Oneshot
Độ dài 1,306 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 10:10:49
[note38854]
“Tớ thích cậu!”
Aah, aah, vì sao?
Vì sao thế giới lại tàn nhẫn đến vậy?
Dù cho, cuối cùng tớ đã từ bỏ.
Dù cho, nước mắt tớ đã ngừng rơi.
Dù cho, đáng lí ra tớ nên quên nó.
Tâm trí tớ trở nên trống rỗng, tớ không biết mình nên nói gì.
Khoảnh khắc thôi thúc lúc ấy, điều tớ thốt lên là.
“…..eh, iya, ano…mình đã hẹn hò với người khác rồi, xin lỗi cậu.”
Lần đầu tiên tớ thấy cậu là ở trong lễ khai giảng ở trường trung học cơ sở.
Tớ đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ lúc thấy cậu nhảy múa giữa những cánh hoa anh đào đang rơi.
‘Mình phải trở thành bạn với cậu ấy!’
Với nhiệt huyết tràn đầy, tớ bước vào lớp, chỉ để nhận bất ngờ từ cậu.
Trước khi tớ kịp nhận ra, cậu đã ngồi sau tớ, cười vui vẻ vì câu nói trẻ con ấy.
Một lời ngắn gọn, thẳng thắng và vụng về, ‘Làm bạn nhé’.
Nghiêm túc mà nói, cậu muốn làm tớ mê mệt tới mức nào thì cậu mới hài lòng?
Tớ muốn được mãi ở bên cậu. Mãi mãi.
Nhưng, tớ không muốn phá hủy đi mối quan hệ giữa chúng ta.
Cuối cùng, tớ chẳng biết mình nên làm như thế nào.
Trong nháy mắt, thời trung học cơ sở đã trôi qua.
Cho tới lúc tớ nhận ra, chúng ta đã là học sinh cấp 3 rồi.
Aah, aah, tớ trông như một con rối vậy.
Như con rối bị điều khiển bởi người không thành thạo việc ấy vậy.
Tớ muốn cậu chỉ dành riêng cho mình tớ.
Tuy nhiên, tớ lại không muốn bị ghét bởi cậu.
Với những ý định mâu thuẫn ấy, tớ chưa bao giờ ra tay làm một hành động gì cả.
Vì lợi ích của việc được gặp lại cậu, một người có điểm số tốt, tớ bằng một cách nào đó đã vô được chung trường với cậu.
Thế nhưng, Chúa có vẻ nghịch ngợm và không giống với thời cấp 2, chúng ta không học cùng lớp với nhau nữa.
Tớ muốn gặp cậu nhiều nhất có thể, vậy nên nếu có thời gian rảnh, cậu có thể cho tớ gặp cậu được không?
Để có cớ nhờ cậu giúp tớ học, tớ đã giả vờ như mình chăm học.
Và thế là tình bạn này vẫn tiếp tục một cách bền bỉ.
Đúng vậy, “Như những người bạn tốt nhất”, thân thiết hơn bất kì ai khác .
Không hơn không kém.
Tớ đơn giản chỉ là ‘bạn’ của cậu.
“Hãy bên nhau mãi nhé!”
Ngày cả sau khi lời hứa được đưa ra, ánh mắt tớ vẫn chỉ luôn hướng về cậu.
Tớ lo rằng cậu sẽ bị cướp lấy bởi ai đó giỏi hơn tớ.
Tớ không muốn chuyện đó xảy ra. Nhưng, tớ không đủ cản đảm để thừa nhận nó.
Tuy nhiên, một ngày, một ngày nào đó…
Trong trái tim của tớ, cô ấy đã thuận lợi đi vào.
“Tớ đã luôn dõi theo cậu.”
Cô ấy nói như vậy với một khuôn mặt nghiêm túc đến buồn cười.
“Tớ thực sự rất thích cậu.”
Lời mà tớ đã luôn muốn nói, đã được cậu ấy trực tiếp nói lên.
Aah, Chúa ơi.
Điều này có ý nghĩa gì chứ?
Tớ có một người để thích, một người mà tớ thật sự thích, người mà tớ không thể nào quên được.
Đáng ra tớ nên tớ nên từ chối lời tỏ tình mà tớ không thể đáp lại được, đúng không?
“Cậu có một người mà cậu không thể nào quên được, phải không?”
Mặc dù bằng cách nào đó câu nói ấy đã được thốt lên một cách thản nhiên, gần như là tự chế giễu vậy…
“Sẽ ổn thôi dù tớ chỉ ngắm nhìn cậu.”
Bất giác, má tớ đã xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài.
Nhưng ngay cả khi như vậy, tớ đã không hẹn hò với cô ấy vì điều đó.
Hãy bắt đầu với việc là ‘bạn’.
Như một con đường thuận lợi cho tớ.
Trong khi cảm thấy đau đớn, tớ đã dành thời gian cho cô ấy như thể cố quên đi mọi thứ.
Dù vậy, cô vẫn không có lời phản đối nào với mối quan hệ được cho là ‘tình bạn’ này.
Vào khoản thời gian mà tớ nhận được thư giới thiệu từ một trường đại học, chúng tớ đã trong giai đoạn nắm tay nhau, và bước vào cuộc ‘hẹn hò giả tạo’.
Tuy nhiên, trái tim tớ vẫn có chút đau đớn.
Sau khi tốt nghiệp, tớ đã tỏ tình với cô ấy!
Ưm, tớ có vẻ như có hơi nhiệt tình nhỉ.
Và sau đó, mùa đã thay đổi.
Hoa anh đào đã nở.
Sau khi tỏ tình, tớ lên sân thượng để gặp người bạn thân nhất của mình.
Mặc dù phải tạm biệt nhau, nhưng nó đã diễn ra tốt đẹp.
Dù bất giác mỉm cười, tớ vẫn thấy có chút phiền muộn .
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết trong có vẻ như nắng và không có những đám mây lơ lửng trên bầu trời.
Tớ đứng dưới tán cây anh đào, với chiếc điện thoại trong tay, khi tớ nhận được tin nhắn từ cậu.
Tớ mở cửa sổ trên sân thượng ra.
Ngay khi cửa sổ được mở, cậu bắt đầu cất tiếng nói.
“Yaa, tớ ghét việc nói chuyện một cách khó khăn nên tớ sẽ xuống đây.”
Cậu ngồi trên lan can mái nhà, cùng với một khuôn mặt nghiêm túc mà tớ chưa từng được thấy trước đây.
Và chúng ta quay trở lại với vạch bắt đầu của câu chuyện.
“tớ thích cậu“
“…..eh, iya, ano…, mình đã hẹn hò với người khác rồi, xin lỗi cậu.”
Mặc dù tớ đã từ chối cậu vào khoảnh khắc ấy.
Nó đã làm tớ sốc trong chính cuộc sống của tớ.
Rốt cuộc thì tớ đã từ chối lời tỏ tình của cậu.
Tớ không thể hiểu nổi, tớ chẳng thể nào hiểu được.
Điều duy nhất mà tớ nghĩ được, là tớ đã yêu cô ấy từ khi nào?
Sau khi nghe điều đó, câu trả lời của cậu chỉ là “tớ biết.”
Cậu làm giống như việc cậu bị tớ từ chối là việc hiển nhiên vậy
Dù cho nước mắt cậu dường như sắp rơi, cậu vẫn bắt bản thân cười một cách vô lý.
Với việc đây là sân thượng, trông mặt trời lặn và những chú chim bay lượn đằng xa thật đẹp.
“Nhưng, nhưng mà. Cậu vẫn là người mà tớ yêu nhất. Tớ vẫn sẽ dõi theo cậu. Hẹn gặp lại nhé, tạm biệt cậu.”
Cậu chậm rãi ngã người về phía sau lan can.
Nếu điều này vẫn tiếp diễn, lan can sẽ trở thành vũ khí tàn nhẫn đưa cậu xuống địa ngục.
Tớ đã hành động một cách vô thức.
Với nụ cười đẹp nhất mà tớ thấy trên khuôn mặt của cậu cho đến nay, cậu đã biến mất khi mặt trời lặn.
Chẳng kịp nghĩ gì, tớ đã vươn tay ra với tất cả khả năng của mình để có thể nắm lấy tay cậu.
Vào khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi và thế giới chỉ mang hai màu đen trắng.
“Tớ đoán nó chẳng thể giúp được gì.”
Cậu, người đang đang đối diện với bầu trời.
Cuối cùng tớ cũng được ở bên cậu.
Vì lao đến một cách đột ngột, tất cả những gì chúng ta làm bây giờ chỉ có thể ngã cùng nhau.
Nụ cười xinh đẹp trước đó của cậu được thay thế bằng một gương mặt kinh ngạc như muốn hỏi “Tại sao?”
Gì vậy, sao cậu lại ngạc nhiên chứ?
Ngay cả khi chúng ta ngã, chúng ta vẫn sẽ là một.
Trong khi thanh âm của tớ không thể nói thành lời nhưng tớ chắc cậu đã hiểu.
[Bên nhau, Mãi mãi]
Trước khi chúng ta tiến tới cái chết, Tớ đã đáp lại nụ cười của cậu.
Chắc chắn, tớ sẽ đau đớn như ở trong địa ngục vậy.
Nhưng, đây là hình phạt của tớ khi tớ thích cả hai người và khiến mọi chuyện đi đến thế này nhỉ.
Tớ thật là một người khốn nạn mà.