Chương 01: Dãy Thiên Sơn
Độ dài 1,473 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-30 15:45:19
"Mày sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại đấy, Urich ạ."
"Ha, ngưng nói nhảm đi, mụ già kia."
"Heehee," Tư tế bộ lạc cười khúc khích."Tao đã thấy viễn cảnh đấy trong cơn ác mộng của mình đó, Urich ạ. Mày chính là Chiến binh của Ánh Sáng.”
“Tôi không tin vào ba cái trò voodoo hay bói toán của bà đâu; bà thì lúc nào cũng trong tình trạng say khướt với đống thảo dược của mình hết,” Urich nói.
Urich là một chiến binh mười sáu tuổi của bộ lạc. Cậu vừa trải qua nghi lễ trưởng thành hai năm trước và cậu cũng là chiến binh mạnh nhất trong lứa tuổi của mình.
"Khi nào thì bà mới bỏ quách cái chức tư tế đi đây? Chẳng phải đã đến lúc bà gần đất xa trời rồi sao?" Urich vừa hỏi bà già trước mặt vừa nhai miếng thịt nai khô. Thân hình cường tráng của cậu được tôi luyện nhuần nhuyễn đến mức nó giống như cơ thể của một con báo hoa mai vậy.
Tư tế dùng quyền trượng để đập vào mông Urich. "Chậc, đừng có thối tao, thằng nhãi ranh. Tao tự biết cái số tao không còn lâu nữa mà.”
"Ôi, cái mụ già này!" Urich giơ nắm đấm lên trong cơn giận dữ nhưng cậu không cho phép bản thân đánh một bà già được. Thay vào đó, cậu chỉ đành ăn hết phần thịt khô còn lại rồi đứng dậy.
"Giờ thì mày định đi đâu đây?" bà già hỏi.
"Tôi định đi săn với mấy anh em thôi," Urich trả lời.
"Ồ phải rồi, các chiến binh cùng tuổi có vẻ rất nghe lời mày đấy. Thằng con trai của tộc trưởng chắc phải cay cú lắm," tư tế đáp.
"Thằng đấy tự mãn thật đấy. Tôi chẳng có hứng thú gì với việc trở thành tộc trưởng kế nhiệm đâu."
"Đó không phải là những gì người khác nghĩ. Tên của mày luôn được nhắc đến trong mấy cuộc thảo luận về vụ đó đấy," bà già nói.
"Nếu tôi đã nhất quyết không muốn làm thì ai có thể bắt tôi làm đây? Bà biết gì không, tôi cóc quan tâm. Tự chăm sóc bản thân đê, Đồ Mụ Già."
Nói rồi, Urich quay lưng và rời đi.
"Thằng nhãi ranh," tư tế lẩm bẩm khi nhìn bóng lưng Urich biến mất vào khoảng không. Bà có thể thấy một ánh sáng mờ nhạt bao quanh cậu.
"Mày rồi sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại thôi, Urich," tư tế lẩm bẩm khi quay lại với cốc thảo dược của mình.
***
Urich gia nhập nhóm bốn chiến binh trẻ khác từ bộ lạc Stone Axe đã tụ tập từ trước đó.
“Mày đến muộn, Urich,” một trong số họ nhận xét.
“Tao vừa ở với mụ già xong,” Urich trả lời trong lúc đang gãi ngực và khạc nhổ xuống đất.
“Tại sao mày lại phải quan tâm đến một bà già tư tế sắp xuống lỗ như thế?” một trong những chiến binh vừa nói vừa cười khúc khích. Đó là vòng tuần hoàn của cuộc sống: già đi và cuối cùng là chết.
“Để một mụ già lẩm cẩm chết một mình thì xui xẻo lắm. Những lần thăm hỏi kiểu này là điều ít nhất mà tao có thể làm,” Urich lẩm bẩm khi cậu nhìn vào bốn chiến binh. Họ là những chiến binh trung thành với cậu.
“Này, chúng ta thực sự phải leo lên Dãy Thiên Sơn sao?” một trong số họ hỏi với sự nghi ngờ hiện rõ trong đôi mắt.
Urich cười đáp lại. “Thằng con trai của trưởng tộc gần đây mang về một con sói to bằng cả con bê luôn đấy. Chúng ta phải đi lên rồi tìm một con mồi lớn hơn và ấn tượng hơn thế. Chúng ta đâu thể thằng đấy thắng được, đúng không nào?”
Urich chỉ vào những đỉnh núi cao ngút ngàn trong tầm mắt với vẻ tự tin. Dãy Thiên Sơn là nơi chưa từng có ai vượt qua được cả. Truyền thuyết kể rằng thế giới của các linh hồn nằm ở phía bên kia của dãy núi.
“Nhưng đó là Dãy Thiên Sơn đấy, Urich," một chiến binh thận trọng lên tiếng.
“Chúng ta chỉ săn ở chân núi như người lớn vẫn làm thôi. Nếu mày vẫn thấy lo lắng thì vẫn chưa muộn để rút lui đâu,” Urich nhận xét.
Nếu thằng nào rút lui bây giờ, thằng đó sẽ bị gán mác là kẻ hèn nhát và câu chuyện sẽ lan truyền khắp bộ lạc. Đó chẳng khác nào là một nỗi nhục chẳng thể rột rửa cả.
“Hê, dù sớm hay muộn thì chúng ta vẫn phải kiểm tra chỗ đấy thôi. Tao tham gia,” một chiến binh nói với quyết tâm mạnh mẽ và giơ tay lên. Những người khác cũng giơ tay đồng ý. Quyết định đã được đưa ra.
“Tuyệt vời,” Urich tuyên bố khi cậu vỗ vai đồng đội của mình. “Hôm nay chúng ta hãy cùng đi săn ở chân Dãy Thiên Sơn nào, các anh em!”
Trong bộ lạc của họ, những người cùng tuổi không chỉ là bạn bè, mà còn là anh em của nhau.
“Đi nào, thằng nào đến cuối cùng sẽ phải mang con mồi về nhà!”
Năm chiến binh trẻ lao đi. Họ đã quen với việc chạy bộ nên chẳng mất quá nhiều thời gian để chạy trên con đường băng qua khu rừng và đến được những đỉnh núi tuyết trắng xóa của Dãy Thiên Sơn.
Việc leo lên Dãy Thiên Sơn là bị cấm. Bộ lạc tin rằng có các linh hồn sống bên kia ngọn núi này và các trưởng lão trong làng đã cảnh báo rằng những ai vượt qua dãy núi sẽ không bao giờ quay trở lại.
‘Mọi người đều đang đi đến chân núi.’ Urich thầm nghĩ trong đầu. Theo lý thuyết thì việc tiếp cận dãy núi là không bị cấm. Ngay cả người lớn trong bộ lạc cũng thường săn bắn ở chân núi khi những chuyến săn của họ ít thu hoạch.
“Urich, mày thực sự không có ý định trở thành tộc trưởng à?” một chiến binh hỏi.
“Tao đã nói rồi, tao đếch có hứng dây dưa vào vụ đó,” Urich cộc cằn với vẻ khó chịu rõ rệt.
“Vậy tại sao mày luôn cố gắng vượt mặt thằng con trai tộc trưởng thế?” chiến binh hỏi tiếp.
“Vì nó hành xử như thể nó giỏi hơn tao trong khi nó chẳng có gì đặc biệt cả!” Urich trả lời.
“Đó chính xác là lý do tại sao mày phải trở thành tộc trưởng đấy, Urich. Mày nghĩ mày có thể đi theo một đứa mà mày coi thường ra mặt khi nó trở thành tộc trưởng của bộ lạc chúng ta sao?”
Urich nghiến chặt răng nghe những lời đả động từ chiến binh kia. Cậu tự nhận thức được điều đấy mới là thứ đang lo ngại nhất; cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu trước thằng con trai trưởng tộc khi hắn lên tiếp quản.
“Tao ghét điều đó,” Urich nói.
“Nếu mày đã không muốn đi theo một tên tộc trưởng như thế thì mày nhất định phải trở thành tộc trưởng đời kế nhiệm, đúng không nào?” chiến binh hỏi.
“Im đi, đó là vấn đề của sau này,” Urich gắt lên khi cậu vung thanh gươm chém đám cỏ cao phía trước. Cậu mở đường băng qua lớp cỏ rậm rạp bằng những nhát chém nhanh và chính xác.
‘Urich là ứng viên tốt nhất cho vị trí trưởng tộc tương lai.’ Những chiến binh trung thành với Urich đều có chung quan điểm đó. Ngay cả khi tính người lớn vào thì Urich vẫn là chiến binh mạnh nhất. Cậu ta sử dụng các kỹ thuật chiến đấu của bộ lạc với sự khéo léo vô song và tự mình giành lấy nhiều chiến thắng trước các bộ lạc đối thủ.
Tên tuổi và sự dũng cảm của Urich đã được biết đến khắp các bộ lạc lân cận. Bất cứ khi nào cậu bước vào một ngôi làng, các cô gái sẽ háo hức xếp hàng để được chọn làm vợ và sẵn sàng mang thai dòng dõng của một chiến binh hùng mạnh như vậy.
‘Mụ tư tế luôn nói rằng Urich sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại.’
Ngay cả khi không có lời tiên tri của mụ tư tế thì mọi người trong bộ lạc đều biết rằng Urich được định sẵn là sẽ trở thành một chiến binh hùng mạnh. Điều đó hoàn toàn hợp lý khi một người như cậu ta sẽ trở thành trưởng tộc đời tiếp theo.
‘Vị trí trưởng tộc dành cho chiến binh được kính trọng nhất. Urich sẽ trở thành trưởng tộc tiếp theo của chúng ta, dù nó có thích hay không.’