang qua các quầy hàng với Nanako, tôi nhận ra rằng các quầy hàng đã kết thúc gần hồi trường 9.
"Cuối cùng cũng hết rồi."
Địa điểm chúng tôi đến có một cái lều mà Ủy ban Điều hành Lễ hội trường dùng làm căn cứ dựng ở phía trước.
"Mọi người có vẻ bận rộn nhỉ.."
Có một người mà tôi biết trong lều, vì vậy tôi không thể không hét lên và chỉ tay vào người kia.
"Cái gì đây, Hikawa. Sao tự nhiên cậu được cho vào Ủy ban thế?"
"Oh! Hashiba, Nanako à? 2 người đang hẹ hò à!"
Tôi không thể nói lên lời
Tuy nhiên, thẳng thắn và táo bạo là một phần của Hikawa.
"mà sao cậu lại ở trong ủy ban điều hành? Không phải cậu nói rằng bận luyện tập cho màn trình diễn nên không có thời gian sao?"
Hikawa là thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Ninja, một câu lạc bộ nổi tiếng tại Geidai. Sau khi bước vào năm thứ hai, cậu ấy phụ trách việc dạy dỗ các kouhai của mình, vì vậy cậu ta phải bận rộn đến mức rất hiếm khi phàn nàn về việc không có đủ thời gian.
Nhưng sau đó cậu tham gia vào ban điều hành lễ hội của trường, vốn cũng được biết đến với lịch trình bận rộn. Làm thế nào tôi có thể giải thích điều này?
"Thật ra ban đầu mình cũng không có ham hố gì chuyện này đâu! Nhưng bên bọn mình nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ ban điều hành, vì vậy khi họ cần ai đó giúp đỡ thì mình đành phải đứng ra thôi!"
“Ý cậu là cậu bị đem đi tế ấy hả ......"
Tại lễ hội trường, Hội nghiên cứu Ninja thường tổ chức một buổi biểu diễn sân khấu ngoài trời quy mô lớn.
Ủy ban chịu trách nhiệm bảo vệ địa điểm trước và trong giai đoạn biểu diễn, xác nhận mọi thứ không có vấn đề trước khi bắt đầu và dọn dẹp sau đó. Đó là một sự giúp đỡ tuyệt vời, và nó đáng để ủy ban yêu cầu bất cứ điều gì.
(Dù sao thì không ai cho không ai điều gì mà.)
Bất kể chuyện đó thế thế nào, theo một nghĩa nào đó, Hikawa đã bị kéo vào như một vật hiến tế.
"Phải nói sao nhỉ, Hikawa. Cậu thật sự tình nguyện giúp đỡ vì lợi ích của nhóm nghiên cứu của cậu à."
"Không, cái này...... "
Kết quả là Hikawa đột nhiên lắp bắp.
“Không có lý do nào khác, phải không, Hikawa?”
"Không, không hề”
"Đây là lần đầu tiên mình nghe thấy từ 'không' nghe giống như từ 'có'!"
Sau khi tôi hỏi Hikawa không phòng bị.
"Miss Geidai!"
"Đúng vậy! Mình nghe nói có một cuộc thi Miss Geidai năm nay! Đó là lý do tại sao mình quyết định tham gia."
"...... Ra vậy."
Tôi nhớ rằng Kiryu-senpai đã đề cập đến điều này trước đây.
“Dù sao thì mình nghĩ đây là cơ hội tốt để có thể được tiếp xúc gần với các cô gái xinh đẹp. Ngoài ra có thể qua đó mà mà mượn dịp chèo kéo họ trở thành kunochi trong hội nghiên cứu Ninja của mình”
Điều này cũng có thể hiểu được
"Nhưng từ những gì mình nghe được, ủy ban đang lo lắng về việc thiếu thí sinh."
"Đó chính là vấn đề!"
Hikawa khóc bằng một giọng nghẹn ngào hiếm thấy.
"Mặc dù mình biết nơi để tìm người tham gia, nhưng mà nói thật đa số họ tham gia nhưng mà nó cứ sao sao ấy, thái độ nửa vời thế thì làm sao khiến cho người ta tin tưởng được chứ. Mình rất lo lắng rằng sẽ không có ai xuất hiện vào ngày hôm đó!"
Rất có khả năng là họ sẽ không đi, xét theo cách họ đã hành động.
Hơn nữa, sân khấu cho sự kiện của Miss Geidai là vào buổi tối của ngày cuối cùng. Đặc biệt có khả năng các cô gái phụ trách gian hàng sẽ đóng cửa và rời khỏi trường chứ cũng không có tâm sức gì mà ở lại nữa. Ủy ban cũng vô cùng lo lắng về vụ này
"Đó là lý do tại sao ủy ban yêu cầu mình giúp tìm thí sinh thay thế nếu có người vắng mặt......"
Nói rồi, Hikawa liếc nhìn Nanako.
Nanako ngay lập tức hiểu ý nghĩa trong cái nhìn của đối phương.
"Mình sẽ không tham gia, tuyệt đối sẽ không!!!"
Cô ấy lắc đầu vài lần, cô từ chối lời mời của Hikawa.
"Nanako, nhất định cậu sẽ lọt vào trận chung kết! Mình hứa!"
"Không, không phải đâu! Mình sẽ lo lắng đến mức vô tình nói ra điều gì đó kỳ lạ, vì vậy mình sẽ không dám tham gia."
"Thật sao? Năm ngoái cậu biểu diễn trên sân khấu rất tốt, mình nghĩ cậu hẳn là có thể làm được."
"Chà, đó chỉ là một trường hợp khẩn cấp, mình cũng không còn lựa chọn nào khác!"
Đây là yêu cầu duy nhất mà Nanako không thể chấp nhận.
"Dù sao thì, nếu có bất kỳ cô gái nào muốn tham gia, hãy nói cho mình biết!"
Cậu ấy đã nhờ tôi nhưng tôi nghĩ chắc cũng khó.
"Hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp."
"Chà, đúng vậy. Mình sẽ phải liên lạc với những người tham gia vào ngày hôm nay."
Tôi không biết về các giải thưởng, nhưng chỉ cần cung cấp một giải thưởng phù hợp thì có lẽ sẽ thu hút được nhiều người hơn.
Dù sao thì chúng tôi cũng phải tập trung cho buổi chiếu phim sẽ được tổ chức cùng lúc.
8
Mặc dù tôi tình nguyện nói chuyện nhưng tôi cũng không biết nói gì cả. Với ý nghĩ đó, tôi hơi sững người.
Không có ích gì khi nói về những bộ phim yêu thích vào thời điểm này. Kuroda là người hiểu biết, vì vậy cậu ta có thể đưa ra những chủ đề thú vị ngoài tầm hiểu biết của tôi, nhưng có một điều duy nhất tôi muốn nói vào lúc này.
"Cậu đã dự đoán những gì nhóm của chúng tôi sẽ phát hành lần này?"
Tôi đã luôn muốn hỏi điều đó
Tác phẩm chúng tôi phát triển vào học kỳ thứ hai của năm đầu tiên đã khơi dậy cuộc thảo luận về sự mới mẻ của nó. Vì vậy, tên đó hẳn đã lên chiến lược hoặc phân tích nó một cách cẩn thận, và sau đó thực hiện một tác phẩm khác với những gì nghiên cứu được.
Đó là lý do tại sao tôi quan tâm. Tôi tự hỏi cậu ấy nghĩ gì về Hashiba và Team Kitayama.
"Ồ, tất nhiên. Nhưng nếu tôi đoán lung tung, có lẽ tôi sẽ sai."
Điều đó có nghĩa là nó có nửa thật và nửa giả. Xem xét tác phẩm sắp xuất bản của cậu ấy sẽ có thể dự đoán ở một mức độ nhất định, tôi thực sự không nghĩ rằng đó không phải là điều gì đó không thể.
“Nhưng mà nếu nó diễn ra đúng như những gì tôi đã đón thì điều đó thật đáng khinh”
“Khinh thường ư? Vì sao thế?”
"Tôi không biết những gì mình đang nói có đúng hay không. Nhưng nếu để có thể làm được một tác phẩm ở thể loại này thì nó thật sự không hề hợp với tên đó chút nào đâu."
Ánh mắt Kuroda trở nên nghiêm túc. Nó không giống như một trò đùa, cũng không phải là vô nghĩa. Việc cậu ấy sử dụng một từ mạnh mẽ như 'khinh thường' không phải là một sự khiêu khích hay phóng đại, mà đúng hơn, đó là một tuyên bố.
Tôi nghĩ rằng tôi hiểu những gì cậu ta đang muốn truyền đạt
Đáng lẽ trong tất cả những người trong nhóm, tôi nên phải là người hiểu rõ về những gì Hashiba đang làm nhất
Thật lòng tôi ngưỡng mộ cậu ấy vì đã nghĩ ra hướng đi này. Nhưng đồng thời, tôi tò mò về điều gì sẽ xảy ra sau đó.
(Nhưng rõ ràng cậu ấy không bao giờ tiết lộ hết mọi thứ.)
Tôi nghe nói Khoa Điện ảnh có tỷ lệ sinh viên tự lập đặc biệt cao trong số các khoa khác nhau tại Geidai. Nhưng tôi vẫn luôn thất vọng về những người xung quanh mình. Thật tốt là bây giờ tôi đủ may mắn để có được những người bạn tốt này.
Nếu không, tôi không biết mình có thể trụ được bao lâu ở đây nữa.
Nhưng Kuroda thực sự không có bất kỳ người bạn hay người cùng chí hướng nào. Bây giờ cậu ấy đang tìm kiếm con đường độc đáo của riêng mình. Theo một nghĩa nào đó, cậu ấy mạnh mẽ hơn bất kỳ sinh viên nào.
“Sao cậu cố chấp như vậy chứ……”
Lúc này, tôi im lặng một lúc.
Câu hỏi mang tính cá nhân quá sâu sắc. Như người ta vẫn nói, hãy làm cho người khác như bạn muốn họ làm cho bạn.
"Thực xin lỗi, vừa rồi coi như không có nói gì nhé."
Kuroda cười ranh mãnh như thường lệ.
"Không sao, tôi sẽ không trả lời câu hỏi đó, nhưng tôi có thể hiểu tại sao cô lại nói ra điều đó."
Sau đó, cậu lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhận hóa đơn và trả tiền ở quầy thanh toán, thậm chí không cần thối lại tiền lẻ.
"Tôi rất mong được xem những gì nhóm của cô có thể làm đó."
Và với điều đó, anh ta rời đi mà không nhìn lại.
"Nghiêm túc à......"
Ba từ đó thật là hoài niệm.
9
Khi Hashiba trở lại với Nanako, tôi đã nói với cậu ấy rằng Kuroda đã đến.
"Thật à...... cũng không có gì lạ lắm."
Cậu ấy không tỏ ra quá ngạc nhiên.
"Dù vậy mình cũng thấy vô cùng nhẹ nhõm."
"Ý cậu là gì?"
"Không, mình không ngờ đến của Kuroda cũng cảm thấy bất an."
Đó là những gì Hashiba nghĩ.
Điều đó có nghĩa là nếu Kuroda nói rằng cậu ta không ở đây để do thám kẻ thù hay vì bất kỳ mục đích nào khác thì chắc chắn là nói dối, điều đó có nghĩa là không có lý do gì để cậu ấy phải ở đây. Chính vì không thể nào đoán chắn được chuyện gì đang xảy ra nên cậu ấy mới đích thân đến đây.
"Tất nhiên, điều này chỉ là một dự đoán của mình thôi."
Nói rồi cậu ấy cười vui vẻ
Và tôi nhớ lại những gì Kuroda vừa nói.
"Cậu nghiêm túc à..."
Năm ngoái ở đây, trên sân khấu của lễ hội trường.
Tôi đã dùng những lời đó để truyền cảm hứng cho một cô gái, và cô ấy đã hăng hái cho tôi xem 'kết quả'. Tôi rất vui, nhưng đồng thời, tôi cảm thấy rằng cô ấy đang hỏi tôi một câu hỏi tu từ.
(Vậy còn cậu thì sao?)
Tôi cảm thấy như tôi đã nghe cô ấy hỏi tôi điều đó.
Tất nhiên, cô ấy đã không nói điều đó ra ngoài. Cô ấy vui vẻ như ánh mặt trời, sống cởi mở với những gì mình thích. Nó thậm chí còn khiến tôi tự hỏi làm sao cô ấy có thể làm bạn với một kẻ cô độc như tôi.
Cô ấy cười rất nhiều, khóc rất nhiều, cũng như nổi cơn tam bành. Cảm xúc dâng trào và tập trung vào sự sáng tạo. Và thế là cô ấy ngày càng mạnh mẽ hơn.
Đây là phần mà tôi có sự tôn trọng thuần túy dành cho cô ấy.
(Làm sao để có thể sống bằng chính niềm đam mê của bản thân mình?)
Nếu cô ấy hỏi tôi điều đó, tôi sẽ trả lời thế nào.
Ngay bây giờ, tôi không có câu trả lời.
"Ừ, đúng vậy."
Không phải cậu ấy đang cố chỉ cho tôi câu trả lời sao.
Khi tôi lần đầu tiên nghe về kế hoạch này, tôi đã ngay lập tức hỏi đối phương về nó. Tôi hỏi cậu ấy rằng cậu ấy đã nhìn thấy tương lai như thế nào.
Cậu ấy trả lời tôi với một nụ cười. Bảo rằng hãy cứ chờ đợi rồi sẽ biết.
"──Tôi rất mong chờ nó đấy, Hashiba Kyouya."
"Hả? À, ừ…."
Như thường lệ, tôi nhìn cậu ấy với nụ cười trên môi.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang dần chuyển sang màu đỏ khi mặt trời lặn. Ngày đầu tiên của lễ hội trường sắp kết thúc trong sự hối hả và nhộn nhịp.
10
Trong thời gian diễn ra Lễ hội trường, các phòng thí nghiệm nghiên cứu của mỗi khoa thường không hoạt động.
Tất nhiên, các nghiên cứu sinh sau đại học và giảng viên vẫn bận rộn ra vào. Nhưng các giảng viên đang đi dạo quanh khuôn viên trường như thể họ đang đi nghỉ dài ngày hoặc ngủ ở nhà. Tất nhiên mỗi người sẽ có những trải nghiệm khác nhau.
Các giáo sư trong phòng nghiên cứu của tôi ở Khoa Điện ảnh đều không đến tham gia lễ hội và căn phòng trở nên rất yên tĩnh. Căn phòng tôi đang ở cũng yên tĩnh không kém, có lẽ vì tấm biển "Không làm phiền" bên ngoài.
Nhưng hôm nay tôi vẫn làm việc trong phòng. Mặc dù đó không hẳn là công việc ban đầu của tôi.
"Tôi cũng cần được nghỉ ngơi mà."
Khi tôi nói với người ở phía bên kia của hệ thống liên lạc nội bộ, đối phương trả lời với một nụ cười cay đắng.
"Tất nhiên là tôi biết. Kanou-sensei thực sự làm việc chăm chỉ, thành thật mà nói, chăm chỉ hơn nhiều so với một người như tôi."
"Horii-kun à, làm ơn đừng dùng cái giọng đó. Khó nghe lắm."
"Haha, xin lỗi, tôi không cố ý."
Cả hai chúng tôi cùng cười.
Horii là đối tác của tôi, chúng tôi đã hợp tác với nhau nghe từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Không giống như tôi, người đã tiếp tục việc học và ở lại giảng dạy tại trường đại học, Horii dừng việc học giữa chừng sau đó đã đi thẳng vào làm việc cho một công ty trò chơi lớn. Mặc dù địa vị của cả hai giờ đã khác, nhưng niềm đam mê sáng tạo của chúng tôi vẫn không thay đổi. Đó là lý do tại sao chúng tôi vẫn có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
Tôi sẽ không dám nói như thế trong phòng nghiên cứu bình thường của mình. Vì không có người ngoài nên tôi có thể nói chuyện với bạn bè như thế này.
"Thế, đám sinh viên của cô dạo này có gì thú vị không?"
Vì lý do nào đó, giọng của Horii nghe có vẻ vui vẻ.
"Chà, cho đến nay tôi đã thấy một vài người thú vị."
Tôi trải tập hồ sơ trên bàn.
Tệp được dán nhãn “Tài liệu mật” vì nó chứa các tài liệu chứa thông tin cá nhân của học sinh. Tuy nhiên, hồ sơ cũng chứa thông tin không được nhà trường chính thức công nhận.
Tôi đã nghĩ ra cái thứ này và tiền hành nó. Các thông số về phán đoán, diễn đạt và lập kế hoạch được chia thành mười giai đoạn và được chấm điểm riêng biệt.
Tổng số điểm tối đa cho năm mục là năm mươi điểm. Vì sẽ mất quá nhiều thời gian để chấm điểm cho toàn bộ khoa, tôi đã nhắm mục tiêu sáu ứng viên dựa trên các khía cạnh như điểm năm đầu tiên và thành tích.
"Tôi sẽ đưa cho anh danh sách sau ... giờ thì tạm nghe tôi nói nhé?"
Tôi đọc tên học sinh ở đầu danh sách.
Kuroda Takayoshi
Kogure Nanako.
Rokuonji Tsurayuki
Akishima Shino.
"Và cuối cùng, Hashiba Kyouya. Tôi sẽ chuyển thông tin này cho anh và nhờ anh đưa ra đánh giá của riêng mình được không?"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô. Tôi thực sự thiếu nhân viên vì chúng tôi đang ra mắt engine thế hệ tiếp theo. Tôi thực sự biết ơn vì sự giúp đỡ của cô trong việc giới thiệu những sinh viên xuất sắc."
"Nói rõ hơn, đây không phải là danh sách nô lệ thời vụ để cho anh có thể đày đọa thoải mái đâu đấy. Dù sao thì họ cũng là những tài năng trong tương lai, vì vậy mong anh phải hiểu điều đó."
Tiếng cười phát ra từ đầu dây bên kia.
"Đương nhiên. Xem ra lần này cô sở hữu được rất nhiều sinh viên tâm phục ha. Không chỉ trong lĩnh vực điện ảnh, mà còn là trong cách làm việc."
"Dù sao có những người như vậy cùng là điều tốt mà."
Thực ra để vào được khoa Điện ảnh thì cái gì cũng phải có chút ít. Đó là lý do tại sao nhiều người ra trường có thể đi theo trái ngành, chẳng hạn như thiết kế, minh họa hoặc viết lách.
"Mà nếu anh muốn tuyển người thì sao không đăng thông bao tuyển dụng đi?"
"ĐÚng là tôi có thể làm điều đó nhưng mà thông qua cô thì chẳng phải có thể tìm được những người chất lượng hơn sao?"
Tôi có thể đánh giá cao điều đó. Nếu tôi có thể tìm được những người tốt theo cách đó, tôi đã làm điều đó ngay từ đầu.
"Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu cô giúp tôi chọn những ứng viên mới đầy triển vọng. Tôi thật sự nợ cô lần này."
"Ứng cử viên tân binh hứa hẹn? Đừng có làm tôi cười chứ?"
Khóe miệng tôi nhếch lên.
"Tại sao tôi lại có suy nghĩ rằng anh chỉ đang cần một lũ nhân công có tay nghề nhưng với giá rẻ vậy."
Giọng nói ở đầu dây bên kia cười.
"Tha cho tôi đi. Ở vị trí của tôi, tôi cũng muốn họ nuôi dưỡng ước mơ của mình".
"Đó không phải là điều nên nói từ một người đã đã quyết định chọn làm nô lệ cho tư bản từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường."
"...... Suy cho cùng thì ai cũng vì miếng cơm manh áo thôi. Không có tiền thì nuôi đam mê kiểu gì"
Anh ấy nói đúng.
Nhìn lại, bao người đã bỏ ngãng giữa chừng.
Tôi chắc rằng điều tương tự sẽ xảy ra lặp đi lặp lại trong tương lai.
"Dù sao thì hôm nay đến đây thôi."
"Ừ, có gì lần sau sẽ gọi lại. Bảo trọng nhé."
Mặc dù điện thoại đã cúp máy với một tiếng bíp, tôi vẫn cầm nó trên tay.
Kể từ khi tôi trở thành một giảng viên, tôi đã gửi một số học sinh đi thực tập. Tất cả họ đều đang sống một cuộc sống hạnh phúc và mãn nguyện với tư cách là những người sáng tạo....... Tôi biết điều đó là không thể.
Hầu như tất cả mọi người buộc phải dừng lại giữa chừng.
Dù họ có tài năng được công nhận, nỗ lực hơn rất nhiều người khác, thậm chí là được nhân vào làm khi tuổi đời còn trẻ. Nhưng chỉ mất một khoảng thời gian sau, họ đã không thể bám trụ được và phải bị đào thải, thậm chí còn có người phải vào nhà thương để chữa tâm thần.
Hoặc ngay cả khi họ đang hoạt động trong ngành, họ không thể chịu đựng được sự ghen tị và gièm pha từ lũ vô dụng chỉ biết ghen ăn tức ở.
Vậy nên rất nhiều người đã quyết định thà về quê nuôi cá trồng rau còn hơn là đi theo đuổi hào quang rực rỡ lắm thị phi này
Một số người quyết định nghĩ vì không thể nào chịu được mối quan hệ độc hại giữa bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là từ gia đình của mình.
Thậm chí có những người chẳng gặp vấn đề gì cũng quyết định nghỉ.
Hoặc là mức lương họ được nhận không đủ để có thể nuôi sống họ.
Hoặc là họ quá vô vọng về tất cả mọi thứ
Có rất nhiều lần, nếu không muốn nói là hàng ngàn lần, số người thất bại trong việc theo đuổi hào quang rực rõ còn nhiều hơn số người có thể bám trụ lại và con số đó lại càng ít hơn với những người có được thành công. Và đại đa số biến mất không một lời. Những câu chuyện thành công có thể dựng thành phim truyền hình, nhưng công chúng không muốn thấy những trường hợp thất bại thất bại. Mà cũng phải thôi, bất cứ cái gì người ta cũng đều muốn tốt khoe xấu che mà
Nhìn các sinh viên trò chuyện hồn nhiên về tác phẩm và chủ đề của họ, tôi không bao giờ muốn dọa họ bằng sự khắc nghiệt của thực tế. Rốt cuộc, họ đã bỏ tiền ra để có thể vào đây nhằm tạm thời giữ lại được 4 năm còn có thể tự do trước khi bị xã hội đè cho không ngóc đầu lên nổi mà, cũng phải cố gắng tạo cơ hội để họ tận hưởng thanh xuân của mình chứ
Nhưng tôi không thể làm điều đó trái với ý muốn của mình. Đó là lý do tại sao, sau khi tôi trở thành giảng viên và có tiếng nói, tôi đã có một bài phát biểu hàng năm tại buổi họp mặt sinh viên năm nhất để gây sốc và giáo dục họ.
Đó là một nơi tồi tệ, nhưng thật thú vị khi xem mỗi người có thể làm gì.
Có thể bài phát biểu đang hiệu quả, nhưng gần đây dường như có nhiều sinh viên có biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt hơn. Đặc biệt là trong năm nay.
"Nhưng mà dù sao thì lời nói vẫn chỉ là gió bay."
Có rất nhiều tài năng trong năm nay. Không, tôi biết điều gì sẽ xảy ra.
Quan trọng là phải làm sao để họ có thể đi đúng với hướng phát triển tốt nhất
"Được rồi, để xem mấy đứa nó sẽ làm được gì nào."
Sau khi tôi công bố kết quả, tôi có nên mời cậu ấy đến nói chuyện không? Tôi không biết cậu ấy sẽ trông như thế nào, nhưng dù sao đó cũng là vấn đề của cậu ta. Thậm chí trong đầu tên đó đã có sẵn câu trả lời rồi
Rốt cuộc, cậu ấy luôn như vậy mà
"──Tôi đang rất mong chờ đấy, Hashiba Kyouya."
Ồ, chà...... Tôi không thể không cười thành tiếng như thể tôi nghe thấy giọng cậu ấy có vẻ hơi bối rối như thường lệ.
Không khí hối hả của lễ hội trường dần lắng xuống, màn đêm buông xuống thấp.
Tiếp theo, một bức màn sân khấu mới sắp được kéo lên.