Chương 12: Sự khó chịu trong cuộc sống hàng ngày
Độ dài 2,607 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-18 17:00:15
Trans: Khoảng lặng trước cơn bão=))
Khi tôi mở mắt ra, ánh sáng chiếu rọi vào mắt tôi.
Với một học sinh như tôi vào một ngày trong tuần, thì hiện tại tôi sắp muộn học rồi, nếu tôi không rời nhà trong vòng 20 phút tới thì có lẽ tôi sẽ trễ học.
Mặc dù tôi đã cố ngủ thêm được chút nào hay chút đó nhưng cũng không có ích gì.
Tôi đã không ngủ cả đêm qua và thức khá muộn…
Vậy nên tôi đang không thể ra khỏi giường được, nên là tôi đang nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên nghỉ học không.
--Tôi không thể ngủ được chỉ vì đã thức để chơi game khá muộn.
………..
………..
Mai cùng chơi game với tôi đến khuya nên tôi đã quên mất rằng mai mình phải tới trường và đã ngủ nướng một chút.
Dĩ nhiên là Mai đã về nhà sau đó chứ không ở lại nhà tôi.
“Ry-Ryosuke! Con vẫn chưa thức dậy à?!”
Vì thấy tôi vẫn chưa dậy nên mẹ đang vào gọi tôi dậy. Giờ thì mẹ đang quay cuồng để kịp ca đêm rồi. Hồi nãy mẹ về thấy tôi vẫn còn ở nhà, chắc mẹ đang hoảng lắm.
“M-mẹ…… cho con ngủ một chút nữa đi…..”
“…..Con còn muốn ngủ bao lâu nữa?”
“Ơ….À….. tầm 3 tiếng gì đó?”
“Dậy ngay cho mẹ! Ryosuke!”
Mẹ tôi rõ ràng đang nổi cáu. Tôi cũng biết rằng mình không nên ngủ thêm được nữa nên đã làm theo lời mẹ.
Bỗng mẹ nhìn tôi bằng một ánh mắt trìu mến.
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Không có gì, chỉ là mẹ…. rất vui thôi”
“……Con hiểu rồi”
Tôi hiểu điều mà mẹ muốn nói.
Năm tháng trước, tôi phải nhập viện sau khi bị gia đình mình và các bạn cùng lớp sỉ vả, phỉ báng, đó từng là chuỗi ngày đau khổ nhất đời tôi.
Tuy nhiên, tôi đã ngã gục trong sân bệnh viện nơi mẹ đưa tôi đến và tình trạng của tôi dần tốt lên khi tôi tỉnh dậy.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy dư chấn của việc đó trong cuộc sống hàng ngày, có những lúc đột nhiên cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ và không thể cử động.
Nhưng tôi đã có thể vượt qua được nó nhờ sự giúp đỡ của những người yêu quý tôi, vậy nên tôi sẽ luôn trân trọng những người người ấy.
Bác sĩ đã nói với tôi rằng tôi sẽ phải chịu đựng những triệu chứng này trong một thời gian trước khi có thể hồi phục.
Nhưng theo như tôi biết, có rất nhiều người không thể thoát khỏi căn bệnh này và bị dày vò cả đời.
Có lẽ rất khó để có thể hồi phục hoàn toàn.
Nhưng có một số người giống như tôi, có thể giảm bớt các triệu chứng sau vài năm hoặc bằng một cách tình cờ nào đó.
Trong trường hợp của mình, tôi nghĩ là do sống xa bố và chuyển sang một ngôi trường mới nên tôi không còn phải chịu sự căng thẳng và những lời miệt thị như trước nữa.
---Sau khi thức dậy thì tôi đang làm đầy cái bụng rỗng của mình bằng bánh sandwich mà mẹ đã làm.
Mẹ luôn chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi một ngày trước ca trực đêm và chúng là những chiếc bánh ngon nhất mà tôi từng được ăn.
Trong khi đang ăn, tôi bật TV lên.
[Khách mời hôm nay của “Ohayo TV” là nữ diễn viên cuốn hút đang có độ nổi tiếng tăng vọt hiện nay ! Nữ diễn viên ---san đang ở đây!]
“……..?”
Đột nhiên có một vài tiếng ồn xuất hiện trên TV và tôi không thể nghe thấy tên của …..nữ diễn viên đó. Sau đó, máy quay đột ngột chuyển hướng… Không phải họ nên hướng máy quay vào vị khách mời vào lúc này sao?
Đây có phải một tai nạn trên sóng truyền hình?
Mà, dù gì tôi cũng không thật sự hứng thú với nữ diễn viên đó nên chẳng có vấn đề gì cả.
----Pii
“…..Ah”
Mẹ tôi vừa tắt TV.
Tôi có cảm giác mẹ đang cố giục tôi ăn nhanh lên để đi học.
Tôi làm theo lời thúc giục đó và hoàn thành chiếc sandwich của mình một cách vội vã rồi rời khỏi nhà. Mai, người đã chơi game với tôi tối qua, cũng đã dậy khá muộn, và cả hai chúng tôi đều suýt nữa trễ học.
“Tối qua cậu có xem Partan Nouveau không?”
“Dĩ nhiên là có rồi! Cô ấy chỉ hơn chúng ta một tuổi nhưng cô ấy quá xinh đẹp!”.
“Cô ấy còn nổi tiếng vì là một bro-con đấy! Tớ ghen tị với anh trai cô ấy quá! Tuy đều là nữ nhưng tớ ước gì mình có một người chị như cô ấy~”
Các cô gái ngồi cạnh tôi đang nói chuyện về thứ đã phát trên TV tối qua
Tôi thầm nghĩ rằng ngay cả trong cùng một độ tuổi, đàn ông và phụ nữ cũng xem các thể loại khác nhau trên TV.
Vì vậy, tôi không thể hiểu họ đang nói về điều gì cả.
“….Hửm? Có chuyện gì vậy Usui-kun?”
“K-không có gì……Tớ chỉ đang nghĩ về những thứ lặt vặt thôi.
Usui-kun, người đang nói chuyện với tôi đột nhiên im lặng. Khi tôi hỏi cậu ấy có chuyện gì không thì cậu ấy đáp lại bằng cách xua tay và nói rằng không có vấn đề gì cả.
Sau đó, chúng tôi vẫn ở cùng nhau như thường lệ. Tôi chợt nghĩ rằng có lẽ nếu có Mai ngồi cùng tôi sẽ vui hơn. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy cô đơn vì có Usui-kun ở cùng.
“Yamamoto-kun! Tối qua cậu có xem phim không?”
“Có, tớ thấy nó rất thú vị. Nhưng tớ ước gì mình đã xem nó trước bộ phim thứ hai”
“Tớ cũng vậy!”
Những chàng trai ngồi trước mặt tôi nói chuyện với tôi…… và giờ tôi có thể nói chuyện cùng họ một cách bình thường.
Những thứ nên hay không nên nói, những điều mà người khác có thể thích thú…… có khá nhiều thứ hiện ra trong tâm trí tôi.
“------Yamamoto-kun! Cậu đạt điểm tuyệt đối môn toán phải không~? Cậu có thể giúp tớ học không?”
“Cậu là Kana Tanaka đúng chứ? Tớ thường học cùng Mai….. nên nếu có người khác học cùng, điều đó có thể làm cản trở việc học của tớ….. Tớ nghĩ tớ có thể giúp cậu những phần có thể có trong bài kiểm tra thôi”
“C-cảm ơn cậu… (Dù tớ biết cậu và Nakazato-san đang hẹn hò với nhau….Tớ vẫn đã bị sốc vì tớ đang để ý tới cậu)….”
Bằng cách này, tôi có thể từ chối những yêu cầu mà không hề do dự, và nếu không được, tôi chỉ cần nhẹ nhàng từ chối bằng cảm xúc thật của mình để người kia không cảm thấy khó chịu.
Chỉ còn vài tháng nữa thôi thì tôi sẽ tốt nghiệp.
Nhưng tôi rất thích trường học, và năm cuối cùng là một học sinh cao trung của tôi cũng không đến nỗi tệ”
“Yamamoto-kun quả là một người dễ nói chuyện cùng!”
“Trước đây tớ thấy cậu ấy khá bí ẩn, nhưng giờ cậu ấy khá tốt và thân thiện nữa!”
“Cậu ấy cũng rất đẹp trai nữa kìa!”
“Đúng vậy! Nhưng tớ cũng thích bầu không khí bí ẩn của cậu ấy trước đây!”
“Điều đáng ngưỡng mộ hơn cả của cậu ấy là luôn hết lòng vì Nakazato-san!”
--Ryosuke đang là chủ đề bàn tán của các bạn nữ trong lớp.
Có thể nói là cậu ấy đã thay đổi tính cách của mình, cởi mở hơn và ngày càng nổi tiếng với các cô gái.
Các cậu bạn khác thì thích Ryosuke vì cậu dễ nói chuyện, là một người hài hước và quan trọng nhất, cậu ấy nổi tiếng vì cách cậu ấy quan tâm đến Mai hàng ngày.
Cậu ấy biết cách giữ khoảng cách với các cô gái khác và cũng không cùng Mai “tình tứ” quá nhiều.
Nhờ vậy mà mọi người đều biết về cậu ấy với một ấn tượng tốt.
Dần dần, Ryosuke của ngày trước đang trở lại.
Mai thì không hề ghen tị với những cô gái đang nói về Ryosuke mà chỉ nhìn cậu ấy một cách tự hào.
Mai luôn vui mừng vì Ryosuke – người yêu cô được những người xung quanh đánh giá cao….trong thâm tâm cô luôn nghĩ rằng “người mình yêu thật tuyệt vời!”
Sau giờ học,.. một vài chàng trai tụ tập quanh Ryosuke.
“Yamamoto-kun! Hôm nay đi ăn ramen cùng bọn tớ không?”
Ryosuke đã có những người bạn khác ngoài Usui và Mai.
Trường học không còn là nơi mà cậu ấy ghét nữa.
Cuộc sống học đường của cậu ấy từng là những chuỗi ngày địa ngục, nơi cậu nhiều lần suy sụp, nơi cậu phải trải qua những ngày tháng đầy đau khổ.
Loại người mà đã gây cho cậu ấy những thương tổn này không còn ở bên cậu nữa.
Bây giờ, chắc chắn cậu đang được tận hưởng cuộc sống của một học sinh cao trung bình thường.
“Ryosuke, cứ đi cùng mọi người đi!”
Mai đẩy cậu lại vì cậu đang phân vân về lời mời vì đã có hẹn về nhà cùng Mai nhưng cô lại muốn cậu ưu tiên mối quan hệ với những người bạn trước vì cô và Ryosuke có thể gặp nhau mỗi khi họ muốn...
“Vậy thì tớ sẽ đi cùng họ”
Bên cạnh đó, Ryosuke đã “hồi phục” đến mức có thể đi chơi mà không có Mai hay Usui.
Nhờ Mai mà Ryosuke đã có một quãng thời gian vui vẻ bên bạn bè của mình.
--
Sau buổi ăn ramen, tôi lập tức về nhà ngay.
Tôi ngồi bịch xuống chiếc ghế trong phòng mình và xoa bụng.
“….Ah, tôi càm thấy khá đau bụng”
Tôi không nghĩ rằng mình đã ăn nhiều đến mức này.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình đã bị ép phải ăn.
Họ đã hỏi tôi rất nhiều về mối quan hệ giữa tôi và Mai, và tôi….không ghét điều đó. Họ là những người hài hước và cởi mở.
“………Haa”
-Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
……Chà, tôi không nghĩ đấy là cảnh đẹp.
Tôi không nghĩ mình có thời gian để ngồi yên và nhìn ra ngoài cửa sổ…. Có rất nhiều việc mà tôi muốn làm.
Tôi muốn chơi những trò chơi yêu thích của mình và nói chuyện với Mai, Usui-kun và những người khác trong lớp qua e-mail.
Tôi cũng muốn đi thưởng thức các món ăn và đi tới những nơi mình chưa từng đặt chân đến.
“Ngay cả bây giờ--….”
Tôi nghĩ mình muốn một chút tráng miệng sau khi ăn rất nhiều, nên đã đến cửa hàng tiện lợi gần nhà và mua một ít kem.
Tôi bỗng cảm thấy chân mình rất nhẹ….. Dạo trước, thậm chí tôi còn không thể tới cửa hàng tiện lợi vì lo lắng về ánh nhìn dè bỉu của người khác, nhưng giờ thì tôi không phải lo về điều đó nữa.
“………”
Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, điều này khiến tôi hạnh phúc tới mức phát khóc.
Trước khi tôi kịp nhận ra, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má tôi…. Tôi thực sự rất vui khi có thể nếm được vị kem.
Đây là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy vui mừng.
“……….một lần nữa”
Tôi ghé qua quầy tạp chí của hiệu sách và tìm thấy một cuốn tạp chí có sơn bìa đen.
Đó là một quyến tạp chí dở tệ mà gần đây tôi hay theo dõi, …nó còn chẳng khơi dậy được một chút tò mò nào của tôi.
Tôi không muốn nhắc đến quyển tạp chí này với bạn bè, và không hiểu sao những người xung quanh tôi cũng không nói gì về cái thứ có một thiết kế kì dị này nữa.
“A!...ở trên trang bìa!”
Một nữ sinh cao trung cầm tạp chí lên và bắt đầu đọc một cách chậm rãi. Tôi vội vã rời khỏi hiệu sách mà không nói bất kì điều gì.
Tôi không biết lí do tôi lại vội vã rời đi đến vậy, đơn giản là tôi cảm thấy phải rời đi khi nghe thấy những lời của cô ấy.
--Tôi đi thẳng về nhà và quay lại phòng mình, nơi Mai đang ngồi trên giường và chơi game.
Hiện tại mới chỉ là 8h tối và chúng tôi là hàng xóm nên việc ở cùng nhau có lẽ là không có vấn đề gì. Việc ngày mai là ngày nghỉ của chúng tôi mới là một vấn đề lớn.
“…..Tớ nghĩ tớ cũng sẽ chơi trò này với cậu”
Tôi ngồi xuống cạnh Mai và bắt đầu chơi cùng cô ấy.
“Cậu thấy ramen mà chiều nay như thế nào?”
“Có, nó rất ngon! Trứng luộc chin và thịt lợn chashu mềm đã làm tớ cảm thấy thèm ăn”
“Hehehe….cậu đang giả bộ là một người sành ăn đấy à?”
“Giả bộ….. Oh, tớ lại thua rồi”
“Arara, cậu bị nuốt chửng bởi đống sát thương kia rồi.
“Chết tiệt……, sát thương tăng lên và sát thương nhiều giai đoạn là cái quái gì vậy, trong khi tớ chỉ tạm dừng một chút….tớ nghĩ mình có thể trả tiền để trở nên mạnh hơn!”
“Nếu cậu làm điều đó thì tớ sẽ nói với Rinka-san đấy”
“……Điều đó không công bằng chút nào”
Sau đó, chúng tôi chơi khoảng một tiếng trước khi tôi tiễn Mai về. Khi mẹ làm ca đêm, tôi phải ở nhà một mình nên tôi có cảm giác hơi cô đơn.
Bố mẹ Mai nói rằng tôi có thể qua đêm ở nhà họ nếu muốn, nhưng tôi thích việc phụ thuộc quá nhiều vào người khác hơn nên đã từ chối.
Tôi đã tự chọn lấy điều này, vậy nên tôi phải chắc rằng mình sẽ không cô đơn.
Hơn nữa, nếu tôi không làm vậy, thì “tên đó” sẽ đến.
……..
……..
Người đó là ai chứ?
Có lẽ là tôi đã quên, hoặc là tôi đã không biết ngay từ đầu…… Dù thế nào, tôi nghĩ nó có liên quan đến việc tôi cảm giác bứt rứt này trong tôi.
Tôi đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng…..có lẽ thế.
Nhưng tôi không thể nhớ ra, và bản thân tôi cũng không muốn ép mình phải nhớ.
Tôi không thể biết được thứ tôi quên đi là tốt hay xấu.
Tôi thực sự không biết nó là gì.
Kể cả việc tôi có hồi phục, cuộc sống của tôi sẽ luôn như vậy….đầy rẫy những thứ tôi không hiểu, và tôi sẽ không thể nào thoát khỏi suy nghĩ này của mình.
Nhưng-
Tôi có thể ngủ ngon khi tôi muốn.
Tôi nghĩ đó là sự tiến bộ lớn
Đó là tất cả những gì tôi cần ngay bây giờ.
……Tôi nhắm mắt lại và chìm sâu vào giấc ngủ.
“Cậu có muốn đi gặp Nagisa không?”
“Tớ muốn”
Đó là vào đầu tháng Hai, khi tôi sắp tốt nghiệp.
Tôi đã đạt được số điểm mong muốn và đậu vào trường đại học mong muốn. Điều làm tôi vui mừng là Mai cũng học chung trường đại học với tôi.
Nghe đồn rằng cô ấy đã rất cố gắng vì tôi học khá hơn cô ấy nhiều… à, tôi là người đã dạy Mai hơn 90% những gì cô ấy đã học được.
Và có lẽ tôi không còn yếu đuối nữa, …nên tôi đã hạ quyết tâm giải quyết mọi thứ mà bấy lâu nay tôi luôn ấp ủ.
Một trong số những thứ tôi muốn làm, là nói chuyện cùng với Nagisa. Vào ngày tiếp theo mà mẹ tôi tới gặp cô ấy, tôi sẽ bảo mẹ cho tôi đi cùng mẹ.
Tôi sẽ không chạy trốn nữa.
Tôi không thể tiếp tục chạy trốn khỏi người chị duy nhất của mình.
Tôi cần phải đối mặt với điều này. Cách duy nhất để tôi có thể kết thúc mọi thứ là đối mặt với cô ta.