• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Mở đầu - Phần một

Độ dài 1,604 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 11:29:22

Mở đầu: Có ai nói romcom bây giờ sẽ bắt đầu đâu?

Phần một

Một thế giới của những trang chuyện tình lãng mạn hài hước, một thế giới chất chứa ước mơ và khát vọng tuổi trẻ bằng vỏ bọc thực tại đầy hứa hẹn.

Nhưng thế giới ấy, liệu có thật sự tuyệt vời đến vậy không?

Liệu có chàng trai nào không muốn có một thời học đường tươi đẹp cùng cô bạn gái xinh xắn không? Liệu có thanh niên nào dám từ chối cơ hội được “kết giao” với những cô nàng hấp dẫn mà bình thường chẳng có cơ xách dép cho người ta không? Tôi dám khẳng định rằng, không bất cứ một tên trai tráng nào khi được chiêm ngưỡng thân hình quyến rũ của một cô nàng mặc bộ đồ bơi hay bất ngờ rơi vào một tình huống “tiến thoái lưỡng nan” đầy gợi đòn, mà vẫn tỉnh bơ bảo là không quan tâm. Còn nữa, đi chơi với bạn bè vào mấy hôm lễ hội trường, diện yukata đi ngắm pháo hoa, hay là đi suối nước nóng nhân dịp Giáng sinh thì sao? Lẽ nào trên đời có thằng con trai nào chưa từng mơ mộng về những viễn cảnh ấy sao?

Nếu cùng là người yêu thích romcom giống tôi, dám chắc bạn từng ít nhất mơ tưởng về chúng một lần. Ước muốn được sống một cuộc sống đầy kịch tính. Sống thỏa thích một thời học đường hệt như trong tiểu thuyết.

Tuy nhiên, đời thì không như là romcom.

Lý do là vì, tôi…

…không em gái, không bạn thuở nhỏ, không bạn học làm idol nổi tiếng, không đàn chị khoá trên đầy bí ẩn, càng không một cô hậu bối lém lỉnh, không cô giáo chủ nhiệm nhan sắc bất chấp thời gian, không cô bạn tsundere bạo lực, không nốt một cô gái ranh mãnh thích chọc ghẹo. Càng không có em gái thằng bạn thân nào ở đây. Quay lại mấy thứ khả thi hơn chút, tôi còn chả có nổi một thằng bạn thân. Chẳng có một quá khứ đặc biệt hay một ai đó đột nhiên thích tôi vô điều kiện.

Và quan trọng hơn, tôi…

…không biết viết tiểu thuyết, không có khiếu vẽ tranh, không biết sáng tác nhạc, không biết chơi nhạc cụ. Tôi không biết chút gì về làm game, còn chơi game chẳng ra hồn. Tôi không phải kiểu nhân vật nội tâm kiệm lời, nhưng cũng không có kỹ năng giao tiếp thượng thừa như mấy đứa hoạt ngôn ngoài kia. Tôi cũng không ghét học hay chơi thể thao, nhưng cả hai đều chẳng có gì nổi trội.

Nếu có gì đó đáng để nói thì đó là việc tôi từng đạt giải trong một cuộc thi đề tài nghiên cứu khoa học cá nhân cấp tỉnh, và thu nhập từ công việc nhập dữ liệu bán thời gian của tôi khá hậu hĩnh. Chỉ có vậy thôi. Ngoài chuyện tự mình kể mấy cái thành tựu của bản thân nghe khá là tự sướng ra thì chẳng còn gì đặc sắc để nói cả.

Cuối cùng, về cuộc sống ở thực tại của tôi…

Mấy sự kiện kiểu “khi đến XX tuổi” chẳng bao giờ thấy xuất hiện. Những chuyện thường nhật cũng chỉ bình bình kiểu thường thường như mọi ngày. Và có mơ cũng chẳng thấy mờ mờ mấy cảnh fanservice đầy vitamin A có lợi cho mắt.

Mấy tình huống thúc đẩy mối quan hệ lãng mạn hài hước với nữ chính: không bất ngờ xuất hiện, không được sắp đặt sẵn, không hề tình cờ. Nói tóm gọn lại là không thể xảy ra.

Với một kẻ sống trong cái thực tại đó như tôi…

Với một kẻ như tôi, một trong số hàng triệu con người yêu thích romcom khắp đất nước…

Mơ mộng một thanh xuân tô điểm bằng màu nền romcom nghe chừng xa vời quá đúng không?

Tôi mà dễ chấp nhận cái sự thật đó chắc.

Một người bình thường, một tên tội phạm, một đứa cô độc, một otaku, một tên hiriajuu[note29159] hay một tên siêu cấp riajuu - dù có là ai, romcom vẫn là nơi mà họ được thỏa sức vẽ nên câu chuyện của riêng mình.

Romcom là nơi họ được đóng vai nam chính khi vẫn là chính mình.

Đấy là lý do một kẻ “tay không tất sắt” tôi đây cũng có thể được đắm mình trong romcom phiên bản đời thực.

Nếu Rom-Com không có thực…

…tôi chỉ cần biến nó thành hiện thực thôi.

Thời tiết tháng tư vẫn còn se se lạnh.

Song, với từng bước chân có chủ đích, tôi đi men theo cầu thang bên hông học xá.

Sau khi hoàn thành nốt những bậc thang cuối cùng, xuất hiện trước mắt tôi là một cánh cửa bằng kim loại, trông giống hàng rào, cao độ hai mét. Chính giữa tay nắm cửa có một lỗ khóa nhỏ.

Tôi nuốt ực một ngụm nước bọt, rồi chầm chậm xoay tay nắm cửa.

Cánh cửa mở ra mượt mà, vang lên cùng một tiếng cách.

Được rồi! Chính xác như thông tin mình thu được!

Như dự đoán, hôm nay vào thời điểm này cửa không bị khóa.

Tôi chậm rãi tiếp bước, xuyên qua cánh cửa ấy. Trải rộng ra trước mắt tôi là nền sân thượng của ngôi trường. Kèm theo món quà là ánh hoàng hôn đỏ rực chiếm hơn nửa tầm nhìn tôi.

“Tuyệt cú mèo! Đây là cái nơi người ta gọi là ‘chỗ bí mật’ còn gì! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Thành công đến mức này luôn cơ~!”

Tôi không kiềm nổi vui sướng, bất giác ngước mặt lên trời hú hét. Cuối cùng. Với “thứ này”, Keikaku sẽ được tiến hành sớm hơn dự tính.

Nhớ lại những chuỗi ngày vất vả trước kia, khóe mắt tôi cay cay.

Chuỗi ngày tôi vẫn chưa là học sinh cao trung.

Tôi đã dành ròng rã một năm trời để tiến hành kế hoạch của mình.

Tôi, kẻ thiếu những tiêu chí cốt lõi để có một cuộc sống mang màu romcom, đã quyết định hi sinh thời gian quý báu của mình để cố hết sức có thể — không ngừng nghiên cứu và luyện tập để bù đắp cho thiếu sót của bản thân.

Tôi tìm tòi và học hỏi kiến thức từ mọi nguồn, tối ưu cách phân tích và sử dụng hiệu quả lượng dữ liệu mình có, siêng năng thực hành từng tí một để biến chúng thành phản xạ tự nhiên.

Nhờ chịu khó chịu cực, giờ tôi đã mài giũa được các kỹ năng cần thiết để chống lại cái thực tại phi lý này.

Có lúc chuyện không được như ý, thậm chí tôi đã định bỏ cuộc.

Nhưng…

Một nhân vật chính, người có thể ưỡn ngực vươn ngón giữa vào mặt cuộc đời bằng sự nỗ lực của bản thân, từng nói “Cuộc đời là một trò chơi rác rưởi”.

Không quan trọng khó khăn khổ cực nhường nào, chỉ cần kiên trì và không chịu khuất phục, thay đổi thế giới là điều hoàn toàn khả thi.

Một siêu cấp riajuu khác mà tôi kính trọng, không, một vị Thánh, từng nói “Hãy vươn tới đỉnh cao”.

Dù tình cảnh khó khăn cỡ nào, mục tiêu có xa vời đến mấy, hãy cứ tiếp tục cố gắng hết mình.

Tôi đã chăm chỉ đến tận giờ phút này, không ngừng giương cao ngọn cờ quyết tâm. Mọi chuyện cũng chẳng suôn sẻ gì, bấp bên khi này nhấp nhô lúc khác, song tôi vẫn có được ngày hôm nay.

Không còn một con người tầm thường lúc nào cũng mong mỏi một tình yêu lãng mạn hài hước nữa.

Giờ đây, tôi đã là - “nhân vật chính”, Nagasaki Kouhei!

“Bình tĩnh nào tôi ơi…”

Tôi nhìn vào đồng hồ điện tử trên điện thoại. Chỉ mười lăm phút nữa thôi, cô ấy - mục tiêu - sẽ đến.

Có lẽ là vì lo lắng nên ngón tay tôi như đông cứng. Đến độ chỉ cần tôi lơ đễnh thôi thì cơ thể sẽ vỡ tan ra vì lạnh ngay.

“Chết tiệt, lúc nào rồi mà còn lo lắng nữa. Vững chí lên nào tôi ơi. Sự kiện đầu tiên sắp bắt đầu rồi đấy. Chuyện tình lãng mạn hài hước của mày sắp sửa bắt đầu rồi đấy! A, khoan đã, mấy câu đó phải dành tới lúc cuối chứ. Có điềm không lành rồi… Ừ, phải rồi, mình chưa nói gì hết!”

Vừa làm một màn hài độc thoại không khán giả, tôi vừa rảo bước xung quanh để tự trấn an bản thân.

À, màn độc thoại vừa rồi đúng kiểu bọn nhân vật chính hay nói luôn. Dù gì thì, lẩm bẩm một mình ở nơi chẳng có ai là căn bản của căn bản của nhân vật chính mà. Tuyệt vời, đúng là không bỏ công luyện tập mà!

Loay hoay nãy giờ cũng khiến tôi bình tĩnh phần nào. Bỗng, tôi nghe tiếng ai đó mở cửa ở sau lưng.

Gì, đến rồi ư?! Sớm hơn mình tưởng!

Tiếng bước chân người nọ ngày một gần tôi. Nhịp tim tôi hiện giờ đang tỉ lệ nghịch với khoảng cách giữa tôi và cái người nọ đó.

Không sao, không sao hết. Chỉ cần làm đúng như lúc luyện tập là được.

Hít vào. Thở ra.

Tôi vỗ ngực, hoàn hồn mình trở về cõi thực tại này.

Thế giới tôi sống không phải romcom.

Thế cho nên…

“Tôi sẽ không chấp nhận một thực tại như thế. Nếu romcom không có thực… tôi sẽ tự biến đời thực thành romcom.”

Nào, bắt đầu thôi…

…bước đầu tiên của Keikaku – kế hoạch romcom ngoài đời thực!

Bình luận (0)Facebook