Chương 01: Bắt đầu học
Độ dài 1,844 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-25 19:06:56
Thấy bản Eng bị trảm lắm quá, nên mình thử dịch từ bản fantrans tiếng Trung. Có gì chưa phải mong mọi người chia sẻ để mình rút kinh nghiệm.
______
“Ehh! Cậu nói gì cơ? Có cả chuyện đó luôn hả?”
“Ừm, tớ nói thật mà! Mới nhìn lần đầu thôi mà tớ đã ưng ngay rồi, nhưng vừa mới về nhà lấy tiền, quay lại đã thấy bán hết sạch banh! Sao nào? Có thấy kinh khủng không? Đến tớ cũng bất ngờ nữa là–”
Shoichi Kashima–người vừa trở thành học sinh năm nhất cao trung cách đây ít hôm–đang đọc sách thì nghe được giọng nói này, thế là cậu rời mắt khỏi quyển sách và hướng ánh nhìn sang bên đó.
Chẳng phải do nội dung cuộc trò chuyện, cậu giật mình là vì bọn họ nói quá to.
Căn phòng học lúc này cực kỳ huyên náo với những tiếng cười nói tràn đầy sức sống của những học sinh đang vui đùa với nhau trong giờ nghỉ trưa.
Họ đang nói về rất nhiều chủ đề khác nhau, từ những video đang hot, các loại mỹ phẩm mới ra mắt, cho đến lần tới sẽ đến chỗ nào chơi và bao giờ đi thì hợp lý.
“Thấy live concert thế nào?”
“Hể, tớ muốn đi hát karaoke hơn.”
“Cũng lâu rồi tớ chưa đi hát karaoke á.”
Nơi ồn nhất chính là giữa lớp, nơi đám con gái lòe loẹt trong bộ đồng phục, trang điểm đậm, và đeo thủ thứ phụ kiện và trang sức trên người đang ngồi. Chính tiếng nói chuyện của họ đã làm phiền đến Shoichi đang đọc sách.
"Ah, tớ muốn chiếc lắc đó quá. Chỉ tại lúc đó quên mang ví thôi mà. Trông nó giống như Sazae-san vậy á.”
"Là cái gì mà nghe buồn cười quá vậy ~! Thôi không sao, đợi vài ngày nữa rồi sẽ có một cái nữa thôi!" <
"Phải đó. Việc nó rất nhanh bị bán hết sạch cho thấy cậu có mắt nhìn đấy chứ. Nếu chỉ tính riêng điểm này thì quả nhiên cũng tốt mà nhỉ? "
"Ừm, xem nào, liệu có được không đây?"
"Được mà, phải có lòng tin lên chứ! Bất quá thì lần sau nhớ phải mang ví theo nha!"
Dứt lời, bọn họ cười phá lên với nhau, và chỉ cần như vậy là đủ để lớp học hôm nay rực rỡ hẳn lên.
Những cô nàng này còn được biết đến với cái danh “gyaru”, là những thành phần nổi bật trong lớp và thường lọt vào tầm ngắm của đám nam sinh.
"Con gái lớp mình dễ thương nhỉ."
"Ờm, tao cũng thấy khoản ngoại hình thì đúng là ở một tầm rất cao."
"Vào được trường này công nhận may thật đấy."
Đám con trai bàn tán vô cùng sôi nổi, thúc khuỷu tay vào người nhau và cười lớn. Họ đang nghĩ đến việc sẽ hẹn mấy nhỏ kia đi chơi vào lần tới.
Đây đích thị là bản năng của đám con trai mới lớn.
Nhưng Shoichi thì khác, cậu chẳng có chút hứng thú nào với mấy chuyện này.
(Vẫn còn thời gian đi chơi cơ à…Nếu rảnh vậy thì sao không học đi cho rồi.)
Cậu tự nhủ với bản thân điều đó trong khi nhìn vào bìa cuốn sách đang vừa đọc dở. Đó không phải manga hay light novel dành cho giới trẻ, mà là một cuốn sách về học thuật nhằm nắm thêm kiến thức.
Bản thân cậu luôn tin rằng đã là học sinh thì phải biết chăm nom cho việc học.
Mặc dù cậu không thuộc dạng thích học, nhưng học sẽ đem lại nguồn tri thức dồi dào, giúp cho cậu dễ dàng hơn trong việc theo đuổi con đường mơ ước trong tương lai. Nói cách khác, cậu là một người chuẩn mực. Bản chất cậu là người nghiêm túc – hay có thể coi là hơi bướng bỉnh, mọi hành động của cậu đều hướng đến vẻ chuẩn mực.
Cuộc sống của cậu lúc này chỉ có đọc sách để nâng cao hiểu biết, bất kể là giờ nghỉ giải lao ở trường hay là ở nhà. Còn đối với mỹ phẩm, live concert, karaoke và các hoạt động giải trí khác đều không có hứng thú.
Tất nhiên là đám gái gal kia cũng vậy, đối với cậu, bọn họ chỉ là một nhóm ồn ào.
(Cất công chuyện trò lắm như thế, sao không hướng đến chủ đề nào đó có tính học thuật hơn đi... như phát hiện gần đây về y học tái tạo tế bào đã vượt xa những gì trước đây chẳng hạn. Điều đó liên quan đến cấy ghép nội tạng, cũng là thứ mà mình quan tâm.)
Có lẽ sẽ có người nói rằng mấy thứ này không phải chủ đề để gyaru trò chuyện, nhưng Shoichi rất nghiêm túc. Cậu đơn giản không muốn nói chuyện với người khác.
Và tất nhiên mong muốn này của Shoichi không thể đến được đám gyaru kia, họ tiếp tục tán gẫu với nhau, chủ đề thay đổi liền xoạch xoạch.
“......Cái video đó có vẻ nổi tiếng phết. Nhưng không ngờ lại bị xóa mất tiêu. Quả thực không tin được mà!”
"Sao lại xóa? Rốt cuộc mấy tên đó làm cái quái gì vậy chứ?"
"Hừm, sao tớ biết được. Nhưng biết đâu nó có chứa gì đó nguy hiểm thì sao? Cả tài khoản cũng bị gỡ rồi cơ mà."
Họ đang nói gì thế nhỉ? Sao nghe hứng thú quá vậy!-
Sau khi quan sát mấy cô bạn đó một lần nữa, cậu nhận ra cuộc nói chuyện của bọn họ đang xoay quanh cô nàng tóc vàng ngồi chính giữa nhóm, người có một chất giọng vui tươi cùng giọng cười vô cùng thoải mái.
Mỗi khi cô gái ấy đổi chủ đề hoặc làm ra phản ứng gì đó đều khiến người xung quanh cô bật cười. Nụ cười đó không phải để châm chọc mà đều đến từ tình cảm chân thành, điều này cũng cho thấy sức hút của cổ đối với người khác.
Nội tâm Shoichi bỗng trở nên phức tạp.
(Cô ấy thực sự—)
Một suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu.
Nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt cô lúc này hoàn hảo như một con búp bê và đáng yêu như một đứa trẻ.
Cổ sở hữu mái tóc vàng uốn lượn được buộc sang một bên, khuôn mặt được make up không đậm cũng không nhạt, chú trọng đến nét đẹp tự nhiên. Ngón tay cô đeo những móng tay giả, cùng với đó là một màu mắt hơi nhạt có lẽ là do mang len màu. Đi kèm với đó là cổ áo đồng phục để hờ hững, cùng đôi bàn tay nhỏ nhắn ẩn sâu trong tay áo quá khổ. Quả thực, so với những cô nàng gyaru khác thì ngoại hình của cô vẫn còn chưa được chăm sóc tỉ mỉ bằng, nhưng chỉ với vẻ đẹp tự nhiên thôi thì cô đã quyến rũ lắm rồi.
Nhìn dáng vẻ của cô, Shoichi có hơi xúc động nói ra nốt suy nghĩ đang dang dở.
“...... Cô ấy, thực sự đã thay đổi rồi."
“Ơ, Kashima. Mày quen Yuzuki à?"
Bất ngờ, một tên nam sinh cắt ngang. Có vẻ cậu ta đã nghe thấy lời thì thầm của Shoichi. Tuy có hơi xấu hổ vì bị nghe lỏm nhưng cậu vẫn luống cuống đáp lại.
"Eh? Ah, ừm, không…”
“Wow, bất ngờ thật ha. Không ngờ một học sinh ưu tú và nghiêm túc như mày lại có thể quen được cô nàng dễ thương như thế.”
“Không phải vậy đâu…Với cả, tao cũng không phải học sinh ưu tú nhá, đừng có đánh giá tao cao thế.”
“Sao mà phải khiêm tốn thế cu? Chẳng phải mày lúc nào cũng đọc sách, soạn bài, ôn bài trong giờ giải lao còn gì? Mày chắc chắn là là học sinh ưu tú rồi. Cơ mà…tao nghĩ mày nên thân thiện với mọi người hơn một chút đấy.”
Shoichi cũng phải thừa nhận tên này nói đúng. Cậu có rất ít bạn, thậm chí nói là không có ai cũng chẳng sai. Điều này là do cậu đã dành hết thời gian nghỉ của mình để học và đọc sách, cậu bạn này là người duy nhất trong lớp mà cậu thực sự quan tâm và đôi lúc vẫn nói chuyện cùng.
Nói thật thì cậu không hẳn là muốn cô độc đâu. Mặc dù luôn cho rằng học sinh thì chỉ nên tập trung vào việc học, nhưng cậu biết mình không nên chỉ chú tâm vào học mà bỏ qua thời gian dành cho bạn bè.
Nhưng rồi cậu vẫn lao đầu vào học, đó là bởi một số chuyện xảy ra lúc cậu mới lên cao trung. Khi Shoichi nhớ lại chuyện này, tên bạn cùng lớp kia nhìn vào bìa quyển sách trên tay cậu mà nhíu mày.
"Cơ mà lâu lâu vẫn thấy mày đọc mấy thứ kỳ lạ nhỉ."
"Eh, kỳ lạ? Là sao cơ?"
“Chả thế, đây nhé…’National Yokai Sightings’ đúng không? Nghe tên thì có vẻ là kể về yokai, mà yokai thì chả là mê tín thì là gì? Mày cũng đâu còn là học sinh tiểu học nữa…”
“Mày nói gì vậy hả? Bí ẩn cũng có thể trở thành một đối tượng nghiên cứu được nhé! Nghe này, cứ bảo nó là mê tín đi, nhưng vốn dĩ nó là sự lừa dối của hành vi thông minh. Nếu đánh giá theo một cách khoa học thì là…”
“Wa, wa, đâu cần phải nói nhanh vậy chứ! Okay, tao hiểu, mày rất quan tâm đến chủ đề này. Xin lỗi vì đã làm phiền mày đọc sách.”
Cậu bạn nói xong liền cười khổ, cậu ta hướng đến chỗ một người bạn khác, miệng không quên lẩm bẩm.
“Chạm vào mấy thứ này làm công tắc nói chuyện của nó mở ra à.”
Shoichi nhìn theo bóng lưng cậu bạn rời đi, sau đó hướng mắt trở lại cô gái tên ‘Yuzuki’ đó. Cô ấy vẫn rất vô tư, cười nói vô cùng vui vẻ.
─ Bất ngờ thật ha. Không ngờ mày lại quen biết cô ấy.
Nhớ lại những lời của cậu bạn, Shoichi không khỏi thở dài.
(Thực sự thì, còn hơn là quen biết cơ.)
Shoichi biết rất rõ cô gái tên ‘Yuzuki Amiru’ này, họ đã quen nhau trước cả khi cậu có thể nhớ.
Cô gái ấy chính là bạn của Shoichi từ thuở còn học mẫu giáo, hai người đã từng rất thân thiết đên mức đi đâu cũng có nhau, hay có thể nói họ chính là bạn thuở nhỏ.
Amiru khi còn nhỏ là một cô bé rất bình thường, đã vậy còn rất nhút nhát, lúc nào cũng trốn sau lưng Shoichi. Nhưng khi lên đến sơ trung, bạn bè đã lôi kéo cổ trở thành một gyaru.
(Amiru rất nhanh đã hòa nhập với thế giới đó, cô ấy đã quen biết với những người bạn vô cùng thời thượng…Cũng bởi vậy mà, bọn mình ngày càng ít nói chuyện với nhau hơn.)
Cho đến bây giờ, hai người đã hoàn toàn xa cách.
Còn nữa....